Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 799-801
Chương 799: Chúc Long báo thù
“Rồng?”, nghe Chúc Long nói vậy, Tiêu Nam Yến càng cười lớn hơn: “Long Tiếu Thiên, tôi thấy anh ngồi tù mười năm nên não cũng bị hỏng luôn rồi à?”
“Mấy người các anh, còn không bằng ăn mày, lại còn tự cho mình là rồng sao?”
“Nam Yến, đừng phí lời với anh ta”, Long Phi Thiên nói với Chúc Long: “Niệm tình anh đã từng là người nhà họ Long ở thủ đô, tôi cho anh thêm cơ hội nữa, tự mình rời đi, tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra”.
“Mười năm trôi qua, Tiêu Nam Yến cô vẫn là dạng ếch ngồi đáy giếng như cũ, cô mãi mãi sẽ không tưởng tượng được những người đứng sau lưng tôi ở Hoa Hạ là người như thế nào đâu!”
Chúc Long đưa tay chỉ vào Long Phi Thiên nói: “Còn cậu nữa, Long Phi Thiên! Tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu với tôi ba cái, tôi có thể tha cho cậu tội chết!”
“Điên rồi, điên thật rồi!”, Long Chấn Quốc giận tím mặt nói: “Dám mở miệng nói ngông cuồng, lẽ nào cậu ngồi tù mười năm chỉ nhận được sự cải tạo như vậy sao?”
“Ông nội, cần gì phải phí lời với anh ta!”, Long Phi Thiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Để cháu giết thằng ranh này, dám ngông cuồng như vậy trước mặt nhà họ Long, nhất định phải trả cái giá thật đắt!”
“Đến đây!”, Chúc Long vẫy tay nói: “Long Phi Thiên, tôi tiếp cậu!”
“Hôm nay chính là ngày chết của cậu!”
Nghe thấy Chúc Long nói vậy, đám người nhà họ Long bật cười ha hả.
Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu trong TOP cậu chủ ở thủ đô, hơn nữa đã ngồi vững khoảng mười năm nay, nhìn khắp thủ đô, cho dù là cậu chủ nhà thế gia cũng hiếm có đối thủ.
Người mà mười năm trước bại dưới tay của Long Phi Thiên lại tuyên bố rằng muốn giết Long Phi Thiên?
Trong mắt của người nhà họ Long, việc này quả thật là một câu chuyện nực cười.
Ngay cả Long Phi Thiên cũng bày ra vẻ mặt trào phúng.
“Người phải chết là anh!”, Long Phi Thiên gầm lên rồi thân thể bỗng vụt mất.
Nhất thời giống như bóng ma, lao thẳng tới chỗ Chúc Long.
Tốc độ của Long Phi Thiên quả thực rất nhanh.
Nếu đổi lại là người bình thường, e rằng hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng của Long Phi Thiên.
Nhưng trong mắt Chúc Long, người đã chinh chiến trăm trận, thì tốc độ của Long Phi Thiên lại quá chậm.
Tưởng chừng như mắt thường cũng có thể thấy.
Đến khi Long Phi Thiên tới gần Chúc Long, anh ta vô cùng ung dung, nghiêng người tránh được.
Thậm chí chân còn không di chuyển.
“Hả?”, phản ứng nhanh nhạy của Chúc Long khiến Long Phi Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc: “Thật không ngờ, anh ngồi tù mười năm lại tiến bộ lên không ít!”
“Có điều, cũng chỉ có đến vậy thôi!”
Long Phi Thiên lại lần nữa tấn công Chúc Long.
“Quá chậm, quả thật quá chậm!”, điều khiến Long Phi Thiên hoảng hốt là tốc độ như mũi tên của bản thân lại là thứ để Chúc Long châm biếm: “Đã mười năm trôi qua rồi, Long Phi Thiên, cậu thật sự là chẳng có chút tiến bộ nào!”
“Lẽ nào cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Đáng chết!”, Long Phi Thiên vừa giận vừa thẹn, lực trong tay cũng tăng lên mấy phần.
Hắn quyết định phải một quyền đánh bẹp Chúc Long khiến anh ta phải quỳ xuống đất xin tha mạng.
Nhưng sự thật lại không như những gì Long Phi Thiên tưởng tượng.
Lần này Chúc Long không lựa chọn tránh né mà trực tiếp đối đầu.
Khi Long Phi Thiên dồn hết toàn lực vào cú đấm lên ngực Chúc Long, hắn cảm thấy giống như bị va vào tường đống vách sắt, một trận ê ẩm.
Chúc Long lại không hề hấn gì.
“Sao lại như vậy?”, Long Phi Thiên nhất thời vô cùng sợ hãi.
“Đến đây! Đến đây nào!”, Chúc Long lớn tiếng nói: “Long Phi Thiên, dùng hết bản lĩnh của cậu mà chỉ có chút sức lực như thế thôi sao? Chẳng khác nào một mụ đàn bà!”
“Khốn kiếp!”, Long Phi Thiên vừa nghe đã nổi điên lên.
Cũng không quan tâm đến lòng bàn tay đang đau ê ẩm, lần nữa tập hợp toàn bộ sức mạnh xông tới chỗ Chúc Long.
“Cậu quá yếu ớt rồi!”, lúc này Chúc Long đã nắm lấy cổ tay của Long Phi Thiên, chỉ nghe thấy “rắc rắc” một tiếng, cánh tay của Long Phi Thiên đã bị Long Chúc nhẹ nhàng bẻ gãy.
“Không thể… không thể nào…”, Long Phi Thiên đau đớn đến mức đổ mồ hôi, lộ ra vẻ mặt không tin nổi.
Không chỉ Long Phi Thiên.
Mà toàn bộ người nhà họ Long đều trợn tròn mắt.
Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu trong TOP cậu chủ ở thủ đô, được ví như là Mục Sảng thứ hai, vậy mà ở trước mặt Chúc Long lại chẳng có chút uy lực nào, thậm chí đến cánh tay còn bị bẻ gãy.
Phải biết rằng, mười năm trước, Long Phi Thiên thừa sức giết chết Chúc Long.
Mười năm nay, rốt cuộc Chúc Long ở trong tù đã xảy ra chuyện gì?
Mà có thể dễ dàng đánh bại Long Phi Thiên như vậy?
Sắc mặt Long Chấn Quốc trở nên nặng nề.
Còn mặt mũi Tiêu Nam Yến tái mét.
Không một người nào nhà họ Long dám cười nhạo Chúc Long nữa.
Tất cả mọi người đến thở còn không dám thở mạnh.
“Tại sao?”, Long Phi Thiên đau đớn quằn quại trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Long: “Long Tiếu Thiên, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao không?”
“Cho dù phải chết, cũng phải để tôi chết một cách minh bạch!”
“Được! Nếu cậu đã muốn một cái chết minh bạch thì tôi nói cho cậu biết”, Chúc Long gật đầu nói: “Thật ra, mười năm nay, tôi không ngồi tù. Từ năm thứ hai sau khi bị các người tống vào tù, tôi đã được chọn gia nhập vào quân đội Hoa Hạ, giao chiến với kẻ địch nơi biên giới”.
“Hôm nay, tôi đã công thành danh toại trở về, thân phận của tôi bây giờ, cậu tuyệt đối sẽ không tưởng tưởng nổi!”
“Thân phận gì?”, không chờ Long Phi Thiên mở miệng, Tiêu Nam Yến đã vội vàng hỏi.
Có thể khiến Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu TOP cậu chủ ở thủ đô không thể rời bỏ cô ta như vậy thì có thể thấy Tiêu Nam Yến cũng rất có thủ đoạn.
Vừa nhìn Chúc Long có thể giết chết Long Phi Thiên thì cô ta đã lập tức đoán ra Chúc Long không phải dạng bình thường nữa rồi.
“Các người nghe rõ cho tôi”, Chúc Long liếc nhìn Tiêu Nam Yến rồi nói: “Tôi chính là người đứng đầu trong tứ đại chiến thần thanh danh hiển hách của Hoa Hạ Quốc, Chúc Long”.
“Cái gì?”, nghe xong lời Chúc Long nói, nhà họ Long bỗng trở nên nhốn nháo.
“Cậu chính là chiến thần Chúc Long thanh danh lừng lẫy sao?”, mặt Long Chấn Quốc tái xanh.
Nhìn vào biểu hiện của Chúc Long thì chẳng ai nghi ngờ lời nói của anh ta cả.
Dù sao với thực lực của Long Phi Thiên, cho dù Mục Sảng có tới đây cũng không dám đảm bảo có thể đánh gục Long Phi Thiên bằng một chiêu.
Nhưng Chúc Long lại làm được.
Hơn nữa còn dễ dàng giống như đang cắt gọt hoa quả vậy.
“Tiêu Nam Yến, vừa nãy tôi không phải đã nói với cô rồi sao, những người sau lưng tôi, cô sẽ không bảo giờ tưởng tượng được họ là ai đâu!”, Chúc Long đưa tay chỉ về phía mấy người Mục Hàn, bắt đầu giới thiệu: “Đây chính là ba trong tứ đại chiến thần, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết!”
“Tứ đại chiến thần đều cùng tập trung tại nhà họ Long chúng tôi sao?”, Long Chấn Quốc càng căng thẳng hơn: “Thật sự là phải may mắn biết bao mới có được vinh hạnh này!”
“Vậy, vị này là…”, Long Chấn Quốc vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩ to gan.
“Không sai, đúng như những gì ông nghĩ”, Chúc Long gật đầu nói: “Người mà Tiêu Nam Yến nhìn thấy không khác gì tên ăn mày này chính là đại thống soái của Hoa Hạ Quốc chúng ta! Dưới một người, trên vạn người!”
Chương 800: Mình trở về bên nhau đi anh
Long Chấn Quốc hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.
Ngay cả người trong truyền thuyết đó cũng đã tới rồi sao?
Sáu năm trước, liên quân hơn bốn mươi nước tiến công vào Hoa Hạ, Mục Hàn làm anh hùng xuất thế, dựa vào sức mạnh của mình để đào tạo ra tứ đại chiến thần, xoay đổi tình thế và cứu lấy Hoa Hạ.
Trở thành một nhân vật giống như Chúa cứu thế của cả Hoa Hạ.
Mỗi lần Long Chấn Quốc nói về đại thống soái là đều mặt mày hớn hở, khuyên răn con cháu của nhà họ Long ở thủ đô phải noi gương đại thống soái, tương lai trở thành một anh hùng hào kiệt có một không hai giống như đại thống soái.
Thế mà lúc này, nhà họ Long ở thủ đô lại trở thành kẻ địch của đại thống soái và tứ đại chiến thần.
“Bốp! Bốp! Bốp!”, vừa nghĩ tới đây, Long Chấn Quốc tức phát điên, lập tức tát mạnh vào mặt Tiêu Nam Yến liên tục ba bạt tai: “Đều do con đàn bà đê tiện nhà cô hại!”
Theo như Long Chấn Quốc thấy, nếu như không phải Tiêu Nam Yến mê hoặc Long Phi Thiên và khiến cho Chúc Long phải vào tù.
Thì nhà họ Long ở thủ đô hiện giờ sẽ có người đứng đầu tứ đại chiến thần là Chúc Long trấn giữ, đừng nói là trở thành thế gia, dù có là nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng phải xem trọng nhà họ Long ở thủ đô vài phần.
Thậm chí ngay cả Mục Sảng cũng phải ngửa mặt mà nhìn Chúc Long.
Còn về Tiêu Nam Yến, sau khi đột nhiên bị Long Chấn Quốc tát mạnh vài cái thì không còn dám phản bác, chẳng buồn bận tâm tới cơn đau đớn tê rần trên mặt, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Chúc Long, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Tiếu Thiên, năm đó là do em sai, em không nên bỏ anh!”
“Thật ra những năm nay trong lòng em vẫn luôn nhớ tới anh! Mỗi đêm em ngủ đều nằm mơ thấy anh! Anh hãy nhìn vào tình cảm sâu nặng em dành cho anh mà đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta trở về bên nhau đi anh!”
“Sau này em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh!”
Nghe những lời này của Tiêu Nam Yến, Chúc Long không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Mỗi đêm đều bị Long Phi Thiên đè bên dưới mà lại mở miệng nói trong lòng cô ta chỉ có mình Chúc Long.
Loại phụ nữ như vậy thật sự ngay cả lễ nghĩa và liêm sỉ cũng không còn nữa.
“Cô đúng là con đàn bà đê tiện!”, Chúc Long bực bội hừ một tiếng.
“Đúng, em là con đàn bà đê tiện!”, Tiêu Nam Yến ngồi dưới đất ôm lấy chân của Chúc Long, vô liêm sỉ gật đầu nói: “Tiếu Thiên, chỉ cần anh vui thì em chính là một con đàn bà đê tiện!”
“Tiếu Thiên, ông lấy danh nghĩa gia chủ nhà họ Long ở thủ đô, hoan nghênh cháu trở về nhà họ Long ở thủ đô với lễ nghi cao nhất!”, ngay cả Long Chấn Quốc cũng không nhịn được mà nịnh nọt Chúc Long: “Ông tuyên bố kể từ bây giờ cháu chính là người thừa kế số một của nhà họ Long ở thủ đô!”
“Không!”, Long Chấn Quốc lập tức thay đổi chủ ý, lại nói: “Cháu sẽ là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Long ở thủ đô!”
“Tiếu Thiên, ban đầu là ông nội nhìn sai người mới để cho cháu chịu ấm ức mười năm, cháu trở về đi, ông nội đồng ý bù đắp cho cháu tất cả!”
Vừa thấy Long Chấn Quốc tỏ thái độ như vậy thì bố mẹ của Chúc Long cũng vội vàng lên tiếng: “Con trai, mười năm nay bố mẹ vẫn luôn vô cùng nhớ mong con, bố mẹ không nên bỏ rơi con trong những tháng ngày con phải chịu đựng giày vò nhiều nhất!”
Ngay cả bố mẹ của Long Phi Thiên cũng mềm mỏng nói: “Tiếu Thiên, năm xưa chú và thím có lỗi với cháu, chú thím xin lỗi và nhận sai với cháu, chú thím sẽ quỳ xuống trước mặt cháu ngay tại nơi này!”
Bố mẹ Long Phi Thiên lập tức quỳ hai chân xuống trước mặt Chúc Long, dùng hết sức dập đầu.
Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Long Phi Thiên đang lê lết trên mặt đất không khỏi lắc đầu cười gượng.
Long Phi Thiên hiểu, dù cho hôm nay không phải chết thì sau này nhà họ Long ở thủ đô, hắn cũng không còn bất cứ địa vị gì nữa rồi.
Đứng đầu trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô thì ghê gớm đấy, thế nhưng so với tứ đại chiến thần khiến cho liên quân hơn bốn mươi nước nghe danh là khiếp sợ thì rõ ràng vẫn là quá yếu.
Huống hồ hôm nay Long Phi Thiên đã bị Chúc Long đánh tàn phế.
Dưới sự lôi kéo của bố mẹ Long Phi Thiên, những người có liên quan tham gia vào chuyện hãm hại Chúc Long năm xưa đều không đánh mà khai, đồng loạt chủ động thừa nhận và quỳ xuống trước mặt Chúc Long.
“Chúng tôi tình nguyện nhận tội, xin chiến thần Chúc Long giơ cao đánh khẽ!”
Nhìn đám người đông nghịt kia, ngay cả Long Chấn Quốc cũng vô cùng kinh ngạc.
Nếu như không phải hôm nay Chúc Long dùng thân phận tứ đại chiến thần tới trấn áp, có đánh chết thì Long Chấn Quốc cũng không thể ngờ địa vị gia chủ nhà họ Long của cụ ta đã mất đi thực quyền từ lâu, chỉ còn lại cái danh gia chủ vô nghĩa mà thôi.
Dường như tất cả mọi người đều cùng một giuộc với Long Phi Thiên.
“Đại ca, xử lý đám người này thế nào đây?”, Chúc Long quay sang hỏi Mục Hàn.
“Chúc Long, dù gì đây cũng là chuyện nhà cậu, chúng tôi không tiện nhúng tay vào”, Mục Hàn nói: “Nhưng mà có một điểm, giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy”.
Trong gia tộc giàu có, vì tranh đoạt quyền lực, dù có là cốt nhục tình thân thì cũng trở nên vô cùng thờ ơ.
Thậm chí còn chém giết lẫn nhau.
Mục Hàn đã chứng kiến quá nhiều những ân oán trong gia tộc giàu có giống như vậy rồi.
Vậy nên Mục Hàn mới để cho Chúc Long tự mình xử lý.
Anh tin rằng Chúc Long sẽ xử lý tốt.
Tin tức Chúc Long mạnh mẽ trấn áp nhà họ Long ở thủ đô chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp thủ đô ngay trong ngày hôm sau.
Gần như tất cả mọi người đều biết Long Tiếu Thiên – người thừa kế đã bị phế truất từng ngồi tù mười năm của nhà họ Long ở thủ đô đã trở lại!
“Bố, tin tức nóng hổi đây!”
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Sảng vội vàng tiến vào thư phòng báo cáo với Mục Thịnh Uy: “Long Tiếu Thiên của nhà họ Long ở thủ đô ngồi tù mười năm đã trở về rồi, hơn nữa còn giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt!”
“Chính là người thừa kế số một của nhà họ Long đã bị Long Chấn Quốc phế bỏ khi trước sao?”, Mục Thịnh Uy không khỏi cau mày nói.
“Đúng thế bố!”, Mục Sảng gật đầu nói.
“Vậy mà có thể giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt, cũng coi như có chút bản lĩnh”, Mục Thịnh Uy lộ ra vẻ tán thưởng: “Xem ra vị trí số một trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô phải đổi người rồi!”
“Bố, một nhân tài như vậy, bố không định gặp mặt chút sao?”, Mục Sảng hỏi.
“Chuyện này để sau hãy nói”, Mục Thịnh Uy lắc đầu nói: “Dù cho Long Tiếu Thiên có thể giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt thì cũng có sao? So với Sảng Nhi con thì cách biệt vẫn còn lớn lắm”.
“Nhiệm vụ cấp bách của chúng ta hiện tại là mau chóng liên hệ với đại thống soái!”
“Sau đó để đại thống soái nhận tổ quy tông một cách nhanh nhất, trở về gia tộc Mục Thị của chúng ta, điều này ảnh hưởng tới vận mệnh cả trăm năm tới của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”
“Đúng vậy!”, Mục Sảng cũng siết chặt tay: “Con cũng mong có thể gặp được đại thống soái nhanh một chút!”
Vào lúc thông tin Chúc Long san phẳng nhà họ Long ở thủ đô truyền ra khắp thủ đô, Mục Hàn cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc đối phó với nhà họ Mục ở thủ đô của mình.
Ban đầu lúc Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên tổ chức hôn lễ, Mục Sảng chạy tới phá rối, tặng cho Mục Hàn ba thứ là linh vị, hũ đựng tro cốt và vòng hoa.
Đến giờ Mục Hàn vẫn giữ lại ba thứ đó chính là vì muốn đợi tới ngày này đem trả lại cho Mục Sảng.
“Đại ca!”, Hoàng Điểu báo cáo với Mục Hàn: “Tôi đã cho người vận chuyển ba món đồ mà anh cần từ tỉnh tới đây rồi, có lẽ sẽ đến thủ đô trước khi anh tới nhà họ Mục”.
“Đều là những món đồ mà khi trước tên Mục Sảng đem tới, vừa mới đóng gói xong!”
“Tốt lắm!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tiếp theo nên chọn lấy một ngày để tới nhà họ Mục ở thủ đô thôi!”
Cùng lúc này.
Trong nhóm các cậu ấm thủ đô lại lan truyền một tin tức.
Nói rằng cậu chủ nhà họ Phụng ở thủ đô muốn cưới vợ lẽ.
Chương 801: Lâm Thù Nhi gặp rắc rối
Mặc dù nói trong gia tộc giàu có, người có tiền ngoài vợ cả ra thì vẫn có không ít hồng nhan tri kỉ, thậm chí phụ nữ bên ngoài nhiều vô số, thế nhưng Hoa Hạ hiện nay thì chưa từng có người nào dám trắng trợn cưới vợ lẽ như thế.
Tuy nhiên đây là cậu chủ Phụng Hoàng Nam của nhà họ Phụng ở thủ đô muốn cưới vợ lẽ, vậy nên cũng chẳng có ai dám nói gì cả.
Dù gì đó cũng là nhà họ Phụng ở thủ đô – thế gia số hai Hoa Hạ.
Mà Phụng Cầu Hoàng của nhà họ Phụng ở thủ đô lại là phu nhân gia chủ Mục Thịnh Uy của thế gia số một ở thủ đô.
Khi hay tin người mà Phụng Hoàng Nam muốn cưới là mình, Lâm Thù Nhi sợ tới mức sững sờ chết lặng.
Đến thủ đô học đại học lâu như vậy, Lâm Thù Nhi đương nhiên biết Phụng Hoàng Nam có thân phận gì.
Với điệu bộ con nhà giàu sang quyền quý của Phụng Hoàng Nam, không thể đếm hết số phụ nữ con nhà lành đã bị hắn làm nhục, thế nhưng bởi vì hắn là cậu chủ của thế gia số hai Hoa Hạ nên sau khi chuyện xảy ra đều có người thay hắn dẹp yên.
Vậy nên, trước nay Phụng Hoàng Nam làm gì cũng đều không kiêng nể.
Còn về cô vợ chính thức của Phụng Hoàng Nam thì căn bản không dám can dự tới chuyện của Phụng Hoàng Nam.
Lần này không hiểu Phụng Hoàng Nam trúng phải gió gì, sau khi gặp được Lâm Thù Nhi trong một buổi giao lưu của tầng lớp thượng lưu thì đã quyết định phải lấy Lâm Thù Nhi về làm vợ lẽ.
“Thù Nhi, cậu xem kìa, Phụng Hoàng Nam tới rồi!”
Trong ký túc xá trường đại học.
Tư Đồ Doãn Nhi giơ tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên dưới có vài chiếc xe sang đỗ lại, đều là những mẫu xe đua có giá mấy chục triệu tệ trở lên.
Phụng Hoàng Nam mặc vest đi giày da, đeo kính râm dựa vào phía trước một con xe Maserati.
Đứng trước mặt Phụng Hoàng Nam là một đám đàn em mặc đồ giống hệt nhau, đồng thanh gào lên: “Cậu chủ tới đón cô Lâm rồi, mời cô Lâm xuống tầng!”
“Doãn Nhi, phải làm thế nào đây?”, nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thù Nhi liền trở nên hoang mang.
“Thù Nhi, cậu cam chịu số phận đi”, Tư Đồ Doãn Nhi thở dài một hơi, nói: “Cậu cũng biết thân phận của Phụng Hoàng Nam rồi, hắn là một kẻ coi trời bằng vung, không có một cô gái nào bị hắn nhìn trúng mà có thể chạy thoát khỏi bàn tay quỷ dữ được đâu!”
“Nếu như cậu không đi, đợi lát nữa bọn chúng xông lên đây thì không còn khách khí như vậy nữa đâu!”
“Lẽ nào cuộc đời này của mình lại bị huỷ hoại như vậy hay sao?”, Lâm Thù Nhi khóc thút thít nói: “Mình vẫn còn chưa kết hôn mà đã phải trở thành vợ lẽ của một tên nhà giàu như vậy…”
“Thực ra sự việc vẫn có thể xoay chuyển được”, trong đầu Tư Đồ Doãn Nhi liền loé lên một tia sáng, nói: “Không phải anh rể Mục Hàn của cậu tới thủ đô rồi sao, cậu tìm anh ấy đi!”
“Đúng đúng đúng! Suýt chút nữa thì mình quên mất tiêu!”, Lâm Thù Nhi lập tức rút điện thoại ra gọi điện cho Mục Hàn.
“Alo, anh rể phải không ạ?”, sau khi điện thoại được kết nối thì Lâm Thù Nhi cũng vào thẳng luôn vấn đề: “Em gặp phải một chút phiền phức, anh có thể qua đây giúp em luôn bây giờ không?”
Lúc này, chỉ nghe rắc một tiếng, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
Phụng Hoàng Nam bước đến: “A, đang gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Thù Nhi, anh đợi em cả nửa ngày trời ở bên dưới, không ngờ em lại ở đây nấu cháo điện thoại cùng với người khác!”
“Cậu chủ Phụng, tôi!”, nhìn thấy Phụng Hoàng Nam, Lâm Thù Nhi không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Bỏ đi! Anh không tới để truy cứu chuyện em gọi điện thoại cho ai”, Phụng Hoàng Nam nói: “Hôm nay anh có tổ chức một buổi tụ họp, mời tới toàn các cậu chủ có tiếng ở thủ đô, em đi tham gia cùng với anh”.
“Cậu chủ Phụng, tôi có thể không tham gia không?”, Lâm Thù Nhi yếu ớt hỏi.
“Hôm nay anh đã chuẩn bị để công bố chính thức với mọi người ở trong buổi tụ họp rằng muốn cưới em làm vợ lẽ, em là nhân vật chính đó!”, Phụng Hoàng Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Em nói em không tham gia thì có thích hợp không?”
Lâm Thù Nhi đột nhiên không biết phải đáp trả thế nào.
Phụng Hoàng Nam liếc nhìn Lâm Thù Nhi rồi dặn dò: “Anh cho em thời gian năm phút, mau thay váy vào cho anh, anh muốn em xuất hiện trước mặt đám cậu ấm ở thủ đô kia với tư thái xinh đẹp nhất!”
Lập tức có tên đàn em đưa cho Lâm Thù Nhi bộ váy mà Phụng Hoàng Nam đã chuẩn bị xong xuôi.
Ở một diễn biến khác.
Mục Hàn vừa nhận được điện thoại của Lâm Thù Nhi vẫn còn chưa kịp nói mấy câu nới Lâm Thù Nhi thì đối phương đã vô cùng hoảng loạn vội cúp điện thoại.
“Không hay rồi! Thù Nhi đang gặp nguy hiểm!”, Mục Hàn lập tức nhận ra tình hình bên phía Lâm Thù Nhi không đúng, vội vàng ra lệnh cho Hoàng Điểu: “Hoàng Điểu, lập tức lần theo tín hiệu của cuộc gọi ban nãy, định vị vị trí của Thù Nhi!”
“Tôi nhất định phải cứu con bé trong khoảng thời gian nhanh nhất!”
“Vâng, thưa đại ca”, Hoàng Điểu lập tức mở laptop ra và bắt đầu hành động.
Chẳng mấy chốc, tín hiệu điện thoại của Lâm Thù Nhi đã được Hoàng Điểu xác định ra.
“Đại ca, vị trí hiện giờ của Lâm Thù Nhi là ở đại học thủ đô. Có điều mục tiêu đang di chuyển”, Hoàng Điểu báo cáo.
“Được! Tiếp tục theo dấu”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhìn xem địa điểm cuối cùng của con bé là ở đâu, sau đó tôi sẽ đến thẳng nơi đấy!”
Vùng ngoại ô cách thủ đô ba mươi cây số.
Ở đây có một câu lạc bộ nguy nga lộng lẫy, tên gọi là câu lạc bộ Chí Tôn.
Trước cửa câu lạc bộ Chí Tôn lúc này đang đỗ các loại xe đua cao cấp cùng một màu, chiếc nào cũng có giá trên mấy chục triệu.
Trong đó cũng không thiếu những chiếc xe đua phiên bản giới hạn.
Hôm nay, các cậu chủ từ hoàng tộc trở lên ở thủ đô, cũng bao gồm cả những người có trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đều tụ tập lại với nhau và cùng xuất hiện tại nơi này.
Bởi vì người tổ chức buổi tụ họp cho những kẻ giàu có ngày hôm nay chính là cậu chủ Phụng Hoàng Nam của thế gia số hai Hoa Hạ.
Ai cũng phải cho hắn thể diện.
Lúc này, bởi vì đi đón Lâm Thù Nhi nên Phụng Hoàng Nam vẫn còn chưa có mặt.
Thế nhưng những cậu chủ ở thủ đô đang có mặt ở đây đã bắt đầu chuyện trò sôi nổi.
Đặc biệt là gần đây thủ đô xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là đứa con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô đã trở về sau khi biến mất hơn nửa năm, hơn nữa còn tìm tới thủ đô lớn giọng nói muốn đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô.
Ngoài ra đại thống soái cũng đã tới thủ đô, hơn nữa còn đồng ý với lời hẹn quyết chiến của đại tướng quân Đường Chiến.
Đương nhiên thứ khiến cho bọn họ quan tâm nhất vẫn là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Người thừa kế số một tiền nhiệm của nhà họ Long ở thủ đô sau khi ngồi tù mười năm đã san phẳng nhà họ Long ở thủ đô chỉ trong một đêm, hơn nữa còn đánh cho kẻ đứng đầu bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô ròng rã mười năm là Long Phi Thiên trở thành người tàn phế.
“Thật không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, thủ đô lại ào ào vũ bão như thế! Một cậu chủ cảm khái nói: “Bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô thay đổi chỉ trong một đêm, người đứng thứ hai Diệp Chính Đạo thì giờ đã trở thành một kẻ điên rồi!”
Lúc cậu chủ này nói chuyện còn liếc mắt nhìn sang Diệp Chính Đạo đang ngồi trong góc.
Dù gì cũng là buổi tụ họp do Phụng Hoàng NAm tổ chức, thân là một người có tên tuổi trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, Diệp Chính Đạo cũng phải cho hắn chút thể diện.
Có điều, Diệp Chính Đạo vẫn chưa phát hiện ra mà chỉ trầm mặc ngồi ở nơi đó, giống như chuyện bọn họ đang bàn luận không có liên quan gì đến hắn.
Lúc này cậu chủ kia mới bỏ qua vấn đề này, trong lòng vô cùng xem thường Diệp Chính Đạo.
“Rồng?”, nghe Chúc Long nói vậy, Tiêu Nam Yến càng cười lớn hơn: “Long Tiếu Thiên, tôi thấy anh ngồi tù mười năm nên não cũng bị hỏng luôn rồi à?”
“Mấy người các anh, còn không bằng ăn mày, lại còn tự cho mình là rồng sao?”
“Nam Yến, đừng phí lời với anh ta”, Long Phi Thiên nói với Chúc Long: “Niệm tình anh đã từng là người nhà họ Long ở thủ đô, tôi cho anh thêm cơ hội nữa, tự mình rời đi, tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra”.
“Mười năm trôi qua, Tiêu Nam Yến cô vẫn là dạng ếch ngồi đáy giếng như cũ, cô mãi mãi sẽ không tưởng tượng được những người đứng sau lưng tôi ở Hoa Hạ là người như thế nào đâu!”
Chúc Long đưa tay chỉ vào Long Phi Thiên nói: “Còn cậu nữa, Long Phi Thiên! Tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu với tôi ba cái, tôi có thể tha cho cậu tội chết!”
“Điên rồi, điên thật rồi!”, Long Chấn Quốc giận tím mặt nói: “Dám mở miệng nói ngông cuồng, lẽ nào cậu ngồi tù mười năm chỉ nhận được sự cải tạo như vậy sao?”
“Ông nội, cần gì phải phí lời với anh ta!”, Long Phi Thiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Để cháu giết thằng ranh này, dám ngông cuồng như vậy trước mặt nhà họ Long, nhất định phải trả cái giá thật đắt!”
“Đến đây!”, Chúc Long vẫy tay nói: “Long Phi Thiên, tôi tiếp cậu!”
“Hôm nay chính là ngày chết của cậu!”
Nghe thấy Chúc Long nói vậy, đám người nhà họ Long bật cười ha hả.
Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu trong TOP cậu chủ ở thủ đô, hơn nữa đã ngồi vững khoảng mười năm nay, nhìn khắp thủ đô, cho dù là cậu chủ nhà thế gia cũng hiếm có đối thủ.
Người mà mười năm trước bại dưới tay của Long Phi Thiên lại tuyên bố rằng muốn giết Long Phi Thiên?
Trong mắt của người nhà họ Long, việc này quả thật là một câu chuyện nực cười.
Ngay cả Long Phi Thiên cũng bày ra vẻ mặt trào phúng.
“Người phải chết là anh!”, Long Phi Thiên gầm lên rồi thân thể bỗng vụt mất.
Nhất thời giống như bóng ma, lao thẳng tới chỗ Chúc Long.
Tốc độ của Long Phi Thiên quả thực rất nhanh.
Nếu đổi lại là người bình thường, e rằng hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng của Long Phi Thiên.
Nhưng trong mắt Chúc Long, người đã chinh chiến trăm trận, thì tốc độ của Long Phi Thiên lại quá chậm.
Tưởng chừng như mắt thường cũng có thể thấy.
Đến khi Long Phi Thiên tới gần Chúc Long, anh ta vô cùng ung dung, nghiêng người tránh được.
Thậm chí chân còn không di chuyển.
“Hả?”, phản ứng nhanh nhạy của Chúc Long khiến Long Phi Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc: “Thật không ngờ, anh ngồi tù mười năm lại tiến bộ lên không ít!”
“Có điều, cũng chỉ có đến vậy thôi!”
Long Phi Thiên lại lần nữa tấn công Chúc Long.
“Quá chậm, quả thật quá chậm!”, điều khiến Long Phi Thiên hoảng hốt là tốc độ như mũi tên của bản thân lại là thứ để Chúc Long châm biếm: “Đã mười năm trôi qua rồi, Long Phi Thiên, cậu thật sự là chẳng có chút tiến bộ nào!”
“Lẽ nào cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Đáng chết!”, Long Phi Thiên vừa giận vừa thẹn, lực trong tay cũng tăng lên mấy phần.
Hắn quyết định phải một quyền đánh bẹp Chúc Long khiến anh ta phải quỳ xuống đất xin tha mạng.
Nhưng sự thật lại không như những gì Long Phi Thiên tưởng tượng.
Lần này Chúc Long không lựa chọn tránh né mà trực tiếp đối đầu.
Khi Long Phi Thiên dồn hết toàn lực vào cú đấm lên ngực Chúc Long, hắn cảm thấy giống như bị va vào tường đống vách sắt, một trận ê ẩm.
Chúc Long lại không hề hấn gì.
“Sao lại như vậy?”, Long Phi Thiên nhất thời vô cùng sợ hãi.
“Đến đây! Đến đây nào!”, Chúc Long lớn tiếng nói: “Long Phi Thiên, dùng hết bản lĩnh của cậu mà chỉ có chút sức lực như thế thôi sao? Chẳng khác nào một mụ đàn bà!”
“Khốn kiếp!”, Long Phi Thiên vừa nghe đã nổi điên lên.
Cũng không quan tâm đến lòng bàn tay đang đau ê ẩm, lần nữa tập hợp toàn bộ sức mạnh xông tới chỗ Chúc Long.
“Cậu quá yếu ớt rồi!”, lúc này Chúc Long đã nắm lấy cổ tay của Long Phi Thiên, chỉ nghe thấy “rắc rắc” một tiếng, cánh tay của Long Phi Thiên đã bị Long Chúc nhẹ nhàng bẻ gãy.
“Không thể… không thể nào…”, Long Phi Thiên đau đớn đến mức đổ mồ hôi, lộ ra vẻ mặt không tin nổi.
Không chỉ Long Phi Thiên.
Mà toàn bộ người nhà họ Long đều trợn tròn mắt.
Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu trong TOP cậu chủ ở thủ đô, được ví như là Mục Sảng thứ hai, vậy mà ở trước mặt Chúc Long lại chẳng có chút uy lực nào, thậm chí đến cánh tay còn bị bẻ gãy.
Phải biết rằng, mười năm trước, Long Phi Thiên thừa sức giết chết Chúc Long.
Mười năm nay, rốt cuộc Chúc Long ở trong tù đã xảy ra chuyện gì?
Mà có thể dễ dàng đánh bại Long Phi Thiên như vậy?
Sắc mặt Long Chấn Quốc trở nên nặng nề.
Còn mặt mũi Tiêu Nam Yến tái mét.
Không một người nào nhà họ Long dám cười nhạo Chúc Long nữa.
Tất cả mọi người đến thở còn không dám thở mạnh.
“Tại sao?”, Long Phi Thiên đau đớn quằn quại trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào Chúc Long: “Long Tiếu Thiên, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao không?”
“Cho dù phải chết, cũng phải để tôi chết một cách minh bạch!”
“Được! Nếu cậu đã muốn một cái chết minh bạch thì tôi nói cho cậu biết”, Chúc Long gật đầu nói: “Thật ra, mười năm nay, tôi không ngồi tù. Từ năm thứ hai sau khi bị các người tống vào tù, tôi đã được chọn gia nhập vào quân đội Hoa Hạ, giao chiến với kẻ địch nơi biên giới”.
“Hôm nay, tôi đã công thành danh toại trở về, thân phận của tôi bây giờ, cậu tuyệt đối sẽ không tưởng tưởng nổi!”
“Thân phận gì?”, không chờ Long Phi Thiên mở miệng, Tiêu Nam Yến đã vội vàng hỏi.
Có thể khiến Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu TOP cậu chủ ở thủ đô không thể rời bỏ cô ta như vậy thì có thể thấy Tiêu Nam Yến cũng rất có thủ đoạn.
Vừa nhìn Chúc Long có thể giết chết Long Phi Thiên thì cô ta đã lập tức đoán ra Chúc Long không phải dạng bình thường nữa rồi.
“Các người nghe rõ cho tôi”, Chúc Long liếc nhìn Tiêu Nam Yến rồi nói: “Tôi chính là người đứng đầu trong tứ đại chiến thần thanh danh hiển hách của Hoa Hạ Quốc, Chúc Long”.
“Cái gì?”, nghe xong lời Chúc Long nói, nhà họ Long bỗng trở nên nhốn nháo.
“Cậu chính là chiến thần Chúc Long thanh danh lừng lẫy sao?”, mặt Long Chấn Quốc tái xanh.
Nhìn vào biểu hiện của Chúc Long thì chẳng ai nghi ngờ lời nói của anh ta cả.
Dù sao với thực lực của Long Phi Thiên, cho dù Mục Sảng có tới đây cũng không dám đảm bảo có thể đánh gục Long Phi Thiên bằng một chiêu.
Nhưng Chúc Long lại làm được.
Hơn nữa còn dễ dàng giống như đang cắt gọt hoa quả vậy.
“Tiêu Nam Yến, vừa nãy tôi không phải đã nói với cô rồi sao, những người sau lưng tôi, cô sẽ không bảo giờ tưởng tượng được họ là ai đâu!”, Chúc Long đưa tay chỉ về phía mấy người Mục Hàn, bắt đầu giới thiệu: “Đây chính là ba trong tứ đại chiến thần, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết!”
“Tứ đại chiến thần đều cùng tập trung tại nhà họ Long chúng tôi sao?”, Long Chấn Quốc càng căng thẳng hơn: “Thật sự là phải may mắn biết bao mới có được vinh hạnh này!”
“Vậy, vị này là…”, Long Chấn Quốc vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng bỗng hiện ra một suy nghĩ to gan.
“Không sai, đúng như những gì ông nghĩ”, Chúc Long gật đầu nói: “Người mà Tiêu Nam Yến nhìn thấy không khác gì tên ăn mày này chính là đại thống soái của Hoa Hạ Quốc chúng ta! Dưới một người, trên vạn người!”
Chương 800: Mình trở về bên nhau đi anh
Long Chấn Quốc hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.
Ngay cả người trong truyền thuyết đó cũng đã tới rồi sao?
Sáu năm trước, liên quân hơn bốn mươi nước tiến công vào Hoa Hạ, Mục Hàn làm anh hùng xuất thế, dựa vào sức mạnh của mình để đào tạo ra tứ đại chiến thần, xoay đổi tình thế và cứu lấy Hoa Hạ.
Trở thành một nhân vật giống như Chúa cứu thế của cả Hoa Hạ.
Mỗi lần Long Chấn Quốc nói về đại thống soái là đều mặt mày hớn hở, khuyên răn con cháu của nhà họ Long ở thủ đô phải noi gương đại thống soái, tương lai trở thành một anh hùng hào kiệt có một không hai giống như đại thống soái.
Thế mà lúc này, nhà họ Long ở thủ đô lại trở thành kẻ địch của đại thống soái và tứ đại chiến thần.
“Bốp! Bốp! Bốp!”, vừa nghĩ tới đây, Long Chấn Quốc tức phát điên, lập tức tát mạnh vào mặt Tiêu Nam Yến liên tục ba bạt tai: “Đều do con đàn bà đê tiện nhà cô hại!”
Theo như Long Chấn Quốc thấy, nếu như không phải Tiêu Nam Yến mê hoặc Long Phi Thiên và khiến cho Chúc Long phải vào tù.
Thì nhà họ Long ở thủ đô hiện giờ sẽ có người đứng đầu tứ đại chiến thần là Chúc Long trấn giữ, đừng nói là trở thành thế gia, dù có là nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng phải xem trọng nhà họ Long ở thủ đô vài phần.
Thậm chí ngay cả Mục Sảng cũng phải ngửa mặt mà nhìn Chúc Long.
Còn về Tiêu Nam Yến, sau khi đột nhiên bị Long Chấn Quốc tát mạnh vài cái thì không còn dám phản bác, chẳng buồn bận tâm tới cơn đau đớn tê rần trên mặt, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Chúc Long, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Tiếu Thiên, năm đó là do em sai, em không nên bỏ anh!”
“Thật ra những năm nay trong lòng em vẫn luôn nhớ tới anh! Mỗi đêm em ngủ đều nằm mơ thấy anh! Anh hãy nhìn vào tình cảm sâu nặng em dành cho anh mà đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta trở về bên nhau đi anh!”
“Sau này em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh!”
Nghe những lời này của Tiêu Nam Yến, Chúc Long không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Mỗi đêm đều bị Long Phi Thiên đè bên dưới mà lại mở miệng nói trong lòng cô ta chỉ có mình Chúc Long.
Loại phụ nữ như vậy thật sự ngay cả lễ nghĩa và liêm sỉ cũng không còn nữa.
“Cô đúng là con đàn bà đê tiện!”, Chúc Long bực bội hừ một tiếng.
“Đúng, em là con đàn bà đê tiện!”, Tiêu Nam Yến ngồi dưới đất ôm lấy chân của Chúc Long, vô liêm sỉ gật đầu nói: “Tiếu Thiên, chỉ cần anh vui thì em chính là một con đàn bà đê tiện!”
“Tiếu Thiên, ông lấy danh nghĩa gia chủ nhà họ Long ở thủ đô, hoan nghênh cháu trở về nhà họ Long ở thủ đô với lễ nghi cao nhất!”, ngay cả Long Chấn Quốc cũng không nhịn được mà nịnh nọt Chúc Long: “Ông tuyên bố kể từ bây giờ cháu chính là người thừa kế số một của nhà họ Long ở thủ đô!”
“Không!”, Long Chấn Quốc lập tức thay đổi chủ ý, lại nói: “Cháu sẽ là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Long ở thủ đô!”
“Tiếu Thiên, ban đầu là ông nội nhìn sai người mới để cho cháu chịu ấm ức mười năm, cháu trở về đi, ông nội đồng ý bù đắp cho cháu tất cả!”
Vừa thấy Long Chấn Quốc tỏ thái độ như vậy thì bố mẹ của Chúc Long cũng vội vàng lên tiếng: “Con trai, mười năm nay bố mẹ vẫn luôn vô cùng nhớ mong con, bố mẹ không nên bỏ rơi con trong những tháng ngày con phải chịu đựng giày vò nhiều nhất!”
Ngay cả bố mẹ của Long Phi Thiên cũng mềm mỏng nói: “Tiếu Thiên, năm xưa chú và thím có lỗi với cháu, chú thím xin lỗi và nhận sai với cháu, chú thím sẽ quỳ xuống trước mặt cháu ngay tại nơi này!”
Bố mẹ Long Phi Thiên lập tức quỳ hai chân xuống trước mặt Chúc Long, dùng hết sức dập đầu.
Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Long Phi Thiên đang lê lết trên mặt đất không khỏi lắc đầu cười gượng.
Long Phi Thiên hiểu, dù cho hôm nay không phải chết thì sau này nhà họ Long ở thủ đô, hắn cũng không còn bất cứ địa vị gì nữa rồi.
Đứng đầu trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô thì ghê gớm đấy, thế nhưng so với tứ đại chiến thần khiến cho liên quân hơn bốn mươi nước nghe danh là khiếp sợ thì rõ ràng vẫn là quá yếu.
Huống hồ hôm nay Long Phi Thiên đã bị Chúc Long đánh tàn phế.
Dưới sự lôi kéo của bố mẹ Long Phi Thiên, những người có liên quan tham gia vào chuyện hãm hại Chúc Long năm xưa đều không đánh mà khai, đồng loạt chủ động thừa nhận và quỳ xuống trước mặt Chúc Long.
“Chúng tôi tình nguyện nhận tội, xin chiến thần Chúc Long giơ cao đánh khẽ!”
Nhìn đám người đông nghịt kia, ngay cả Long Chấn Quốc cũng vô cùng kinh ngạc.
Nếu như không phải hôm nay Chúc Long dùng thân phận tứ đại chiến thần tới trấn áp, có đánh chết thì Long Chấn Quốc cũng không thể ngờ địa vị gia chủ nhà họ Long của cụ ta đã mất đi thực quyền từ lâu, chỉ còn lại cái danh gia chủ vô nghĩa mà thôi.
Dường như tất cả mọi người đều cùng một giuộc với Long Phi Thiên.
“Đại ca, xử lý đám người này thế nào đây?”, Chúc Long quay sang hỏi Mục Hàn.
“Chúc Long, dù gì đây cũng là chuyện nhà cậu, chúng tôi không tiện nhúng tay vào”, Mục Hàn nói: “Nhưng mà có một điểm, giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy”.
Trong gia tộc giàu có, vì tranh đoạt quyền lực, dù có là cốt nhục tình thân thì cũng trở nên vô cùng thờ ơ.
Thậm chí còn chém giết lẫn nhau.
Mục Hàn đã chứng kiến quá nhiều những ân oán trong gia tộc giàu có giống như vậy rồi.
Vậy nên Mục Hàn mới để cho Chúc Long tự mình xử lý.
Anh tin rằng Chúc Long sẽ xử lý tốt.
Tin tức Chúc Long mạnh mẽ trấn áp nhà họ Long ở thủ đô chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp thủ đô ngay trong ngày hôm sau.
Gần như tất cả mọi người đều biết Long Tiếu Thiên – người thừa kế đã bị phế truất từng ngồi tù mười năm của nhà họ Long ở thủ đô đã trở lại!
“Bố, tin tức nóng hổi đây!”
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục Sảng vội vàng tiến vào thư phòng báo cáo với Mục Thịnh Uy: “Long Tiếu Thiên của nhà họ Long ở thủ đô ngồi tù mười năm đã trở về rồi, hơn nữa còn giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt!”
“Chính là người thừa kế số một của nhà họ Long đã bị Long Chấn Quốc phế bỏ khi trước sao?”, Mục Thịnh Uy không khỏi cau mày nói.
“Đúng thế bố!”, Mục Sảng gật đầu nói.
“Vậy mà có thể giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt, cũng coi như có chút bản lĩnh”, Mục Thịnh Uy lộ ra vẻ tán thưởng: “Xem ra vị trí số một trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô phải đổi người rồi!”
“Bố, một nhân tài như vậy, bố không định gặp mặt chút sao?”, Mục Sảng hỏi.
“Chuyện này để sau hãy nói”, Mục Thịnh Uy lắc đầu nói: “Dù cho Long Tiếu Thiên có thể giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt thì cũng có sao? So với Sảng Nhi con thì cách biệt vẫn còn lớn lắm”.
“Nhiệm vụ cấp bách của chúng ta hiện tại là mau chóng liên hệ với đại thống soái!”
“Sau đó để đại thống soái nhận tổ quy tông một cách nhanh nhất, trở về gia tộc Mục Thị của chúng ta, điều này ảnh hưởng tới vận mệnh cả trăm năm tới của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta!”
“Đúng vậy!”, Mục Sảng cũng siết chặt tay: “Con cũng mong có thể gặp được đại thống soái nhanh một chút!”
Vào lúc thông tin Chúc Long san phẳng nhà họ Long ở thủ đô truyền ra khắp thủ đô, Mục Hàn cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc đối phó với nhà họ Mục ở thủ đô của mình.
Ban đầu lúc Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên tổ chức hôn lễ, Mục Sảng chạy tới phá rối, tặng cho Mục Hàn ba thứ là linh vị, hũ đựng tro cốt và vòng hoa.
Đến giờ Mục Hàn vẫn giữ lại ba thứ đó chính là vì muốn đợi tới ngày này đem trả lại cho Mục Sảng.
“Đại ca!”, Hoàng Điểu báo cáo với Mục Hàn: “Tôi đã cho người vận chuyển ba món đồ mà anh cần từ tỉnh tới đây rồi, có lẽ sẽ đến thủ đô trước khi anh tới nhà họ Mục”.
“Đều là những món đồ mà khi trước tên Mục Sảng đem tới, vừa mới đóng gói xong!”
“Tốt lắm!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tiếp theo nên chọn lấy một ngày để tới nhà họ Mục ở thủ đô thôi!”
Cùng lúc này.
Trong nhóm các cậu ấm thủ đô lại lan truyền một tin tức.
Nói rằng cậu chủ nhà họ Phụng ở thủ đô muốn cưới vợ lẽ.
Chương 801: Lâm Thù Nhi gặp rắc rối
Mặc dù nói trong gia tộc giàu có, người có tiền ngoài vợ cả ra thì vẫn có không ít hồng nhan tri kỉ, thậm chí phụ nữ bên ngoài nhiều vô số, thế nhưng Hoa Hạ hiện nay thì chưa từng có người nào dám trắng trợn cưới vợ lẽ như thế.
Tuy nhiên đây là cậu chủ Phụng Hoàng Nam của nhà họ Phụng ở thủ đô muốn cưới vợ lẽ, vậy nên cũng chẳng có ai dám nói gì cả.
Dù gì đó cũng là nhà họ Phụng ở thủ đô – thế gia số hai Hoa Hạ.
Mà Phụng Cầu Hoàng của nhà họ Phụng ở thủ đô lại là phu nhân gia chủ Mục Thịnh Uy của thế gia số một ở thủ đô.
Khi hay tin người mà Phụng Hoàng Nam muốn cưới là mình, Lâm Thù Nhi sợ tới mức sững sờ chết lặng.
Đến thủ đô học đại học lâu như vậy, Lâm Thù Nhi đương nhiên biết Phụng Hoàng Nam có thân phận gì.
Với điệu bộ con nhà giàu sang quyền quý của Phụng Hoàng Nam, không thể đếm hết số phụ nữ con nhà lành đã bị hắn làm nhục, thế nhưng bởi vì hắn là cậu chủ của thế gia số hai Hoa Hạ nên sau khi chuyện xảy ra đều có người thay hắn dẹp yên.
Vậy nên, trước nay Phụng Hoàng Nam làm gì cũng đều không kiêng nể.
Còn về cô vợ chính thức của Phụng Hoàng Nam thì căn bản không dám can dự tới chuyện của Phụng Hoàng Nam.
Lần này không hiểu Phụng Hoàng Nam trúng phải gió gì, sau khi gặp được Lâm Thù Nhi trong một buổi giao lưu của tầng lớp thượng lưu thì đã quyết định phải lấy Lâm Thù Nhi về làm vợ lẽ.
“Thù Nhi, cậu xem kìa, Phụng Hoàng Nam tới rồi!”
Trong ký túc xá trường đại học.
Tư Đồ Doãn Nhi giơ tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên dưới có vài chiếc xe sang đỗ lại, đều là những mẫu xe đua có giá mấy chục triệu tệ trở lên.
Phụng Hoàng Nam mặc vest đi giày da, đeo kính râm dựa vào phía trước một con xe Maserati.
Đứng trước mặt Phụng Hoàng Nam là một đám đàn em mặc đồ giống hệt nhau, đồng thanh gào lên: “Cậu chủ tới đón cô Lâm rồi, mời cô Lâm xuống tầng!”
“Doãn Nhi, phải làm thế nào đây?”, nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thù Nhi liền trở nên hoang mang.
“Thù Nhi, cậu cam chịu số phận đi”, Tư Đồ Doãn Nhi thở dài một hơi, nói: “Cậu cũng biết thân phận của Phụng Hoàng Nam rồi, hắn là một kẻ coi trời bằng vung, không có một cô gái nào bị hắn nhìn trúng mà có thể chạy thoát khỏi bàn tay quỷ dữ được đâu!”
“Nếu như cậu không đi, đợi lát nữa bọn chúng xông lên đây thì không còn khách khí như vậy nữa đâu!”
“Lẽ nào cuộc đời này của mình lại bị huỷ hoại như vậy hay sao?”, Lâm Thù Nhi khóc thút thít nói: “Mình vẫn còn chưa kết hôn mà đã phải trở thành vợ lẽ của một tên nhà giàu như vậy…”
“Thực ra sự việc vẫn có thể xoay chuyển được”, trong đầu Tư Đồ Doãn Nhi liền loé lên một tia sáng, nói: “Không phải anh rể Mục Hàn của cậu tới thủ đô rồi sao, cậu tìm anh ấy đi!”
“Đúng đúng đúng! Suýt chút nữa thì mình quên mất tiêu!”, Lâm Thù Nhi lập tức rút điện thoại ra gọi điện cho Mục Hàn.
“Alo, anh rể phải không ạ?”, sau khi điện thoại được kết nối thì Lâm Thù Nhi cũng vào thẳng luôn vấn đề: “Em gặp phải một chút phiền phức, anh có thể qua đây giúp em luôn bây giờ không?”
Lúc này, chỉ nghe rắc một tiếng, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
Phụng Hoàng Nam bước đến: “A, đang gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Thù Nhi, anh đợi em cả nửa ngày trời ở bên dưới, không ngờ em lại ở đây nấu cháo điện thoại cùng với người khác!”
“Cậu chủ Phụng, tôi!”, nhìn thấy Phụng Hoàng Nam, Lâm Thù Nhi không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Bỏ đi! Anh không tới để truy cứu chuyện em gọi điện thoại cho ai”, Phụng Hoàng Nam nói: “Hôm nay anh có tổ chức một buổi tụ họp, mời tới toàn các cậu chủ có tiếng ở thủ đô, em đi tham gia cùng với anh”.
“Cậu chủ Phụng, tôi có thể không tham gia không?”, Lâm Thù Nhi yếu ớt hỏi.
“Hôm nay anh đã chuẩn bị để công bố chính thức với mọi người ở trong buổi tụ họp rằng muốn cưới em làm vợ lẽ, em là nhân vật chính đó!”, Phụng Hoàng Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Em nói em không tham gia thì có thích hợp không?”
Lâm Thù Nhi đột nhiên không biết phải đáp trả thế nào.
Phụng Hoàng Nam liếc nhìn Lâm Thù Nhi rồi dặn dò: “Anh cho em thời gian năm phút, mau thay váy vào cho anh, anh muốn em xuất hiện trước mặt đám cậu ấm ở thủ đô kia với tư thái xinh đẹp nhất!”
Lập tức có tên đàn em đưa cho Lâm Thù Nhi bộ váy mà Phụng Hoàng Nam đã chuẩn bị xong xuôi.
Ở một diễn biến khác.
Mục Hàn vừa nhận được điện thoại của Lâm Thù Nhi vẫn còn chưa kịp nói mấy câu nới Lâm Thù Nhi thì đối phương đã vô cùng hoảng loạn vội cúp điện thoại.
“Không hay rồi! Thù Nhi đang gặp nguy hiểm!”, Mục Hàn lập tức nhận ra tình hình bên phía Lâm Thù Nhi không đúng, vội vàng ra lệnh cho Hoàng Điểu: “Hoàng Điểu, lập tức lần theo tín hiệu của cuộc gọi ban nãy, định vị vị trí của Thù Nhi!”
“Tôi nhất định phải cứu con bé trong khoảng thời gian nhanh nhất!”
“Vâng, thưa đại ca”, Hoàng Điểu lập tức mở laptop ra và bắt đầu hành động.
Chẳng mấy chốc, tín hiệu điện thoại của Lâm Thù Nhi đã được Hoàng Điểu xác định ra.
“Đại ca, vị trí hiện giờ của Lâm Thù Nhi là ở đại học thủ đô. Có điều mục tiêu đang di chuyển”, Hoàng Điểu báo cáo.
“Được! Tiếp tục theo dấu”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhìn xem địa điểm cuối cùng của con bé là ở đâu, sau đó tôi sẽ đến thẳng nơi đấy!”
Vùng ngoại ô cách thủ đô ba mươi cây số.
Ở đây có một câu lạc bộ nguy nga lộng lẫy, tên gọi là câu lạc bộ Chí Tôn.
Trước cửa câu lạc bộ Chí Tôn lúc này đang đỗ các loại xe đua cao cấp cùng một màu, chiếc nào cũng có giá trên mấy chục triệu.
Trong đó cũng không thiếu những chiếc xe đua phiên bản giới hạn.
Hôm nay, các cậu chủ từ hoàng tộc trở lên ở thủ đô, cũng bao gồm cả những người có trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đều tụ tập lại với nhau và cùng xuất hiện tại nơi này.
Bởi vì người tổ chức buổi tụ họp cho những kẻ giàu có ngày hôm nay chính là cậu chủ Phụng Hoàng Nam của thế gia số hai Hoa Hạ.
Ai cũng phải cho hắn thể diện.
Lúc này, bởi vì đi đón Lâm Thù Nhi nên Phụng Hoàng Nam vẫn còn chưa có mặt.
Thế nhưng những cậu chủ ở thủ đô đang có mặt ở đây đã bắt đầu chuyện trò sôi nổi.
Đặc biệt là gần đây thủ đô xảy ra rất nhiều chuyện, đầu tiên là đứa con hoang của nhà họ Mục ở thủ đô đã trở về sau khi biến mất hơn nửa năm, hơn nữa còn tìm tới thủ đô lớn giọng nói muốn đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô.
Ngoài ra đại thống soái cũng đã tới thủ đô, hơn nữa còn đồng ý với lời hẹn quyết chiến của đại tướng quân Đường Chiến.
Đương nhiên thứ khiến cho bọn họ quan tâm nhất vẫn là chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Người thừa kế số một tiền nhiệm của nhà họ Long ở thủ đô sau khi ngồi tù mười năm đã san phẳng nhà họ Long ở thủ đô chỉ trong một đêm, hơn nữa còn đánh cho kẻ đứng đầu bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô ròng rã mười năm là Long Phi Thiên trở thành người tàn phế.
“Thật không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, thủ đô lại ào ào vũ bão như thế! Một cậu chủ cảm khái nói: “Bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô thay đổi chỉ trong một đêm, người đứng thứ hai Diệp Chính Đạo thì giờ đã trở thành một kẻ điên rồi!”
Lúc cậu chủ này nói chuyện còn liếc mắt nhìn sang Diệp Chính Đạo đang ngồi trong góc.
Dù gì cũng là buổi tụ họp do Phụng Hoàng NAm tổ chức, thân là một người có tên tuổi trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô, Diệp Chính Đạo cũng phải cho hắn chút thể diện.
Có điều, Diệp Chính Đạo vẫn chưa phát hiện ra mà chỉ trầm mặc ngồi ở nơi đó, giống như chuyện bọn họ đang bàn luận không có liên quan gì đến hắn.
Lúc này cậu chủ kia mới bỏ qua vấn đề này, trong lòng vô cùng xem thường Diệp Chính Đạo.