Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-118
Chương 118: Tôi rất không hài lòng
"Ôi! Còn thật sự tưởng mình giỏi lắm rồi sao!", nhìn thấy bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi” của Mục Hàn, người phụ nữ đó lại cố ý muốn dạy cho Mục Hàn một bài học: “Còn cần kiểm chứng thật giả nữa sao? Không nhìn thấy người ta đang bận à? Không rảnh để ý đến cậu đâu!”
Dứt lời, người phụ nữ liếc nhìn đám tài xế và thư ký khác trong hàng một lần nữa, rồi ra lệnh: “Anh, anh và anh, đuổi tên hôi hám này cút sang một bên cho tôi! Lái con Emgrand rách nát mà còn tự cho mình là nhân vật lớn!"
Thấy đám tài xế, thư ký đều không nhúc nhích, người phụ nữ tỏ thái độ vênh váo, hống hách nói: "Sao hả? Các người không muốn con của ông chủ được đi học đàng hoàng à? Tôi nói cho các người biết, chồng tôi là phó chủ tịch Hội đồng quản trị nhà trường, chỉ cần một câu nói của tôi thì con của ông chủ nhà các người đừng hòng được học yên ổn ở trường. Đến lúc đó, ông chủ các người trách tội thì..."
Nghe người phụ nữ đó nói vậy, trán đám tài xế, thư ký bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Những đứa trẻ mà họ đưa đến đây đều là con cưng của ông chủ, nếu xảy ra chuyện gì ở trường thì công việc tài xế hay thư ký này của họ coi như chấm dứt.
"Thằng ranh thối tha kia, mau cút đi”.
"Đúng vậy! Nhìn bộ dạng nhà quê của cậu đúng là chướng mắt!”
"Bây giờ cậu tự đi còn giữ lại được chút thể diện. Nếu lát nữa bảo vệ đến thì không dễ nói chuyện nữa đâu!"
"Anh Trương, phí lời với tên phế vật này làm gì, cứ đuổi thẳng cổ cậu ta ra ngoài luôn đi”.
Đám tài xế, thư ký này thi nhau nói, xông lên muốn đuổi Mục Hàn và A Ly.
Đặc biệt là có bà Lý – người có chồng làm phó chủ tịch Hội đồng quản trị của trường học ở đó, đám tài xế, thư ký vội vàng chen lấn nịnh nọt để lấy lòng bà ta, ra sức đuổi Mục Hàn và A Ly.
Hai nhân viên nhà trường cũng bày ra bộ dạng chuyện này chẳng liên quan đến mình.
Lúc này, con trai của người phụ nữ bước tới, tát A Ly, hằn học nói: "Con đàn bà đê tiện như mày mà cũng xứng để học chung trường với tao sao? Mau cút đi!"
A Ly bất ngờ không kịp đề phòng, nước mắt giàn giụa, cảm thấy vô cùng ấm ức.
"Hả? Cậu còn dám đánh em gái tôi?", đôi mắt Mục Hàn lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Sau khi cứu A Ly, bởi vì cô ấy có hoàn cảnh thời thơ ấu tương tự nên Mục Hàn đã hoàn toàn coi A Ly như em gái của mình.
Mục Hàn sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai bắt nạt A Ly.
“Đánh cũng đánh rồi, cậu làm gì được chứ?”, bà Lý bảo vệ, bênh vực con mình.
"A Ly, trả lại cái tát vừa nãy cho cậu ta! Nhớ kỹ, trên đời này không ai có thể tát em! Người khác không chọc vào tôi thì tôi cũng sẽ không đụng vào họ, nhưng nếu dám chọc vào tôi thì tôi sẽ khiến người đó phải trả giá gấp mười lần!", Mục Hàn lạnh lùng nói.
Giọng điệu cứng rắn, kiên định chắc chắn.
Nhận được sự động viên của Mục Hàn, A Ly vững vàng bước về phía con trai của bà Lý.
"Bốp!"
A Ly vung tay lên tát lại hắn một bạt tai.
Nhìn thấy vết bàn tay đỏ tươi in hằn trên má phải của con trai, bà Lý vô cùng kinh ngạc: “Mày thật sự dám đánh ư?"
"Bốp!"
"Bốp, bốp!"
"...”
Bà Lý vừa dứt lời, A Ly lại tiếp tục tát mạnh vào mặt con trai bà ta thêm mấy cái nữa, đánh đến mức khiến hắn sững sờ và bật khóc lớn tiếng.
"Mẹ, cô ta đánh con...”
Vẻ mặt A Ly vẫn bình tĩnh, quay lại đứng bên cạnh Mục Hàn: “Mười cái tát đều trả lại cho hắn rồi”.
“Làm tốt lắm, A Ly”, Mục Hàn mỉm cười gật đầu.
“Đồ… đồ khốn nạn!”, bà Lý không ngờ rằng Mục Hàn lại kiêu ngạo như vậy, đồng thời cảm thấy thương xót con trai, bà vừa vội vàng lấy điện thoại di động trong túi xách ra rồi nói: “Tôi sẽ gọi chồng tôi, đợi lát nữa chồng tôi đến, để xem sẽ xử lý các người thế nào!"
"Alo, chồng à! Con trai anh bị người khác đánh, anh mau đến đây xử lý đi!"
Sau khi điện thoại được kết nối, bà Lý nghiến răng nghiến lợi tố cáo với chồng mình.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da nổi giận đùng đùng chạy đến, theo sau là một vài nhân viên bảo vệ.
“Kẻ nào coi trời bằng vung dám đánh con trai tao ở ngay trong trường học?”, Lý Mộc Phong tức giận nói.
“Chồng, là hắn!”, bà Lý lập tức chỉ vào Mục Hàn và A Ly, nói: “Bọn em đang xếp hàng để đăng ký, không ngờ hai người này lại chen vào hàng, còn hết sức ngang ngược, con ranh này còn tát con trai của chúng ta mười bạt tai trước mặt mọi người!"
"Trường này không phải trường dành cho nhà giàu à, sao loại chó mèo nào cũng có thể vào đây vậy, đúng thật là!"
Lý Mộc Phong ngờ vực liếc nhìn Mục Hàn và A Ly.
Hai người này quả thật rất lạ mặt.
"Chồng à, anh không tin sao? Bọn họ đã nhìn thấy, đều có thể làm chứng!", bà Lý chỉ vào đám thư ký tài xế bên cạnh: “Mọi người nói xem tôi nói có đúng không?"
Đám tài xế, thư ký đâu dám đắc tội với bà Lý nên rối rít gật đầu tỏ ý đồng tình trái với lương tâm.
Nhìn thấy những vết đỏ in hằn trên mặt con trai mình, cộng thêm có nhiều người làm chứng, Lý Mộc Phong tức giận nói: “Phản rồi, làm phản hết rồi! Dám bắt nạt cả Lý Mộc Phong này luôn rồi! Bảo vệ đâu, bắt chúng lại!"
Ngay lúc đám nhân viên bảo vệ lao tới, Mục Hàn lại lấy ra tấm thẻ đen và quơ trước mặt Lý Mộc Phong: “Phó chủ tịch Lý, mở mắt chó của ông ra nhìn cho kỹ, đây là gì?"
“Tấm thẻ đen duy nhất được cấp cho phụ huynh học sinh kể từ khi trường thành lập?”, Lý Mộc Phong sững sờ một lúc.
Ông ta rất quen thuộc với tấm thẻ đen này, bởi vì chính Vương Xuyên đã yêu cầu ông ta đi làm nó.
“Cậu là vị phụ huynh đã tài trợ một trăm triệu tệ đúng không?”, cho dù Lý Mộc Phong có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể đoán ra Mục Hàn là ai.
Mặc dù Lý Mộc Phong chưa gặp Mục Hàn nhưng Vương Xuyên đặc biệt dặn dò rằng, ngay cả Vương Xuyên cũng không thể đắc tội với vị phụ huynh duy nhất nhận được tấm thẻ đen từ khi thành lập trường đến nay. Chỉ một lời nói của người này có thể khiến một người có tài sản mười tỷ trắng tay chỉ trong chớp mắt.
Tài sản của nhà Lý Mộc Phong cho dù có hơn một tỷ nhưng so với Vương Xuyên thì chẳng là cái thá gì.
Vừa nghĩ đến vợ và đứa con trai không ra gì của mình đắc tội với vị đại thần này, Lý Mộc Phong sợ tới mức trán đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, khuỵu gối xuống đất: “Cậu Mục, xin cậu tha lỗi, là tôi có mắt không tròng, chỉ cần cậu tha thứ cho tôi thì muốn tôi làm gì cũng được!”
"Này! Chồng, anh bị dở hơi à, sao lại quỳ trước thằng ranh này?", bà Lý bất mãn lẩm bẩm.
"Đồ con mụ phá của, gây họa cho tao! Mau cút lại đây xin lỗi cậu Mục đi!", thấy vợ mình vẫn ngu muội như vậy, Lý Mộc Phong giận tái mặt tát cho bà Lý mấy bạt tai.
Sau đó, ông ta lại quay sang tát thêm con trai mình vài cái nữa.
Ông ta thẳng thừng ra tay với vợ mình không chút thương xót.
Đám tài xế và thư ký nhìn cảnh tượng trước mặt cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Cậu Mục, cậu xem như vậy đã hài lòng chưa?”
Lý Mộc Phong sợ Mục Hàn vẫn chưa hết giận nên thận trọng hỏi.
“Hài lòng?”, Mục Hàn nheo lại mắt rồi lắc đầu: “Tôi rất không hài lòng!”
"Ôi! Còn thật sự tưởng mình giỏi lắm rồi sao!", nhìn thấy bộ dạng “lợn chết không sợ nước sôi” của Mục Hàn, người phụ nữ đó lại cố ý muốn dạy cho Mục Hàn một bài học: “Còn cần kiểm chứng thật giả nữa sao? Không nhìn thấy người ta đang bận à? Không rảnh để ý đến cậu đâu!”
Dứt lời, người phụ nữ liếc nhìn đám tài xế và thư ký khác trong hàng một lần nữa, rồi ra lệnh: “Anh, anh và anh, đuổi tên hôi hám này cút sang một bên cho tôi! Lái con Emgrand rách nát mà còn tự cho mình là nhân vật lớn!"
Thấy đám tài xế, thư ký đều không nhúc nhích, người phụ nữ tỏ thái độ vênh váo, hống hách nói: "Sao hả? Các người không muốn con của ông chủ được đi học đàng hoàng à? Tôi nói cho các người biết, chồng tôi là phó chủ tịch Hội đồng quản trị nhà trường, chỉ cần một câu nói của tôi thì con của ông chủ nhà các người đừng hòng được học yên ổn ở trường. Đến lúc đó, ông chủ các người trách tội thì..."
Nghe người phụ nữ đó nói vậy, trán đám tài xế, thư ký bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Những đứa trẻ mà họ đưa đến đây đều là con cưng của ông chủ, nếu xảy ra chuyện gì ở trường thì công việc tài xế hay thư ký này của họ coi như chấm dứt.
"Thằng ranh thối tha kia, mau cút đi”.
"Đúng vậy! Nhìn bộ dạng nhà quê của cậu đúng là chướng mắt!”
"Bây giờ cậu tự đi còn giữ lại được chút thể diện. Nếu lát nữa bảo vệ đến thì không dễ nói chuyện nữa đâu!"
"Anh Trương, phí lời với tên phế vật này làm gì, cứ đuổi thẳng cổ cậu ta ra ngoài luôn đi”.
Đám tài xế, thư ký này thi nhau nói, xông lên muốn đuổi Mục Hàn và A Ly.
Đặc biệt là có bà Lý – người có chồng làm phó chủ tịch Hội đồng quản trị của trường học ở đó, đám tài xế, thư ký vội vàng chen lấn nịnh nọt để lấy lòng bà ta, ra sức đuổi Mục Hàn và A Ly.
Hai nhân viên nhà trường cũng bày ra bộ dạng chuyện này chẳng liên quan đến mình.
Lúc này, con trai của người phụ nữ bước tới, tát A Ly, hằn học nói: "Con đàn bà đê tiện như mày mà cũng xứng để học chung trường với tao sao? Mau cút đi!"
A Ly bất ngờ không kịp đề phòng, nước mắt giàn giụa, cảm thấy vô cùng ấm ức.
"Hả? Cậu còn dám đánh em gái tôi?", đôi mắt Mục Hàn lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Sau khi cứu A Ly, bởi vì cô ấy có hoàn cảnh thời thơ ấu tương tự nên Mục Hàn đã hoàn toàn coi A Ly như em gái của mình.
Mục Hàn sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai bắt nạt A Ly.
“Đánh cũng đánh rồi, cậu làm gì được chứ?”, bà Lý bảo vệ, bênh vực con mình.
"A Ly, trả lại cái tát vừa nãy cho cậu ta! Nhớ kỹ, trên đời này không ai có thể tát em! Người khác không chọc vào tôi thì tôi cũng sẽ không đụng vào họ, nhưng nếu dám chọc vào tôi thì tôi sẽ khiến người đó phải trả giá gấp mười lần!", Mục Hàn lạnh lùng nói.
Giọng điệu cứng rắn, kiên định chắc chắn.
Nhận được sự động viên của Mục Hàn, A Ly vững vàng bước về phía con trai của bà Lý.
"Bốp!"
A Ly vung tay lên tát lại hắn một bạt tai.
Nhìn thấy vết bàn tay đỏ tươi in hằn trên má phải của con trai, bà Lý vô cùng kinh ngạc: “Mày thật sự dám đánh ư?"
"Bốp!"
"Bốp, bốp!"
"...”
Bà Lý vừa dứt lời, A Ly lại tiếp tục tát mạnh vào mặt con trai bà ta thêm mấy cái nữa, đánh đến mức khiến hắn sững sờ và bật khóc lớn tiếng.
"Mẹ, cô ta đánh con...”
Vẻ mặt A Ly vẫn bình tĩnh, quay lại đứng bên cạnh Mục Hàn: “Mười cái tát đều trả lại cho hắn rồi”.
“Làm tốt lắm, A Ly”, Mục Hàn mỉm cười gật đầu.
“Đồ… đồ khốn nạn!”, bà Lý không ngờ rằng Mục Hàn lại kiêu ngạo như vậy, đồng thời cảm thấy thương xót con trai, bà vừa vội vàng lấy điện thoại di động trong túi xách ra rồi nói: “Tôi sẽ gọi chồng tôi, đợi lát nữa chồng tôi đến, để xem sẽ xử lý các người thế nào!"
"Alo, chồng à! Con trai anh bị người khác đánh, anh mau đến đây xử lý đi!"
Sau khi điện thoại được kết nối, bà Lý nghiến răng nghiến lợi tố cáo với chồng mình.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da nổi giận đùng đùng chạy đến, theo sau là một vài nhân viên bảo vệ.
“Kẻ nào coi trời bằng vung dám đánh con trai tao ở ngay trong trường học?”, Lý Mộc Phong tức giận nói.
“Chồng, là hắn!”, bà Lý lập tức chỉ vào Mục Hàn và A Ly, nói: “Bọn em đang xếp hàng để đăng ký, không ngờ hai người này lại chen vào hàng, còn hết sức ngang ngược, con ranh này còn tát con trai của chúng ta mười bạt tai trước mặt mọi người!"
"Trường này không phải trường dành cho nhà giàu à, sao loại chó mèo nào cũng có thể vào đây vậy, đúng thật là!"
Lý Mộc Phong ngờ vực liếc nhìn Mục Hàn và A Ly.
Hai người này quả thật rất lạ mặt.
"Chồng à, anh không tin sao? Bọn họ đã nhìn thấy, đều có thể làm chứng!", bà Lý chỉ vào đám thư ký tài xế bên cạnh: “Mọi người nói xem tôi nói có đúng không?"
Đám tài xế, thư ký đâu dám đắc tội với bà Lý nên rối rít gật đầu tỏ ý đồng tình trái với lương tâm.
Nhìn thấy những vết đỏ in hằn trên mặt con trai mình, cộng thêm có nhiều người làm chứng, Lý Mộc Phong tức giận nói: “Phản rồi, làm phản hết rồi! Dám bắt nạt cả Lý Mộc Phong này luôn rồi! Bảo vệ đâu, bắt chúng lại!"
Ngay lúc đám nhân viên bảo vệ lao tới, Mục Hàn lại lấy ra tấm thẻ đen và quơ trước mặt Lý Mộc Phong: “Phó chủ tịch Lý, mở mắt chó của ông ra nhìn cho kỹ, đây là gì?"
“Tấm thẻ đen duy nhất được cấp cho phụ huynh học sinh kể từ khi trường thành lập?”, Lý Mộc Phong sững sờ một lúc.
Ông ta rất quen thuộc với tấm thẻ đen này, bởi vì chính Vương Xuyên đã yêu cầu ông ta đi làm nó.
“Cậu là vị phụ huynh đã tài trợ một trăm triệu tệ đúng không?”, cho dù Lý Mộc Phong có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể đoán ra Mục Hàn là ai.
Mặc dù Lý Mộc Phong chưa gặp Mục Hàn nhưng Vương Xuyên đặc biệt dặn dò rằng, ngay cả Vương Xuyên cũng không thể đắc tội với vị phụ huynh duy nhất nhận được tấm thẻ đen từ khi thành lập trường đến nay. Chỉ một lời nói của người này có thể khiến một người có tài sản mười tỷ trắng tay chỉ trong chớp mắt.
Tài sản của nhà Lý Mộc Phong cho dù có hơn một tỷ nhưng so với Vương Xuyên thì chẳng là cái thá gì.
Vừa nghĩ đến vợ và đứa con trai không ra gì của mình đắc tội với vị đại thần này, Lý Mộc Phong sợ tới mức trán đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, khuỵu gối xuống đất: “Cậu Mục, xin cậu tha lỗi, là tôi có mắt không tròng, chỉ cần cậu tha thứ cho tôi thì muốn tôi làm gì cũng được!”
"Này! Chồng, anh bị dở hơi à, sao lại quỳ trước thằng ranh này?", bà Lý bất mãn lẩm bẩm.
"Đồ con mụ phá của, gây họa cho tao! Mau cút lại đây xin lỗi cậu Mục đi!", thấy vợ mình vẫn ngu muội như vậy, Lý Mộc Phong giận tái mặt tát cho bà Lý mấy bạt tai.
Sau đó, ông ta lại quay sang tát thêm con trai mình vài cái nữa.
Ông ta thẳng thừng ra tay với vợ mình không chút thương xót.
Đám tài xế và thư ký nhìn cảnh tượng trước mặt cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Cậu Mục, cậu xem như vậy đã hài lòng chưa?”
Lý Mộc Phong sợ Mục Hàn vẫn chưa hết giận nên thận trọng hỏi.
“Hài lòng?”, Mục Hàn nheo lại mắt rồi lắc đầu: “Tôi rất không hài lòng!”