Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 788-790
Ngụy Tấn nói như vậy, thoạt nghe là cho Mục Hàn cơ hội, thật ra đang cố ý làm khó Mục Hàn.
Bởi vì theo Ngụy Tấn thấy, Mục Hàn thật sự giống với những gì Lâm Đại Tiêu nói, lúc nguy cơ sắp tới thì lặng lẽ trốn đi, đợi đến khi tất cả đã sóng yên biển lặng thì lại xuất hiện.
Vậy nên, hắn lợi dụng cơ hội này để vạch trần lời nói dối của Mục Hàn trước mặt Lâm Nhã Hiên.
Từ đó chiếm được thiện cảm của Lâm Nhã Hiên.
“Cậu chủ Ngụy nói đúng!”, Lâm Nhã Hiên vô cùng tán đồng với lời Ngụy Tấn nói, gật đầu lên tiếng: “Mục Hàn, anh nói đi, em đang nghe”.
Phương Viên cũng nhìn về phía Mục Hàn với vẻ mặt mong đợi.
“Anh…”, lúc này Mục Hàn không khỏi do dự.
Nếu như lúc này Mục Hàn nói ra mình chính là đại thống soái, nhận lệnh khẩn cấp tới chiến trường biên giới Tây Cương để chiến đấu sinh tử với Điện Ma Vương thì có lẽ sẽ không một ai tin cả.
“Anh cái gì mà anh?”, Lâm Đại Tiêu không vui nói: “Nói không nên lời đúng không?”
“Tôi thấy cậu chính là một tên lừa đảo đích thực!”
“Tôi không phải tên lừa đảo!”, sắc mặt Mục Hàn trở nên u ám.
“Anh sẽ không nói với tôi rằng thật ra anh bị bắt tới một mỏ than đá nào đó để làm người bốc vác đào than đấy chứ?”, lúc này Phương Viên lên tiếng.
“Không phải như vậy”, Mục Hàn lắc đầu, đột nhiên trước mắt rộng mở, nói: “Có điều, tôi đã đi thẳng tới biên giới để bảo vệ biên cương!”
“Bởi vì cuộc chiến lần này diễn ra vô cùng đột ngột, hơn nữa hành động phải hết sức cơ mật nên tôi mới ra đi không một lời từ biệt!”
“Vậy sao?”, Ngụy Tấn tỏ ra vui vẻ, chế giễu: “Tiếp theo có phải anh muốn nói, thật ra anh chính là đại thống soái, gánh vác trên vai vận mệnh của cả Hoa Hạ, đến khi tiêu diệt được Điện Ma Vương mới vinh quang trở về phải không?”
Đối diện với sự cợt nhả của Ngụy Tấn, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Vốn dĩ chính là như vậy”.
“Ha ha ha!”, Ngụy Tấn đột nhiên bật cười ngặt nghẽo, cười đến mức sắp rớt nước mắt tới nơi: “Đây là câu chuyện cười hài hước nhất mà tôi được nghe từ khi sinh ra tới giờ!”
“Anh có đức có tài gì mà dám tự cho mình là đại thống soái?”
“Là ai cho anh dũng khí thế?”
Lâm Đại Tiêu bực bội nói: “Mục Hàn, cậu chạy trốn ở bên ngoài rất lâu mới trở về, nên cho rằng trí thông minh của mấy người chúng tôi đều giảm xuống rồi có phải không?”
“Cậu tưởng nói những lời viển vông này mà chúng tôi sẽ tin sao?”
“Nhã Hiên sẽ tin sao?”
Lâm Nhã Hiên không kìm được mà rơi lệ.
Những lời Mục Hàn vừa mới nói rõ ràng đã khiến cho cô quá thất vọng.
“Mục Hàn, anh biến mất hơn nửa năm trời, sau khi trở về thì chỉ giải thích với em như vậy thôi sao?”, Lâm Nhã Hiên thở dài một hơi, nói: “Anh nói những lời dối trá như vậy, ngay cả đứa con nít cũng sẽ không tin!”
“Mục Hàn, dù anh có muốn bịa một lý do thì cũng phải bịa cái gì nghe cho có lý một chút chứ?”, Phương Viên đứng bên cạnh tức giận nói.
“Anh thật sự không hề nói dối”, Mục Hàn bất lực đáp.
“Đúng là đến chết cũng không chịu thay đổi!”, Lâm Đại Tiêu càng thấy chướng mắt, quay sang nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, chúng ta đừng quan tâm tới hắn nữa, người này căn bản không hề biết hối cải”.
“Đúng rồi!”, Lâm Đại Tiêu tiến lên trước một bước, giơ tay muốn ôm lấy đứa bé trong lòng Mục Hàn: “Kể từ ngày hôm nay, đứa bé này không có bất cứ quan hệ gì với cậu!”
Mục Hàn vừa nghe liền phản bác lại: “Sao lại không có quan hệ gì với tôi nữa?”
“Tôi là bố ruột của đứa bé!”
“Bố ruột?”, Lâm Đại Tiêu bật cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Cậu có biết đứa bé tên là gì không?”
Mục Hàn đột nhiên ngẩn ra.
Quả thực anh không biết.
“Tôi nói cho anh biết nhé”, lúc này, Ngụy Tấn đứng dậy, cười nói: “Cô Lâm đã đặt tên cho con là Lâm Tuyệt Hàn, ý nghĩa của hai chữ Tuyệt Hàn, tôi đoán chắc anh cũng hiểu rất rõ”.
“Lâm Tuyệt Hàn?”, nghe thấy cái tên này, Mục Hàn lại sững sờ.
Đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn tôi sao?
Mục Hàn nở nụ cười gượng gạo.
Không ngờ rằng bản thân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tới chiến trường biên giới Tây Cương một chuyến, đến khi trở về tỉnh, cảnh vật vẫn vậy mà người đã khác xưa.
“Đúng thế, Lâm Tuyệt Hàn”, Phương Viên đứng bên cạnh gật đầu nói: “Đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn”.
“Lúc đứa bé chào đời, người bố như anh không thấy tăm hơi đâu, Nhã Hiên thậm chí còn cử người đi tìm anh, thế nhưng chẳng có tin tức gì, anh cứ giống như biến mất khỏi thế giới này vậy”.
“Đoạn tuyệt quan hệ với một người đột nhiên biến mất, có lẽ không quá đáng đâu nhỉ?”
“Thật sự không quá đáng”.
Mục Hàn nói với vẻ áy náy.
Lần này chiến đấu với Điện Ma Vương, Mục Hàn quả thực đã nợ Lâm Nhã Hiên quá nhiều.
“Cái tên Mục Hàn đáng chém nghìn dao đang ở chỗ nào?”
Đúng vào lúc này, ngoài cửa quán trà truyền tới một tiếng gào lớn.
Rõ ràng có rất nhiều người đang bước nhanh về phía này.
Là đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần.
Người đi đầu vừa hét lớn chính là bà cụ Lâm.
Chị Nguyệt bên cạnh đã âm thầm gọi điện thoại cho người nhà họ Lâm, nói cho bọn họ biết tình hình tại quán trà.
Bà cụ Lâm vừa nghe Mục Hàn vẫn dám quay lại lập tức giơ cây gậy lên, khí thế bừng bừng xông tới quán trà.
“Phí lời với thể loại tồi tệ như hắn làm gì!”, lúc này, Lâm Long đứng ra nói: “Hôm nay chúng ta tới đây là để bàn chuyện hôn sự của cậu chủ Ngụy với Nhã Hiên, đừng vì một kẻ không liên quan mà làm chúng ta mất hứng”.
“Nói đúng lắm!”, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Suýt chút nữa là bà đã quên mất chuyện chính rồi”.
“Đều tại thằng vô dụng đó, sớm không về muộn không về, lại cứ phải trở về vào đúng cái lúc này, cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?”
“Hừ, dù trở về thì đã sao? Ha ha, bây giờ chúng ta đã không công nhận cậu ta nữa rồi!”
Nói xong, bà cụ Lâm xem như Mục Hàn không tồn tại, mà nói với Ngụy Tấn: “Cậu chủ Ngụy, tôi là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Lâm ở Sở Dương, có yêu cầu gì thì cậu cứ việc nói với tôi”.
Mặc dù lai lịch gia tộc của Ngụy Tấn kém xa nhà họ Lâm ở thủ đô nhưng dù sao cũng là hoàng tộc ở thủ đô.
Hơn nữa Ngụy Tấn có thể đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đủ để thấy hắn không phải ỷ vào mình là con ông cháu cha mà dựa vào thực lực của chính mình.
Bà cụ Lâm nghĩ thanh niên vừa có tài vừa đẹp trai như thế mới là người xứng với Lâm Nhã Hiên nhất.
“Ngụy Tấn kính chào bà cụ Lâm!”, Ngụy Tấn cũng rất có mắt nhìn, vừa thấy bà cụ Lâm được mọi người vây quanh, hắn đoán ra được thân phận của đối phương ngay, sau đó cực lễ phép chào hỏi.
Ngụy Tấn phong độ ngời ngời khiến bà cụ Lâm càng nhìn càng thích.
“Bà cụ Lâm, thật ra cháu rất vừa lòng với cô Nhã Hiên”.
Ngụy Tấn gật đầu nói: “Cháu chỉ có một yêu cầu với cô Nhã Hiên, đó là con của cô ấy phải theo họ của cháu”.
“Nhã Hiên gả cho cháu, cháu sẽ chăm sóc hai mẹ con cô ấy, đứa nhỏ theo họ của cháu. Yêu cầu này không quá đáng chứ ạ?”
“Không quá đáng”, bà cụ Lâm tỏ vẻ đồng ý, sau đó nhìn về phía Lâm Đại Tiêu hỏi: “Cậu Lâm, ý cậu thế nào?”
Dù bà cụ Lâm là người có địa vị cao nhất ở đây, nhưng nếu xét về lai lịch thì không ai lớn bằng Lâm Đại Tiêu.
Thế nên bà cụ Lâm phải trưng cầu ý kiến của Lâm Đại Tiêu.
“Nếu bà cụ Lâm đã đồng ý thì dễ giải quyết rồi”, Lâm Đại Tiêu cười nói: “Trước khi mọi người đến Ngụy Tấn đã nói với tôi chuyện này, tất nhiên tôi tán thành cả hai tay!”
“Vậy được!”, bà cụ Lâm vô cùng hài lòng: “Chuyện cứ thế nhé, đứa trẻ sẽ theo họ của cậu Ngụy. Tiếp theo chúng ta nên bàn đến chuyện hôn sự của hai đứa rồi…”
“Khoan đã!”, ngay lúc mấy người bà cụ Lâm xem Mục Hàn như không khí thì một tiếng quát vang lên: “Mọi người lại dám đổi họ của đứa bé ngay trước mặt tôi hả? Đã ai hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Người lên tiếng chính là Mục Hàn.
Lúc này Mục Hàn như một con sư tử nổi giận, cả người toát ra sự tàn bạo đáng sợ.
“Hỏi ý kiến của cậu? Cậu là ai? Cậu xứng đáng sao?”, Tần Lệ tức giận nói: “Tên của đứa nhỏ là Lâm Tuyệt Hàn, nó là người nhà họ Lâm, có quan hệ gì với cậu sao?”
“Cậu không có quyền quyết định con bé theo họ ai!”
“Đúng thế!”, bà cụ Lâm gõ cây gậy trong tay xuống đất: “Từ lúc chào đời con bé đã không có bố rồi, cậu tự dưng nhảy ra nhận con là sao đây?”
“Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ!”
“Bà cụ Lâm, tôi kính trọng bà là người lớn tuổi nên mới nhẫn nhịn, bà đừng ép tôi ra tay!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
Vì mới trở về từ chiến trường nên sát khí trên người Mục Hàn còn rất khủng khiếp, chỉ một câu nói đã khiến bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Mọi người đều cảm nhận được luồng sát khí rất đáng sợ.
Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Vì lúc này Mục Hàn lại đem đến áp lực cực lớn cho họ.
Phải biết rằng hai người này, một người nổi tiếng không kém gì Mục Sảng.
Còn một người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô.
Hai người này đều rất có bản lĩnh.
“Sao có thể chứ?”, Lâm Đại Tiêu lập tức lắc đầu, nói thầm: “Chắc chắn là ảo giác”.
Lâm Đại Tiêu biết rất rõ Mục Hàn là ai.
Tuyệt đối không thể là cao thủ hàng đầu.
Nếu không cũng sẽ không lặng lẽ bỏ trốn khi sắp đến gần kỳ hạn vụ cá cược một năm.
“Cậu nói thế là có ý gì?”, bà cụ Lâm lập tức nổi giận nói: “Cậu còn muốn giết cả tôi nữa à?”
“Nếu bà cứ ép tôi thì tôi sẽ không nhân từ nhẫn nhịn với bà nữa!”, Mục Hàn kiên quyết nói.
“Cậu!”, bà cụ Lâm tức đến mức không nói được gì.
“Đúng là xấc xược!”, Lâm Đại Tiêu thấy thế thì nổi giận đùng đùng chỉ vào Mục Hàn quát: “Cậu là cái thá gì chứ? Hôm nay chúng tôi vẫn sẽ đổi tên cho đứa bé!”
“Cậu nghe cho rõ đây, bắt đầu từ ngày hôm nay tên đứa bé sẽ là Ngụy Tuyệt Hàn!”
“Nhà họ Lâm ở thủ đô sẽ quyết định chuyện này!”
Nghe Lâm Đại Tiêu nói thế, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Cậu Lâm là người xứng đáng thừa kế gia tộc hạng ba Hoa Hạ nhất, cũng là anh cả của Nhã Hiên, người xưa thường nói anh cả như bố, cậu hoàn toàn có tư cách quyết định họ tên của đứa bé”.
Những người khác của nhà họ Lâm đều hùa theo.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng im lặng không nói gì.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên thấy chuyện này không ổn lắm nhưng những gì Mục Hàn làm lại khiến cô khá thất vọng.
“Anh đang ép tôi!”, hai mắt Mục Hàn đỏ ngầu.
Nhiệt độ trên người anh đã giảm xuống mức có thể đóng băng.
Thậm chí không khí xung quanh đều trở lên lạnh lẽo.
“Phải, tôi đang ép cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi?”, Lâm Đại Tiêu bực bội hừ một tiếng.
“Chết đi!”, Mục Hàn thốt lên hai chữ.
Lúc này ý chí chiến đấu của Mục Hàn bùng lên.
Dù trận chiến với Điện Ma Vương đã kết thúc nhưng giết hàng loạt quân địch trong hơn nửa năm khiến cơ thể Mục Hàn như thêm một tầng sát khí nữa, một khi chọc giận anh thì có thể bị tàn sát bất cứ lúc nào.
Nhất là đám người này lại muốn đổi họ của đứa bé ngay trước mặt anh.
Đây là sự sỉ nhục rất lớn với Mục Hàn.
“Cậu muốn giết tôi ư?”, Lâm Đại Tiêu bật cười thành tiếng, sau đó đứng thẳng người giơ tay lên vỗ ngực khinh bỉ nói: “Nếu cậu có bản lĩnh đó thì cứ việc cầm dao đâm vào chỗ này của tôi này!”
“Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội!”
“Nhưng cậu không thể nào đâm chết tôi được đâu”, lúc này Lâm Đại Tiêu cũng nổi lên sát khí ngùn ngụt: “Cậu chết chắc rồi!”
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, bầu không khí trở nên căng thẳng như cung tên đã lên dây không đánh không được, Lâm Nhã Hiên lại lo lắng.
Mặc dù Mục Hàn khiến Lâm Nhã Hiên rất thất vọng nhưng cô không muốn Mục Hàn chết.
Nhất là Lâm Đại Tiêu tính tình nóng nảy, hơn nữa bản lĩnh lại rất giỏi, còn lợi hại hơn cả Ngụy Tấn.
Lực tấn công của Mục Hàn tạo ra áp lực cực lớn cho Lâm Đại Tiêu, thậm chí hắn còn cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc.
Lâm Đại Tiêu ngơ ngác.
Hắn bỗng nhận ra mình không thể đánh ra một đòn nào được.
“Chuyện gì thế này?”, Lâm Đại Tiêu hoảng hốt.
Thấy Mục Hàn sắp đánh đến chỗ mình, cả người Lâm Đại Tiêu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên ngăn Mục Hàn lại.
Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài.
Là Sở Vân Lệ kịp thời chạy đến cứu Lâm Đại Tiêu một mạng.
Nhưng Lâm Đại Tiêu vừa thoát khỏi hiểm nguy vẫn không hề hay biết.
“Mẹ!”, Mục Hàn không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đến vào lúc này.
Vốn dĩ anh định gặp Lâm Nhã Hiên xong sẽ đi gặp Sở Vân Lệ.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như cậu!”, Sở Vân Lệ cực kỳ tức giận. Bà ấy đi thẳng đến trước mặt Mục Hàn, sau đó bỗng giơ tay lên tát anh một cái rất vang: “Cậu còn mặt mũi quay về đây à?”
“Cậu nói xem cậu đi thì đi luôn đi còn quay lại làm gì?”
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả bà cụ Lâm và người nhà họ Lâm cũng không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đánh Mục Hàn ngay trước mặt nhiều người như thế.
Đến cả Mục Hàn cũng cảm thấy oan uổng quá.
Dù sao Mục Hàn chỉ huy các anh em dưới trướng chạy đến chiến trường biên giới Tây Cương liều mạng đánh với Điện Ma Vương để bảo vệ hòa bình cho Hoa Hạ, rất nhiều chiến sĩ đổ máu trên chiến trường, mãi mãi ở lại nơi đó không về được.
Nhưng sau khi thắng trận lại vì đủ nguyên nhân mà bị người thân nhất của mình hiểu lầm.
Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Mục Hàn sa sầm mặt mày không nói gì.
“Cậu nói đi chứ cậu về đây làm gì?”, Sở Vân Lệ lại lớn giọng nói: “Cậu có biết trong mắt bọn tôi, cậu là người đã chết rồi không? Nhã Hiên đã tận tình tận nghĩa vì cậu rồi, giờ nó đã có chồng sắp cưới mới, mọi người đều đang chúc phúc cho nó”.
“Thế mà cậu lại trở về vào ngay lúc này”.
“Cậu nói xem cậu có còn chút liêm sỉ nào hay không?”
Thật ra không ai biết Sở Vân Lệ cố ý làm như vậy.
Sở Vân Lệ nghĩ nhà họ Lâm ở thủ đô là gia tộc hạng ba Hoa Hạ, Lâm Đại Tiêu lại là người sáng giá nhất cho vị trí thừa kế nhà họ Lâm, tất nhiên hắn hơn hẳn Mục Hàn.
Sở Vân Lệ vừa bước vào đã thấy tình hình căng thẳng của hai người.
Nhưng bà ấy là phụ nữ, nếu cố chấp xông vào chắc chắn sẽ không có hiệu quả gì.
Thậm chí còn có thể bị thương.
Trong tình huống cấp bách, Sở Vân Lệ nghĩ ra một cách.
Diễn một vở kịch khổ nhục kế dạy dỗ con trai để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này.
Mặc dù cái tát mạnh này làm mặt Mục Hàn sưng lên nhưng thật ra Sở Vân Lệ rất đau lòng.
Để bảo vệ tính mạng cho Mục Hàn, Sở Vân Lệ buộc phải làm như thế.
Quả nhiên, Lâm Đại Tiêu khoanh hai tay lại đứng một bên xem kịch hay.
“Mẹ, không phải con cố tình gây sự”, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào đám người Lâm Đại Tiêu: “Là do đám người này quá đáng, dám đổi họ cho con của con ngay trước mặt con”.
“Bất kể người đàn ông nào cũng không đồng ý đâu!”
“Cậu còn cãi nữa phải không?”, Sở Vân Lệ hung dữ nói: “Đứa bé này có quan hệ gì với cậu sao?”
“Nhã Hiên mang thai chín tháng mười ngày, lúc đứa bé ra đời thì cậu ở đâu?”
“Vào ngày đứa bé đầy tháng, vì muốn thay cậu chịu hình phạt vụ cá cược một năm nên đã không thể tổ chức tiệc đầy tháng, mà một mình Nhã Hiên ôm con đến nhà họ Mục ở thủ đô, suýt nữa thì chết thay cậu, lúc đó cậu ở đâu?”
“Bây giờ cậu mới chạy về luôn miệng nói mình là bố đứa bé, cậu có tư cách gì để nói như thế?”
“Ha ha, vẫn là người làm mẹ thấu tình đạt lý”, Lâm Đại Tiêu gật đầu nói: “Hơn nữa điều làm người khác ghét nhất ở tên này là Nhã Hiên cho cậu ta cơ hội giải thích, nhưng cậu ta lại nói năng bậy bạ, không ý thức được sai lầm của mình”.
“Mục Hàn, đã đến nước này rồi mà anh còn định không giải thích gì với em nữa sao?”, lúc này Lâm Nhã Hiên khóc lóc kể lể: “Nếu lần này anh không cho em lời giải thích thỏa đáng thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa!”
“Đừng!”, nghe thế Mục Hàn hoảng hốt: “Nhã Hiên, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng”.
“Mà lời giải thích này nếu chỉ dựa vào lời nói một mình anh thì chắc em sẽ không tin”.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Đến nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Hàn kiên quyết nói: “Đi với anh đến nhà họ Mục ở thủ đô, em sẽ biết được tại sao anh lại biến mất trong khoảng thời gian này”.
Mục Hàn đã quyết định lần này dù có thế nào anh cũng phải giải quyết dứt điểm chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô.
Nếu không anh có một trăm cái miệng cũng không làm mấy người này tin được.
“Anh giải thích thì cứ giải thích, đến nhà họ Mục ở thủ đô làm gì?”, Lâm Nhã Hiên khó hiểu hỏi.
“Vì chỉ có đến nhà họ Mục ở thủ đô, anh mới cho em lời giải thích thỏa đáng được”.
“Cậu điên rồi à?”, lúc này bà cụ Lâm bất mãn nói: “Đã qua lâu vậy rồi, nhà họ Mục ở thủ đô cũng quên cậu là ai, lúc này cậu lại chạy đến nhà họ Mục ở thủ đô, cậu thấy mình sống quá lâu rồi phải không?”
“Nếu cậu muốn chết thì đi một mình đi, đừng kéo theo Nhã Hiên nhà tôi đi”, Tần Lệ tức giận nói.
Đùa gì thế?
Đó là nhà họ Mục ở thủ đô đấy.
Dù có là Lâm Thiệu Dương, gia chủ nhà họ Lâm ở thủ đô – gia tộc hạng ba Hoa Hạ cũng phải kính cẩn với nhà họ Mục ở thủ đô.
Tại sao phải đâm đầu vào chỗ chết mà chạy đến nhà họ Mục ở thủ đô chứ?
Ngay cả Lâm Đại Tiêu cũng không đồng ý: “Nhã Hiên, em phải suy nghĩ cẩn thận, không dễ gì mới có cơ hội xem mắt với Ngụy Tấn ngày hôm nay, là nhà họ Ngụy nể mặt bố anh nên mới chủ động đi đường xa đến tỉnh”.
Bởi vì theo Ngụy Tấn thấy, Mục Hàn thật sự giống với những gì Lâm Đại Tiêu nói, lúc nguy cơ sắp tới thì lặng lẽ trốn đi, đợi đến khi tất cả đã sóng yên biển lặng thì lại xuất hiện.
Vậy nên, hắn lợi dụng cơ hội này để vạch trần lời nói dối của Mục Hàn trước mặt Lâm Nhã Hiên.
Từ đó chiếm được thiện cảm của Lâm Nhã Hiên.
“Cậu chủ Ngụy nói đúng!”, Lâm Nhã Hiên vô cùng tán đồng với lời Ngụy Tấn nói, gật đầu lên tiếng: “Mục Hàn, anh nói đi, em đang nghe”.
Phương Viên cũng nhìn về phía Mục Hàn với vẻ mặt mong đợi.
“Anh…”, lúc này Mục Hàn không khỏi do dự.
Nếu như lúc này Mục Hàn nói ra mình chính là đại thống soái, nhận lệnh khẩn cấp tới chiến trường biên giới Tây Cương để chiến đấu sinh tử với Điện Ma Vương thì có lẽ sẽ không một ai tin cả.
“Anh cái gì mà anh?”, Lâm Đại Tiêu không vui nói: “Nói không nên lời đúng không?”
“Tôi thấy cậu chính là một tên lừa đảo đích thực!”
“Tôi không phải tên lừa đảo!”, sắc mặt Mục Hàn trở nên u ám.
“Anh sẽ không nói với tôi rằng thật ra anh bị bắt tới một mỏ than đá nào đó để làm người bốc vác đào than đấy chứ?”, lúc này Phương Viên lên tiếng.
“Không phải như vậy”, Mục Hàn lắc đầu, đột nhiên trước mắt rộng mở, nói: “Có điều, tôi đã đi thẳng tới biên giới để bảo vệ biên cương!”
“Bởi vì cuộc chiến lần này diễn ra vô cùng đột ngột, hơn nữa hành động phải hết sức cơ mật nên tôi mới ra đi không một lời từ biệt!”
“Vậy sao?”, Ngụy Tấn tỏ ra vui vẻ, chế giễu: “Tiếp theo có phải anh muốn nói, thật ra anh chính là đại thống soái, gánh vác trên vai vận mệnh của cả Hoa Hạ, đến khi tiêu diệt được Điện Ma Vương mới vinh quang trở về phải không?”
Đối diện với sự cợt nhả của Ngụy Tấn, Mục Hàn lạnh lùng hừ một tiếng: “Vốn dĩ chính là như vậy”.
“Ha ha ha!”, Ngụy Tấn đột nhiên bật cười ngặt nghẽo, cười đến mức sắp rớt nước mắt tới nơi: “Đây là câu chuyện cười hài hước nhất mà tôi được nghe từ khi sinh ra tới giờ!”
“Anh có đức có tài gì mà dám tự cho mình là đại thống soái?”
“Là ai cho anh dũng khí thế?”
Lâm Đại Tiêu bực bội nói: “Mục Hàn, cậu chạy trốn ở bên ngoài rất lâu mới trở về, nên cho rằng trí thông minh của mấy người chúng tôi đều giảm xuống rồi có phải không?”
“Cậu tưởng nói những lời viển vông này mà chúng tôi sẽ tin sao?”
“Nhã Hiên sẽ tin sao?”
Lâm Nhã Hiên không kìm được mà rơi lệ.
Những lời Mục Hàn vừa mới nói rõ ràng đã khiến cho cô quá thất vọng.
“Mục Hàn, anh biến mất hơn nửa năm trời, sau khi trở về thì chỉ giải thích với em như vậy thôi sao?”, Lâm Nhã Hiên thở dài một hơi, nói: “Anh nói những lời dối trá như vậy, ngay cả đứa con nít cũng sẽ không tin!”
“Mục Hàn, dù anh có muốn bịa một lý do thì cũng phải bịa cái gì nghe cho có lý một chút chứ?”, Phương Viên đứng bên cạnh tức giận nói.
“Anh thật sự không hề nói dối”, Mục Hàn bất lực đáp.
“Đúng là đến chết cũng không chịu thay đổi!”, Lâm Đại Tiêu càng thấy chướng mắt, quay sang nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, chúng ta đừng quan tâm tới hắn nữa, người này căn bản không hề biết hối cải”.
“Đúng rồi!”, Lâm Đại Tiêu tiến lên trước một bước, giơ tay muốn ôm lấy đứa bé trong lòng Mục Hàn: “Kể từ ngày hôm nay, đứa bé này không có bất cứ quan hệ gì với cậu!”
Mục Hàn vừa nghe liền phản bác lại: “Sao lại không có quan hệ gì với tôi nữa?”
“Tôi là bố ruột của đứa bé!”
“Bố ruột?”, Lâm Đại Tiêu bật cười lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Cậu có biết đứa bé tên là gì không?”
Mục Hàn đột nhiên ngẩn ra.
Quả thực anh không biết.
“Tôi nói cho anh biết nhé”, lúc này, Ngụy Tấn đứng dậy, cười nói: “Cô Lâm đã đặt tên cho con là Lâm Tuyệt Hàn, ý nghĩa của hai chữ Tuyệt Hàn, tôi đoán chắc anh cũng hiểu rất rõ”.
“Lâm Tuyệt Hàn?”, nghe thấy cái tên này, Mục Hàn lại sững sờ.
Đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn tôi sao?
Mục Hàn nở nụ cười gượng gạo.
Không ngờ rằng bản thân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tới chiến trường biên giới Tây Cương một chuyến, đến khi trở về tỉnh, cảnh vật vẫn vậy mà người đã khác xưa.
“Đúng thế, Lâm Tuyệt Hàn”, Phương Viên đứng bên cạnh gật đầu nói: “Đoạn tuyệt quan hệ với Mục Hàn”.
“Lúc đứa bé chào đời, người bố như anh không thấy tăm hơi đâu, Nhã Hiên thậm chí còn cử người đi tìm anh, thế nhưng chẳng có tin tức gì, anh cứ giống như biến mất khỏi thế giới này vậy”.
“Đoạn tuyệt quan hệ với một người đột nhiên biến mất, có lẽ không quá đáng đâu nhỉ?”
“Thật sự không quá đáng”.
Mục Hàn nói với vẻ áy náy.
Lần này chiến đấu với Điện Ma Vương, Mục Hàn quả thực đã nợ Lâm Nhã Hiên quá nhiều.
“Cái tên Mục Hàn đáng chém nghìn dao đang ở chỗ nào?”
Đúng vào lúc này, ngoài cửa quán trà truyền tới một tiếng gào lớn.
Rõ ràng có rất nhiều người đang bước nhanh về phía này.
Là đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần.
Người đi đầu vừa hét lớn chính là bà cụ Lâm.
Chị Nguyệt bên cạnh đã âm thầm gọi điện thoại cho người nhà họ Lâm, nói cho bọn họ biết tình hình tại quán trà.
Bà cụ Lâm vừa nghe Mục Hàn vẫn dám quay lại lập tức giơ cây gậy lên, khí thế bừng bừng xông tới quán trà.
“Phí lời với thể loại tồi tệ như hắn làm gì!”, lúc này, Lâm Long đứng ra nói: “Hôm nay chúng ta tới đây là để bàn chuyện hôn sự của cậu chủ Ngụy với Nhã Hiên, đừng vì một kẻ không liên quan mà làm chúng ta mất hứng”.
“Nói đúng lắm!”, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Suýt chút nữa là bà đã quên mất chuyện chính rồi”.
“Đều tại thằng vô dụng đó, sớm không về muộn không về, lại cứ phải trở về vào đúng cái lúc này, cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?”
“Hừ, dù trở về thì đã sao? Ha ha, bây giờ chúng ta đã không công nhận cậu ta nữa rồi!”
Nói xong, bà cụ Lâm xem như Mục Hàn không tồn tại, mà nói với Ngụy Tấn: “Cậu chủ Ngụy, tôi là người lớn tuổi nhất trong nhà họ Lâm ở Sở Dương, có yêu cầu gì thì cậu cứ việc nói với tôi”.
Mặc dù lai lịch gia tộc của Ngụy Tấn kém xa nhà họ Lâm ở thủ đô nhưng dù sao cũng là hoàng tộc ở thủ đô.
Hơn nữa Ngụy Tấn có thể đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đủ để thấy hắn không phải ỷ vào mình là con ông cháu cha mà dựa vào thực lực của chính mình.
Bà cụ Lâm nghĩ thanh niên vừa có tài vừa đẹp trai như thế mới là người xứng với Lâm Nhã Hiên nhất.
“Ngụy Tấn kính chào bà cụ Lâm!”, Ngụy Tấn cũng rất có mắt nhìn, vừa thấy bà cụ Lâm được mọi người vây quanh, hắn đoán ra được thân phận của đối phương ngay, sau đó cực lễ phép chào hỏi.
Ngụy Tấn phong độ ngời ngời khiến bà cụ Lâm càng nhìn càng thích.
“Bà cụ Lâm, thật ra cháu rất vừa lòng với cô Nhã Hiên”.
Ngụy Tấn gật đầu nói: “Cháu chỉ có một yêu cầu với cô Nhã Hiên, đó là con của cô ấy phải theo họ của cháu”.
“Nhã Hiên gả cho cháu, cháu sẽ chăm sóc hai mẹ con cô ấy, đứa nhỏ theo họ của cháu. Yêu cầu này không quá đáng chứ ạ?”
“Không quá đáng”, bà cụ Lâm tỏ vẻ đồng ý, sau đó nhìn về phía Lâm Đại Tiêu hỏi: “Cậu Lâm, ý cậu thế nào?”
Dù bà cụ Lâm là người có địa vị cao nhất ở đây, nhưng nếu xét về lai lịch thì không ai lớn bằng Lâm Đại Tiêu.
Thế nên bà cụ Lâm phải trưng cầu ý kiến của Lâm Đại Tiêu.
“Nếu bà cụ Lâm đã đồng ý thì dễ giải quyết rồi”, Lâm Đại Tiêu cười nói: “Trước khi mọi người đến Ngụy Tấn đã nói với tôi chuyện này, tất nhiên tôi tán thành cả hai tay!”
“Vậy được!”, bà cụ Lâm vô cùng hài lòng: “Chuyện cứ thế nhé, đứa trẻ sẽ theo họ của cậu Ngụy. Tiếp theo chúng ta nên bàn đến chuyện hôn sự của hai đứa rồi…”
“Khoan đã!”, ngay lúc mấy người bà cụ Lâm xem Mục Hàn như không khí thì một tiếng quát vang lên: “Mọi người lại dám đổi họ của đứa bé ngay trước mặt tôi hả? Đã ai hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Người lên tiếng chính là Mục Hàn.
Lúc này Mục Hàn như một con sư tử nổi giận, cả người toát ra sự tàn bạo đáng sợ.
“Hỏi ý kiến của cậu? Cậu là ai? Cậu xứng đáng sao?”, Tần Lệ tức giận nói: “Tên của đứa nhỏ là Lâm Tuyệt Hàn, nó là người nhà họ Lâm, có quan hệ gì với cậu sao?”
“Cậu không có quyền quyết định con bé theo họ ai!”
“Đúng thế!”, bà cụ Lâm gõ cây gậy trong tay xuống đất: “Từ lúc chào đời con bé đã không có bố rồi, cậu tự dưng nhảy ra nhận con là sao đây?”
“Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ!”
“Bà cụ Lâm, tôi kính trọng bà là người lớn tuổi nên mới nhẫn nhịn, bà đừng ép tôi ra tay!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
Vì mới trở về từ chiến trường nên sát khí trên người Mục Hàn còn rất khủng khiếp, chỉ một câu nói đã khiến bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Mọi người đều cảm nhận được luồng sát khí rất đáng sợ.
Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Vì lúc này Mục Hàn lại đem đến áp lực cực lớn cho họ.
Phải biết rằng hai người này, một người nổi tiếng không kém gì Mục Sảng.
Còn một người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô.
Hai người này đều rất có bản lĩnh.
“Sao có thể chứ?”, Lâm Đại Tiêu lập tức lắc đầu, nói thầm: “Chắc chắn là ảo giác”.
Lâm Đại Tiêu biết rất rõ Mục Hàn là ai.
Tuyệt đối không thể là cao thủ hàng đầu.
Nếu không cũng sẽ không lặng lẽ bỏ trốn khi sắp đến gần kỳ hạn vụ cá cược một năm.
“Cậu nói thế là có ý gì?”, bà cụ Lâm lập tức nổi giận nói: “Cậu còn muốn giết cả tôi nữa à?”
“Nếu bà cứ ép tôi thì tôi sẽ không nhân từ nhẫn nhịn với bà nữa!”, Mục Hàn kiên quyết nói.
“Cậu!”, bà cụ Lâm tức đến mức không nói được gì.
“Đúng là xấc xược!”, Lâm Đại Tiêu thấy thế thì nổi giận đùng đùng chỉ vào Mục Hàn quát: “Cậu là cái thá gì chứ? Hôm nay chúng tôi vẫn sẽ đổi tên cho đứa bé!”
“Cậu nghe cho rõ đây, bắt đầu từ ngày hôm nay tên đứa bé sẽ là Ngụy Tuyệt Hàn!”
“Nhà họ Lâm ở thủ đô sẽ quyết định chuyện này!”
Nghe Lâm Đại Tiêu nói thế, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Cậu Lâm là người xứng đáng thừa kế gia tộc hạng ba Hoa Hạ nhất, cũng là anh cả của Nhã Hiên, người xưa thường nói anh cả như bố, cậu hoàn toàn có tư cách quyết định họ tên của đứa bé”.
Những người khác của nhà họ Lâm đều hùa theo.
Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng im lặng không nói gì.
Mặc dù Lâm Nhã Hiên thấy chuyện này không ổn lắm nhưng những gì Mục Hàn làm lại khiến cô khá thất vọng.
“Anh đang ép tôi!”, hai mắt Mục Hàn đỏ ngầu.
Nhiệt độ trên người anh đã giảm xuống mức có thể đóng băng.
Thậm chí không khí xung quanh đều trở lên lạnh lẽo.
“Phải, tôi đang ép cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi?”, Lâm Đại Tiêu bực bội hừ một tiếng.
“Chết đi!”, Mục Hàn thốt lên hai chữ.
Lúc này ý chí chiến đấu của Mục Hàn bùng lên.
Dù trận chiến với Điện Ma Vương đã kết thúc nhưng giết hàng loạt quân địch trong hơn nửa năm khiến cơ thể Mục Hàn như thêm một tầng sát khí nữa, một khi chọc giận anh thì có thể bị tàn sát bất cứ lúc nào.
Nhất là đám người này lại muốn đổi họ của đứa bé ngay trước mặt anh.
Đây là sự sỉ nhục rất lớn với Mục Hàn.
“Cậu muốn giết tôi ư?”, Lâm Đại Tiêu bật cười thành tiếng, sau đó đứng thẳng người giơ tay lên vỗ ngực khinh bỉ nói: “Nếu cậu có bản lĩnh đó thì cứ việc cầm dao đâm vào chỗ này của tôi này!”
“Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội!”
“Nhưng cậu không thể nào đâm chết tôi được đâu”, lúc này Lâm Đại Tiêu cũng nổi lên sát khí ngùn ngụt: “Cậu chết chắc rồi!”
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, bầu không khí trở nên căng thẳng như cung tên đã lên dây không đánh không được, Lâm Nhã Hiên lại lo lắng.
Mặc dù Mục Hàn khiến Lâm Nhã Hiên rất thất vọng nhưng cô không muốn Mục Hàn chết.
Nhất là Lâm Đại Tiêu tính tình nóng nảy, hơn nữa bản lĩnh lại rất giỏi, còn lợi hại hơn cả Ngụy Tấn.
Lực tấn công của Mục Hàn tạo ra áp lực cực lớn cho Lâm Đại Tiêu, thậm chí hắn còn cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc.
Lâm Đại Tiêu ngơ ngác.
Hắn bỗng nhận ra mình không thể đánh ra một đòn nào được.
“Chuyện gì thế này?”, Lâm Đại Tiêu hoảng hốt.
Thấy Mục Hàn sắp đánh đến chỗ mình, cả người Lâm Đại Tiêu ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên ngăn Mục Hàn lại.
Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài.
Là Sở Vân Lệ kịp thời chạy đến cứu Lâm Đại Tiêu một mạng.
Nhưng Lâm Đại Tiêu vừa thoát khỏi hiểm nguy vẫn không hề hay biết.
“Mẹ!”, Mục Hàn không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đến vào lúc này.
Vốn dĩ anh định gặp Lâm Nhã Hiên xong sẽ đi gặp Sở Vân Lệ.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như cậu!”, Sở Vân Lệ cực kỳ tức giận. Bà ấy đi thẳng đến trước mặt Mục Hàn, sau đó bỗng giơ tay lên tát anh một cái rất vang: “Cậu còn mặt mũi quay về đây à?”
“Cậu nói xem cậu đi thì đi luôn đi còn quay lại làm gì?”
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả bà cụ Lâm và người nhà họ Lâm cũng không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đánh Mục Hàn ngay trước mặt nhiều người như thế.
Đến cả Mục Hàn cũng cảm thấy oan uổng quá.
Dù sao Mục Hàn chỉ huy các anh em dưới trướng chạy đến chiến trường biên giới Tây Cương liều mạng đánh với Điện Ma Vương để bảo vệ hòa bình cho Hoa Hạ, rất nhiều chiến sĩ đổ máu trên chiến trường, mãi mãi ở lại nơi đó không về được.
Nhưng sau khi thắng trận lại vì đủ nguyên nhân mà bị người thân nhất của mình hiểu lầm.
Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Mục Hàn sa sầm mặt mày không nói gì.
“Cậu nói đi chứ cậu về đây làm gì?”, Sở Vân Lệ lại lớn giọng nói: “Cậu có biết trong mắt bọn tôi, cậu là người đã chết rồi không? Nhã Hiên đã tận tình tận nghĩa vì cậu rồi, giờ nó đã có chồng sắp cưới mới, mọi người đều đang chúc phúc cho nó”.
“Thế mà cậu lại trở về vào ngay lúc này”.
“Cậu nói xem cậu có còn chút liêm sỉ nào hay không?”
Thật ra không ai biết Sở Vân Lệ cố ý làm như vậy.
Sở Vân Lệ nghĩ nhà họ Lâm ở thủ đô là gia tộc hạng ba Hoa Hạ, Lâm Đại Tiêu lại là người sáng giá nhất cho vị trí thừa kế nhà họ Lâm, tất nhiên hắn hơn hẳn Mục Hàn.
Sở Vân Lệ vừa bước vào đã thấy tình hình căng thẳng của hai người.
Nhưng bà ấy là phụ nữ, nếu cố chấp xông vào chắc chắn sẽ không có hiệu quả gì.
Thậm chí còn có thể bị thương.
Trong tình huống cấp bách, Sở Vân Lệ nghĩ ra một cách.
Diễn một vở kịch khổ nhục kế dạy dỗ con trai để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này.
Mặc dù cái tát mạnh này làm mặt Mục Hàn sưng lên nhưng thật ra Sở Vân Lệ rất đau lòng.
Để bảo vệ tính mạng cho Mục Hàn, Sở Vân Lệ buộc phải làm như thế.
Quả nhiên, Lâm Đại Tiêu khoanh hai tay lại đứng một bên xem kịch hay.
“Mẹ, không phải con cố tình gây sự”, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào đám người Lâm Đại Tiêu: “Là do đám người này quá đáng, dám đổi họ cho con của con ngay trước mặt con”.
“Bất kể người đàn ông nào cũng không đồng ý đâu!”
“Cậu còn cãi nữa phải không?”, Sở Vân Lệ hung dữ nói: “Đứa bé này có quan hệ gì với cậu sao?”
“Nhã Hiên mang thai chín tháng mười ngày, lúc đứa bé ra đời thì cậu ở đâu?”
“Vào ngày đứa bé đầy tháng, vì muốn thay cậu chịu hình phạt vụ cá cược một năm nên đã không thể tổ chức tiệc đầy tháng, mà một mình Nhã Hiên ôm con đến nhà họ Mục ở thủ đô, suýt nữa thì chết thay cậu, lúc đó cậu ở đâu?”
“Bây giờ cậu mới chạy về luôn miệng nói mình là bố đứa bé, cậu có tư cách gì để nói như thế?”
“Ha ha, vẫn là người làm mẹ thấu tình đạt lý”, Lâm Đại Tiêu gật đầu nói: “Hơn nữa điều làm người khác ghét nhất ở tên này là Nhã Hiên cho cậu ta cơ hội giải thích, nhưng cậu ta lại nói năng bậy bạ, không ý thức được sai lầm của mình”.
“Mục Hàn, đã đến nước này rồi mà anh còn định không giải thích gì với em nữa sao?”, lúc này Lâm Nhã Hiên khóc lóc kể lể: “Nếu lần này anh không cho em lời giải thích thỏa đáng thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa!”
“Đừng!”, nghe thế Mục Hàn hoảng hốt: “Nhã Hiên, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng”.
“Mà lời giải thích này nếu chỉ dựa vào lời nói một mình anh thì chắc em sẽ không tin”.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Đến nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Hàn kiên quyết nói: “Đi với anh đến nhà họ Mục ở thủ đô, em sẽ biết được tại sao anh lại biến mất trong khoảng thời gian này”.
Mục Hàn đã quyết định lần này dù có thế nào anh cũng phải giải quyết dứt điểm chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô.
Nếu không anh có một trăm cái miệng cũng không làm mấy người này tin được.
“Anh giải thích thì cứ giải thích, đến nhà họ Mục ở thủ đô làm gì?”, Lâm Nhã Hiên khó hiểu hỏi.
“Vì chỉ có đến nhà họ Mục ở thủ đô, anh mới cho em lời giải thích thỏa đáng được”.
“Cậu điên rồi à?”, lúc này bà cụ Lâm bất mãn nói: “Đã qua lâu vậy rồi, nhà họ Mục ở thủ đô cũng quên cậu là ai, lúc này cậu lại chạy đến nhà họ Mục ở thủ đô, cậu thấy mình sống quá lâu rồi phải không?”
“Nếu cậu muốn chết thì đi một mình đi, đừng kéo theo Nhã Hiên nhà tôi đi”, Tần Lệ tức giận nói.
Đùa gì thế?
Đó là nhà họ Mục ở thủ đô đấy.
Dù có là Lâm Thiệu Dương, gia chủ nhà họ Lâm ở thủ đô – gia tộc hạng ba Hoa Hạ cũng phải kính cẩn với nhà họ Mục ở thủ đô.
Tại sao phải đâm đầu vào chỗ chết mà chạy đến nhà họ Mục ở thủ đô chứ?
Ngay cả Lâm Đại Tiêu cũng không đồng ý: “Nhã Hiên, em phải suy nghĩ cẩn thận, không dễ gì mới có cơ hội xem mắt với Ngụy Tấn ngày hôm nay, là nhà họ Ngụy nể mặt bố anh nên mới chủ động đi đường xa đến tỉnh”.