Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 25: Đạt được hiệp nghị
"Giúp nương nương? Không, ta đang giúp bản thân mình. Sự việc hôm nay nương nương cảm thấy An Cửu có thể thoát khỏi liên quan sao?"
Nếu chỉ bình thường rơi xuống nước nàng cứu Nhàn phi và Lục Hoàng tử lên chính là lập công lớn, nhưng cố tình đây không phải việc ngoài ý muốn. Nàng ghét âm mưu trong cung, nhưng thời điểm nàng nhảy xuống nước cứu họ đã chú định bản thân bị kéo vào, trước mắt đã không phải chuyện của một mình Nhàn phi.
Nhàn phi giật mình áy náy nói: "Liên lụy tới ngươi, vốn ngươi có một ngày Thất tịch vui vẻ lại bị kéo vào thị phi trong cung"
"Nương nương không cần tự trách, hôm nay An Cửu mặc xiêm y của Người, được Người tự mình vấn tóc, tình nghĩa này An Cửu ghi nhớ. Tuy An Cửu không thích lo chuyện bao đồng nhưng là người có ân tất báo. Vừa rồi thấy Người giãy giụa trong nước nguy hiểm đến tính mạng An Cửu quả quyết không khoanh tay đứng nhìn". An Cửu mỉm cười, cho dù biết trước đây không phải việc ngoài ý muốn nàng vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
"Ánh mắt đầu tiên gặp ngươi bổn cung đã cảm thấy thích, mọi người đều nói ngươi yếu đuối, nhát gan nhưng bổn cung lại không cảm thấy thế, bổn cung và Lục Hoàng tử nhờ ngươi cứu, ân tình này bổn cung cũng sẽ ghi nhớ. Hôm nay nếu ngươi có thể giúp bổn cung vượt qua kiếp nạn này, bổn cung càng cảm kích".
"An Cửu cũng rất thích Nhàn phi nương nương, không cầu xin nương nương ghi nhớ ân tình nhưng hy vọng ngày nào đó An Cửu có việc muốn nhờ, nương nương có thể hỗ trợ An Cửu một chút". Nhàn phi là người đứng đầu tứ phi, phía sau lại có địa vị Bắc Vương phủ lớn mạnh, nếu có thể thật sự vì việc này đổi lấy chút ân tình đó không phải chuyện gì tốt hơn.
Hỗ trợ một chút? Nhàn phi lầm bầm một chữ này. An Cửu là hôn thê của Thái tử ngày sau sớm muộn cũng bị kéo vào tranh đấu trong cung, hỗ trợ một chút, nàng muốn có thêm minh hữu sao. Nhàn phi khẽ cười. "Quận chúa khôn khéo, thông minh, đa mưu túc trí, ngày nào đó nếu ngươi thực sự có việc cần bổn cung chắc chắn tận lực giúp đỡ."
An Cửu biết Nhàn phi hiểu lầm nhưng không định giải thích, chỉ hỏi Nhàn phi: "Nương nương có nguyện ý tin tưởng An Cửu không?"
"Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý!" Nhàn phi lập tức trả lời, cũng không biết vì sao bà rất tin tưởng năng lực của An Cửu.
Đúng lúc này Mộc Đào vội vàng chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi sững sờ. "Nương nương, Người làm sao vậy? Nương nương?" Mộc Đào quỳ xuống đất, nhìn bộ dáng chật vật của Nhàn phi không biết làm thế nào.
An Cửu nhìn nữ nhân kia nhàn nhạt hỏi: "Nhàn phi nương nương rơi xuống nước, ngươi là nha hoàn của Nhàn phi nương nương sao lại không ở bên cạnh?"
Mộc Đào ngẩn ra, sao nương nương lại vô duyên vô cớ rơi xuống nước? "Nô tỳ ... nô tỳ ... vừa mới ...." Mộc Đào giống như nghĩ đến một chuyện, cả người cứng đờ. "Đều tại nô tỳ sơ sót, nhất định có kẻ đã tính kế chúng ta. Vừa rồi nô tỳ cùng nương nương rời Trường Nhạc cung từ rất sớm nhưng vừa bước ra khỏi cửa một cung nữ lỗ mãng làm đổ nước lên người nương nương, nô tỳ và nương nương vội quay trở về thay xiêm y, lần nữa ra ngoài đi đến phía sau Thấm Phương đình, cung nhân của Thục phi tới nói chân đệ đệ của nô tỳ - Mộc Xương - bị thương nặng hơn, nô tỳ hoảng loạn nên mới để nương nương lại một mình, đều là lỗi của nô tỳ, nếu nô tỳ đi theo nương nương, nương nương đã không ..."
"An Cửu quận chúa, là bổn cung bảo nàng ấy đi, mấy ngày trước Mộc Xương ngã bị thương ở chân, hai người bọn họ xưa nay tỷ đệ tình thâm quan tâm đệ đệ của mình không phải lỗi của nàng ấy". Nhàn phi ho khan vài tiếng, càng lúc càng yếu. An Cửu nhìn bà, Nhàn phi này đúng là rất săn sóc hạ nhân.
"Mộc Đào, đưa nương nương nhà ngươi hồi cung đồng thời tìm mấy người đáng tin cậy điều tra xem cung nữ hôm nay va chạm nương nương, xem ả có bối cảnh sạch sẽ không còn cả cung nhân của Thục phi truyền tin cho ngươi, đều cho người điều tra rõ, tất cả cẩn thận một chút. Đưa nương nương về rồi mời Thái y đừng gây ra động tĩnh quá lớn". An Cửu trầm giọng.
Mỗi một sự việc lần này đều có kẻ cố ý tính kế, người nọ đã đoán được thời gian để Nhàn phi đi qua nơi này ngay lúc Lục Hoàng tử rơi xuống, có điều, chỉ sợ người nọ không lường được rằng Nhàn phi tâm tư thuần lương thế mà nhảy xuống hồ cứu Lục Hoàng tử, càng không ngờ hai người bọn họ được nàng cứu lên.
"Việc này ..." Mộc Đào nhíu mày nghi hoặc. "Mộc Đào, tất cả đều nghe An Cửu quận chúa sắp xếp". Giọng của Nhàn phi ngày càng yếu, Mộc Đào giật mình. "Vâng!"
"Nương nương mau đi đi. Nương nương yên tâm, Người chỉ cần về Trường Nhạc cung, những việc khác cứ giao cho An Cửu. Chỉ sợ nương nương về Trường Nhạc cung cũng không được thanh tịnh quá lâu".
Nhàn phi hiểu ý của nàng, khó khăn nở một nụ cười. "Vậy làm phiền ngươi!"
Mộc Đào đỡ Nhàn phi đứng dậy nhìn An Cửu nói: "Nương Nương tin Người, nô tỳ cũng tin Người, việc ngày hôm nay nhờ Quận chúa tốn nhiều tâm tư, tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ hãm hại nương nương".
An Cửu gật đầu, "Chăm sóc chủ tử nhà ngươi cho tốt". An Cửu nhìn theo Mộc Đào dìu Nhàn phi rời đi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
"An Cửu ... tỷ tỷ!" Giọng nói mỏng manh của Bách Lý Toàn kéo suy nghĩ của An Cửu về, An Cửu nhìn thiếu niên cả người ướt đẫm.
"Lạnh không?" Bách Lý Toàn gật đầu không ngừng. An Cửu lại nhíu mày. "Nhưng ta còn có việc cần ngài hỗ trợ".
"Không lạnh! Ta không lạnh! An Cửu tỷ tỷ, ta không lạnh, tỷ đã cứu ta, nếu không có tỷ và Nhàn phi nương nương ta đã mất mạng. Tỷ muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó". Bách Lý Toàn sùng bái nhìn An Cửu.
"Thật sao?" An Cửu nhướng mày. Đối với Lục Hoàng tử này có mấy phần hảo cảm. "Thật?"
"Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy". Bách Lý Toàn gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười ngây thơ.
"Tốt!" An Cửu nhìn bách Lý Toàn, chẳng qua là hài tử mười tuổi mà thôi lại bị kéo vào tranh đấu trong cung, thật sự đáng thương! Nhưng đây là số mệnh của nó, ai bảo nó sinh ra trong gia đình Đế vương! An Cửu thấp giọng nói vài câu với Bách Lý Toàn, Bách Lý Toàn nghe xong hai mắt sáng ngời.
"Được, ta hiểu rồi."
"Ngài cần phải diễn giống một chút". An Cửu sờ đầu hài tử, may là thời tiết tháng bảy nóng bức cho dù xiêm y ướt hết cũng không quá lạnh.
"Vâng!" Bách Lý Toàn gật đầu nở một nụ cười xán lạn. "An Cửu tỷ tỷ yên tâm, Toàn nhi nhất định không để tỷ tỷ thất vọng".
"Ở đây sao? Mau, đi tìm cho trẫm, nếu Lục Hoàng tử có bất trắc gì các ngươi đều phải nhảy xuống chôn cùng". Từ xa, tiếng phẫn nộ của Tĩnh Phong đế truyền tới, rất nhiều bước chân dồn dập đều hướng về phía này.
Tới rồi sao? An Cửu nương theo ánh trăng tìm một viên đá đưa cho Bách Lý Toàn. "Cứ làm theo lời ta nói, đừng sợ, hôm nay rốt cuộc là ai muốn mạng của đệ chúng ta đợi một chút là sẽ bắt được người nọ".
Nếu chỉ bình thường rơi xuống nước nàng cứu Nhàn phi và Lục Hoàng tử lên chính là lập công lớn, nhưng cố tình đây không phải việc ngoài ý muốn. Nàng ghét âm mưu trong cung, nhưng thời điểm nàng nhảy xuống nước cứu họ đã chú định bản thân bị kéo vào, trước mắt đã không phải chuyện của một mình Nhàn phi.
Nhàn phi giật mình áy náy nói: "Liên lụy tới ngươi, vốn ngươi có một ngày Thất tịch vui vẻ lại bị kéo vào thị phi trong cung"
"Nương nương không cần tự trách, hôm nay An Cửu mặc xiêm y của Người, được Người tự mình vấn tóc, tình nghĩa này An Cửu ghi nhớ. Tuy An Cửu không thích lo chuyện bao đồng nhưng là người có ân tất báo. Vừa rồi thấy Người giãy giụa trong nước nguy hiểm đến tính mạng An Cửu quả quyết không khoanh tay đứng nhìn". An Cửu mỉm cười, cho dù biết trước đây không phải việc ngoài ý muốn nàng vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
"Ánh mắt đầu tiên gặp ngươi bổn cung đã cảm thấy thích, mọi người đều nói ngươi yếu đuối, nhát gan nhưng bổn cung lại không cảm thấy thế, bổn cung và Lục Hoàng tử nhờ ngươi cứu, ân tình này bổn cung cũng sẽ ghi nhớ. Hôm nay nếu ngươi có thể giúp bổn cung vượt qua kiếp nạn này, bổn cung càng cảm kích".
"An Cửu cũng rất thích Nhàn phi nương nương, không cầu xin nương nương ghi nhớ ân tình nhưng hy vọng ngày nào đó An Cửu có việc muốn nhờ, nương nương có thể hỗ trợ An Cửu một chút". Nhàn phi là người đứng đầu tứ phi, phía sau lại có địa vị Bắc Vương phủ lớn mạnh, nếu có thể thật sự vì việc này đổi lấy chút ân tình đó không phải chuyện gì tốt hơn.
Hỗ trợ một chút? Nhàn phi lầm bầm một chữ này. An Cửu là hôn thê của Thái tử ngày sau sớm muộn cũng bị kéo vào tranh đấu trong cung, hỗ trợ một chút, nàng muốn có thêm minh hữu sao. Nhàn phi khẽ cười. "Quận chúa khôn khéo, thông minh, đa mưu túc trí, ngày nào đó nếu ngươi thực sự có việc cần bổn cung chắc chắn tận lực giúp đỡ."
An Cửu biết Nhàn phi hiểu lầm nhưng không định giải thích, chỉ hỏi Nhàn phi: "Nương nương có nguyện ý tin tưởng An Cửu không?"
"Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý!" Nhàn phi lập tức trả lời, cũng không biết vì sao bà rất tin tưởng năng lực của An Cửu.
Đúng lúc này Mộc Đào vội vàng chạy tới, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi sững sờ. "Nương nương, Người làm sao vậy? Nương nương?" Mộc Đào quỳ xuống đất, nhìn bộ dáng chật vật của Nhàn phi không biết làm thế nào.
An Cửu nhìn nữ nhân kia nhàn nhạt hỏi: "Nhàn phi nương nương rơi xuống nước, ngươi là nha hoàn của Nhàn phi nương nương sao lại không ở bên cạnh?"
Mộc Đào ngẩn ra, sao nương nương lại vô duyên vô cớ rơi xuống nước? "Nô tỳ ... nô tỳ ... vừa mới ...." Mộc Đào giống như nghĩ đến một chuyện, cả người cứng đờ. "Đều tại nô tỳ sơ sót, nhất định có kẻ đã tính kế chúng ta. Vừa rồi nô tỳ cùng nương nương rời Trường Nhạc cung từ rất sớm nhưng vừa bước ra khỏi cửa một cung nữ lỗ mãng làm đổ nước lên người nương nương, nô tỳ và nương nương vội quay trở về thay xiêm y, lần nữa ra ngoài đi đến phía sau Thấm Phương đình, cung nhân của Thục phi tới nói chân đệ đệ của nô tỳ - Mộc Xương - bị thương nặng hơn, nô tỳ hoảng loạn nên mới để nương nương lại một mình, đều là lỗi của nô tỳ, nếu nô tỳ đi theo nương nương, nương nương đã không ..."
"An Cửu quận chúa, là bổn cung bảo nàng ấy đi, mấy ngày trước Mộc Xương ngã bị thương ở chân, hai người bọn họ xưa nay tỷ đệ tình thâm quan tâm đệ đệ của mình không phải lỗi của nàng ấy". Nhàn phi ho khan vài tiếng, càng lúc càng yếu. An Cửu nhìn bà, Nhàn phi này đúng là rất săn sóc hạ nhân.
"Mộc Đào, đưa nương nương nhà ngươi hồi cung đồng thời tìm mấy người đáng tin cậy điều tra xem cung nữ hôm nay va chạm nương nương, xem ả có bối cảnh sạch sẽ không còn cả cung nhân của Thục phi truyền tin cho ngươi, đều cho người điều tra rõ, tất cả cẩn thận một chút. Đưa nương nương về rồi mời Thái y đừng gây ra động tĩnh quá lớn". An Cửu trầm giọng.
Mỗi một sự việc lần này đều có kẻ cố ý tính kế, người nọ đã đoán được thời gian để Nhàn phi đi qua nơi này ngay lúc Lục Hoàng tử rơi xuống, có điều, chỉ sợ người nọ không lường được rằng Nhàn phi tâm tư thuần lương thế mà nhảy xuống hồ cứu Lục Hoàng tử, càng không ngờ hai người bọn họ được nàng cứu lên.
"Việc này ..." Mộc Đào nhíu mày nghi hoặc. "Mộc Đào, tất cả đều nghe An Cửu quận chúa sắp xếp". Giọng của Nhàn phi ngày càng yếu, Mộc Đào giật mình. "Vâng!"
"Nương nương mau đi đi. Nương nương yên tâm, Người chỉ cần về Trường Nhạc cung, những việc khác cứ giao cho An Cửu. Chỉ sợ nương nương về Trường Nhạc cung cũng không được thanh tịnh quá lâu".
Nhàn phi hiểu ý của nàng, khó khăn nở một nụ cười. "Vậy làm phiền ngươi!"
Mộc Đào đỡ Nhàn phi đứng dậy nhìn An Cửu nói: "Nương Nương tin Người, nô tỳ cũng tin Người, việc ngày hôm nay nhờ Quận chúa tốn nhiều tâm tư, tuyệt đối không thể bỏ qua cho kẻ hãm hại nương nương".
An Cửu gật đầu, "Chăm sóc chủ tử nhà ngươi cho tốt". An Cửu nhìn theo Mộc Đào dìu Nhàn phi rời đi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
"An Cửu ... tỷ tỷ!" Giọng nói mỏng manh của Bách Lý Toàn kéo suy nghĩ của An Cửu về, An Cửu nhìn thiếu niên cả người ướt đẫm.
"Lạnh không?" Bách Lý Toàn gật đầu không ngừng. An Cửu lại nhíu mày. "Nhưng ta còn có việc cần ngài hỗ trợ".
"Không lạnh! Ta không lạnh! An Cửu tỷ tỷ, ta không lạnh, tỷ đã cứu ta, nếu không có tỷ và Nhàn phi nương nương ta đã mất mạng. Tỷ muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó". Bách Lý Toàn sùng bái nhìn An Cửu.
"Thật sao?" An Cửu nhướng mày. Đối với Lục Hoàng tử này có mấy phần hảo cảm. "Thật?"
"Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy". Bách Lý Toàn gật đầu thật mạnh, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười ngây thơ.
"Tốt!" An Cửu nhìn bách Lý Toàn, chẳng qua là hài tử mười tuổi mà thôi lại bị kéo vào tranh đấu trong cung, thật sự đáng thương! Nhưng đây là số mệnh của nó, ai bảo nó sinh ra trong gia đình Đế vương! An Cửu thấp giọng nói vài câu với Bách Lý Toàn, Bách Lý Toàn nghe xong hai mắt sáng ngời.
"Được, ta hiểu rồi."
"Ngài cần phải diễn giống một chút". An Cửu sờ đầu hài tử, may là thời tiết tháng bảy nóng bức cho dù xiêm y ướt hết cũng không quá lạnh.
"Vâng!" Bách Lý Toàn gật đầu nở một nụ cười xán lạn. "An Cửu tỷ tỷ yên tâm, Toàn nhi nhất định không để tỷ tỷ thất vọng".
"Ở đây sao? Mau, đi tìm cho trẫm, nếu Lục Hoàng tử có bất trắc gì các ngươi đều phải nhảy xuống chôn cùng". Từ xa, tiếng phẫn nộ của Tĩnh Phong đế truyền tới, rất nhiều bước chân dồn dập đều hướng về phía này.
Tới rồi sao? An Cửu nương theo ánh trăng tìm một viên đá đưa cho Bách Lý Toàn. "Cứ làm theo lời ta nói, đừng sợ, hôm nay rốt cuộc là ai muốn mạng của đệ chúng ta đợi một chút là sẽ bắt được người nọ".