Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Ta là người lấy đức thu phục người khác
“Có lẽ Hắc Tinh và các ngươi đều biến thái như nhau nhỉ, Tử tước ta phải cho các ngươi tỉnh táo lại thôi!”, Dương Ân chủ động tiến lên và nói.
Lúc này, địch ý trong cơ thể Dương Ân bùng phát. Hắn muốn có một khoảng trời riêng của mình ở khu 7 này. Để xem kẻ nào dám bắt nạt hắn, sỉ nhục hắn, chửi hắn, đánh hắn, giết hắn, thì hắn sẽ bắt nạt lại, sỉ nhục lại, chửi lại, đánh lại giết lại kẻ đó!
Dương Ân cảm thấy bản thân mình hình như hơi chút để bụng rồi, nhưng hắn đâu phải thánh nhân cơ chứ?
Dương Ân có tư thế đứng như rồng, còng lưng như rùa, tấn công về phía hai tên ngục nô xông tới trước. Bọn chúng cũng không nhiều lời với Dương Ân mà dùng xà beng đập tới.
Dương Ân nhanh nhẹn chặn được một cây xà beng rồi đẩy đối phương ra hướng khác. Hai cây xà beng chạm nhau, tóe lửa tưng bừng.
Dương Ân thế vững như núi, tiến về phía trước, đâm cho một tên phải phun máu bay ra, rồi lại lui chân về, đá vào mặt tên còn lại khiến hắn ta bay ra ngoài.
Lại có ba tên ngục nô khác xông đến, một tên tấn công phía trước, một tên tấn công ở giữa, tên còn lại tấn công phía dưới.
Ba tên này phối hợp nhịp nhàng, mục đích khiến Dương Ân không thể thoát thân.
Nhưng tiếc là công kích của chúng trong mắt Dương Ân thì tràn đầy lỗ hổng, sao có thể làm hắn bị thương được.
Chỉ thấy hắn dùng xà beng đánh ra, một trận thế mây đen che trời hung bạo đánh bọn chúng ra ngoài.
Aaaaaaaaa!
Mấy tên ngục nô bị Dương Ân đánh cho máu thịt bầy nhầy, tên ngục nô răng vàng thấy mà run. Giờ hắn ta đã hiểu tên thiếu niên nhìn có vẻ vô hại này thật ra lại vô cùng đáng sợ.
Dương Ân vác xà beng lên vai, nhìn ngục nô răng vàng đang sợ hãi đằng kia, cười gằn: “Đừng sợ, Tử tước ta không có hứng thú với đám tiện nô các ngươi. Đưa ta đi gặp Hắc Tinh đi, để ta nói chuyện với gã, xem ai mới hợp làm lão đại khu 7 hơn. Tử tước ta là người lấy đức thu phục nhân tâm”.
Dương Ân nói xong, cũng không chờ ngục nô răng vàng đáp lại mà vung xà beng về đống răng vàng của hắn ta.
Răng rụng lả tả, máu tươi ào ạt, đau đến mức ngục nô răng vàng kêu như lợn tru.
Mấy tên ngục nô này đều là võ binh cao cấp, làm gì có cửa với Dương Ân.
Dương Ân vác xà beng lên, đi về phía trước. Hắn đã nhìn thấy mấy chục tên ngục nô vây lại đây rồi, trong đó còn có cả chiến sĩ sơ cấp.
“Nhóc con, ngươi đúng là tự đại quá đấy. Ở địa bàn của bang Hắc Tinh này, cho dù là rồng thì cũng phải quỳ xuống, là hổ cũng phải cho ta ngồi lên!”, một tên ngục nô đạt đến chiến sĩ sơ cấp cầm một viên nham thạch tầm mấy trăm cân và nói, rồi ném về phía Dương Ân.
Võ binh cao cấp có 10 thạch lực, muốn cầm viên đá mấy trăm cân lên không hề khó, nhưng khó ở chỗ ném hòn đá đó ra kìa.
Chưa chắc chiến sĩ đã làm được điều đó đâu.
Nham thạch lăn đi, khí thế kinh người.
“Để ta kiểm tra xem uy lực của Ba Lãng Toàn Liệt chưởng nào!”, Dương Ân tự nhủ, hai mắt tựa điện, lực tay tựa sấm, đấm thẳng vào viên nham thạch kia.
12 kinh mạch, một kinh mạch thần kỳ và 45 huyệt vị đã được đả thông, tất cả cùng lóe sáng, huyền khí tuôn ra như suối, chạy khắp cơ thể, đâm thẳng đến nham thạch.
Rầm!
Trong giây phút ấy, nham thạch vỡ thành bốn năm mảnh!
Cũng chính vào lúc này, rất nhiều ngục nô đang vây quanh đó, có tên cầm đá, có kẻ cầm xà beng, cũng có kẻ dùng gậy…
Đám ngục nô đó không biết gì gọi là đánh đơn lẻ, chỉ cần đánh gục được kẻ địch thì coi như thắng.
“Sau khi tiến vào cảnh giới chiến sĩ, ta vẫn chưa đánh một trận thoải mái nào cả. Hôm nay ta phải thử xem khu 7 này có thật sự là nơi nhốt rồng chặn hổ hay không!”, Dương Ân nắm chặt xà beng trong tay, vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, lại kết hợp với tấn Long Quy trấn thủy, giống như cá dưới nước, điên cuồng đánh ra Bão Vũ Thương quyết.
Dương Ân đã uống địa linh tuyền, cơ thể được tẩy tủy một lần, ngũ quan trở nên nhạy cảm dị thường.
Hắn nhìn rất rõ các công kích và đều uyển chuyển tránh thoát được. Xà beng đi đến đâu là ngục nô ngã nhào đến đó, thể hiện một lực chiến đấu phi phàm.
Từng tên ngục nô ngã xuống không khiến cho đám còn lại sợ hãi mà lại càng kích thích hung tính của chúng, như muốn sống mái với Dương Ân một phen.
Dương Ân không phải là cao thủ vô địch, dưới sự vây công của nhiều người như thế, hắn cũng bắt đầu dính đòn.
Đầu tiên là bị đập vào lưng, rồi ném đá vào vai.
Nếu không phải đã đạt đến bước phòng ngự bằng huyền khí thì hắn sẽ không chỉ cắn răng chịu đau như bây giờ đâu.
Lúc này, địch ý trong cơ thể Dương Ân bùng phát. Hắn muốn có một khoảng trời riêng của mình ở khu 7 này. Để xem kẻ nào dám bắt nạt hắn, sỉ nhục hắn, chửi hắn, đánh hắn, giết hắn, thì hắn sẽ bắt nạt lại, sỉ nhục lại, chửi lại, đánh lại giết lại kẻ đó!
Dương Ân cảm thấy bản thân mình hình như hơi chút để bụng rồi, nhưng hắn đâu phải thánh nhân cơ chứ?
Dương Ân có tư thế đứng như rồng, còng lưng như rùa, tấn công về phía hai tên ngục nô xông tới trước. Bọn chúng cũng không nhiều lời với Dương Ân mà dùng xà beng đập tới.
Dương Ân nhanh nhẹn chặn được một cây xà beng rồi đẩy đối phương ra hướng khác. Hai cây xà beng chạm nhau, tóe lửa tưng bừng.
Dương Ân thế vững như núi, tiến về phía trước, đâm cho một tên phải phun máu bay ra, rồi lại lui chân về, đá vào mặt tên còn lại khiến hắn ta bay ra ngoài.
Lại có ba tên ngục nô khác xông đến, một tên tấn công phía trước, một tên tấn công ở giữa, tên còn lại tấn công phía dưới.
Ba tên này phối hợp nhịp nhàng, mục đích khiến Dương Ân không thể thoát thân.
Nhưng tiếc là công kích của chúng trong mắt Dương Ân thì tràn đầy lỗ hổng, sao có thể làm hắn bị thương được.
Chỉ thấy hắn dùng xà beng đánh ra, một trận thế mây đen che trời hung bạo đánh bọn chúng ra ngoài.
Aaaaaaaaa!
Mấy tên ngục nô bị Dương Ân đánh cho máu thịt bầy nhầy, tên ngục nô răng vàng thấy mà run. Giờ hắn ta đã hiểu tên thiếu niên nhìn có vẻ vô hại này thật ra lại vô cùng đáng sợ.
Dương Ân vác xà beng lên vai, nhìn ngục nô răng vàng đang sợ hãi đằng kia, cười gằn: “Đừng sợ, Tử tước ta không có hứng thú với đám tiện nô các ngươi. Đưa ta đi gặp Hắc Tinh đi, để ta nói chuyện với gã, xem ai mới hợp làm lão đại khu 7 hơn. Tử tước ta là người lấy đức thu phục nhân tâm”.
Dương Ân nói xong, cũng không chờ ngục nô răng vàng đáp lại mà vung xà beng về đống răng vàng của hắn ta.
Răng rụng lả tả, máu tươi ào ạt, đau đến mức ngục nô răng vàng kêu như lợn tru.
Mấy tên ngục nô này đều là võ binh cao cấp, làm gì có cửa với Dương Ân.
Dương Ân vác xà beng lên, đi về phía trước. Hắn đã nhìn thấy mấy chục tên ngục nô vây lại đây rồi, trong đó còn có cả chiến sĩ sơ cấp.
“Nhóc con, ngươi đúng là tự đại quá đấy. Ở địa bàn của bang Hắc Tinh này, cho dù là rồng thì cũng phải quỳ xuống, là hổ cũng phải cho ta ngồi lên!”, một tên ngục nô đạt đến chiến sĩ sơ cấp cầm một viên nham thạch tầm mấy trăm cân và nói, rồi ném về phía Dương Ân.
Võ binh cao cấp có 10 thạch lực, muốn cầm viên đá mấy trăm cân lên không hề khó, nhưng khó ở chỗ ném hòn đá đó ra kìa.
Chưa chắc chiến sĩ đã làm được điều đó đâu.
Nham thạch lăn đi, khí thế kinh người.
“Để ta kiểm tra xem uy lực của Ba Lãng Toàn Liệt chưởng nào!”, Dương Ân tự nhủ, hai mắt tựa điện, lực tay tựa sấm, đấm thẳng vào viên nham thạch kia.
12 kinh mạch, một kinh mạch thần kỳ và 45 huyệt vị đã được đả thông, tất cả cùng lóe sáng, huyền khí tuôn ra như suối, chạy khắp cơ thể, đâm thẳng đến nham thạch.
Rầm!
Trong giây phút ấy, nham thạch vỡ thành bốn năm mảnh!
Cũng chính vào lúc này, rất nhiều ngục nô đang vây quanh đó, có tên cầm đá, có kẻ cầm xà beng, cũng có kẻ dùng gậy…
Đám ngục nô đó không biết gì gọi là đánh đơn lẻ, chỉ cần đánh gục được kẻ địch thì coi như thắng.
“Sau khi tiến vào cảnh giới chiến sĩ, ta vẫn chưa đánh một trận thoải mái nào cả. Hôm nay ta phải thử xem khu 7 này có thật sự là nơi nhốt rồng chặn hổ hay không!”, Dương Ân nắm chặt xà beng trong tay, vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, lại kết hợp với tấn Long Quy trấn thủy, giống như cá dưới nước, điên cuồng đánh ra Bão Vũ Thương quyết.
Dương Ân đã uống địa linh tuyền, cơ thể được tẩy tủy một lần, ngũ quan trở nên nhạy cảm dị thường.
Hắn nhìn rất rõ các công kích và đều uyển chuyển tránh thoát được. Xà beng đi đến đâu là ngục nô ngã nhào đến đó, thể hiện một lực chiến đấu phi phàm.
Từng tên ngục nô ngã xuống không khiến cho đám còn lại sợ hãi mà lại càng kích thích hung tính của chúng, như muốn sống mái với Dương Ân một phen.
Dương Ân không phải là cao thủ vô địch, dưới sự vây công của nhiều người như thế, hắn cũng bắt đầu dính đòn.
Đầu tiên là bị đập vào lưng, rồi ném đá vào vai.
Nếu không phải đã đạt đến bước phòng ngự bằng huyền khí thì hắn sẽ không chỉ cắn răng chịu đau như bây giờ đâu.