Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 477-482
Chương 477: Bức tượng của đại thống soái
“Phải đó, phải đó!”, những người còn lại của nhà họ Sở cũng lần lượt hưởng ứng.
Sở Nhậm Hành dường như nghĩ ra điều gì đó, liền nói với Vương Chung Quy: “Tư lệnh Vương, tôi định đợi sau khi Sở Chí Toàn trở về sẽ bổ nhiệm nó là người thừa kế nhà họ Sở chúng tôi, cậu cảm thấy thế nào?”
Thấy Sở Nhậm Hành có ý định lập Sở Chí Toàn làm người thừa kế, những người khác trong nhà họ Sở không biết phải nói sao.
Vì dù sao, trong mắt nhà họ Sở, Sở Chí Toàn chính là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Không ai trong nhà họ Sở có tư cách tranh giành với hắn.
Ngay cả Sở Hùng cũng sẵn sàng cúi đầu.
“Ha ha! Gia chủ nhà họ Sở, đây là chuyện gia đình của gia tộc nhà họ Sở cụ. Tôi là người ngoài, không tiện phát biểu ý kiến”, Vương Chung Quy nói với giọng lịch sự: “Chuyện trong nhà cụ, cụ tự mình quyết định là được rồi”.
Tuy nhiên, khi Sở Nhậm Hành nghe Vương Chung Quy nói vậy, cụ ta lại nghe ra ý khác, cho rằng Vương Chung Quy đang ủng hộ ý của cụ ta.
Cụ ta lập tức dõng dạc tuyên bố: “Hôm nay trước mặt Tư lệnh Vương, tôi chính thức tuyên bố Sở Chí Toàn là người thừa kế của gia tộc họ Sở chúng ta!”
“Nhà họ Sở chúng ta xuất hiện rồng rồi!”
“Tin rằng Sở Chí Toàn sẽ có thể dẫn dắt nhà họ Sở chúng ta đi đến vinh quang!”
Thấy Sở Nhậm Hành không tinh ý như vậy, Vương Chung Quy thật sự muốn đập cho cụ ta một trận.
Con rồng thật sự ở ngay trước mặt thì không chú tâm đến, gây gổ với người ta như nước với lửa, ngược lại lại coi một tên hậu bối vô danh tiểu tốt như niềm hi vọng khiến gia tộc hưng thịnh, có nực cười hay không kia chứ?
Tuy nhiên, suy cho cùng đó cũng là chuyện gia tộc nhà họ, nên Vương Chung Quy cũng không tiện nói thêm.
Vương Chung Quy không cần quan tâm đến tương lai của nhà họ Sở sau này ra sao.
“Tư lệnh Vương đã nhọc nhằn suốt quãng đường dài gập ghềnh trên máy bay rồi, chắc cơ thể cũng đã có chút mệt mỏi. Nhà họ Sở chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp cho cậu một sơn trang trên núi có phong cảnh tao nhã làm nơi để cậu dưỡng thương. Nếu như Tư lệnh Vương bằng lòng, giờ chúng ta sẽ tới đó luôn!”
Lúc này Sở Nhậm Hành lại nói.
“Không ngờ gia chủ họ Sở lại chu đáo với tôi như vậy, sắp xếp vô cùng thỏa đáng, thực sự khiến tôi rất cảm động!”, Vương Chung Quy cười nói: “Vừa hay tôi vẫn chưa quyết định sẽ dừng chân ở đâu. Nếu như nhà họ Sở các cụ đã thịnh tình như vậy thì tôi cũng không thể không nể mặt được!”
“Đưa tôi đến sơn trang nhà cụ đã sắp xếp đi!”
Thấy Vương Chung Quy đồng ý, Sở Nhậm Hành ngay lập tức vô cùng vui mừng.
Cụ ta giơ tay về phía Vương Chung Quy và làm một cử chỉ ‘xin mời’.
Cụ ta ngẩng cao đầu khi đi cùng với Vương Chung Quy.
Vẻ mặt cười hết sức ngạo nghễ.
Nếu không phải cảm thấy quá đường đột, Sở Nhậm Hành thậm chí còn muốn hét lớn trước mặt những gia tộc giàu có hạng nhất rằng: “Kể từ ngày hôm nay, nhà họ Sở ở Đông Hải đã nhận được sự công nhận của Vương Chung Quy – Tư lệnh quân đoàn 88 ở chiến khu biên giới!”
“Nói cách khác, bây giờ Vương Chung Quy đã chính thức có quan hệ mật thiết với nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi rồi!”
Đặc biệt là cháu trai thứ năm của cụ ta – Sở Chí Toàn – còn là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Với sự hậu thuẫn của đại thống soái và mối quan hệ với Vương Chung Quy, nhà họ Sở ở Đông Hải chắc chắn được xếp hàng đầu trong vương tộc.
Những nhà giàu có hạng nhất này càng không là gì trong mắt nhà họ Sở.
Nhìn thấy bộ dạng ghen tị của những gia tộc giàu có bậc nhất còn lại, Sở Nhậm Hành càng huênh hoang hơn.
Thậm chí cụ ta còn yêu cầu phóng viên chụp thêm ảnh cụ ta sánh bước bên Vương Chung Quy.
Đêm hôm đó, Vương Chung Quy ở lại sơn trang Tứ Hải dưới sự sắp xếp của nhà họ Sở.
Để chào đón Vương Chung Quy, nhà họ Sở cũng đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng.
Những người có thể tham gia bữa tiệc chí ít cũng phải là những người đứng đầu các gia tộc giàu có bậc nhất ở tỉnh lỵ.
Nhà họ Sở rất biết cách giao thiệp, không chỉ tổ chức tiệc chiêu đãi quy mô lớn mà còn liên tục mượn danh nọ danh kia tặng cho Vương Chung Quy rất nhiều bảo vật có giá trị.
Vương Chung Quy đón nhận từng thứ một.
Trong vài ngày sau đó, Vương Chung Quy đã sống một cuộc sống rất thoải mái trong sơn trang Tứ Hải.
Ban đầu, Vương Chung Quy chỉ làm bộ làm tịch để đánh lừa kẻ địch.
Anh ta càng thể hiện sự hưởng thụ ở đây thì kẻ địch sẽ càng cho rằng sau khi anh ta bị thương liền ăn chơi trụy lạc.
Vì Vương Chung Quy cố tình phô trương nên sau khi anh ta về tỉnh đã được giới truyền thông đặc biệt chú ý, thậm chí cuộc sống hàng ngày của anh ta cũng không buông tha.
Sau vài ngày nằm vùng, một số phóng viên truyền thông phát hiện ra rằng Vương Chung Quy dường như không ở đây để dưỡng thương, mà giống như đang hưởng thụ một kỳ nghỉ hơn.
Bởi vì anh ta sống trong sơn trang trên đỉnh núi do nhà họ Sở sắp xếp mà ngay cả các gia tộc giàu có hạng một cũng không ở được nơi như vậy. Chi tiêu một ngày không phải trên chục nghìn tệ thì cũng phải vài nghìn tệ.
Cứ như thể hoàng đế thời cổ đại ở trong sơn trang tránh nóng vậy.
“Chiến thần hộ quốc Vương Chung Quy đã chìm đắm vào cuộc sống xa hoa!”
“Về quê dưỡng thương hay là dưỡng lão đây? Chiến tướng của một nước cam tâm chịu sự vây đón của những kẻ kinh doanh ý đồ không tốt!”
“Các chiến sĩ tiền tuyến vẫn đang đánh những trận đẫm máu, thân là chủ tướng mà lại ăn chơi trụy lạc chốn hậu phương!”
“…”
Ngay sau đó, các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu chỉ trích Vương Chung Quy.
Dư luận bỗng chốc đổi chiều gió.
Nhiều người nhận được tin thậm chí còn vây kín sơn trang Tứ Hải, hét lên mắng nhiếc Vương Chung Quy.
Đột nhiên, Vương Chung Quy bị cuốn vào vòng xoáy tố cáo của dư luận.
Danh tiếng của Vương Chung Quy giảm mạnh.
Sở Nhậm Hành là người đầu tiên đứng ra an ủi Vương Chung Quy: “Tư lệnh Vương, những tin đồn ngoài kia toàn là tin thất thiệt, cậu tuyệt đối đừng để ý!”
“Đám chim chóc như họ sao biết được chí lớn của Tư lệnh Vương chứ?”
“Theo tôi thấy, những tin đồn xuất hiện trong công chúng phải có đến tám chín phần là do có người đố kỵ với nhà họ Sở chúng tôi vì đã mời được cậu đến đây, vậy nên mới giở trò phía sau!”
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra xem rốt cuộc là ai đang giở trò phía sau! Nếu như để tôi tra ra người này là ai, nhất định sẽ băm vằm nó ra!”
“Gia chủ họ Sở, cụ có lòng rồi!”, Vương Chung Quy cười nói: “Vậy chuyện này phiền cụ rồi!”
“Không phiền, không phiền!”, Sở Nhậm Hành vội vàng khiêm tốn lễ phép, sau đó đề nghị: “Tư lệnh Vương, hay là chúng ta ra ngoài dạo một vòng, để cậu không phải ở trong này đối mặt với đám dân ngu xuẩn, phiền phức kia!”
“Phải rồi! Nhà họ Sở chúng tôi định xây một pho tượng cho đại thống soái. Trước mắt đã chọn được địa điểm rồi, đang trong quá trình xây dựng. Tính ra đến hôm nay chắc cũng đã xây được tương đối rồi!”
“Tôi muốn mời cậu qua đó xem, nhân tiện đóng góp cho chúng tôi chút ý kiến!”
“Mấy người thực sự xây tượng cho đại thống soái sao?”, Vương Chung Quy không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Chuyện này khá mới mẻ đấy!”
“Đi thôi, dẫn tôi qua đó xem xem!”
“Vâng, vâng!”, thấy Vương Chung Quy đồng ý, Sở Nhậm Hành vô cùng vui mừng, vội giơ tay ra nói: “Tư lệnh, xin mời!”
Thế là Sở Nhậm Hành liền đưa Vương Chung Quy đến quảng trường trung tâm tỉnh.
Vì cân nhắc đến việc ở đây đông người qua lại nên nhà họ Sở đã bỏ ra không ít tiền mua lại nơi này, dùng để xây dựng pho tượng.
Vương Chung Quy đến quảng trường trung tâm tỉnh, quả nhiên nhìn thấy vị trí trung tâm quảng trường có một pho tượng khổng lồ cao hàng chục mét đứng sừng sững.
“Tư lệnh Vương, cậu thấy pho tượng này thế nào?”
“Có phải rất hùng vĩ không?”
Vẻ mặt Sở Nhậm Hành đầy kích động.
Chương 478: Đại nguyên soái lại là anh ta ư?
“Tư lệnh Vương, nếu cậu thích, nhà họ Sở chúng tôi cũng có thể dựng cho cậu một pho tượng ở trung tâm quảng trường tỉnh này”.
Sở Nhậm Hành trông rất hớn hở.
Bộ dạng đòi ăn đánh của cụ ta chỉ thiếu nước nói ‘Tư lệnh Vương, tôi làm tốt chứ, mau khen tôi đi!’ nữa mà thôi.
“Ha ha! Tôi thì khỏi cần!”, Vương Chung Quy lắc đầu, nói: “So sánh tôi với đại thống soái chẳng khác nào sỉ nhục đại thống soái!”
Cho dù chiến công của Vương Chung Quy chắc chắn xứng với cái danh ‘chiến thần hộ quốc’, nhưng so với Mục Hàn thì anh ta tự thấy mình hãy còn kém xa.
Vương Chung Quy quan sát xung quanh bức tượng, cuối cùng ngẩng cổ lên nhìn đầu bức tượng và không khỏi hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Sở Nhậm Hành thấy vậy, đột nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tư lệnh, bức tượng này có vấn đề gì sao?”
Nếu ngay cả Vương Chung Quy cũng không hài lòng, bức tượng này rõ ràng là một sự thất bại.
Xét cho cùng, Vương Chung Quy là một trong những người thân cận nhất xung quanh đại thống soái.
“Vấn đề quả thực rất lớn!”, Vương Chung Quy nhìn Sở Nhậm Hành nói: “Gia chủ họ Sở, tôi chỉ muốn hỏi là bức tượng này cụ xây dựng cho đại thống soái phải không?”
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành gật đầu lia lịa.
“Được rồi!”, Vương Chung Quy cười nói: “Nếu cụ nói bức tượng này xây dựng cho đại thống soái, vậy xin hỏi cụ đã từng gặp đại thống soái chưa?”
“Chưa”, Sở Nhậm Hành lắc đầu.
“Vậy cụ có biết đại thống soái trông như thế nào không?”, Vương Chung Quy lại hỏi tới.
“Tôi không biết”, Sở Nhậm Hành đột nhiên nhận ra vấn đề.
Khi Vương Chung Quy lần lượt hỏi những câu như vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi có chút chột dạ.
Lẽ nào bức tượng này không giống đại thống soái sao? Sở Nhậm Hành thầm cảm thấy lo lắng bất an.
“Là thế này, Tư lệnh Vương”, lúc này, Sở Hùng mở miệng nói: “Tuy rằng chúng tôi chưa từng gặp đại thống soái và cũng không biết đại thống soái trông như thế nào, nhưng thái độ của nhà họ Sở chúng tôi đối với chuyện này là vô cùng nghiêm túc cẩn trọng”.
“Trước khi dựng bức tượng này, chúng tôi đã đặc biệt tham khảo vô số tài liệu và mời các chuyên gia vẽ chân dung. Sau nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng chúng tôi đưa ra kết luận rằng tướng mạo của đại thống soái giống như bức tượng này đây!”
“Đúng, đúng, đúng!”, Sở Nhậm Hành phản ứng lại ngay lập tức và vội gật đầu: “Sự thật đúng như Sở Hùng nói đó!”
“Thật là ăn nói xằng bậy!”, Vương Chung Quy trực tiếp phủ nhận cách nói của Sở Hùng: “Tôi thực sự không biết các ông đã nghiên cứu như thế nào và đã tìm chuyên gia vẽ tranh quái quỷ nào!”
“Đại thống soái hoàn toàn không phải trông như thế này!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành ngẩn ra.
Sở Hùng cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.
Cảm thấy như bị tát vào mặt.
Xét cho cùng, Vương Chung Quy là một trong những chiến thần dưới quyền đại thống soái, là người có tiếng nói nhất về diện mạo của đại thống soái.
Sở Nhậm Hành bất giác hỏi: “Tư lệnh Vương, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đại thống soái trông như thế nào được không?”
“Chuyện này ấy à…”, Vương Chung Quy suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nên miêu tả bộ dạng của Mục Hàn như thế nào, đành nhìn đám người xung quanh quảng trường.
Vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn xuất hiện gần quảng trường.
Mục Hàn bí mật đến theo lời hẹn của Vương Chung Quy.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vương Chung Quy và đám người Sở Nhậm Hành đang ở cùng nhau, Mục Hàn giả vờ không biết Vương Chung Quy và lặng lẽ làm một người qua đường.
Vương Chung Quy lập tức chỉ tay về phía Mục Hàn và nói: “Đại thống soái trông giống như anh ta đó!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành sững sờ.
Mẹ kiếp, đây chẳng phải là Mục Hàn hay sao?
Đại thống soái trông giống như Mục Hàn?
Chẳng lẽ Mục Hàn chính là đại thống soái?
Dù sao trước đó Mục Hàn đã thừa nhận trước mặt nhà họ Sở, anh chính là đại thống soái.
Hơn nữa, điều khá lạ lùng là tại hội nghị đấu thầu đầu tư của tỉnh, Mục Hàn cứ khăng khăng nói rằng mình là người tổ chức và sẽ khiến nhà họ Sở mất tư cách tham gia.
Thực tế là nhà họ Sở đã thực sự bị các nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài.
Thêm vào đó, trùng hợp thay hôm nay Vương Chung Quy lại chỉ vào đúng Mục Hàn.
Điều này càng làm nhà họ Sở thêm hoài nghi, lẽ nào đại thống soái chính là Mục Hàn?
Dường như nhìn thấy sự hoài nghi của nhà họ Sở, Vương Chung Quy sợ lộ nên lại hừ một tiếng rồi nói với vẻ tức giận: “Nhà họ Sở các người thân là vương tộc, khi làm việc có thể mang thái độ nghiêm túc chút được không?”
“Thực sự không biết các người đã xem xét những tài liệu quái quỷ gì, mời chuyên gia vẽ tranh rác rưởi nào, mà chỉ dựa vào mấy lời lẽ trên sách vở và sự tưởng tượng của mình đã dám đoán định đại thống soái trông như thế này!”
“Tôi vừa chỉ đại một người qua đường cũng có thể nói đại thống soái trông giống như anh ta vậy!”
“Thì ra Tư lệnh Vương chỉ là chỉ đại thôi”, Sở Nhậm Hành chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đại thống soái quả thực là Mục Hàn thì quá là xấu hổ rồi.
“Phải rồi!”, Vương Chung Quy như nghĩ ra điều gì, liền nói: “Tôi khuyên mấy người nên phá hủy bức tượng này đi, đừng có nịnh hót không được lại còn làm mất lòng người ta!”
“Tôi nói cho cụ biết, con người đại thống soái không thích mấy thứ a dua bợ đỡ như thế này đâu!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành cảm thấy hơi lạ khi nghe Vương Chung Quy nói như vậy.
Chỉ vài ngày trước, ở cổng hội nghị đấu thầu đầu tư, Mục Hàn đã nói với cụ ta là đại thống soái không thích mấy thứ rỗng tuếch như thế này.
Hôm nay, Vương Chung Quy cũng nói như vậy.
Điều này cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?
Sở Nhậm Hành luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
Tuy nhiên, nếu như Vương Chung Quy đã nhắc nhở như vậy, Sở Nhậm Hành đương nhiên tiếp thu ý kiến, tuyên bố trước công chúng rằng bức tượng sẽ bị phá bỏ và không được xây dựng nữa. Trung tâm của quảng trường sẽ được trả lại cho người dân.
Vương Chung Quy chỉ mong bí mật đi gặp Mục Hàn nên sau khi đi dạo một lát thì tìm đại một lý do rồi rời khỏi đám người Sở Nhậm Hành.
“Naruto!”
Sau khi Vương Chung Quy rời khỏi, Sở Nhậm Hành lập tức hét gọi tên vệ sĩ ẩn trong bóng tối vẫn luôn âm thầm đi theo mình.
Người vệ sĩ này có mật danh “Naruto”, thuộc đội ngũ hàng đầu của gia tộc họ Sở, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Sở Nhậm Hành.
Hắn rất giỏi trong việc theo dõi và ám sát.
Sở Nhậm Hành ra lệnh: “Tôi có một nhiệm vụ cho cậu đây, cậu theo dõi thật sát Vương Chung Quy, xem cậu ấy đi đâu, làm gì và gặp những người nào!”
“Vâng, gia chủ!”, Naruto đáp lại.
Sau đó bóng người vụt sáng và biến mất trong đám đông.
Naruto đã đi theo Vương Chung Quy suốt chặng đường.
Nhìn thấy Vương Chung Quy đi đến một con hẻm hoang vắng.
Một người quay lưng về phía Vương Chung Quy, Naruto cũng không thể nhìn thấy mặt người đó.
Tuy nhiên, điều khiến Naruto ngạc nhiên là Vương Chung Quy đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt người đàn ông đó và nói một cách lịch sự: “Vương Chung Quy – Tư lệnh của quân đoàn 88 tại chiến khu biên giới, xin kính chào đại thống soái!”
“Cái gì?”
“Hóa ra người đó chính là đại thống soái?”
Naruto thầm cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
“Đứng dậy đi!”, lúc này, người đàn ông chậm rãi xoay người lại.
Naruto ẩn mình trong bóng tối, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của đại thống soái.
“Đại thống soái lại chính là anh ta ư?”, Naruto lại kinh ngạc.
Chương 479: Đưa Đội Hổ Lang quay trở về tập kích bất ngờ
Người mà Naruto nhìn thấy chính là Mục Hàn.
Mặc dù vẫn luôn trốn trong bóng tối, nhưng ý đồ chỉ muốn lợi dụng Mục Hàn của nhà họ Sở, Naruto đều biết rất rõ.
Không ngờ, Mục Hàn thực sự chính là đại thống soái.
Vào lúc này, Naruto ngay lập tức hình dung ra rất nhiều thứ.
Ví dụ, Tang Kiệt, quân phiệt Đông Nam đánh úp với khí thế mạnh mẽ đột nhiên lại trở nên tôn kính nhà họ Sở một cách khó hiểu.
Và lần này Vương Chung Quy trở về quê hương cũng đã vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt của nhà họ Sở.
Tất cả là vì nể mặt Mục Hàn.
Một ví dụ khác, vừa rồi Vương Chung Quy không phải chỉ là chỉ đại một người.
Bởi vì đại thống soái chính là Mục Hàn.
Hình dáng của đại thống soái chính là hình dáng giống như Mục Hàn.
Thật nực cười khi nhà họ Sở vẫn luôn tự mãn, cho rằng đó là công lao của Sở Chí Toàn.
Chuyện này liên quan quái gì đến Sở Chí Toàn!
“Đứng dậy đi”, trong khi Naruto đang suy nghĩ, Mục Hàn nói với Vương Chung Quy: “Đây không phải là dịp gì chính thức, cậu không cần phải hành lễ long trọng như vậy!”
“Vâng, đại ca!”, Vương Chung Quy đứng dậy, ghé vào tai Mục Hàn nói nhỏ: “Đại ca, có một cái đuôi vẫn luôn bám theo tôi, anh xem…”
Mục Hàn gật đầu, thấp giọng hô một tiếng: “Ra đây đi!”
Mặc dù giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để xuyên thủng không khí.
Giống như một loại siêu âm, nó kích thích màng nhĩ của Naruto.
Khiến Naruto vô cùng khó chịu.
Trong vòng chưa đầy một phút, Naruto cuối cùng đã không thể chịu đựng được và tự mình xuất hiện.
Mục Hàn liếc mắt nhìn Naruto, lạnh lùng nói: “Nhất định phải chịu chút giày vò thì cậu mới tự mình cút ra đây đúng không?”
Naruto sửng sốt.
Không ngờ hắn trốn kỹ như vậy mà lại bị đại thống soái phát hiện.
Naruto học bốn kỹ năng Ninja của Đảo Quốc, hắn tự cho rằng bản lĩnh ẩn thân của mình đã đạt đến mức đỉnh cao rồi.
Ai biết rằng vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn!
“Đại thống soái, xin hãy tha mạng!”, biết được thân phận thật sự của Mục Hàn, Naruto sợ chết khiếp, hắn lập tức quỳ lạy Mục Hàn xin tha: “Tôi cũng chỉ là nhận tiền công của người ta thì làm việc cho người ta thôi. Việc theo dõi đại thống soái cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!”
“Xem như cậu cũng có chút hiểu biết”, Vương Chung Quy gật đầu nói: “Cậu theo dõi tôi suốt dọc đường, thực sự tưởng rằng tôi không hay biết gì hết sao?”
“Nếu tôi và đại thống soái muốn giết cậu thì cậu đã chết cả trăm lần rồi!”
“Vâng, vâng, vâng!”, Naruto không ngừng vươn tay, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Lý do tôi giữ lại cho cậu một mạng là bởi vì tôi thấy khả năng ẩn thân của cậu khá tốt. Để che mắt một cao thủ hạng nhất cũng còn thừa sức”.
Mục Hàn nói tiếp: “Cậu đã biết thân phận của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không giấu diếm cậu nữa. Việc Vương Chung Quy về nước lần này không phải để dưỡng thương, mà là cố ý làm như vậy để che mắt kẻ thù”.
“Tuy nhiên, khi Vương Chung Quy trở về quê, đối phương tất sẽ phái gián điệp đến điều tra thực hư, vì vậy tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, đó là tiếp tục ẩn náu trong bóng tối và xử lý đám gián điệp này cho chúng tôi”.
Khi nghe tin mình có thể phục vụ cho đại thống soái và Vương Chung Quy, Naruto đột nhiên rất phấn khích, thậm chí giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy: “Kẻ tôi tớ này nhất định sẽ dốc hết sức lực, nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của đại thống soái và Tư lệnh Vương!”
“Ừm, đi đi”, Mục Hàn gật đầu.
Naruto lập tức biến mất không dấu vết.
Mục Hàn thấy vậy khá hài lòng: “Thật là một hạt giống tốt, ở đây bán mạng cho loại người như Sở Nhậm Hành thực sự quá đáng tiếc!”
“Nếu đại ca không phiền thì tôi sẽ thu nhận cậu nhóc này, đưa về quân đoàn 88 của chúng tôi!”, Vương Chung Quy cười hớn hở.
“Cái cậu nhóc này, thấy bảo bối là muốn vơ vào ngay”, Mục Hàn cười, đưa tay vỗ vai Vương Chung Quy: “Cậu nhóc kia chỉ là chuyện tình cờ, thực ra mục đích thực sự của cậu khi về quê dưỡng thương là đến tìm Quỳ Ngưu mượn người đúng không?”
“Vẫn không thể giấu được đại ca anh!”, Vương Chung Quy cũng không phủ nhận mà cười ha ha nói: “Tôi biết, Đội Hổ Lang đều là những thành viên của Hồng Anh Xã hợp thành, do một mình Quỳ Ngưu huấn luyện. Thời gian trước quân phiệt ở Đông Nam dẫn một trăm nghìn quân đến, vừa hay có thể để Đội Hổ Lang rèn luyện, nghe nói hiệu quả khá tốt”.
“Đội Hổ Lang chỉ có năm nghìn người mà lại tập kích bất ngờ, đánh bại quân đội Đông Nam một trăm nghìn người, giỏi đó!”
“Lần này, tôi sẽ âm thầm đưa Đội Hổ Lang về, cũng tấn công kẻ địch bất ngờ, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!”
Trước khi Vương Chung Quy đến, anh ta đã nói qua với Quỳ Ngưu rồi.
Hiện tại, Đội Hổ Lang có thể nói là đã trang bị đầy đủ sẵn sàng xuất phát, chỉ đợi một câu ra lệnh của Vương Chung Quy, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành đến biên giới, báo hiếu với Tổ quốc.
“Phải rồi, cậu định khi nào đi?”, Mục Hàn hỏi.
“Tối nay tôi định nhân lúc trời tối rời khỏi đây!”, Vương Chung Quy cười nói: “Dù sao thì cũng là một cuộc tấn công bất ngờ. Việc tận dụng tối đa nó tập kích bất ngờ cũng phải thực sự bất ngờ mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất chứ!”
“Cũng tốt”, Mục Hàn gật đầu nói: “Cậu đến tỉnh này cũng được mấy ngày rồi, thời gian trước ngày nào cũng sống trong cảnh hưởng thụ, chắc là kẻ địch cũng tưởng rằng cậu đã trụy lạc rồi”.
“Đâu chỉ có kẻ địch”, Vương Chung Quy không khỏi cười khổ: “Ngay cả người dân mình cũng cho rằng tôi đã trụy lạc rồi”.
“Đại ca, chắc là anh có đọc báo rồi đúng không?”
“Chính là cái đám phóng viên viết mấy thứ linh tinh nhảm nhí, thực sự đã khiến cho nhân phẩm tích lũy nửa đời của Vương Chung Quy này mất gần hết rồi!”
“Nếu như giờ tôi không quay về chém giết tiếp để có cái ăn nói với người dân, chỉ sợ tôi ở lại đây sẽ trở thành con chuột qua đường, người người muốn đánh mất!”
“Không nghiêm trọng thế đâu! Trời có sụp xuống đã có tôi chống đỡ cho cậu!”
Mục Hàn lại duỗi tay ra, vỗ vỗ vai Vương Chung Quy, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Tư lệnh Vương, hãy nhớ kỹ, cho dù cuộc chiến ba nước biên giới lần này thắng bại thế nào cũng nhất định phải sống sót trở về đó!”
“Đến lúc đó, tôi và mấy người Chúc Long sẽ đích thân đón cậu trở về!”
“Chắc chắn là vậy rồi, đại ca!”, thấy Mục Hàn như vậy, Vương Chung Quy cũng trở nên nghiêm túc: “Tình hình cuộc chiến ba nước ở biên giới lần này có hơi phức tạp. Phía sau có bóng dáng hoạt động tích cực của nước Chiến Ưng, vậy nên sợ rằng trong thời gian ngắn, khói lửa chiến tranh sẽ không thể dừng lại được”.
“Tôi nghe nói đại ca sắp tổ chức lễ cưới với chị dâu. Có lẽ đám cưới của anh với chị dâu, tôi không thể đến tham gia được rồi”.
Mục Hàn cười nói: “Không sao, có lòng là được rồi!”
“Ấy! Chỉ có lòng thì đâu có được?”, Vương Chung Quy nói: “Phải dùng hành động thực tế mới được!”
“Lần này về quê tôi không về tay không. Tôi đã đặc biệt chuẩn bị quà cưới cho hai người rồi này!”
“Tôi định tự mình đưa cho chị dâu”.
“Ồ, thật sao?”, Mục Hàn hơi bất ngờ, cười nói: “Tư lệnh Vương, cậu cũng thật có lòng rồi đó!”
“Được! Giờ tôi đưa cậu đi gặp chị dâu!”
“Để cậu tự tay đưa quà!”
Thế là Mục Hàn liền đưa Vương Chung Quy đến tòa nhà văn phòng của Lâm Nhã Hiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhã Hiên gặp Vương Chung Quy, cô không biết anh ta.
Nhưng Lăng Sở Sở thì khác, khi vừa nhìn thấy Vương Chung Quy, đôi mắt cô ta như dại ra.
Dù gì thì đây cũng là cấp trên cao nhất của cô ta.
Chương 480: Huân chương Hổ Phù
“Anh anh anh… Anh là…”
Lăng Sở Sở kích động đến mức không nói nên lời.
Dù sao trước khi xuất ngũ, với thân phận của Lăng Sở Sở, số lần nhìn thấy Vương Chung Quy ở trong quân đội cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dù có gặp mặt, Vương Chung Quy cũng sẽ không đặc biệt để ý đến Lăng Sở Sở.
Mà bây giờ, trong trường hợp này lại có thể gặp được Vương Chung Quy ở khoảng cách gần, sao không khiến Lăng Sở Sở kích động cho được?
“Cô gái xinh đẹp, cô đừng kích động”, đừng thấy Vương Chung Quy là tổng tư lệnh quân đoàn 88 bận rộn trăm nghìn việc mà lầm, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc với những binh sĩ khá ưu tú trong quân đội.
Ví dụ như Lăng Sở Sở ở trước mặt này.
Vương Chung Quy sợ Lăng Sở Sở tiết lộ thân phận của mình trước mặt Lâm Nhã Hiên nên vội vàng ngắt lời cô ta, cười dịu dàng nói: “Tôi và đại ca Mục là anh em tốt, lúc trước tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, chính đại ca Mục đã cứu vớt tôi”.
Lăng Sở Sở lập tức hiểu ra Vương Chung Quy muốn che giấu thân phận, thế là không nói thêm nữa.
Nhưng sắc mặt của Lăng Sở Sở vẫn vô cùng kích động như trước.
“Hóa ra là anh em tốt của Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên không cho là vậy, gật đầu đáp.
Thấy Lăng Sở Sở gặp Vương Chung Quy lại kích động như vậy, Lâm Nhã Hiên vốn còn tưởng Vương Chung Quy là nhân vật lớn gì đó.
Xem ra là mình nghĩ nhiều.
“Chào chị dâu!”, Vương Chung Quy cung kính khom lưng chào Lâm Nhã Hiên.
Điều này lại khiến Lăng Sở Sở ở bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên.
Phải biết rằng khi ở trong quân đội, Vương Chung Quy được mệnh danh là “chiến thần hộ quốc”, là cánh tay đắc lực của đại thống soái, với tính cách của anh ta chưa từng bày tỏ thái độ cung kính như thế với bất kì ai.
Nhất là trước một người phụ nữ.
Nhưng nghĩ đến thân phận thật sự của Mục Hàn, Lăng Sở Sở chợt hiểu ra.
Lâm Nhã Hiên xứng đáng với cách hành lễ của Vương Chung Quy.
“Chị dâu, tôi nghe nói một thời gian nữa chị và đại ca Mục sẽ tổ chức đám cưới lại, đứa em này xin chúc phúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Vương Chung Quy ngẫm nghĩ rồi lại tự giới thiệu: “Đúng rồi, chị dâu, tôi tên Vương Chung Quy, hiện đang phục vụ trong quân đội”.
“Ồ!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Phục vụ trong quân đội rất tốt, báo đáp cho quốc gia!”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh thật sự muốn nói rằng nào chỉ là phục vụ, anh ấy chính là tổng tư lệnh của quân đội ở biên giới!
Nhưng Lăng Sở Sở vẫn kìm lại không nói.
“Đúng rồi, chị dâu”, Vương Chung Quy nói tiếp: “Bởi vì chiến tranh ở tiền tuyến đang căng thẳng, lần này tôi đến đây không ở lại được lâu, phải lên đường trở về ngay. Thế nên, đám cưới của chị và đại ca Mục có lẽ tôi không thể tham gia rồi”.
“Mặc dù tôi không đến, nhưng tôi đã chuẩn bị quà từ lâu”.
Vương Chung Quy nói xong thì lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Nhã Hiên.
“Anh có lòng rồi”, Lâm Nhã Hiên cười đáp, không khỏi tò mò: “Trong này có quà gì vậy?”
“Chị dâu có thể mở ra xem xem”, Vương Chung Quy nói.
“Có thể à?”, Lâm Nhã Hiên hơi do dự.
Suy cho cùng, mở quà ngay trước mặt người tặng thì không được lịch sự cho lắm.
“Có thể”, bấy giờ Mục Hàn lên tiếng: “Vừa hay anh cũng muốn xem cậu ta dày công chuẩn bị món quà gì cho chúng ta”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên bèn mở hộp ra.
Bên trong là một món đồ giống như huân chương, toàn thân màu vàng, phản xạ ánh sáng chói mắt, đặc biệt là ở mặt trước còn khắc một con hổ đang gầm gào.
Tràn đầy khí phách.
“Huân chương Hổ Phù sao?”
Lăng Sở Sở nhận ra ngay lập tức.
Huân chương Hổ Phù là huân chương quân công chỉ xếp dưới Long chương ở nước Hoa Hạ, hiện nay chỉ có tứ đại chiến thần dưới trướng Mục Hàn và “chiến thần hộ quốc” Vương Chung Quy mới có.
Tác dụng của nó không chỉ giới hạn ở chỗ chứng minh quân công trong quá khứ, mà thậm chí còn có thể điều động quân đội chiến khu địa phương vào lúc khẩn cấp, vì vậy mới được đặt tên là huân chương Hổ Phù.
“Sở Sở, cô biết cái này sao?”, thấy Lăng Sở Sở tỏ ra ngạc nhiên, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Cái này…”, Lăng Sở Sở không biết có nên nói ra lai lịch và tác dụng của huân chương Hổ Phù hay không.
“Thứ đồ chơi này tôi mua được ở chợ đồ cũ đấy”, Vương Chung Quy sợ Lăng Sở Sở lỡ miệng, vội vàng cướp lời, nói: “Vì tôi làm lính nên khá có hứng thú với những thứ trông giống như ở trong quân đội”.
“Có lẽ trước đây cô gái này cũng làm lính nên cho rằng đây là huân chương quan trọng gì đó của quân đội phải không?”
Lăng Sở Sở lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đoán đúng rồi”, Lâm Nhã Hiên vui vẻ nói: “Sở Sở là lính đặc chủng đã giải ngũ”.
“Ồ, cô gái xinh đẹp, thế thì chúng ta cũng là chiến hữu đấy”, Vương Chung Quy tỏ ra vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vẻ mặt như gặp được đồng hương nơi đất khách, giả vờ y như thật.
Tiếp đó, Vương Chung Quy lại nói: “Chị dâu, tôi hiểu biết hạn hẹp, cũng không biết phụ nữ thích cái gì, cho nên lấy cái này tặng anh chị làm quà mừng đám cưới, hi vọng chị không chê!”
“Sao lại chê được chứ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Anh là anh em với Mục Hàn, anh có lòng như vậy là tôi vui lắm rồi”.
“Hơn nữa của ít lòng nhiều mà!”
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, Lăng Sở Sở lại suýt chút nữa thì ngã nhào.
Đây là huân chương Hổ Phù đó!
Của nhiều lòng cũng nhiều.
Lâm Nhã Hiên đề nghị: “Mục Hàn, hiếm khi anh em của anh từ xa đến đây, hay là anh xuống bếp, giữ anh ấy lại ăn bữa cơm đi?”
“Thôi, thôi”, Vương Chung Quy nghe vậy vội vàng xua tay.
Để Mục Hàn nấu cơm cho mình ăn?
Vương Chung Quy không nhận nổi.
Vương Chung Quy nói: “Chị dâu, tôi và đại ca Mục thêm cả mấy anh em khác đã hẹn nhau ra ngoài tụ họp, tôi cũng không quấy rầy chị nữa”.
“Phải đấy”, Mục Hàn cũng gật đầu, nói: “Các anh em ngày xưa hiếm khi tụ về một chỗ”.
“Lần này cậu Vương sắp phải đi ra tiền tuyến, bọn anh dự định tiếp sức cho cậu ta”.
“Được thôi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, các anh ra ngoài chơi vui nhé”.
“Được”, Vương Chung Quy cười ha ha đáp.
Sau khi ra khỏi nhà, Mục Hàn và Vương Chung Quy đi đến phố đi bộ ẩm thực, tìm một quán ven đường ngồi xuống.
Mấy phút sau, tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng lần lượt tới nơi.
Đến lúc này, đại thống soái đứng đầu quân đội nước Hoa Hạ, tứ đại chiến thần mạnh nhất trong quân đội và một chiến thần hộ quốc đã tề tựu tại một quán ven đường nho nhỏ ở tỉnh.
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đã mấy năm không gặp Vương Chung Quy, lần này gặp mặt cứ như mở máy hát, trò chuyện trên trời dưới đất mãi không ngừng.
Rượu cũng uống hăng say.
“Quỳ Ngưu, tôi nói cho cậu biết, lần này tôi về tỉnh khiến quân địch lơ là chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tôi thích đội Hổ Lang mà cậu đích thân huấn luyện, ha ha!”
Vương Chung Quy vỗ vai Quỳ Ngưu, nói.
Chương 481: Vương Chung Quy và Hoàng Điểu
“Thời gian trước, quân phiệt Đông Nam – Tang Kiệt to gan bằng trời, lén chạy đến Hoa Hạ còn dẫn theo một trăm nghìn quân lính tinh nhuệ, thế mà bị đội Hổ Lang với năm nghìn người của các cậu đột kích thành công!”
“Đấy xem ra là đội quân tập kích chất lượng đỉnh cao nhỉ!”
Vương Chung Quy vừa giơ ngón cái vừa nói: “Tôi phải đưa bọn họ đến biên giới, cho bọn họ lập công, như vậy thì cậu cũng nở mày nở mặt đúng không?”
“Khi ấy, cậu cũng có thể vỗ ngực nói đó chính là quân lính mà cậu huấn luyện được!”
“Còn không phải sao? Quân lính do anh đây huấn luyện mà kém được à?”, Quỳ Ngưu cũng đầy kiêu ngạo nói: “Nhưng mà thằng nhóc cậu nghe kĩ cho tôi, tôi có thể cho cậu mượn dùng đội Hổ Lang, nhưng cậu phải bảo đảm sẽ trả lại toàn quân không thương tổn gì cho tôi”.
“Yên tâm, cậu xót cho bảo bối yêu quý của cậu, tôi cũng đâu kém gì”, Vương Chung Quy cười ha hả, không có ý tốt nói: “Cùng lắm tôi đánh thắng trận trở về, mang về cho cậu vài cô vùng cận nhiệt đới, để cậu trải nghiệm thế nào?”
“Thôi đi”, Quỳ Ngưu bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường: “Nghe nói mấy năm gần đây, vùng cận nhiệt đới thịnh hành kiểu chuyển giới, không ít cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại là đàn ông chuyển giới”.
“Cậu đến biên giới phải kìm chế một chút, đừng có qua lại với người chuyển giới đấy!”
“Biến, biến đi!”, Vương Chung Quy vội mắng: “Má cậu, tôi là kiểu người đó sao?”
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi.
“Này, tôi nói chứ…”, Vương Chung Quy bị họ nhìn đến mức nổi da gà, cực kì lúng túng nói: “Ánh mắt mấy người thế là sao?”
“Tôi không phải kiểu người đó!”
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đồng thanh xùy Vương Chung Quy.
Nếu Lăng Sở Sở ở đây, nhìn thấy tư lệnh tối cao trong lòng mình cũng đùa mấy câu không hại đến ai trong cuộc sống đời thường e rằng sẽ rất kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng hài hòa của ngũ đại chiến thần dưới trướng mình, Mục Hàn cũng xúc động trong lòng.
Xét cho cùng, năm người bọn họ mỗi người đều mang trọng trách bảo vệ quốc gia, ở cùng nhau thì ít xa nhau thì nhiều, hình ảnh thảnh thơi như vậy cũng là có một ngày tức là ít đi một ngày.
Cho dù bên ngoài họ đều đang trêu chọc Vương Chung Quy nhưng bốn người họ vẫn vô cùng quan tâm Vương Chung Quy.
Rượu qua ba lượt, Quỳ Ngưu lại nâng ly, nói với Vương Chung Quy: “Người anh em, tối nay cậu đi không biết khi nào mới gặp lại, tôi chúc cậu đánh nhanh thắng nhanh, sớm ngày quay về!”
“Cảm ơn cậu!”, Vương Chung Quy cũng vội vàng nâng ly.
“Còn nữa…”, lúc này Hoàng Điểu cũng nâng ly nói: “Người anh em, tuổi anh cũng lớn, lại còn độc thân, nhớ sống sót trở về, sau đó tìm một người vợ!”
“Hoàng Điểu, cảm ơn lời chúc của cô”, Vương Chung Quy cười nói: “Tôi sẽ làm vậy”.
“Nhưng mà Hoàng Điểu, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, sao không thấy ai lọt vào mắt cô, chẳng lẽ cô muốn làm một người phụ nữ quá lứa lỡ thì ưu việt sao?”
“Anh biến đi, còn nói bậy bạ, cẩn thận tôi đánh anh”, Hoàng Điểu nhoẻn miệng cười.
“Ầy!”, Chúc Long thấy vậy, bắt đầu gây rối: “Tôi cảm thấy hai người có cảm tình, mọi người thấy thế nào?”
“Ở bên nhau, ở bên nhau!”, Quỳ Ngưu và Thao Thiết bắt đầu reo hò.
“Chậc, tôi không thích anh ta đâu nhé”, Hoàng Điểu bĩu môi nói.
“Yên tâm, dù thế giới này chỉ còn lại một người phụ nữ là cô thì tôi cũng không thích cô đâu”, Vương Chung Quy lại phản kích.
Dù vậy trong lòng Mục Hàn hiểu rõ, tuy Hoàng Điểu và Vương Chung Quy gặp nhau là bày ra bộ dạng không xem trọng người kia, nhưng thật ra trái tim hai người đã chung một nhịp đập từ lâu rồi.
Chỉ là bên nào cũng ngại ngùng, không dám bước ra bước đầu tiên.
Cho nên vẫn luôn lần lữa như vậy.
Ví dụ như Vương Chung Quy dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu lần này tôi có thể sống trở về nhất định sẽ bày tỏ với cô, đợi tôi, Hoàng Điểu!
Hoàng Điểu cũng có cùng suy nghĩ.
Trong lúc Mục Hàn và ngũ đại chiến thần đang uống rượu vô cùng vui vẻ, trên phố đi bộ ẩm thực đột nhiên xuất hiện một đám người cường tráng cầm dao pha trong tay.
Bởi vì bọn chúng để trần thân trên, trên ngực còn có hình xăm nên trông vô cùng chướng mắt.
Đám côn đồ hung ác tàn bạo này chính là người mà hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đã tốn không ít tiền thuê từ ngoài tỉnh đến để đối phó với Mục Hàn.
Lúc này, Trương Khẩn đang nấp ở chỗ kín, còn đẩy theo Trương Tùng ngồi trên xe lăn.
Lần trước Mục Hàn náo loạn nhà họ Lâm ở Sở Dương, không chỉ khiến hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn mất hết mặt mũi, mà Trương Tùng còn bị Mục Hàn đánh tàn phế, e là nửa đời sau phải dính liền với chiếc xe lăn.
Vậy cho nên, Trương Tùng và Trương Khẩn mới trì hoãn qua vài ngày lại sốt sắng muốn tìm Mục Hàn báo thù.
Trương Tùng chỉ muốn đánh cho Mục Hàn liệt nửa người, bị thương nặng nề hơn hắn.
Sau đó sẽ hành hạ Mục Hàn suốt nửa đời còn lại.
Hành động trả thù của Trương Tùng và Trương Khẩn cũng được sự tán thành của nhà họ Lâm.
Dù sao Mục Hàn cũng đã náo loạn nhà họ Lâm, bắt bà cụ Lâm phải xin lỗi Lâm Nhã Hiên, khiến cả nhà họ Lâm đều không thể ngẩng đầu làm người.
Nếu hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn có thể đánh Mục Hàn tàn phế, đương nhiên nhà họ Lâm sẽ vô cùng vui mừng.
“Anh, những người này em thuê đều là những kẻ hung hãn nhất tỉnh bên cạnh, dù bản lĩnh Mục Hàn có cao cũng không thể nào đánh thắng bọn họ”.
Trương Khẩn nói với Trương Tùng đang ngồi trên xe lăn: “Lần này em sẽ bắt Mục Hàn nợ máu phải trả bằng máu!”
“Tốt!”, Trương Tùng mặt mày dữ tợn nói: “Mục Hàn đã hủy hoại cuộc đời anh, anh cũng phải khiến anh ta nửa đời sau muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Lúc này, nhóm Mục Hàn vẫn đang vui vẻ ăn uống.
Mấy chục gã đàn ông cường tráng, xăm mình, tay cầm dao pha tiến về phía bọn họ.
“Hả?”, lúc này Vương Chung Quy và tứ đại chiến thần đồng thời buông ly rượu xuống, không nhịn được nhíu mày: “Đám người này nhắm tới chúng ta sao?”
Vốn dĩ đang uống rượu ở bên ngoài lại đột nhiên gặp phải chuyện thế này, tâm trạng ai cũng sẽ không tốt.
“Ha ha!”, Mục Hàn cười nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, bọn họ nhắm vào tôi đấy”.
Lần trước náo loạn nhà họ Lâm, Mục Hàn đã sớm dự liệu bọn họ sẽ trả thù.
“Nhưng hôm nay mọi người là nhân vật chính, sao có thể để đám ruồi nhặng này làm mọi người mất hứng được chứ. Đám ruồi nhặng này giao cho tôi xử lý được rồi”.
Mục Hàn nói.
“Thế sao được?”, Vương Chung Quy lập tức đập bàn đứng dậy: “Anh là đại ca của bọn tôi, nào có cái lý đại ca gặp chuyện để đại ca đích thân ra tay, còn đàn em đứng trơ mắt nhìn kia chứ?”
“Đám chó má này ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao, dám đối đầu với đại ca?”
“Để tôi qua đó giải quyết bọn chúng!”
Tính cách của Vương Chung Quy cũng nóng nảy y hệt Quỳ Ngưu.
Lúc vừa mới nhập ngũ, anh ta là một kẻ bất trị.
Ỷ vào võ công học được ở chùa Thiếu Lâm từ nhỏ, không chịu thua ai.
Cuối cùng vẫn tới tay Mục Hàn trị cho ngoan ngoãn vâng lời.
Từ đó về sau, ai dám làm chuyện bất lợi với Mục Hàn, anh ta sẽ là người đầu tiên xông lên, nhất định phải đánh người đó rụng răng đầy đất mới thôi.
Trong lúc mấy chục gã đàn ông cường tráng xăm mình hùng hổ đi tới, Naruto lại đột nhiên xuất hiện.
Chương 482: Đại thống soái giống Mục Hàn
Mục Hàn mỉm cười, vươn tay ngăn cản Vương Chung Quy, rồi nói: “Xem ra không cần cậu ra tay nữa đâu!”
Theo lệnh của Sở Nhậm Hành, Naruto đã dẫn theo một vài cao thủ của nhà họ Sở, mai phục bên cạnh Mục Hàn. Đồng thời trong mấy ngày nay cũng đã giết được không ít gián điệp của quân địch giúp Vương Chung Quy.
Nhìn thấy bộ dạng của Naruto, Vương Chung Quy không khỏi vui mừng: “Này, đúng thật là!”
“Với thân phận này của tôi mà đi giao đấu với mấy tên cặn bã thì đúng là bôi nhọ thân phận của mình. Vừa khéo, có người thay tôi ra tay!”
“Đỡ phải làm bẩn tay tôi!”
Naruto dẫn theo mấy cao thủ của nhà họ Sở ngăn chặn mấy chục gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm.
“Người anh em, tôi khuyên anh tốt nhất mau rời khỏi đây đi”, Naruto nói.
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà lại dám dạy dỗ bọn tao?”, gã đàn ông xăm hình hùng hùng hổ hổ chửi bới: “Mau cút ra cho tao, nếu không, đừng trách dao phay trong tay tao không có mắt!”
“Đúng là đám kiến hôi!”, Naruto khịt mũi, lấy ra một tấm thẻ, lạnh lùng nói: “Không biết trong mắt mày, nhà họ Sở ở Đông Hải thì được coi là cái thá gì?”
“Cái gì?”, gã đàn ông vạm vỡ xăm hình bỗng tái mặt: “Anh, anh, anh là người nhà họ Sở ở Đông Hải sao?”
“Chứ sao nữa?”, Naruto khoanh tay trước ngực, đáp.
Nhà họ Sở là vương tộc nên rất có danh tiếng ở các tỉnh lân cận.
Ngay cả một nghìn hộ vệ của nhà họ Vu và đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ cũng không thể so sánh được.
Trong con mắt của đám ông trùm thế giới ngầm, nhà họ Sở là sự tồn tại ngang hàng với Hồng Anh Xã.
“Tôi có mắt không tròng, xúc phạm anh, mong các anh thứ lỗi!”, gã đàn ông vạm vỡ lập tức quỳ xuống trước mặt Naruto, không ngừng dập đầu nhận tội.
“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu nữa”, Naruto xua tay và nói: “Tuy nhiên, có một nhân vật lớn đang dùng bữa ở phố đi bộ ẩm thực, tôi không muốn các anh quấy rầy đến anh ấy”.
“Vâng, vâng, vâng!”, gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm vội vàng trả lời.
Đối với họ mà nói, nhà họ Sở đã đủ mạnh rồi.
Không ngờ rằng, trên đoạn đường này còn có người được nhà họ Sở gọi là nhân vật lớn.
Mấy chục gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm cầm dao phay, bỏ chạy thoát thân.
Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn trốn trong bóng tối với vẻ thất thần.
Trương Khẩn vội vàng hét lên với gã đàn ông vạm vỡ cầm đầu đang hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh bỏ chạy làm gì chứ?”
“Hai anh Trương, không phải tôi cầm tiền của anh là sẽ thay anh chịu chết”, gã đàn ông vạm vỡ giải thích: “Tôi vừa gặp người đó, anh cũng thấy rồi, anh ta là người nhà họ Sở ở Đông Hải đấy”.
“Người đó nói với tôi rằng, có một nhân vật lớn đang dùng bữa tại phố đi bộ ẩm thực. Tôi đoán rằng ở đây đã có nhiều cao thủ của nhà họ Sở mai phục, nếu tôi hành động thiếu suy nghĩ, gây ra chuyện lớn thì chắc chắn sẽ chọc giận nhân vật lớn đó”.
“Vậy nên, chúng tôi rút lui trước đã!”
“Sau này có cơ hội, tôi lại thay anh giải quyết tên kia”.
Dứt lời, gã đàn ông đó xoay người rời đi.
“Một nhân vật lớn đang dùng bữa ở đây sao?”, Trương Tùng không khỏi sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt hắn chợt tái nhợt: “Chẳng lẽ là tướng quân Vương Chung Quy, chiến thần hộ quốc?”
“Nghe nói tướng quân Vương Chung Quy trở về quê hương dưỡng thương, nhà họ Sở đã tiếp đón anh ta”.
“Nếu như vậy thì chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội để trả thù Mục Hàn rồi”, Trương Khẩn nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: “Thật đáng tiếc!”
“Không có gì đáng tiếc cả”, Trương Tùng cau mày: “Tướng quân Vương Chung Quy ở đây, chắc chắn có không ít cao thủ hộ vệ ẩn nấp bảo vệ, nếu bởi vì báo thù Mục Hàn mà chọc giận tướng quân Vương Chung Quy thì nhà họ Sở và hai anh em chúng ta đều tiêu đời”.
“Cho dù nhà họ Lâm có đến thì cũng không bảo vệ được chúng ta”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”, Trương Khẩn vừa nghe liền bị dọa sợ, vội vàng nói: “Anh, vậy chúng ta mau đi thôi!”
“Ừ”, Trương Tùng gật đầu, nhìn về hướng Mục Hàn, rồi nói: “Mục Hàn, hôm nay coi như mày may mắn, đúng lúc gặp được tướng Vương Chung Quy và người nhà họ Sở đang dùng bữa ở đây, tao tạm thời tha cho mày”.
“Nhưng tao muốn xử lý mày còn nhiều cơ hội, không nhất thiết phải ngay bây giờ”.
Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn hậm hực rời đi.
Sau khi cuộc gặp gỡ chiến hữu kết thúc, Vương Chung Quy nghênh ngang trở về sơn trang Tứ Hải.
Mặc dù Vương Chung Quy đã lên kế hoạch bí mật quay trở lại biên giới trong đêm nay, nhưng anh ta vẫn phải làm ra vẻ tận hưởng cuộc sống của mình trước mặt mọi người, tiếp tục khiến kẻ địch lơ là cảnh giác, để họ tưởng rằng Vương Chung Quy thực sự sa đọa sau khi bị thương. Chiến thần hộ quốc cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Naruto cũng trở lại sơn trang Tứ Hải báo cáo với Sở Nhậm Hành.
“Cái gì?”
“Vương Chung Quy đi gặp đại thống soái sao?”
Sau khi nghe Naruto báo cáo, khuôn mặt Sở Nhậm Hành hết sức kích động.
Naruto thậm chí còn kích động hơn cả Sở Nhậm Hành.
Đại thống soái mà hắn luôn ngưỡng mộ hóa ra lại là Mục Hàn, điều này khiến trái tim Naruto vẫn còn đang bàng hoàng, đập thình thịch chưa thể định thần lại.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành vẫn chưa phát hiện ra Naruto có điểm gì bất thường.
Sự chú ý của cụ ta hoàn toàn đổ dồn vào đại thống soái.
“Nói như vậy thì cậu đã nhìn thấy đại thống soái rồi sao?” Sở Nhậm Hành suy nghĩ một lát liền hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, đại thống soái trông như thế nào?”
Trước đó, nhà họ Sở đã cố gắng hết sức chọn một địa điểm ở tỉnh để dựng tượng cho đại thống soái, nhưng bởi vì một câu nói không giống với đại thống soái của Vương Chung Quy mà đã lật đổ bức tượng, điều này khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy rất tiếc nuối.
Sở Nhậm Hành luôn muốn biết đại thống soái trông như thế nào.
“Cái này…”, Naruto suy nghĩ một hồi, quyết định lật bài ngửa, nói cho Sở Nhậm Hành biết khuôn mặt thật của đại thống soái ra sao.
Suy cho cùng, cho dù nhà họ Sở không cung kính với Mục Hàn, nhưng chỉ cần không đối đầu với Mục Hàn thì có thể dựa vào thân phận ông ngoại của Mục Hàn cũng đủ khiến nhà họ Sở oai phong khắp chốn rồi.
Có điều, khi lời nói đến miệng, Naruto lại trở nên căng thẳng, thậm chí lời nói còn lắp bắp không rõ ràng: “Vị đại… đại thống soái đó… đó là… Mục Hàn…”
“Đại thống soái là Mục Hàn sao?”, Sở Nhậm Hành sững sờ một lát, sau đó cảm thấy như thời khắc tốt đẹp đã đến: “Naruto, ý của cậu, đại thống soái là Mục Hàn sao?”
“Hóa ra là vậy!”, Sở Hùng cũng bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chúng ta đều cho rằng Tổng tư lệnh Vương chẳng qua là chỉ bừa một người nào đó, hóa ra vốn dĩ cậu ta không hề chỉ bừa mà là có căn cứ hết cả”.
“Không ngờ, tên nhóc Mục Hàn này lại có vẻ bề ngoài giống đại thống soái”.
Nghe hai người họ nói vậy, Naruto cũng cạn lời.
Mấy người cũng giỏi tưởng tượng quá rồi nhỉ?
Nhưng nếu cả hai đã hiểu lầm thì Naruto cũng không giải thích gì nữa, vì vậy hắn chỉ đành gật đầu nói: “Đúng, chính là vậy!”
“Naruto, cậu làm việc kiểu gì vậy hả?”, lúc này Sở Hùng trách móc: “Cậu nhìn thấy đại thống soái rồi, tại sao lại không kịp thời thông báo cho chúng tôi biết?”
“Nếu cậu thông báo sớm thì gia chủ đã có thể tận mắt chứng kiến sự oai nghiêm của đại thống soái rồi”.
“Phải đó, phải đó!”, những người còn lại của nhà họ Sở cũng lần lượt hưởng ứng.
Sở Nhậm Hành dường như nghĩ ra điều gì đó, liền nói với Vương Chung Quy: “Tư lệnh Vương, tôi định đợi sau khi Sở Chí Toàn trở về sẽ bổ nhiệm nó là người thừa kế nhà họ Sở chúng tôi, cậu cảm thấy thế nào?”
Thấy Sở Nhậm Hành có ý định lập Sở Chí Toàn làm người thừa kế, những người khác trong nhà họ Sở không biết phải nói sao.
Vì dù sao, trong mắt nhà họ Sở, Sở Chí Toàn chính là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Không ai trong nhà họ Sở có tư cách tranh giành với hắn.
Ngay cả Sở Hùng cũng sẵn sàng cúi đầu.
“Ha ha! Gia chủ nhà họ Sở, đây là chuyện gia đình của gia tộc nhà họ Sở cụ. Tôi là người ngoài, không tiện phát biểu ý kiến”, Vương Chung Quy nói với giọng lịch sự: “Chuyện trong nhà cụ, cụ tự mình quyết định là được rồi”.
Tuy nhiên, khi Sở Nhậm Hành nghe Vương Chung Quy nói vậy, cụ ta lại nghe ra ý khác, cho rằng Vương Chung Quy đang ủng hộ ý của cụ ta.
Cụ ta lập tức dõng dạc tuyên bố: “Hôm nay trước mặt Tư lệnh Vương, tôi chính thức tuyên bố Sở Chí Toàn là người thừa kế của gia tộc họ Sở chúng ta!”
“Nhà họ Sở chúng ta xuất hiện rồng rồi!”
“Tin rằng Sở Chí Toàn sẽ có thể dẫn dắt nhà họ Sở chúng ta đi đến vinh quang!”
Thấy Sở Nhậm Hành không tinh ý như vậy, Vương Chung Quy thật sự muốn đập cho cụ ta một trận.
Con rồng thật sự ở ngay trước mặt thì không chú tâm đến, gây gổ với người ta như nước với lửa, ngược lại lại coi một tên hậu bối vô danh tiểu tốt như niềm hi vọng khiến gia tộc hưng thịnh, có nực cười hay không kia chứ?
Tuy nhiên, suy cho cùng đó cũng là chuyện gia tộc nhà họ, nên Vương Chung Quy cũng không tiện nói thêm.
Vương Chung Quy không cần quan tâm đến tương lai của nhà họ Sở sau này ra sao.
“Tư lệnh Vương đã nhọc nhằn suốt quãng đường dài gập ghềnh trên máy bay rồi, chắc cơ thể cũng đã có chút mệt mỏi. Nhà họ Sở chúng tôi đã đặc biệt sắp xếp cho cậu một sơn trang trên núi có phong cảnh tao nhã làm nơi để cậu dưỡng thương. Nếu như Tư lệnh Vương bằng lòng, giờ chúng ta sẽ tới đó luôn!”
Lúc này Sở Nhậm Hành lại nói.
“Không ngờ gia chủ họ Sở lại chu đáo với tôi như vậy, sắp xếp vô cùng thỏa đáng, thực sự khiến tôi rất cảm động!”, Vương Chung Quy cười nói: “Vừa hay tôi vẫn chưa quyết định sẽ dừng chân ở đâu. Nếu như nhà họ Sở các cụ đã thịnh tình như vậy thì tôi cũng không thể không nể mặt được!”
“Đưa tôi đến sơn trang nhà cụ đã sắp xếp đi!”
Thấy Vương Chung Quy đồng ý, Sở Nhậm Hành ngay lập tức vô cùng vui mừng.
Cụ ta giơ tay về phía Vương Chung Quy và làm một cử chỉ ‘xin mời’.
Cụ ta ngẩng cao đầu khi đi cùng với Vương Chung Quy.
Vẻ mặt cười hết sức ngạo nghễ.
Nếu không phải cảm thấy quá đường đột, Sở Nhậm Hành thậm chí còn muốn hét lớn trước mặt những gia tộc giàu có hạng nhất rằng: “Kể từ ngày hôm nay, nhà họ Sở ở Đông Hải đã nhận được sự công nhận của Vương Chung Quy – Tư lệnh quân đoàn 88 ở chiến khu biên giới!”
“Nói cách khác, bây giờ Vương Chung Quy đã chính thức có quan hệ mật thiết với nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi rồi!”
Đặc biệt là cháu trai thứ năm của cụ ta – Sở Chí Toàn – còn là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Với sự hậu thuẫn của đại thống soái và mối quan hệ với Vương Chung Quy, nhà họ Sở ở Đông Hải chắc chắn được xếp hàng đầu trong vương tộc.
Những nhà giàu có hạng nhất này càng không là gì trong mắt nhà họ Sở.
Nhìn thấy bộ dạng ghen tị của những gia tộc giàu có bậc nhất còn lại, Sở Nhậm Hành càng huênh hoang hơn.
Thậm chí cụ ta còn yêu cầu phóng viên chụp thêm ảnh cụ ta sánh bước bên Vương Chung Quy.
Đêm hôm đó, Vương Chung Quy ở lại sơn trang Tứ Hải dưới sự sắp xếp của nhà họ Sở.
Để chào đón Vương Chung Quy, nhà họ Sở cũng đã tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng.
Những người có thể tham gia bữa tiệc chí ít cũng phải là những người đứng đầu các gia tộc giàu có bậc nhất ở tỉnh lỵ.
Nhà họ Sở rất biết cách giao thiệp, không chỉ tổ chức tiệc chiêu đãi quy mô lớn mà còn liên tục mượn danh nọ danh kia tặng cho Vương Chung Quy rất nhiều bảo vật có giá trị.
Vương Chung Quy đón nhận từng thứ một.
Trong vài ngày sau đó, Vương Chung Quy đã sống một cuộc sống rất thoải mái trong sơn trang Tứ Hải.
Ban đầu, Vương Chung Quy chỉ làm bộ làm tịch để đánh lừa kẻ địch.
Anh ta càng thể hiện sự hưởng thụ ở đây thì kẻ địch sẽ càng cho rằng sau khi anh ta bị thương liền ăn chơi trụy lạc.
Vì Vương Chung Quy cố tình phô trương nên sau khi anh ta về tỉnh đã được giới truyền thông đặc biệt chú ý, thậm chí cuộc sống hàng ngày của anh ta cũng không buông tha.
Sau vài ngày nằm vùng, một số phóng viên truyền thông phát hiện ra rằng Vương Chung Quy dường như không ở đây để dưỡng thương, mà giống như đang hưởng thụ một kỳ nghỉ hơn.
Bởi vì anh ta sống trong sơn trang trên đỉnh núi do nhà họ Sở sắp xếp mà ngay cả các gia tộc giàu có hạng một cũng không ở được nơi như vậy. Chi tiêu một ngày không phải trên chục nghìn tệ thì cũng phải vài nghìn tệ.
Cứ như thể hoàng đế thời cổ đại ở trong sơn trang tránh nóng vậy.
“Chiến thần hộ quốc Vương Chung Quy đã chìm đắm vào cuộc sống xa hoa!”
“Về quê dưỡng thương hay là dưỡng lão đây? Chiến tướng của một nước cam tâm chịu sự vây đón của những kẻ kinh doanh ý đồ không tốt!”
“Các chiến sĩ tiền tuyến vẫn đang đánh những trận đẫm máu, thân là chủ tướng mà lại ăn chơi trụy lạc chốn hậu phương!”
“…”
Ngay sau đó, các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu chỉ trích Vương Chung Quy.
Dư luận bỗng chốc đổi chiều gió.
Nhiều người nhận được tin thậm chí còn vây kín sơn trang Tứ Hải, hét lên mắng nhiếc Vương Chung Quy.
Đột nhiên, Vương Chung Quy bị cuốn vào vòng xoáy tố cáo của dư luận.
Danh tiếng của Vương Chung Quy giảm mạnh.
Sở Nhậm Hành là người đầu tiên đứng ra an ủi Vương Chung Quy: “Tư lệnh Vương, những tin đồn ngoài kia toàn là tin thất thiệt, cậu tuyệt đối đừng để ý!”
“Đám chim chóc như họ sao biết được chí lớn của Tư lệnh Vương chứ?”
“Theo tôi thấy, những tin đồn xuất hiện trong công chúng phải có đến tám chín phần là do có người đố kỵ với nhà họ Sở chúng tôi vì đã mời được cậu đến đây, vậy nên mới giở trò phía sau!”
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra xem rốt cuộc là ai đang giở trò phía sau! Nếu như để tôi tra ra người này là ai, nhất định sẽ băm vằm nó ra!”
“Gia chủ họ Sở, cụ có lòng rồi!”, Vương Chung Quy cười nói: “Vậy chuyện này phiền cụ rồi!”
“Không phiền, không phiền!”, Sở Nhậm Hành vội vàng khiêm tốn lễ phép, sau đó đề nghị: “Tư lệnh Vương, hay là chúng ta ra ngoài dạo một vòng, để cậu không phải ở trong này đối mặt với đám dân ngu xuẩn, phiền phức kia!”
“Phải rồi! Nhà họ Sở chúng tôi định xây một pho tượng cho đại thống soái. Trước mắt đã chọn được địa điểm rồi, đang trong quá trình xây dựng. Tính ra đến hôm nay chắc cũng đã xây được tương đối rồi!”
“Tôi muốn mời cậu qua đó xem, nhân tiện đóng góp cho chúng tôi chút ý kiến!”
“Mấy người thực sự xây tượng cho đại thống soái sao?”, Vương Chung Quy không khỏi cảm thấy bất ngờ: “Chuyện này khá mới mẻ đấy!”
“Đi thôi, dẫn tôi qua đó xem xem!”
“Vâng, vâng!”, thấy Vương Chung Quy đồng ý, Sở Nhậm Hành vô cùng vui mừng, vội giơ tay ra nói: “Tư lệnh, xin mời!”
Thế là Sở Nhậm Hành liền đưa Vương Chung Quy đến quảng trường trung tâm tỉnh.
Vì cân nhắc đến việc ở đây đông người qua lại nên nhà họ Sở đã bỏ ra không ít tiền mua lại nơi này, dùng để xây dựng pho tượng.
Vương Chung Quy đến quảng trường trung tâm tỉnh, quả nhiên nhìn thấy vị trí trung tâm quảng trường có một pho tượng khổng lồ cao hàng chục mét đứng sừng sững.
“Tư lệnh Vương, cậu thấy pho tượng này thế nào?”
“Có phải rất hùng vĩ không?”
Vẻ mặt Sở Nhậm Hành đầy kích động.
Chương 478: Đại nguyên soái lại là anh ta ư?
“Tư lệnh Vương, nếu cậu thích, nhà họ Sở chúng tôi cũng có thể dựng cho cậu một pho tượng ở trung tâm quảng trường tỉnh này”.
Sở Nhậm Hành trông rất hớn hở.
Bộ dạng đòi ăn đánh của cụ ta chỉ thiếu nước nói ‘Tư lệnh Vương, tôi làm tốt chứ, mau khen tôi đi!’ nữa mà thôi.
“Ha ha! Tôi thì khỏi cần!”, Vương Chung Quy lắc đầu, nói: “So sánh tôi với đại thống soái chẳng khác nào sỉ nhục đại thống soái!”
Cho dù chiến công của Vương Chung Quy chắc chắn xứng với cái danh ‘chiến thần hộ quốc’, nhưng so với Mục Hàn thì anh ta tự thấy mình hãy còn kém xa.
Vương Chung Quy quan sát xung quanh bức tượng, cuối cùng ngẩng cổ lên nhìn đầu bức tượng và không khỏi hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Sở Nhậm Hành thấy vậy, đột nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tư lệnh, bức tượng này có vấn đề gì sao?”
Nếu ngay cả Vương Chung Quy cũng không hài lòng, bức tượng này rõ ràng là một sự thất bại.
Xét cho cùng, Vương Chung Quy là một trong những người thân cận nhất xung quanh đại thống soái.
“Vấn đề quả thực rất lớn!”, Vương Chung Quy nhìn Sở Nhậm Hành nói: “Gia chủ họ Sở, tôi chỉ muốn hỏi là bức tượng này cụ xây dựng cho đại thống soái phải không?”
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành gật đầu lia lịa.
“Được rồi!”, Vương Chung Quy cười nói: “Nếu cụ nói bức tượng này xây dựng cho đại thống soái, vậy xin hỏi cụ đã từng gặp đại thống soái chưa?”
“Chưa”, Sở Nhậm Hành lắc đầu.
“Vậy cụ có biết đại thống soái trông như thế nào không?”, Vương Chung Quy lại hỏi tới.
“Tôi không biết”, Sở Nhậm Hành đột nhiên nhận ra vấn đề.
Khi Vương Chung Quy lần lượt hỏi những câu như vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi có chút chột dạ.
Lẽ nào bức tượng này không giống đại thống soái sao? Sở Nhậm Hành thầm cảm thấy lo lắng bất an.
“Là thế này, Tư lệnh Vương”, lúc này, Sở Hùng mở miệng nói: “Tuy rằng chúng tôi chưa từng gặp đại thống soái và cũng không biết đại thống soái trông như thế nào, nhưng thái độ của nhà họ Sở chúng tôi đối với chuyện này là vô cùng nghiêm túc cẩn trọng”.
“Trước khi dựng bức tượng này, chúng tôi đã đặc biệt tham khảo vô số tài liệu và mời các chuyên gia vẽ chân dung. Sau nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng chúng tôi đưa ra kết luận rằng tướng mạo của đại thống soái giống như bức tượng này đây!”
“Đúng, đúng, đúng!”, Sở Nhậm Hành phản ứng lại ngay lập tức và vội gật đầu: “Sự thật đúng như Sở Hùng nói đó!”
“Thật là ăn nói xằng bậy!”, Vương Chung Quy trực tiếp phủ nhận cách nói của Sở Hùng: “Tôi thực sự không biết các ông đã nghiên cứu như thế nào và đã tìm chuyên gia vẽ tranh quái quỷ nào!”
“Đại thống soái hoàn toàn không phải trông như thế này!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành ngẩn ra.
Sở Hùng cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.
Cảm thấy như bị tát vào mặt.
Xét cho cùng, Vương Chung Quy là một trong những chiến thần dưới quyền đại thống soái, là người có tiếng nói nhất về diện mạo của đại thống soái.
Sở Nhậm Hành bất giác hỏi: “Tư lệnh Vương, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đại thống soái trông như thế nào được không?”
“Chuyện này ấy à…”, Vương Chung Quy suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nên miêu tả bộ dạng của Mục Hàn như thế nào, đành nhìn đám người xung quanh quảng trường.
Vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn xuất hiện gần quảng trường.
Mục Hàn bí mật đến theo lời hẹn của Vương Chung Quy.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vương Chung Quy và đám người Sở Nhậm Hành đang ở cùng nhau, Mục Hàn giả vờ không biết Vương Chung Quy và lặng lẽ làm một người qua đường.
Vương Chung Quy lập tức chỉ tay về phía Mục Hàn và nói: “Đại thống soái trông giống như anh ta đó!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành sững sờ.
Mẹ kiếp, đây chẳng phải là Mục Hàn hay sao?
Đại thống soái trông giống như Mục Hàn?
Chẳng lẽ Mục Hàn chính là đại thống soái?
Dù sao trước đó Mục Hàn đã thừa nhận trước mặt nhà họ Sở, anh chính là đại thống soái.
Hơn nữa, điều khá lạ lùng là tại hội nghị đấu thầu đầu tư của tỉnh, Mục Hàn cứ khăng khăng nói rằng mình là người tổ chức và sẽ khiến nhà họ Sở mất tư cách tham gia.
Thực tế là nhà họ Sở đã thực sự bị các nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài.
Thêm vào đó, trùng hợp thay hôm nay Vương Chung Quy lại chỉ vào đúng Mục Hàn.
Điều này càng làm nhà họ Sở thêm hoài nghi, lẽ nào đại thống soái chính là Mục Hàn?
Dường như nhìn thấy sự hoài nghi của nhà họ Sở, Vương Chung Quy sợ lộ nên lại hừ một tiếng rồi nói với vẻ tức giận: “Nhà họ Sở các người thân là vương tộc, khi làm việc có thể mang thái độ nghiêm túc chút được không?”
“Thực sự không biết các người đã xem xét những tài liệu quái quỷ gì, mời chuyên gia vẽ tranh rác rưởi nào, mà chỉ dựa vào mấy lời lẽ trên sách vở và sự tưởng tượng của mình đã dám đoán định đại thống soái trông như thế này!”
“Tôi vừa chỉ đại một người qua đường cũng có thể nói đại thống soái trông giống như anh ta vậy!”
“Thì ra Tư lệnh Vương chỉ là chỉ đại thôi”, Sở Nhậm Hành chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đại thống soái quả thực là Mục Hàn thì quá là xấu hổ rồi.
“Phải rồi!”, Vương Chung Quy như nghĩ ra điều gì, liền nói: “Tôi khuyên mấy người nên phá hủy bức tượng này đi, đừng có nịnh hót không được lại còn làm mất lòng người ta!”
“Tôi nói cho cụ biết, con người đại thống soái không thích mấy thứ a dua bợ đỡ như thế này đâu!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành cảm thấy hơi lạ khi nghe Vương Chung Quy nói như vậy.
Chỉ vài ngày trước, ở cổng hội nghị đấu thầu đầu tư, Mục Hàn đã nói với cụ ta là đại thống soái không thích mấy thứ rỗng tuếch như thế này.
Hôm nay, Vương Chung Quy cũng nói như vậy.
Điều này cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?
Sở Nhậm Hành luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
Tuy nhiên, nếu như Vương Chung Quy đã nhắc nhở như vậy, Sở Nhậm Hành đương nhiên tiếp thu ý kiến, tuyên bố trước công chúng rằng bức tượng sẽ bị phá bỏ và không được xây dựng nữa. Trung tâm của quảng trường sẽ được trả lại cho người dân.
Vương Chung Quy chỉ mong bí mật đi gặp Mục Hàn nên sau khi đi dạo một lát thì tìm đại một lý do rồi rời khỏi đám người Sở Nhậm Hành.
“Naruto!”
Sau khi Vương Chung Quy rời khỏi, Sở Nhậm Hành lập tức hét gọi tên vệ sĩ ẩn trong bóng tối vẫn luôn âm thầm đi theo mình.
Người vệ sĩ này có mật danh “Naruto”, thuộc đội ngũ hàng đầu của gia tộc họ Sở, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Sở Nhậm Hành.
Hắn rất giỏi trong việc theo dõi và ám sát.
Sở Nhậm Hành ra lệnh: “Tôi có một nhiệm vụ cho cậu đây, cậu theo dõi thật sát Vương Chung Quy, xem cậu ấy đi đâu, làm gì và gặp những người nào!”
“Vâng, gia chủ!”, Naruto đáp lại.
Sau đó bóng người vụt sáng và biến mất trong đám đông.
Naruto đã đi theo Vương Chung Quy suốt chặng đường.
Nhìn thấy Vương Chung Quy đi đến một con hẻm hoang vắng.
Một người quay lưng về phía Vương Chung Quy, Naruto cũng không thể nhìn thấy mặt người đó.
Tuy nhiên, điều khiến Naruto ngạc nhiên là Vương Chung Quy đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt người đàn ông đó và nói một cách lịch sự: “Vương Chung Quy – Tư lệnh của quân đoàn 88 tại chiến khu biên giới, xin kính chào đại thống soái!”
“Cái gì?”
“Hóa ra người đó chính là đại thống soái?”
Naruto thầm cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
“Đứng dậy đi!”, lúc này, người đàn ông chậm rãi xoay người lại.
Naruto ẩn mình trong bóng tối, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của đại thống soái.
“Đại thống soái lại chính là anh ta ư?”, Naruto lại kinh ngạc.
Chương 479: Đưa Đội Hổ Lang quay trở về tập kích bất ngờ
Người mà Naruto nhìn thấy chính là Mục Hàn.
Mặc dù vẫn luôn trốn trong bóng tối, nhưng ý đồ chỉ muốn lợi dụng Mục Hàn của nhà họ Sở, Naruto đều biết rất rõ.
Không ngờ, Mục Hàn thực sự chính là đại thống soái.
Vào lúc này, Naruto ngay lập tức hình dung ra rất nhiều thứ.
Ví dụ, Tang Kiệt, quân phiệt Đông Nam đánh úp với khí thế mạnh mẽ đột nhiên lại trở nên tôn kính nhà họ Sở một cách khó hiểu.
Và lần này Vương Chung Quy trở về quê hương cũng đã vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt của nhà họ Sở.
Tất cả là vì nể mặt Mục Hàn.
Một ví dụ khác, vừa rồi Vương Chung Quy không phải chỉ là chỉ đại một người.
Bởi vì đại thống soái chính là Mục Hàn.
Hình dáng của đại thống soái chính là hình dáng giống như Mục Hàn.
Thật nực cười khi nhà họ Sở vẫn luôn tự mãn, cho rằng đó là công lao của Sở Chí Toàn.
Chuyện này liên quan quái gì đến Sở Chí Toàn!
“Đứng dậy đi”, trong khi Naruto đang suy nghĩ, Mục Hàn nói với Vương Chung Quy: “Đây không phải là dịp gì chính thức, cậu không cần phải hành lễ long trọng như vậy!”
“Vâng, đại ca!”, Vương Chung Quy đứng dậy, ghé vào tai Mục Hàn nói nhỏ: “Đại ca, có một cái đuôi vẫn luôn bám theo tôi, anh xem…”
Mục Hàn gật đầu, thấp giọng hô một tiếng: “Ra đây đi!”
Mặc dù giọng nói không lớn nhưng cũng đủ để xuyên thủng không khí.
Giống như một loại siêu âm, nó kích thích màng nhĩ của Naruto.
Khiến Naruto vô cùng khó chịu.
Trong vòng chưa đầy một phút, Naruto cuối cùng đã không thể chịu đựng được và tự mình xuất hiện.
Mục Hàn liếc mắt nhìn Naruto, lạnh lùng nói: “Nhất định phải chịu chút giày vò thì cậu mới tự mình cút ra đây đúng không?”
Naruto sửng sốt.
Không ngờ hắn trốn kỹ như vậy mà lại bị đại thống soái phát hiện.
Naruto học bốn kỹ năng Ninja của Đảo Quốc, hắn tự cho rằng bản lĩnh ẩn thân của mình đã đạt đến mức đỉnh cao rồi.
Ai biết rằng vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn!
“Đại thống soái, xin hãy tha mạng!”, biết được thân phận thật sự của Mục Hàn, Naruto sợ chết khiếp, hắn lập tức quỳ lạy Mục Hàn xin tha: “Tôi cũng chỉ là nhận tiền công của người ta thì làm việc cho người ta thôi. Việc theo dõi đại thống soái cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!”
“Xem như cậu cũng có chút hiểu biết”, Vương Chung Quy gật đầu nói: “Cậu theo dõi tôi suốt dọc đường, thực sự tưởng rằng tôi không hay biết gì hết sao?”
“Nếu tôi và đại thống soái muốn giết cậu thì cậu đã chết cả trăm lần rồi!”
“Vâng, vâng, vâng!”, Naruto không ngừng vươn tay, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Lý do tôi giữ lại cho cậu một mạng là bởi vì tôi thấy khả năng ẩn thân của cậu khá tốt. Để che mắt một cao thủ hạng nhất cũng còn thừa sức”.
Mục Hàn nói tiếp: “Cậu đã biết thân phận của chúng tôi, vậy thì chúng tôi cũng không giấu diếm cậu nữa. Việc Vương Chung Quy về nước lần này không phải để dưỡng thương, mà là cố ý làm như vậy để che mắt kẻ thù”.
“Tuy nhiên, khi Vương Chung Quy trở về quê, đối phương tất sẽ phái gián điệp đến điều tra thực hư, vì vậy tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, đó là tiếp tục ẩn náu trong bóng tối và xử lý đám gián điệp này cho chúng tôi”.
Khi nghe tin mình có thể phục vụ cho đại thống soái và Vương Chung Quy, Naruto đột nhiên rất phấn khích, thậm chí giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy: “Kẻ tôi tớ này nhất định sẽ dốc hết sức lực, nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của đại thống soái và Tư lệnh Vương!”
“Ừm, đi đi”, Mục Hàn gật đầu.
Naruto lập tức biến mất không dấu vết.
Mục Hàn thấy vậy khá hài lòng: “Thật là một hạt giống tốt, ở đây bán mạng cho loại người như Sở Nhậm Hành thực sự quá đáng tiếc!”
“Nếu đại ca không phiền thì tôi sẽ thu nhận cậu nhóc này, đưa về quân đoàn 88 của chúng tôi!”, Vương Chung Quy cười hớn hở.
“Cái cậu nhóc này, thấy bảo bối là muốn vơ vào ngay”, Mục Hàn cười, đưa tay vỗ vai Vương Chung Quy: “Cậu nhóc kia chỉ là chuyện tình cờ, thực ra mục đích thực sự của cậu khi về quê dưỡng thương là đến tìm Quỳ Ngưu mượn người đúng không?”
“Vẫn không thể giấu được đại ca anh!”, Vương Chung Quy cũng không phủ nhận mà cười ha ha nói: “Tôi biết, Đội Hổ Lang đều là những thành viên của Hồng Anh Xã hợp thành, do một mình Quỳ Ngưu huấn luyện. Thời gian trước quân phiệt ở Đông Nam dẫn một trăm nghìn quân đến, vừa hay có thể để Đội Hổ Lang rèn luyện, nghe nói hiệu quả khá tốt”.
“Đội Hổ Lang chỉ có năm nghìn người mà lại tập kích bất ngờ, đánh bại quân đội Đông Nam một trăm nghìn người, giỏi đó!”
“Lần này, tôi sẽ âm thầm đưa Đội Hổ Lang về, cũng tấn công kẻ địch bất ngờ, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!”
Trước khi Vương Chung Quy đến, anh ta đã nói qua với Quỳ Ngưu rồi.
Hiện tại, Đội Hổ Lang có thể nói là đã trang bị đầy đủ sẵn sàng xuất phát, chỉ đợi một câu ra lệnh của Vương Chung Quy, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành đến biên giới, báo hiếu với Tổ quốc.
“Phải rồi, cậu định khi nào đi?”, Mục Hàn hỏi.
“Tối nay tôi định nhân lúc trời tối rời khỏi đây!”, Vương Chung Quy cười nói: “Dù sao thì cũng là một cuộc tấn công bất ngờ. Việc tận dụng tối đa nó tập kích bất ngờ cũng phải thực sự bất ngờ mới có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất chứ!”
“Cũng tốt”, Mục Hàn gật đầu nói: “Cậu đến tỉnh này cũng được mấy ngày rồi, thời gian trước ngày nào cũng sống trong cảnh hưởng thụ, chắc là kẻ địch cũng tưởng rằng cậu đã trụy lạc rồi”.
“Đâu chỉ có kẻ địch”, Vương Chung Quy không khỏi cười khổ: “Ngay cả người dân mình cũng cho rằng tôi đã trụy lạc rồi”.
“Đại ca, chắc là anh có đọc báo rồi đúng không?”
“Chính là cái đám phóng viên viết mấy thứ linh tinh nhảm nhí, thực sự đã khiến cho nhân phẩm tích lũy nửa đời của Vương Chung Quy này mất gần hết rồi!”
“Nếu như giờ tôi không quay về chém giết tiếp để có cái ăn nói với người dân, chỉ sợ tôi ở lại đây sẽ trở thành con chuột qua đường, người người muốn đánh mất!”
“Không nghiêm trọng thế đâu! Trời có sụp xuống đã có tôi chống đỡ cho cậu!”
Mục Hàn lại duỗi tay ra, vỗ vỗ vai Vương Chung Quy, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Tư lệnh Vương, hãy nhớ kỹ, cho dù cuộc chiến ba nước biên giới lần này thắng bại thế nào cũng nhất định phải sống sót trở về đó!”
“Đến lúc đó, tôi và mấy người Chúc Long sẽ đích thân đón cậu trở về!”
“Chắc chắn là vậy rồi, đại ca!”, thấy Mục Hàn như vậy, Vương Chung Quy cũng trở nên nghiêm túc: “Tình hình cuộc chiến ba nước ở biên giới lần này có hơi phức tạp. Phía sau có bóng dáng hoạt động tích cực của nước Chiến Ưng, vậy nên sợ rằng trong thời gian ngắn, khói lửa chiến tranh sẽ không thể dừng lại được”.
“Tôi nghe nói đại ca sắp tổ chức lễ cưới với chị dâu. Có lẽ đám cưới của anh với chị dâu, tôi không thể đến tham gia được rồi”.
Mục Hàn cười nói: “Không sao, có lòng là được rồi!”
“Ấy! Chỉ có lòng thì đâu có được?”, Vương Chung Quy nói: “Phải dùng hành động thực tế mới được!”
“Lần này về quê tôi không về tay không. Tôi đã đặc biệt chuẩn bị quà cưới cho hai người rồi này!”
“Tôi định tự mình đưa cho chị dâu”.
“Ồ, thật sao?”, Mục Hàn hơi bất ngờ, cười nói: “Tư lệnh Vương, cậu cũng thật có lòng rồi đó!”
“Được! Giờ tôi đưa cậu đi gặp chị dâu!”
“Để cậu tự tay đưa quà!”
Thế là Mục Hàn liền đưa Vương Chung Quy đến tòa nhà văn phòng của Lâm Nhã Hiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhã Hiên gặp Vương Chung Quy, cô không biết anh ta.
Nhưng Lăng Sở Sở thì khác, khi vừa nhìn thấy Vương Chung Quy, đôi mắt cô ta như dại ra.
Dù gì thì đây cũng là cấp trên cao nhất của cô ta.
Chương 480: Huân chương Hổ Phù
“Anh anh anh… Anh là…”
Lăng Sở Sở kích động đến mức không nói nên lời.
Dù sao trước khi xuất ngũ, với thân phận của Lăng Sở Sở, số lần nhìn thấy Vương Chung Quy ở trong quân đội cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Dù có gặp mặt, Vương Chung Quy cũng sẽ không đặc biệt để ý đến Lăng Sở Sở.
Mà bây giờ, trong trường hợp này lại có thể gặp được Vương Chung Quy ở khoảng cách gần, sao không khiến Lăng Sở Sở kích động cho được?
“Cô gái xinh đẹp, cô đừng kích động”, đừng thấy Vương Chung Quy là tổng tư lệnh quân đoàn 88 bận rộn trăm nghìn việc mà lầm, anh ta vẫn có ấn tượng sâu sắc với những binh sĩ khá ưu tú trong quân đội.
Ví dụ như Lăng Sở Sở ở trước mặt này.
Vương Chung Quy sợ Lăng Sở Sở tiết lộ thân phận của mình trước mặt Lâm Nhã Hiên nên vội vàng ngắt lời cô ta, cười dịu dàng nói: “Tôi và đại ca Mục là anh em tốt, lúc trước tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, chính đại ca Mục đã cứu vớt tôi”.
Lăng Sở Sở lập tức hiểu ra Vương Chung Quy muốn che giấu thân phận, thế là không nói thêm nữa.
Nhưng sắc mặt của Lăng Sở Sở vẫn vô cùng kích động như trước.
“Hóa ra là anh em tốt của Mục Hàn”, Lâm Nhã Hiên không cho là vậy, gật đầu đáp.
Thấy Lăng Sở Sở gặp Vương Chung Quy lại kích động như vậy, Lâm Nhã Hiên vốn còn tưởng Vương Chung Quy là nhân vật lớn gì đó.
Xem ra là mình nghĩ nhiều.
“Chào chị dâu!”, Vương Chung Quy cung kính khom lưng chào Lâm Nhã Hiên.
Điều này lại khiến Lăng Sở Sở ở bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên.
Phải biết rằng khi ở trong quân đội, Vương Chung Quy được mệnh danh là “chiến thần hộ quốc”, là cánh tay đắc lực của đại thống soái, với tính cách của anh ta chưa từng bày tỏ thái độ cung kính như thế với bất kì ai.
Nhất là trước một người phụ nữ.
Nhưng nghĩ đến thân phận thật sự của Mục Hàn, Lăng Sở Sở chợt hiểu ra.
Lâm Nhã Hiên xứng đáng với cách hành lễ của Vương Chung Quy.
“Chị dâu, tôi nghe nói một thời gian nữa chị và đại ca Mục sẽ tổ chức đám cưới lại, đứa em này xin chúc phúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Vương Chung Quy ngẫm nghĩ rồi lại tự giới thiệu: “Đúng rồi, chị dâu, tôi tên Vương Chung Quy, hiện đang phục vụ trong quân đội”.
“Ồ!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Phục vụ trong quân đội rất tốt, báo đáp cho quốc gia!”
Lăng Sở Sở ở bên cạnh thật sự muốn nói rằng nào chỉ là phục vụ, anh ấy chính là tổng tư lệnh của quân đội ở biên giới!
Nhưng Lăng Sở Sở vẫn kìm lại không nói.
“Đúng rồi, chị dâu”, Vương Chung Quy nói tiếp: “Bởi vì chiến tranh ở tiền tuyến đang căng thẳng, lần này tôi đến đây không ở lại được lâu, phải lên đường trở về ngay. Thế nên, đám cưới của chị và đại ca Mục có lẽ tôi không thể tham gia rồi”.
“Mặc dù tôi không đến, nhưng tôi đã chuẩn bị quà từ lâu”.
Vương Chung Quy nói xong thì lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Nhã Hiên.
“Anh có lòng rồi”, Lâm Nhã Hiên cười đáp, không khỏi tò mò: “Trong này có quà gì vậy?”
“Chị dâu có thể mở ra xem xem”, Vương Chung Quy nói.
“Có thể à?”, Lâm Nhã Hiên hơi do dự.
Suy cho cùng, mở quà ngay trước mặt người tặng thì không được lịch sự cho lắm.
“Có thể”, bấy giờ Mục Hàn lên tiếng: “Vừa hay anh cũng muốn xem cậu ta dày công chuẩn bị món quà gì cho chúng ta”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Lâm Nhã Hiên bèn mở hộp ra.
Bên trong là một món đồ giống như huân chương, toàn thân màu vàng, phản xạ ánh sáng chói mắt, đặc biệt là ở mặt trước còn khắc một con hổ đang gầm gào.
Tràn đầy khí phách.
“Huân chương Hổ Phù sao?”
Lăng Sở Sở nhận ra ngay lập tức.
Huân chương Hổ Phù là huân chương quân công chỉ xếp dưới Long chương ở nước Hoa Hạ, hiện nay chỉ có tứ đại chiến thần dưới trướng Mục Hàn và “chiến thần hộ quốc” Vương Chung Quy mới có.
Tác dụng của nó không chỉ giới hạn ở chỗ chứng minh quân công trong quá khứ, mà thậm chí còn có thể điều động quân đội chiến khu địa phương vào lúc khẩn cấp, vì vậy mới được đặt tên là huân chương Hổ Phù.
“Sở Sở, cô biết cái này sao?”, thấy Lăng Sở Sở tỏ ra ngạc nhiên, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Cái này…”, Lăng Sở Sở không biết có nên nói ra lai lịch và tác dụng của huân chương Hổ Phù hay không.
“Thứ đồ chơi này tôi mua được ở chợ đồ cũ đấy”, Vương Chung Quy sợ Lăng Sở Sở lỡ miệng, vội vàng cướp lời, nói: “Vì tôi làm lính nên khá có hứng thú với những thứ trông giống như ở trong quân đội”.
“Có lẽ trước đây cô gái này cũng làm lính nên cho rằng đây là huân chương quan trọng gì đó của quân đội phải không?”
Lăng Sở Sở lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đoán đúng rồi”, Lâm Nhã Hiên vui vẻ nói: “Sở Sở là lính đặc chủng đã giải ngũ”.
“Ồ, cô gái xinh đẹp, thế thì chúng ta cũng là chiến hữu đấy”, Vương Chung Quy tỏ ra vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vẻ mặt như gặp được đồng hương nơi đất khách, giả vờ y như thật.
Tiếp đó, Vương Chung Quy lại nói: “Chị dâu, tôi hiểu biết hạn hẹp, cũng không biết phụ nữ thích cái gì, cho nên lấy cái này tặng anh chị làm quà mừng đám cưới, hi vọng chị không chê!”
“Sao lại chê được chứ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu: “Anh là anh em với Mục Hàn, anh có lòng như vậy là tôi vui lắm rồi”.
“Hơn nữa của ít lòng nhiều mà!”
Nghe Lâm Nhã Hiên nói vậy, Lăng Sở Sở lại suýt chút nữa thì ngã nhào.
Đây là huân chương Hổ Phù đó!
Của nhiều lòng cũng nhiều.
Lâm Nhã Hiên đề nghị: “Mục Hàn, hiếm khi anh em của anh từ xa đến đây, hay là anh xuống bếp, giữ anh ấy lại ăn bữa cơm đi?”
“Thôi, thôi”, Vương Chung Quy nghe vậy vội vàng xua tay.
Để Mục Hàn nấu cơm cho mình ăn?
Vương Chung Quy không nhận nổi.
Vương Chung Quy nói: “Chị dâu, tôi và đại ca Mục thêm cả mấy anh em khác đã hẹn nhau ra ngoài tụ họp, tôi cũng không quấy rầy chị nữa”.
“Phải đấy”, Mục Hàn cũng gật đầu, nói: “Các anh em ngày xưa hiếm khi tụ về một chỗ”.
“Lần này cậu Vương sắp phải đi ra tiền tuyến, bọn anh dự định tiếp sức cho cậu ta”.
“Được thôi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, các anh ra ngoài chơi vui nhé”.
“Được”, Vương Chung Quy cười ha ha đáp.
Sau khi ra khỏi nhà, Mục Hàn và Vương Chung Quy đi đến phố đi bộ ẩm thực, tìm một quán ven đường ngồi xuống.
Mấy phút sau, tứ đại chiến thần Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng lần lượt tới nơi.
Đến lúc này, đại thống soái đứng đầu quân đội nước Hoa Hạ, tứ đại chiến thần mạnh nhất trong quân đội và một chiến thần hộ quốc đã tề tựu tại một quán ven đường nho nhỏ ở tỉnh.
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đã mấy năm không gặp Vương Chung Quy, lần này gặp mặt cứ như mở máy hát, trò chuyện trên trời dưới đất mãi không ngừng.
Rượu cũng uống hăng say.
“Quỳ Ngưu, tôi nói cho cậu biết, lần này tôi về tỉnh khiến quân địch lơ là chỉ là thứ yếu, chủ yếu là tôi thích đội Hổ Lang mà cậu đích thân huấn luyện, ha ha!”
Vương Chung Quy vỗ vai Quỳ Ngưu, nói.
Chương 481: Vương Chung Quy và Hoàng Điểu
“Thời gian trước, quân phiệt Đông Nam – Tang Kiệt to gan bằng trời, lén chạy đến Hoa Hạ còn dẫn theo một trăm nghìn quân lính tinh nhuệ, thế mà bị đội Hổ Lang với năm nghìn người của các cậu đột kích thành công!”
“Đấy xem ra là đội quân tập kích chất lượng đỉnh cao nhỉ!”
Vương Chung Quy vừa giơ ngón cái vừa nói: “Tôi phải đưa bọn họ đến biên giới, cho bọn họ lập công, như vậy thì cậu cũng nở mày nở mặt đúng không?”
“Khi ấy, cậu cũng có thể vỗ ngực nói đó chính là quân lính mà cậu huấn luyện được!”
“Còn không phải sao? Quân lính do anh đây huấn luyện mà kém được à?”, Quỳ Ngưu cũng đầy kiêu ngạo nói: “Nhưng mà thằng nhóc cậu nghe kĩ cho tôi, tôi có thể cho cậu mượn dùng đội Hổ Lang, nhưng cậu phải bảo đảm sẽ trả lại toàn quân không thương tổn gì cho tôi”.
“Yên tâm, cậu xót cho bảo bối yêu quý của cậu, tôi cũng đâu kém gì”, Vương Chung Quy cười ha hả, không có ý tốt nói: “Cùng lắm tôi đánh thắng trận trở về, mang về cho cậu vài cô vùng cận nhiệt đới, để cậu trải nghiệm thế nào?”
“Thôi đi”, Quỳ Ngưu bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường: “Nghe nói mấy năm gần đây, vùng cận nhiệt đới thịnh hành kiểu chuyển giới, không ít cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại là đàn ông chuyển giới”.
“Cậu đến biên giới phải kìm chế một chút, đừng có qua lại với người chuyển giới đấy!”
“Biến, biến đi!”, Vương Chung Quy vội mắng: “Má cậu, tôi là kiểu người đó sao?”
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều nhìn anh ta bằng ánh mắt hoài nghi.
“Này, tôi nói chứ…”, Vương Chung Quy bị họ nhìn đến mức nổi da gà, cực kì lúng túng nói: “Ánh mắt mấy người thế là sao?”
“Tôi không phải kiểu người đó!”
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đồng thanh xùy Vương Chung Quy.
Nếu Lăng Sở Sở ở đây, nhìn thấy tư lệnh tối cao trong lòng mình cũng đùa mấy câu không hại đến ai trong cuộc sống đời thường e rằng sẽ rất kinh ngạc.
Nhìn cảnh tượng hài hòa của ngũ đại chiến thần dưới trướng mình, Mục Hàn cũng xúc động trong lòng.
Xét cho cùng, năm người bọn họ mỗi người đều mang trọng trách bảo vệ quốc gia, ở cùng nhau thì ít xa nhau thì nhiều, hình ảnh thảnh thơi như vậy cũng là có một ngày tức là ít đi một ngày.
Cho dù bên ngoài họ đều đang trêu chọc Vương Chung Quy nhưng bốn người họ vẫn vô cùng quan tâm Vương Chung Quy.
Rượu qua ba lượt, Quỳ Ngưu lại nâng ly, nói với Vương Chung Quy: “Người anh em, tối nay cậu đi không biết khi nào mới gặp lại, tôi chúc cậu đánh nhanh thắng nhanh, sớm ngày quay về!”
“Cảm ơn cậu!”, Vương Chung Quy cũng vội vàng nâng ly.
“Còn nữa…”, lúc này Hoàng Điểu cũng nâng ly nói: “Người anh em, tuổi anh cũng lớn, lại còn độc thân, nhớ sống sót trở về, sau đó tìm một người vợ!”
“Hoàng Điểu, cảm ơn lời chúc của cô”, Vương Chung Quy cười nói: “Tôi sẽ làm vậy”.
“Nhưng mà Hoàng Điểu, tuổi cô cũng không còn nhỏ nữa, sao không thấy ai lọt vào mắt cô, chẳng lẽ cô muốn làm một người phụ nữ quá lứa lỡ thì ưu việt sao?”
“Anh biến đi, còn nói bậy bạ, cẩn thận tôi đánh anh”, Hoàng Điểu nhoẻn miệng cười.
“Ầy!”, Chúc Long thấy vậy, bắt đầu gây rối: “Tôi cảm thấy hai người có cảm tình, mọi người thấy thế nào?”
“Ở bên nhau, ở bên nhau!”, Quỳ Ngưu và Thao Thiết bắt đầu reo hò.
“Chậc, tôi không thích anh ta đâu nhé”, Hoàng Điểu bĩu môi nói.
“Yên tâm, dù thế giới này chỉ còn lại một người phụ nữ là cô thì tôi cũng không thích cô đâu”, Vương Chung Quy lại phản kích.
Dù vậy trong lòng Mục Hàn hiểu rõ, tuy Hoàng Điểu và Vương Chung Quy gặp nhau là bày ra bộ dạng không xem trọng người kia, nhưng thật ra trái tim hai người đã chung một nhịp đập từ lâu rồi.
Chỉ là bên nào cũng ngại ngùng, không dám bước ra bước đầu tiên.
Cho nên vẫn luôn lần lữa như vậy.
Ví dụ như Vương Chung Quy dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu lần này tôi có thể sống trở về nhất định sẽ bày tỏ với cô, đợi tôi, Hoàng Điểu!
Hoàng Điểu cũng có cùng suy nghĩ.
Trong lúc Mục Hàn và ngũ đại chiến thần đang uống rượu vô cùng vui vẻ, trên phố đi bộ ẩm thực đột nhiên xuất hiện một đám người cường tráng cầm dao pha trong tay.
Bởi vì bọn chúng để trần thân trên, trên ngực còn có hình xăm nên trông vô cùng chướng mắt.
Đám côn đồ hung ác tàn bạo này chính là người mà hai anh em Trương Tùng, Trương Khẩn đã tốn không ít tiền thuê từ ngoài tỉnh đến để đối phó với Mục Hàn.
Lúc này, Trương Khẩn đang nấp ở chỗ kín, còn đẩy theo Trương Tùng ngồi trên xe lăn.
Lần trước Mục Hàn náo loạn nhà họ Lâm ở Sở Dương, không chỉ khiến hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn mất hết mặt mũi, mà Trương Tùng còn bị Mục Hàn đánh tàn phế, e là nửa đời sau phải dính liền với chiếc xe lăn.
Vậy cho nên, Trương Tùng và Trương Khẩn mới trì hoãn qua vài ngày lại sốt sắng muốn tìm Mục Hàn báo thù.
Trương Tùng chỉ muốn đánh cho Mục Hàn liệt nửa người, bị thương nặng nề hơn hắn.
Sau đó sẽ hành hạ Mục Hàn suốt nửa đời còn lại.
Hành động trả thù của Trương Tùng và Trương Khẩn cũng được sự tán thành của nhà họ Lâm.
Dù sao Mục Hàn cũng đã náo loạn nhà họ Lâm, bắt bà cụ Lâm phải xin lỗi Lâm Nhã Hiên, khiến cả nhà họ Lâm đều không thể ngẩng đầu làm người.
Nếu hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn có thể đánh Mục Hàn tàn phế, đương nhiên nhà họ Lâm sẽ vô cùng vui mừng.
“Anh, những người này em thuê đều là những kẻ hung hãn nhất tỉnh bên cạnh, dù bản lĩnh Mục Hàn có cao cũng không thể nào đánh thắng bọn họ”.
Trương Khẩn nói với Trương Tùng đang ngồi trên xe lăn: “Lần này em sẽ bắt Mục Hàn nợ máu phải trả bằng máu!”
“Tốt!”, Trương Tùng mặt mày dữ tợn nói: “Mục Hàn đã hủy hoại cuộc đời anh, anh cũng phải khiến anh ta nửa đời sau muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Lúc này, nhóm Mục Hàn vẫn đang vui vẻ ăn uống.
Mấy chục gã đàn ông cường tráng, xăm mình, tay cầm dao pha tiến về phía bọn họ.
“Hả?”, lúc này Vương Chung Quy và tứ đại chiến thần đồng thời buông ly rượu xuống, không nhịn được nhíu mày: “Đám người này nhắm tới chúng ta sao?”
Vốn dĩ đang uống rượu ở bên ngoài lại đột nhiên gặp phải chuyện thế này, tâm trạng ai cũng sẽ không tốt.
“Ha ha!”, Mục Hàn cười nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, bọn họ nhắm vào tôi đấy”.
Lần trước náo loạn nhà họ Lâm, Mục Hàn đã sớm dự liệu bọn họ sẽ trả thù.
“Nhưng hôm nay mọi người là nhân vật chính, sao có thể để đám ruồi nhặng này làm mọi người mất hứng được chứ. Đám ruồi nhặng này giao cho tôi xử lý được rồi”.
Mục Hàn nói.
“Thế sao được?”, Vương Chung Quy lập tức đập bàn đứng dậy: “Anh là đại ca của bọn tôi, nào có cái lý đại ca gặp chuyện để đại ca đích thân ra tay, còn đàn em đứng trơ mắt nhìn kia chứ?”
“Đám chó má này ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao, dám đối đầu với đại ca?”
“Để tôi qua đó giải quyết bọn chúng!”
Tính cách của Vương Chung Quy cũng nóng nảy y hệt Quỳ Ngưu.
Lúc vừa mới nhập ngũ, anh ta là một kẻ bất trị.
Ỷ vào võ công học được ở chùa Thiếu Lâm từ nhỏ, không chịu thua ai.
Cuối cùng vẫn tới tay Mục Hàn trị cho ngoan ngoãn vâng lời.
Từ đó về sau, ai dám làm chuyện bất lợi với Mục Hàn, anh ta sẽ là người đầu tiên xông lên, nhất định phải đánh người đó rụng răng đầy đất mới thôi.
Trong lúc mấy chục gã đàn ông cường tráng xăm mình hùng hổ đi tới, Naruto lại đột nhiên xuất hiện.
Chương 482: Đại thống soái giống Mục Hàn
Mục Hàn mỉm cười, vươn tay ngăn cản Vương Chung Quy, rồi nói: “Xem ra không cần cậu ra tay nữa đâu!”
Theo lệnh của Sở Nhậm Hành, Naruto đã dẫn theo một vài cao thủ của nhà họ Sở, mai phục bên cạnh Mục Hàn. Đồng thời trong mấy ngày nay cũng đã giết được không ít gián điệp của quân địch giúp Vương Chung Quy.
Nhìn thấy bộ dạng của Naruto, Vương Chung Quy không khỏi vui mừng: “Này, đúng thật là!”
“Với thân phận này của tôi mà đi giao đấu với mấy tên cặn bã thì đúng là bôi nhọ thân phận của mình. Vừa khéo, có người thay tôi ra tay!”
“Đỡ phải làm bẩn tay tôi!”
Naruto dẫn theo mấy cao thủ của nhà họ Sở ngăn chặn mấy chục gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm.
“Người anh em, tôi khuyên anh tốt nhất mau rời khỏi đây đi”, Naruto nói.
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà lại dám dạy dỗ bọn tao?”, gã đàn ông xăm hình hùng hùng hổ hổ chửi bới: “Mau cút ra cho tao, nếu không, đừng trách dao phay trong tay tao không có mắt!”
“Đúng là đám kiến hôi!”, Naruto khịt mũi, lấy ra một tấm thẻ, lạnh lùng nói: “Không biết trong mắt mày, nhà họ Sở ở Đông Hải thì được coi là cái thá gì?”
“Cái gì?”, gã đàn ông vạm vỡ xăm hình bỗng tái mặt: “Anh, anh, anh là người nhà họ Sở ở Đông Hải sao?”
“Chứ sao nữa?”, Naruto khoanh tay trước ngực, đáp.
Nhà họ Sở là vương tộc nên rất có danh tiếng ở các tỉnh lân cận.
Ngay cả một nghìn hộ vệ của nhà họ Vu và đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ cũng không thể so sánh được.
Trong con mắt của đám ông trùm thế giới ngầm, nhà họ Sở là sự tồn tại ngang hàng với Hồng Anh Xã.
“Tôi có mắt không tròng, xúc phạm anh, mong các anh thứ lỗi!”, gã đàn ông vạm vỡ lập tức quỳ xuống trước mặt Naruto, không ngừng dập đầu nhận tội.
“Được rồi, tôi sẽ không truy cứu nữa”, Naruto xua tay và nói: “Tuy nhiên, có một nhân vật lớn đang dùng bữa ở phố đi bộ ẩm thực, tôi không muốn các anh quấy rầy đến anh ấy”.
“Vâng, vâng, vâng!”, gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm vội vàng trả lời.
Đối với họ mà nói, nhà họ Sở đã đủ mạnh rồi.
Không ngờ rằng, trên đoạn đường này còn có người được nhà họ Sở gọi là nhân vật lớn.
Mấy chục gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm cầm dao phay, bỏ chạy thoát thân.
Hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn trốn trong bóng tối với vẻ thất thần.
Trương Khẩn vội vàng hét lên với gã đàn ông vạm vỡ cầm đầu đang hoảng sợ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh bỏ chạy làm gì chứ?”
“Hai anh Trương, không phải tôi cầm tiền của anh là sẽ thay anh chịu chết”, gã đàn ông vạm vỡ giải thích: “Tôi vừa gặp người đó, anh cũng thấy rồi, anh ta là người nhà họ Sở ở Đông Hải đấy”.
“Người đó nói với tôi rằng, có một nhân vật lớn đang dùng bữa tại phố đi bộ ẩm thực. Tôi đoán rằng ở đây đã có nhiều cao thủ của nhà họ Sở mai phục, nếu tôi hành động thiếu suy nghĩ, gây ra chuyện lớn thì chắc chắn sẽ chọc giận nhân vật lớn đó”.
“Vậy nên, chúng tôi rút lui trước đã!”
“Sau này có cơ hội, tôi lại thay anh giải quyết tên kia”.
Dứt lời, gã đàn ông đó xoay người rời đi.
“Một nhân vật lớn đang dùng bữa ở đây sao?”, Trương Tùng không khỏi sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt hắn chợt tái nhợt: “Chẳng lẽ là tướng quân Vương Chung Quy, chiến thần hộ quốc?”
“Nghe nói tướng quân Vương Chung Quy trở về quê hương dưỡng thương, nhà họ Sở đã tiếp đón anh ta”.
“Nếu như vậy thì chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội để trả thù Mục Hàn rồi”, Trương Khẩn nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: “Thật đáng tiếc!”
“Không có gì đáng tiếc cả”, Trương Tùng cau mày: “Tướng quân Vương Chung Quy ở đây, chắc chắn có không ít cao thủ hộ vệ ẩn nấp bảo vệ, nếu bởi vì báo thù Mục Hàn mà chọc giận tướng quân Vương Chung Quy thì nhà họ Sở và hai anh em chúng ta đều tiêu đời”.
“Cho dù nhà họ Lâm có đến thì cũng không bảo vệ được chúng ta”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”, Trương Khẩn vừa nghe liền bị dọa sợ, vội vàng nói: “Anh, vậy chúng ta mau đi thôi!”
“Ừ”, Trương Tùng gật đầu, nhìn về hướng Mục Hàn, rồi nói: “Mục Hàn, hôm nay coi như mày may mắn, đúng lúc gặp được tướng Vương Chung Quy và người nhà họ Sở đang dùng bữa ở đây, tao tạm thời tha cho mày”.
“Nhưng tao muốn xử lý mày còn nhiều cơ hội, không nhất thiết phải ngay bây giờ”.
Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn hậm hực rời đi.
Sau khi cuộc gặp gỡ chiến hữu kết thúc, Vương Chung Quy nghênh ngang trở về sơn trang Tứ Hải.
Mặc dù Vương Chung Quy đã lên kế hoạch bí mật quay trở lại biên giới trong đêm nay, nhưng anh ta vẫn phải làm ra vẻ tận hưởng cuộc sống của mình trước mặt mọi người, tiếp tục khiến kẻ địch lơ là cảnh giác, để họ tưởng rằng Vương Chung Quy thực sự sa đọa sau khi bị thương. Chiến thần hộ quốc cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Naruto cũng trở lại sơn trang Tứ Hải báo cáo với Sở Nhậm Hành.
“Cái gì?”
“Vương Chung Quy đi gặp đại thống soái sao?”
Sau khi nghe Naruto báo cáo, khuôn mặt Sở Nhậm Hành hết sức kích động.
Naruto thậm chí còn kích động hơn cả Sở Nhậm Hành.
Đại thống soái mà hắn luôn ngưỡng mộ hóa ra lại là Mục Hàn, điều này khiến trái tim Naruto vẫn còn đang bàng hoàng, đập thình thịch chưa thể định thần lại.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành vẫn chưa phát hiện ra Naruto có điểm gì bất thường.
Sự chú ý của cụ ta hoàn toàn đổ dồn vào đại thống soái.
“Nói như vậy thì cậu đã nhìn thấy đại thống soái rồi sao?” Sở Nhậm Hành suy nghĩ một lát liền hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, đại thống soái trông như thế nào?”
Trước đó, nhà họ Sở đã cố gắng hết sức chọn một địa điểm ở tỉnh để dựng tượng cho đại thống soái, nhưng bởi vì một câu nói không giống với đại thống soái của Vương Chung Quy mà đã lật đổ bức tượng, điều này khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy rất tiếc nuối.
Sở Nhậm Hành luôn muốn biết đại thống soái trông như thế nào.
“Cái này…”, Naruto suy nghĩ một hồi, quyết định lật bài ngửa, nói cho Sở Nhậm Hành biết khuôn mặt thật của đại thống soái ra sao.
Suy cho cùng, cho dù nhà họ Sở không cung kính với Mục Hàn, nhưng chỉ cần không đối đầu với Mục Hàn thì có thể dựa vào thân phận ông ngoại của Mục Hàn cũng đủ khiến nhà họ Sở oai phong khắp chốn rồi.
Có điều, khi lời nói đến miệng, Naruto lại trở nên căng thẳng, thậm chí lời nói còn lắp bắp không rõ ràng: “Vị đại… đại thống soái đó… đó là… Mục Hàn…”
“Đại thống soái là Mục Hàn sao?”, Sở Nhậm Hành sững sờ một lát, sau đó cảm thấy như thời khắc tốt đẹp đã đến: “Naruto, ý của cậu, đại thống soái là Mục Hàn sao?”
“Hóa ra là vậy!”, Sở Hùng cũng bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chúng ta đều cho rằng Tổng tư lệnh Vương chẳng qua là chỉ bừa một người nào đó, hóa ra vốn dĩ cậu ta không hề chỉ bừa mà là có căn cứ hết cả”.
“Không ngờ, tên nhóc Mục Hàn này lại có vẻ bề ngoài giống đại thống soái”.
Nghe hai người họ nói vậy, Naruto cũng cạn lời.
Mấy người cũng giỏi tưởng tượng quá rồi nhỉ?
Nhưng nếu cả hai đã hiểu lầm thì Naruto cũng không giải thích gì nữa, vì vậy hắn chỉ đành gật đầu nói: “Đúng, chính là vậy!”
“Naruto, cậu làm việc kiểu gì vậy hả?”, lúc này Sở Hùng trách móc: “Cậu nhìn thấy đại thống soái rồi, tại sao lại không kịp thời thông báo cho chúng tôi biết?”
“Nếu cậu thông báo sớm thì gia chủ đã có thể tận mắt chứng kiến sự oai nghiêm của đại thống soái rồi”.