Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531
Chương 531 - Người đẹp yêu thầm Mục Hàn
Những gì Mục Hàn nói đều là sự thật.
Mặc dù hoạt động chúc mừng lần này của tập đoàn Phi Long trên danh nghĩa là chúc mừng giá trị thị trường đạt một trăm triệu nhưng thật ra là để ông chủ đứng phía sau của tập đoàn là Mục Hàn lộ mặt.
Là nhân vật chính của buổi lễ, nếu anh không tham gia thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Phương Viên không biết chuyện này, cô chỉ cho rằng Mục Hàn đang khoác lác.
Dù sao Mục Hàn cũng có quan hệ rất tốt với ông chủ đứng đằng sau nên muốn mượn cơ hội này để khoe khoang cũng là chuyện thường tình.
“Được rồi, được rồi!”, Phương Viên xua tay không vui nói: “Tôi biết anh đang nói khoác, quan hệ của anh và ông chủ đứng đằng sau rất tốt. Thật không hiểu sao ông chủ có thể xem trọng một đội trưởng bảo vệ như anh chứ”.
“Còn không phải là vì tôi có sức hấp dẫn của riêng mình sao?”, Mục Hàn cười hì hì nói.
“Phải không đó?”, Phương Viên khịt mũi nói: “Sao tôi không nhận ra vậy?”
“Đúng rồi, tôi tìm anh là có chuyện này”, một lúc sau Phương Viên mới nhớ ra mục đích mình tìm Mục Hàn: “Nghe nói hoạt động chúc mừng lần này được tổ chức ở đảo Trùng Minh là đề nghị của anh à?”
“Phải!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Đề nghị này rất hay!”, Phương Viên hiếm khi giơ ngón cái với Mục Hàn nói: “Cứ nhìn anh cà lơ phất phơ vậy mà không ngờ đến lúc quan trọng đầu anh vẫn khá linh hoạt nhỉ!”
“Còn phải nói!”, Mục Hàn bĩu môi đáp: “Không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không là kẻ gian cũng là trộm”.
“Cô đến tìm tôi là có gì muốn nhờ vả à?”
Mục Hàn liếc mắt là đã nhìn ra tâm tư của Phương Viên.
“Cái gì mà nhờ vả anh chứ, nói khó nghe thế”, Phương Viên lập tức cảm thấy không vui, đanh mặt nói: “Tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long, lẽ nào không thể giao nhiệm vụ cho anh sao?”
“Dù sao mỗi một nhân viên đều có trách nhiệm và nghĩa vụ làm tốt hoạt động chúc mừng lần này!”
“Nhất là những người được tập thể công nhận như anh!”
“Vậy còn không phải ý đó nữa sao?”, Mục Hàn cười đáp: “Nói đi, Phó Tổng giám đốc Phương muốn tôi làm gì? Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức”.
“Anh chắc chắn có thể làm được”, Phương Viên cũng không vòng vo với Mục Hàn nữa, gật đầu nói: “Là thế này, hoạt động chúc mừng lần này là do tôi phụ trách”.
“Tôi muốn hỏi anh, anh có ý kiến gì hay có thể làm cho hoạt động chúc mừng lần này được tổ chức càng đặc sắc hơn, để ông chủ đứng đằng sau phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác hay không”.
“Tôi thấy cứ làm theo kế hoạch đã định sẵn là tốt rồi, cô không cần phải thay đổi gì đâu”.
Mục Hàn đáp: “Còn cô nói muốn ông chủ đứng đằng sau phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, thật ra cũng không nằm ở hoạt động chúc mừng lần này”.
Đồng thời, Mục Hàn thầm nghĩ, Phương Viên muốn gặp ông chủ đứng sau đến thế sao?
Nếu để cô ta biết mình chính là người đó thì không biết cô ta sẽ nghĩ thế nào?
“Hình như cũng có lý”, Phương Viên nghĩ một hồi, cảm thấy Mục Hàn nói hoàn toàn đúng: “Được, vậy tôi cứ làm theo nhiệm vụ là được!”
“Xét cho cùng quá trình diễn ra hoạt động chúc mừng lần này là do đích thân ông chủ đưa ra, tôi muốn vẽ rồng thêm rắn gì đó chỉ sợ làm ra chuyện ngu ngốc thì hỏng!”
“Cô nghĩ như vậy là đúng!”, Mục Hàn nói: “Được, vậy nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây!”
Nhìn Mục Hàn đi đến cửa, Phương Viên bỗng nhớ đến gì đó vội vàng gọi anh lại: “Này, khoan đã!”
Mục Hàn dừng lại, hơi khó hiểu hỏi: “Phó Tổng giám đốc Phương, còn chuyện gì nữa sao?”
“Tất nhiên là còn”, lúc này Phương Viên đi ra khỏi bàn làm việc đến trước tủ đồ, lấy một ít quần áo quơ qua quơ lại trước mặt Mục Hàn nói: “Anh nói xem, lúc tham gia hoạt động chúc mừng, tôi nên mặc bộ này hay bộ này?”
Phương Viên là con người tham công tiếc việc, thế nên có tủ đồ riêng trong văn phòng cũng là chuyện rất bình thường.
Như vậy tiện cho Phương Viện tăng ca làm thêm giờ để giải quyết những việc gấp.
Nhìn Phương Viên một tay cầm bộ váy liền áo màu đen, một tay cầm bộ vest nữ màu bạc, Mục Hàn không khỏi bĩu môi: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô muốn tôi chọn đồ thay cô sao?”
“Đúng vậy, sao hả, không được à?”, Phương Viên bực bội hừ một tiếng: “Dù sao đây cũng là lần gặp đầu tiên của tôi và ông chủ đứng đằng sau tập đoàn, tôi nhất định phải gặp anh ấy với dáng vẻ xinh đẹp nhất!”
Mục Hàn cười nói: “Chẳng lẽ cô yêu thầm ông chủ rồi sao?”
“Cái gì mà yêu thầm chứ?”, Phương Viên khịt mũi nói: “Tôi nói rõ cho anh biết tôi thích ông chủ đấy, sau khi gặp anh ấy, tôi phải nói cho anh ấy biết tôi muốn theo đuổi anh ấy!”
“Ôi trời!”, Mục Hàn cạn lời: “Tôi nghĩ cô đừng chọn nữa thì hơn”.
“Cô mặc gì thì ông chủ cũng thấy như nhau cả thôi”.
Vừa nghĩ đến chuyện Phương Viên muốn tỏ tình với mình ở hoạt động chúc mừng thì cả người Mục Hàn lại nổi da gà.
“Sao anh lại nói vậy”, Phương Viên không vui, bất mãn nói: “Tôi nhờ anh chọn đồ giúp tôi mà anh cứ lải nhải mãi thế, chẳng có chút tính cách đàn ông gì cả”.
“Tôi nói đều là thật”, Mục Hàn thẳng thắn nói: “Tôi từng nói ông chủ đã gặp cô rồi!”
“Hả?”, ngay tức khắc Phương Viên cảm thấy mặt nóng bừng: “Ông chủ từng gặp tôi? Lúc nào?”
“Không chỉ có cô”, Mục Hàn nói tiếp: “Mỗi người trong tập đoàn Phi Long, thậm chí là cô lao công cũng từng gặp ông chủ đứng phía sau rồi”.
“Hơn nữa mỗi ngày đều gặp!”
“Ý anh là thật ra ông chủ đang ở trong đám nhân viên?”, Phương Viên lập tức nghĩ đến điều gì.
“Phải!”, Mục Hàn gật đầu: “Chuyện này chẳng phải bình thường lắm sao? Ông chủ đứng phía sau dùng thân phận là nhân viên để trà trộn vào trong đám nhân viên tất nhiên là muốn hiểu hơn về nhân viên của mình rồi”.
“Hình như cũng đúng”, Phương Viên cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đúng thật: “Tôi đã nói mà, ông chủ chỉ đứng ở phía sau đưa ra các chính sách, không ở công ty nhưng lại biết tất cả mọi chuyện của công ty”.
Vừa dứt lời, Phương Viên ngờ vực nhìn Mục Hàn: “Chẳng lẽ ông chủ đứng phía sau là anh?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, Phương Viên cảm thấy hình tượng của Mục Hàn rất khớp với ông chủ đứng đằng sau đó.
“Đúng vậy!”, Mục Hàn thoải mái thừa nhận: “Tôi chính là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn”.
“Được rồi!”, Phương Viên lập tức đáp: “Ai cũng có thể là ông chủ đứng đằng sau kia nhưng chỉ có anh là không có khả năng”.
Thấy Phương Viên không tin, Mục Hàn chỉ mỉm cười không nói gì.
Hiện giờ Mục Hàn rất tò mò, đợi lúc anh xuất hiện với thân phận là ông chủ ở hoạt động chúc mừng thì Phương Viên sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Công tác chuẩn bị cho hoạt động chúc mừng của tập đoàn Phi Long đang được tiến hành rất có trình tự.
Một bên khác, Lâm Nhã Hiên vừa nhận được thiệp mời tham gia hoạt động chúc mừng thì lại bị một cuộc điện thoại của nhà họ Lâm gọi về, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.
Những gì Mục Hàn nói đều là sự thật.
Mặc dù hoạt động chúc mừng lần này của tập đoàn Phi Long trên danh nghĩa là chúc mừng giá trị thị trường đạt một trăm triệu nhưng thật ra là để ông chủ đứng phía sau của tập đoàn là Mục Hàn lộ mặt.
Là nhân vật chính của buổi lễ, nếu anh không tham gia thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Phương Viên không biết chuyện này, cô chỉ cho rằng Mục Hàn đang khoác lác.
Dù sao Mục Hàn cũng có quan hệ rất tốt với ông chủ đứng đằng sau nên muốn mượn cơ hội này để khoe khoang cũng là chuyện thường tình.
“Được rồi, được rồi!”, Phương Viên xua tay không vui nói: “Tôi biết anh đang nói khoác, quan hệ của anh và ông chủ đứng đằng sau rất tốt. Thật không hiểu sao ông chủ có thể xem trọng một đội trưởng bảo vệ như anh chứ”.
“Còn không phải là vì tôi có sức hấp dẫn của riêng mình sao?”, Mục Hàn cười hì hì nói.
“Phải không đó?”, Phương Viên khịt mũi nói: “Sao tôi không nhận ra vậy?”
“Đúng rồi, tôi tìm anh là có chuyện này”, một lúc sau Phương Viên mới nhớ ra mục đích mình tìm Mục Hàn: “Nghe nói hoạt động chúc mừng lần này được tổ chức ở đảo Trùng Minh là đề nghị của anh à?”
“Phải!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Đề nghị này rất hay!”, Phương Viên hiếm khi giơ ngón cái với Mục Hàn nói: “Cứ nhìn anh cà lơ phất phơ vậy mà không ngờ đến lúc quan trọng đầu anh vẫn khá linh hoạt nhỉ!”
“Còn phải nói!”, Mục Hàn bĩu môi đáp: “Không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không là kẻ gian cũng là trộm”.
“Cô đến tìm tôi là có gì muốn nhờ vả à?”
Mục Hàn liếc mắt là đã nhìn ra tâm tư của Phương Viên.
“Cái gì mà nhờ vả anh chứ, nói khó nghe thế”, Phương Viên lập tức cảm thấy không vui, đanh mặt nói: “Tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Phi Long, lẽ nào không thể giao nhiệm vụ cho anh sao?”
“Dù sao mỗi một nhân viên đều có trách nhiệm và nghĩa vụ làm tốt hoạt động chúc mừng lần này!”
“Nhất là những người được tập thể công nhận như anh!”
“Vậy còn không phải ý đó nữa sao?”, Mục Hàn cười đáp: “Nói đi, Phó Tổng giám đốc Phương muốn tôi làm gì? Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ làm hết sức”.
“Anh chắc chắn có thể làm được”, Phương Viên cũng không vòng vo với Mục Hàn nữa, gật đầu nói: “Là thế này, hoạt động chúc mừng lần này là do tôi phụ trách”.
“Tôi muốn hỏi anh, anh có ý kiến gì hay có thể làm cho hoạt động chúc mừng lần này được tổ chức càng đặc sắc hơn, để ông chủ đứng đằng sau phải nhìn tôi bằng ánh mắt khác hay không”.
“Tôi thấy cứ làm theo kế hoạch đã định sẵn là tốt rồi, cô không cần phải thay đổi gì đâu”.
Mục Hàn đáp: “Còn cô nói muốn ông chủ đứng đằng sau phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, thật ra cũng không nằm ở hoạt động chúc mừng lần này”.
Đồng thời, Mục Hàn thầm nghĩ, Phương Viên muốn gặp ông chủ đứng sau đến thế sao?
Nếu để cô ta biết mình chính là người đó thì không biết cô ta sẽ nghĩ thế nào?
“Hình như cũng có lý”, Phương Viên nghĩ một hồi, cảm thấy Mục Hàn nói hoàn toàn đúng: “Được, vậy tôi cứ làm theo nhiệm vụ là được!”
“Xét cho cùng quá trình diễn ra hoạt động chúc mừng lần này là do đích thân ông chủ đưa ra, tôi muốn vẽ rồng thêm rắn gì đó chỉ sợ làm ra chuyện ngu ngốc thì hỏng!”
“Cô nghĩ như vậy là đúng!”, Mục Hàn nói: “Được, vậy nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây!”
Nhìn Mục Hàn đi đến cửa, Phương Viên bỗng nhớ đến gì đó vội vàng gọi anh lại: “Này, khoan đã!”
Mục Hàn dừng lại, hơi khó hiểu hỏi: “Phó Tổng giám đốc Phương, còn chuyện gì nữa sao?”
“Tất nhiên là còn”, lúc này Phương Viên đi ra khỏi bàn làm việc đến trước tủ đồ, lấy một ít quần áo quơ qua quơ lại trước mặt Mục Hàn nói: “Anh nói xem, lúc tham gia hoạt động chúc mừng, tôi nên mặc bộ này hay bộ này?”
Phương Viên là con người tham công tiếc việc, thế nên có tủ đồ riêng trong văn phòng cũng là chuyện rất bình thường.
Như vậy tiện cho Phương Viện tăng ca làm thêm giờ để giải quyết những việc gấp.
Nhìn Phương Viên một tay cầm bộ váy liền áo màu đen, một tay cầm bộ vest nữ màu bạc, Mục Hàn không khỏi bĩu môi: “Phó Tổng giám đốc Phương, cô muốn tôi chọn đồ thay cô sao?”
“Đúng vậy, sao hả, không được à?”, Phương Viên bực bội hừ một tiếng: “Dù sao đây cũng là lần gặp đầu tiên của tôi và ông chủ đứng đằng sau tập đoàn, tôi nhất định phải gặp anh ấy với dáng vẻ xinh đẹp nhất!”
Mục Hàn cười nói: “Chẳng lẽ cô yêu thầm ông chủ rồi sao?”
“Cái gì mà yêu thầm chứ?”, Phương Viên khịt mũi nói: “Tôi nói rõ cho anh biết tôi thích ông chủ đấy, sau khi gặp anh ấy, tôi phải nói cho anh ấy biết tôi muốn theo đuổi anh ấy!”
“Ôi trời!”, Mục Hàn cạn lời: “Tôi nghĩ cô đừng chọn nữa thì hơn”.
“Cô mặc gì thì ông chủ cũng thấy như nhau cả thôi”.
Vừa nghĩ đến chuyện Phương Viên muốn tỏ tình với mình ở hoạt động chúc mừng thì cả người Mục Hàn lại nổi da gà.
“Sao anh lại nói vậy”, Phương Viên không vui, bất mãn nói: “Tôi nhờ anh chọn đồ giúp tôi mà anh cứ lải nhải mãi thế, chẳng có chút tính cách đàn ông gì cả”.
“Tôi nói đều là thật”, Mục Hàn thẳng thắn nói: “Tôi từng nói ông chủ đã gặp cô rồi!”
“Hả?”, ngay tức khắc Phương Viên cảm thấy mặt nóng bừng: “Ông chủ từng gặp tôi? Lúc nào?”
“Không chỉ có cô”, Mục Hàn nói tiếp: “Mỗi người trong tập đoàn Phi Long, thậm chí là cô lao công cũng từng gặp ông chủ đứng phía sau rồi”.
“Hơn nữa mỗi ngày đều gặp!”
“Ý anh là thật ra ông chủ đang ở trong đám nhân viên?”, Phương Viên lập tức nghĩ đến điều gì.
“Phải!”, Mục Hàn gật đầu: “Chuyện này chẳng phải bình thường lắm sao? Ông chủ đứng phía sau dùng thân phận là nhân viên để trà trộn vào trong đám nhân viên tất nhiên là muốn hiểu hơn về nhân viên của mình rồi”.
“Hình như cũng đúng”, Phương Viên cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đúng thật: “Tôi đã nói mà, ông chủ chỉ đứng ở phía sau đưa ra các chính sách, không ở công ty nhưng lại biết tất cả mọi chuyện của công ty”.
Vừa dứt lời, Phương Viên ngờ vực nhìn Mục Hàn: “Chẳng lẽ ông chủ đứng phía sau là anh?”
Nghe Mục Hàn nói vậy, Phương Viên cảm thấy hình tượng của Mục Hàn rất khớp với ông chủ đứng đằng sau đó.
“Đúng vậy!”, Mục Hàn thoải mái thừa nhận: “Tôi chính là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn”.
“Được rồi!”, Phương Viên lập tức đáp: “Ai cũng có thể là ông chủ đứng đằng sau kia nhưng chỉ có anh là không có khả năng”.
Thấy Phương Viên không tin, Mục Hàn chỉ mỉm cười không nói gì.
Hiện giờ Mục Hàn rất tò mò, đợi lúc anh xuất hiện với thân phận là ông chủ ở hoạt động chúc mừng thì Phương Viên sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Công tác chuẩn bị cho hoạt động chúc mừng của tập đoàn Phi Long đang được tiến hành rất có trình tự.
Một bên khác, Lâm Nhã Hiên vừa nhận được thiệp mời tham gia hoạt động chúc mừng thì lại bị một cuộc điện thoại của nhà họ Lâm gọi về, nói là có chuyện quan trọng cần bàn.