Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Kinh thành tuyết tai Bắc chiến loạn
Trịnh Anh Anh thấy Mộ Thiếu Dục nhìn chằm chằm vào Tần Thư Dao, chua xót nói: "Tần cô nương kia thật sự là xinh đẹp, khiến cho Hàn công tử kia dụng tâm như thế!"✬dien✭dan✯le✰quy✱don✲
Mộ Thiếu Dục tự nhiên nghe ra ghen tuông trong giọng nói của Trịnh Anh Anh, hắn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Trịnh Anh Anh, cười nói: "Đi nhanh đi thôi, muộn một chút mợ lại nóng nảy!"
Tần phủ lại khôi phục yên bình lúc trước, mà Ngụy Tử mang theo tràn đầy kỳ vọng đi theo Hàn Thế Quân đến Hàn phủ.
Đầu tiên là Hàn Thế Quân báo cáo với Hàn tam phu nhân Từ thị, Từ thị nhìn thoáng qua Ngụy Tử, thấy nàng diện mạo thanh lệ, cử chỉ cũng coi như hào phóng, chỉ là nghe nói nha hoàn này là nha hoàn bên người Tần Thư Dao, trong mắt lập tức biểu hiện ra vẻ khinh thường: "Nha hoàn này sẽ không phải là ngươi lừa từ Tần gia đến chứ? Tần cô nương kia ngoài mặt tốt bụng như vậy, đưa ngươi một thông phòng xinh xắn như thế?"✳dien❃dan❂le❁quy❀don
"Hồi mẫu thân, Tần cô nương cũng chỉ là hiểu lầm, vì thanh danh nha hoàn này, cho nên mới tặng nàng cho con!"
Sao Hàn Thế Quân không biết Từ thị chỉ ước gì nhìn thấy hắn đắc tội với người khắp nơi, tuy rằng hiện tại Ngụy Tử này đã không có chỗ tác dụng gì, nhưng dù sao vừa mới mang về đến, cũng không thể lập tức giải quyết được.
Ngụy Tử thấy Hàn Thế Quân giúp nàng ta nói chuyện, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng.
Vốn Từ thị ước gì người trong phòng Hàn Thế Quân càng nhiều càng tốt, cho nên cũng không quản những thứ này của hắn, ngày mai sẽ thả tin tức này ra ngoài là được, đến lúc đó thanh danh của Hàn Thế Quân ở kinh thành sẽ càng thối.
Hàn Thế Quân tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Từ thị, chính là giờ phút này hắn cũng chỉ có thể như vậy trước, nếu nói liên tục thì cũng không cần nói mà đưa Ngụy Tử vào trong phòng mình. Như vậy Từ thị càng có cơ hội khuếch đại sự thật, hơn nữa thân phận của Ngụy Tử chỉ cần hơi chút dụng tâm điều tra là có thể điều tra ra, bản thân muốn giấu diếm cũng không có tác dụng.
Ngụy Tử đi theo Hàn Thế Quân một đường đi tới Trúc Quân viện, đợi vào phòng, Ngụy Tử liền dè dặt cẩn trọng tiến lên vì Hàn Thế Quân thay y phục. Dù sao ngày trước nàng ta đều hầu hạ Tần Thư Dao, hiện tại bỗng nhiên hầu hạ một nam tử, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng mà càng khẩn trương lại càng dễ dàng phạm lỗi, Ngụy Tử vốn muốn thay y phục cho Hàn Thế Quân lại không nghĩ rằng lại làm cho dây thắt lưng căng chặt.✿diễn✴đàn/lê❄quý/đôn❉
Hàn Thế Quân cũng đã sỡm mất kiên nhẫn rồi, dùng sức đẩy Ngụy Tử ngã trên đất, lạnh giọng mắng: "Ngươi là thứ không có tác dụng gì, chuyện gì cũng không làm được, nhanh rót cho gia một ly trà nóng."
Lưng Ngụy Tử đụng vào bàn tròn đau cực kỳ, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể dè dặt cẩn trọng cúi người thi lễ, sau đó đi ra ngoài. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng ta tới nơi này, làm sao biết nơi nào có nước trà chứ. Đi một vòng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về.
Nhưng mới đi tới cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười duyên, Ngụy Tử nghĩ đến bản thân vì Hàn Thế Quân làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chỉ có thể không danh không phân đi theo Hàn Thế Quân như vậy, trong lòng oán hận không thôi, vội vàng vọt đi vào. Đập vào mắt chính là một nữ nử mặc xiêm y hồng nhạt, lúc này đang giúp Hàn Thế Quân đấm bả vai.
Nàng kia vừa thấy Ngụy Tử, hai tròng mắt lập tức lộ ra vẻ ghen tị, sau đó lạnh giọng cười nói: "Ai u, ta vừa rồi còn nghe nói Tứ gia mang theo một nha hoàn trở về, có lẽ là ngươi đi?"
Hàn Thế Quân thấy Ngụy Tử lỗ mãng xông vào, trong lòng đã sớm bất mãn, cho nên tùy ý gật gật đầu.❋diễn/đàn❖lê/quý⊹đôn⊱✿
Ngụy Tử ngây ngốc đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong đôi mắt của Phượng Điệp lộ ra một chút ý cười châm chọc, không kiên nhẫn nói: "Ngươi còn sững sờ tại chỗ làm gì? Còn không mau vào hầu hạ gia."
Lúc này Ngụy Tử mới dè dặt cẩn trọng đi tới, nhưng lại bó tay bó chân không biết nên làm thế nào cho phải.
Hàn Thế Quân vừa nhìn thấy nàng ta thì phiền lòng cực kỳ, nói với Phượng Điệp: "Nàng ta mới tới, nàng dạy quy củ cho nàng ta."
Phượng Điệp nghe vậy trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, chuyện này đã nói lên Hàn Thế Quân không thích Ngụy Tử. Nàng vội vàng cúi người thi lễ nói: "Thiếp nhất định sẽ dạy nàng ta thật tốt, khiến gia vừa lòng!"
Ngụy Tử nghe vậy càng bất an không yên, nhưng trong lòng vẫn mang theo một chút chờ đợi.
Nhưng mà đợi đến ba ngày sau đó, Ngụy Tử đã bắt đầu hối hận không thôi, chỉ tiếc khế cước bán mình của nàng ta sớm đã bị Hàn Thế Quân lấy đi, lúc đó chính nàng ta còn tưởng rằng Hàn Thế Quân thích nàng ta mới có thể như thế, không nghĩ tới lại biến thành ngay cả cơ hội đào tẩu nàng ta cũng không có.
Trong phòng, Ngụy Tử bị trói ở trên ghế, miệng của nàng ta cũng đã sớm bị bịt lại, trên người chỉ còn lại có một cái áo yếm màu lam và bao khố, một đôi mắt mở thật to hiện ra vô hạn khủng hoảng cùng sợ hãi.
"Đừng sợ, gia nói, nha hoàn ngươi làm việc không có lợi ích gì, hỏng chuyện tốt của ngài ấy. Nếu không phải bây giờ gia còn thích thân thể của ngươi, hiện tại sẽ không hầu hạ ngươi thế này rồi!" Hai tròng mắt của Phượng Điệp lộ ra một chút âm ngoan, châm trong tay tầng tầng lớp lớp đâm vào trên da trắng nõn của Ngụy Tử...
Đức Minh năm ba mươi ba, Kinh Thành tuyết tai, Mạc Bắc chiến loạn.
Bắt đầu từ tháng mười, xung quanh kinh thành tuyết rơi tán loạn rất nhiều, một thoáng đã rơi xuống gần hai mươi ngày, tuyết này đã phủ cao như cổng thành vậy.
Trận tuyết tai này khiến cho dân chúng khổ không nói nổi, mà lúc này Đột Quyết lại nhân cơ hội đánh bất ngờ Mạc Bắc, Mạc Bắc lại bị vây bên trong chiến loạn.
Dân chúng trong kinh thành cũng còn khá tốt, bởi vì trong ngày thường dự trữ rất nhiều. Chỉ khổ cho dân chúng vùng ngoại thành Kinh Thành, lương thực trong nhà đều đã ăn hết, chỗ củi gỗ dự trữ cũng đều dùng hết. Vốn đang nghĩ chờ tuyết ngừng lại đi vào trong núi nhặt chút củi gỗ, nhưng mà ai nghĩ được trận đại tuyết này đều chặn đường núi lại.
Cho nên không ít dân chạy nạn đều ùa vào kinh thành, Hoàng thượng cũng vì việc này khổ không nói nổi, mà Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục chủ động xin đi giết giặc yêu cầu đi Mạc Bắc giết địch, Hoàng thượng thấy Tam hoàng tử có đảm lược như thế, thì cho hắn cùng đi theo quân đội Trương gia đi Mạc Bắc kháng địch.
Tứ hoàng tử nhân cơ hội này muốn kiếm công lao, cùng giúp Hoàng thượng xử lý trận tuyết tai này.
Hoàng thượng thấy tất cả nhi tử của mình đều có dũng có mưu, trong lòng vui mừng không thôi, lập tức gật đầu đáp ứng, để Mộ Tử Liệt đến xử lý trận tuyết tai này, hơn nữa cấp cho một vạn lượng bạc.
Mộ Thiếu Dục mới ra khỏi kinh thành, Mộ Tử Liệt đã mang theo quan viên đến trong kinh thành xem xét. Chỉ là nạn dân này đã sớm bị quan viên đuổi ra khỏi kinh thành, mà trong kinh thành chỉ có ít ỏi vài người.
Đợi đến khi Mộ Thiếu Dục hồi cung là lúc mới có thể lại để cho nạn dân này tiến vào, dù sao bên ngoài còn tích tụ một tầng tuyết thật dày, nếu rất nhiều nạn dân chết ở ngoài cửa thành, bị phát hiện mà nói cũng là muốn rơi đầu.
Trận tuyết tai này Tần Thư Dao đã sớm biết, cho nên hơn một tháng trước nàng để Cẩm Tú Các nhập vào rất nhiều vải bông cùng bông vải, hơn nữa mời tú nương, làm thành áo bông. Những thứ vải vóc này phân thành năm ba chín loại, trừ bỏ gấm vóc tốt nhất và gấm Tứ Xuyên ở ngoài, cũng có không ít vải bố.
Lúc trước lúc Tần Thư Dao bảo Lí chưởng quầy nhập hàng, Lí chưởng quầy còn hết sức bất mãn, vì việc này còn nháo đến chỗ Tần lão phu nhân. Tần lão phu nhân lại chỉ nói đều do tự bản thân Tần Thư Dao xử lý.
Sau trận tuyết tai này, vải bông cùng bông vải trong kinh thành đều bắt đầu lên giá, mà vải dệt, bông vải và thợ may ở Cẩm Tú Các đều nhiều nhất, cho nên kiếm cũng nhiều nhất. Về phần thừa lại một ít vải bố giá rẻ, Tần Thư Dao lại đặc biệt sai người bố trí ở cửa Tần phủ một cái lều, phát áo vải bố đã được may tốt đến trong tay các nạn nhân.
Về phần cửa hàng gạo, Tần Thư Dao cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Mặc dù chiến loạn và thiên tai cùng lúc, lương thực là chính yếu, nhưng muốn kiếm tiền cũng khó càng thêm khó
Mộ Thiếu Dục tự nhiên nghe ra ghen tuông trong giọng nói của Trịnh Anh Anh, hắn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Trịnh Anh Anh, cười nói: "Đi nhanh đi thôi, muộn một chút mợ lại nóng nảy!"
Tần phủ lại khôi phục yên bình lúc trước, mà Ngụy Tử mang theo tràn đầy kỳ vọng đi theo Hàn Thế Quân đến Hàn phủ.
Đầu tiên là Hàn Thế Quân báo cáo với Hàn tam phu nhân Từ thị, Từ thị nhìn thoáng qua Ngụy Tử, thấy nàng diện mạo thanh lệ, cử chỉ cũng coi như hào phóng, chỉ là nghe nói nha hoàn này là nha hoàn bên người Tần Thư Dao, trong mắt lập tức biểu hiện ra vẻ khinh thường: "Nha hoàn này sẽ không phải là ngươi lừa từ Tần gia đến chứ? Tần cô nương kia ngoài mặt tốt bụng như vậy, đưa ngươi một thông phòng xinh xắn như thế?"✳dien❃dan❂le❁quy❀don
"Hồi mẫu thân, Tần cô nương cũng chỉ là hiểu lầm, vì thanh danh nha hoàn này, cho nên mới tặng nàng cho con!"
Sao Hàn Thế Quân không biết Từ thị chỉ ước gì nhìn thấy hắn đắc tội với người khắp nơi, tuy rằng hiện tại Ngụy Tử này đã không có chỗ tác dụng gì, nhưng dù sao vừa mới mang về đến, cũng không thể lập tức giải quyết được.
Ngụy Tử thấy Hàn Thế Quân giúp nàng ta nói chuyện, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng.
Vốn Từ thị ước gì người trong phòng Hàn Thế Quân càng nhiều càng tốt, cho nên cũng không quản những thứ này của hắn, ngày mai sẽ thả tin tức này ra ngoài là được, đến lúc đó thanh danh của Hàn Thế Quân ở kinh thành sẽ càng thối.
Hàn Thế Quân tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Từ thị, chính là giờ phút này hắn cũng chỉ có thể như vậy trước, nếu nói liên tục thì cũng không cần nói mà đưa Ngụy Tử vào trong phòng mình. Như vậy Từ thị càng có cơ hội khuếch đại sự thật, hơn nữa thân phận của Ngụy Tử chỉ cần hơi chút dụng tâm điều tra là có thể điều tra ra, bản thân muốn giấu diếm cũng không có tác dụng.
Ngụy Tử đi theo Hàn Thế Quân một đường đi tới Trúc Quân viện, đợi vào phòng, Ngụy Tử liền dè dặt cẩn trọng tiến lên vì Hàn Thế Quân thay y phục. Dù sao ngày trước nàng ta đều hầu hạ Tần Thư Dao, hiện tại bỗng nhiên hầu hạ một nam tử, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng mà càng khẩn trương lại càng dễ dàng phạm lỗi, Ngụy Tử vốn muốn thay y phục cho Hàn Thế Quân lại không nghĩ rằng lại làm cho dây thắt lưng căng chặt.✿diễn✴đàn/lê❄quý/đôn❉
Hàn Thế Quân cũng đã sỡm mất kiên nhẫn rồi, dùng sức đẩy Ngụy Tử ngã trên đất, lạnh giọng mắng: "Ngươi là thứ không có tác dụng gì, chuyện gì cũng không làm được, nhanh rót cho gia một ly trà nóng."
Lưng Ngụy Tử đụng vào bàn tròn đau cực kỳ, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể dè dặt cẩn trọng cúi người thi lễ, sau đó đi ra ngoài. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng ta tới nơi này, làm sao biết nơi nào có nước trà chứ. Đi một vòng cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể chán nản trở về.
Nhưng mới đi tới cửa chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười duyên, Ngụy Tử nghĩ đến bản thân vì Hàn Thế Quân làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chỉ có thể không danh không phân đi theo Hàn Thế Quân như vậy, trong lòng oán hận không thôi, vội vàng vọt đi vào. Đập vào mắt chính là một nữ nử mặc xiêm y hồng nhạt, lúc này đang giúp Hàn Thế Quân đấm bả vai.
Nàng kia vừa thấy Ngụy Tử, hai tròng mắt lập tức lộ ra vẻ ghen tị, sau đó lạnh giọng cười nói: "Ai u, ta vừa rồi còn nghe nói Tứ gia mang theo một nha hoàn trở về, có lẽ là ngươi đi?"
Hàn Thế Quân thấy Ngụy Tử lỗ mãng xông vào, trong lòng đã sớm bất mãn, cho nên tùy ý gật gật đầu.❋diễn/đàn❖lê/quý⊹đôn⊱✿
Ngụy Tử ngây ngốc đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong đôi mắt của Phượng Điệp lộ ra một chút ý cười châm chọc, không kiên nhẫn nói: "Ngươi còn sững sờ tại chỗ làm gì? Còn không mau vào hầu hạ gia."
Lúc này Ngụy Tử mới dè dặt cẩn trọng đi tới, nhưng lại bó tay bó chân không biết nên làm thế nào cho phải.
Hàn Thế Quân vừa nhìn thấy nàng ta thì phiền lòng cực kỳ, nói với Phượng Điệp: "Nàng ta mới tới, nàng dạy quy củ cho nàng ta."
Phượng Điệp nghe vậy trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, chuyện này đã nói lên Hàn Thế Quân không thích Ngụy Tử. Nàng vội vàng cúi người thi lễ nói: "Thiếp nhất định sẽ dạy nàng ta thật tốt, khiến gia vừa lòng!"
Ngụy Tử nghe vậy càng bất an không yên, nhưng trong lòng vẫn mang theo một chút chờ đợi.
Nhưng mà đợi đến ba ngày sau đó, Ngụy Tử đã bắt đầu hối hận không thôi, chỉ tiếc khế cước bán mình của nàng ta sớm đã bị Hàn Thế Quân lấy đi, lúc đó chính nàng ta còn tưởng rằng Hàn Thế Quân thích nàng ta mới có thể như thế, không nghĩ tới lại biến thành ngay cả cơ hội đào tẩu nàng ta cũng không có.
Trong phòng, Ngụy Tử bị trói ở trên ghế, miệng của nàng ta cũng đã sớm bị bịt lại, trên người chỉ còn lại có một cái áo yếm màu lam và bao khố, một đôi mắt mở thật to hiện ra vô hạn khủng hoảng cùng sợ hãi.
"Đừng sợ, gia nói, nha hoàn ngươi làm việc không có lợi ích gì, hỏng chuyện tốt của ngài ấy. Nếu không phải bây giờ gia còn thích thân thể của ngươi, hiện tại sẽ không hầu hạ ngươi thế này rồi!" Hai tròng mắt của Phượng Điệp lộ ra một chút âm ngoan, châm trong tay tầng tầng lớp lớp đâm vào trên da trắng nõn của Ngụy Tử...
Đức Minh năm ba mươi ba, Kinh Thành tuyết tai, Mạc Bắc chiến loạn.
Bắt đầu từ tháng mười, xung quanh kinh thành tuyết rơi tán loạn rất nhiều, một thoáng đã rơi xuống gần hai mươi ngày, tuyết này đã phủ cao như cổng thành vậy.
Trận tuyết tai này khiến cho dân chúng khổ không nói nổi, mà lúc này Đột Quyết lại nhân cơ hội đánh bất ngờ Mạc Bắc, Mạc Bắc lại bị vây bên trong chiến loạn.
Dân chúng trong kinh thành cũng còn khá tốt, bởi vì trong ngày thường dự trữ rất nhiều. Chỉ khổ cho dân chúng vùng ngoại thành Kinh Thành, lương thực trong nhà đều đã ăn hết, chỗ củi gỗ dự trữ cũng đều dùng hết. Vốn đang nghĩ chờ tuyết ngừng lại đi vào trong núi nhặt chút củi gỗ, nhưng mà ai nghĩ được trận đại tuyết này đều chặn đường núi lại.
Cho nên không ít dân chạy nạn đều ùa vào kinh thành, Hoàng thượng cũng vì việc này khổ không nói nổi, mà Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục chủ động xin đi giết giặc yêu cầu đi Mạc Bắc giết địch, Hoàng thượng thấy Tam hoàng tử có đảm lược như thế, thì cho hắn cùng đi theo quân đội Trương gia đi Mạc Bắc kháng địch.
Tứ hoàng tử nhân cơ hội này muốn kiếm công lao, cùng giúp Hoàng thượng xử lý trận tuyết tai này.
Hoàng thượng thấy tất cả nhi tử của mình đều có dũng có mưu, trong lòng vui mừng không thôi, lập tức gật đầu đáp ứng, để Mộ Tử Liệt đến xử lý trận tuyết tai này, hơn nữa cấp cho một vạn lượng bạc.
Mộ Thiếu Dục mới ra khỏi kinh thành, Mộ Tử Liệt đã mang theo quan viên đến trong kinh thành xem xét. Chỉ là nạn dân này đã sớm bị quan viên đuổi ra khỏi kinh thành, mà trong kinh thành chỉ có ít ỏi vài người.
Đợi đến khi Mộ Thiếu Dục hồi cung là lúc mới có thể lại để cho nạn dân này tiến vào, dù sao bên ngoài còn tích tụ một tầng tuyết thật dày, nếu rất nhiều nạn dân chết ở ngoài cửa thành, bị phát hiện mà nói cũng là muốn rơi đầu.
Trận tuyết tai này Tần Thư Dao đã sớm biết, cho nên hơn một tháng trước nàng để Cẩm Tú Các nhập vào rất nhiều vải bông cùng bông vải, hơn nữa mời tú nương, làm thành áo bông. Những thứ vải vóc này phân thành năm ba chín loại, trừ bỏ gấm vóc tốt nhất và gấm Tứ Xuyên ở ngoài, cũng có không ít vải bố.
Lúc trước lúc Tần Thư Dao bảo Lí chưởng quầy nhập hàng, Lí chưởng quầy còn hết sức bất mãn, vì việc này còn nháo đến chỗ Tần lão phu nhân. Tần lão phu nhân lại chỉ nói đều do tự bản thân Tần Thư Dao xử lý.
Sau trận tuyết tai này, vải bông cùng bông vải trong kinh thành đều bắt đầu lên giá, mà vải dệt, bông vải và thợ may ở Cẩm Tú Các đều nhiều nhất, cho nên kiếm cũng nhiều nhất. Về phần thừa lại một ít vải bố giá rẻ, Tần Thư Dao lại đặc biệt sai người bố trí ở cửa Tần phủ một cái lều, phát áo vải bố đã được may tốt đến trong tay các nạn nhân.
Về phần cửa hàng gạo, Tần Thư Dao cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Mặc dù chiến loạn và thiên tai cùng lúc, lương thực là chính yếu, nhưng muốn kiếm tiền cũng khó càng thêm khó