Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 317
Chương 317
Trần Hùng đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Phương.
Hoàng Phương ngẩn ra, vội vàng nói: “Ông chủ, có vấn đề gì sao?”
“Anh từ khi nào lại trở nên máu chó như vậy?”
Trần Hùng vẫy vẫy tay, nói: “Tìm một nơi trống trãi rồi thiêu đi.”
Sau đó Trần Hùng liền đi tới La Địch và Thiết Quyền Anh bên kia.
Anh cởi quần áo trên người bọn họ, liền phát hiện trước ngực của La Địch và cánh tay phải của Thiết Quyền Anh đều có hình xăm trăng rằm màu đen.
Nhìn đến hình xăm này, Trần Hùng rốt cuộc cũng hiểu ra.
Màu đen của vật tổ ngày xưa, có kí hiệu là mặt trăng tròn màu đen.
Mà hiện giờ trên người hai người kia có kí hiệu mà lại còn là trăng rằm màu đen.
Không hề nghi ngờ, hai người kia chính là đến từ tổ chức bóng đêm do Dạ Tu La thành lập.
“Không ngờ lại nhanh như vậy!”
Trần Hùng nói thầm một câu, sau đó ngồi xổm xuống , di động bỗng rơi ra từ trong túi quần của La Địch.
Điện thoại đã bị đập vỡ, nhưng thẻ điện thoại vẫn còn ở đây.
Trần Hùng lấy thẻ điện thoại, đặt vào điện thoại của mình.
Sau đó, anh ném điện thoại về phía La Địch: “Thiêu đi.”
“Vâng.”
Trần Hùng đi tới phía sau Bành Đại, Thẩm Đại Lực đã đào một cái hố lớn, đem anh em của mình để ngay ngắn vào bên trong.
Vẻ bề mặt nhìn anh có vẻ như bình thường nhưng trong khóe mắt lại có vài giọt lệ.
“Tự trách mình?”
Trần Hùng đi tới bên cạnh Thẩm Đại Lực, hỏi.
Thẩm Đại Lực xoay người lại, đưa đôi mắt có vẻ ửng đỏ nhìn về phía Trần Hùng: “Ông chủ, tôi đã không thể sát cánh cùng anh em Bành Đại chiến đấu.”
“Tôi nói là không trách anh.”
Trần Hùng nhắc lại một lần nữa và nhìn Thẩm Đại Lực nói: “Muốn trả thù cho anh em Bành Đại?”
Thẩm Đại Lực ánh mắt sáng ngời: “Ông chủ ý của anh là gì?”
“Nhanh chôn bọn họ, lát nữa tôi đưa anh đi báo thù.”
“Anh cũng đừng thương tâm, chết rồi thì cũng phải đem chôn đi.”
“Những người còn sống, hãy lấy niềm tin của họ mà tiếp tục.”
Nói xong câu đó sau, Trần Hùng bật lửa châm điếu thuốc, xoay người rời đi.
Không bao lâu nữa mặt trời sẽ ló lên ở phía đằng tây, bình mình đến với một ngày mới.
Cũng chính là lúc này, điện thoại Trần Hùng reo lên.
Trên điện thoại xuất hiện một dãy số lạ, là từ thẻ điện thoại của La Địch.
Trần Hùng nhấn nghe, đối diện, truyền đến một âm thanh.
“Trần Hùng?”
Minh Thành đột nhiên nói ra tên Trần Hùng, tựa hồ, hắn ta sớm đã đoán được kết cục của bọn người La Địch.
“Anh là ai trong sáu người của Bóng Đêm?”
Trần Hùng cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Minh Thành.”
Minh Thanh trực tiếp trả lời: “Xem ra, tôi đã xem thường Bành Đại các người, tôi không nghĩ hai người anh em của tôi sẽ chết tại đấy, đều là những cao thủ quốc tế.”
Trần Hùng cười một tiếng, nói: “Cao thủ quốc tế?”
“Anh sợ các cao thủ quốc tế hiểu lầm, hai người anh em của anh chết cực thảm, khắp toàn thân đều biến dạng, tôi dám khẳng định anh nhìn bọn họ, cũng nhất định không nhận ra được.”
Minh Thành trầm mặc hai giây, ngay sau đó đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng cười trầm thấp: “Trần Hùng, ông chủ nói anh rất lợi hại, chớ nên thiếu cảnh giác.”
Trần Hùng đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Phương.
Hoàng Phương ngẩn ra, vội vàng nói: “Ông chủ, có vấn đề gì sao?”
“Anh từ khi nào lại trở nên máu chó như vậy?”
Trần Hùng vẫy vẫy tay, nói: “Tìm một nơi trống trãi rồi thiêu đi.”
Sau đó Trần Hùng liền đi tới La Địch và Thiết Quyền Anh bên kia.
Anh cởi quần áo trên người bọn họ, liền phát hiện trước ngực của La Địch và cánh tay phải của Thiết Quyền Anh đều có hình xăm trăng rằm màu đen.
Nhìn đến hình xăm này, Trần Hùng rốt cuộc cũng hiểu ra.
Màu đen của vật tổ ngày xưa, có kí hiệu là mặt trăng tròn màu đen.
Mà hiện giờ trên người hai người kia có kí hiệu mà lại còn là trăng rằm màu đen.
Không hề nghi ngờ, hai người kia chính là đến từ tổ chức bóng đêm do Dạ Tu La thành lập.
“Không ngờ lại nhanh như vậy!”
Trần Hùng nói thầm một câu, sau đó ngồi xổm xuống , di động bỗng rơi ra từ trong túi quần của La Địch.
Điện thoại đã bị đập vỡ, nhưng thẻ điện thoại vẫn còn ở đây.
Trần Hùng lấy thẻ điện thoại, đặt vào điện thoại của mình.
Sau đó, anh ném điện thoại về phía La Địch: “Thiêu đi.”
“Vâng.”
Trần Hùng đi tới phía sau Bành Đại, Thẩm Đại Lực đã đào một cái hố lớn, đem anh em của mình để ngay ngắn vào bên trong.
Vẻ bề mặt nhìn anh có vẻ như bình thường nhưng trong khóe mắt lại có vài giọt lệ.
“Tự trách mình?”
Trần Hùng đi tới bên cạnh Thẩm Đại Lực, hỏi.
Thẩm Đại Lực xoay người lại, đưa đôi mắt có vẻ ửng đỏ nhìn về phía Trần Hùng: “Ông chủ, tôi đã không thể sát cánh cùng anh em Bành Đại chiến đấu.”
“Tôi nói là không trách anh.”
Trần Hùng nhắc lại một lần nữa và nhìn Thẩm Đại Lực nói: “Muốn trả thù cho anh em Bành Đại?”
Thẩm Đại Lực ánh mắt sáng ngời: “Ông chủ ý của anh là gì?”
“Nhanh chôn bọn họ, lát nữa tôi đưa anh đi báo thù.”
“Anh cũng đừng thương tâm, chết rồi thì cũng phải đem chôn đi.”
“Những người còn sống, hãy lấy niềm tin của họ mà tiếp tục.”
Nói xong câu đó sau, Trần Hùng bật lửa châm điếu thuốc, xoay người rời đi.
Không bao lâu nữa mặt trời sẽ ló lên ở phía đằng tây, bình mình đến với một ngày mới.
Cũng chính là lúc này, điện thoại Trần Hùng reo lên.
Trên điện thoại xuất hiện một dãy số lạ, là từ thẻ điện thoại của La Địch.
Trần Hùng nhấn nghe, đối diện, truyền đến một âm thanh.
“Trần Hùng?”
Minh Thành đột nhiên nói ra tên Trần Hùng, tựa hồ, hắn ta sớm đã đoán được kết cục của bọn người La Địch.
“Anh là ai trong sáu người của Bóng Đêm?”
Trần Hùng cũng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Minh Thành.”
Minh Thanh trực tiếp trả lời: “Xem ra, tôi đã xem thường Bành Đại các người, tôi không nghĩ hai người anh em của tôi sẽ chết tại đấy, đều là những cao thủ quốc tế.”
Trần Hùng cười một tiếng, nói: “Cao thủ quốc tế?”
“Anh sợ các cao thủ quốc tế hiểu lầm, hai người anh em của anh chết cực thảm, khắp toàn thân đều biến dạng, tôi dám khẳng định anh nhìn bọn họ, cũng nhất định không nhận ra được.”
Minh Thành trầm mặc hai giây, ngay sau đó đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng cười trầm thấp: “Trần Hùng, ông chủ nói anh rất lợi hại, chớ nên thiếu cảnh giác.”