Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-483+484+485
Chương 483
Chương 483: Nhà họ Sở trở thành trò cười
“Đúng đúng đúng!”, Sở Nhậm Hành cũng vội vàng gật đầu, chỉ trích: “Cơ hội ngàn năm hiếm có để gặp được đại thống soái đấy, vậy mà lại bỏ qua mất rồi!”
“Naruto, cậu làm việc kiểu gì vậy hả?”
“Gia chủ, cái này không thể trách tôi được”, Naruto nghe vậy liền nhớ đến mấy gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm lúc nãy đến gây chuyện, lập tức lên tiếng giải thích: “Vốn dĩ tôi đang muốn đi thông báo với cụ nhưng có vài chuyện bất ngờ xảy ra nên mới dẫn đến việc tôi không kịp thời thông báo với cụ được”.
“Chuyện bất ngờ gì?”, Sở Nhậm Hành hỏi.
Naruto trả lời: “Có người muốn gây rắc rối cho đại thống soái”.
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành bỗng bị dọa sợ chết khiếp, tức giận nói: “Người nào mà to gan như vậy, lại muốn gây rắc rối cho đại thống soái?”
“Một nhóm côn đồ, khoảng tầm mấy chục người, ai nấy đều rất hung tợn, cũng may là tôi đã xuất hiện kịp thời và tiết lộ thân phận của nhà họ Sở chúng ta mới khiến đối phương khiếp sợ”.
Naruto tiếp tục nói.
“Naruto, cậu làm tốt lắm”, Sở Nhậm Hành vô cùng hài lòng nói: “Xem ra đối phương không biết thân phận của đại thống soái, nếu không thì có cho bọn chúng một trăm lá gan, chúng cũng không dám gây rắc rối cho đại thống soái”.
“Cậu kịp thời ra mặt thay đại thống soái giải quyết chuyện này, cũng coi như cậu đã dốc sức làm việc cho đại thống soái!”
“Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy”, Naruto gật đầu: “Cứ như vậy, mối quan hệ giữa nhà họ Sở chúng ta và đại thống soái sẽ gần hơn một bước”.
“À, cậu có biết nhóm người đó là ai không?”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.
“Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã điều tra rồi”, Naruto trả lời: “Mấy kẻ vạm vỡ xăm hình đó đến từ tỉnh lân cận, chúng đều là những kẻ liều lĩnh”.
“Đám người này đều là do anh em Trương Tùng và Trương Khẩn bỏ ra rất nhiều tiền để mời tới”.
“Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn này có lai lịch thế nào?”, Sở Nhậm Hành sốt ruột hỏi.
“Thuộc hạ đã điều tra, bọn họ không có lai lịch gì cả, chỉ là mấy tên lừa bịp thôi”, Naruto trả lời: “Tuy nhiên, hai người bọn họ đã trở thành cháu rể tương lai của nhà họ Lâm ở Sở Dương. Thuộc hạ đoán rằng tám đến chín phần chuyện này là do người nhà họ Lâm sai khiến”.
“Nhà họ Lâm ở Sở Dương sao?”, Sở Nhậm Hành không khỏi nhíu mày: “Là nhà vợ của tên vô dụng Mục Hàn đúng không?”
“Vâng, thưa gia chủ”, Naruto gật đầu.
“Hừ! Chỉ một gia tộc nhỏ bé ở Sở Dương mà lại dám làm điều bất lợi với đại thống soái!”, Sở Nhậm Hành lập tức ra lệnh cho đám người Sở Hùng: “Sở Hùng, con dẫn người đến nhà họ Lâm một chuyến, cảnh cáo họ một phen”.
“Vâng, thưa gia chủ”, Sở Hùng nhận lời.
Cùng lúc này.
Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đã quay về nhà họ Lâm.
Thấy vậy, Lâm Long vội vàng tiến lên, hỏi: “Hai anh, thế nào rồi?”
“Đã đánh gãy răng Mục Hàn luôn chưa?”
“Haizz, đừng nhắc nữa!”, Trương Khẩn lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối: “Vốn dĩ hôm nay chính là thời cơ tốt để chúng tôi dạy dỗ Mục Hàn, nhưng đúng lúc lại có một nhân vật lớn ở đó nên chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay”.
“Nhân vật lớn ư?”, Lâm Long hơi ngờ vực hỏi: “Ai cơ?”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng “rầm”.
Cầm đầu là Sở Hùng dẫn theo mấy chục người từ nhà họ Sở xông thẳng vào.
“Này! Các người là ai?”, Lâm Long lớn tiếng hỏi.
Dù không biết Sở Hùng nhưng hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn vẫn có ấn tượng sâu sắc với Naruto đứng sau lưng Sở Hùng.
Trương Khẩn ghé sát vào tai Lâm Long nói nhỏ: “Người anh em, họ là người nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Khi đó, người nhà họ Sở đang bảo vệ nhân vật lớn ở phố đi bộ ẩm thực”.
“Cái gì?”, Lâm Long nghe vậy liền sợ tái mặt: “Nhà họ Sở?”
Tên tuổi nhà họ Sở như tiếng sấm bên tai Lâm Long.
Suy cho cùng họ thuộc vương tộc, một dòng họ lâu đời đã tồn tại hàng trăm năm, thế lực vượt xa nhà họ Vu và nhà họ Quách ở Đông Hải.
Nhà họ Sở muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, có thể nói là chuyện trong phút chốc.
Sở Hùng bước vào nhà họ Lâm, liếc nhìn mọi người xung quanh rồi ngạo nghễ nói: “Là nhà họ Lâm các người cử người đến gây chuyện ở phố đi bộ ẩm thực, muốn gây bất lợi với Tổng tư lệnh Vương phải không?”
“Tổng tư lệnh Vương?”, Lâm Long bị dọa sợ vỡ mật.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, nhân vật lớn mà hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn nhắc đến là ai.
“Không, không có”, Lâm Long vội xua tay: “Ông, ông hiểu lầm rồi, một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Lâm chúng tôi, đâu dám gây bất lợi cho Tổng tư lệnh Vương được chứ?”
“Chẳng qua là đúng lúc chúng tôi có kẻ thù cũng ở đó, không ngờ lại gặp phải Tổng tư lệnh Vương, nhà họ Lâm tội đáng chết, mong được thứ tội!”
“Tôi thay mặt cho nhà họ Lâm đảm bảo với ông, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa!”
“Tốt nhất là vậy”, Sở Hùng lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ không truy cứu tội của các người nữa! Nhưng nhà họ Lâm đã mạo phạm tới Tổng tư lệnh Vương thì cũng phải bày tỏ chút gì đó đi chứ”.
“Nhớ cho kỹ, Tổng tư lệnh Vương hiện đang sống ở sơn trang Tứ Hải, nhà họ Sở chúng tôi chịu trách nhiệm tiếp đón. Nên làm thế nào thì không cần tôi phải dạy mấy người nữa, đúng không?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu”, Lâm Long gật đầu lia lịa.
Sau khi đám người Sở Hùng rời đi, bà cụ Lâm biết được tin đã nổi giận đùng đùng, giậm chân nói: “Chuyện quái quỷ gì thế này?”
“Còn chưa dạy dỗ được Mục Hàn, mà ngược lại còn phải mất khoản tiền bồi thường lớn”.
Dù sao, với thân phận vương tộc của nhà họ Sở, nếu nhà họ Lâm đưa ít tiền thì đối phương sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Mặc dù rất khó xử, nhưng bà cụ Lâm cũng cắn răng lấy ra một tỷ tệ, chuẩn bị đích thân đến thăm hỏi nhà họ Sở.
Điều khiến bà cụ Lâm hết sức buồn bực là nhà họ Sở đã nhận một tỷ tệ, nhưng đừng nói là Vương Chung Quy mà ngay cả Sở Nhậm Hành mà bà ta cũng chẳng được gặp.
Trong mắt Sở Nhậm Hành, nhà họ Lâm không cùng đẳng cấp với nhà họ Sở.
Đêm đó, trong đêm khuya thanh vắng.
Vương Chung Quy cũng bắt đầu lặng lẽ hành động.
Nhân lúc đám người nhà họ Sở đã ngủ say, anh ta bí mật rời khỏi sơn trang Tứ Hải, dẫn theo đội Hổ Lang được tiếp nhận từ Quỳ Ngưu, đi suốt đêm trở về biên giới.
Sau đó ra trận khi người khác không đề phòng, đội Hổ Lang tập kích quân địch bất ngờ, vì ở thế chủ động tấn công nên đã tạo điều kiện thuận lợi cho trận đánh.
Quân đoàn 88 quét sạch quân chủ lực của địch trong một đêm.
Chỉ còn lại một số tướng bại trận, chạy trốn khắp nơi.
Biên giới Hoa Hạ một lần nữa được giữ vững.
Ngày hôm sau, tin tức được truyền ra ngoài, khiến cả Hoa Hạ đều chấn động.
Tất cả người dân đã đổ ra đường và nhao nhao ca tụng công lao vĩ đại của Vương Chung Quy.
Tất cả những nghi ngờ về Vương Chung Quy trong quá khứ đều chuyển thành những lời khen ngợi.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần cũng đã gọi điện ngay cho Vương Chung Quy để chúc mừng anh ta.
Mặc dù Vương Chung Quy tạo được uy danh lớn cho mình chỉ trong một đêm, một lần nữa lấy lại uy tín của mình trong lòng dân chúng, nhưng lúc này đám người nhà họ Sở đang rất buồn bực.
Bởi vì Vương Chung Quy bí mật quay trở lại biên giới, thậm chí không thèm chào hỏi, rõ ràng chỉ xem nhà họ Sở như một quân cờ.
Chương 484
Đặc biệt là có không ít vương tộc ngang bằng địa vị với nhà họ Sở, sau khi biết được tin tức này, đều cười nhạo nhà họ Sở, nói bọn họ bị người ta bán rồi mà còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta.
Những vương tộc gọi là nhà quyền thế này chỉ biết đấu đá nhau, nhớ rất rõ điểm yếu của người khác, căn bản sẽ không quan tâm đến việc thực ra lần này Vương Chung Quy có thể lập công cũng có cống hiến của nhà họ Sở.
Cống hiến của nhà họ Sở trong mắt bọn họ chỉ là Vương Chung Quy bày mưu tính kế ở hậu phương mà thôi.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của nhà họ Sở đã giảm xuống nhanh chóng trong giới vương tộc.
Mỗi ngày Sở Nhậm Hành đều than ngắn thở dài.
Đối mặt với sự châm chọc của vương tộc khác, lại không biết phải làm sao.
“Xem ra, chúng ta buộc phải nghĩ cách để xoay chuyển cục diện bất lợi rồi”, Sở Nhậm Hành tập hợp các nhân vật chủ chốt của nhà họ Sở lại, nói với vẻ lo lắng: “Nếu không thì, nhà họ Sở của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích trong nháy mắt”.
“Con đồng ý với cách nói của bố”, Sở Hùng gật đầu nói: “Con cảm thấy người duy nhất bây giờ có thể thay đổi cục diện trước mắt chỉ có đại thống soái!”
“Ý con là sao?”, Sở Nhậm Hành nói.
Sở Hùng thẳng thắn nói: “Người khác đều cảm thấy, nhà họ Sở chúng ta đã bị Vương Chung Quy lợi dụng, đối phương hoàn toàn không xem nhà họ Sở chúng ta ra gì, đây là nguyên nhân chính mà những vương tộc kia cười nhạo chúng ta”.
“Nhưng bọn họ đã lãng quên một chuyện, đó là bây giờ Sở Chí Toàn của nhà họ Sở chúng ta đang ở quân đoàn Côn Luân của đại thống soái, hơn nữa còn là trợ thủ đắc lực của đại thống soái”.
“Lần trước Tang Kiệt của quân phiệt Đông Nam đến gây phiền phức cho chúng ta, là đại thống soái nể mặt Sở Chí Toàn mới ra tay giúp đỡ”.
“Cho nên, nếu vào lúc then chốt này, bố có thể gặp mặt đại thống soái, tốt nhất là chụp chung một bức ảnh, sau đó đăng lên truyền thông công cộng, nhất định có thể thay đổi thế cục!”
“Ý kiến hay!”, nghe Sở Hùng nói vậy, trước mặt Sở Nhậm Hành sáng rực, không ngừng khen ngợi: “Sở Hùng, vẫn là đầu óc con sáng suốt!”
“Được! Cứ làm như vậy!”
Nhà họ Sở lập tức hành động.
Sở Nhậm Hành ăn mặc vô cùng lộng lẫy, tiến về khu nhà chiến khu tỉnh.
“Đứng lại, các người muốn làm gì?”, thấy nhà họ Sở người đông thế mạnh, đang đi về phía này, vệ binh đứng gác vội ngăn lại: “Ở đây là khu nhà chiến khu, trọng địa quân sự, người không phận sự miễn vào!”
“Thưa quân gia”, Sở Hùng dẫn đầu, lập tức đưa lên một điếu thuốc, cười nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi không phải đám người tạp nham, chúng tôi đến gặp đại thống soái”.
“Đúng rồi, chúng tôi là người nhà họ Sở, người phía sau là Sở Nhậm Hành gia chủ của chúng tôi!”
Nghe Sở Hùng nói xong, sắc mặt hai tên vệ binh canh gác liền trở nên kỳ lạ.
Nghĩ cái gì thế?
Còn muốn gặp đại thống soái?
Chúng tôi đã đứng canh gác ở đây bao nhiêu ngày rồi, cũng chưa từng gặp đại thống soái.
Đám các người vừa đến liền chỉ mặt gọi tên, đòi gặp đại thống soái ư?
Nghĩ mình là ai chứ?
“Cút cút cút!”, một tên vệ binh trong số đó tức giận nói: “Nhà họ Sở gì, đại thống soái là người các người muốn gặp là gặp được à?”
Sở Hùng lập tức sững sờ.
Sao nhắc tên của nhà họ Sở mà cũng không có tác dụng gì nhỉ?
Lúc này, Sở Nhậm Hành vẫy tay về phía Sở Hùng.
Sở Hùng lập tức đến gần hỏi: “Bố, bố có gì dặn dò?”
“Con đừng nhắc đến nhà họ Sở, người ta làm lính, ngày nào cũng ở doanh trại, chắc chắn chưa từng nghe đến danh tiếng của nhà họ Sở”, Sở Nhậm Hành nói: “Thế này đi, con nhắc đến tên Sở Chí Toàn ở quân đoàn Côn Luân đi”.
“Đúng rồi!”, Sở Hùng lập tức gật đầu: “Tên của Sở Chí Toàn chắc chắn dùng được”.
Thế là Sở Hùng nghênh ngang đi đến trước mặt hai tên vệ binh, nói: “Quân gia, nhà họ Sở chúng tôi có một vị tướng quân tên là Sở Chí Toàn, bây giờ đang ở quân đoàn Côn Luân”.
Sở Hùng vừa nói như vậy, sắc mặt hai tên vệ binh lúc này mới biến đổi.
Tuy nói bọn họ cũng không biết Sở Chí Toàn là ai, nhưng quân đoàn Côn Luân là quân đoàn thân cận của đại thống soái, luôn phụ trách bảo vệ an toàn của đại thống soái, đây là chuyện ai ai trong quân đội cũng biết.
Có thể trúng tuyển làm binh sĩ của quân đoàn Côn Luân, đều là tinh anh trong các tinh anh, tương lai ắt sẽ có thể một mình đảm đương một phương.
Cho nên, hai tên vệ binh không dám lơ là.
Một tên vệ binh trong đó nói: “Các người đợi chút, tôi đi thông báo với tư lệnh của chiến khu”.
“Được được được”, Sở Hùng gật đầu liên tục.
“Sở Chí Toàn?”
“Tướng quân của quân đoàn Côn Luân, trợ thủ đắc lực của đại thống soái?”
Bộ tư lệnh chiến khu tỉnh.
Nghe thấy thông báo của vệ binh, tư lệnh Viên Duy Nhất mặt đầy ngơ ngác: “Tôi từ quân đoàn Côn Luân ra, sao trước này không nghe nói đến nhân vật này?”
“Mọi người từng nghe chưa?”
Mấy phó tư lệnh, tham mưu trưởng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Lúc này, đúng lúc một trung đoàn trưởng đến báo cáo: “Báo cáo tư lệnh, trong đợt huấn luyện gánh vác nặng vừa tiến hành của liên đội cấp dưới của chúng tôi, một binh sĩ tên là Sở Chí Toàn không thông qua khảo hạch, liên đội kiến nghị sư đoàn chúng ta sa thải binh sĩ này”.
“Sở Chí Toàn?”, Viên Duy Nhất nghe cái tên này, lập tức hỏi: “Lính của đoàn các cậu à?”
“Đúng vậy”, trung đoàn trưởng gật đầu nói: “Đã khảo hạch nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, huấn luyện cũng không theo kịp, thật sự là chút ý chí cầu tiến cũng không có. Nếu không phải ngại vì có người chiếu cố, tôi đã đuổi hắn từ lâu rồi”.
“Ồ, còn là một người có quan hệ à”, Viên Duy Nhất khinh thường nói: “Loại binh sĩ không đạt tiêu chuẩn này, nên đuổi thì cứ đuổi”.
“Có điều, đối phương tự xưng là người của nhà họ Sở”, lúc này vệ binh chen vào một câu.
“Nhà họ Sở?”, Viên Duy Nhất suy nghĩ, lập tức ra lệnh: “Mau điều tra bối cảnh của nhà họ Sở cho tôi”.
Không đến một phút, bộ phận tình báo đã truyền tin đến.
Thì ra gia chủ Sở Nhậm Hành của nhà họ Sở lại và ông ngoại ruột của Mục Hàn.
“Trời ơi!”, mặt Viên Duy Nhất đầy kinh ngạc: “Không ngờ nhà họ Sở lại có mối quan hệ thân thiết với đại thống soái như vậy, thảo nào dám chỉ mặt gọi tên, muốn gặp đại thống soái”.
Tin tức này vừa phát ra, đám người Viên Duy Nhất đồng loạt chấn động.
Bọn họ cũng không biết, trạng thái mối quan hệ căng thẳng của nhà họ Sở và Mục Hàn bấy giờ.
Chỉ sợ tiếp đón ông ngoại của Mục Hàn không chu đáo, Viên Duy Nhất vội nói: “Nếu đã là ông ngoại của đại thống soái, vậy còn ngây ra làm gì, mau mời người ta vào!”
“Đợi đã!”, Viên Duy Nhất dứt lời, lại nói tiếp: “Bỏ đi, vẫn là tôi đích thân ra mời vậy! Suy cho cùng đây cũng là ông ngoại của đại thống soái mà!”
Thế là Viên Duy Nhất liền dẫn theo đám người của bộ tư lệnh, vội vàng chạy ra cổng của khu nhà chiến khu.
“Gia chủ Sở, chào cụ!”, sau khi nhìn thấy Sở Nhậm Hành, Viên Duy Nhất niềm nở: “Tôi là Viên Duy Nhất – tư lệnh của chiến khu tỉnh, cũng là lính của đại thống soái!”
“Cụ mau theo tôi vào trong!”
Tư lệnh của chiến khu tỉnh đích thân ra tiếp đón ư?
Điều này khiến tất cả người nhà họ Sở đều kích động không thôi.
Nhà họ Sở chỉ nhắc đến Sở Chí Toàn thì nhận được tiếp đãi long trọng như thế, xem ra nhà họ Sở sắp bay cao rồi.
Chương 485
Thái độ nhiệt tình của Viên Duy Nhất khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy Sở Chí Toàn đúng là một chiến tướng quan trọng của quân đoàn Côn Luân, và là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Có thể khiến đường đường một tư lệnh chiến khu tỉnh dẫn dắt các tướng của Bộ Tư lệnh ra nghênh đón, điều này đáng tự hào đến mức nào chứ!
Sau khi Sở Nhậm Hành trở về, cụ ta lại có dịp khoe mẽ rồi đây.
Sở Chí Toàn, cháu trai thứ năm của cụ ta chắc chắn là người quan trọng trong quân đoàn Côn Luân.
Địa vị của hắn quan trọng đến mức tư lệnh chiến khu tỉnh phải đích thân ra đón tiếp khi có người thân của mình đến thăm.
Những người còn lại trong nhà họ Sở cũng suy nghĩ như vậy.
Nhiều hậu bối của nhà họ Sở trước đó chưa từng gây hấn với Sở Chí Toàn, đã vội lên tiếng trước nhằm kéo gần quan hệ với Sở Chí Toàn.
Dù sao nhà họ Sở có người tài như Sở Chí Toàn, lại được đại thống soái đánh giá cao, lại còn là nhân vật cốt cán của quân đoàn Côn Luân, tương lai nhà họ Sở chắc chắn sẽ vươn lên dẫn đầu, xếp trên vương tộc.
Một khi được xếp trên hàng vương tộc, họ sẽ có thể được tham gia vào tầng lớp thế gia ở thủ đô.
Điều này khiến Sở Nhậm Hành vô cùng kích động.
Sở Nhậm Hành thậm chí không biết rằng lý do Viên Duy Nhất khách sáo với họ như vậy là vì Mục Hàn, không liên quan gì đến Sở Chí Toàn.
Nếu không, Viên Duy Nhất căn bản không thèm để ý đến họ.
Viên Duy Nhất dẫn đầu một nhóm tướng lĩnh chào đón đám người Sở Nhậm Hành vào trong Bộ Tư lệnh.
Hai bên cùng trò chuyện hàn huyên.
Biết được Viên Duy Nhất cũng có xuất thân từ quân đoàn Côn Luân, biết rất rõ về tình hình của quân đoàn Côn Luân, thế là Sở Nhậm Hành liền có ý muốn thông qua miệng của Viên Duy Nhất để nói tình hình của Sở Chí Toàn với các con cháu của mình: “Tư lệnh Viên, không biết cháu thứ năm là Sở Chí Toàn của tôi đã biểu hiện như thế nào ở quân đoàn Côn Luân vậy?”
“Chuyện này…”
Viên Duy Nhất không biết mở miệng như thế nào.
Suy cho cùng, Viên Duy Nhất mới biết Sở Chí Toàn vào quân doanh là dựa vào những mối quan hệ nhất định, hơn nữa biểu hiện tệ đến mức ngay cả người đứng đầu sư đoàn cũng muốn trục xuất hắn.
Đúng lúc này Sở Nhậm Hành lại hỏi tới.
Viên Duy Nhất cũng không thể nói với Sở Nhậm Hành rằng biểu hiện của Sở Chí Toàn rất tệ.
Dù sao nếu xét về vai vế, Mục Hàn còn phải gọi Sở Chí Toàn một tiếng anh họ.
Thấy biểu hiện của Sở Nhậm Hành, ông cụ này vẫn vô cùng mong đợi.
“Biểu hiện của Sở Chí Toàn rất tốt, cậu ấy có vai trò không thể thay thế trong quân đoàn Côn Luân, đại thống soái rất coi trọng cậu ta”.
Để không làm Sở Nhậm Hành thất vọng, Viên Duy Nhất đành phải nói ra lời trái với lòng mình.
“Tốt quá rồi! Thực sự là tốt quá rồi!”
Nghe thấy Viên Duy Nhất khen ngợi, Sở Nhậm Hành vui đến mức không ngậm được miệng, thậm chí còn vỗ tay: “Thằng nhóc này quả nhiên không làm tôi thất vọng, nhà họ Sở chúng tôi xuất hiện rồng rồi!”
Cháu trai của cụ chính là đại thống soái, chẳng phải nhà họ Sở các cụ xuất hiện rồng hay sao!
Viên Duy Nhất âm thầm giễu cợt.
Sau đó, Viên Duy Nhất dẫn đầu một nhóm các tướng của Bộ Tư lệnh, đích thân đưa đám người Sở Nhậm Hành đi thăm chiến khu.
Có thể nói, sự tiếp đón của Viên Duy Nhất đối với Sở Nhậm Hành là ở cấp độ cao nhất.
Điều này càng làm cho Sở Nhậm Hành vui mừng không khép miệng lại được.
Cụ ta càng thầm đề cao Sở Chí Toàn hơn, thậm chí còn hơi oán trách Sở Chí Toàn: “Thằng nhóc này thật đúng là náu mình quá kỹ. Có thân phận như vậy lẽ ra nên sớm nói cho mình biết chứ!”
“Phải rồi, gia chủ Sở, tôi có một món quà muốn tặng cho cụ”, lúc này Viên Duy Nhất nói.
“Hả?”, Sở Nhậm Hành đầy vẻ ngạc nhiên, nói: “Còn có cả quà à?”
Chẳng những được đích thân tư lệnh chiến khu tỉnh tiếp đón, mà còn sắp xếp một món quà, thật đúng là vinh dự quá.
“Đúng vậy”, Viên Duy Nhất giơ tay ra nói: “Gia chủ Sở, mời theo tôi!”
Đám người Sở Nhậm Hành đi theo Viên Duy Nhất đến phòng khách.
Viên Duy Nhất ra lệnh cho người lấy bằng vinh danh ra, đưa cho Sở Nhậm Hành, cười nói: “Gia chủ Sở, cụ xem, đây là chiến khu tỉnh chúng tôi tặng cho nhà họ Sở cụ!”
Sở Nhậm Hành mở nó ra và thấy trên đó được viết bằng phông chữ mạ vàng: Gia tộc hộ quốc!
Bốn chữ lớn mang đầy uy lực, mạ vàng lấp lánh, nhất là chỗ chữ ký và đóng dấu của chiến khu tỉnh càng chói mắt làm sao.
“Tư lệnh Viên, đây là…”
Thấy vậy, trên mặt Sở Nhậm Hành tràn đầy hưng phấn, giọng nói run run: “Tặng cho nhà họ Sở chúng tôi ư?”
“Tất nhiên!”, Viên Duy Nhất gật đầu: “Nhà họ Sở các cụ đã bồi dưỡng được một rường cột bảo vệ đất nước, bằng vinh danh này là dành cho nhà họ Sở các cụ, hoàn toàn xứng đáng!”
“Vậy, vậy tôi xin cảm ơn Tư lệnh Viên!”, Sở Nhậm Hành đón lấy bằng vinh danh, cười hớn hở nói: “Nhà họ Sở chúng tôi có trọng thần bảo vệ đất nước, cụ già tôi đây cảm thấy vô cùng ấm lòng, tôi vô cùng tự hào vì cháu tôi!”
Thấy Sở Nhậm Hành đã nhận bằng vinh danh, những người khác trong nhà họ Sở cũng kích động mãi không thôi.
Nhà họ Sở vốn dĩ không có nhiều ưu thế trong giới vương tộc.
Nhưng bây giờ đã khác.
Nhà họ Sở đã xuất hiện một trọng thần bảo vệ đất nước, hơn nữa còn được đại thống soái trọng dụng.
Do đó, địa vị của nhà họ Sở sẽ nâng cao.
Sẽ có thể dễ dàng xếp hạng hàng đầu trong vương tộc.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành hoàn toàn hiểu sai ý của Viên Duy Nhất.
Lý do Viên Duy Nhất trao bằng danh dự này hoàn toàn là vì Mục Hàn.
Vũ khí quan trọng của đất nước mà Viên Duy Nhất nói thực ra chính là Mục Hàn.
Nhưng theo Sở Nhậm Hành thấy, người được gọi là vũ khí quan trọng bảo vệ đất nước là cháu trai thứ năm của cụ ta Sở Chí Toàn.
Tuy rằng cả hai bên đều hiểu lầm ý của đối phương nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của đôi bên.
Cả Viên Duy Nhất và Sở Nhậm Hành đều rất vui mừng.
Viên Duy Nhất thậm chí còn vỗ ngực đảm bảo: “Sau này chuyện của nhà họ Sở cụ cũng chính là chuyện của Viên Duy Nhất tôi đây!”
“Nếu cụ có bất kỳ yêu cầu gì xin cứ nói với tôi!”
“Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định không từ chối”.
“Ôi chao, vậy thì thực sự cảm ơn Tư lệnh Viên!”, nghe Viên Duy Nhất nói như vậy, Sở Nhậm Hành càng ngất ngây.
Ngay cả tâm trí của Sở Nhậm Hành cũng đã hiện lên cảnh cụ ta diễu võ dương oai trong vòng vây của các vương tộc.
“Nếu Tư lệnh Viên đã nói như vậy, thì ông cụ tôi vừa hay có chuyện này muốn phiền Tư lệnh Viên đây”.
Tuy rằng đã ngây ngất, nhưng mục đích chính vẫn chưa đạt được, Sở Nhậm Hành không cam tâm cứ thế rời đi.
Vừa hay dựa vào lời nói này của Viên Duy Nhất mà toại nguyện ước muốn của mình: “À, Tư lệnh Viên này, tôi đã đến khu nhà chiến khu tỉnh cả nửa ngày rồi mà sao không thấy đại thống soái vậy?”
“Chuyện này…”, Viên Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia chủ Sở, cụ đợi một lát, tôi đi hỏi xem tình hình thế nào”.
Mặc dù Sở Nhậm Hành là ông ngoại của Mục Hàn nhưng Viên Duy Nhất vẫn phải hỏi xem ý của Mục Hàn.
Suy cho cùng, họ đều là quân nhân.
Đặc biệt là thân phận của Mục Hàn lại càng nhạy cảm.
Viên Duy Nhất ra ngoài hành lang và gọi điện cho Mục Hàn.
“Cái gì?”
“Nhà họ Sở lại đến chiến khu tỉnh sao?”
Mục Hàn giận dữ mắng mỏ từ đầu dây bên kia: “Viên Duy Nhất, ông làm việc kiểu gì thế hả?”
“Tôi không liên quan gì đến nhà họ Sở hết”.
“Mau đuổi cổ họ đi ngay!”
Chương 486
Bị Mục Hàn mắng như tát nước, Viên Duy Nhất đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Không ngờ, Mục Hàn lại không muốn gặp nhà họ Sở như vậy.
Điều này rõ thật là đã không nịnh hót được lại còn phản tác dụng.
Thật nực cười là ông ta còn trao tặng bằng vinh danh cho nhà họ Sở.
Sự hiểu lầm này lớn quá rồi.
Tuy nhiên, bằng vinh danh đã trao tặng rồi, Viên Duy Nhất cũng không tiện lấy lại.
Nếu không, chẳng phải ông ta tự tát vào mặt mình hay sao?
Lúc này, Viên Duy Nhất cuối cùng cũng hiểu rằng, nhà họ Sở thậm chí còn không biết thân phận thực sự của đại thống soái Mục Hàn. Nếu không, dựa vào thân phận ông ngoại của Sở Nhậm Hành có thể trực tiếp đi tìm Mục Hàn, đâu cần phải thông qua mình?
Tuy nhiên, Viên Duy Nhất không tiện nói thẳng mặt với nhà họ Sở.
Khi trở lại phòng tiếp khách, ông ta đành nói: “Thực xin lỗi gia chủ Sở, hiện giờ đại thống soái không có ở chiến khu tỉnh”.
“Hả? Không có ở đây à?”, Sở Nhậm Hành có chút thất vọng, sau đó lại hỏi: “Vậy Tư lệnh Viên, phiền cậu hỏi lại giúp tôi xem hiện giờ đại thống soái đang ở đâu, Sở Nhậm Hành tôi sẽ đích thân qua đó!”
“Gia chủ Sở, xin chú ý ngôn từ của cụ”, Viên Duy Nhất đầy vẻ nghiêm túc nói: “Hành tung của đại thống soái thuộc bí mật quân sự, đâu phải cụ và tôi cứ hỏi rồi lại hỏi được?”
“Vậy à?”, Sở Nhậm Hành đành phải từ bỏ: “Nếu đã là bí mật quân sự thì chúng tôi không tiện miễn cưỡng nữa!”
“Ừ”, Viên Duy Nhất gật đầu.
Tuy không gặp đại thống soái nhưng Sở Nhậm Hành rất vui.
Đầu tiên, Sở Nhậm Hành đã xác định rằng cháu trai thứ năm của cụ ta – Sở Chí Toàn thuộc quân đoàn Côn Luân, đồng thời là cánh tay đắc lực của đại thống soái, là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Sở.
Thứ hai, khi Sở Nhậm Hành đến chiến khu tỉnh, được đích thân Tư lệnh Viên Duy Nhất đón tiếp và tháp tùng suốt cả quá trình. Với sự đãi ngộ này, Sở Nhậm Hành cũng đủ để khoe mẽ cả đời rồi.
Thứ ba, Sở Nhậm Hành cũng giành được bằng vinh danh do chiến khu tỉnh trao tặng.
Không chỉ Sở Nhậm Hành, mà thế hệ trẻ của nhà họ Sở, chẳng hạn như đám người Sở Chí Minh, cũng vui mừng mãi không thôi.
Đám người Sở Chí Minh thân là con cháu vương tộc nhưng lại không thể trở thành nhân vật thủ lĩnh top ba, nguyên nhân chủ yếu là thế lực của nhà họ Sở trong vương tộc không phải vượt trội nhất.
Tuy nhiên, bây giờ thì đã khác.
Nhà họ Sở xuất hiện một Sở Chí Toàn, phía sau có nền tảng là đại thống soái.
Đám người Sở Chí Minh hoàn toàn có hi vọng được xếp vào top đầu vương tộc.
Thậm chí Sở Chí Minh còn có thể tưởng tượng ra cảnh hắn tung hoành khoe mẽ không kiêng dè gì ở Đông Hải.
“Nhà họ Sở chúng tôi đúng là trong họa có phúc mà!”
Sở Nhậm Hành đầy vẻ xúc động nói: “Mới ngày hôm qua, đám người hợm hĩnh kia còn thốt ra rằng nhà họ Sở chúng tôi chẳng qua chỉ là một con cờ của Vương Chung Quy mà thôi”.
“Nhưng hôm nay, nhà họ Sở chúng tôi đến chiến khu tỉnh, được đích thân tư lệnh đón tiếp và đồng hành trong suốt quá trình. Với cách đãi ngộ này, toàn bộ vương tộc làm sao sánh kịp”.
“Phải đó!”, Sở Hùng cũng nói: “Nhà họ Sở chúng ta đã hoàn toàn lật ngược được tình thế rồi!”
“Tư lệnh Viên xuất thân từ quân đoàn Côn Luân, địa vị so với Vương Chung Quy cũng chỉ thấp hơn có một chút thôi. Ông ấy đã tiếp đón chúng ta nồng nhiệt như vậy đủ để thấy được địa vị của Sở Chí Toàn trong quân đội”.
“Tôi tin rằng việc Vương Chung Quy rời đi không từ biệt không phải vì coi thường nhà họ Sở chúng ta, mà là vì hoàn cảnh chiến tranh ép buộc. Dù sao thì tình hình chiến trường cũng biến hóa khó lường chỉ trong nháy mắt. Là một người lính, chắc chắn Vương Chung Quy phải coi chiến trường làm chính”.
“Đúng vậy, chắc chắn là như vậy”, Sở Lão Lục cũng thể hiện sự đồng tình: “Cũng may nhà họ Sở chúng ta và Mục Hàn đã vạch rõ ranh giới. Nếu không để tên nhóc đó biết được nhà họ Sở chúng ta thịnh vượng như vậy, chưa biết chừng lại muốn bấu vào”.
“Tôi nói này Lão Lục, vào lúc người người đang hưng phấn như thế này, ông có thể đừng nhắc đến cái loại gây mất hứng đó được không?”
Vẻ mặt Sở Hùng đầy bất mãn: “Lão Lục, ông nhớ lấy, giờ nhà họ Sở chúng ta đã xếp vào hàng vương tộc hạng nhất rồi, loại con kiến thấp hèn như Mục Hàn hoàn toàn ở một cấp bậc khác xa với chúng ta. Đừng nói là nhìn nhận nó, cho dù chỉ nhắc đến nó thôi cũng đã khiến cho địa vị của nhà họ Sở chúng ta bị kéo thấp xuống rồi”.
“Đúng vậy, thằng hai nói đúng đó”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Lão Lục, sau này ông đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi nữa, tên của nó không xứng đáng lọt vào tai chúng ta”.
“Muốn bám víu quan hệ, làm cháu ngoại của tôi à? Kiếp sau cũng không có chuyện đó!”
Mọi người trong nhà họ Sở nghe xong đều phá lên cười.
“Gia chủ, xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện!”, lúc này Naruto đi cùng đám người nhà họ Sở không nhịn được nữa liền chen miệng vào: “Chuyện nhạo báng anh Mục sau này tốt nhất nên tránh đi thì hơn”.
Sở Nhậm Hành đã quá phô trương và công khai coi thường Mục Hàn, điều này khiến Naruto rất lo lắng.
Vì dù sao, Naruto đã biết danh tính thực sự của Mục Hàn.
“Cậu nói đúng!”, nhưng Sở Nhậm Hành lại hiểu sai ý của Naruto: “Loại cặn bã như Mục Hàn không xứng để tôi coi thường”.
“…”
Naruto trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Gia chủ, ý của tôi là cho dù thế nào Mục Hàn cũng là cháu ngoại của cụ, đây là sự thực không thể chối cãi, ai cũng không thể thay đổi được”.
“Mọi người dĩ hòa vi quý, sau này chắc chắn sẽ có lợi cho nhà họ Sở”.
“Xì!”, Sở Nhậm Hành lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ là loại cặn bã, có thể mang lại lợi ích gì cho nhà họ Sở chứ?”
“Haizz, tôi nói này Naruto, hôm nay coi bộ cậu có chút không được bình thường lắm! Sao cậu cứ nói đỡ cho Mục Hàn thế, tôi thực sự hơi hoài nghi có phải cậu đã nhận lợi lộc của tên cặn bã đó hay không đấy?”
Sở Nhậm Hành nhìn Naruto nghi ngờ.
“Gia chủ, cụ đừng hiểu lầm, tôi trung thành với cụ, tuyệt đối không nhận lợi ích của bất kỳ một ai”, Naruto thấy vậy vội giải thích: “Có thể là do tôi lo nghĩ quá rồi!”
“Cậu thực sự là lo nghĩ quá rồi”, Sở Nhậm Hành xua tay: “Naruto, nhiệm vụ của cậu chỉ là bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi mà thôi. Còn về chuyện nhà của nhà họ Sở, cậu đừng nhúng tay vào”.
“Dạ!”, Naruto bất lực.
Bản thân đã cảnh báo rõ như vậy rồi, đáng tiếc là nhà họ Sở không thể lĩnh hội được.
Nếu như đám người Sở Nhậm Hành đã không hiểu được thì cũng hết cách rồi.
Naruto đành phải lùi về phía sau.
Đám người Sở Nhậm Hành hoàn toàn không coi Mục Hàn ra gì. Đầu óc họ toàn là sự đãi ngộ cao nhất có được hôm nay, muốn gấp rút khoe khoang với đám vương tộc ở Đông Hải, khoe chuyến đi đến chiến khu tỉnh lần này của họ.
Sở Nhậm Hành lại càng khác người hơn, trở về Đông Hải đầy phách lối.
Đặc biệt là khi lái chiếc Rolls-Royce Phantom trên đường với bông hoa lớn màu đỏ ở phía trước.
Trên nóc xe có một tấm biển ghi: Gia tộc hộ quốc.
Sở Nhậm Hành ngồi trong xe, trên tay cầm tấm bằng vinh danh.
Khi xe đi vào thành phố Đông Hải còn cố tình mở cửa sổ xe để trưng ra cho dân chúng vây xem.
Nhất thời khiến nhà họ Sở trở thành trò cười.
Chương 483: Nhà họ Sở trở thành trò cười
“Đúng đúng đúng!”, Sở Nhậm Hành cũng vội vàng gật đầu, chỉ trích: “Cơ hội ngàn năm hiếm có để gặp được đại thống soái đấy, vậy mà lại bỏ qua mất rồi!”
“Naruto, cậu làm việc kiểu gì vậy hả?”
“Gia chủ, cái này không thể trách tôi được”, Naruto nghe vậy liền nhớ đến mấy gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm lúc nãy đến gây chuyện, lập tức lên tiếng giải thích: “Vốn dĩ tôi đang muốn đi thông báo với cụ nhưng có vài chuyện bất ngờ xảy ra nên mới dẫn đến việc tôi không kịp thời thông báo với cụ được”.
“Chuyện bất ngờ gì?”, Sở Nhậm Hành hỏi.
Naruto trả lời: “Có người muốn gây rắc rối cho đại thống soái”.
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành bỗng bị dọa sợ chết khiếp, tức giận nói: “Người nào mà to gan như vậy, lại muốn gây rắc rối cho đại thống soái?”
“Một nhóm côn đồ, khoảng tầm mấy chục người, ai nấy đều rất hung tợn, cũng may là tôi đã xuất hiện kịp thời và tiết lộ thân phận của nhà họ Sở chúng ta mới khiến đối phương khiếp sợ”.
Naruto tiếp tục nói.
“Naruto, cậu làm tốt lắm”, Sở Nhậm Hành vô cùng hài lòng nói: “Xem ra đối phương không biết thân phận của đại thống soái, nếu không thì có cho bọn chúng một trăm lá gan, chúng cũng không dám gây rắc rối cho đại thống soái”.
“Cậu kịp thời ra mặt thay đại thống soái giải quyết chuyện này, cũng coi như cậu đã dốc sức làm việc cho đại thống soái!”
“Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy”, Naruto gật đầu: “Cứ như vậy, mối quan hệ giữa nhà họ Sở chúng ta và đại thống soái sẽ gần hơn một bước”.
“À, cậu có biết nhóm người đó là ai không?”, Sở Nhậm Hành suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.
“Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã điều tra rồi”, Naruto trả lời: “Mấy kẻ vạm vỡ xăm hình đó đến từ tỉnh lân cận, chúng đều là những kẻ liều lĩnh”.
“Đám người này đều là do anh em Trương Tùng và Trương Khẩn bỏ ra rất nhiều tiền để mời tới”.
“Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn này có lai lịch thế nào?”, Sở Nhậm Hành sốt ruột hỏi.
“Thuộc hạ đã điều tra, bọn họ không có lai lịch gì cả, chỉ là mấy tên lừa bịp thôi”, Naruto trả lời: “Tuy nhiên, hai người bọn họ đã trở thành cháu rể tương lai của nhà họ Lâm ở Sở Dương. Thuộc hạ đoán rằng tám đến chín phần chuyện này là do người nhà họ Lâm sai khiến”.
“Nhà họ Lâm ở Sở Dương sao?”, Sở Nhậm Hành không khỏi nhíu mày: “Là nhà vợ của tên vô dụng Mục Hàn đúng không?”
“Vâng, thưa gia chủ”, Naruto gật đầu.
“Hừ! Chỉ một gia tộc nhỏ bé ở Sở Dương mà lại dám làm điều bất lợi với đại thống soái!”, Sở Nhậm Hành lập tức ra lệnh cho đám người Sở Hùng: “Sở Hùng, con dẫn người đến nhà họ Lâm một chuyến, cảnh cáo họ một phen”.
“Vâng, thưa gia chủ”, Sở Hùng nhận lời.
Cùng lúc này.
Anh em Trương Tùng và Trương Khẩn đã quay về nhà họ Lâm.
Thấy vậy, Lâm Long vội vàng tiến lên, hỏi: “Hai anh, thế nào rồi?”
“Đã đánh gãy răng Mục Hàn luôn chưa?”
“Haizz, đừng nhắc nữa!”, Trương Khẩn lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối: “Vốn dĩ hôm nay chính là thời cơ tốt để chúng tôi dạy dỗ Mục Hàn, nhưng đúng lúc lại có một nhân vật lớn ở đó nên chúng tôi vẫn chưa có cơ hội ra tay”.
“Nhân vật lớn ư?”, Lâm Long hơi ngờ vực hỏi: “Ai cơ?”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng “rầm”.
Cầm đầu là Sở Hùng dẫn theo mấy chục người từ nhà họ Sở xông thẳng vào.
“Này! Các người là ai?”, Lâm Long lớn tiếng hỏi.
Dù không biết Sở Hùng nhưng hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn vẫn có ấn tượng sâu sắc với Naruto đứng sau lưng Sở Hùng.
Trương Khẩn ghé sát vào tai Lâm Long nói nhỏ: “Người anh em, họ là người nhà họ Sở ở Đông Hải”.
“Khi đó, người nhà họ Sở đang bảo vệ nhân vật lớn ở phố đi bộ ẩm thực”.
“Cái gì?”, Lâm Long nghe vậy liền sợ tái mặt: “Nhà họ Sở?”
Tên tuổi nhà họ Sở như tiếng sấm bên tai Lâm Long.
Suy cho cùng họ thuộc vương tộc, một dòng họ lâu đời đã tồn tại hàng trăm năm, thế lực vượt xa nhà họ Vu và nhà họ Quách ở Đông Hải.
Nhà họ Sở muốn tiêu diệt nhà họ Lâm, có thể nói là chuyện trong phút chốc.
Sở Hùng bước vào nhà họ Lâm, liếc nhìn mọi người xung quanh rồi ngạo nghễ nói: “Là nhà họ Lâm các người cử người đến gây chuyện ở phố đi bộ ẩm thực, muốn gây bất lợi với Tổng tư lệnh Vương phải không?”
“Tổng tư lệnh Vương?”, Lâm Long bị dọa sợ vỡ mật.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, nhân vật lớn mà hai anh em Trương Tùng và Trương Khẩn nhắc đến là ai.
“Không, không có”, Lâm Long vội xua tay: “Ông, ông hiểu lầm rồi, một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Lâm chúng tôi, đâu dám gây bất lợi cho Tổng tư lệnh Vương được chứ?”
“Chẳng qua là đúng lúc chúng tôi có kẻ thù cũng ở đó, không ngờ lại gặp phải Tổng tư lệnh Vương, nhà họ Lâm tội đáng chết, mong được thứ tội!”
“Tôi thay mặt cho nhà họ Lâm đảm bảo với ông, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa!”
“Tốt nhất là vậy”, Sở Hùng lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ không truy cứu tội của các người nữa! Nhưng nhà họ Lâm đã mạo phạm tới Tổng tư lệnh Vương thì cũng phải bày tỏ chút gì đó đi chứ”.
“Nhớ cho kỹ, Tổng tư lệnh Vương hiện đang sống ở sơn trang Tứ Hải, nhà họ Sở chúng tôi chịu trách nhiệm tiếp đón. Nên làm thế nào thì không cần tôi phải dạy mấy người nữa, đúng không?”
“Tôi hiểu, tôi hiểu”, Lâm Long gật đầu lia lịa.
Sau khi đám người Sở Hùng rời đi, bà cụ Lâm biết được tin đã nổi giận đùng đùng, giậm chân nói: “Chuyện quái quỷ gì thế này?”
“Còn chưa dạy dỗ được Mục Hàn, mà ngược lại còn phải mất khoản tiền bồi thường lớn”.
Dù sao, với thân phận vương tộc của nhà họ Sở, nếu nhà họ Lâm đưa ít tiền thì đối phương sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Mặc dù rất khó xử, nhưng bà cụ Lâm cũng cắn răng lấy ra một tỷ tệ, chuẩn bị đích thân đến thăm hỏi nhà họ Sở.
Điều khiến bà cụ Lâm hết sức buồn bực là nhà họ Sở đã nhận một tỷ tệ, nhưng đừng nói là Vương Chung Quy mà ngay cả Sở Nhậm Hành mà bà ta cũng chẳng được gặp.
Trong mắt Sở Nhậm Hành, nhà họ Lâm không cùng đẳng cấp với nhà họ Sở.
Đêm đó, trong đêm khuya thanh vắng.
Vương Chung Quy cũng bắt đầu lặng lẽ hành động.
Nhân lúc đám người nhà họ Sở đã ngủ say, anh ta bí mật rời khỏi sơn trang Tứ Hải, dẫn theo đội Hổ Lang được tiếp nhận từ Quỳ Ngưu, đi suốt đêm trở về biên giới.
Sau đó ra trận khi người khác không đề phòng, đội Hổ Lang tập kích quân địch bất ngờ, vì ở thế chủ động tấn công nên đã tạo điều kiện thuận lợi cho trận đánh.
Quân đoàn 88 quét sạch quân chủ lực của địch trong một đêm.
Chỉ còn lại một số tướng bại trận, chạy trốn khắp nơi.
Biên giới Hoa Hạ một lần nữa được giữ vững.
Ngày hôm sau, tin tức được truyền ra ngoài, khiến cả Hoa Hạ đều chấn động.
Tất cả người dân đã đổ ra đường và nhao nhao ca tụng công lao vĩ đại của Vương Chung Quy.
Tất cả những nghi ngờ về Vương Chung Quy trong quá khứ đều chuyển thành những lời khen ngợi.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần cũng đã gọi điện ngay cho Vương Chung Quy để chúc mừng anh ta.
Mặc dù Vương Chung Quy tạo được uy danh lớn cho mình chỉ trong một đêm, một lần nữa lấy lại uy tín của mình trong lòng dân chúng, nhưng lúc này đám người nhà họ Sở đang rất buồn bực.
Bởi vì Vương Chung Quy bí mật quay trở lại biên giới, thậm chí không thèm chào hỏi, rõ ràng chỉ xem nhà họ Sở như một quân cờ.
Chương 484
Chương 484: Nhà họ Sở muốn gặp đại thống soáiĐặc biệt là có không ít vương tộc ngang bằng địa vị với nhà họ Sở, sau khi biết được tin tức này, đều cười nhạo nhà họ Sở, nói bọn họ bị người ta bán rồi mà còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta.
Những vương tộc gọi là nhà quyền thế này chỉ biết đấu đá nhau, nhớ rất rõ điểm yếu của người khác, căn bản sẽ không quan tâm đến việc thực ra lần này Vương Chung Quy có thể lập công cũng có cống hiến của nhà họ Sở.
Cống hiến của nhà họ Sở trong mắt bọn họ chỉ là Vương Chung Quy bày mưu tính kế ở hậu phương mà thôi.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của nhà họ Sở đã giảm xuống nhanh chóng trong giới vương tộc.
Mỗi ngày Sở Nhậm Hành đều than ngắn thở dài.
Đối mặt với sự châm chọc của vương tộc khác, lại không biết phải làm sao.
“Xem ra, chúng ta buộc phải nghĩ cách để xoay chuyển cục diện bất lợi rồi”, Sở Nhậm Hành tập hợp các nhân vật chủ chốt của nhà họ Sở lại, nói với vẻ lo lắng: “Nếu không thì, nhà họ Sở của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích trong nháy mắt”.
“Con đồng ý với cách nói của bố”, Sở Hùng gật đầu nói: “Con cảm thấy người duy nhất bây giờ có thể thay đổi cục diện trước mắt chỉ có đại thống soái!”
“Ý con là sao?”, Sở Nhậm Hành nói.
Sở Hùng thẳng thắn nói: “Người khác đều cảm thấy, nhà họ Sở chúng ta đã bị Vương Chung Quy lợi dụng, đối phương hoàn toàn không xem nhà họ Sở chúng ta ra gì, đây là nguyên nhân chính mà những vương tộc kia cười nhạo chúng ta”.
“Nhưng bọn họ đã lãng quên một chuyện, đó là bây giờ Sở Chí Toàn của nhà họ Sở chúng ta đang ở quân đoàn Côn Luân của đại thống soái, hơn nữa còn là trợ thủ đắc lực của đại thống soái”.
“Lần trước Tang Kiệt của quân phiệt Đông Nam đến gây phiền phức cho chúng ta, là đại thống soái nể mặt Sở Chí Toàn mới ra tay giúp đỡ”.
“Cho nên, nếu vào lúc then chốt này, bố có thể gặp mặt đại thống soái, tốt nhất là chụp chung một bức ảnh, sau đó đăng lên truyền thông công cộng, nhất định có thể thay đổi thế cục!”
“Ý kiến hay!”, nghe Sở Hùng nói vậy, trước mặt Sở Nhậm Hành sáng rực, không ngừng khen ngợi: “Sở Hùng, vẫn là đầu óc con sáng suốt!”
“Được! Cứ làm như vậy!”
Nhà họ Sở lập tức hành động.
Sở Nhậm Hành ăn mặc vô cùng lộng lẫy, tiến về khu nhà chiến khu tỉnh.
“Đứng lại, các người muốn làm gì?”, thấy nhà họ Sở người đông thế mạnh, đang đi về phía này, vệ binh đứng gác vội ngăn lại: “Ở đây là khu nhà chiến khu, trọng địa quân sự, người không phận sự miễn vào!”
“Thưa quân gia”, Sở Hùng dẫn đầu, lập tức đưa lên một điếu thuốc, cười nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi không phải đám người tạp nham, chúng tôi đến gặp đại thống soái”.
“Đúng rồi, chúng tôi là người nhà họ Sở, người phía sau là Sở Nhậm Hành gia chủ của chúng tôi!”
Nghe Sở Hùng nói xong, sắc mặt hai tên vệ binh canh gác liền trở nên kỳ lạ.
Nghĩ cái gì thế?
Còn muốn gặp đại thống soái?
Chúng tôi đã đứng canh gác ở đây bao nhiêu ngày rồi, cũng chưa từng gặp đại thống soái.
Đám các người vừa đến liền chỉ mặt gọi tên, đòi gặp đại thống soái ư?
Nghĩ mình là ai chứ?
“Cút cút cút!”, một tên vệ binh trong số đó tức giận nói: “Nhà họ Sở gì, đại thống soái là người các người muốn gặp là gặp được à?”
Sở Hùng lập tức sững sờ.
Sao nhắc tên của nhà họ Sở mà cũng không có tác dụng gì nhỉ?
Lúc này, Sở Nhậm Hành vẫy tay về phía Sở Hùng.
Sở Hùng lập tức đến gần hỏi: “Bố, bố có gì dặn dò?”
“Con đừng nhắc đến nhà họ Sở, người ta làm lính, ngày nào cũng ở doanh trại, chắc chắn chưa từng nghe đến danh tiếng của nhà họ Sở”, Sở Nhậm Hành nói: “Thế này đi, con nhắc đến tên Sở Chí Toàn ở quân đoàn Côn Luân đi”.
“Đúng rồi!”, Sở Hùng lập tức gật đầu: “Tên của Sở Chí Toàn chắc chắn dùng được”.
Thế là Sở Hùng nghênh ngang đi đến trước mặt hai tên vệ binh, nói: “Quân gia, nhà họ Sở chúng tôi có một vị tướng quân tên là Sở Chí Toàn, bây giờ đang ở quân đoàn Côn Luân”.
Sở Hùng vừa nói như vậy, sắc mặt hai tên vệ binh lúc này mới biến đổi.
Tuy nói bọn họ cũng không biết Sở Chí Toàn là ai, nhưng quân đoàn Côn Luân là quân đoàn thân cận của đại thống soái, luôn phụ trách bảo vệ an toàn của đại thống soái, đây là chuyện ai ai trong quân đội cũng biết.
Có thể trúng tuyển làm binh sĩ của quân đoàn Côn Luân, đều là tinh anh trong các tinh anh, tương lai ắt sẽ có thể một mình đảm đương một phương.
Cho nên, hai tên vệ binh không dám lơ là.
Một tên vệ binh trong đó nói: “Các người đợi chút, tôi đi thông báo với tư lệnh của chiến khu”.
“Được được được”, Sở Hùng gật đầu liên tục.
“Sở Chí Toàn?”
“Tướng quân của quân đoàn Côn Luân, trợ thủ đắc lực của đại thống soái?”
Bộ tư lệnh chiến khu tỉnh.
Nghe thấy thông báo của vệ binh, tư lệnh Viên Duy Nhất mặt đầy ngơ ngác: “Tôi từ quân đoàn Côn Luân ra, sao trước này không nghe nói đến nhân vật này?”
“Mọi người từng nghe chưa?”
Mấy phó tư lệnh, tham mưu trưởng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Lúc này, đúng lúc một trung đoàn trưởng đến báo cáo: “Báo cáo tư lệnh, trong đợt huấn luyện gánh vác nặng vừa tiến hành của liên đội cấp dưới của chúng tôi, một binh sĩ tên là Sở Chí Toàn không thông qua khảo hạch, liên đội kiến nghị sư đoàn chúng ta sa thải binh sĩ này”.
“Sở Chí Toàn?”, Viên Duy Nhất nghe cái tên này, lập tức hỏi: “Lính của đoàn các cậu à?”
“Đúng vậy”, trung đoàn trưởng gật đầu nói: “Đã khảo hạch nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, huấn luyện cũng không theo kịp, thật sự là chút ý chí cầu tiến cũng không có. Nếu không phải ngại vì có người chiếu cố, tôi đã đuổi hắn từ lâu rồi”.
“Ồ, còn là một người có quan hệ à”, Viên Duy Nhất khinh thường nói: “Loại binh sĩ không đạt tiêu chuẩn này, nên đuổi thì cứ đuổi”.
“Có điều, đối phương tự xưng là người của nhà họ Sở”, lúc này vệ binh chen vào một câu.
“Nhà họ Sở?”, Viên Duy Nhất suy nghĩ, lập tức ra lệnh: “Mau điều tra bối cảnh của nhà họ Sở cho tôi”.
Không đến một phút, bộ phận tình báo đã truyền tin đến.
Thì ra gia chủ Sở Nhậm Hành của nhà họ Sở lại và ông ngoại ruột của Mục Hàn.
“Trời ơi!”, mặt Viên Duy Nhất đầy kinh ngạc: “Không ngờ nhà họ Sở lại có mối quan hệ thân thiết với đại thống soái như vậy, thảo nào dám chỉ mặt gọi tên, muốn gặp đại thống soái”.
Tin tức này vừa phát ra, đám người Viên Duy Nhất đồng loạt chấn động.
Bọn họ cũng không biết, trạng thái mối quan hệ căng thẳng của nhà họ Sở và Mục Hàn bấy giờ.
Chỉ sợ tiếp đón ông ngoại của Mục Hàn không chu đáo, Viên Duy Nhất vội nói: “Nếu đã là ông ngoại của đại thống soái, vậy còn ngây ra làm gì, mau mời người ta vào!”
“Đợi đã!”, Viên Duy Nhất dứt lời, lại nói tiếp: “Bỏ đi, vẫn là tôi đích thân ra mời vậy! Suy cho cùng đây cũng là ông ngoại của đại thống soái mà!”
Thế là Viên Duy Nhất liền dẫn theo đám người của bộ tư lệnh, vội vàng chạy ra cổng của khu nhà chiến khu.
“Gia chủ Sở, chào cụ!”, sau khi nhìn thấy Sở Nhậm Hành, Viên Duy Nhất niềm nở: “Tôi là Viên Duy Nhất – tư lệnh của chiến khu tỉnh, cũng là lính của đại thống soái!”
“Cụ mau theo tôi vào trong!”
Tư lệnh của chiến khu tỉnh đích thân ra tiếp đón ư?
Điều này khiến tất cả người nhà họ Sở đều kích động không thôi.
Nhà họ Sở chỉ nhắc đến Sở Chí Toàn thì nhận được tiếp đãi long trọng như thế, xem ra nhà họ Sở sắp bay cao rồi.
Chương 485
Chương 485: Sự hiểu lầm của nhà họ Sở càng lúc càng nghiêm trọng hơnThái độ nhiệt tình của Viên Duy Nhất khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy Sở Chí Toàn đúng là một chiến tướng quan trọng của quân đoàn Côn Luân, và là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Có thể khiến đường đường một tư lệnh chiến khu tỉnh dẫn dắt các tướng của Bộ Tư lệnh ra nghênh đón, điều này đáng tự hào đến mức nào chứ!
Sau khi Sở Nhậm Hành trở về, cụ ta lại có dịp khoe mẽ rồi đây.
Sở Chí Toàn, cháu trai thứ năm của cụ ta chắc chắn là người quan trọng trong quân đoàn Côn Luân.
Địa vị của hắn quan trọng đến mức tư lệnh chiến khu tỉnh phải đích thân ra đón tiếp khi có người thân của mình đến thăm.
Những người còn lại trong nhà họ Sở cũng suy nghĩ như vậy.
Nhiều hậu bối của nhà họ Sở trước đó chưa từng gây hấn với Sở Chí Toàn, đã vội lên tiếng trước nhằm kéo gần quan hệ với Sở Chí Toàn.
Dù sao nhà họ Sở có người tài như Sở Chí Toàn, lại được đại thống soái đánh giá cao, lại còn là nhân vật cốt cán của quân đoàn Côn Luân, tương lai nhà họ Sở chắc chắn sẽ vươn lên dẫn đầu, xếp trên vương tộc.
Một khi được xếp trên hàng vương tộc, họ sẽ có thể được tham gia vào tầng lớp thế gia ở thủ đô.
Điều này khiến Sở Nhậm Hành vô cùng kích động.
Sở Nhậm Hành thậm chí không biết rằng lý do Viên Duy Nhất khách sáo với họ như vậy là vì Mục Hàn, không liên quan gì đến Sở Chí Toàn.
Nếu không, Viên Duy Nhất căn bản không thèm để ý đến họ.
Viên Duy Nhất dẫn đầu một nhóm tướng lĩnh chào đón đám người Sở Nhậm Hành vào trong Bộ Tư lệnh.
Hai bên cùng trò chuyện hàn huyên.
Biết được Viên Duy Nhất cũng có xuất thân từ quân đoàn Côn Luân, biết rất rõ về tình hình của quân đoàn Côn Luân, thế là Sở Nhậm Hành liền có ý muốn thông qua miệng của Viên Duy Nhất để nói tình hình của Sở Chí Toàn với các con cháu của mình: “Tư lệnh Viên, không biết cháu thứ năm là Sở Chí Toàn của tôi đã biểu hiện như thế nào ở quân đoàn Côn Luân vậy?”
“Chuyện này…”
Viên Duy Nhất không biết mở miệng như thế nào.
Suy cho cùng, Viên Duy Nhất mới biết Sở Chí Toàn vào quân doanh là dựa vào những mối quan hệ nhất định, hơn nữa biểu hiện tệ đến mức ngay cả người đứng đầu sư đoàn cũng muốn trục xuất hắn.
Đúng lúc này Sở Nhậm Hành lại hỏi tới.
Viên Duy Nhất cũng không thể nói với Sở Nhậm Hành rằng biểu hiện của Sở Chí Toàn rất tệ.
Dù sao nếu xét về vai vế, Mục Hàn còn phải gọi Sở Chí Toàn một tiếng anh họ.
Thấy biểu hiện của Sở Nhậm Hành, ông cụ này vẫn vô cùng mong đợi.
“Biểu hiện của Sở Chí Toàn rất tốt, cậu ấy có vai trò không thể thay thế trong quân đoàn Côn Luân, đại thống soái rất coi trọng cậu ta”.
Để không làm Sở Nhậm Hành thất vọng, Viên Duy Nhất đành phải nói ra lời trái với lòng mình.
“Tốt quá rồi! Thực sự là tốt quá rồi!”
Nghe thấy Viên Duy Nhất khen ngợi, Sở Nhậm Hành vui đến mức không ngậm được miệng, thậm chí còn vỗ tay: “Thằng nhóc này quả nhiên không làm tôi thất vọng, nhà họ Sở chúng tôi xuất hiện rồng rồi!”
Cháu trai của cụ chính là đại thống soái, chẳng phải nhà họ Sở các cụ xuất hiện rồng hay sao!
Viên Duy Nhất âm thầm giễu cợt.
Sau đó, Viên Duy Nhất dẫn đầu một nhóm các tướng của Bộ Tư lệnh, đích thân đưa đám người Sở Nhậm Hành đi thăm chiến khu.
Có thể nói, sự tiếp đón của Viên Duy Nhất đối với Sở Nhậm Hành là ở cấp độ cao nhất.
Điều này càng làm cho Sở Nhậm Hành vui mừng không khép miệng lại được.
Cụ ta càng thầm đề cao Sở Chí Toàn hơn, thậm chí còn hơi oán trách Sở Chí Toàn: “Thằng nhóc này thật đúng là náu mình quá kỹ. Có thân phận như vậy lẽ ra nên sớm nói cho mình biết chứ!”
“Phải rồi, gia chủ Sở, tôi có một món quà muốn tặng cho cụ”, lúc này Viên Duy Nhất nói.
“Hả?”, Sở Nhậm Hành đầy vẻ ngạc nhiên, nói: “Còn có cả quà à?”
Chẳng những được đích thân tư lệnh chiến khu tỉnh tiếp đón, mà còn sắp xếp một món quà, thật đúng là vinh dự quá.
“Đúng vậy”, Viên Duy Nhất giơ tay ra nói: “Gia chủ Sở, mời theo tôi!”
Đám người Sở Nhậm Hành đi theo Viên Duy Nhất đến phòng khách.
Viên Duy Nhất ra lệnh cho người lấy bằng vinh danh ra, đưa cho Sở Nhậm Hành, cười nói: “Gia chủ Sở, cụ xem, đây là chiến khu tỉnh chúng tôi tặng cho nhà họ Sở cụ!”
Sở Nhậm Hành mở nó ra và thấy trên đó được viết bằng phông chữ mạ vàng: Gia tộc hộ quốc!
Bốn chữ lớn mang đầy uy lực, mạ vàng lấp lánh, nhất là chỗ chữ ký và đóng dấu của chiến khu tỉnh càng chói mắt làm sao.
“Tư lệnh Viên, đây là…”
Thấy vậy, trên mặt Sở Nhậm Hành tràn đầy hưng phấn, giọng nói run run: “Tặng cho nhà họ Sở chúng tôi ư?”
“Tất nhiên!”, Viên Duy Nhất gật đầu: “Nhà họ Sở các cụ đã bồi dưỡng được một rường cột bảo vệ đất nước, bằng vinh danh này là dành cho nhà họ Sở các cụ, hoàn toàn xứng đáng!”
“Vậy, vậy tôi xin cảm ơn Tư lệnh Viên!”, Sở Nhậm Hành đón lấy bằng vinh danh, cười hớn hở nói: “Nhà họ Sở chúng tôi có trọng thần bảo vệ đất nước, cụ già tôi đây cảm thấy vô cùng ấm lòng, tôi vô cùng tự hào vì cháu tôi!”
Thấy Sở Nhậm Hành đã nhận bằng vinh danh, những người khác trong nhà họ Sở cũng kích động mãi không thôi.
Nhà họ Sở vốn dĩ không có nhiều ưu thế trong giới vương tộc.
Nhưng bây giờ đã khác.
Nhà họ Sở đã xuất hiện một trọng thần bảo vệ đất nước, hơn nữa còn được đại thống soái trọng dụng.
Do đó, địa vị của nhà họ Sở sẽ nâng cao.
Sẽ có thể dễ dàng xếp hạng hàng đầu trong vương tộc.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành hoàn toàn hiểu sai ý của Viên Duy Nhất.
Lý do Viên Duy Nhất trao bằng danh dự này hoàn toàn là vì Mục Hàn.
Vũ khí quan trọng của đất nước mà Viên Duy Nhất nói thực ra chính là Mục Hàn.
Nhưng theo Sở Nhậm Hành thấy, người được gọi là vũ khí quan trọng bảo vệ đất nước là cháu trai thứ năm của cụ ta Sở Chí Toàn.
Tuy rằng cả hai bên đều hiểu lầm ý của đối phương nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của đôi bên.
Cả Viên Duy Nhất và Sở Nhậm Hành đều rất vui mừng.
Viên Duy Nhất thậm chí còn vỗ ngực đảm bảo: “Sau này chuyện của nhà họ Sở cụ cũng chính là chuyện của Viên Duy Nhất tôi đây!”
“Nếu cụ có bất kỳ yêu cầu gì xin cứ nói với tôi!”
“Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định không từ chối”.
“Ôi chao, vậy thì thực sự cảm ơn Tư lệnh Viên!”, nghe Viên Duy Nhất nói như vậy, Sở Nhậm Hành càng ngất ngây.
Ngay cả tâm trí của Sở Nhậm Hành cũng đã hiện lên cảnh cụ ta diễu võ dương oai trong vòng vây của các vương tộc.
“Nếu Tư lệnh Viên đã nói như vậy, thì ông cụ tôi vừa hay có chuyện này muốn phiền Tư lệnh Viên đây”.
Tuy rằng đã ngây ngất, nhưng mục đích chính vẫn chưa đạt được, Sở Nhậm Hành không cam tâm cứ thế rời đi.
Vừa hay dựa vào lời nói này của Viên Duy Nhất mà toại nguyện ước muốn của mình: “À, Tư lệnh Viên này, tôi đã đến khu nhà chiến khu tỉnh cả nửa ngày rồi mà sao không thấy đại thống soái vậy?”
“Chuyện này…”, Viên Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia chủ Sở, cụ đợi một lát, tôi đi hỏi xem tình hình thế nào”.
Mặc dù Sở Nhậm Hành là ông ngoại của Mục Hàn nhưng Viên Duy Nhất vẫn phải hỏi xem ý của Mục Hàn.
Suy cho cùng, họ đều là quân nhân.
Đặc biệt là thân phận của Mục Hàn lại càng nhạy cảm.
Viên Duy Nhất ra ngoài hành lang và gọi điện cho Mục Hàn.
“Cái gì?”
“Nhà họ Sở lại đến chiến khu tỉnh sao?”
Mục Hàn giận dữ mắng mỏ từ đầu dây bên kia: “Viên Duy Nhất, ông làm việc kiểu gì thế hả?”
“Tôi không liên quan gì đến nhà họ Sở hết”.
“Mau đuổi cổ họ đi ngay!”
Chương 486
Chương 486: Cậu ta không xứng để chúng ta chê baiBị Mục Hàn mắng như tát nước, Viên Duy Nhất đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Không ngờ, Mục Hàn lại không muốn gặp nhà họ Sở như vậy.
Điều này rõ thật là đã không nịnh hót được lại còn phản tác dụng.
Thật nực cười là ông ta còn trao tặng bằng vinh danh cho nhà họ Sở.
Sự hiểu lầm này lớn quá rồi.
Tuy nhiên, bằng vinh danh đã trao tặng rồi, Viên Duy Nhất cũng không tiện lấy lại.
Nếu không, chẳng phải ông ta tự tát vào mặt mình hay sao?
Lúc này, Viên Duy Nhất cuối cùng cũng hiểu rằng, nhà họ Sở thậm chí còn không biết thân phận thực sự của đại thống soái Mục Hàn. Nếu không, dựa vào thân phận ông ngoại của Sở Nhậm Hành có thể trực tiếp đi tìm Mục Hàn, đâu cần phải thông qua mình?
Tuy nhiên, Viên Duy Nhất không tiện nói thẳng mặt với nhà họ Sở.
Khi trở lại phòng tiếp khách, ông ta đành nói: “Thực xin lỗi gia chủ Sở, hiện giờ đại thống soái không có ở chiến khu tỉnh”.
“Hả? Không có ở đây à?”, Sở Nhậm Hành có chút thất vọng, sau đó lại hỏi: “Vậy Tư lệnh Viên, phiền cậu hỏi lại giúp tôi xem hiện giờ đại thống soái đang ở đâu, Sở Nhậm Hành tôi sẽ đích thân qua đó!”
“Gia chủ Sở, xin chú ý ngôn từ của cụ”, Viên Duy Nhất đầy vẻ nghiêm túc nói: “Hành tung của đại thống soái thuộc bí mật quân sự, đâu phải cụ và tôi cứ hỏi rồi lại hỏi được?”
“Vậy à?”, Sở Nhậm Hành đành phải từ bỏ: “Nếu đã là bí mật quân sự thì chúng tôi không tiện miễn cưỡng nữa!”
“Ừ”, Viên Duy Nhất gật đầu.
Tuy không gặp đại thống soái nhưng Sở Nhậm Hành rất vui.
Đầu tiên, Sở Nhậm Hành đã xác định rằng cháu trai thứ năm của cụ ta – Sở Chí Toàn thuộc quân đoàn Côn Luân, đồng thời là cánh tay đắc lực của đại thống soái, là niềm hy vọng tương lai của nhà họ Sở.
Thứ hai, khi Sở Nhậm Hành đến chiến khu tỉnh, được đích thân Tư lệnh Viên Duy Nhất đón tiếp và tháp tùng suốt cả quá trình. Với sự đãi ngộ này, Sở Nhậm Hành cũng đủ để khoe mẽ cả đời rồi.
Thứ ba, Sở Nhậm Hành cũng giành được bằng vinh danh do chiến khu tỉnh trao tặng.
Không chỉ Sở Nhậm Hành, mà thế hệ trẻ của nhà họ Sở, chẳng hạn như đám người Sở Chí Minh, cũng vui mừng mãi không thôi.
Đám người Sở Chí Minh thân là con cháu vương tộc nhưng lại không thể trở thành nhân vật thủ lĩnh top ba, nguyên nhân chủ yếu là thế lực của nhà họ Sở trong vương tộc không phải vượt trội nhất.
Tuy nhiên, bây giờ thì đã khác.
Nhà họ Sở xuất hiện một Sở Chí Toàn, phía sau có nền tảng là đại thống soái.
Đám người Sở Chí Minh hoàn toàn có hi vọng được xếp vào top đầu vương tộc.
Thậm chí Sở Chí Minh còn có thể tưởng tượng ra cảnh hắn tung hoành khoe mẽ không kiêng dè gì ở Đông Hải.
“Nhà họ Sở chúng tôi đúng là trong họa có phúc mà!”
Sở Nhậm Hành đầy vẻ xúc động nói: “Mới ngày hôm qua, đám người hợm hĩnh kia còn thốt ra rằng nhà họ Sở chúng tôi chẳng qua chỉ là một con cờ của Vương Chung Quy mà thôi”.
“Nhưng hôm nay, nhà họ Sở chúng tôi đến chiến khu tỉnh, được đích thân tư lệnh đón tiếp và đồng hành trong suốt quá trình. Với cách đãi ngộ này, toàn bộ vương tộc làm sao sánh kịp”.
“Phải đó!”, Sở Hùng cũng nói: “Nhà họ Sở chúng ta đã hoàn toàn lật ngược được tình thế rồi!”
“Tư lệnh Viên xuất thân từ quân đoàn Côn Luân, địa vị so với Vương Chung Quy cũng chỉ thấp hơn có một chút thôi. Ông ấy đã tiếp đón chúng ta nồng nhiệt như vậy đủ để thấy được địa vị của Sở Chí Toàn trong quân đội”.
“Tôi tin rằng việc Vương Chung Quy rời đi không từ biệt không phải vì coi thường nhà họ Sở chúng ta, mà là vì hoàn cảnh chiến tranh ép buộc. Dù sao thì tình hình chiến trường cũng biến hóa khó lường chỉ trong nháy mắt. Là một người lính, chắc chắn Vương Chung Quy phải coi chiến trường làm chính”.
“Đúng vậy, chắc chắn là như vậy”, Sở Lão Lục cũng thể hiện sự đồng tình: “Cũng may nhà họ Sở chúng ta và Mục Hàn đã vạch rõ ranh giới. Nếu không để tên nhóc đó biết được nhà họ Sở chúng ta thịnh vượng như vậy, chưa biết chừng lại muốn bấu vào”.
“Tôi nói này Lão Lục, vào lúc người người đang hưng phấn như thế này, ông có thể đừng nhắc đến cái loại gây mất hứng đó được không?”
Vẻ mặt Sở Hùng đầy bất mãn: “Lão Lục, ông nhớ lấy, giờ nhà họ Sở chúng ta đã xếp vào hàng vương tộc hạng nhất rồi, loại con kiến thấp hèn như Mục Hàn hoàn toàn ở một cấp bậc khác xa với chúng ta. Đừng nói là nhìn nhận nó, cho dù chỉ nhắc đến nó thôi cũng đã khiến cho địa vị của nhà họ Sở chúng ta bị kéo thấp xuống rồi”.
“Đúng vậy, thằng hai nói đúng đó”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Lão Lục, sau này ông đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi nữa, tên của nó không xứng đáng lọt vào tai chúng ta”.
“Muốn bám víu quan hệ, làm cháu ngoại của tôi à? Kiếp sau cũng không có chuyện đó!”
Mọi người trong nhà họ Sở nghe xong đều phá lên cười.
“Gia chủ, xin thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện!”, lúc này Naruto đi cùng đám người nhà họ Sở không nhịn được nữa liền chen miệng vào: “Chuyện nhạo báng anh Mục sau này tốt nhất nên tránh đi thì hơn”.
Sở Nhậm Hành đã quá phô trương và công khai coi thường Mục Hàn, điều này khiến Naruto rất lo lắng.
Vì dù sao, Naruto đã biết danh tính thực sự của Mục Hàn.
“Cậu nói đúng!”, nhưng Sở Nhậm Hành lại hiểu sai ý của Naruto: “Loại cặn bã như Mục Hàn không xứng để tôi coi thường”.
“…”
Naruto trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Gia chủ, ý của tôi là cho dù thế nào Mục Hàn cũng là cháu ngoại của cụ, đây là sự thực không thể chối cãi, ai cũng không thể thay đổi được”.
“Mọi người dĩ hòa vi quý, sau này chắc chắn sẽ có lợi cho nhà họ Sở”.
“Xì!”, Sở Nhậm Hành lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ là loại cặn bã, có thể mang lại lợi ích gì cho nhà họ Sở chứ?”
“Haizz, tôi nói này Naruto, hôm nay coi bộ cậu có chút không được bình thường lắm! Sao cậu cứ nói đỡ cho Mục Hàn thế, tôi thực sự hơi hoài nghi có phải cậu đã nhận lợi lộc của tên cặn bã đó hay không đấy?”
Sở Nhậm Hành nhìn Naruto nghi ngờ.
“Gia chủ, cụ đừng hiểu lầm, tôi trung thành với cụ, tuyệt đối không nhận lợi ích của bất kỳ một ai”, Naruto thấy vậy vội giải thích: “Có thể là do tôi lo nghĩ quá rồi!”
“Cậu thực sự là lo nghĩ quá rồi”, Sở Nhậm Hành xua tay: “Naruto, nhiệm vụ của cậu chỉ là bảo vệ sự an toàn cho chúng tôi mà thôi. Còn về chuyện nhà của nhà họ Sở, cậu đừng nhúng tay vào”.
“Dạ!”, Naruto bất lực.
Bản thân đã cảnh báo rõ như vậy rồi, đáng tiếc là nhà họ Sở không thể lĩnh hội được.
Nếu như đám người Sở Nhậm Hành đã không hiểu được thì cũng hết cách rồi.
Naruto đành phải lùi về phía sau.
Đám người Sở Nhậm Hành hoàn toàn không coi Mục Hàn ra gì. Đầu óc họ toàn là sự đãi ngộ cao nhất có được hôm nay, muốn gấp rút khoe khoang với đám vương tộc ở Đông Hải, khoe chuyến đi đến chiến khu tỉnh lần này của họ.
Sở Nhậm Hành lại càng khác người hơn, trở về Đông Hải đầy phách lối.
Đặc biệt là khi lái chiếc Rolls-Royce Phantom trên đường với bông hoa lớn màu đỏ ở phía trước.
Trên nóc xe có một tấm biển ghi: Gia tộc hộ quốc.
Sở Nhậm Hành ngồi trong xe, trên tay cầm tấm bằng vinh danh.
Khi xe đi vào thành phố Đông Hải còn cố tình mở cửa sổ xe để trưng ra cho dân chúng vây xem.
Nhất thời khiến nhà họ Sở trở thành trò cười.
Last edited: