Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 739: Biển người
“Thế à?”, vẻ mặt Mục Hàn vẫn bình thường: “Nếu bây giờ tôi giết hết các người thì sao?”
Nghe thấy lời này của Mục Hàn, chiến thần nước Phong cười đầy ngông cuồng: "Anh vẫn y như sáu năm trước, tính tình không thay đổi chút nào!"
"Nhưng bây giờ không phải là sáu năm trước nữa", chiến thần nước Phong nói: "Giết hết chúng tôi sao? Anh có làm được không?"
Trong mắt đám người chiến thần nước Phong, nếu quay ngược thời gian về sáu năm trước thì đại thống soái Hoa Hạ chắc chắn sẽ đại khai sát giới, một mình diệt một quốc gia. Đúng là giết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài không khiến anh mất quá nhiều sức.
Nhưng sáu năm đã trôi qua.
Trong sáu năm này, biên giới Hoa Hạ không xảy ra cuộc chiến tranh lớn nào, đại thống soái vẫn luôn lui về phía sau.
Vì Mục Hàn sống trong sự quan tâm đầy đủ của vợ và mẹ khiến đám người này càng thêm chắc chắn, trong suốt sáu năm qua, đại thống soái trở về với gia đình, thực lực của anh hẳn cũng đã bị mai một.
Một mình anh không thể nào giết được hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.
Mục Hàn nhếch khóe miệng nói: "Không tin thì có thể thử xem!"
Nghe cuộc đối thoại giữa Mục Hàn và chiến thần nước Phong, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Nhất là Diệp Chính Đạo, hắn càng khẳng định được những phỏng đoán trong lòng.
Những người này thực sự đến để đối phó với một mình Mục Hàn.
Mấu chốt là những người này đều là cao thủ hàng đầu, thậm chí mười cao thủ hàng đầu Đông Nam được nhà họ Diệp thủ đô thuê cũng bị bọn họ giết sạch.
Còn một Diệp Chính Đạo đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô càng không đáng để nhắc tới.
Diệp Chính Đạo luôn tự hào mình được sinh ra trong hoàng tộc thủ đô, hắn cho rằng mình cao quý, tầm nhìn rộng mở, có cảnh tượng nào mà hắn chưa từng chứng kiến chứ, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều có đủ thực lực đủ để giết Diệp Chính Đạo trong nháy mắt.
Ngay cả Long Phi Thiên đứng đầu trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đứng trước mặt họ cũng chỉ là con kiến.
Diệp Chính Đạo đột nhiên nghĩ đến những khuôn mặt xa lạ ở sân bay khi anh và Dương Yêu Nguyệt xuống máy bay.
Không khí giết chóc xung quanh hiển nhiên rất giống với bầu không khí trước mặt.
Cho dù ngốc đến đâu, Diệp Chính Đạo cũng đã đoán được những gương mặt xa lạ ở sân bay ban ngày đều đến để nhằm vào Mục Hàn.
Mà những người mặc đồ đen này rõ ràng là chính những gương mặt xa lạ đó.
Chuyện gì thế này?
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt nhìn nhau.
Hai người họ đều ngơ ngác, đờ đẫn.
Mục Hàn không phải là đứa con riêng của nhà họ Mục thủ đô sao?
Tại sao có rất nhiều cao thủ hàng đầu nước ngoài đến bao vây anh ta thế này?
Rốt cuộc anh ta có thân phận quan trọng gì mà có thể thu hút nhiều cao thủ hàng đầu nước ngoài đến vậy chứ?
Đợi đã!
Diệp Chính Đạo nghĩ đến những lời mà chiến thần nước Phong vừa nói, sáu năm trước.
Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Ngay khi Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang khó hiểu, một giọng nói khác vang lên: "Đại ca... anh phí lời với hắn làm gì, nhân cơ hội này giết quách hắn luôn đi!"
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài phấn khích ra mặt.
Đối với bọn họ, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để giết đại thống soái Hoa Hạ.
Một khi bỏ lỡ thì rất khó tìm được.
Vì vậy, họ phải nắm bắt được cơ hội này.
“Được rồi!”, chiến thần nước Phong phất tay ra lệnh: “Các anh em, giết hắn!”
Một trăm cao thủ dưới trướng trong bảng xếp hàng Chiến thần nước Phong ngay lập tức xông lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Chính Đạo đang đứng ở phía trước vội vàng vào tư thế chiến đấu đón địch.
Dù sao thì đây là thời cơ tốt để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy rằng đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Diệp Chính Đạo, nhưng ít ra hắn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Dương Yêu Nguyệt.
Nhưng điều mà Diệp Chính Đạo không ngờ tới là trước sự tấn công của một trăm cao thủ chiến thần nước Phong, hắn không tài nào địch lại được, thậm chí còn chưa có cơ hội để ra tay đã bị một cao thủ trong số đó đánh bay chỉ bằng một chiêu.
Cơ thể hắn đột nhiên bay ra, văng xuống một khoảng đất trống phía xa.
Diệp Chính Đạo bị đánh vào ngực, há miệng phun ra một vũng máu lớn.
Sau đó, hắn nằm vật ra trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
Rõ ràng là hắn bị thương rất nặng.
Diệp Chính Đạo hiểu rằng ngay cả khi lần này hắn không chết thì cũng phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian rất dài.
Gì mà đứng ở vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô chứ, lúc này cũng tan tành mây khói thôi.
Diệp Chính Đạo bấy giờ không khác nào một con kiến, khiến Dương Yêu Nguyệt đứng một bên sợ hãi không thôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, không còn chút máu.
Hàng chục nghìn cao thủ nước ngoài vẫn tiếp tục đánh đấm.
Đặc biệt là mấy người xông lên hàng đầu còn vung kiếm, không chút thương hoa tiếc ngọc mà chém thẳng vào đỉnh đầu của Dương Yêu Nguyệt.
Một cơn gió thổi qua, vô số tia sáng lóe lên trước mắt Dương Yêu Nguyệt.
Có lẽ biết mình không thể trốn được nữa, Dương Yêu Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn.
“Keng!”, nhưng đúng lúc này.
Một âm thanh của va chạm của vũ khí vang lên.
Dương Yêu Nguyệt chỉ cảm thấy như bị ai đó kéo.
Trong tiềm thức cô ta khẽ mở mắt ra, chỉ thấy mình đã thoát khỏi sự chém giết của tên cao thủ.
Trước mặt cô ta xuất hiện bóng dáng của Mục Hàn.
Anh đã ngăn những người đó vì cô ta.
Lúc này, gương mặt của Mục Hàn rơi vào tầm mắt Dương Yêu Nguyệt, cô ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhìn từ góc độ này thì anh vẫn đẹp trai!
Đúng thời điểm quan trọng này, trong lòng Dương Yêu Nguyệt bỗng như nở hoa.
"Ha ha ha ha!"
"Bị chúng ta vây quanh nhiều như vậy, mà còn bị cô ta kéo chân lại, không mệt sao?"
Lúc này, một giọng nói đã phá tan mộng tưởng của Dương Yêu Nguyệt.
“Mệt mỏi á?”, Mục Hàn nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt vô cảm: “Các người cho rằng tôi vừa bảo vệ cô ta, vừa đối phó với các người sẽ mất rất nhiều sức phải không?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”, chiến thần nước Phong tự mãn nói.
Một khi đại thống soái Hoa Hạ bị mất sức, bọn họ đối phó anh sẽ dễ dàng hơn.
“Các người thấy bảo vệ thêm một người sẽ mất sức, nhưng ở trong mắt tôi, cô ta là công dân của Hoa Ha!”, Mục Hàn nghiêm mặt nói: “Chỉ cần là công dân của Hoa Ha, còn ở trên lãnh thổ của Hoa Ha, người đó sẽ được tôi bảo vệ!"
"Cho dù cô ta có độc ác đến nhường nào, cũng không đến lượt đám xâm lược các người giết cô ta!"
“Được lắm!”, chiến thần nước Phong càng thêm kích động: “Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem anh bị kìm chân như vậy, còn mạnh được như ban nãy không?”, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài nhanh chóng lao tới.
Chiến thuật của họ rất đơn giản, đó là sử dụng chiến thuật biển người để nhấn chìm đại thống soái Hoa Hạ.
Một người chiến đấu với hàng chục nghìn kẻ thù.
Chuyện này khiến Dương Yêu Nguyệt chợt nghĩ rất bất khả thi.
Tuy nhiên, Mục Hàn không hề hoảng sợ.
Anh chỉ quay sang nói với Dương Yêu Nguyệt đang ở phía sau: “Nắm lấy tay tôi!”, Mục hàn lúc này giống như một vị thần từ giáng xuống trần gian.
Dương Yêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nắm chặt cánh tay của Mục Hàn.
Nghe thấy lời này của Mục Hàn, chiến thần nước Phong cười đầy ngông cuồng: "Anh vẫn y như sáu năm trước, tính tình không thay đổi chút nào!"
"Nhưng bây giờ không phải là sáu năm trước nữa", chiến thần nước Phong nói: "Giết hết chúng tôi sao? Anh có làm được không?"
Trong mắt đám người chiến thần nước Phong, nếu quay ngược thời gian về sáu năm trước thì đại thống soái Hoa Hạ chắc chắn sẽ đại khai sát giới, một mình diệt một quốc gia. Đúng là giết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài không khiến anh mất quá nhiều sức.
Nhưng sáu năm đã trôi qua.
Trong sáu năm này, biên giới Hoa Hạ không xảy ra cuộc chiến tranh lớn nào, đại thống soái vẫn luôn lui về phía sau.
Vì Mục Hàn sống trong sự quan tâm đầy đủ của vợ và mẹ khiến đám người này càng thêm chắc chắn, trong suốt sáu năm qua, đại thống soái trở về với gia đình, thực lực của anh hẳn cũng đã bị mai một.
Một mình anh không thể nào giết được hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.
Mục Hàn nhếch khóe miệng nói: "Không tin thì có thể thử xem!"
Nghe cuộc đối thoại giữa Mục Hàn và chiến thần nước Phong, Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Nhất là Diệp Chính Đạo, hắn càng khẳng định được những phỏng đoán trong lòng.
Những người này thực sự đến để đối phó với một mình Mục Hàn.
Mấu chốt là những người này đều là cao thủ hàng đầu, thậm chí mười cao thủ hàng đầu Đông Nam được nhà họ Diệp thủ đô thuê cũng bị bọn họ giết sạch.
Còn một Diệp Chính Đạo đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô càng không đáng để nhắc tới.
Diệp Chính Đạo luôn tự hào mình được sinh ra trong hoàng tộc thủ đô, hắn cho rằng mình cao quý, tầm nhìn rộng mở, có cảnh tượng nào mà hắn chưa từng chứng kiến chứ, nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tất cả mọi người ở đây đều có đủ thực lực đủ để giết Diệp Chính Đạo trong nháy mắt.
Ngay cả Long Phi Thiên đứng đầu trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đứng trước mặt họ cũng chỉ là con kiến.
Diệp Chính Đạo đột nhiên nghĩ đến những khuôn mặt xa lạ ở sân bay khi anh và Dương Yêu Nguyệt xuống máy bay.
Không khí giết chóc xung quanh hiển nhiên rất giống với bầu không khí trước mặt.
Cho dù ngốc đến đâu, Diệp Chính Đạo cũng đã đoán được những gương mặt xa lạ ở sân bay ban ngày đều đến để nhằm vào Mục Hàn.
Mà những người mặc đồ đen này rõ ràng là chính những gương mặt xa lạ đó.
Chuyện gì thế này?
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt nhìn nhau.
Hai người họ đều ngơ ngác, đờ đẫn.
Mục Hàn không phải là đứa con riêng của nhà họ Mục thủ đô sao?
Tại sao có rất nhiều cao thủ hàng đầu nước ngoài đến bao vây anh ta thế này?
Rốt cuộc anh ta có thân phận quan trọng gì mà có thể thu hút nhiều cao thủ hàng đầu nước ngoài đến vậy chứ?
Đợi đã!
Diệp Chính Đạo nghĩ đến những lời mà chiến thần nước Phong vừa nói, sáu năm trước.
Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Ngay khi Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang khó hiểu, một giọng nói khác vang lên: "Đại ca... anh phí lời với hắn làm gì, nhân cơ hội này giết quách hắn luôn đi!"
Hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài phấn khích ra mặt.
Đối với bọn họ, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để giết đại thống soái Hoa Hạ.
Một khi bỏ lỡ thì rất khó tìm được.
Vì vậy, họ phải nắm bắt được cơ hội này.
“Được rồi!”, chiến thần nước Phong phất tay ra lệnh: “Các anh em, giết hắn!”
Một trăm cao thủ dưới trướng trong bảng xếp hàng Chiến thần nước Phong ngay lập tức xông lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Chính Đạo đang đứng ở phía trước vội vàng vào tư thế chiến đấu đón địch.
Dù sao thì đây là thời cơ tốt để hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy rằng đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Diệp Chính Đạo, nhưng ít ra hắn có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Dương Yêu Nguyệt.
Nhưng điều mà Diệp Chính Đạo không ngờ tới là trước sự tấn công của một trăm cao thủ chiến thần nước Phong, hắn không tài nào địch lại được, thậm chí còn chưa có cơ hội để ra tay đã bị một cao thủ trong số đó đánh bay chỉ bằng một chiêu.
Cơ thể hắn đột nhiên bay ra, văng xuống một khoảng đất trống phía xa.
Diệp Chính Đạo bị đánh vào ngực, há miệng phun ra một vũng máu lớn.
Sau đó, hắn nằm vật ra trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
Rõ ràng là hắn bị thương rất nặng.
Diệp Chính Đạo hiểu rằng ngay cả khi lần này hắn không chết thì cũng phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian rất dài.
Gì mà đứng ở vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô chứ, lúc này cũng tan tành mây khói thôi.
Diệp Chính Đạo bấy giờ không khác nào một con kiến, khiến Dương Yêu Nguyệt đứng một bên sợ hãi không thôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, không còn chút máu.
Hàng chục nghìn cao thủ nước ngoài vẫn tiếp tục đánh đấm.
Đặc biệt là mấy người xông lên hàng đầu còn vung kiếm, không chút thương hoa tiếc ngọc mà chém thẳng vào đỉnh đầu của Dương Yêu Nguyệt.
Một cơn gió thổi qua, vô số tia sáng lóe lên trước mắt Dương Yêu Nguyệt.
Có lẽ biết mình không thể trốn được nữa, Dương Yêu Nguyệt tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi sự đau đớn.
“Keng!”, nhưng đúng lúc này.
Một âm thanh của va chạm của vũ khí vang lên.
Dương Yêu Nguyệt chỉ cảm thấy như bị ai đó kéo.
Trong tiềm thức cô ta khẽ mở mắt ra, chỉ thấy mình đã thoát khỏi sự chém giết của tên cao thủ.
Trước mặt cô ta xuất hiện bóng dáng của Mục Hàn.
Anh đã ngăn những người đó vì cô ta.
Lúc này, gương mặt của Mục Hàn rơi vào tầm mắt Dương Yêu Nguyệt, cô ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhìn từ góc độ này thì anh vẫn đẹp trai!
Đúng thời điểm quan trọng này, trong lòng Dương Yêu Nguyệt bỗng như nở hoa.
"Ha ha ha ha!"
"Bị chúng ta vây quanh nhiều như vậy, mà còn bị cô ta kéo chân lại, không mệt sao?"
Lúc này, một giọng nói đã phá tan mộng tưởng của Dương Yêu Nguyệt.
“Mệt mỏi á?”, Mục Hàn nhếch miệng, lộ ra vẻ mặt vô cảm: “Các người cho rằng tôi vừa bảo vệ cô ta, vừa đối phó với các người sẽ mất rất nhiều sức phải không?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”, chiến thần nước Phong tự mãn nói.
Một khi đại thống soái Hoa Hạ bị mất sức, bọn họ đối phó anh sẽ dễ dàng hơn.
“Các người thấy bảo vệ thêm một người sẽ mất sức, nhưng ở trong mắt tôi, cô ta là công dân của Hoa Ha!”, Mục Hàn nghiêm mặt nói: “Chỉ cần là công dân của Hoa Ha, còn ở trên lãnh thổ của Hoa Ha, người đó sẽ được tôi bảo vệ!"
"Cho dù cô ta có độc ác đến nhường nào, cũng không đến lượt đám xâm lược các người giết cô ta!"
“Được lắm!”, chiến thần nước Phong càng thêm kích động: “Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem anh bị kìm chân như vậy, còn mạnh được như ban nãy không?”, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài nhanh chóng lao tới.
Chiến thuật của họ rất đơn giản, đó là sử dụng chiến thuật biển người để nhấn chìm đại thống soái Hoa Hạ.
Một người chiến đấu với hàng chục nghìn kẻ thù.
Chuyện này khiến Dương Yêu Nguyệt chợt nghĩ rất bất khả thi.
Tuy nhiên, Mục Hàn không hề hoảng sợ.
Anh chỉ quay sang nói với Dương Yêu Nguyệt đang ở phía sau: “Nắm lấy tay tôi!”, Mục hàn lúc này giống như một vị thần từ giáng xuống trần gian.
Dương Yêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nắm chặt cánh tay của Mục Hàn.