Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-203
Chương 203: Các người nên xuống địa ngục
Cậu Thượng Quan cho rằng chỉ có mình mới quen thuộc con đường núi này.
Thực ra, từ sáu năm trước, lúc Mục Hàn bị người nhà họ Mục ở thủ đô truy sát, anh đã từng trốn ở đây nửa tháng, nên vô cùng quen thuộc môi trường nơi này. Có thể nói, Mục Hàn nhắm mắt cũng có thể biết vị trí của một bông hoa, một cái cây.
Lúc chiếc Lamborghini biến mất, Mục Hàn lập tức nghĩ đến lỗ hổng trên rào chắn ở khúc cua.
Năm đó, Mục Hàn đã giết rất nhiều sát thủ của nhà họ Mục ở thủ đô ở vị trí đó.
Mục Hàn không giảm tốc độ, chỉ lặng lẽ tắt đèn xe.
“Này, sao anh lại tắt đèn xe?”, cô gái cosplay ngồi bên cạnh hoảng hốt: “Đây là đường núi, anh tắt đèn mà còn đi nhanh như vậy, anh chê chúng ta sống lâu quá à?”
“Cô im miệng cho tôi!”, Mục Hàn trừng mắt, hung hăng nói: “Nếu cô còn dám lên tiếng thì tôi sẽ ném cô ra khỏi xe.”
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Mục Hàn, cô gái sợ hãi, lập tức ngậm miệng lại.
Cô ta biết người đàn ông này nói được làm được.
Chiếc xe Confero tắt đèn, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Này, sao không thấy xe của tên đó đâu nữa?”
Cậu Thượng Quan đang ẩn nấp ở đường cua, chờ thời cơ thích hợp, quan sát gương chiếu hậu.
Lúc nhìn thấy chiếc Confero biến mất khỏi tầm mắt, cậu Thượng Quan hơi ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ cậu ta vượt qua rồi?”, Vương Lệ hỏi.
“Không thể nào!”, cậu Thượng Quan lắc đầu: “Cho dù anh không nhìn thấy hắn thì lúc xe đi qua đây, chắc chắn cũng sẽ có tiếng động cơ, nhưng anh không hề nghe thấy gì cả”.
Cậu Thượng Quan vội vàng dùng bộ đàm nói chuyện với cậu Quách: “Cậu Quách, sao không nhìn thấy tên đó đâu nữa?”
“Tôi cũng không rõ”, cậu Quách trả lời: “Cậu đợi chút, tôi bật đèn của máy bay không người lái lên”.
Cậu Thượng Quan vừa kết thúc cuộc gọi với cậu Quách thì bên tai nghe thấy có tiếng động cơ mạnh.
“Đến rồi!”, cậu Thượng Quan chợt trở nên phấn khích.
Trong bóng tối, sau khi cua một góc tuyệt đẹp, Mục Hàn bật đèn xe lên.
Hơn nữa còn là đèn sáng nhất.
Khiến cậu Thượng Quan và Vương Lệ vô cùng chói mắt.
“Không ngờ tên này lại có thể chạy đến lưng chừng núi mà không bật đèn xe”, cậu Thượng Quan sửng sốt.
“Không được, cậu ta sắp đâm qua đây rồi!”, tiếng hét thất thanh của Vương Lệ vang lên.
Trong tiếng hét của Vương Lệ, Mục Hàn lại xoay nghiêng một cú tuyệt đẹp, thân xe Confero lao lên trước.
Phần đuôi đâm thẳng vào chiếc Lamborghini.
Dưới tác động dữ dội, chiếc Lamborghini trượt thẳng tới lỗ hổng trên rào chắn.
Thân xe vừa hay kẹt lại ngay lỗ hổng.
Lắc lư, đung đưa như chiếc lá rụng trước gió, có thể rơi xuống vách đá bất cứ lúc nào.
Lúc này, Mục Hàn mở cửa kính xe ra.
Lạnh lùng nói với cậu Thượng Quan và Vương Lệ: “Đúng là gian phu dâm phụ, bỏ rơi Giả Lạc, ngoại tình với người khác đã đành, cô còn nghĩ đến việc coi anh ấy là máy rút tiền”.
“Cậu... cậu biết hết rồi sao?”, Vương Lệ vô cùng hoảng sợ.
“Các người sợ thất bại, lo tôi sẽ tiết lộ bí mật nên bày ra kế hoạch này khiến tôi rơi xuống vách núi, tính toán hay đấy!”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Muốn khiến tôi xuống địa ngục sao?”
“Không, không, không! Người nên xuống địa ngục chính là các người!”
Mục Hàn lại đạp mạnh chân ga, đâm vào đuôi xe lần nữa.
Chỉ một cú va chạm nhẹ.
Đã khiến chiếc xe Lamborghini rơi khỏi vách đá trong tích tắc.
Tiếng kêu thảm thiết của cậu Thượng Quan và Vương Lệ vang lên.
Nhưng không ai có thể cứu bọn họ nữa.
“Cái gì?”
“Tên đó lại xuất hiện ở khúc cua, khiến xe của cậu Thượng Quan rơi khỏi vách núi rồi sao?”
Máy bay không người lái chụp lại được cảnh tượng này rất rõ ràng.
Cậu Quách thấy vậy, vô cùng kinh ngạc.
“Tên đó điên rồi sao?”, cậu Quách tức giận nói: “Ngay cả cậu Thượng Quan mà hắn cũng dám đẩy xuống vách núi, hắn cho rằng bản thân sống lâu quá rồi ư?”
Sau đó, cậu Quách dặn dò đám người xung quanh: “Lát nữa, sau khi tên đó xuống, các người phải bắt trói hắn lại”.
“Tên này giết chết cậu Thượng Quan, chúng ta phải bắt hắn trả giá!”
Sau khi Mục Hàn giết chết cậu Thượng Quan và Vương Lệ, anh tiếp tục lái xe lên đỉnh núi.
Cô gái cosplay ngồi bên cạnh theo dõi cả quá trình.
Bây giờ cô ta vô cùng sợ Mục Hàn.
Mẹ nó, tên đàn ông này thật quá độc ác.
Ngay cả cậu Quách và cậu Thượng Quan cũng không ra tay tàn độc như vậy.
Chẳng bao lâu sau, Mục Hàn đã xuống núi.
Sau khi chiếc Confero tắt máy, đám người cậu Quách lập tức bao vây lại.
“Bốn phút một giây, tốc độ cũng nhanh đấy, phá vỡ kỷ lục trước đây của bọn tao, mà lại còn sử dụng chiếc Confero rách nát này!”, cậu Quách kinh ngạc trước kỹ thuật lái xe của Mục Hàn, nhếch môi nói: “Mặc dù tao rất yêu thích người tài, nhưng đáng tiếc là mày lại giết cậu Thượng Quan trên vách núi, máy bay không người lái đã chụp được ảnh rồi!”
“Vậy nên...”
Cậu Quách nói xong, liền lùi lại một bước, vẫy tay ra hiệu.
Đám côn đồ lập tức xông lên bắt lấy Mục Hàn.
Mục Hàn cười khẩy, đứng yên bất động.
Anh hất tay một cái, đám côn đồ lập tức ngã xuống đất.
Căn bản là không thể đến gần Mục Hàn.
“Chỉ dựa vào đám người này sao?”, Mục Hàn liếc nhìn đám côn đồ ôm bụng rên rỉ nằm trên mặt đất, khinh thường liếc xéo cậu Quách: “Anh có muốn gọi điện cho ông bố làm việc trong tòa nhà thị chính bảo ông ta phái người qua đây không?”
“Sao thế? Không dám gọi à?”, thấy cậu Quách cầm điện thoại run lẩy bẩy, Mục Hàn đưa tay ra lấy điện thoại của hắn: “Vậy để tôi gọi cho”.
Mục Hàn gọi điện cho bố của cậu Quách.
“Alo, là tôi đây!”
“Tôi cho ông năm phút, đến núi Thu Danh ở ngoại ô thành phố”.
Nói xong, Mục Hàn liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia.
Sau khi nghe thấy giọng nói rõ ràng ở đầu bên kia điện thoại của con trai, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Cuối cùng cũng nhớ ra giọng nói của người nào đó, ông ta sợ đến mức toát mồ hôi hột.
“Mau chuẩn bị xe!”, bố của cậu Quách nhanh chóng ra lệnh cho tài xế.
Lúc bố của cậu Quách đến núi Thu Danh ở ngoại ô thành phố, xuống xe, rồi nhanh chóng đến chỗ Mục Hàn, Mục Hàn nhìn đồng hồ, bình tĩnh gật đầu nói: “Chà, được đấy, bốn phút năm mươi chín giây”.
“Một giây nữa là ông đã đến muộn rồi”.
Nghe thấy Mục Hàn nói vậy, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bố, tên này đâm xe cậu Thượng Quan rơi xuống vách núi rồi, bố mau bắt hắn lại đi!”, lúc này, cậu Quách ở bên cạnh thúc giục.
Khiến cậu Thượng Quan rơi xuống vách núi?
Bố của cậu Quách nhìn quanh, lập tức hiểu ra lý do.
Rõ ràng đây là nơi nằm ngoài vòng pháp luật.
Bắt Mục Hàn?
Mày biết người này đáng sợ thế nào không hả?
Bố của cậu Quách nghe thấy vậy, lập tức tát mạnh vào mặt hắn.
Ông ta quát lớn: “Quỳ xuống cho tao!”
Cậu Thượng Quan cho rằng chỉ có mình mới quen thuộc con đường núi này.
Thực ra, từ sáu năm trước, lúc Mục Hàn bị người nhà họ Mục ở thủ đô truy sát, anh đã từng trốn ở đây nửa tháng, nên vô cùng quen thuộc môi trường nơi này. Có thể nói, Mục Hàn nhắm mắt cũng có thể biết vị trí của một bông hoa, một cái cây.
Lúc chiếc Lamborghini biến mất, Mục Hàn lập tức nghĩ đến lỗ hổng trên rào chắn ở khúc cua.
Năm đó, Mục Hàn đã giết rất nhiều sát thủ của nhà họ Mục ở thủ đô ở vị trí đó.
Mục Hàn không giảm tốc độ, chỉ lặng lẽ tắt đèn xe.
“Này, sao anh lại tắt đèn xe?”, cô gái cosplay ngồi bên cạnh hoảng hốt: “Đây là đường núi, anh tắt đèn mà còn đi nhanh như vậy, anh chê chúng ta sống lâu quá à?”
“Cô im miệng cho tôi!”, Mục Hàn trừng mắt, hung hăng nói: “Nếu cô còn dám lên tiếng thì tôi sẽ ném cô ra khỏi xe.”
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Mục Hàn, cô gái sợ hãi, lập tức ngậm miệng lại.
Cô ta biết người đàn ông này nói được làm được.
Chiếc xe Confero tắt đèn, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Này, sao không thấy xe của tên đó đâu nữa?”
Cậu Thượng Quan đang ẩn nấp ở đường cua, chờ thời cơ thích hợp, quan sát gương chiếu hậu.
Lúc nhìn thấy chiếc Confero biến mất khỏi tầm mắt, cậu Thượng Quan hơi ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ cậu ta vượt qua rồi?”, Vương Lệ hỏi.
“Không thể nào!”, cậu Thượng Quan lắc đầu: “Cho dù anh không nhìn thấy hắn thì lúc xe đi qua đây, chắc chắn cũng sẽ có tiếng động cơ, nhưng anh không hề nghe thấy gì cả”.
Cậu Thượng Quan vội vàng dùng bộ đàm nói chuyện với cậu Quách: “Cậu Quách, sao không nhìn thấy tên đó đâu nữa?”
“Tôi cũng không rõ”, cậu Quách trả lời: “Cậu đợi chút, tôi bật đèn của máy bay không người lái lên”.
Cậu Thượng Quan vừa kết thúc cuộc gọi với cậu Quách thì bên tai nghe thấy có tiếng động cơ mạnh.
“Đến rồi!”, cậu Thượng Quan chợt trở nên phấn khích.
Trong bóng tối, sau khi cua một góc tuyệt đẹp, Mục Hàn bật đèn xe lên.
Hơn nữa còn là đèn sáng nhất.
Khiến cậu Thượng Quan và Vương Lệ vô cùng chói mắt.
“Không ngờ tên này lại có thể chạy đến lưng chừng núi mà không bật đèn xe”, cậu Thượng Quan sửng sốt.
“Không được, cậu ta sắp đâm qua đây rồi!”, tiếng hét thất thanh của Vương Lệ vang lên.
Trong tiếng hét của Vương Lệ, Mục Hàn lại xoay nghiêng một cú tuyệt đẹp, thân xe Confero lao lên trước.
Phần đuôi đâm thẳng vào chiếc Lamborghini.
Dưới tác động dữ dội, chiếc Lamborghini trượt thẳng tới lỗ hổng trên rào chắn.
Thân xe vừa hay kẹt lại ngay lỗ hổng.
Lắc lư, đung đưa như chiếc lá rụng trước gió, có thể rơi xuống vách đá bất cứ lúc nào.
Lúc này, Mục Hàn mở cửa kính xe ra.
Lạnh lùng nói với cậu Thượng Quan và Vương Lệ: “Đúng là gian phu dâm phụ, bỏ rơi Giả Lạc, ngoại tình với người khác đã đành, cô còn nghĩ đến việc coi anh ấy là máy rút tiền”.
“Cậu... cậu biết hết rồi sao?”, Vương Lệ vô cùng hoảng sợ.
“Các người sợ thất bại, lo tôi sẽ tiết lộ bí mật nên bày ra kế hoạch này khiến tôi rơi xuống vách núi, tính toán hay đấy!”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Muốn khiến tôi xuống địa ngục sao?”
“Không, không, không! Người nên xuống địa ngục chính là các người!”
Mục Hàn lại đạp mạnh chân ga, đâm vào đuôi xe lần nữa.
Chỉ một cú va chạm nhẹ.
Đã khiến chiếc xe Lamborghini rơi khỏi vách đá trong tích tắc.
Tiếng kêu thảm thiết của cậu Thượng Quan và Vương Lệ vang lên.
Nhưng không ai có thể cứu bọn họ nữa.
“Cái gì?”
“Tên đó lại xuất hiện ở khúc cua, khiến xe của cậu Thượng Quan rơi khỏi vách núi rồi sao?”
Máy bay không người lái chụp lại được cảnh tượng này rất rõ ràng.
Cậu Quách thấy vậy, vô cùng kinh ngạc.
“Tên đó điên rồi sao?”, cậu Quách tức giận nói: “Ngay cả cậu Thượng Quan mà hắn cũng dám đẩy xuống vách núi, hắn cho rằng bản thân sống lâu quá rồi ư?”
Sau đó, cậu Quách dặn dò đám người xung quanh: “Lát nữa, sau khi tên đó xuống, các người phải bắt trói hắn lại”.
“Tên này giết chết cậu Thượng Quan, chúng ta phải bắt hắn trả giá!”
Sau khi Mục Hàn giết chết cậu Thượng Quan và Vương Lệ, anh tiếp tục lái xe lên đỉnh núi.
Cô gái cosplay ngồi bên cạnh theo dõi cả quá trình.
Bây giờ cô ta vô cùng sợ Mục Hàn.
Mẹ nó, tên đàn ông này thật quá độc ác.
Ngay cả cậu Quách và cậu Thượng Quan cũng không ra tay tàn độc như vậy.
Chẳng bao lâu sau, Mục Hàn đã xuống núi.
Sau khi chiếc Confero tắt máy, đám người cậu Quách lập tức bao vây lại.
“Bốn phút một giây, tốc độ cũng nhanh đấy, phá vỡ kỷ lục trước đây của bọn tao, mà lại còn sử dụng chiếc Confero rách nát này!”, cậu Quách kinh ngạc trước kỹ thuật lái xe của Mục Hàn, nhếch môi nói: “Mặc dù tao rất yêu thích người tài, nhưng đáng tiếc là mày lại giết cậu Thượng Quan trên vách núi, máy bay không người lái đã chụp được ảnh rồi!”
“Vậy nên...”
Cậu Quách nói xong, liền lùi lại một bước, vẫy tay ra hiệu.
Đám côn đồ lập tức xông lên bắt lấy Mục Hàn.
Mục Hàn cười khẩy, đứng yên bất động.
Anh hất tay một cái, đám côn đồ lập tức ngã xuống đất.
Căn bản là không thể đến gần Mục Hàn.
“Chỉ dựa vào đám người này sao?”, Mục Hàn liếc nhìn đám côn đồ ôm bụng rên rỉ nằm trên mặt đất, khinh thường liếc xéo cậu Quách: “Anh có muốn gọi điện cho ông bố làm việc trong tòa nhà thị chính bảo ông ta phái người qua đây không?”
“Sao thế? Không dám gọi à?”, thấy cậu Quách cầm điện thoại run lẩy bẩy, Mục Hàn đưa tay ra lấy điện thoại của hắn: “Vậy để tôi gọi cho”.
Mục Hàn gọi điện cho bố của cậu Quách.
“Alo, là tôi đây!”
“Tôi cho ông năm phút, đến núi Thu Danh ở ngoại ô thành phố”.
Nói xong, Mục Hàn liền cúp điện thoại.
Ở đầu dây bên kia.
Sau khi nghe thấy giọng nói rõ ràng ở đầu bên kia điện thoại của con trai, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Cuối cùng cũng nhớ ra giọng nói của người nào đó, ông ta sợ đến mức toát mồ hôi hột.
“Mau chuẩn bị xe!”, bố của cậu Quách nhanh chóng ra lệnh cho tài xế.
Lúc bố của cậu Quách đến núi Thu Danh ở ngoại ô thành phố, xuống xe, rồi nhanh chóng đến chỗ Mục Hàn, Mục Hàn nhìn đồng hồ, bình tĩnh gật đầu nói: “Chà, được đấy, bốn phút năm mươi chín giây”.
“Một giây nữa là ông đã đến muộn rồi”.
Nghe thấy Mục Hàn nói vậy, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bố, tên này đâm xe cậu Thượng Quan rơi xuống vách núi rồi, bố mau bắt hắn lại đi!”, lúc này, cậu Quách ở bên cạnh thúc giục.
Khiến cậu Thượng Quan rơi xuống vách núi?
Bố của cậu Quách nhìn quanh, lập tức hiểu ra lý do.
Rõ ràng đây là nơi nằm ngoài vòng pháp luật.
Bắt Mục Hàn?
Mày biết người này đáng sợ thế nào không hả?
Bố của cậu Quách nghe thấy vậy, lập tức tát mạnh vào mặt hắn.
Ông ta quát lớn: “Quỳ xuống cho tao!”