Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176: Lương tâm của ngươi có đau không?
Trong khu rừng tràn ngập bóng tối tới nỗi không nhìn thấy năm đầu ngón tay, vang lên những tiếng kêu của linh yêu và chim rừng, khiến không khí xung quanh càng thêm đáng sợ.
Trong mảnh rừng rậm này, có một thiếu niên đang thu thập đồ đạc của người chết.
“Mấy tên tướng Man này nghèo kiết xác, trừ một số đan dược trị thương thì cũng không có bạc hay kỹ thuật chiến nào!”, Dương Ân bực mình đá vào thi thể đang nằm trên đất nói.
Dương Ân liều mạng giết tướng Man đỉnh cấp xong mới phát hiện Tiểu Hắc đã bình yên vô sự trở về nên lại càng yên tâmm, sau đó muốn kiếm chút của cải của người chết, đáng tiếc lại khiến hắn vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ hắn cho rằng mấy tên người Man di này đều có thực lực cấp tướng, ắt phải giàu có mới đúng, đáng tiếc hoàn toàn không phải như vậy.
Hắn chỉ tìm được một ít đan dược trên người những tên tướng Man kia, còn không tìm thấy chút bạc hay kỹ thuật chiến nào.
Cuối cùng, Dương Ân đi tới một tên tướng Man đỉnh cấp và cũng tìm thấy có thứ khác biệt trên người gã, đó chính là huyền linh thạch.
“Là huyền linh thạch. Cuối cùng cũng tìm được đồ tốt”, Dương Ân vô cùng vui vẻ nói.
Huyền linh thạch là một loại năng lượng kết tinh, phân thành ba cấp hạ, trung, thượng.
Mỗi cấp bậc có giá trị không giống nhau, mà thứ mà Dương Ân có được là một số viên huyền linh thạch hạ phẩm.
Điểm này có thể phân biệt qua độ sáng bóng trên viên đá, càng nhiều đốm, càng thô thì phẩm cấp càng thấp. Mấy viên đá này chính là như vậy.
Mỗi viên huyền linh thạch hạ phẩm có giá trị 1000 vàng, người khác cầm 1000 vàng chưa chắc đã có thể đổi được huyền linh thạch hạ phẩm. Đây là thứ mà võ sĩ tu luyện bắt buộc phải có, có thể hấp thu huyền linh thạch này sẽ giúp gia tăng sức mạnh một cách nhanh chóng.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Ân nhìn thấy huyền linh thạch, trước đây nhà họ Dương cũng có. Cha từng cho hắn nhìn qua, mà khi hắn cứu Vương Cửu Trọng cũng từng phá huỷ một viên huyền linh thạch thượng phẩm.
Dương Ân giắt viên huyền linh thạch này vào thắt lưng rồi thì lại tìm trên người tướng Man đỉnh cấp kia một lượt, lấy được một túi bạc vụn trên người gã và một tấm lệnh bài.
“Cái đầu lâu này cũng không thể bỏ phí được!”, Dương Ân nhìn 6 cỗ thi thể nói một câu, rồi chặt đầu chúng xuống, muốn đem về quân doanh ghi công.
Nhưng khi hắn đã bao gói xong mấy cái đầu, đeo chúng trên lưng thì cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nghĩ: “Nếu có thể giống Tiểu Hắc tuỳ ý thu nạp những món đồ thì tốt biết bao”.
“Đúng rồi, Tiểu Hắc, mày qua đây”, Dương Ân loé lên một ý tưởng, vẫy tay gọi Tiểu Hắc tới.
Tiểu Hắc thấy Dương Ân đã bao gói xong mấy cái đầu người thì trợn trắng mắt, như muốn nói: “Ngươi đừng mong ta làm chuyện này”.
Dương Ân lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Tiểu Hắc đừng như thế, mày có năng lực nạp càn khôn, thì giúp tao chút đi, lẽ nào mày nhẫn tâm để tao vác mấy cái đầu này chạy tới chạy lui?”
Tiểu Hắc lượn qua, căn bản là không thèm để ý tới Dương Ân, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng kiêu ngạo.
Dương Ân gian nan bỏ một viên huyền linh thạch hạ phẩm ra rồi nói: “Tiểu Hắc, mày giúp tao chuyện này thì huyền linh thạch này cho mày nhé, thế nào?”
Tiểu Hắc vẫn không thèm để ý, Dương Ân lại rút ra thêm một viên nữa nói: “Tiểu Hắc, đừng tham lam quá, đây là viên huyền linh thạch thứ hai rồi, nếu mày không giúp thì tao sẽ giận đấy”.
Lần này, Tiểu Hắc đã quay lại, mắt vẫn trợn trắng lên, vẻ mặt ghét bỏ, khiến Dương Ân cảm thấy tổn thương.
Hắn khẽ thở dài, nói: “Được rồi, nhiều nhất là ba viên huyền linh thạch. Nếu không tao tự vác”.
Đúng lúc hắn nói xong, Tiểu Hắc đã mở miệng, tức khắc một đống đồ đã hiện ra trước mắt, Dương Ân cũng ngây ngốc.
Đống đồ trước mắt chính là huyền linh thạch hạ phẩm, số lượng lên tới mấy trăm viên, ngoài ra còn mấy gốc lão dược, giá trị phi phàm.
“Đây… đây…”, Dương Ân bị sốc không biết nói gì, lại sờ sờ vào mấy viên huyền linh thạch hạ phẩm đáng thương giắt ở thắt lưng, trong lòng cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Hắn sống chết mới giành được mấy viên huyền linh thạch hạ phẩm đã cảm thấy thu hoạch khá lắm rồi, không nói đến sẽ phát tài giàu có, nhưng cũng mang tâm thái của nhà có tí của để giành. Bây giờ bỗng chốc nhìn thấy một đống tiền đen kinh người trước mắt, hắn đã chịu đả kích nghiêm trọng.
Điều khiến hắn cảm thấy hổ thẹn nhất chính là hắn vừa muốn lấy ba viên huyền linh thạch múa may trước mắt người ta để mua chuộc, đúng là không tự lượng sức mình.
Nhưng, Dương Ân nhanh chóng hoàn hồn, túm lấy đống huyền linh thạch hạ phẩm kia, ai ngờ Tiểu Hắc lại thu hết chúng lại, khiến hắn vồ hụt.
“Tiểu Hắc, không phải là chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu sao? Mày chia huyền linh thạch cho tao một ít thì sẽ đau lòng sao?”, Dương Ân nói động vào lòng thương cảm.
Tiểu Hắc trợn trắng mắt, dường như đang coi thường Dương Ân vô liêm sỉ, còn nói ra được những lời như thế.
“Tiểu Hắc, mày như thế không đúng đâu, nếu không tao không cho mày nằm trên vai của trai đẹp như tao nữa!”
“Tiểu Hắc, thật ra mày không biết, khi tao nhìn thấy mày thì đã coi mày là anh em rồi, không… coi mày là anh em thì tao cũng là chó à… Á á, Tiểu Hắc, sao mày cắn tao, đau chết tao, nhanh bỏ tay…”
…
Sau một hồi đại chiến người và chó, trên người Dương Ân lại có thêm mấy vết răng chó, thật đáng thương.
Dương Ân tỏ vẻ ấm ức, lặng lẽ thu chiến lợi phẩm của mình và mấy cái đầu người định rời đi rồi tính sau, sợ có dã thú hay linh yêu ngửi thấy mùi máu đuổi tới.
Tiểu Hắc vẫn nằm trên vai Dương Ân, Dương Ân quả thật không làm gì được, khẽ thở dài nói: “Mày là Đại hắc gia, Tước gia ta không chơi được với mày!”
Trong mảnh rừng rậm này, có một thiếu niên đang thu thập đồ đạc của người chết.
“Mấy tên tướng Man này nghèo kiết xác, trừ một số đan dược trị thương thì cũng không có bạc hay kỹ thuật chiến nào!”, Dương Ân bực mình đá vào thi thể đang nằm trên đất nói.
Dương Ân liều mạng giết tướng Man đỉnh cấp xong mới phát hiện Tiểu Hắc đã bình yên vô sự trở về nên lại càng yên tâmm, sau đó muốn kiếm chút của cải của người chết, đáng tiếc lại khiến hắn vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ hắn cho rằng mấy tên người Man di này đều có thực lực cấp tướng, ắt phải giàu có mới đúng, đáng tiếc hoàn toàn không phải như vậy.
Hắn chỉ tìm được một ít đan dược trên người những tên tướng Man kia, còn không tìm thấy chút bạc hay kỹ thuật chiến nào.
Cuối cùng, Dương Ân đi tới một tên tướng Man đỉnh cấp và cũng tìm thấy có thứ khác biệt trên người gã, đó chính là huyền linh thạch.
“Là huyền linh thạch. Cuối cùng cũng tìm được đồ tốt”, Dương Ân vô cùng vui vẻ nói.
Huyền linh thạch là một loại năng lượng kết tinh, phân thành ba cấp hạ, trung, thượng.
Mỗi cấp bậc có giá trị không giống nhau, mà thứ mà Dương Ân có được là một số viên huyền linh thạch hạ phẩm.
Điểm này có thể phân biệt qua độ sáng bóng trên viên đá, càng nhiều đốm, càng thô thì phẩm cấp càng thấp. Mấy viên đá này chính là như vậy.
Mỗi viên huyền linh thạch hạ phẩm có giá trị 1000 vàng, người khác cầm 1000 vàng chưa chắc đã có thể đổi được huyền linh thạch hạ phẩm. Đây là thứ mà võ sĩ tu luyện bắt buộc phải có, có thể hấp thu huyền linh thạch này sẽ giúp gia tăng sức mạnh một cách nhanh chóng.
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Ân nhìn thấy huyền linh thạch, trước đây nhà họ Dương cũng có. Cha từng cho hắn nhìn qua, mà khi hắn cứu Vương Cửu Trọng cũng từng phá huỷ một viên huyền linh thạch thượng phẩm.
Dương Ân giắt viên huyền linh thạch này vào thắt lưng rồi thì lại tìm trên người tướng Man đỉnh cấp kia một lượt, lấy được một túi bạc vụn trên người gã và một tấm lệnh bài.
“Cái đầu lâu này cũng không thể bỏ phí được!”, Dương Ân nhìn 6 cỗ thi thể nói một câu, rồi chặt đầu chúng xuống, muốn đem về quân doanh ghi công.
Nhưng khi hắn đã bao gói xong mấy cái đầu, đeo chúng trên lưng thì cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nghĩ: “Nếu có thể giống Tiểu Hắc tuỳ ý thu nạp những món đồ thì tốt biết bao”.
“Đúng rồi, Tiểu Hắc, mày qua đây”, Dương Ân loé lên một ý tưởng, vẫy tay gọi Tiểu Hắc tới.
Tiểu Hắc thấy Dương Ân đã bao gói xong mấy cái đầu người thì trợn trắng mắt, như muốn nói: “Ngươi đừng mong ta làm chuyện này”.
Dương Ân lộ ra nụ cười lấy lòng nói: “Tiểu Hắc đừng như thế, mày có năng lực nạp càn khôn, thì giúp tao chút đi, lẽ nào mày nhẫn tâm để tao vác mấy cái đầu này chạy tới chạy lui?”
Tiểu Hắc lượn qua, căn bản là không thèm để ý tới Dương Ân, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng kiêu ngạo.
Dương Ân gian nan bỏ một viên huyền linh thạch hạ phẩm ra rồi nói: “Tiểu Hắc, mày giúp tao chuyện này thì huyền linh thạch này cho mày nhé, thế nào?”
Tiểu Hắc vẫn không thèm để ý, Dương Ân lại rút ra thêm một viên nữa nói: “Tiểu Hắc, đừng tham lam quá, đây là viên huyền linh thạch thứ hai rồi, nếu mày không giúp thì tao sẽ giận đấy”.
Lần này, Tiểu Hắc đã quay lại, mắt vẫn trợn trắng lên, vẻ mặt ghét bỏ, khiến Dương Ân cảm thấy tổn thương.
Hắn khẽ thở dài, nói: “Được rồi, nhiều nhất là ba viên huyền linh thạch. Nếu không tao tự vác”.
Đúng lúc hắn nói xong, Tiểu Hắc đã mở miệng, tức khắc một đống đồ đã hiện ra trước mắt, Dương Ân cũng ngây ngốc.
Đống đồ trước mắt chính là huyền linh thạch hạ phẩm, số lượng lên tới mấy trăm viên, ngoài ra còn mấy gốc lão dược, giá trị phi phàm.
“Đây… đây…”, Dương Ân bị sốc không biết nói gì, lại sờ sờ vào mấy viên huyền linh thạch hạ phẩm đáng thương giắt ở thắt lưng, trong lòng cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Hắn sống chết mới giành được mấy viên huyền linh thạch hạ phẩm đã cảm thấy thu hoạch khá lắm rồi, không nói đến sẽ phát tài giàu có, nhưng cũng mang tâm thái của nhà có tí của để giành. Bây giờ bỗng chốc nhìn thấy một đống tiền đen kinh người trước mắt, hắn đã chịu đả kích nghiêm trọng.
Điều khiến hắn cảm thấy hổ thẹn nhất chính là hắn vừa muốn lấy ba viên huyền linh thạch múa may trước mắt người ta để mua chuộc, đúng là không tự lượng sức mình.
Nhưng, Dương Ân nhanh chóng hoàn hồn, túm lấy đống huyền linh thạch hạ phẩm kia, ai ngờ Tiểu Hắc lại thu hết chúng lại, khiến hắn vồ hụt.
“Tiểu Hắc, không phải là chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu sao? Mày chia huyền linh thạch cho tao một ít thì sẽ đau lòng sao?”, Dương Ân nói động vào lòng thương cảm.
Tiểu Hắc trợn trắng mắt, dường như đang coi thường Dương Ân vô liêm sỉ, còn nói ra được những lời như thế.
“Tiểu Hắc, mày như thế không đúng đâu, nếu không tao không cho mày nằm trên vai của trai đẹp như tao nữa!”
“Tiểu Hắc, thật ra mày không biết, khi tao nhìn thấy mày thì đã coi mày là anh em rồi, không… coi mày là anh em thì tao cũng là chó à… Á á, Tiểu Hắc, sao mày cắn tao, đau chết tao, nhanh bỏ tay…”
…
Sau một hồi đại chiến người và chó, trên người Dương Ân lại có thêm mấy vết răng chó, thật đáng thương.
Dương Ân tỏ vẻ ấm ức, lặng lẽ thu chiến lợi phẩm của mình và mấy cái đầu người định rời đi rồi tính sau, sợ có dã thú hay linh yêu ngửi thấy mùi máu đuổi tới.
Tiểu Hắc vẫn nằm trên vai Dương Ân, Dương Ân quả thật không làm gì được, khẽ thở dài nói: “Mày là Đại hắc gia, Tước gia ta không chơi được với mày!”