Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-202
Chương 202: Muốn bày kế hại tôi ư?
Cô gái cosplay này là cao thủ máy tính trong đám người, thậm chí có thể xâm nhập vào hệ thống an ninh ngân hàng, vậy nên những người này đều rất tin tưởng lời cô ta nói.
Đám người cậu Quách đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một tấm thẻ ngân hàng có hạn mức lên tới một trăm triệu tệ!
Mấy người cậu Quách, cậu Thượng Quan đều lần lượt đánh giá Mục Hàn.
Ăn mặc rất bình thường, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng không vượt quá một nghìn tệ.
Chiếc xe lái tới là một con Volkswagen mà đâu đâu cũng có.
Thật sự không thể nhìn ra Mục Hàn có chỗ nào hơn người.
“Liệu có phải là cậu ấm siêu giàu?”, lúc này, một tên đàn em ghé vào tai cậu Quách thầm thì: “Em nghe nói rất nhiều cậu ấm siêu giàu đều rất kín tiếng, ví dụ như Hiệu trưởng Vương”.
“Nhưng tên này cũng tầm thường quá”, cậu Quách cau mày.
Cậu Quách và cậu Thượng Quan đều không dám làm bừa.
Dù gì, người có tới một trăm triệu trong thẻ ngân hàng cũng không phải là một nhân vật bình thường.
“Ồ, là cậu?”, lúc này, Vương Lệ cũng bước xuống từ chiếc xe BMW X5, đi đến bên cạnh cậu Thượng Quan, nhìn thấy Mục Hàn thì hơi cảnh giác nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Sao thế?”, Mục Hàn khẽ cười, bình thản nói: “Chỉ mấy người có thể chơi còn tôi thì không được đến sao?”
“Em quen tên này à?”, cậu Thượng Quan hỏi Vương Lệ.
“Đương nhiên rồi”, Vương Lệ mỉa mai: “Cậu ta à, trước đây là ông chủ tập đoàn Phi Mục cũng là ông chủ của thằng chồng phế vật nhà em, sau này mất tích, công ty cũng mất luôn, báo hại thằng chồng vô dụng kia cả ngày ở nhà chẳng có việc gì làm, em cũng suýt chết đói”.
“Nghe nói mấy năm nay đi ở rể bên Sở Dương, ngày ngày bị người ta mắng chửi”.
“Mấy ngày trước còn chạy đến tìm chồng em, nói muốn vực dậy làm lại từ đầu gì đó, cũng không biết tự lượng sức mình, còn vực dậy cái nỗi gì chứ!”
Nghe Vương Lệ nói như vậy, lúc này, sắc mặt của đám người cậu Quách, cậu Thượng Quan mới ổn định lại.
Không phải một cậu ấm siêu giàu kín tiếng thì tốt!
“Xì! Tao còn tưởng nhân vật lớn nào cơ!”, cậu Quách làm ra vẻ khinh bỉ: “Hóa ra là một thằng đi ở rể chỉ biết ăn bám vợ!”
“Số tiền một trăm triệu trong thẻ này chắc cũng là của nhà vợ cho đúng không?”
“Cậu Quách, nếu đã có người tự dâng tiền đến, chi bằng chúng ta…”, lúc này, trong đầu cậu Thượng Quan nảy sinh ý tưởng, ghé vào tai cậu Quách thầm thì.
Cậu Quách gật đầu, cười híp mắt nói: “Được! Cứ thế mà làm!”
Mục Hàn đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ không sót chữ nào.
Mặc dù giọng bọn họ rất nhỏ, nhưng đối với Mục Hàn mà nói, đây chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Cậu Quách nói với Mục Hàn: “Nhóc con, nếu mày đã muốn so tài thì không thể chỉ là mười triệu tệ, cược luôn một trăm triệu tệ đi!”
“Một trăm triệu à, tôi có thể cược”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Nhưng mấy người thì sao?”
“Bọn tao thật sự không có”, cậu Quách nói: “Nhưng tất cả bọn tao góp vào cũng có hai mươi triệu. Cộng thêm tất cả xe và phụ nữ ở đây, chỉ cần mày thắng thì đều thuộc về mày”.
“Tiền cược như thế đã đủ chưa?”
“Đủ rồi”, Mục Hàn gật đầu, giơ tay chỉ vào cậu Thượng Quan, nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu là anh ta đấu với tôi”.
“Không thành vấn đề”, cậu Thượng Quan đồng ý ngay, ôm lấy eo Vương Lệ nói: “Em yêu, theo anh lên xe, lát nữa xem anh làm cách nào để khiến tên này thua thảm hại”.
Vương Lệ bật cười thích thú.
Cậu Quách giơ tay chỉ vào một đám phụ nữ trẻ trông rất ăn chơi ở trường đua, nói: “Ranh con, mày chọn lấy một cô đi!”
Đối với Mục Hàn mà nói, những người phụ nữ ăn chơi này đều ở đẳng cấp rất thấp.
Nhưng quy định đua xe ở đây là phải có một người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ.
Vậy nên, Mục Hàn đành chọn đại một cô gái cosplay.
Để lấy được một trăm triệu, cậu Quách đã đặc biệt cho cậu Thượng Quan mượn chiếc Lamborghini có tính năng tốt nhất của mình.
“Đến lượt mày chọn xe rồi, thằng nhóc”, cậu Quách nói với Mục Hàn.
“Tôi thấy chiếc Confero này không tồi”, bỏ qua một hàng xe đua, Mục Hàn bước đến bên rìa đường đua, giơ tay vỗ vào chiếc Confero thoạt nhìn đã vô cùng cũ kĩ.
“Mày chắc chắn muốn lái chiếc này sao?”, cậu Quách hơi ngạc nhiên.
Dù gì, con xe Confero này để ở đây cũng đã bị một số người dùng như một nhà kho di động.
Căn bản không thể lái.
“Tôi chắc chắn”, Mục Hàn gật đầu nói.
“Đây là lựa chọn của mày, mày đừng hối hận”, khuôn mặt cậu Quách nở nụ cười đắc ý.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Lamborghini và một chiếc Confero đã đỗ tại vạch xuất phát dưới chân núi.
Vương Lệ ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Lamborghini.
Một cô gái cosplay ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Confero.
Có vẻ như cậu Thượng Quan muốn khoe khoang kỹ thuật đua xe của mình, lốp xe ma sát trên mặt đất khiến cát bụi bay mù mịt.
Chiếc xe chuẩn bị lao đi bất cứ lúc nào.
Còn Mục Hàn lại thong thả nổ máy, bật đèn xe.
Không nhanh không chậm.
Theo cách nhìn của đám người cậu Quách, đua xe với cậu Thượng Quan thì rõ ràng là Mục Hàn thua chắc.
Không biết cậu Thượng Quan đã đua xe bao nhiêu lần trên con đường ở núi Thu Danh này.
Mà rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên Mục Hàn tới đây.
Khi tiếng còi cất lên, chiếc Lamborghini của cậu Thượng Quan liền lao vút đi.
Tựa như mũi tên rời khỏi cánh cung,
Vương Lệ ngồi bên cạnh cảm thấy kích thích lạ thường, không ngừng gào thét.
“Này, anh còn không lái đi sao?”
Trong chiếc Confero.
Cô gái cosplay thúc giục Mục Hàn.
“Bây giờ lái, ngồi cho vững”, Mục Hàn dụi tắt điếu thuốc trong tay, mạnh mẽ đạp chân ga.
Chiếc xe lao thẳng lên núi Thu Danh.
“Kích… kích động đến thế sao?”
Cô ta vẫn chưa kịp chuẩn bị đã sợ tới mức hai tay siết chặt lấy tay nắm cửa.
Mục Hàn thực hiện một loạt thao tác mạnh mẽ.
Các khúc cua vòng vèo, quanh co, gập ghềnh.
Mục Hàn liên tiếp vượt qua mấy khúc cua một cách đẹp đẽ và thành thục.
Khoảng cách với chiếc Lamborghini của cậu Thượng Quan chỉ còn lại ba khúc cua.
“Đỉnh!”
Những người đứng xem đều bắt đầu hô hào kinh ngạc.
Mà thông qua gương chiếu hậu, cậu Thượng Quan nhìn thấy chiếc Confero cách hắn càng ngày càng gần.
“Đáng chết!”, cậu Thượng Quan vượt qua một khúc cua nữa thì đã lên tới lưng chừng núi.
Nhưng lại không tiếp tục đi lên trước.
Mà dừng xe lại.
Con đường núi này, cậu Thượng Quan đã chạy xe vô số lần.
Hắn biết rào chắn bảo vệ ở chỗ này có một lỗ hổng.
Mà vừa hay chiếc Lamborghini của hắn có thể ẩn nấp.
Chỉ cần Mục Hàn đuổi tới, chiếc Lamborghini sẽ lao lên trước khẽ đụng vào, với tốc độ xe như thế, nhất định sẽ khiến cho chiếc Confero mất lái, lao xuống lỗ hổng và rơi xuống vách núi.
Cậu Thượng Quan đã từng dùng cách này để đánh bại không ít đối thủ.
Đương nhiên Vương Lệ hiểu rất rõ.
“Tốt nhất có thể khiến tên ranh này ngã chết!”, Vương Lệ ngồi bên cạnh nói: “Tên này đã nhìn thấy anh và em ở bên nhau, nếu cậu ta quay về kể lại với thằng chồng phế vật của em thì em cũng không biết phải lấp liếm thế nào nữa”.
“Yên tâm đi”, cậu Thượng Quan thong thả nói: “Đến đây rồi, tên này không chết thì cũng bị thương nặng, trở thành người thực vật”.
“Tới lúc đó, chúng ta lấy được thẻ ngân hàng một trăm triệu của hắn, ung dung vui vẻ sống qua ngày, như thế không tự do tự tại sao?”
Hai người bật cười điên cuồng.
“Muốn bày kế hại tôi ư?”
Khi không còn nhìn thấy hình bóng của chiếc Lamborghini phía trước, Mục Hàn nhếch miệng cười khẩy.
Cô gái cosplay này là cao thủ máy tính trong đám người, thậm chí có thể xâm nhập vào hệ thống an ninh ngân hàng, vậy nên những người này đều rất tin tưởng lời cô ta nói.
Đám người cậu Quách đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một tấm thẻ ngân hàng có hạn mức lên tới một trăm triệu tệ!
Mấy người cậu Quách, cậu Thượng Quan đều lần lượt đánh giá Mục Hàn.
Ăn mặc rất bình thường, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng không vượt quá một nghìn tệ.
Chiếc xe lái tới là một con Volkswagen mà đâu đâu cũng có.
Thật sự không thể nhìn ra Mục Hàn có chỗ nào hơn người.
“Liệu có phải là cậu ấm siêu giàu?”, lúc này, một tên đàn em ghé vào tai cậu Quách thầm thì: “Em nghe nói rất nhiều cậu ấm siêu giàu đều rất kín tiếng, ví dụ như Hiệu trưởng Vương”.
“Nhưng tên này cũng tầm thường quá”, cậu Quách cau mày.
Cậu Quách và cậu Thượng Quan đều không dám làm bừa.
Dù gì, người có tới một trăm triệu trong thẻ ngân hàng cũng không phải là một nhân vật bình thường.
“Ồ, là cậu?”, lúc này, Vương Lệ cũng bước xuống từ chiếc xe BMW X5, đi đến bên cạnh cậu Thượng Quan, nhìn thấy Mục Hàn thì hơi cảnh giác nói: “Sao cậu lại ở đây?”
“Sao thế?”, Mục Hàn khẽ cười, bình thản nói: “Chỉ mấy người có thể chơi còn tôi thì không được đến sao?”
“Em quen tên này à?”, cậu Thượng Quan hỏi Vương Lệ.
“Đương nhiên rồi”, Vương Lệ mỉa mai: “Cậu ta à, trước đây là ông chủ tập đoàn Phi Mục cũng là ông chủ của thằng chồng phế vật nhà em, sau này mất tích, công ty cũng mất luôn, báo hại thằng chồng vô dụng kia cả ngày ở nhà chẳng có việc gì làm, em cũng suýt chết đói”.
“Nghe nói mấy năm nay đi ở rể bên Sở Dương, ngày ngày bị người ta mắng chửi”.
“Mấy ngày trước còn chạy đến tìm chồng em, nói muốn vực dậy làm lại từ đầu gì đó, cũng không biết tự lượng sức mình, còn vực dậy cái nỗi gì chứ!”
Nghe Vương Lệ nói như vậy, lúc này, sắc mặt của đám người cậu Quách, cậu Thượng Quan mới ổn định lại.
Không phải một cậu ấm siêu giàu kín tiếng thì tốt!
“Xì! Tao còn tưởng nhân vật lớn nào cơ!”, cậu Quách làm ra vẻ khinh bỉ: “Hóa ra là một thằng đi ở rể chỉ biết ăn bám vợ!”
“Số tiền một trăm triệu trong thẻ này chắc cũng là của nhà vợ cho đúng không?”
“Cậu Quách, nếu đã có người tự dâng tiền đến, chi bằng chúng ta…”, lúc này, trong đầu cậu Thượng Quan nảy sinh ý tưởng, ghé vào tai cậu Quách thầm thì.
Cậu Quách gật đầu, cười híp mắt nói: “Được! Cứ thế mà làm!”
Mục Hàn đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ không sót chữ nào.
Mặc dù giọng bọn họ rất nhỏ, nhưng đối với Mục Hàn mà nói, đây chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Cậu Quách nói với Mục Hàn: “Nhóc con, nếu mày đã muốn so tài thì không thể chỉ là mười triệu tệ, cược luôn một trăm triệu tệ đi!”
“Một trăm triệu à, tôi có thể cược”, Mục Hàn bình tĩnh nói: “Nhưng mấy người thì sao?”
“Bọn tao thật sự không có”, cậu Quách nói: “Nhưng tất cả bọn tao góp vào cũng có hai mươi triệu. Cộng thêm tất cả xe và phụ nữ ở đây, chỉ cần mày thắng thì đều thuộc về mày”.
“Tiền cược như thế đã đủ chưa?”
“Đủ rồi”, Mục Hàn gật đầu, giơ tay chỉ vào cậu Thượng Quan, nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu là anh ta đấu với tôi”.
“Không thành vấn đề”, cậu Thượng Quan đồng ý ngay, ôm lấy eo Vương Lệ nói: “Em yêu, theo anh lên xe, lát nữa xem anh làm cách nào để khiến tên này thua thảm hại”.
Vương Lệ bật cười thích thú.
Cậu Quách giơ tay chỉ vào một đám phụ nữ trẻ trông rất ăn chơi ở trường đua, nói: “Ranh con, mày chọn lấy một cô đi!”
Đối với Mục Hàn mà nói, những người phụ nữ ăn chơi này đều ở đẳng cấp rất thấp.
Nhưng quy định đua xe ở đây là phải có một người phụ nữ ngồi ở ghế lái phụ.
Vậy nên, Mục Hàn đành chọn đại một cô gái cosplay.
Để lấy được một trăm triệu, cậu Quách đã đặc biệt cho cậu Thượng Quan mượn chiếc Lamborghini có tính năng tốt nhất của mình.
“Đến lượt mày chọn xe rồi, thằng nhóc”, cậu Quách nói với Mục Hàn.
“Tôi thấy chiếc Confero này không tồi”, bỏ qua một hàng xe đua, Mục Hàn bước đến bên rìa đường đua, giơ tay vỗ vào chiếc Confero thoạt nhìn đã vô cùng cũ kĩ.
“Mày chắc chắn muốn lái chiếc này sao?”, cậu Quách hơi ngạc nhiên.
Dù gì, con xe Confero này để ở đây cũng đã bị một số người dùng như một nhà kho di động.
Căn bản không thể lái.
“Tôi chắc chắn”, Mục Hàn gật đầu nói.
“Đây là lựa chọn của mày, mày đừng hối hận”, khuôn mặt cậu Quách nở nụ cười đắc ý.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Lamborghini và một chiếc Confero đã đỗ tại vạch xuất phát dưới chân núi.
Vương Lệ ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Lamborghini.
Một cô gái cosplay ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Confero.
Có vẻ như cậu Thượng Quan muốn khoe khoang kỹ thuật đua xe của mình, lốp xe ma sát trên mặt đất khiến cát bụi bay mù mịt.
Chiếc xe chuẩn bị lao đi bất cứ lúc nào.
Còn Mục Hàn lại thong thả nổ máy, bật đèn xe.
Không nhanh không chậm.
Theo cách nhìn của đám người cậu Quách, đua xe với cậu Thượng Quan thì rõ ràng là Mục Hàn thua chắc.
Không biết cậu Thượng Quan đã đua xe bao nhiêu lần trên con đường ở núi Thu Danh này.
Mà rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên Mục Hàn tới đây.
Khi tiếng còi cất lên, chiếc Lamborghini của cậu Thượng Quan liền lao vút đi.
Tựa như mũi tên rời khỏi cánh cung,
Vương Lệ ngồi bên cạnh cảm thấy kích thích lạ thường, không ngừng gào thét.
“Này, anh còn không lái đi sao?”
Trong chiếc Confero.
Cô gái cosplay thúc giục Mục Hàn.
“Bây giờ lái, ngồi cho vững”, Mục Hàn dụi tắt điếu thuốc trong tay, mạnh mẽ đạp chân ga.
Chiếc xe lao thẳng lên núi Thu Danh.
“Kích… kích động đến thế sao?”
Cô ta vẫn chưa kịp chuẩn bị đã sợ tới mức hai tay siết chặt lấy tay nắm cửa.
Mục Hàn thực hiện một loạt thao tác mạnh mẽ.
Các khúc cua vòng vèo, quanh co, gập ghềnh.
Mục Hàn liên tiếp vượt qua mấy khúc cua một cách đẹp đẽ và thành thục.
Khoảng cách với chiếc Lamborghini của cậu Thượng Quan chỉ còn lại ba khúc cua.
“Đỉnh!”
Những người đứng xem đều bắt đầu hô hào kinh ngạc.
Mà thông qua gương chiếu hậu, cậu Thượng Quan nhìn thấy chiếc Confero cách hắn càng ngày càng gần.
“Đáng chết!”, cậu Thượng Quan vượt qua một khúc cua nữa thì đã lên tới lưng chừng núi.
Nhưng lại không tiếp tục đi lên trước.
Mà dừng xe lại.
Con đường núi này, cậu Thượng Quan đã chạy xe vô số lần.
Hắn biết rào chắn bảo vệ ở chỗ này có một lỗ hổng.
Mà vừa hay chiếc Lamborghini của hắn có thể ẩn nấp.
Chỉ cần Mục Hàn đuổi tới, chiếc Lamborghini sẽ lao lên trước khẽ đụng vào, với tốc độ xe như thế, nhất định sẽ khiến cho chiếc Confero mất lái, lao xuống lỗ hổng và rơi xuống vách núi.
Cậu Thượng Quan đã từng dùng cách này để đánh bại không ít đối thủ.
Đương nhiên Vương Lệ hiểu rất rõ.
“Tốt nhất có thể khiến tên ranh này ngã chết!”, Vương Lệ ngồi bên cạnh nói: “Tên này đã nhìn thấy anh và em ở bên nhau, nếu cậu ta quay về kể lại với thằng chồng phế vật của em thì em cũng không biết phải lấp liếm thế nào nữa”.
“Yên tâm đi”, cậu Thượng Quan thong thả nói: “Đến đây rồi, tên này không chết thì cũng bị thương nặng, trở thành người thực vật”.
“Tới lúc đó, chúng ta lấy được thẻ ngân hàng một trăm triệu của hắn, ung dung vui vẻ sống qua ngày, như thế không tự do tự tại sao?”
Hai người bật cười điên cuồng.
“Muốn bày kế hại tôi ư?”
Khi không còn nhìn thấy hình bóng của chiếc Lamborghini phía trước, Mục Hàn nhếch miệng cười khẩy.