Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Hai người hợp mưu tạo kế mới
Tần Thư Dao cũng từ thời điểm tháng chín bảo Mộc chưởng quầy của cửa hàng gạo không thu lương thực vào, hai người Mộc chưởng quầy và Lí chưởng quầy cùng nháo đến chỗ Tần lão phu nhân, cuối cùng đều bị Tần lão phu nhân áp chế.
Quả nhiên ở lúc chiến loạn, Hoàng thượng hạ ý chỉ tất cả các cửa hàng gạo trong kinh thành đều đóng góp toàn bộ lương thực ra, cung cấp cho quân đội sử dụng.
Các tiệm gạo trong kinh thành đều ào ào đóng cửa, không ít chủ tiệm còn tưởng rằng trận tuyết tai này có thể kiếm một khoản lớn, lại không nghĩ rằng Mạc Bắc chiến loạn, bọn họ lại không dám kháng ý chỉ, chỉ dám giấu một bộ phận nhỏ lương thực, đại bộ phận đều bị quân đội đoạt đi.
Hai lựa chọn sáng suốt này của Tần Thư Dao, khiến cho Tần lão phu nhân và Tần Lương đều xem trọng liếc mắt một cái, đều cảm thấy Tần Thư Dao giải quyết công việc thận trọng, không chỉ có buôn bán có lời bạc còn giúp không ít nạn dân.
Trong lều của Tần phủ không chỉ có áo bông ấm áp, cũng có cháo bố thí.
Ngày hôm đó Tần Thư Dao vẫn mang theo nha hoàn và gã sai vặt tới cửa như trước, phát những áo bông và cháo. Chỉ là lúc đến giữa trưa, người cũng càng ngày càng nhiều, Tần Thư Dao cũng nghĩ sẽ mang theo Tĩnh Nguyệt trở về phủ.
Nhưng mà lúc này một cậu bé ăn mày bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Tần Thư Dao, Tần Thư Dao chỉ cho rằng bé muốn ăn cháo, liền bảo người múc thêm cho bé một chén.
Nhưng cậu bé ăn mày kia chỉ đưa cho Tần Thư Dao một tờ giấy, sau đó vội vội vàng vàng chạy xa.
Tần Thư Dao kinh ngạc mở tờ giấy ra, bên trong là chữ dùng máu viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên giấy viết lại là: (Bước kế tiếp)
Nàng cảm thấy kinh hoảng, vội vàng nhìn bốn phía, sau đó mới nói với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, nếu tổ mẫu hoặc là mẫu thân tới tìm ta, ngươi nói ta đi cửa hàng!"
Nói xong liền đi hướng thành Nam, chính là xuyên qua một con phố nhỏ, sau đó đi vào một cửa ngõ nhỏ hẹp.
Đó là một ngõ cụt, phố nhỏ vừa dài vừa nhỏ, trong phố nhỏ rất thối.
Tần Thư Dao bịt mũi lại, nhẹ giọng kêu một câu, không ai đáp lại. Nàng lại đi về phía trước hai bước, lại kêu hai câu, vẫn không có ai đáp lại như trước. Nàng cảm thấy có chút hối hận không nên tới nơi này, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi một hai bước, nàng bị người dùng tay che lại, sau đó kéo dài tới một bên.
Trong lòng Tần Thư Dao hoảng loạn một trận, chỉ là rất nhanh người nọ đã buông tay ra, Tần Thư Dao hoảng sợ xoay người, lại nhìn thấy trên người người nọ đều là vết máu.
"Ngươi là ai?" Trải qua một lần sinh tử Tần Thư Dao cũng không sợ máu này, chính là nàng không rõ vì sao người xa lạ trước mắt này lại biết chuyện của bản thân nàng.
Trên người Hứa Mậu Điền đều là máu tanh, hắn cau mày, nói: "Đã mạo phạm rồi, kính xin cô nương tha lỗi!"
Tần Thư Dao không kiên nhẫn nhíu đầu mày, lạnh lùng nói: "Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao gọi ta đến nơi này?"
"Ta chỉ cầu cô nương cứu ta..."
"Ngươi là người phương nào? Vì sao ta phải cứu ngươi?"
Một người đã bị trọng thương, Tần Thư Dao cũng không sợ hãi một chút nào.
Giống như Hứa Mậu Điền đã sớm dự đoán được Tần Thư Dao sẽ như vậy, giơ lên tay đưa ra một quả ngọc bội nói: "Đây là vật bên người cô nương đi."
Tần Thư Dao nhìn thấy miếng ngọc bội hoa lan trong tay hắn, kích động nói: "Ngươi lấy được lúc nào? Ngươi có tin hiện tại ta đâm một đao cho ngươi chết hay không, sau đó lại cướp đi."
Hứa Mậu Điền không nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng còn dám uy hiếp hắn, hắn hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Hắn nói quả nhiên không sai, cô nương quả nhiên là có dũng có mưu. Xem như ta đã tìm đúng người!" Nói xong Hứa Mậu Điền lại nhìn thấy trong hai tròng mắt của Tần Thư Dao có kiên định, liền biết nếu bản thân không nói ra là ai nói lời đó, nàng thật sự sẽ không hỗ trợ.
"Tại hạ là Hứa Mậu Điền, kính xin cô nương giúp đỡ một chút." Hứa Mậu Điền hai tay ôm quyền, khó khăn nói.
Tần Thư Dao cũng không phải người thấy chết không cứu, nàng chỉ tò mò vì sao người trước mắt này lại biết chuyện của bản thân nàng, chính là hiện tại thương thế của người này cũng không nhẹ, vẫn nên xử lý phiền toái này trước.
Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi góc phố nhỏ đáng chết này, nàng lại chạy đến bên trong Cẩm Tú Các, tùy tiện cầm một kiện vải bố làm áo bông, sau đó lại trở lại bên trong góc phố nhỏ đó.
Chỉ là vừa rồi ở trên đường nàng còn nhìn thấy không ít quan binh, dường như đang tìm cái gì ở trên đường.✬die.n✭d.an✯le✰q.u.y.d.on
Tần Thư Dao không biết Hứa Mậu Điền này là ai, nàng cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn, chính là sau khi giao y phục cho hắn xong, lập tức quay đầu bước đi.
Hứa Mậu Điền không nghĩ tới Tần Thư Dao không chỉ có không sợ, lại gần như là lạnh nhạt với hắn, tức thì cảm thấy thật thú vị, chính là vết thương trên người thật đau, hắn vội vàng thay đổi y phục, sau đó lại làm cho tóc tai lộn xộn, như là một nạn dân, sau đó mới đi ra khỏi phố nhỏ.
Sau khi Tần Thư Dao trở lại Tần phủ, thì hối hận không thôi. Tự trách mình quá mức đa nghi, vốn nàng còn tưởng rằng người truyền tin là có liên quan đến Hàn Thế Quân, không nghĩ tới chỉ là một nam tử xa lạ.
Cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghe nói qua có một người là Hứa Mậu Điền, càng sẽ không biết chuyện nàng làm hôm nay, thế nhưng lại để cho mình cuốn vào bên trong một hồi âm mưu.
Tiết Nhã ngồi ở trên ghế tròn, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm khăn trong tay mình.
Tần Tuyết Như bưng lấy ly trà uống một ngụm, sau đó cười nói: "Có lẽ lâu rồi biểu tỷ chưa đến chỗ của muội, cho nên thấy muội thì không quen rồi hả?"
Từ sau khi định xuống hôn sự của hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân, Tiết Nhã rất ít ra ngoài đi lại.
Tiết Nhã lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta ở trong phòng thêu thùa." Nói xong đẩy hầu bao cùng với túi hương ở trên bàn về phíaTần Tuyết Như: "Cái này là ta đưa cho biểu muội!"
Tần Tuyết Như khinh thường nhìn thoáng qua, nói: "Ta đây không thiếu mấy thứ này, nhưng biểu tỷ cũng đủ duy trì được bình thản. Đại tỷ đưa nha hoàn bên người nàng cho Hàn công tử làm thông phòng, chẳng lẽ biểu tỷ không tức giận?"
Tiết Nhã nghe vậy sắc mặt có chút tái nhợt, nàng ta gắt gao ngắt khăn, làm sao nàng ta không tức giận, chỉ là nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Hơn nữa, nàng ta cũng còn chưa có gả qua, quản thế nào được.
Tần Tuyết Như thấy nàng ta như thế, lại cười lạnh nói: "Nếu là ta, ta khẳng định sẽ liều mạng với nàng, chuyện này không phải là đánh vào trên mặt biểu tỷ sao? Vài ngày trước mẫu thân ta đi Hàn phủ một chuyến, nghe nói hiện tại nha hoàn kia đeo vàng đeo bạc, Hàn công tử rất thích thú đó!"ⓛdienⓞdanⓥleⓔquy/don
Bỗng nhiên Tiết Nhã ngẩng đầu, cầm lấy tay Tần Tuyết Như, nói: "Vậy biểu muội có biện pháp gì không?"
Tần Tuyết Như cười vỗ vỗ tay Tiết Nhã: "Ta tự có biện pháp, chính là xem biểu tỷ có bằng lòng làm không!"
Tiết Nhã lập tức gật gật đầu: "Ta tự nhiên là đồng ý, nàng phá hư chuyện tốt của ta, còn khắp nơi khó xử ta, sao ta không hận chứ!"
Có những lời này của Tiết Nhã, Tần Tuyết Như yên lòng, lặng lẽ nói mưu kế cho Tiết Nhã nghe..
Bên trong Hinh Hương Viện, Tần Thư Dao đang ngồi ở trên kháng xem sổ sách, tuy rằng cửa hàng gạo không có kiếm được bạc, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủn Cẩm Tú Các lại kiếm được mấy trăm ngàn lượng bạc trắng, coi như là phát ra một khoản tiền.
Tần lão phu nhân nói, ngân lượng kiếm được đều thuộc về bản thân Tần Thư Dao, dù sao cửa hàng này vốn chính là mẹ đẻ Tần Thư Dao khi còn sống lưu lại. Tần Thư Dao vụng trộm cầm một nửa đưa cho Tần lão phu nhân, còn thừa một nửa để lại cho bản thân.
Hiện ở trong tay có một số bạc lớn, Tần Thư Dao cũng không phải lo lắng. Chỉ còn chờ qua hết năm sau, liền đi trong thành coi trộm một chút, nhìn xem có cửa hàng mặt tiền tốt nào hay không, bản thân lại mở một phòng trà.
Quả nhiên ở lúc chiến loạn, Hoàng thượng hạ ý chỉ tất cả các cửa hàng gạo trong kinh thành đều đóng góp toàn bộ lương thực ra, cung cấp cho quân đội sử dụng.
Các tiệm gạo trong kinh thành đều ào ào đóng cửa, không ít chủ tiệm còn tưởng rằng trận tuyết tai này có thể kiếm một khoản lớn, lại không nghĩ rằng Mạc Bắc chiến loạn, bọn họ lại không dám kháng ý chỉ, chỉ dám giấu một bộ phận nhỏ lương thực, đại bộ phận đều bị quân đội đoạt đi.
Hai lựa chọn sáng suốt này của Tần Thư Dao, khiến cho Tần lão phu nhân và Tần Lương đều xem trọng liếc mắt một cái, đều cảm thấy Tần Thư Dao giải quyết công việc thận trọng, không chỉ có buôn bán có lời bạc còn giúp không ít nạn dân.
Trong lều của Tần phủ không chỉ có áo bông ấm áp, cũng có cháo bố thí.
Ngày hôm đó Tần Thư Dao vẫn mang theo nha hoàn và gã sai vặt tới cửa như trước, phát những áo bông và cháo. Chỉ là lúc đến giữa trưa, người cũng càng ngày càng nhiều, Tần Thư Dao cũng nghĩ sẽ mang theo Tĩnh Nguyệt trở về phủ.
Nhưng mà lúc này một cậu bé ăn mày bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Tần Thư Dao, Tần Thư Dao chỉ cho rằng bé muốn ăn cháo, liền bảo người múc thêm cho bé một chén.
Nhưng cậu bé ăn mày kia chỉ đưa cho Tần Thư Dao một tờ giấy, sau đó vội vội vàng vàng chạy xa.
Tần Thư Dao kinh ngạc mở tờ giấy ra, bên trong là chữ dùng máu viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên giấy viết lại là: (Bước kế tiếp)
Nàng cảm thấy kinh hoảng, vội vàng nhìn bốn phía, sau đó mới nói với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, nếu tổ mẫu hoặc là mẫu thân tới tìm ta, ngươi nói ta đi cửa hàng!"
Nói xong liền đi hướng thành Nam, chính là xuyên qua một con phố nhỏ, sau đó đi vào một cửa ngõ nhỏ hẹp.
Đó là một ngõ cụt, phố nhỏ vừa dài vừa nhỏ, trong phố nhỏ rất thối.
Tần Thư Dao bịt mũi lại, nhẹ giọng kêu một câu, không ai đáp lại. Nàng lại đi về phía trước hai bước, lại kêu hai câu, vẫn không có ai đáp lại như trước. Nàng cảm thấy có chút hối hận không nên tới nơi này, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới đi một hai bước, nàng bị người dùng tay che lại, sau đó kéo dài tới một bên.
Trong lòng Tần Thư Dao hoảng loạn một trận, chỉ là rất nhanh người nọ đã buông tay ra, Tần Thư Dao hoảng sợ xoay người, lại nhìn thấy trên người người nọ đều là vết máu.
"Ngươi là ai?" Trải qua một lần sinh tử Tần Thư Dao cũng không sợ máu này, chính là nàng không rõ vì sao người xa lạ trước mắt này lại biết chuyện của bản thân nàng.
Trên người Hứa Mậu Điền đều là máu tanh, hắn cau mày, nói: "Đã mạo phạm rồi, kính xin cô nương tha lỗi!"
Tần Thư Dao không kiên nhẫn nhíu đầu mày, lạnh lùng nói: "Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao gọi ta đến nơi này?"
"Ta chỉ cầu cô nương cứu ta..."
"Ngươi là người phương nào? Vì sao ta phải cứu ngươi?"
Một người đã bị trọng thương, Tần Thư Dao cũng không sợ hãi một chút nào.
Giống như Hứa Mậu Điền đã sớm dự đoán được Tần Thư Dao sẽ như vậy, giơ lên tay đưa ra một quả ngọc bội nói: "Đây là vật bên người cô nương đi."
Tần Thư Dao nhìn thấy miếng ngọc bội hoa lan trong tay hắn, kích động nói: "Ngươi lấy được lúc nào? Ngươi có tin hiện tại ta đâm một đao cho ngươi chết hay không, sau đó lại cướp đi."
Hứa Mậu Điền không nghĩ tới Tần Thư Dao thế nhưng còn dám uy hiếp hắn, hắn hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Hắn nói quả nhiên không sai, cô nương quả nhiên là có dũng có mưu. Xem như ta đã tìm đúng người!" Nói xong Hứa Mậu Điền lại nhìn thấy trong hai tròng mắt của Tần Thư Dao có kiên định, liền biết nếu bản thân không nói ra là ai nói lời đó, nàng thật sự sẽ không hỗ trợ.
"Tại hạ là Hứa Mậu Điền, kính xin cô nương giúp đỡ một chút." Hứa Mậu Điền hai tay ôm quyền, khó khăn nói.
Tần Thư Dao cũng không phải người thấy chết không cứu, nàng chỉ tò mò vì sao người trước mắt này lại biết chuyện của bản thân nàng, chính là hiện tại thương thế của người này cũng không nhẹ, vẫn nên xử lý phiền toái này trước.
Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi góc phố nhỏ đáng chết này, nàng lại chạy đến bên trong Cẩm Tú Các, tùy tiện cầm một kiện vải bố làm áo bông, sau đó lại trở lại bên trong góc phố nhỏ đó.
Chỉ là vừa rồi ở trên đường nàng còn nhìn thấy không ít quan binh, dường như đang tìm cái gì ở trên đường.✬die.n✭d.an✯le✰q.u.y.d.on
Tần Thư Dao không biết Hứa Mậu Điền này là ai, nàng cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn, chính là sau khi giao y phục cho hắn xong, lập tức quay đầu bước đi.
Hứa Mậu Điền không nghĩ tới Tần Thư Dao không chỉ có không sợ, lại gần như là lạnh nhạt với hắn, tức thì cảm thấy thật thú vị, chính là vết thương trên người thật đau, hắn vội vàng thay đổi y phục, sau đó lại làm cho tóc tai lộn xộn, như là một nạn dân, sau đó mới đi ra khỏi phố nhỏ.
Sau khi Tần Thư Dao trở lại Tần phủ, thì hối hận không thôi. Tự trách mình quá mức đa nghi, vốn nàng còn tưởng rằng người truyền tin là có liên quan đến Hàn Thế Quân, không nghĩ tới chỉ là một nam tử xa lạ.
Cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghe nói qua có một người là Hứa Mậu Điền, càng sẽ không biết chuyện nàng làm hôm nay, thế nhưng lại để cho mình cuốn vào bên trong một hồi âm mưu.
Tiết Nhã ngồi ở trên ghế tròn, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm khăn trong tay mình.
Tần Tuyết Như bưng lấy ly trà uống một ngụm, sau đó cười nói: "Có lẽ lâu rồi biểu tỷ chưa đến chỗ của muội, cho nên thấy muội thì không quen rồi hả?"
Từ sau khi định xuống hôn sự của hai người Tiết Nhã và Hàn Thế Quân, Tiết Nhã rất ít ra ngoài đi lại.
Tiết Nhã lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta ở trong phòng thêu thùa." Nói xong đẩy hầu bao cùng với túi hương ở trên bàn về phíaTần Tuyết Như: "Cái này là ta đưa cho biểu muội!"
Tần Tuyết Như khinh thường nhìn thoáng qua, nói: "Ta đây không thiếu mấy thứ này, nhưng biểu tỷ cũng đủ duy trì được bình thản. Đại tỷ đưa nha hoàn bên người nàng cho Hàn công tử làm thông phòng, chẳng lẽ biểu tỷ không tức giận?"
Tiết Nhã nghe vậy sắc mặt có chút tái nhợt, nàng ta gắt gao ngắt khăn, làm sao nàng ta không tức giận, chỉ là nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Hơn nữa, nàng ta cũng còn chưa có gả qua, quản thế nào được.
Tần Tuyết Như thấy nàng ta như thế, lại cười lạnh nói: "Nếu là ta, ta khẳng định sẽ liều mạng với nàng, chuyện này không phải là đánh vào trên mặt biểu tỷ sao? Vài ngày trước mẫu thân ta đi Hàn phủ một chuyến, nghe nói hiện tại nha hoàn kia đeo vàng đeo bạc, Hàn công tử rất thích thú đó!"ⓛdienⓞdanⓥleⓔquy/don
Bỗng nhiên Tiết Nhã ngẩng đầu, cầm lấy tay Tần Tuyết Như, nói: "Vậy biểu muội có biện pháp gì không?"
Tần Tuyết Như cười vỗ vỗ tay Tiết Nhã: "Ta tự có biện pháp, chính là xem biểu tỷ có bằng lòng làm không!"
Tiết Nhã lập tức gật gật đầu: "Ta tự nhiên là đồng ý, nàng phá hư chuyện tốt của ta, còn khắp nơi khó xử ta, sao ta không hận chứ!"
Có những lời này của Tiết Nhã, Tần Tuyết Như yên lòng, lặng lẽ nói mưu kế cho Tiết Nhã nghe..
Bên trong Hinh Hương Viện, Tần Thư Dao đang ngồi ở trên kháng xem sổ sách, tuy rằng cửa hàng gạo không có kiếm được bạc, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủn Cẩm Tú Các lại kiếm được mấy trăm ngàn lượng bạc trắng, coi như là phát ra một khoản tiền.
Tần lão phu nhân nói, ngân lượng kiếm được đều thuộc về bản thân Tần Thư Dao, dù sao cửa hàng này vốn chính là mẹ đẻ Tần Thư Dao khi còn sống lưu lại. Tần Thư Dao vụng trộm cầm một nửa đưa cho Tần lão phu nhân, còn thừa một nửa để lại cho bản thân.
Hiện ở trong tay có một số bạc lớn, Tần Thư Dao cũng không phải lo lắng. Chỉ còn chờ qua hết năm sau, liền đi trong thành coi trộm một chút, nhìn xem có cửa hàng mặt tiền tốt nào hay không, bản thân lại mở một phòng trà.