Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190
Uống thuốc, ngủ. Cái mạng nhỏ của Hứa Tiên coi như được nhặt lại.
Thần sắc Bạch Tố Trinh ngồi ở mép giường có chút bất an. Đại khái nghĩ tới lúc Hứa Tiên tỉnh lại phải làm sao để giải thích với hắn.
Tiểu Vũ cùng Lưu Quang tiếp tục ngồi bên cạnh uống trà, nói giỡn với nhau, không chút quan tâm tới hai kẻ trên giường.
Lát sau, người trên giường dần dần tỉnh dậy. Mở mắt nhìn thấy Bạch Tố Trinh, theo bản nàng liền lui người về sau. Đôi mắt nhìn Bạch Tố Trinh tràn đầy sợ hãi.
Lưu Quang liếc nhìn Hứa Tiên, khóe miệng chợt giương lên, ‘rất không cẩn thận’ tuột tay. Ly trà hoa hoa lệ lệ bị ném xuống đất kêu vang.
A!!!
Người ở trên giường tựa như phát điên, kêu loạn lên.
Bạch Tố Trinh nghiêng thân tới muốn trấn an nhưng lại khiến Hứa Tiên càng kêu la thêm lợi hại. Tay quơ lung tung mất hết vẻ nho nhã ngày thường.
Tiểu Vũ nhìn Lưu Quang với ánh mắt trách cứ. Hắn nhún nhún vai ra vẻ vô tội. Hai người nhìn nhau, sau đó đều đứng lên đi tới trước giường.
Lưu Quang tiến tới bắt lấy cổ áo của Hứa Tiên. Tiểu Vũ kéo Bạch Tố Trinh lại, ý bảo nàng không cần nhúng tay, chuyện này cứ giao cho bọn họ xử lý.
Hứa Tiên lúc này đang trong trạng thái bất an, trong lòng vô cùng sợ hãi, trong đầu toàn hình dáng lúc Bạch Tố Trinh hóa thành mãnh xà. Bây giờ rõ ràng chưa khôi phục lại như cũ nên nhìn ai cùng đều thành yêu quái. Thấy Lưu Quang bắt lấy hắn, càng hoảng sợ kêu la thêm nữa. Đôi tay không ngừng quơ quào muốn tránh thoát.
Tiểu Vũ gãi gãi tay, trấn an nói, “Được rồi, được rồi. Người kêu lên cho có thôi phải không? Kêu một chút cho có ý tứ là đủ rồi, không cần phải kích động hoài như thế. Bình tĩnh lại nói chuyện một chút đi.”
Hứa Tiên vẫn như cũ kêu la không đổi. Tay không ngừng quơ múa, lần này ngay cả chân cũng dùng tới, chỉ muốn thoát khỏi Lưu Quang.
Lưu Quang cũng không hiểu cái gì gọi là trấn an cùng an ủi, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú trấn an một tên nam nhân. Nhướng mày mở miệng nói, “Nín. Ngươi còn la nữa ta sẽ kéo lưỡi ngươi ra đánh lên đó sau đó đem ngươi treo ngoài cửa phủ. Bảo đảm ngày thứ hai ngươi sẽ thành người nổi danh nhất huyện Tiền Đường này.”
—-
Thí nghiệm chứng minh, ở thời điểm một người đang hô to gọi nhỏ, đe dọa thường sẽ có hiệu quả hơn trấn an.
Hứa Tiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đôi mắt đầy nước, đáng thương nhìn Lưu Quang. Không hiểu vị nam tử tuấn mỹ ở trước mắt này là từ đâu xuất hiện.
Tiểu Vũ hướng Lưu Quang giơ ngón tay cái, lợi hại! Quả nhiên ở thời khắc mấu chốt, phải chính Lưu Quang ra tay mới được.
Đem Bạch Tố Trinh đỡ đến ngồi bên bàn, Tiểu Vũ hai bước đi tới bên giường. Ý bảo Lưu Quang buông tay, nhe răng cười với Hứa Tiên. Trong mắt Hứa Tiên, nụ cười kia muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu tà ác.
“Bây giờ ngươi đang suy nghĩ gì? Đang sợ cái gì? Chúng ta đều là người thân và bạn bè của ngươi. Chẳng lẽ chúng ta lại làm ngươi bị thương sao? Ngươi cũng đừng quên nương tử ngươi giờ đang mang thai hài tử của ngươi đó.”
Vừa nghe đến hai chữ hài tử, Hứa Tiên nhất thời thanh tỉnh. Đúng vậy, nương tử mới vừa có thai.
Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tố Trinh chỉ thấy hai mắt nàng đẫm lệ, bộ dáng nóng nảy. Trong lòng không khỏi căng thẳng theo bản năng muốn tiến lên an ủi nàng. Nhưng trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh bạch mãng xà. Hứa Tiên chợt dừng lại, cúi đầu ngậm miệng không nói.
Tiểu Vũ nhìn ra nam nhân này nhất định bị dọa không nhẹ. Nếu không thoát khỏi bóng ma này, sợ là vĩnh viễn không an lòng.
Cũng được thôi. Muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông làm. Quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh muốn hỏi nàng xử lý chuyện này thế nào. Vậy mà con bạch xà ngàn năm kia đã sớm rối loạn, ngồi bên bàn dùng sức nắm chặt áo, thân thể run rẩy.
Tiểu Vũ không nói gì. Dù gì cũng là yêu xà ngàn năm, vì sao có chút sóng gió lại chịu không được vậy chứ? Bàn tay vỗ giường một cái, nàng quyết định phải xử lý cho xong chuyện này mới thôi.
“Ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa, để ta nói cho ngươi biết. Chúng ta không phải là người. Là yêu. Nương tử của ngươi chính là yêu xà ngàn năm, ta là thanh xà. Cái ngươi nhìn thấy trước khi hôn mê chính là hình dạng thật sự của nàng ấy, không phải là ảo giác.”
Hứa Tiên nghe nàng nói xong hô hấp liền chậm nửa nhịp. Mới vừa rối hắn cứ suy tư những gì hắn nhìn thấy có phải là ảo ảnh hay không. Lúc này nghe Tiểu Thanh nói vậy liền trở nên bất động.
Không trách được tại sao nương tử không bao giờ nói quê quán của nàng ở đâu, không trách được tại sao Bạch phủ to lớn như vậy lại chỉ có nương tử cùng Tiểu Thanh. Không trách được vì sao y thuật của nương tử siêu việt như vậy, thậm chí người trúng kịch độc cũng có thể cứu sống. Thì ra là… Thì ra nàng không phải là người.
Thấy bộ dáng sững sờ của Hứa Tiên, Tiểu Vũ liền tát cho hắn một bạt tay. Cái tát này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Tiểu Vũ một cước giẫm lên giường, hai tay chống nạnh tạo thành bộ dáng người đàn bà chanh chua, “Biểu tình của ngươi như vậy là sao? Kì thị chủng tộc à? Xem thường yêu sao?”
Hứa Tiên bị đánh có chút mộng mị nhưng vẫn theo trực giác lắc đầu. Hắn không xem thường yêu quái, chỉ là có chút khiếp sợ chưa tiếp thu nổi thôi.
Tiểu Vũ xoắn tay áo lên, tiếp tục giáo dục Hứa Tiên.
“Người có mẹ sinh ra, yêu cũng có mẹ sinh ra. Cũng do mẹ sinh vì sao yêu quái lại bị con người kì thị chứ? Yêu thì thế nào? Ta còn hi vọng làm yêu nè, chỉ tiếc là ta không có phúc phần đó thôi. Ngươi nhìn xem, nhìn nương tử của ngươi đi. Xinh đẹp dịu dàng động lòng người. Khổ công tu luyện ngàn năm, bỏ không làm thần tiên chỉ muốn theo bên cạnh phục vụ tên tiểu tử ngốc như người. Còn vì người mà hoài thai mười tháng vất vả. Những chuyện nàng đã làm ngươi cho là dễ lắm sao?”
Nhìn sắc mặt tức giận bất bình của Tiểu Vũ. Hứa Tiên chỉ biết lắc đầu trả lời, không dễ dàng.
“Đúng vậy! Đâu chỉ là không dễ dàng, là cực kỳ không dễ mới đúng. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Là yêu quái nhưng nàng căn bản không hề làm gì xấu, một không giết người, hai không cướp bóc, ba không phóng hỏa, bốn không làm tiểu tam. Chỉ bởi vì là yêu nên bị ngươi kì thị sao? Thật oan uổng cho nàng nha. Ngươi nhìn lại mình xem, một không tiền, hai không mạo, ba không nhà, bốn không xe. Ngươi phải may mắn biết bao mới có được người nương tử tốt như vậy. Ngươi còn muốn ghét bỏ nàng sao? Ngươi còn bất mãn cái gì chứ?”
Tiểu Vũ dõng dạc nói văng cả nước miếng. Hứa Tiên nghe được hai câu cuối liền khoát tay phủ nhận.
“Ta không ghét bỏ, không có bất mãn gì.”
Tiểu Vũ nhất quyết không tha, “Vậy hồi nãy ngươi kêu bậy cái gì vậy chứ! Tại sao lại tránh nương tử ngươi như tránh khủng bố vậy chứ? Không phải vì ghét bỏ nàng là yêu, cảm thấy nàng không xứng với ngươi sao.”
Hứa Tiên ăn nói vụng về, gây gổ đương nhiên không thể làm đối thủ với Tiểu Vũ. Chỉ có thể khoát tay lắc đầu, lo lắng nói, “Ta không có, ta thật sự không ghét bỏ nàng ấy. Ta… ta chỉ là trong nhất thời không thể tiếp thu nổi mới có chút hoảng sợ. Ta… ta về sau sẽ quen. Đúng! Về sau nhất định sẽ quen! Chỉ cần nương tử trước khi biến thân, nói với ta một tiếng, để cho ta chuẩn bị tâm lý là được rồi.”
Thần sắc Bạch Tố Trinh ngồi ở mép giường có chút bất an. Đại khái nghĩ tới lúc Hứa Tiên tỉnh lại phải làm sao để giải thích với hắn.
Tiểu Vũ cùng Lưu Quang tiếp tục ngồi bên cạnh uống trà, nói giỡn với nhau, không chút quan tâm tới hai kẻ trên giường.
Lát sau, người trên giường dần dần tỉnh dậy. Mở mắt nhìn thấy Bạch Tố Trinh, theo bản nàng liền lui người về sau. Đôi mắt nhìn Bạch Tố Trinh tràn đầy sợ hãi.
Lưu Quang liếc nhìn Hứa Tiên, khóe miệng chợt giương lên, ‘rất không cẩn thận’ tuột tay. Ly trà hoa hoa lệ lệ bị ném xuống đất kêu vang.
A!!!
Người ở trên giường tựa như phát điên, kêu loạn lên.
Bạch Tố Trinh nghiêng thân tới muốn trấn an nhưng lại khiến Hứa Tiên càng kêu la thêm lợi hại. Tay quơ lung tung mất hết vẻ nho nhã ngày thường.
Tiểu Vũ nhìn Lưu Quang với ánh mắt trách cứ. Hắn nhún nhún vai ra vẻ vô tội. Hai người nhìn nhau, sau đó đều đứng lên đi tới trước giường.
Lưu Quang tiến tới bắt lấy cổ áo của Hứa Tiên. Tiểu Vũ kéo Bạch Tố Trinh lại, ý bảo nàng không cần nhúng tay, chuyện này cứ giao cho bọn họ xử lý.
Hứa Tiên lúc này đang trong trạng thái bất an, trong lòng vô cùng sợ hãi, trong đầu toàn hình dáng lúc Bạch Tố Trinh hóa thành mãnh xà. Bây giờ rõ ràng chưa khôi phục lại như cũ nên nhìn ai cùng đều thành yêu quái. Thấy Lưu Quang bắt lấy hắn, càng hoảng sợ kêu la thêm nữa. Đôi tay không ngừng quơ quào muốn tránh thoát.
Tiểu Vũ gãi gãi tay, trấn an nói, “Được rồi, được rồi. Người kêu lên cho có thôi phải không? Kêu một chút cho có ý tứ là đủ rồi, không cần phải kích động hoài như thế. Bình tĩnh lại nói chuyện một chút đi.”
Hứa Tiên vẫn như cũ kêu la không đổi. Tay không ngừng quơ múa, lần này ngay cả chân cũng dùng tới, chỉ muốn thoát khỏi Lưu Quang.
Lưu Quang cũng không hiểu cái gì gọi là trấn an cùng an ủi, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú trấn an một tên nam nhân. Nhướng mày mở miệng nói, “Nín. Ngươi còn la nữa ta sẽ kéo lưỡi ngươi ra đánh lên đó sau đó đem ngươi treo ngoài cửa phủ. Bảo đảm ngày thứ hai ngươi sẽ thành người nổi danh nhất huyện Tiền Đường này.”
—-
Thí nghiệm chứng minh, ở thời điểm một người đang hô to gọi nhỏ, đe dọa thường sẽ có hiệu quả hơn trấn an.
Hứa Tiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đôi mắt đầy nước, đáng thương nhìn Lưu Quang. Không hiểu vị nam tử tuấn mỹ ở trước mắt này là từ đâu xuất hiện.
Tiểu Vũ hướng Lưu Quang giơ ngón tay cái, lợi hại! Quả nhiên ở thời khắc mấu chốt, phải chính Lưu Quang ra tay mới được.
Đem Bạch Tố Trinh đỡ đến ngồi bên bàn, Tiểu Vũ hai bước đi tới bên giường. Ý bảo Lưu Quang buông tay, nhe răng cười với Hứa Tiên. Trong mắt Hứa Tiên, nụ cười kia muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu tà ác.
“Bây giờ ngươi đang suy nghĩ gì? Đang sợ cái gì? Chúng ta đều là người thân và bạn bè của ngươi. Chẳng lẽ chúng ta lại làm ngươi bị thương sao? Ngươi cũng đừng quên nương tử ngươi giờ đang mang thai hài tử của ngươi đó.”
Vừa nghe đến hai chữ hài tử, Hứa Tiên nhất thời thanh tỉnh. Đúng vậy, nương tử mới vừa có thai.
Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tố Trinh chỉ thấy hai mắt nàng đẫm lệ, bộ dáng nóng nảy. Trong lòng không khỏi căng thẳng theo bản năng muốn tiến lên an ủi nàng. Nhưng trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh bạch mãng xà. Hứa Tiên chợt dừng lại, cúi đầu ngậm miệng không nói.
Tiểu Vũ nhìn ra nam nhân này nhất định bị dọa không nhẹ. Nếu không thoát khỏi bóng ma này, sợ là vĩnh viễn không an lòng.
Cũng được thôi. Muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông làm. Quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh muốn hỏi nàng xử lý chuyện này thế nào. Vậy mà con bạch xà ngàn năm kia đã sớm rối loạn, ngồi bên bàn dùng sức nắm chặt áo, thân thể run rẩy.
Tiểu Vũ không nói gì. Dù gì cũng là yêu xà ngàn năm, vì sao có chút sóng gió lại chịu không được vậy chứ? Bàn tay vỗ giường một cái, nàng quyết định phải xử lý cho xong chuyện này mới thôi.
“Ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa, để ta nói cho ngươi biết. Chúng ta không phải là người. Là yêu. Nương tử của ngươi chính là yêu xà ngàn năm, ta là thanh xà. Cái ngươi nhìn thấy trước khi hôn mê chính là hình dạng thật sự của nàng ấy, không phải là ảo giác.”
Hứa Tiên nghe nàng nói xong hô hấp liền chậm nửa nhịp. Mới vừa rối hắn cứ suy tư những gì hắn nhìn thấy có phải là ảo ảnh hay không. Lúc này nghe Tiểu Thanh nói vậy liền trở nên bất động.
Không trách được tại sao nương tử không bao giờ nói quê quán của nàng ở đâu, không trách được tại sao Bạch phủ to lớn như vậy lại chỉ có nương tử cùng Tiểu Thanh. Không trách được vì sao y thuật của nương tử siêu việt như vậy, thậm chí người trúng kịch độc cũng có thể cứu sống. Thì ra là… Thì ra nàng không phải là người.
Thấy bộ dáng sững sờ của Hứa Tiên, Tiểu Vũ liền tát cho hắn một bạt tay. Cái tát này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Tiểu Vũ một cước giẫm lên giường, hai tay chống nạnh tạo thành bộ dáng người đàn bà chanh chua, “Biểu tình của ngươi như vậy là sao? Kì thị chủng tộc à? Xem thường yêu sao?”
Hứa Tiên bị đánh có chút mộng mị nhưng vẫn theo trực giác lắc đầu. Hắn không xem thường yêu quái, chỉ là có chút khiếp sợ chưa tiếp thu nổi thôi.
Tiểu Vũ xoắn tay áo lên, tiếp tục giáo dục Hứa Tiên.
“Người có mẹ sinh ra, yêu cũng có mẹ sinh ra. Cũng do mẹ sinh vì sao yêu quái lại bị con người kì thị chứ? Yêu thì thế nào? Ta còn hi vọng làm yêu nè, chỉ tiếc là ta không có phúc phần đó thôi. Ngươi nhìn xem, nhìn nương tử của ngươi đi. Xinh đẹp dịu dàng động lòng người. Khổ công tu luyện ngàn năm, bỏ không làm thần tiên chỉ muốn theo bên cạnh phục vụ tên tiểu tử ngốc như người. Còn vì người mà hoài thai mười tháng vất vả. Những chuyện nàng đã làm ngươi cho là dễ lắm sao?”
Nhìn sắc mặt tức giận bất bình của Tiểu Vũ. Hứa Tiên chỉ biết lắc đầu trả lời, không dễ dàng.
“Đúng vậy! Đâu chỉ là không dễ dàng, là cực kỳ không dễ mới đúng. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Là yêu quái nhưng nàng căn bản không hề làm gì xấu, một không giết người, hai không cướp bóc, ba không phóng hỏa, bốn không làm tiểu tam. Chỉ bởi vì là yêu nên bị ngươi kì thị sao? Thật oan uổng cho nàng nha. Ngươi nhìn lại mình xem, một không tiền, hai không mạo, ba không nhà, bốn không xe. Ngươi phải may mắn biết bao mới có được người nương tử tốt như vậy. Ngươi còn muốn ghét bỏ nàng sao? Ngươi còn bất mãn cái gì chứ?”
Tiểu Vũ dõng dạc nói văng cả nước miếng. Hứa Tiên nghe được hai câu cuối liền khoát tay phủ nhận.
“Ta không ghét bỏ, không có bất mãn gì.”
Tiểu Vũ nhất quyết không tha, “Vậy hồi nãy ngươi kêu bậy cái gì vậy chứ! Tại sao lại tránh nương tử ngươi như tránh khủng bố vậy chứ? Không phải vì ghét bỏ nàng là yêu, cảm thấy nàng không xứng với ngươi sao.”
Hứa Tiên ăn nói vụng về, gây gổ đương nhiên không thể làm đối thủ với Tiểu Vũ. Chỉ có thể khoát tay lắc đầu, lo lắng nói, “Ta không có, ta thật sự không ghét bỏ nàng ấy. Ta… ta chỉ là trong nhất thời không thể tiếp thu nổi mới có chút hoảng sợ. Ta… ta về sau sẽ quen. Đúng! Về sau nhất định sẽ quen! Chỉ cần nương tử trước khi biến thân, nói với ta một tiếng, để cho ta chuẩn bị tâm lý là được rồi.”