Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Tiểu Vũ đi sau lưng hai ca ca Hắc Bạch Vô Thường, trong lòng thoáng vui mừng. cuối cùng cũng có một người chết bình thường a. Lần này, không thấy những trường hợp máu me kia, tốt hơn một chút rồi. Nghĩ như vậy, tâm tình đỡ hơn rất nhiều. Thấy phía trước hai ca ca nhàn nhã lắc lắc, bất giác đôi mắt híp lại, vui vẻ nói: “Này! Ta tốt xấu gì cũng đi theo các ngươi ra ngoài lăn lộn lâu như vậy. Còn không biết nên xưng hô với hai người như thế nào! Cái gì Đại ca, cái gì Sư ca … Ta không có gọi, không bằng như vậy đi, đều là người theo Lão Đại, kêu các ngươi là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nha?”
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc nghiêng đầu nhìn lại, một lúc ” Ngươi có gan nói lại lần nữa xem “
Tiểu Vũ vội vàng cười mỉa phất tay một cái, le lưỡi nói: “Nếu không, dựa theo thứ bậc, kêu các ngươi là Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ?”
Tiểu Bạch vừa nghe lời này, sắc mặt lại trầm xuống vài phần, thấp giọng mở miệng nói: “Ngươi nói ai là Tiểu Tam?”
Ách, cái này là có nguyên do, Tiểu Tam hai chữ này đã là thay đổi vị từ rồi. “Tiểu” tương tự “Tiểu thư” “Đồng chí” là cùng một loại, cũng là không thể gọi qua quýt. Tiểu Vũ sờ sờ gáy, rất là vô tội nói: “vậy, gọi là Bạch Bạch cùng Hắc Hắc?”
Hắc Bạch Vô Thường trán có ba đường hắc tuyến, lắc tay thở dài: “Thôi, ngươi gọi Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc là tốt rồi.”
Tiểu Vũ cao hứng gật đầu, đi lên phía trước lấy tay móc quéo với từng người. Làm cho Tiểu Bạch, Tiểu Hắc bất đắc dĩ nở nụ cười sủng nịnh. Ở Địa phủ ngoại trừ quỷ soa Mạnh bà ra, còn lại tất cả đều là nam tử, hôm nay thêm một cái nha đầu nghịch ngợm, cũng có không ít cái thú trên đời. Hắc Bạch Vô Thường rất tự nhiên liền đem nàng đối đãi như muội muội. Ba người đi một đường, xuyên qua ngã tư đông nghịt, đi đến vùng ngoại ô yên tĩnh. Khi Hắc Bạch Vô Thường dừng bước. Tiểu Vũ nhìn lên phòng ốc trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.
“Đây là đâu?”
Tiểu Hắc quơ ống khóa trong tay, mở miệng giải thích: “Đây là Cô Nhi Viện, hôm nay ta muốn câu hồn, chính là viện trưởng của cô nhi viện này.”
Nói xong, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút rồi nói tiếp: “Còn mười phút, chúng ta đi vào tìm hắn thôi.”
Tiểu Bạch cùng Tiểu Vũ gật đầu một cái, trực tiếp xuyên tường đi vào, thấy ở cửa sổ có một ngọn đèn sáng nhạt, mắt nhìn nhau, đi tìm căn phòng kia. Ba người đi vào trong phòng, chỉ thấy một vị lão nhân tóc hoa râm, mang kính lão ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn cái gì đó. Bởi vì thời gian còn chưa tới, hai huynh đệ Hắc Bạch Vô Thường liền tìm một vị trí ngồi xuống, lẳng lặng chờ. Tiểu Vũ ngược lại không chờ được, dù sao mình là quỷ soa, lão nhân kia cũng nhìn không thấy mình, liền to gan đi lên trước, muốn nhìn lão nhân kia một chút xem đang nhìn cái gì.
Ánh sáng nhạt, lão nhân sắc mặt hiền lành, khóe miệng khẽ cười. Trên tay hắn cầm là một quyển photo album. Trong hình là một đám hài tử khuôn mặt tươi cười, còn có người sinh nhật thì bị kem bôi thành nhân vật tuồng bộ dạng đáng yêu. Lão nhân cứ như vậy lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng lật qua mấy tờ khá hứng thú, còn không nhịn được cười khẽ một tiếng. Tiểu Vũ đứng phía sau, cùng lúc mỉm cười theo, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương. Lão gia gia này nhìn vẫn còn nhanh nhẹn, thực sự sẽ chết sao? Lật đến tờ cuối cùng, lão nhân bỗng nhiên đứng lên. Khẽ thở dài, cất bước ra khỏi phòng. Hắc Bạch Vô Thường ngẩn ra, Tiểu Vũ cũng khó hiểu. Ba người theo phía sau, muốn nhìn kết cục.
Lão nhân đi đứng có chút không thuận tiện, vịn cầu thang chậm rãi đi xuống lầu. Xuống tới dưới lầu đã có phần thở dốc. Tối nay ánh trăng cực kỳ sáng ngời, lão nhân dường như vẫn còn tâm nguyện, vòng qua hành lang, đi tới căn phòng nghỉ phía sau. Cô nhi viện này không quá lớn, chỉ có ba tầng. Tầng một để cho mấy đứa nhỏ giải trí, chơi đùa, lầu hai là khu nghỉ ngơi, lầu ba chính là phòng viện trưởng và nơi dùng để xử lí công việc.
Giờ phút này, lão nhân chậm rãi đi tới phía cửa sổ, dừng chân ở đó, từ ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vẻ mặt thuần khiết của đám nhỏ đang ngủ trong phòng. Tiểu Vũ đứng bên cạnh, thấy hắn trong mắt biểu lộ sủng ái. Bất giác trong lòng đau xót, có chút không không đành lòng nhìn tiếp. Tiểu Hắc lại giơ cổ tay lên, thần sắc có chút không hiểu, rõ ràng thời khắc sắp đến, sao người này vẫn còn đứng ở đây?
Lão nhân đi qua từng phòng từng phòng một, mỗi phòng đi qua đều dừng chân ở cửa sổ thật lâu. Cuối cùng đi hết toàn bộ các phòng, lúc này mới lại chậm rãi bước lên cầu thang đi lên. Nhìn lão nhân vất vả đi lên, Tiểu Vũ nhiều lần muốn đỡ hắn. Định duỗi tay ra, liền nhớ là chính mình không đụng được vào người sống. Trong lòng thập phần khổ sở, cúi đầu nhíu mày. Sau khi trở lại phòng của mình, lão nhân hài lòng mỉm cười. Tháo mắt kính đặt ở trên bàn, ngồi lên cái ghế ở bên cạnh bàn, đồng thời cái ghế chậm rãi lay động, mặt lão nhân khẽ mỉm cười nhắm mắt lại.
Một lát sau, một luồng hồn phách từ trên người lão nhân bức ra. Nhìn thấy Tiểu Vũ, thần sắc rõ ràng ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại thi thể chính mình dần dần lạnh băng, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu nha đầu? Ngươi?......”
Tiểu Vũ cảm xúc còn chưa có khôi phục, thấy lão nhân nghi vấn, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười. Mở miệng nói: “Lão gia gia, ta là quỷ soa, đúng là tới mang ngươi về Địa Phủ.” Tiếp đó lại chỉ chỉ sau lưng Hắc Bạch Vô Thường, tiếp tục nói: “Bọn họ và ta đi với nhau, ngươi, ngươi theo chúng ta đi thôi.”
Lão nhân nghe vậy đầu tiên là cả kinh, lúc sau chợt ha ha cười lớn.”Tốt, chẳng qua trước kia ta vẫn không tin, hôm nay gặp được, mới biết nguyên lai trên thế gian này thật sự có ma quỷ, ta theo các ngươi đi.”
Thấy Hắc Vô Thường giơ ống khóa đi tới, Tiểu Vũ theo bản năng mở miệng nói: “Tiểu Hắc, lần này không xích được không?”
Hắc Vô Thường ngẩn ra, nhìn Bạch Vô Thường liếc mắt một cái, cả hai người đều gật đầu đáp ứng. Xòe bàn tay ra đặt trên mặt đất. Thoáng chốc, mặt đất tách ra, bậc thang xuất hiện. Lão nhân lần nữa nhìn bốn phía một cái, liền ung dung tiêu sái đi xuống. Bạch quỷ vô thường đi tới, vuốt tóc Tiểu Vũ, ba người cùng nhau đi theo ngay phía sau. Lão nhân bởi vì cả đời hòa nhã, chưa từng làm chuyện xấu. Hiển nhiên được đến vòng luân hồi. Tiểu Vũ còn len lén nghe ngóng qua, lão nhân đời sau vô cùng hạnh phúc, sinh ra ở gia đình phú quý, thông minh, rất có tiền đồ.
Ngày kế, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tiểu Vũ liền chạy đến cô nhi viện. Bởi vì lão nhân khi còn sống không có con cháu, bạn già cũng sớm đã qua đời, cho nên di thể liền do người trong viện mồ côi làm chủ mà hỏa táng. Hắn cuối cùng nằm xuống trên cái ghế kia, chính là bạn già khi còn sống tiễn đưa hắn.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc nghiêng đầu nhìn lại, một lúc ” Ngươi có gan nói lại lần nữa xem “
Tiểu Vũ vội vàng cười mỉa phất tay một cái, le lưỡi nói: “Nếu không, dựa theo thứ bậc, kêu các ngươi là Tiểu Tam cùng Tiểu Tứ?”
Tiểu Bạch vừa nghe lời này, sắc mặt lại trầm xuống vài phần, thấp giọng mở miệng nói: “Ngươi nói ai là Tiểu Tam?”
Ách, cái này là có nguyên do, Tiểu Tam hai chữ này đã là thay đổi vị từ rồi. “Tiểu” tương tự “Tiểu thư” “Đồng chí” là cùng một loại, cũng là không thể gọi qua quýt. Tiểu Vũ sờ sờ gáy, rất là vô tội nói: “vậy, gọi là Bạch Bạch cùng Hắc Hắc?”
Hắc Bạch Vô Thường trán có ba đường hắc tuyến, lắc tay thở dài: “Thôi, ngươi gọi Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc là tốt rồi.”
Tiểu Vũ cao hứng gật đầu, đi lên phía trước lấy tay móc quéo với từng người. Làm cho Tiểu Bạch, Tiểu Hắc bất đắc dĩ nở nụ cười sủng nịnh. Ở Địa phủ ngoại trừ quỷ soa Mạnh bà ra, còn lại tất cả đều là nam tử, hôm nay thêm một cái nha đầu nghịch ngợm, cũng có không ít cái thú trên đời. Hắc Bạch Vô Thường rất tự nhiên liền đem nàng đối đãi như muội muội. Ba người đi một đường, xuyên qua ngã tư đông nghịt, đi đến vùng ngoại ô yên tĩnh. Khi Hắc Bạch Vô Thường dừng bước. Tiểu Vũ nhìn lên phòng ốc trước mặt, vẻ mặt khó hiểu.
“Đây là đâu?”
Tiểu Hắc quơ ống khóa trong tay, mở miệng giải thích: “Đây là Cô Nhi Viện, hôm nay ta muốn câu hồn, chính là viện trưởng của cô nhi viện này.”
Nói xong, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ một chút rồi nói tiếp: “Còn mười phút, chúng ta đi vào tìm hắn thôi.”
Tiểu Bạch cùng Tiểu Vũ gật đầu một cái, trực tiếp xuyên tường đi vào, thấy ở cửa sổ có một ngọn đèn sáng nhạt, mắt nhìn nhau, đi tìm căn phòng kia. Ba người đi vào trong phòng, chỉ thấy một vị lão nhân tóc hoa râm, mang kính lão ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn cái gì đó. Bởi vì thời gian còn chưa tới, hai huynh đệ Hắc Bạch Vô Thường liền tìm một vị trí ngồi xuống, lẳng lặng chờ. Tiểu Vũ ngược lại không chờ được, dù sao mình là quỷ soa, lão nhân kia cũng nhìn không thấy mình, liền to gan đi lên trước, muốn nhìn lão nhân kia một chút xem đang nhìn cái gì.
Ánh sáng nhạt, lão nhân sắc mặt hiền lành, khóe miệng khẽ cười. Trên tay hắn cầm là một quyển photo album. Trong hình là một đám hài tử khuôn mặt tươi cười, còn có người sinh nhật thì bị kem bôi thành nhân vật tuồng bộ dạng đáng yêu. Lão nhân cứ như vậy lẳng lặng nhìn, thỉnh thoảng lật qua mấy tờ khá hứng thú, còn không nhịn được cười khẽ một tiếng. Tiểu Vũ đứng phía sau, cùng lúc mỉm cười theo, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương. Lão gia gia này nhìn vẫn còn nhanh nhẹn, thực sự sẽ chết sao? Lật đến tờ cuối cùng, lão nhân bỗng nhiên đứng lên. Khẽ thở dài, cất bước ra khỏi phòng. Hắc Bạch Vô Thường ngẩn ra, Tiểu Vũ cũng khó hiểu. Ba người theo phía sau, muốn nhìn kết cục.
Lão nhân đi đứng có chút không thuận tiện, vịn cầu thang chậm rãi đi xuống lầu. Xuống tới dưới lầu đã có phần thở dốc. Tối nay ánh trăng cực kỳ sáng ngời, lão nhân dường như vẫn còn tâm nguyện, vòng qua hành lang, đi tới căn phòng nghỉ phía sau. Cô nhi viện này không quá lớn, chỉ có ba tầng. Tầng một để cho mấy đứa nhỏ giải trí, chơi đùa, lầu hai là khu nghỉ ngơi, lầu ba chính là phòng viện trưởng và nơi dùng để xử lí công việc.
Giờ phút này, lão nhân chậm rãi đi tới phía cửa sổ, dừng chân ở đó, từ ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vẻ mặt thuần khiết của đám nhỏ đang ngủ trong phòng. Tiểu Vũ đứng bên cạnh, thấy hắn trong mắt biểu lộ sủng ái. Bất giác trong lòng đau xót, có chút không không đành lòng nhìn tiếp. Tiểu Hắc lại giơ cổ tay lên, thần sắc có chút không hiểu, rõ ràng thời khắc sắp đến, sao người này vẫn còn đứng ở đây?
Lão nhân đi qua từng phòng từng phòng một, mỗi phòng đi qua đều dừng chân ở cửa sổ thật lâu. Cuối cùng đi hết toàn bộ các phòng, lúc này mới lại chậm rãi bước lên cầu thang đi lên. Nhìn lão nhân vất vả đi lên, Tiểu Vũ nhiều lần muốn đỡ hắn. Định duỗi tay ra, liền nhớ là chính mình không đụng được vào người sống. Trong lòng thập phần khổ sở, cúi đầu nhíu mày. Sau khi trở lại phòng của mình, lão nhân hài lòng mỉm cười. Tháo mắt kính đặt ở trên bàn, ngồi lên cái ghế ở bên cạnh bàn, đồng thời cái ghế chậm rãi lay động, mặt lão nhân khẽ mỉm cười nhắm mắt lại.
Một lát sau, một luồng hồn phách từ trên người lão nhân bức ra. Nhìn thấy Tiểu Vũ, thần sắc rõ ràng ngẩn ra. Quay đầu nhìn lại thi thể chính mình dần dần lạnh băng, có chút kinh ngạc nói: “Tiểu nha đầu? Ngươi?......”
Tiểu Vũ cảm xúc còn chưa có khôi phục, thấy lão nhân nghi vấn, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười. Mở miệng nói: “Lão gia gia, ta là quỷ soa, đúng là tới mang ngươi về Địa Phủ.” Tiếp đó lại chỉ chỉ sau lưng Hắc Bạch Vô Thường, tiếp tục nói: “Bọn họ và ta đi với nhau, ngươi, ngươi theo chúng ta đi thôi.”
Lão nhân nghe vậy đầu tiên là cả kinh, lúc sau chợt ha ha cười lớn.”Tốt, chẳng qua trước kia ta vẫn không tin, hôm nay gặp được, mới biết nguyên lai trên thế gian này thật sự có ma quỷ, ta theo các ngươi đi.”
Thấy Hắc Vô Thường giơ ống khóa đi tới, Tiểu Vũ theo bản năng mở miệng nói: “Tiểu Hắc, lần này không xích được không?”
Hắc Vô Thường ngẩn ra, nhìn Bạch Vô Thường liếc mắt một cái, cả hai người đều gật đầu đáp ứng. Xòe bàn tay ra đặt trên mặt đất. Thoáng chốc, mặt đất tách ra, bậc thang xuất hiện. Lão nhân lần nữa nhìn bốn phía một cái, liền ung dung tiêu sái đi xuống. Bạch quỷ vô thường đi tới, vuốt tóc Tiểu Vũ, ba người cùng nhau đi theo ngay phía sau. Lão nhân bởi vì cả đời hòa nhã, chưa từng làm chuyện xấu. Hiển nhiên được đến vòng luân hồi. Tiểu Vũ còn len lén nghe ngóng qua, lão nhân đời sau vô cùng hạnh phúc, sinh ra ở gia đình phú quý, thông minh, rất có tiền đồ.
Ngày kế, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tiểu Vũ liền chạy đến cô nhi viện. Bởi vì lão nhân khi còn sống không có con cháu, bạn già cũng sớm đã qua đời, cho nên di thể liền do người trong viện mồ côi làm chủ mà hỏa táng. Hắn cuối cùng nằm xuống trên cái ghế kia, chính là bạn già khi còn sống tiễn đưa hắn.