Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Lần này, Lưu Quang hoàn toàn bối rối. Uy? Thế này là sao đây? Lưu Quang hắn, ở trên Thiên Đình không ai không biết không ai không hiểu. Cũng biết thủ đoạn cùng sự lợi hại của hắn, nhìn khắp cả Thiên Đình, Ngọc Hoàng còn đối với hắn nể mặt ba phần. Hơn nữa bởi vì dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, làm cho một đám tiên nữ tâm hồn rung động. Bất đắc dĩ hắn đối với những chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt, từ trước đến giờ không có hứng thú. Cho nên mới chủ động xin từ chức, điều đến Địa Phủ đảm đương công việc này.
Hôm nay đối với hành động của tiểu cô nương này, theo lý mà nói, hắn theo bản năng sẽ đẩy nàng ra. Nhưng mắt thấy nha đầu này ôm mình thật chặt, đôi tay Lưu Quang liền như vậy cứng ngắt trên không trung, không biết nên làm thế nào cho phải. Vô lực than nhẹ một tiếng, Lưu Quang có chút không tự nhiên lấy tay vỗ vỗ lưng Tiểu Vũ, trầm tĩnh nói: ” Được rồi…được rồi, có chuyện gì cứ nói cho Lão Đại ta, Lão Đại sẽ làm chủ cho ngươi. Là Tiểu Hắc Tiểu Bạch khi dễ ngươi, hay các quỷ soa khác đe dọa ngươi hả?”
Tiểu Vũ vừa khóc lớn tiếng, vừa hét lên: “Bọn họ không có khi dễ ta, là ngươi khi dễ ta. Cái tên khốn khiếp ngươi, là ngươi lòng dạ thâm độc, quỷ không có trái tim.”
Lưu Quang trán ba đường hắc tuyến, bực tức nói: “Ta? Là ta khi dễ ngươi? Ngươi có lầm hay không hả? Ta khi dễ ngươi lúc nào?”
Tiểu Vũ đẩy ngực Lưu Quang ra, hai mắt đỏ ngàu, nhưng là không có đến nữa giọt nước mắt. Giơ tay bất mãn trách móc nói: “Chính là ngươi! Chính là ngươi không nên sai ta đi câu cái gì hồn. Hại ta một lần ra ngoài, là một lần khổ sở, một lần chật vật, một lần phiền muộn, một lần sầu não, một lần muốn chết. Ngươi nói, đầu sỏ gây ra có phải là ngươi hay không?”
Lưu Quang không nói gì, thì ra là như vậy, là bởi nha đầu này không hài lòng với cương vị hiện tại. Hơi nhún vai, Lưu Quang bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta đổi lại cương vị cho ngươi. nói đi ngươi muốn làm công việc như thế nào?”
Tròng mắt Tiểu Vũ chuyển động vòng tròn, mở miệng nói: “Nơi này của ngươi có công việc nào chơi vui không?”
Lưu Quang nghe vậy, suy tư chốc lát.” Có…tất nhiên là có, nhưng đối với một quỷ soa mới như ngươi thì quá mức nguy hiểm. Không nên tùy tiện làm thì tốt hơn.”
Tiểu Vũ nghe xong lời này, liền cao hứng. Hét lên: “Có cái gì nguy hiểm chứ. Ngươi nói đó là cương vị gì? Phải làm những gì?”
Lưu Quang hơi híp mắt lại, nghiêm túc nói: “Chính là đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao những hồn phách kia muốn lưu lại nhân gian.”
Hồn phách lưu lại nhân gian? Tiểu Vũ có chút mơ hồ, không hiểu lắm ý tứ của những lời này.
Lưu Quang hiểu rõ, kiên nhẫn giải thích: “Đám quỷ soa ở Địa Phủ này căn bản mỗi ngày đều rất bận rộn. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc là thủ lĩnh của bọn hắn, dĩ nhiên là càng thêm khổ cực. Người vừa mới chết, hồn phách rời thân thể thì Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cũng không thể chạy tới đúng lúc, hơn nữa mỗi hồn phách cũng không tự nguyện theo quỷ soa trở về Địa phủ. Bọn họ vẫn còn lưu luyến người yêu, hoặc là không muốn rời người thân của mình, hay bị người ta hại chết, trong lòng tồn tại oán niệm, hồn phách liền muốn đi báo thù, các loại…vân vân và vân vân.”
Nga! Tiểu Vũ tỉnh ngộ gật đầu, thì ra là có chuyện như vậy.
Lưu Quang đứng dậy, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Vũ, “Cho nên, ngươi tuy là quỷ soa, nhưng chỉ có thể bằng với hồn phách còn oán niệm, ngươi cũng không có pháp thuật để tự bảo vệ mình.” Sửa sửa quần áo, Lưu Quang vô lực nói: “Được, ta xem ngươi nên trở về cùng Mạnh Bà bán canh thôi. Nghe nói ngươi làm ra mấy cái nước trái cây không tệ, ngươi liền chuyên tâm nghiên cứu cái đó thôi. Ngày nào đó bưng một bát cho ta nếm thử, nếu như mùi vị không tệ, ta liền mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc ngươi ở Địa phủ của ta làm một cái nhàn soa.” Dứt lời, vừa muốn xoay người rời đi thì bắp chân bị người ôm lấy. Bối rối trợn trắng mắt, Lưu Quang quay người lại, nhìn ánh mắt thèm muốn của Tiểu Vũ, chợt có chút dự cảm xấu, “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Vũ hai mắt lấp lánh, ánh mắt sáng quắc kiên định.”Lão Đại! để cho ta làm cái cương vị này đi. Người thanh xuân như ta có tư duy nhiệt huyết, nên làm những việc có ý nghĩa mới đúng. Trật tự Địa Phủ để ta duy trì. Oan hồn Địa Phủ sẽ do ta siêu độ!”
Phanh! Lưu Quang hướng trên đầu Tiểu Vũ hung hăng cốc cho một cái. Tiểu Vũ bị đánh ôm đầu chạy loạn.
Lưu Quang ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng giễu cợt nói: “Ngươi có chịu suy nghĩ không hả? Trật tự Địa Phủ để cho ngươi duy trì? Ta xem chừng đám qủy hồn ở cầu Nại Hà liền đến Vong Xuyên Hà câu cá chơi rồi.”
Tiểu Vũ bặm cái miệng nhỏ nhắn, ôm đầu bất mãn nói: “Ta thế nào? Ta đâu có kém như ngươi nói.”
Nét mặt chuyển động, bộ dạng nịnh hót ôm cánh tay Lưu Quang đong đưa, thập phần nịnh bợ.
“Lão Đại! Ngươi liền đem cương vị vinh dự này giao cho ta đi. Ta thề! Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngươi, hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Lưu Quang không nói gì, vốn không thoát được cái bộ dạng dây dưa, vướng víu của Tiểu Vũ chỉ đành nhíu nhíu mày, tạm thời qua loa nói: “Ta phải suy nghĩ đã.”
Rút tay ra, đang muốn lắc mình rời đi thì chợt mở miệng hỏi: “Đúng rồi, đừng có nói với ta là ngươi chính vì vấn đề cương vị, liền muốn nhảy sông tự vẫn chứ?”
Tiểu Vũ ngẩn ra, vô tội buông tay nói: “Ai muốn nhảy sông tự vẫn chứ?”
Lưu Quang mơ hồ, kinh ngạc nói: “Ăn no rỗi việc không có việc gì làm sao, dám nghênh ngang ngồi ở cầu Nại Hà. Hiện nay trong Địa phủ, ngoài bổn vương ra, cũng chỉ có mình ngươi thôi.”
Tiểu Vũ nghe vậy, sắc mặt càng thêm vô tội.”Ta không định nhảy sông tự vẫn. Ta đang suy nghĩ sự tình, liền có chút buồn ngủ thôi. A? Thật đúng là kỳ quái, không phải nói quỷ không cần ngủ sao? Người ta liền như vậy mệt mỏi?”
Lưu Quang hoàn toàn rối rắm, tức là hôm nay, nha đầu kia chỉ là bị mệt mỏi? Hắn còn tưởng nha đầu kia gặp phải chướng ngại tâm lý, mới hảo ý sang đây quan tâm. Kết quả là như vậy sao? Vô lực thở dài, Lưu Quang không nói gì. Lắc đầu, không thấy bóng dáng. Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Vũ mỗi ngày đúng giờ đi vào thư phòng báo cáo, làm cho Lưu Quang hoàn toàn phát cáu. Nếu đáp ứng nàng, lại lo lắng nha đầu này gặp bất trắc. Không đáp ứng, nha đầu này lại làm loạn không yên. Cuối cùng thỏa hiệp gật đầu một cái, chỉ thấy Tiểu Vũ vui như trúng số. Chỉ thiếu không bổ nhào đến thơm hắn một cái.
“Ngươi cứ ở Địa Phủ đợi môt thời gian, chờ Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch về sẽ theo Chung Quỳ cùng bọn họ ra ngoài làm việc.”
Hôm nay đối với hành động của tiểu cô nương này, theo lý mà nói, hắn theo bản năng sẽ đẩy nàng ra. Nhưng mắt thấy nha đầu này ôm mình thật chặt, đôi tay Lưu Quang liền như vậy cứng ngắt trên không trung, không biết nên làm thế nào cho phải. Vô lực than nhẹ một tiếng, Lưu Quang có chút không tự nhiên lấy tay vỗ vỗ lưng Tiểu Vũ, trầm tĩnh nói: ” Được rồi…được rồi, có chuyện gì cứ nói cho Lão Đại ta, Lão Đại sẽ làm chủ cho ngươi. Là Tiểu Hắc Tiểu Bạch khi dễ ngươi, hay các quỷ soa khác đe dọa ngươi hả?”
Tiểu Vũ vừa khóc lớn tiếng, vừa hét lên: “Bọn họ không có khi dễ ta, là ngươi khi dễ ta. Cái tên khốn khiếp ngươi, là ngươi lòng dạ thâm độc, quỷ không có trái tim.”
Lưu Quang trán ba đường hắc tuyến, bực tức nói: “Ta? Là ta khi dễ ngươi? Ngươi có lầm hay không hả? Ta khi dễ ngươi lúc nào?”
Tiểu Vũ đẩy ngực Lưu Quang ra, hai mắt đỏ ngàu, nhưng là không có đến nữa giọt nước mắt. Giơ tay bất mãn trách móc nói: “Chính là ngươi! Chính là ngươi không nên sai ta đi câu cái gì hồn. Hại ta một lần ra ngoài, là một lần khổ sở, một lần chật vật, một lần phiền muộn, một lần sầu não, một lần muốn chết. Ngươi nói, đầu sỏ gây ra có phải là ngươi hay không?”
Lưu Quang không nói gì, thì ra là như vậy, là bởi nha đầu này không hài lòng với cương vị hiện tại. Hơi nhún vai, Lưu Quang bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi đã nói như vậy, ta đổi lại cương vị cho ngươi. nói đi ngươi muốn làm công việc như thế nào?”
Tròng mắt Tiểu Vũ chuyển động vòng tròn, mở miệng nói: “Nơi này của ngươi có công việc nào chơi vui không?”
Lưu Quang nghe vậy, suy tư chốc lát.” Có…tất nhiên là có, nhưng đối với một quỷ soa mới như ngươi thì quá mức nguy hiểm. Không nên tùy tiện làm thì tốt hơn.”
Tiểu Vũ nghe xong lời này, liền cao hứng. Hét lên: “Có cái gì nguy hiểm chứ. Ngươi nói đó là cương vị gì? Phải làm những gì?”
Lưu Quang hơi híp mắt lại, nghiêm túc nói: “Chính là đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao những hồn phách kia muốn lưu lại nhân gian.”
Hồn phách lưu lại nhân gian? Tiểu Vũ có chút mơ hồ, không hiểu lắm ý tứ của những lời này.
Lưu Quang hiểu rõ, kiên nhẫn giải thích: “Đám quỷ soa ở Địa Phủ này căn bản mỗi ngày đều rất bận rộn. Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc là thủ lĩnh của bọn hắn, dĩ nhiên là càng thêm khổ cực. Người vừa mới chết, hồn phách rời thân thể thì Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cũng không thể chạy tới đúng lúc, hơn nữa mỗi hồn phách cũng không tự nguyện theo quỷ soa trở về Địa phủ. Bọn họ vẫn còn lưu luyến người yêu, hoặc là không muốn rời người thân của mình, hay bị người ta hại chết, trong lòng tồn tại oán niệm, hồn phách liền muốn đi báo thù, các loại…vân vân và vân vân.”
Nga! Tiểu Vũ tỉnh ngộ gật đầu, thì ra là có chuyện như vậy.
Lưu Quang đứng dậy, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Vũ, “Cho nên, ngươi tuy là quỷ soa, nhưng chỉ có thể bằng với hồn phách còn oán niệm, ngươi cũng không có pháp thuật để tự bảo vệ mình.” Sửa sửa quần áo, Lưu Quang vô lực nói: “Được, ta xem ngươi nên trở về cùng Mạnh Bà bán canh thôi. Nghe nói ngươi làm ra mấy cái nước trái cây không tệ, ngươi liền chuyên tâm nghiên cứu cái đó thôi. Ngày nào đó bưng một bát cho ta nếm thử, nếu như mùi vị không tệ, ta liền mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc ngươi ở Địa phủ của ta làm một cái nhàn soa.” Dứt lời, vừa muốn xoay người rời đi thì bắp chân bị người ôm lấy. Bối rối trợn trắng mắt, Lưu Quang quay người lại, nhìn ánh mắt thèm muốn của Tiểu Vũ, chợt có chút dự cảm xấu, “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Vũ hai mắt lấp lánh, ánh mắt sáng quắc kiên định.”Lão Đại! để cho ta làm cái cương vị này đi. Người thanh xuân như ta có tư duy nhiệt huyết, nên làm những việc có ý nghĩa mới đúng. Trật tự Địa Phủ để ta duy trì. Oan hồn Địa Phủ sẽ do ta siêu độ!”
Phanh! Lưu Quang hướng trên đầu Tiểu Vũ hung hăng cốc cho một cái. Tiểu Vũ bị đánh ôm đầu chạy loạn.
Lưu Quang ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng giễu cợt nói: “Ngươi có chịu suy nghĩ không hả? Trật tự Địa Phủ để cho ngươi duy trì? Ta xem chừng đám qủy hồn ở cầu Nại Hà liền đến Vong Xuyên Hà câu cá chơi rồi.”
Tiểu Vũ bặm cái miệng nhỏ nhắn, ôm đầu bất mãn nói: “Ta thế nào? Ta đâu có kém như ngươi nói.”
Nét mặt chuyển động, bộ dạng nịnh hót ôm cánh tay Lưu Quang đong đưa, thập phần nịnh bợ.
“Lão Đại! Ngươi liền đem cương vị vinh dự này giao cho ta đi. Ta thề! Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngươi, hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Lưu Quang không nói gì, vốn không thoát được cái bộ dạng dây dưa, vướng víu của Tiểu Vũ chỉ đành nhíu nhíu mày, tạm thời qua loa nói: “Ta phải suy nghĩ đã.”
Rút tay ra, đang muốn lắc mình rời đi thì chợt mở miệng hỏi: “Đúng rồi, đừng có nói với ta là ngươi chính vì vấn đề cương vị, liền muốn nhảy sông tự vẫn chứ?”
Tiểu Vũ ngẩn ra, vô tội buông tay nói: “Ai muốn nhảy sông tự vẫn chứ?”
Lưu Quang mơ hồ, kinh ngạc nói: “Ăn no rỗi việc không có việc gì làm sao, dám nghênh ngang ngồi ở cầu Nại Hà. Hiện nay trong Địa phủ, ngoài bổn vương ra, cũng chỉ có mình ngươi thôi.”
Tiểu Vũ nghe vậy, sắc mặt càng thêm vô tội.”Ta không định nhảy sông tự vẫn. Ta đang suy nghĩ sự tình, liền có chút buồn ngủ thôi. A? Thật đúng là kỳ quái, không phải nói quỷ không cần ngủ sao? Người ta liền như vậy mệt mỏi?”
Lưu Quang hoàn toàn rối rắm, tức là hôm nay, nha đầu kia chỉ là bị mệt mỏi? Hắn còn tưởng nha đầu kia gặp phải chướng ngại tâm lý, mới hảo ý sang đây quan tâm. Kết quả là như vậy sao? Vô lực thở dài, Lưu Quang không nói gì. Lắc đầu, không thấy bóng dáng. Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Vũ mỗi ngày đúng giờ đi vào thư phòng báo cáo, làm cho Lưu Quang hoàn toàn phát cáu. Nếu đáp ứng nàng, lại lo lắng nha đầu này gặp bất trắc. Không đáp ứng, nha đầu này lại làm loạn không yên. Cuối cùng thỏa hiệp gật đầu một cái, chỉ thấy Tiểu Vũ vui như trúng số. Chỉ thiếu không bổ nhào đến thơm hắn một cái.
“Ngươi cứ ở Địa Phủ đợi môt thời gian, chờ Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch về sẽ theo Chung Quỳ cùng bọn họ ra ngoài làm việc.”