Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Để kiếp sau được gặp lại kiếp này ngươi có thể không uống canh Mạnh Bà, vậy liền phải nhảy vào Vong Xuyên Hà, chờ thêm ngàn năm nữa mới có thể đầu thai. Trong ngàn năm, ngươi sẽ phải chứng kiến người ngươi yêu thương đi qua cầu, nhưng không thể mở miệng tương thông, ngươi nhìn thấy nàng, nàng không nhìn thấy ngươi. Trong ngàn năm, ngươi nhìn thấy nàng đi qua cầu Nại Hà không biết bao nhiêu lần, uống một chén lại một chén canh Mạnh Bà, ngươi mong nàng không uống canh Mạnh Bà, nhưng lại sợ nàg chịu không nổi Vong Xuyên Hà ngàn năm đau khổ dày vò. Ngàn năm sau nếu tâm niệm bất diệt, còn có thể nhớ được chuyện kiếp trước, liền được nhập lại trần gian, đi tìm người kiếp trước ngươi yêu thương.
Tiểu Vũ không chỉ một lần bị những lời này làm cho cảm động, cũng đã gặp những mối tình làm cho rung động sâu sắc trên cầu Nại Hà. Thấy bọn họ do dự bưng lên chén Vong Tình, suy tư là nên uống hay là không uống? Sau cùng, vẫn ngửa đầu rót xuống, mang theo vô hạn bi thương, đi vào vòng luân hồi. Di? Tiểu Vũ trong đầu linh quang chợt lóe. Đúng rồi! Nàng thế nào lại ngốc như vậy? Ngày hôm nay nhóm quỷ hồn sẽ đi qua cầu Nại Hà, đó không phải đều là những người thử nghiệm cực tốt sao?
Ý định vừa động, Tiểu Vũ liền vui vẻ hào hứng hỏi: “Bà bà, ở đây có giấy bút không?”
Mạnh Bà khó hiểu, nghi ngờ nói: “Ngươi cần giấy bút làm cái gì?”
Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên nói: “Đương nhiên là để viết rồi… nói mau nói mau, có giấy bút không?”
Mạnh Bà suy tư một lúc, tùy tiện nói: “Mấy thứ này bình thường không có, ngươi đi hỏi Diêm Vương đi, hắn đôi khi muốn báo cáo công việc với cấp trên, hẳn là có.”
A? Tiểu Vũ vừa nghe một hai chữ, đầu còn có chút mơ hồ. Từ sau ngày cùng Diêm Vương Lưu Quang đàm phán, bọn họ liền không có gặp qua. Mặc dù cùng ở một cái biệt viện, nhưng kỳ quái là chưa bao giờ gặp mặt qua. Lúc này để nàng tùy tiện đi tìm hắn? Gặp mỹ nam phúc hắc đó, thực không phải là chủ ý tốt a.
Mạnh Bà tựa hồ nhìn ra Tiểu Vũ đang lưỡng lự, mỉm cười nói: “Nha đầu, ngươi phải đi tìm hắn mượn thôi. Không có chuyện gì đâu, Diêm Vương thật ra không phải là người xấu, rất dễ chung sống.”
Tiểu Vũ nghe vậy nổi hết cả da gà, mẹ nó, nếu hắn dễ chung sống, heo mẹ liền có thể leo cây rồi. Thôi, dù sao lúc trước có nói qua điều kiện, không cho vô cớ nổi giận với nàng. Huống hồ chỉ là mượn chút giấy bút, nói vậy cũng không làm ra đại sự ầm ĩ gì. Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ liền hấp ta hấp tấp hướng bên trong biệt viện chạy đi, đã quen với bố cục bên trong biệt viện, trực tiếp xuyên tường mà đi. xuyên qua nhiều thành thói quen, không giống như mấy ngày trước lúc xuyên tường liền tim gan run sợ. Không do dự trực tiếp xông vào thư phòng, chỉ thấy trên nhuyễn tháp màu đen, Lưu Quang nằm nghiêng dáng người ngang tàng, hai vạt áo trên cổ mở ra, ngoài cửa sổ từng đợt ánh mặt trời soi xuống, chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mĩ kia.
Tiểu Vũ bày ra cái vẻ mặt si ngốc, tuy nói không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Quang, nhưng vẫn không có bất kỳ khả năng miễn dịch nào. Theo bản năng che lỗ mũi, con bà nó, muốn phun máu mũi rồi.
Thừa dịp Lưu Quang ngủ, Tiểu Vũ rất tự giác không quấy rầy hắn, vẫn bịt mũi, bắt đầu đi vào tìm kiếm ở giá sách trong phòng. Vừa tìm vừa cầu nguyện. Thần a, con chỉ kiếm giấy bút mà thôi, ngàn vạn lần đừng khiến người nào đó tỉnh lại. Dựa vào tính cách xấu xa của hắn, không khỏi truy vấn đến cùng. A! Thần ….! khiến hắn ngủ như chết đi.
Trên nhuyễn tháp, mỹ nam trên trán gân xanh hiện lên. Choáng nha, cô nàng này xông vào địa bàn của ta làm loạn cũng được thôi, không chào hỏi một tiếng liền lục lọi bừa bãi đồ vật này nọ ta còn chưa tính. Lại còn đáng chết dám rủa ta? Lưu Quang chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Vũ kiểng chân, ở trên giá sách tìm kiếm cái gì đó. Vị trí cao nàng với không tới, giờ phút này cả thân thể nhỏ bé đã muốn treo trên giá sách.
Tức giận nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Này! Ngươi tìm cái gì a?”
Phanh! Đây là thanh âm vật nặng rơi xuống đất. Ngay sau đó, rầm rầm rầm… phanh một hồi tiếng vang khổng lồ, toàn bộ hàng tủ sách phản ứng theo dây chuyền, cùng nhau rơi xuống đất.
Một trận sương mù bụi bặm tung bay, Tiểu Vũ lúng túng đứng yên một chỗ, nhìn một mảnh bừa bộn trên đất, cười khan hai tiếng.
“A, ha ha….. cái kia…… cái đó. Ngươi cứ tiếp tục ngủ đi! Nơi đây ta liền thu dọn ngay!” Dứt lời, liền cấp tốc ngồi xuống cúi đầu thu dọn lại.
Tiểu Vũ không chỉ một lần bị những lời này làm cho cảm động, cũng đã gặp những mối tình làm cho rung động sâu sắc trên cầu Nại Hà. Thấy bọn họ do dự bưng lên chén Vong Tình, suy tư là nên uống hay là không uống? Sau cùng, vẫn ngửa đầu rót xuống, mang theo vô hạn bi thương, đi vào vòng luân hồi. Di? Tiểu Vũ trong đầu linh quang chợt lóe. Đúng rồi! Nàng thế nào lại ngốc như vậy? Ngày hôm nay nhóm quỷ hồn sẽ đi qua cầu Nại Hà, đó không phải đều là những người thử nghiệm cực tốt sao?
Ý định vừa động, Tiểu Vũ liền vui vẻ hào hứng hỏi: “Bà bà, ở đây có giấy bút không?”
Mạnh Bà khó hiểu, nghi ngờ nói: “Ngươi cần giấy bút làm cái gì?”
Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên nói: “Đương nhiên là để viết rồi… nói mau nói mau, có giấy bút không?”
Mạnh Bà suy tư một lúc, tùy tiện nói: “Mấy thứ này bình thường không có, ngươi đi hỏi Diêm Vương đi, hắn đôi khi muốn báo cáo công việc với cấp trên, hẳn là có.”
A? Tiểu Vũ vừa nghe một hai chữ, đầu còn có chút mơ hồ. Từ sau ngày cùng Diêm Vương Lưu Quang đàm phán, bọn họ liền không có gặp qua. Mặc dù cùng ở một cái biệt viện, nhưng kỳ quái là chưa bao giờ gặp mặt qua. Lúc này để nàng tùy tiện đi tìm hắn? Gặp mỹ nam phúc hắc đó, thực không phải là chủ ý tốt a.
Mạnh Bà tựa hồ nhìn ra Tiểu Vũ đang lưỡng lự, mỉm cười nói: “Nha đầu, ngươi phải đi tìm hắn mượn thôi. Không có chuyện gì đâu, Diêm Vương thật ra không phải là người xấu, rất dễ chung sống.”
Tiểu Vũ nghe vậy nổi hết cả da gà, mẹ nó, nếu hắn dễ chung sống, heo mẹ liền có thể leo cây rồi. Thôi, dù sao lúc trước có nói qua điều kiện, không cho vô cớ nổi giận với nàng. Huống hồ chỉ là mượn chút giấy bút, nói vậy cũng không làm ra đại sự ầm ĩ gì. Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ liền hấp ta hấp tấp hướng bên trong biệt viện chạy đi, đã quen với bố cục bên trong biệt viện, trực tiếp xuyên tường mà đi. xuyên qua nhiều thành thói quen, không giống như mấy ngày trước lúc xuyên tường liền tim gan run sợ. Không do dự trực tiếp xông vào thư phòng, chỉ thấy trên nhuyễn tháp màu đen, Lưu Quang nằm nghiêng dáng người ngang tàng, hai vạt áo trên cổ mở ra, ngoài cửa sổ từng đợt ánh mặt trời soi xuống, chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mĩ kia.
Tiểu Vũ bày ra cái vẻ mặt si ngốc, tuy nói không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Quang, nhưng vẫn không có bất kỳ khả năng miễn dịch nào. Theo bản năng che lỗ mũi, con bà nó, muốn phun máu mũi rồi.
Thừa dịp Lưu Quang ngủ, Tiểu Vũ rất tự giác không quấy rầy hắn, vẫn bịt mũi, bắt đầu đi vào tìm kiếm ở giá sách trong phòng. Vừa tìm vừa cầu nguyện. Thần a, con chỉ kiếm giấy bút mà thôi, ngàn vạn lần đừng khiến người nào đó tỉnh lại. Dựa vào tính cách xấu xa của hắn, không khỏi truy vấn đến cùng. A! Thần ….! khiến hắn ngủ như chết đi.
Trên nhuyễn tháp, mỹ nam trên trán gân xanh hiện lên. Choáng nha, cô nàng này xông vào địa bàn của ta làm loạn cũng được thôi, không chào hỏi một tiếng liền lục lọi bừa bãi đồ vật này nọ ta còn chưa tính. Lại còn đáng chết dám rủa ta? Lưu Quang chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Vũ kiểng chân, ở trên giá sách tìm kiếm cái gì đó. Vị trí cao nàng với không tới, giờ phút này cả thân thể nhỏ bé đã muốn treo trên giá sách.
Tức giận nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Này! Ngươi tìm cái gì a?”
Phanh! Đây là thanh âm vật nặng rơi xuống đất. Ngay sau đó, rầm rầm rầm… phanh một hồi tiếng vang khổng lồ, toàn bộ hàng tủ sách phản ứng theo dây chuyền, cùng nhau rơi xuống đất.
Một trận sương mù bụi bặm tung bay, Tiểu Vũ lúng túng đứng yên một chỗ, nhìn một mảnh bừa bộn trên đất, cười khan hai tiếng.
“A, ha ha….. cái kia…… cái đó. Ngươi cứ tiếp tục ngủ đi! Nơi đây ta liền thu dọn ngay!” Dứt lời, liền cấp tốc ngồi xuống cúi đầu thu dọn lại.