Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 755-757
Chương 755: Điện Ma Vương sắp tấn công
“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười nói: “Đại thống soái chịu gặp chúng ta là chuyện tất nhiên”.
Mục Thịnh Uy đã tự nâng địa vị của bản thân mình lên cao ngang với đại thống soái.
“Lát nữa gặp được đại thống soái, Sảng Nhi con phải cư xử khéo léo, để lại cho cậu ấy một ấn tượng tốt có biết hay chưa?”, Mục Thịnh Uy dặn dò.
“Con hiểu rồi thưa bố”, Mục Sảng gật đầu nói.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, ngoài việc để cho Mục Sảng đến gặp đại thống soái ra thì mục đích quan trọng khác là hỏi về bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Chỉ cần biết được đại thống soái thuộc vào phân nhánh nào của Mục Thị thì những chuyện tiếp theo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Lấy danh nghĩa nhà họ Mục ở thủ đô để chính thức đón đại thống soái trở về gia tộc.
Mặc dù nói nhà họ Mục ở thủ đô hiện giờ là thế gia số một Hoa Hạ, thế nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong Hoa Hạ, nếu như có một người mạnh mẽ như đại thống soái trấn giữ thì nhà họ Mục ở thủ đô thậm chí có thể bước vào hàng ngũ mười gia tộc lớn của châu Á.
Nếu như trong nhiệm kỳ của mình thực hiện được sự nghiệp vĩ đại như vậy thì một gia chủ như Mục Thịnh Uy sẽ được thế hệ sau của nhà họ Mục ở thủ đô tôn sùng, trở thành đối tượng để mọi người ca tụng.
Mục Thịnh Uy vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích động.
Đảo Quốc.
Trong một phòng hội nghị nào đó.
Vẫn là lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
“Các vị, mời xem!”, Inuyang Kenjiro chỉ vào một khu vực biên giới trong bản đồ Hoa Hạ trên màn hình, nói: “Người của Điện Ma Vương đã bắt đầu hành động rồi!”
“Trận chiến sẽ nổ ra ở đây!”
Nghe Inuyang Kenjiro nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước đều đồng loạt trở nên kích động.
“Ông Inuyang lợi hại quá, vậy mà lại có thể liên hệ được với Điện Ma Vương!”
“Điện Ma Vương là thế lực khủng bố hơn bất cứ quốc gia nào, tiếp theo đây Hoa Hạ có kịch hay để xem rồi!”
“Không thể không nói, cơ hội của chúng ta tới rồi!”
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước hào hứng bàn luận.
“Đúng theo những gì mọi người mong muốn!”, khoé miệng Inuyang Kenjiro khẽ nhếch lên: “Lần này Điện Ma Vương nhất định sẽ phối hợp với chúng ta để giam chân Hoa Hạ, Hoa Hạ tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng”.
“Mà cũng chỉ có đại thống soái mới có thể giao chiến trực diện với Điện Ma Vương!”
“Tôi tin rằng tiếp theo đây, Hoa Hạ nhất định sẽ có phản ứng, việc đầu tiên là lệnh cho đại thống soái lập tức đến biên giới để đối phó với Điện Ma Vương”.
“Chỉ cần đại thống soái đi rồi thì cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới!”
Lúc này.
Mục Hàn đã đến chiến khu tỉnh.
Viên Duy Nhất đợi ở cửa chính để đón tiếp Mục Hàn, nói: “Đại ca, tôi vừa mới nói vài câu với Mục Thịnh Uy, lần này bố con ông ta tới gặp cậu chủ yếu là muốn cậu nhận tổ quy tông, đón cậu trở về nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Nhận tổ quy tông, đón tôi về nhà họ Mục ở thủ đô ư?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Nếu như không phải vì thân phận đại thống soái này của mình thì e rằng Mục Thịnh Uy cũng chẳng buồn ngó ngàng tới nhỉ?
“Đúng vậy, thưa đại ca”, Viên Duy Nhất gật đầu nói: “Mục Thịnh Uy nói nhà họ Mục ở thủ đô là nhánh chính của gia tộc Mục Thị Hoa Hạ, dù do cậu đến từ phân nhánh nào thì cũng là người nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Ha ha!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mục Thịnh Uy đúng là mưu mô xảo trá!”
“Năm đó người bỏ rơi vợ con là ông ta, sáu năm trước người truy sát tôi cũng là ông ta, bây giờ muốn tôi nhận tổ quy tông? Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Mục Hàn tôi và nhà họ Mục ở thủ đô không có bất cứ mối quan hệ gì!”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Viên Duy Nhất hơi do dự: “Đại ca, cậu còn gặp bọn họ nữa không?”
“Gặp chứ, nếu đã tới rồi thì đương nhiên phải gặp!”, Mục Hàn nói.
Lần này Mục Hàn tới đây cũng là để giải quyết cho xong vấn đề.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Lâm Nhã Hiên và đứa bé trong bụng cô.
Viên Duy Nhất hiểu ý, nói: “Đại ca, hai bố con Mục Thịnh Uy đang ở trong phòng tiếp khách, tôi dẫn cậu tới đó nhé”.
Mục Hàn gật đầu.
Mục Hàn và Viên Duy Nhất cùng tới phòng tiếp khách.
“Tinh tinh tinh!”
Lúc này, chuông điện thoại của Mục Hàn vang lên.
Là tin nhắn khẩn cấp Hoàng Điểu gửi tới.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Mục Hàn không khỏi ngẩn ra: “Long Tổ sắp đến sao?”
Viên Duy Nhất cũng nhận được chỉ thị bí mật của cấp trên, yêu cầu mở bãi hạ cánh máy bay của chiến khu tỉnh để tạo sự thuận lợi cho việc hạ cánh của trực thăng chở thành viên Long Tổ.
Cùng lúc này, trên bầu trời đã vang lên âm thanh chuyển động cực lớn của cánh quạt máy bay trực thăng.
“Đúng là đến nhanh thật!”, Viên Duy Nhất lập tức ra lệnh mở bãi hạ cánh máy bay.
Sau khi chiếc máy bay trực thăng được đánh dấu bằng hình con rồng nhe nanh múa vuốt trên thân hạ cánh xuống, hai thành viên của Long Tổ mặc đồ hành quân đêm màu đen bước thẳng về phía Mục Hàn.
Long Tổ là đội bảo vệ có cấp bậc cao nhất của Hoa Hạ, xưa nay rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người.
Làm việc vô cùng kín tiếng.
Bởi vì chức trách chủ yếu của bọn họ chính là bảo vệ cho lãnh tụ có địa vị cao nhất Hoa Hạ.
Mà một khi thành viên Long Tổ được điều động khẩn cấp thì chứng tỏ rằng Hoa Hạ nhất định đã xảy ra một sự kiện vô cùng nghiêm trọng.
Sự xuất hiện của thành viên Long Tổ khiến cho Viên Duy Nhất không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.
Dù gì ngay cả đại thống soái như Mục Hàn cũng không có tư cách điều động thành viên của Long Tổ!
Bọn họ đến đây vội vàng như vậy, rõ ràng là mang theo mệnh lệnh khẩn cấp của lãnh tụ có địa vị cao nhất.
Hơn nữa nhất định còn vô cùng cấp bách!
Rốt cuộc đã xảy ra việc lớn gì mà có thể khiến cho thành viên Long Tổ tự mình xuất quân?
Trong lòng Mục Hàn cũng đang không ngừng phỏng đoán.
Đối với Mục Hàn mà nói, khiến cho anh lo lắng nhất chính là thành viên Long Tổ giống như đến để thăm dò, làm loạn kế hoạch đối phó với nhà họ Mục ở thủ đô của anh.
“Vô cùng khẩn cấp, đại thống soái nhận lệnh!”
Hai thành viên Long Tổ nhanh chóng bước đến trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lãnh tụ cao nhất của Hoa Hạ đích thân ký!”
Một thành viên Long Tổ trong số đó cung kính đưa bản điều lệnh cho Mục Hàn.
Mục Hàn giơ tay đón lấy, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt liền lập tức biến đổi.
Bởi vì cấp độ của bản điều lệnh này lại ở mức cao nhất.
Mục Hàn không còn tâm trạng để xem nội dung cụ thể của bản điều lệnh nữa, anh hỏi: “Hai vị, mệnh lệnh cụ thể là gì?”
Một thành viên Long Tổ trong số đó trả lời: “Mệnh lệnh yêu cầu đại thống soái lập tức lãnh đạo tất cả quân đội dưới quyền, bao gồm tứ đại chiến thần, quân đoàn Côn Luân, quân đoàn Mãnh Thú, Thập Nhị Vệ,…lập tức đến biên giới Tây Cương, không được dừng lại dù chỉ một khắc!”
“Bởi vì nếu như đại thống soái chậm một bước thì biên giới Tây Cương của Hoa Hạ sẽ nguy hiểm thêm một phần!”
“Đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?”, Mục Hàn không hiểu lắm.
Trận chiến lần trước, Mục Hàn vừa mới tiêu diệt mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.
Theo lý mà nói, đối thủ sẽ không tiếp tục đến khiêu khích Hoa Hạ vào thời điểm này mới phải.
“Là Điện Ma Vương đến tập kích!”, thành viên Long Tổ trả lời: “Đại thống soái, chắc là ấn tượng của anh về Điện Ma Vương cũng tương đối sâu sắc nhỉ?”
“Là bọn họ ư?”, Mục Hàn nhíu chặt mày.
Sáu năm trước, việc liên quân hơn bốn mươi nước tiến công biên giới Hoa Hạ thật ra chính là do Điện Ma Vương âm thầm xúi giục.
Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, Điện Ma Vương lập tức phát động tiến công vào Hoa Hạ với điệu bộ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Chương 756: Chọn gia đình hay quốc gia
Có thể nói rằng, Điện Ma Vương là một đối thủ rất khó đối phó.
Điện Ma Vương không phải một quốc gia nào đó, cũng không phải một liên minh mà là một tổ chức của thế giới hắc ám, dưới trướng có đến hàng trăm nghìn cường giả hàng đầu.
Số lượng người đạt đến cấp Thần cũng phải hàng chục nghìn.
Bất luận là thực lực tổng thể hay là thực lực cá nhân thì đều vô cùng mạnh.
Hơn nữa, đám người này căn bản không thèm để ý tới đạo đức nghề nghiệp, tác phong làm việc rất tàn bạo, không từ mọi thủ đoạn.
Để đạt được mục đích thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Dù là tự sát.
Đây là một đối thủ có thực lực vượt xa cả liên minh hơn bốn mươi nước.
Một khi động tới Điện Ma Vương thì nhất định sẽ bị đối phương trả thù tới lúc một mất một còn.
Dù cho hiện nay có là cường quốc của thế giới thì Điện Ma Vương cũng không hề sợ hãi.
Vậy nên, trong bảng xếp hạng đối thủ do nước Chiến Ưng – quốc gia mạnh nhất thế giới hiện tại công bố, Điện Ma Vương xếp ở vị trí số một, ngay cả đại thống soái của Hoa Hạ cũng phải đứng phía sau.
Từ điểm này là đủ để thấy thực lực của Điện Ma Vương khủng bố đến mức nào.
Sáu năm trước trong trận chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn đã lãnh đạo đại quân dưới trướng chiến đấu nửa năm.
Trận ác chiến đó Mục Hàn chiến đấu vô cùng gian khổ.
Cũng phải trả một cái giá đắt là thương vong tương đối lớn, cuối cùng mới tiêu diệt được Điện Ma Vương.
“Đúng vậy, đại thống soái!”, một thành viên Long Tổ gật đầu nói: “Rạng sáng ngày hôm nay, Điện Ma Vương đột nhiên ra quân, hơn nữa còn xuất hiện tại vùng biên giới của chúng ta, phát động tập kích. Hai cứ điểm quan trọng của biên giới Tây Cương liên tiếp thất thủ, nếu như chúng ta không lập tức hành động thì mảnh đất Tây Cương sẽ rơi vào tay Điện Ma Vương ngay trong ngày hôm nay…”
Mục Hàn hít sâu một hơi.
Không ngờ hành động của Điện Ma Vương lại nhanh như thế.
“Trận chiến sáu năm trước, tôi đã hoàn toàn tiêu diệt được Điện Ma Vương rồi!”, Mục Hàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Sao Điện Ma Vương vẫn có thể xuất hiện cơ chứ?”
“Đại thống soái, theo những gì chúng tôi biết, trong trận chiến ban đầu kia, sau khi tàn dư của Điện Ma Vương chạy trốn thì đã ẩn nấp, ngấm ngầm khôi phục lại thực lực”, thành viên Long Tổ nói: “Thực lực của Điện Ma Vương bây giờ còn mạnh hơn cả sáu năm về trước!”
Nghe lời thành viên Long Tổ nói, lúc này Mục Hàn mới coi như hiểu ra tại sao tình hình lại cấp bách như thế.
Cũng chỉ có Mục Hàn mới có thể đánh thắng Điện Ma Vương của sáu năm trước.
Chứ đừng nói đến việc hiện giờ Điện Ma Vương có thực lực còn mạnh hơn sáu năm về trước.
Nhìn ra cả Hoa Hạ, ngoài Mục Hàn ra thì thật sự không một ai có thể lãnh đạo quân đội.
Chỉ có điều, thời cơ Điện Ma Vương xuất hiện gần như vô cùng trùng hợp!
Rõ ràng là có người âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến sự việc ngày hôm nay.
Đương nhiên, Mục Hàn sẽ không nghĩ đến phương diện nhà họ Mục ở thủ đô.
Dù gì thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô cũng còn lâu mới đạt đến độ có thể liên hệ được với Điện Ma Vương.
Vào lúc Mục Hàn đang trầm tư, thành viên Long Tổ thúc giục: “Vẫn mong đại thống soái lập tức tập kết quân đội, nhanh chóng đi tới biên giới Tây Cương, đánh lui Điện Ma Vương, bảo vệ Tổ quốc!”
“Đại thống soái, chiến sự hiện giờ ở biên giới Tây Cương vô cùng cấp bách, không thể chậm trễ dù chỉ một khắc!”
“Tôi lập tức tập kết quân đội!”, Mục Hàn gật đầu nghiêm túc nói.
Dù sao tình hình chiến tranh cấp bách, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Thực lực của Điện Ma Vương đáng sợ hơn nhiều so với liên quân hơn bốn mươi nước sáu năm về trước.
Đặc biệt là Điện Ma Vương đã chiếm đóng hai cứ điểm quan trọng tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ, nếu như không tiến hành ngăn chặn hiệu quả thì mảnh đất biên giới Tây Cương quả thực rất có khả năng bị Điện Ma Vương chiếm mất.
Vậy nên, Mục Hàn lập tức hạ lệnh.
Tứ đại chiến thần Chúc Long, Thao Thiết, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu đã tập hợp.
Toàn bộ thành viên quân đoàn Côn Luân đều đã tập kết.
Thập Nhị Vệ hiện thân.
Quân đoàn Mãnh Thú xuất hiện.
Tổng đội quân lên tới hàng chục nghìn người, chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mục Hàn.
“Tất cả đã có mặt!”, đối diện với mấy chục nghìn quân, Mục Hàn cũng đã thay chiến bào, đứng trên xe việt dã, cao giọng hạ lệnh: “Nghe lệnh của tôi, lập tức xuất phát, mục tiêu là biên giới Tây Cương!”
“Rõ!”, những tiếng đáp lời kinh thiên động địa lập tức vang lên.
Khi quân đội xuất phát, Hoàng Điểu đi tới trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại ca, tôi vẫn có một chuyện quan trọng nữa muốn báo cáo với anh!”
“Nói đi”, Mục Hàn nói.
“Đại ca, theo phân tích của tôi, lần này Điện Ma Vương tro tàn cháy lại, đến đánh úp thêm lần nữa, rõ ràng là có chuẩn bị, trong đó có liên quan đến một âm mưu”.
“Mục tiêu của đối phương rõ ràng chính là muốn anh rời khỏi tỉnh”.
“Còn về mục đích làm như vậy thì quá rõ ràng, có liên quan đến việc mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài ám sát anh thất bại khi trước”.
Hoàng Điểu không hổ là chiến thần tình báo trong số tứ đại chiến thần.
Mệnh lệnh cao nhất của Long Tổ vừa mới tới, Hoàng Điểu đã lập tức tra ra ngọn nguồn của sự việc.
“Vậy nên, tôi có một đề nghị”, Hoàng Điểu tiếp tục nói: “Chúng ta hãy cho một vài người ở lại, phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của chị dâu và mẹ của anh, không để cho quân địch có bất cứ cơ hội nào!”
“Hoàng Điểu nói rất đúng!”, Chúc Long gật đầu nói: “Đại ca, cho bốn người chúng tôi ở lại, chúng tôi bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ không để cho chị dâu và mẹ anh gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì!”
Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đồng ý với ý kiến của Chúc Long.
“Không được đâu!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Lãnh tụ cao nhất đã chỉ đích danh, yêu cầu tôi lãnh đạo toàn bộ quân đội dưới trướng đến biên giới Tây Cương!”
“Mấy người buộc phải đi theo hết!”
Lãnh tụ cao nhất đã hạ lệnh như vậy, rõ ràng vô cùng xem trọng đối thủ Điện Ma Vương này.
Đã đạt tới mức huy động toàn bộ thuộc hạ quan trọng nhất trong quân đội.
“Thế nhưng đại ca, cũng không thể không lo cho chị dâu và mẹ anh được?”
“Anh biết rất rõ thực lực của Điện Ma Vương. Trận đấu sáu năm trước, dưới tình cảnh xảy ra quá nhiều thương vong, chúng ta phải cần tới nửa năm mới đánh bại được bọn chúng!”
“Nghe nói lần này thực lực của Điện Ma Vương còn hung hãn hơn, không đến nửa năm thì e rằng chúng ta không thể trở về được!”
“Mà đám tàn dư gian trá của hơn bốn mươi quốc gia lại nhòm ngó chị dâu và mẹ anh như hổ đói, một khi anh rời khỏi tỉnh thì chỉ e rằng chị dâu và mẹ anh sẽ lập tức rơi vào trong tay đám cặn bã!”
Chúc Long nói với vẻ mặt nôn nóng.
Những chuyện mà Chúc Long vừa nói, trong lòng Mục Hàn đương nhiên biết rõ.
Chỉ có điều, lãnh tụ của đất nước đã chỉ đích danh yêu cầu Mục Hàn lãnh đạo tất cả quân đội dưới trướng đến biên giới Tây Cương, nếu như để một vài người ở lại để bảo vệ cho gia đình của mình thì rõ ràng là không phù hợp chút nào.
Giữa gia đình và tình hình cấp bách của quốc gia.
Mục Hàn chỉ đành lòng bỏ lại gia đình nhỏ bé để bảo vệ cho đất nước.
“Được rồi, đừng ai nói gì nữa”.
Mục Hàn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả nghe lệnh của tôi, đại quân phân ra làm quân tiên phong, trung quân và hậu vệ, nhanh chóng đi tới biên giới Tây Cương!”
“Giống với những lần tác chiến trước đây, trước khi xuất phát, toàn bộ đều nộp lại điện thoại, tránh cho việc mấy người bị phân tâm khi tham gia chiến đấu!”
“Đơn vị tổ chức thống nhất bố trí bộ đàm, tiến hành liên lạc nhiệm vụ tác chiến!”
Mục Hàn là người đầu tiên nộp điện thoại.
Sau tiếng ra lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt phục tùng.
Chương 757: Đứa bé không thể mang họ Mục
Mục Hàn biết rõ sáu năm trước, rốt cuộc Điện Ma Vương có thực lực khủng bố tới mức nào.
Bây giờ Điện Ma Vương mạnh hơn so với sáu năm trước liên tiếp chiếm giữ hai cứ điểm quan trọng tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ.
Có thể thấy tình hình chiến trận vô cùng cấp bách.
Thật sự không thể trì hoãn dù chỉ là một phút một giây.
Mục Hàn hận một nỗi không thể mọc thêm cánh để lập tức xuất hiện tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ.
Mục Hàn vừa hạ lệnh, binh lính dưới trướng, tứ đại chiến thần bao gồm Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều chấp hành vô điều kiện.
Dù Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã đoán ra đây là một âm mưu của kẻ địch, thế nhưng sức mạnh của Điện Ma Vương không phải là thứ mà liên quân hơn bốn mươi nước có thể so sánh được.
Cả Hoa Hạ, ngoại trừ Mục Hàn khi trước thì không một ai từng đánh bại bọn chúng.
Dù là nước Chiến Ưng với biệt danh cường quốc số một thế giới cũng không thể.
Vậy nên sau khi Mục Hàn nhận được điều lệnh vô cùng cấp bách của lãnh tụ cao nhất, căn bản không còn tâm trạng quan tâm tới những thứ khác, lập tức tập kết quân đội dưới trướng, ngay cả thời gian nói lời tạm biệt Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ cũng không có.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mục Hàn không khỏi cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Đợi ngày mình chiến thắng trở về thì giải thích với Nhã Hiên và mẹ sau vậy”, Mục Hàn tự mình an ủi.
Mục Hàn không hề biết rằng, chuyến đi này của anh lại mất tới hơn nửa năm trời.
Đương nhiên, đây là chuyện của mãi sau này.
Tổng tư lệnh chiến khu tỉnh Viên Duy Nhất đứng nghiêm trước thao trường, nhìn về phía đội ngũ bừng bừng khí thế giống như một con rồng thân dài, không tự chủ mà cúi đầu hành lễ, tiễn Mục Hàn và quân đội dưới trướng của anh tới chiến trường biên giới Tây Cương.
Là một trong số những người được Mục Hàn chăm sóc huấn luyện, Viên Duy Nhất đương nhiên biết rất rõ lần này Mục Hàn đột ngột nhận được điều lệnh của lãnh tụ cao nhất, đi tới chiến trường biên giới Tây Cương, trong lòng anh lo lắng nhất cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
“Đại ca, xin cậu yên tâm, ngày nào Viên Duy Nhất tôi còn sống thì nhất định sẽ bảo đảm cho sự an toàn của chị dâu và mẹ anh!”, Viên Duy Nhất nói một câu vô cùng kiên định về phía đoàn quân xuất phát.
Mục Hàn đã ở phía đầu đội ngũ láng máng nghe được câu nói này của Viên Duy Nhất.
Thế nhưng lần này Mục Hàn phải đối diện với Điện Ma Vương, một khi hơn bốn mươi nước phái cao thủ hàng đầu tới thêm lần nữa, với năng lực của Viên Duy Nhất thì chưa chắc đã có thể bảo đảm an toàn cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Tình thế vô cùng khó khăn.
Mục Hàn cũng chỉ có thể tạm thời như vậy.
“Bố, bố mau nghe kìa!”, hai bố con Mục Thịnh Uy nãy giờ vẫn ở trong phòng tiếp khách đợi, mãi vẫn chưa thấy Viên Duy Nhất dẫn đại thống soái tới nên bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tai Mục Sảng đột nhiên khẽ động: “Bên ngoài hình như có rất nhiều người tới!”
Mục Thịnh Uy rõ ràng cũng nghe thấy sự bất thường, gật đầu nói: “Sảng Nhi, chúng ta ra ngoài xem xem!”
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng bước ra khỏi phòng tiếp khách thì nhìn thấy trước mắt xuất hiện từng đoàn xe quân sự giống như một con rồng dài ngoằng đi thẳng ra bên ngoài chiến khu tỉnh.
“Chuyện này là…”, Mục Thịnh Uy không khỏi chấn động: “Chiến khu Hoa Hạ chúng ta hình như đã mấy năm rồi không có lần tập kết quân đội nào quy mô lớn như vậy, là do đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”
“Đúng thế bố”, Mục Sảng cũng gật đầu nói: “Lần trước lúc chiến khu Hoa Hạ xuất hiện cảnh tượng này đã là sáu năm về trước, khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công chúng ta…”
“Lần trước?”, liên tưởng tới thế trận lần trước, đại thống soái đối đầu với mấy chục nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài, sắc mặt của Mục Thịnh Uy không khỏi biến đổi: “Lẽ nào…”
Thế nhưng Mục Thịnh Uy lại lập tức lắc đầu tự lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào!”
Với Mục Thịnh Uy, trận thế lần trước, đại thống soái đối đầu với mấy chục nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài, chấn động thế giới, hơn bốn mươi nước nhất định đã sợ mất mật, căn bản sẽ không có thêm bất cứ hành động quân sự nào nữa.
Cùng lúc này, Viên Duy Nhất trở về.
Dù gì Mục Thịnh Uy cũng là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, Viên Duy Nhất không thể sơ suất với ông ta.
“Tổng tư lệnh Viên, cuối cùng thì ông cũng về rồi”, nhìn thấy Viên Duy Nhất, Mục Thịnh Uy vội vàng hỏi: “Đại thống soái đâu? Cậu ấy đâu rồi?”
Mục Thịnh Uy nói, còn ngóng ra sau lưng Viên Duy Nhất.
“Gia chủ Mục, thật sự xin lỗi ông!”, Viên Duy Nhất bày ra vẻ mặt hối lỗi, nói: “E rằng đại thống soái không thể gặp mấy người được rồi!”
“Vừa mới ban nãy, đại thống soái nhận được điều lệnh của lãnh tụ cao nhất, phải lãnh đạo quân đội tới biên giới Tây Cương!”
“Cái gì?”, nghe Viên Duy Nhất nói, Mục Thịnh Uy hoàn toàn kinh ngạc: “Tổng tư lệnh Viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn thế nào mà có thể khiến cho lãnh tụ cao nhất đích thân điều lệnh, lại còn cần đại thống soái đích thân lãnh đạo quân đội?”
Từ sau khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công Hoa Hạ kết thúc vào sáu năm trước, thật ra xung quanh Hoa Hạ cũng có phát sinh một số trận chiến nhỏ, các tổng tư lệnh chiến khu lớn đều có thể độc lập ứng phó, vậy nên khoảng thời gian này Mục Hàn cũng dành để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Có thể kinh động tới đại thống soái tất nhiên phải là chuyện rất lớn!
Viên Duy Nhất nhìn sâu vào mắt Mục Thịnh Uy, nói: “Gia chủ Mục, chuyện có liên quan tới cơ mật quân sự, tôi cũng không thể nói kỹ được, mong ông hiểu cho!”
“Tôi hiểu”, Mục Thịnh Uy gật đầu.
Từ trong cuộc đối thoại giữa Mục Thịnh Uy và Viên Duy Nhất, Mục Sảng đã biết được đoàn xe quân đội dài ngoằng ban nãy là do đại thống soái đích thân lãnh đạo, sau đó không tự chủ được mà vươn cao cổ nhìn về phía đoàn xe quân đội kia.
Chỉ vì muốn được nhìn thấy đại thống soái – thần tượng của mình.
“Ô?”, vào lúc mà một chiếc xe quân sự trong số đó lao vút qua, Mục Sảng không khỏi giơ tay dụi hai mắt: “Bố, con nhìn thấy vài người, xem chừng rất quen mặt!”
“Có phải mấy người Mục Phương không?”
Trong lòng Mục Thịnh Uy khẽ động.
Năm người Mục Phương được đại thống soái đích thân lựa chọn vào quân đoàn Côn Luân.
Lần này nếu như có thể đi theo đại thống soái tới biên giới Tây Cương thì đương nhiên sẽ có cơ hội lập được chiến công.
“Không phải mấy người Mục Phương”, Mục Sảng lắc đầu, nói: “Con nhớ ra rồi, mấy tên nhìn quen quen kia hình như đã gặp trong đám cưới của Mục Hàn!”
“Sảng Nhi, có phải con nhìn nhầm rồi không?”, Mục Thịnh Uy tỏ ra không tin: “Mục Hàn có thân phận thế nào, nó có đức có tài gì mà có thể quen biết được với đại tướng dưới trướng đại thống soái cơ chứ?”
“Chắc là con nhìn nhầm rồi”, Mục Sảng nghĩ ngợi rồi lên tiếng.
Mục Sảng cũng cảm thấy không có khả năng.
Có lẽ là do bản thân qua mong muốn được gặp đại thống soái nên mới xuất hiện ảo giác.
“Nếu như không gặp được đại thống soái thì chúng ta cũng không cần ở lại tỉnh làm gì nữa.”
Lúc này Mục Sảng đề nghị: “Bố, chúng ta quay về thủ đô luôn nhs!”
“Đương nhiên.” Mục Thịnh Vy gật đầu nói: “Có điều trước khi rời khỏi tỉnh thì chúng ta vẫn phải làm một chuyện, tránh gây phiền phức cho tương lai!”
“không phải qua mấy tháng nữa là con của MỤc Hàn chào đời rồi hay sao?”
“CHúng ta phải đi cảnh cáo Mục Hàn, trước khi nó nhận được sự công nhận chính thức của nhà họ Mục ở thủ đô thì con của nó tuyệt đối không thể mang họ Mục, bởi vì như vậy là sự sỉ nhục danh tiếng nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”
“Đúng là như thế!” MỤc Sảng tỏ ẻ đồng ý: “Mặc dù đặt tên alf quyền tự do, thế nhưng họ Mục này không phải là thứ mà hạng người nào cũng có thể tùy tiện mang được.”
“Ha ha!”, Mục Thịnh Uy cười nói: “Đại thống soái chịu gặp chúng ta là chuyện tất nhiên”.
Mục Thịnh Uy đã tự nâng địa vị của bản thân mình lên cao ngang với đại thống soái.
“Lát nữa gặp được đại thống soái, Sảng Nhi con phải cư xử khéo léo, để lại cho cậu ấy một ấn tượng tốt có biết hay chưa?”, Mục Thịnh Uy dặn dò.
“Con hiểu rồi thưa bố”, Mục Sảng gật đầu nói.
Đối với Mục Thịnh Uy mà nói, ngoài việc để cho Mục Sảng đến gặp đại thống soái ra thì mục đích quan trọng khác là hỏi về bối cảnh thân phận của đại thống soái.
Chỉ cần biết được đại thống soái thuộc vào phân nhánh nào của Mục Thị thì những chuyện tiếp theo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Lấy danh nghĩa nhà họ Mục ở thủ đô để chính thức đón đại thống soái trở về gia tộc.
Mặc dù nói nhà họ Mục ở thủ đô hiện giờ là thế gia số một Hoa Hạ, thế nhưng cũng chỉ giới hạn bên trong Hoa Hạ, nếu như có một người mạnh mẽ như đại thống soái trấn giữ thì nhà họ Mục ở thủ đô thậm chí có thể bước vào hàng ngũ mười gia tộc lớn của châu Á.
Nếu như trong nhiệm kỳ của mình thực hiện được sự nghiệp vĩ đại như vậy thì một gia chủ như Mục Thịnh Uy sẽ được thế hệ sau của nhà họ Mục ở thủ đô tôn sùng, trở thành đối tượng để mọi người ca tụng.
Mục Thịnh Uy vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy vô cùng kích động.
Đảo Quốc.
Trong một phòng hội nghị nào đó.
Vẫn là lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.
“Các vị, mời xem!”, Inuyang Kenjiro chỉ vào một khu vực biên giới trong bản đồ Hoa Hạ trên màn hình, nói: “Người của Điện Ma Vương đã bắt đầu hành động rồi!”
“Trận chiến sẽ nổ ra ở đây!”
Nghe Inuyang Kenjiro nói như vậy, lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước đều đồng loạt trở nên kích động.
“Ông Inuyang lợi hại quá, vậy mà lại có thể liên hệ được với Điện Ma Vương!”
“Điện Ma Vương là thế lực khủng bố hơn bất cứ quốc gia nào, tiếp theo đây Hoa Hạ có kịch hay để xem rồi!”
“Không thể không nói, cơ hội của chúng ta tới rồi!”
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn mươi nước hào hứng bàn luận.
“Đúng theo những gì mọi người mong muốn!”, khoé miệng Inuyang Kenjiro khẽ nhếch lên: “Lần này Điện Ma Vương nhất định sẽ phối hợp với chúng ta để giam chân Hoa Hạ, Hoa Hạ tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng”.
“Mà cũng chỉ có đại thống soái mới có thể giao chiến trực diện với Điện Ma Vương!”
“Tôi tin rằng tiếp theo đây, Hoa Hạ nhất định sẽ có phản ứng, việc đầu tiên là lệnh cho đại thống soái lập tức đến biên giới để đối phó với Điện Ma Vương”.
“Chỉ cần đại thống soái đi rồi thì cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới!”
Lúc này.
Mục Hàn đã đến chiến khu tỉnh.
Viên Duy Nhất đợi ở cửa chính để đón tiếp Mục Hàn, nói: “Đại ca, tôi vừa mới nói vài câu với Mục Thịnh Uy, lần này bố con ông ta tới gặp cậu chủ yếu là muốn cậu nhận tổ quy tông, đón cậu trở về nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Nhận tổ quy tông, đón tôi về nhà họ Mục ở thủ đô ư?”, Mục Hàn không khỏi nhíu mày.
Nếu như không phải vì thân phận đại thống soái này của mình thì e rằng Mục Thịnh Uy cũng chẳng buồn ngó ngàng tới nhỉ?
“Đúng vậy, thưa đại ca”, Viên Duy Nhất gật đầu nói: “Mục Thịnh Uy nói nhà họ Mục ở thủ đô là nhánh chính của gia tộc Mục Thị Hoa Hạ, dù do cậu đến từ phân nhánh nào thì cũng là người nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Ha ha!”, Mục Hàn cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mục Thịnh Uy đúng là mưu mô xảo trá!”
“Năm đó người bỏ rơi vợ con là ông ta, sáu năm trước người truy sát tôi cũng là ông ta, bây giờ muốn tôi nhận tổ quy tông? Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Mục Hàn tôi và nhà họ Mục ở thủ đô không có bất cứ mối quan hệ gì!”
Nghe Mục Hàn nói như vậy, Viên Duy Nhất hơi do dự: “Đại ca, cậu còn gặp bọn họ nữa không?”
“Gặp chứ, nếu đã tới rồi thì đương nhiên phải gặp!”, Mục Hàn nói.
Lần này Mục Hàn tới đây cũng là để giải quyết cho xong vấn đề.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Lâm Nhã Hiên và đứa bé trong bụng cô.
Viên Duy Nhất hiểu ý, nói: “Đại ca, hai bố con Mục Thịnh Uy đang ở trong phòng tiếp khách, tôi dẫn cậu tới đó nhé”.
Mục Hàn gật đầu.
Mục Hàn và Viên Duy Nhất cùng tới phòng tiếp khách.
“Tinh tinh tinh!”
Lúc này, chuông điện thoại của Mục Hàn vang lên.
Là tin nhắn khẩn cấp Hoàng Điểu gửi tới.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Mục Hàn không khỏi ngẩn ra: “Long Tổ sắp đến sao?”
Viên Duy Nhất cũng nhận được chỉ thị bí mật của cấp trên, yêu cầu mở bãi hạ cánh máy bay của chiến khu tỉnh để tạo sự thuận lợi cho việc hạ cánh của trực thăng chở thành viên Long Tổ.
Cùng lúc này, trên bầu trời đã vang lên âm thanh chuyển động cực lớn của cánh quạt máy bay trực thăng.
“Đúng là đến nhanh thật!”, Viên Duy Nhất lập tức ra lệnh mở bãi hạ cánh máy bay.
Sau khi chiếc máy bay trực thăng được đánh dấu bằng hình con rồng nhe nanh múa vuốt trên thân hạ cánh xuống, hai thành viên của Long Tổ mặc đồ hành quân đêm màu đen bước thẳng về phía Mục Hàn.
Long Tổ là đội bảo vệ có cấp bậc cao nhất của Hoa Hạ, xưa nay rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người.
Làm việc vô cùng kín tiếng.
Bởi vì chức trách chủ yếu của bọn họ chính là bảo vệ cho lãnh tụ có địa vị cao nhất Hoa Hạ.
Mà một khi thành viên Long Tổ được điều động khẩn cấp thì chứng tỏ rằng Hoa Hạ nhất định đã xảy ra một sự kiện vô cùng nghiêm trọng.
Sự xuất hiện của thành viên Long Tổ khiến cho Viên Duy Nhất không khỏi hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.
Dù gì ngay cả đại thống soái như Mục Hàn cũng không có tư cách điều động thành viên của Long Tổ!
Bọn họ đến đây vội vàng như vậy, rõ ràng là mang theo mệnh lệnh khẩn cấp của lãnh tụ có địa vị cao nhất.
Hơn nữa nhất định còn vô cùng cấp bách!
Rốt cuộc đã xảy ra việc lớn gì mà có thể khiến cho thành viên Long Tổ tự mình xuất quân?
Trong lòng Mục Hàn cũng đang không ngừng phỏng đoán.
Đối với Mục Hàn mà nói, khiến cho anh lo lắng nhất chính là thành viên Long Tổ giống như đến để thăm dò, làm loạn kế hoạch đối phó với nhà họ Mục ở thủ đô của anh.
“Vô cùng khẩn cấp, đại thống soái nhận lệnh!”
Hai thành viên Long Tổ nhanh chóng bước đến trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Lãnh tụ cao nhất của Hoa Hạ đích thân ký!”
Một thành viên Long Tổ trong số đó cung kính đưa bản điều lệnh cho Mục Hàn.
Mục Hàn giơ tay đón lấy, liếc mắt nhìn qua, sắc mặt liền lập tức biến đổi.
Bởi vì cấp độ của bản điều lệnh này lại ở mức cao nhất.
Mục Hàn không còn tâm trạng để xem nội dung cụ thể của bản điều lệnh nữa, anh hỏi: “Hai vị, mệnh lệnh cụ thể là gì?”
Một thành viên Long Tổ trong số đó trả lời: “Mệnh lệnh yêu cầu đại thống soái lập tức lãnh đạo tất cả quân đội dưới quyền, bao gồm tứ đại chiến thần, quân đoàn Côn Luân, quân đoàn Mãnh Thú, Thập Nhị Vệ,…lập tức đến biên giới Tây Cương, không được dừng lại dù chỉ một khắc!”
“Bởi vì nếu như đại thống soái chậm một bước thì biên giới Tây Cương của Hoa Hạ sẽ nguy hiểm thêm một phần!”
“Đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?”, Mục Hàn không hiểu lắm.
Trận chiến lần trước, Mục Hàn vừa mới tiêu diệt mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.
Theo lý mà nói, đối thủ sẽ không tiếp tục đến khiêu khích Hoa Hạ vào thời điểm này mới phải.
“Là Điện Ma Vương đến tập kích!”, thành viên Long Tổ trả lời: “Đại thống soái, chắc là ấn tượng của anh về Điện Ma Vương cũng tương đối sâu sắc nhỉ?”
“Là bọn họ ư?”, Mục Hàn nhíu chặt mày.
Sáu năm trước, việc liên quân hơn bốn mươi nước tiến công biên giới Hoa Hạ thật ra chính là do Điện Ma Vương âm thầm xúi giục.
Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, Điện Ma Vương lập tức phát động tiến công vào Hoa Hạ với điệu bộ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Chương 756: Chọn gia đình hay quốc gia
Có thể nói rằng, Điện Ma Vương là một đối thủ rất khó đối phó.
Điện Ma Vương không phải một quốc gia nào đó, cũng không phải một liên minh mà là một tổ chức của thế giới hắc ám, dưới trướng có đến hàng trăm nghìn cường giả hàng đầu.
Số lượng người đạt đến cấp Thần cũng phải hàng chục nghìn.
Bất luận là thực lực tổng thể hay là thực lực cá nhân thì đều vô cùng mạnh.
Hơn nữa, đám người này căn bản không thèm để ý tới đạo đức nghề nghiệp, tác phong làm việc rất tàn bạo, không từ mọi thủ đoạn.
Để đạt được mục đích thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Dù là tự sát.
Đây là một đối thủ có thực lực vượt xa cả liên minh hơn bốn mươi nước.
Một khi động tới Điện Ma Vương thì nhất định sẽ bị đối phương trả thù tới lúc một mất một còn.
Dù cho hiện nay có là cường quốc của thế giới thì Điện Ma Vương cũng không hề sợ hãi.
Vậy nên, trong bảng xếp hạng đối thủ do nước Chiến Ưng – quốc gia mạnh nhất thế giới hiện tại công bố, Điện Ma Vương xếp ở vị trí số một, ngay cả đại thống soái của Hoa Hạ cũng phải đứng phía sau.
Từ điểm này là đủ để thấy thực lực của Điện Ma Vương khủng bố đến mức nào.
Sáu năm trước trong trận chiến với Điện Ma Vương, Mục Hàn đã lãnh đạo đại quân dưới trướng chiến đấu nửa năm.
Trận ác chiến đó Mục Hàn chiến đấu vô cùng gian khổ.
Cũng phải trả một cái giá đắt là thương vong tương đối lớn, cuối cùng mới tiêu diệt được Điện Ma Vương.
“Đúng vậy, đại thống soái!”, một thành viên Long Tổ gật đầu nói: “Rạng sáng ngày hôm nay, Điện Ma Vương đột nhiên ra quân, hơn nữa còn xuất hiện tại vùng biên giới của chúng ta, phát động tập kích. Hai cứ điểm quan trọng của biên giới Tây Cương liên tiếp thất thủ, nếu như chúng ta không lập tức hành động thì mảnh đất Tây Cương sẽ rơi vào tay Điện Ma Vương ngay trong ngày hôm nay…”
Mục Hàn hít sâu một hơi.
Không ngờ hành động của Điện Ma Vương lại nhanh như thế.
“Trận chiến sáu năm trước, tôi đã hoàn toàn tiêu diệt được Điện Ma Vương rồi!”, Mục Hàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Sao Điện Ma Vương vẫn có thể xuất hiện cơ chứ?”
“Đại thống soái, theo những gì chúng tôi biết, trong trận chiến ban đầu kia, sau khi tàn dư của Điện Ma Vương chạy trốn thì đã ẩn nấp, ngấm ngầm khôi phục lại thực lực”, thành viên Long Tổ nói: “Thực lực của Điện Ma Vương bây giờ còn mạnh hơn cả sáu năm về trước!”
Nghe lời thành viên Long Tổ nói, lúc này Mục Hàn mới coi như hiểu ra tại sao tình hình lại cấp bách như thế.
Cũng chỉ có Mục Hàn mới có thể đánh thắng Điện Ma Vương của sáu năm trước.
Chứ đừng nói đến việc hiện giờ Điện Ma Vương có thực lực còn mạnh hơn sáu năm về trước.
Nhìn ra cả Hoa Hạ, ngoài Mục Hàn ra thì thật sự không một ai có thể lãnh đạo quân đội.
Chỉ có điều, thời cơ Điện Ma Vương xuất hiện gần như vô cùng trùng hợp!
Rõ ràng là có người âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến sự việc ngày hôm nay.
Đương nhiên, Mục Hàn sẽ không nghĩ đến phương diện nhà họ Mục ở thủ đô.
Dù gì thực lực của nhà họ Mục ở thủ đô cũng còn lâu mới đạt đến độ có thể liên hệ được với Điện Ma Vương.
Vào lúc Mục Hàn đang trầm tư, thành viên Long Tổ thúc giục: “Vẫn mong đại thống soái lập tức tập kết quân đội, nhanh chóng đi tới biên giới Tây Cương, đánh lui Điện Ma Vương, bảo vệ Tổ quốc!”
“Đại thống soái, chiến sự hiện giờ ở biên giới Tây Cương vô cùng cấp bách, không thể chậm trễ dù chỉ một khắc!”
“Tôi lập tức tập kết quân đội!”, Mục Hàn gật đầu nghiêm túc nói.
Dù sao tình hình chiến tranh cấp bách, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Thực lực của Điện Ma Vương đáng sợ hơn nhiều so với liên quân hơn bốn mươi nước sáu năm về trước.
Đặc biệt là Điện Ma Vương đã chiếm đóng hai cứ điểm quan trọng tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ, nếu như không tiến hành ngăn chặn hiệu quả thì mảnh đất biên giới Tây Cương quả thực rất có khả năng bị Điện Ma Vương chiếm mất.
Vậy nên, Mục Hàn lập tức hạ lệnh.
Tứ đại chiến thần Chúc Long, Thao Thiết, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu đã tập hợp.
Toàn bộ thành viên quân đoàn Côn Luân đều đã tập kết.
Thập Nhị Vệ hiện thân.
Quân đoàn Mãnh Thú xuất hiện.
Tổng đội quân lên tới hàng chục nghìn người, chỉ trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mục Hàn.
“Tất cả đã có mặt!”, đối diện với mấy chục nghìn quân, Mục Hàn cũng đã thay chiến bào, đứng trên xe việt dã, cao giọng hạ lệnh: “Nghe lệnh của tôi, lập tức xuất phát, mục tiêu là biên giới Tây Cương!”
“Rõ!”, những tiếng đáp lời kinh thiên động địa lập tức vang lên.
Khi quân đội xuất phát, Hoàng Điểu đi tới trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại ca, tôi vẫn có một chuyện quan trọng nữa muốn báo cáo với anh!”
“Nói đi”, Mục Hàn nói.
“Đại ca, theo phân tích của tôi, lần này Điện Ma Vương tro tàn cháy lại, đến đánh úp thêm lần nữa, rõ ràng là có chuẩn bị, trong đó có liên quan đến một âm mưu”.
“Mục tiêu của đối phương rõ ràng chính là muốn anh rời khỏi tỉnh”.
“Còn về mục đích làm như vậy thì quá rõ ràng, có liên quan đến việc mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài ám sát anh thất bại khi trước”.
Hoàng Điểu không hổ là chiến thần tình báo trong số tứ đại chiến thần.
Mệnh lệnh cao nhất của Long Tổ vừa mới tới, Hoàng Điểu đã lập tức tra ra ngọn nguồn của sự việc.
“Vậy nên, tôi có một đề nghị”, Hoàng Điểu tiếp tục nói: “Chúng ta hãy cho một vài người ở lại, phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của chị dâu và mẹ của anh, không để cho quân địch có bất cứ cơ hội nào!”
“Hoàng Điểu nói rất đúng!”, Chúc Long gật đầu nói: “Đại ca, cho bốn người chúng tôi ở lại, chúng tôi bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ không để cho chị dâu và mẹ anh gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì!”
Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đồng ý với ý kiến của Chúc Long.
“Không được đâu!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Lãnh tụ cao nhất đã chỉ đích danh, yêu cầu tôi lãnh đạo toàn bộ quân đội dưới trướng đến biên giới Tây Cương!”
“Mấy người buộc phải đi theo hết!”
Lãnh tụ cao nhất đã hạ lệnh như vậy, rõ ràng vô cùng xem trọng đối thủ Điện Ma Vương này.
Đã đạt tới mức huy động toàn bộ thuộc hạ quan trọng nhất trong quân đội.
“Thế nhưng đại ca, cũng không thể không lo cho chị dâu và mẹ anh được?”
“Anh biết rất rõ thực lực của Điện Ma Vương. Trận đấu sáu năm trước, dưới tình cảnh xảy ra quá nhiều thương vong, chúng ta phải cần tới nửa năm mới đánh bại được bọn chúng!”
“Nghe nói lần này thực lực của Điện Ma Vương còn hung hãn hơn, không đến nửa năm thì e rằng chúng ta không thể trở về được!”
“Mà đám tàn dư gian trá của hơn bốn mươi quốc gia lại nhòm ngó chị dâu và mẹ anh như hổ đói, một khi anh rời khỏi tỉnh thì chỉ e rằng chị dâu và mẹ anh sẽ lập tức rơi vào trong tay đám cặn bã!”
Chúc Long nói với vẻ mặt nôn nóng.
Những chuyện mà Chúc Long vừa nói, trong lòng Mục Hàn đương nhiên biết rõ.
Chỉ có điều, lãnh tụ của đất nước đã chỉ đích danh yêu cầu Mục Hàn lãnh đạo tất cả quân đội dưới trướng đến biên giới Tây Cương, nếu như để một vài người ở lại để bảo vệ cho gia đình của mình thì rõ ràng là không phù hợp chút nào.
Giữa gia đình và tình hình cấp bách của quốc gia.
Mục Hàn chỉ đành lòng bỏ lại gia đình nhỏ bé để bảo vệ cho đất nước.
“Được rồi, đừng ai nói gì nữa”.
Mục Hàn nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả nghe lệnh của tôi, đại quân phân ra làm quân tiên phong, trung quân và hậu vệ, nhanh chóng đi tới biên giới Tây Cương!”
“Giống với những lần tác chiến trước đây, trước khi xuất phát, toàn bộ đều nộp lại điện thoại, tránh cho việc mấy người bị phân tâm khi tham gia chiến đấu!”
“Đơn vị tổ chức thống nhất bố trí bộ đàm, tiến hành liên lạc nhiệm vụ tác chiến!”
Mục Hàn là người đầu tiên nộp điện thoại.
Sau tiếng ra lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt phục tùng.
Chương 757: Đứa bé không thể mang họ Mục
Mục Hàn biết rõ sáu năm trước, rốt cuộc Điện Ma Vương có thực lực khủng bố tới mức nào.
Bây giờ Điện Ma Vương mạnh hơn so với sáu năm trước liên tiếp chiếm giữ hai cứ điểm quan trọng tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ.
Có thể thấy tình hình chiến trận vô cùng cấp bách.
Thật sự không thể trì hoãn dù chỉ là một phút một giây.
Mục Hàn hận một nỗi không thể mọc thêm cánh để lập tức xuất hiện tại biên giới Tây Cương của Hoa Hạ.
Mục Hàn vừa hạ lệnh, binh lính dưới trướng, tứ đại chiến thần bao gồm Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết đều chấp hành vô điều kiện.
Dù Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã đoán ra đây là một âm mưu của kẻ địch, thế nhưng sức mạnh của Điện Ma Vương không phải là thứ mà liên quân hơn bốn mươi nước có thể so sánh được.
Cả Hoa Hạ, ngoại trừ Mục Hàn khi trước thì không một ai từng đánh bại bọn chúng.
Dù là nước Chiến Ưng với biệt danh cường quốc số một thế giới cũng không thể.
Vậy nên sau khi Mục Hàn nhận được điều lệnh vô cùng cấp bách của lãnh tụ cao nhất, căn bản không còn tâm trạng quan tâm tới những thứ khác, lập tức tập kết quân đội dưới trướng, ngay cả thời gian nói lời tạm biệt Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ cũng không có.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mục Hàn không khỏi cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Đợi ngày mình chiến thắng trở về thì giải thích với Nhã Hiên và mẹ sau vậy”, Mục Hàn tự mình an ủi.
Mục Hàn không hề biết rằng, chuyến đi này của anh lại mất tới hơn nửa năm trời.
Đương nhiên, đây là chuyện của mãi sau này.
Tổng tư lệnh chiến khu tỉnh Viên Duy Nhất đứng nghiêm trước thao trường, nhìn về phía đội ngũ bừng bừng khí thế giống như một con rồng thân dài, không tự chủ mà cúi đầu hành lễ, tiễn Mục Hàn và quân đội dưới trướng của anh tới chiến trường biên giới Tây Cương.
Là một trong số những người được Mục Hàn chăm sóc huấn luyện, Viên Duy Nhất đương nhiên biết rất rõ lần này Mục Hàn đột ngột nhận được điều lệnh của lãnh tụ cao nhất, đi tới chiến trường biên giới Tây Cương, trong lòng anh lo lắng nhất cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
“Đại ca, xin cậu yên tâm, ngày nào Viên Duy Nhất tôi còn sống thì nhất định sẽ bảo đảm cho sự an toàn của chị dâu và mẹ anh!”, Viên Duy Nhất nói một câu vô cùng kiên định về phía đoàn quân xuất phát.
Mục Hàn đã ở phía đầu đội ngũ láng máng nghe được câu nói này của Viên Duy Nhất.
Thế nhưng lần này Mục Hàn phải đối diện với Điện Ma Vương, một khi hơn bốn mươi nước phái cao thủ hàng đầu tới thêm lần nữa, với năng lực của Viên Duy Nhất thì chưa chắc đã có thể bảo đảm an toàn cho Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.
Tình thế vô cùng khó khăn.
Mục Hàn cũng chỉ có thể tạm thời như vậy.
“Bố, bố mau nghe kìa!”, hai bố con Mục Thịnh Uy nãy giờ vẫn ở trong phòng tiếp khách đợi, mãi vẫn chưa thấy Viên Duy Nhất dẫn đại thống soái tới nên bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tai Mục Sảng đột nhiên khẽ động: “Bên ngoài hình như có rất nhiều người tới!”
Mục Thịnh Uy rõ ràng cũng nghe thấy sự bất thường, gật đầu nói: “Sảng Nhi, chúng ta ra ngoài xem xem!”
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng bước ra khỏi phòng tiếp khách thì nhìn thấy trước mắt xuất hiện từng đoàn xe quân sự giống như một con rồng dài ngoằng đi thẳng ra bên ngoài chiến khu tỉnh.
“Chuyện này là…”, Mục Thịnh Uy không khỏi chấn động: “Chiến khu Hoa Hạ chúng ta hình như đã mấy năm rồi không có lần tập kết quân đội nào quy mô lớn như vậy, là do đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”
“Đúng thế bố”, Mục Sảng cũng gật đầu nói: “Lần trước lúc chiến khu Hoa Hạ xuất hiện cảnh tượng này đã là sáu năm về trước, khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công chúng ta…”
“Lần trước?”, liên tưởng tới thế trận lần trước, đại thống soái đối đầu với mấy chục nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài, sắc mặt của Mục Thịnh Uy không khỏi biến đổi: “Lẽ nào…”
Thế nhưng Mục Thịnh Uy lại lập tức lắc đầu tự lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào!”
Với Mục Thịnh Uy, trận thế lần trước, đại thống soái đối đầu với mấy chục nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài, chấn động thế giới, hơn bốn mươi nước nhất định đã sợ mất mật, căn bản sẽ không có thêm bất cứ hành động quân sự nào nữa.
Cùng lúc này, Viên Duy Nhất trở về.
Dù gì Mục Thịnh Uy cũng là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, Viên Duy Nhất không thể sơ suất với ông ta.
“Tổng tư lệnh Viên, cuối cùng thì ông cũng về rồi”, nhìn thấy Viên Duy Nhất, Mục Thịnh Uy vội vàng hỏi: “Đại thống soái đâu? Cậu ấy đâu rồi?”
Mục Thịnh Uy nói, còn ngóng ra sau lưng Viên Duy Nhất.
“Gia chủ Mục, thật sự xin lỗi ông!”, Viên Duy Nhất bày ra vẻ mặt hối lỗi, nói: “E rằng đại thống soái không thể gặp mấy người được rồi!”
“Vừa mới ban nãy, đại thống soái nhận được điều lệnh của lãnh tụ cao nhất, phải lãnh đạo quân đội tới biên giới Tây Cương!”
“Cái gì?”, nghe Viên Duy Nhất nói, Mục Thịnh Uy hoàn toàn kinh ngạc: “Tổng tư lệnh Viên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn thế nào mà có thể khiến cho lãnh tụ cao nhất đích thân điều lệnh, lại còn cần đại thống soái đích thân lãnh đạo quân đội?”
Từ sau khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công Hoa Hạ kết thúc vào sáu năm trước, thật ra xung quanh Hoa Hạ cũng có phát sinh một số trận chiến nhỏ, các tổng tư lệnh chiến khu lớn đều có thể độc lập ứng phó, vậy nên khoảng thời gian này Mục Hàn cũng dành để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Có thể kinh động tới đại thống soái tất nhiên phải là chuyện rất lớn!
Viên Duy Nhất nhìn sâu vào mắt Mục Thịnh Uy, nói: “Gia chủ Mục, chuyện có liên quan tới cơ mật quân sự, tôi cũng không thể nói kỹ được, mong ông hiểu cho!”
“Tôi hiểu”, Mục Thịnh Uy gật đầu.
Từ trong cuộc đối thoại giữa Mục Thịnh Uy và Viên Duy Nhất, Mục Sảng đã biết được đoàn xe quân đội dài ngoằng ban nãy là do đại thống soái đích thân lãnh đạo, sau đó không tự chủ được mà vươn cao cổ nhìn về phía đoàn xe quân đội kia.
Chỉ vì muốn được nhìn thấy đại thống soái – thần tượng của mình.
“Ô?”, vào lúc mà một chiếc xe quân sự trong số đó lao vút qua, Mục Sảng không khỏi giơ tay dụi hai mắt: “Bố, con nhìn thấy vài người, xem chừng rất quen mặt!”
“Có phải mấy người Mục Phương không?”
Trong lòng Mục Thịnh Uy khẽ động.
Năm người Mục Phương được đại thống soái đích thân lựa chọn vào quân đoàn Côn Luân.
Lần này nếu như có thể đi theo đại thống soái tới biên giới Tây Cương thì đương nhiên sẽ có cơ hội lập được chiến công.
“Không phải mấy người Mục Phương”, Mục Sảng lắc đầu, nói: “Con nhớ ra rồi, mấy tên nhìn quen quen kia hình như đã gặp trong đám cưới của Mục Hàn!”
“Sảng Nhi, có phải con nhìn nhầm rồi không?”, Mục Thịnh Uy tỏ ra không tin: “Mục Hàn có thân phận thế nào, nó có đức có tài gì mà có thể quen biết được với đại tướng dưới trướng đại thống soái cơ chứ?”
“Chắc là con nhìn nhầm rồi”, Mục Sảng nghĩ ngợi rồi lên tiếng.
Mục Sảng cũng cảm thấy không có khả năng.
Có lẽ là do bản thân qua mong muốn được gặp đại thống soái nên mới xuất hiện ảo giác.
“Nếu như không gặp được đại thống soái thì chúng ta cũng không cần ở lại tỉnh làm gì nữa.”
Lúc này Mục Sảng đề nghị: “Bố, chúng ta quay về thủ đô luôn nhs!”
“Đương nhiên.” Mục Thịnh Vy gật đầu nói: “Có điều trước khi rời khỏi tỉnh thì chúng ta vẫn phải làm một chuyện, tránh gây phiền phức cho tương lai!”
“không phải qua mấy tháng nữa là con của MỤc Hàn chào đời rồi hay sao?”
“CHúng ta phải đi cảnh cáo Mục Hàn, trước khi nó nhận được sự công nhận chính thức của nhà họ Mục ở thủ đô thì con của nó tuyệt đối không thể mang họ Mục, bởi vì như vậy là sự sỉ nhục danh tiếng nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”
“Đúng là như thế!” MỤc Sảng tỏ ẻ đồng ý: “Mặc dù đặt tên alf quyền tự do, thế nhưng họ Mục này không phải là thứ mà hạng người nào cũng có thể tùy tiện mang được.”