Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-500
Chương 500: Một tháng kiếm được một tỷ tệ
Người nói chuyện là Tiêu Ngũ Nhạc.
Nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải, địa vị chỉ thấp hơn người đứng đầu hội.
Nhà họ Tiêu đứng đằng sau Tiêu Ngũ Nhạc là “chúa tể” trong vương tộc, thực lực mạnh gấp mười lần nhà họ Sở.
Đừng thấy nhà họ Sở phô trương ồn ào ở bên ngoài mà lầm, ở trước mặt nhà họ Tiêu thì họ hoàn toàn chẳng là gì.
Tiêu Ngũ Nhạc là người thừa kế thứ nhất trong nhà họ Tiêu, xưa nay tự đánh giá mình rất cao, trừ người đứng đầu hội thì hắn không xem ai ra gì.
Hơn nữa hắn đã ngủ cùng với rất nhiều sao nữ hạng nhất.
Hễ là người phụ nữ mà Tiêu Ngũ Nhạc nhắm đến thì không ai có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn.
“Đúng rồi”, nghe Tiêu Ngũ Nhạc nói vậy, Kiều Dật đứng thứ năm trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải vội vàng nịnh nọt: “Hàng tốt thế đương nhiên phải để anh Tiêu của chúng ta bóc hàng chứ!”
Những cậu ấm khác cũng gật đầu tán thành.
“Nếu nói Lư Vy là một đóa sen trắng không vương mùi bùn thì Tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Thiên Thành chính là một đóa hoa đào xinh tươi mơn mởn”.
Tiêu Ngũ Nhạc nhấp một hớp rượu, tiếp tục bình luận.
“Anh Tiêu cũng biết Lâm Nhã Hiên sao?”, nghe Tiêu Ngũ Nhạc nhắc tới Lâm Nhã Hiên, Sở Chí Bình ở bên cạnh hơi ngạc nhiên.
“Thế nào…”, Tiêu Ngũ Nhạc liếc xéo Sở Chí Bình, nói: “Cậu quen biết cô ta à?”
“Đương…”, Sở Chí Bình đang định mở miệng thì bị Sở Chí Minh ngăn lại: “Anh Tiêu, đương nhiên chúng tôi không quen Lâm Nhã Hiên”.
Nhắc tới Lâm Nhã Hiên ắt sẽ nhắc tới Mục Hàn.
Nếu Sở Chí Bình lỡ miệng nói với đám người Tiêu Ngũ Nhạc, thằng chồng ở rể tên Mục Hàn của Lâm Nhã Hiên thật ra là cháu ngoại của nhà họ Sở thì bọn hắn sẽ rất mất mặt.
Trước mặt người ngoài, Sở Chí Minh không thể để Mục Hàn dính dáng chút quan hệ nào với nhà họ Sở.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi không quen”, thấy Sở Chí Minh dùng ánh mắt ra hiệu, Sở Chí Bình lập tức hiểu ý, vội gật đầu nói: “Chúng tôi cũng chỉ là từng nghe nói về người phụ nữ này”.
“Nhưng một người phụ nữ đã kết hôn như Lâm Nhã Hiên mà anh Tiêu cũng có hứng thú sao?”
“Phụ nữ đã kết hôn thì mới có khí chất phụ nữ hơn”, Tiêu Ngũ Nhạc không khỏi híp mắt lại: “Tôi đã sai người điều tra rồi, tuy Lâm Nhã Hiên đã kết hôn, gần đây lại ly hôn, nhưng thật ra cô ta chưa gần gũi với chồng bao giờ, đến nay vẫn còn trinh”.
Sở Chí Minh và Sở Chí Bình đều ngây ra.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người vợ xinh đẹp của thằng nhóc Mục Hàn vẫn còn trinh.
“Tôi chấm hai người phụ nữ này rồi”, Tiêu Ngũ Nhạc nói tiếp: “Tôi định hai ngày nữa sẽ tới tỉnh một chuyến, ngủ với hai cô gái báu vật này”.
“Các cậu đi cùng tôi đi”.
“Có kịch hay thì đương nhiên chúng tôi sẽ vui vẻ góp mặt cùng”, Kiều Dật lên tiếng đầu tiên.
Đừng thấy Tiêu Ngũ Nhạc bề ngoài nho nhã, có dáng vẻ của phần tử tri thức được giáo dục bậc cao mà lầm, thật ra hắn cực kỳ biến thái, chơi đùa với các ngôi sao nữ thường hay giở đủ trò.
Thậm chí còn để các thành viên trong hội con ông cháu cha quan sát tại chỗ cảnh giường chiếu của hắn và ngôi sao nữ.
Những thành viên khác của hội con ông cháu cha cũng phụ họa theo.
Chỉ có Sở Chí Bình là từ chối: “Anh Tiêu, hai ngày tới nhà họ Sở chúng tôi có việc, thật sự không thoát thân ra được, đành thôi không đi với anh được rồi, chúc anh chơi vui vẻ!”
Nếu họ đi tìm Lâm Nhã Hiên cùng với Tiêu Ngũ Nhạc thì chắc chắn sẽ gặp phải Mục Hàn.
Đến lúc đó, tất nhiên mối quan hệ giữa Mục Hàn và nhà họ Sở sẽ bị bại lộ.
Sở Chí Minh cảm thấy bọn họ không nên bước vào vũng nước lầy này thì hơn.
“Tùy các cậu”, Tiêu Ngũ Nhạc cũng không để tâm, nói: “Bỏ lỡ kịch hay thì đừng trách Tiêu Ngũ Nhạc tôi không nhắc các cậu đấy”.
…
Lúc này Lư Vy đang ở trong trạng thái vô cùng nổi tiếng.
Ngoài việc đóng phim, hợp đồng quay phim tới liên tục thì cô ấy còn làm gương mặt đại diện cho rất nhiều quảng cáo.
Để phản hồi các fans hâm mộ, Lâm Nhã Hiên và Lư Vy bàn bạc với nhau quyết định tổ chức một buổi fan meeting, để cho Lư Vy và các fans hâm mộ giao lưu tại hiện trường.
Cách buổi fan meeting còn ba ngày nữa.
Bất kể là Lâm Nhã Hiên hay Lư Vy đều ở vào trạng thái vô cùng bận rộn.
Dù sao đây cũng là buổi fan meeting đầu tiên của Lư Vy, không thể làm hỏng được.
Sự nổi tiếng của Lư Vy cũng khiến tiếng tăm của tập đoàn Thiên Thành vang xa.
Khiến nhà họ Lâm tức đỏ mắt.
“Cháu nói xem chúng ta đã làm ra chuyện gì vậy?”, bà cụ Lâm vỗ đùi mạnh đến mức gần như gãy cả xương, vô cùng chán nản nói: “Bà đã nói từ trước rồi, đầu óc kinh doanh của con nhỏ Nhã Hiên này giỏi lắm, nó là ngôi sao hi vọng của nhà họ Lâm chúng ta!”
“Xem chúng ta bây giờ đi, biến quan hệ giữa chúng ta với nó trở nên căng thẳng như vậy!”
“Lại xem người ta kìa, vun trồng được một ngôi sao nữ hạng nhất rồi đấy!”
“Bà ơi, bà muốn nối lại quan hệ với Lâm Nhã Hiên cũng không phải là không thể”, lúc này Lâm Long lên tiếng hiến kế: “Mặc dù dự án đầu tư mười tỷ tệ do Lâm Nhã Hiên nắm giữ hoàn toàn, nhưng dù sao trên đó cũng có danh nghĩa của nhà họ Lâm chúng ta”.
“Bà có thể lấy cớ xem tiến độ của dự án để đi tìm Lâm Nhã Hiên. Bà là bà nội, nó sẽ không đến nỗi đuổi bà ra khỏi cửa đâu nhỉ?”
“Nói vậy cũng đúng”, bà cụ Lâm gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cho dù Lâm Nhã Hiên nó có bay lên trời thì cũng là người của nhà họ Lâm!”
“Nó phải tôn trọng một người bà như bà!”
“Còn thằng nhóc Mục Hàn kia nữa, không biết bây giờ nó với Nhã Hiên thế nào rồi?”
Thế là bà cụ Lâm đi đến tập đoàn Thiên Thành.
Bà cụ Lâm tới thăm làm Lâm Nhã Hiên cũng rất bất ngờ.
“Nhã Hiên à, chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc tới nữa”, sau một hồi hàn huyên, bà cụ Lâm nhìn trái ngó phải, hỏi: “Phải rồi, thằng nhóc Mục Hàn kia đâu?”
Lâm Nhã Hiên nói: “Anh ấy ở phòng bảo vệ, để cháu đưa bà đến đó”.
Đến phòng bảo vệ, bà cụ Lâm nhìn thấy Mục Hàn đang bắt chéo hai chân ngồi xem tivi ở trong phòng, trông có vẻ cà lơ phất phơ.
Bà ta lập tức nổi giận đùng đùng, ngay sau đó bước tới chỉ trích Mục Hàn: “Mục Hàn, cậu cũng nhàn nhã thật đấy!”
“Có phải cậu ăn bám quen rồi không?”
Bà cụ Lâm thật sự không ưa bộ dạng ăn không ngồi rồi của Mục Hàn, cảm thấy anh không xứng với Lâm Nhã Hiên.
“Làm sao?”, Mục Hàn hỏi ngược lại.
“Bây giờ vợ cậu có tài sản trị giá hơn trăm triệu tệ, đã là nhân vật xuất chúng rồi”, bà cụ Lâm bực tức sao anh không khá lên được, nói: “Xem cậu đi, ngày nào cũng lười biếng, ăn xong đợi chết, chẳng có gì để phấn đấu, cậu có còn là đàn ông không?”
“Loại đàn ông như cậu hoàn toàn không xứng được tái hôn với Nhã Hiên!”
Bà cụ Lâm dạy dỗ Mục Hàn xong, lại quay sang Lâm Nhã Hiên nói: “Nhã Hiên, giao cháu cho người đàn ông thế này, bà thật sự không chịu nổi nữa”.
“Bà cụ Lâm, bà từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện giữa cháu và Mục Hàn nữa mà”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy sốt ruột nói.
“Đúng là bà từng nói vậy”, bà cụ Lâm đáp: “Nhưng bây giờ có một điều kiện tiên quyết”.
Bà cụ Lâm chỉ tay vào Mục Hàn, nói: “Đó là trong vòng một tháng, cậu ta phải kiếm được một tỷ tệ mà không dựa vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai”.
“Nếu làm được thì từ nay về sau bà sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa”.
“Nếu không làm được thì bảo cậu ta cút đi cho sớm!”
Người nói chuyện là Tiêu Ngũ Nhạc.
Nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải, địa vị chỉ thấp hơn người đứng đầu hội.
Nhà họ Tiêu đứng đằng sau Tiêu Ngũ Nhạc là “chúa tể” trong vương tộc, thực lực mạnh gấp mười lần nhà họ Sở.
Đừng thấy nhà họ Sở phô trương ồn ào ở bên ngoài mà lầm, ở trước mặt nhà họ Tiêu thì họ hoàn toàn chẳng là gì.
Tiêu Ngũ Nhạc là người thừa kế thứ nhất trong nhà họ Tiêu, xưa nay tự đánh giá mình rất cao, trừ người đứng đầu hội thì hắn không xem ai ra gì.
Hơn nữa hắn đã ngủ cùng với rất nhiều sao nữ hạng nhất.
Hễ là người phụ nữ mà Tiêu Ngũ Nhạc nhắm đến thì không ai có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn.
“Đúng rồi”, nghe Tiêu Ngũ Nhạc nói vậy, Kiều Dật đứng thứ năm trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải vội vàng nịnh nọt: “Hàng tốt thế đương nhiên phải để anh Tiêu của chúng ta bóc hàng chứ!”
Những cậu ấm khác cũng gật đầu tán thành.
“Nếu nói Lư Vy là một đóa sen trắng không vương mùi bùn thì Tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Thiên Thành chính là một đóa hoa đào xinh tươi mơn mởn”.
Tiêu Ngũ Nhạc nhấp một hớp rượu, tiếp tục bình luận.
“Anh Tiêu cũng biết Lâm Nhã Hiên sao?”, nghe Tiêu Ngũ Nhạc nhắc tới Lâm Nhã Hiên, Sở Chí Bình ở bên cạnh hơi ngạc nhiên.
“Thế nào…”, Tiêu Ngũ Nhạc liếc xéo Sở Chí Bình, nói: “Cậu quen biết cô ta à?”
“Đương…”, Sở Chí Bình đang định mở miệng thì bị Sở Chí Minh ngăn lại: “Anh Tiêu, đương nhiên chúng tôi không quen Lâm Nhã Hiên”.
Nhắc tới Lâm Nhã Hiên ắt sẽ nhắc tới Mục Hàn.
Nếu Sở Chí Bình lỡ miệng nói với đám người Tiêu Ngũ Nhạc, thằng chồng ở rể tên Mục Hàn của Lâm Nhã Hiên thật ra là cháu ngoại của nhà họ Sở thì bọn hắn sẽ rất mất mặt.
Trước mặt người ngoài, Sở Chí Minh không thể để Mục Hàn dính dáng chút quan hệ nào với nhà họ Sở.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi không quen”, thấy Sở Chí Minh dùng ánh mắt ra hiệu, Sở Chí Bình lập tức hiểu ý, vội gật đầu nói: “Chúng tôi cũng chỉ là từng nghe nói về người phụ nữ này”.
“Nhưng một người phụ nữ đã kết hôn như Lâm Nhã Hiên mà anh Tiêu cũng có hứng thú sao?”
“Phụ nữ đã kết hôn thì mới có khí chất phụ nữ hơn”, Tiêu Ngũ Nhạc không khỏi híp mắt lại: “Tôi đã sai người điều tra rồi, tuy Lâm Nhã Hiên đã kết hôn, gần đây lại ly hôn, nhưng thật ra cô ta chưa gần gũi với chồng bao giờ, đến nay vẫn còn trinh”.
Sở Chí Minh và Sở Chí Bình đều ngây ra.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người vợ xinh đẹp của thằng nhóc Mục Hàn vẫn còn trinh.
“Tôi chấm hai người phụ nữ này rồi”, Tiêu Ngũ Nhạc nói tiếp: “Tôi định hai ngày nữa sẽ tới tỉnh một chuyến, ngủ với hai cô gái báu vật này”.
“Các cậu đi cùng tôi đi”.
“Có kịch hay thì đương nhiên chúng tôi sẽ vui vẻ góp mặt cùng”, Kiều Dật lên tiếng đầu tiên.
Đừng thấy Tiêu Ngũ Nhạc bề ngoài nho nhã, có dáng vẻ của phần tử tri thức được giáo dục bậc cao mà lầm, thật ra hắn cực kỳ biến thái, chơi đùa với các ngôi sao nữ thường hay giở đủ trò.
Thậm chí còn để các thành viên trong hội con ông cháu cha quan sát tại chỗ cảnh giường chiếu của hắn và ngôi sao nữ.
Những thành viên khác của hội con ông cháu cha cũng phụ họa theo.
Chỉ có Sở Chí Bình là từ chối: “Anh Tiêu, hai ngày tới nhà họ Sở chúng tôi có việc, thật sự không thoát thân ra được, đành thôi không đi với anh được rồi, chúc anh chơi vui vẻ!”
Nếu họ đi tìm Lâm Nhã Hiên cùng với Tiêu Ngũ Nhạc thì chắc chắn sẽ gặp phải Mục Hàn.
Đến lúc đó, tất nhiên mối quan hệ giữa Mục Hàn và nhà họ Sở sẽ bị bại lộ.
Sở Chí Minh cảm thấy bọn họ không nên bước vào vũng nước lầy này thì hơn.
“Tùy các cậu”, Tiêu Ngũ Nhạc cũng không để tâm, nói: “Bỏ lỡ kịch hay thì đừng trách Tiêu Ngũ Nhạc tôi không nhắc các cậu đấy”.
…
Lúc này Lư Vy đang ở trong trạng thái vô cùng nổi tiếng.
Ngoài việc đóng phim, hợp đồng quay phim tới liên tục thì cô ấy còn làm gương mặt đại diện cho rất nhiều quảng cáo.
Để phản hồi các fans hâm mộ, Lâm Nhã Hiên và Lư Vy bàn bạc với nhau quyết định tổ chức một buổi fan meeting, để cho Lư Vy và các fans hâm mộ giao lưu tại hiện trường.
Cách buổi fan meeting còn ba ngày nữa.
Bất kể là Lâm Nhã Hiên hay Lư Vy đều ở vào trạng thái vô cùng bận rộn.
Dù sao đây cũng là buổi fan meeting đầu tiên của Lư Vy, không thể làm hỏng được.
Sự nổi tiếng của Lư Vy cũng khiến tiếng tăm của tập đoàn Thiên Thành vang xa.
Khiến nhà họ Lâm tức đỏ mắt.
“Cháu nói xem chúng ta đã làm ra chuyện gì vậy?”, bà cụ Lâm vỗ đùi mạnh đến mức gần như gãy cả xương, vô cùng chán nản nói: “Bà đã nói từ trước rồi, đầu óc kinh doanh của con nhỏ Nhã Hiên này giỏi lắm, nó là ngôi sao hi vọng của nhà họ Lâm chúng ta!”
“Xem chúng ta bây giờ đi, biến quan hệ giữa chúng ta với nó trở nên căng thẳng như vậy!”
“Lại xem người ta kìa, vun trồng được một ngôi sao nữ hạng nhất rồi đấy!”
“Bà ơi, bà muốn nối lại quan hệ với Lâm Nhã Hiên cũng không phải là không thể”, lúc này Lâm Long lên tiếng hiến kế: “Mặc dù dự án đầu tư mười tỷ tệ do Lâm Nhã Hiên nắm giữ hoàn toàn, nhưng dù sao trên đó cũng có danh nghĩa của nhà họ Lâm chúng ta”.
“Bà có thể lấy cớ xem tiến độ của dự án để đi tìm Lâm Nhã Hiên. Bà là bà nội, nó sẽ không đến nỗi đuổi bà ra khỏi cửa đâu nhỉ?”
“Nói vậy cũng đúng”, bà cụ Lâm gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cho dù Lâm Nhã Hiên nó có bay lên trời thì cũng là người của nhà họ Lâm!”
“Nó phải tôn trọng một người bà như bà!”
“Còn thằng nhóc Mục Hàn kia nữa, không biết bây giờ nó với Nhã Hiên thế nào rồi?”
Thế là bà cụ Lâm đi đến tập đoàn Thiên Thành.
Bà cụ Lâm tới thăm làm Lâm Nhã Hiên cũng rất bất ngờ.
“Nhã Hiên à, chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc tới nữa”, sau một hồi hàn huyên, bà cụ Lâm nhìn trái ngó phải, hỏi: “Phải rồi, thằng nhóc Mục Hàn kia đâu?”
Lâm Nhã Hiên nói: “Anh ấy ở phòng bảo vệ, để cháu đưa bà đến đó”.
Đến phòng bảo vệ, bà cụ Lâm nhìn thấy Mục Hàn đang bắt chéo hai chân ngồi xem tivi ở trong phòng, trông có vẻ cà lơ phất phơ.
Bà ta lập tức nổi giận đùng đùng, ngay sau đó bước tới chỉ trích Mục Hàn: “Mục Hàn, cậu cũng nhàn nhã thật đấy!”
“Có phải cậu ăn bám quen rồi không?”
Bà cụ Lâm thật sự không ưa bộ dạng ăn không ngồi rồi của Mục Hàn, cảm thấy anh không xứng với Lâm Nhã Hiên.
“Làm sao?”, Mục Hàn hỏi ngược lại.
“Bây giờ vợ cậu có tài sản trị giá hơn trăm triệu tệ, đã là nhân vật xuất chúng rồi”, bà cụ Lâm bực tức sao anh không khá lên được, nói: “Xem cậu đi, ngày nào cũng lười biếng, ăn xong đợi chết, chẳng có gì để phấn đấu, cậu có còn là đàn ông không?”
“Loại đàn ông như cậu hoàn toàn không xứng được tái hôn với Nhã Hiên!”
Bà cụ Lâm dạy dỗ Mục Hàn xong, lại quay sang Lâm Nhã Hiên nói: “Nhã Hiên, giao cháu cho người đàn ông thế này, bà thật sự không chịu nổi nữa”.
“Bà cụ Lâm, bà từng nói sẽ không can thiệp vào chuyện giữa cháu và Mục Hàn nữa mà”, Lâm Nhã Hiên nghe vậy sốt ruột nói.
“Đúng là bà từng nói vậy”, bà cụ Lâm đáp: “Nhưng bây giờ có một điều kiện tiên quyết”.
Bà cụ Lâm chỉ tay vào Mục Hàn, nói: “Đó là trong vòng một tháng, cậu ta phải kiếm được một tỷ tệ mà không dựa vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai”.
“Nếu làm được thì từ nay về sau bà sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa”.
“Nếu không làm được thì bảo cậu ta cút đi cho sớm!”