Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Chương 318
“Nhưng tôi không tin, tôi vẫn luôn cho rằng ông chủ đối với anh có chút nói quá, tôi thật sự không tin anh còn chưa đến 30 tuổi, sao có thể đánh bại được ông chủ.”
Trần Hùng cất giọng cười lạnh: “Không tin cũng rất bình thường, rốt cuộc ông chủ của các anh, Dạ Tu La, rất lợi hại.”
“Nhưng có một câu nói là thiên ngoại hữu thiên, Minh Thành đúng không, anh lần này tới Vạn Hoa, chính là để đối phó với tôi.”
“Như vậy, nói cho tôi chỗ ở của anh, tôi liền đến tìm anh.”
Đầu bên kia điện thoại Minh Thành đột nhiên trầm xuống.
Trần Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh đây là sợ? Sợ hãi tôi sẽ tới tìm anh, anh không phải nói không tin tôi lợi hại như vậy sao?”
“Anh nếu dám đến, vậy khẳng định là tới giết tôi đúng không.”
“Tôi hiện tại có thể cho anh cơ hội giăng lưới ở trước đó, tôi, Trần Hùng sẽ chủ động nhảy vào bên trong hố lửa đó.”
Đầu bên kia điện thoại Minh Thành vẫn duy trì sự trầm mặt.
“Này là anh không dám sao?”
“Ha ha ha, Bóng Đêm chết tiết, là một trong sáu người của Bóng Đêm, nhảm nhí!”
“Trần Hùng, anh đây là cố ý kích tôi.”
Sau thời gian trầm mặc, Minh Thành rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm vẫn bình tĩnh và thâm trầm như cũ, nhưng Trần Hùng rất rõ ràng, trong lòng đối phương đang rất rối.
“Tôi liền hỏi anh có dám hay không.”
Trần Hùng tiếp tục nói: “Anh nếu gật đầu, tôi liền đến tìm anh, nếu không muốn, cũng không sao, tìm ra anh cũng không phải là việc khó đối với tôi.”
“Anh hẳn là biết, này đối với tôi Đức Hoàng điện điện chủ, cũng không phải là quá khó khăn.”
“Ha ha”
Minh Thành cười lạnh hai tiếng: “Trần Hùng, tôi không sợ anh, tôi nếu dám đến nơi này, ngay từ đầu đã không có ý định muốn trốn anh.”
“Biệt thự thứ 13 ở hoa viên bán đảo ở tình thành, tôi đợi anh ở đó..”
Nói xong câu đó sau, điện thoại phía bên kia liền cắt đứt.
Trần Hùng rút thẻ bên trong điện thoại ra, sau đó liền ném đi.
Hoàng Phương bên cạnh cũng nghe được đại khái cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Hùng và Minh Thành.
Anh trong lòng, có chút sốt ruột: “Hùng ca, anh thật sự muốn qua đó sao, rất nguy hiểm.”
Trần Hùng trả lời: “Minh Thành cũng không phải đại ca thế giới ngầm, loại người như bọn họ làm việc, rất đơn giản.”
“Cho nên, không gì nguy hiểm, tôi hiện tại không đi tìm hắn, thì hắn cũng sẽ tìm tôi.”
“Chỉ là tôi không có thời gian chờ, đây là nhân vật cực kì nguy hiểm, hắn ở lại tình Tam Giang này một giây, trong lòng tôi liền cảm giác không thể yên ồn.”
Ở chung với Trần Hùng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng Phương thấy lời nói của Trần Hùng rất nghiêm túc.
Biết là không thể giải thích được nhiều, nhưng Trần Hùng trước đây chưa từng có biểu hiện như thế.
Trần Hùng trước đây, Hoàng Phương có cảm giác là đế vương du hí nhân gian, cả người đều là bug, thiên hạ vô địch.
Mà lúc này đây, ít nhất làm Hoàng Phương cảm giác được, Trần Hùng đem Minh Thành trở thành đối thủ.
Trần Hùng vẫn chưa nói thêm cái gì nữa, anh tìm tới Thẩm Đại Lực, anh và anh ta sẽ cùng nhau đi tìm người báo thù.
Sau đó hai người lái xe, một đường hướng tới tỉnh Tam Giang mà đi.
Lúc này, bình minh đã qua, mặt trời chậm chậm đi lên từ phía đông.
Ánh mặt trời chiếu khắp lục địa, cơ thể được chiếu tia nắng ấm áp.
Trời sáng rồi!
Hai giờ lúc, Trần Hùng hai người thông qua hướng dẫn đi tới biệt thự của bán đảo hoa viên ở tỉnh thành.
Sau đó hai người lên tầng 13 của biệt thự.
Lúc này, tại đại sảnh của biệt thự, Minh Thành dựa vào một bên thành của ghế số pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc nghỉ ngơi, đôi mắt hắn đột nhiên mở, bên trong có ánh sao tán loạn.
“Anh ta tới rồi!”
“Nhưng tôi không tin, tôi vẫn luôn cho rằng ông chủ đối với anh có chút nói quá, tôi thật sự không tin anh còn chưa đến 30 tuổi, sao có thể đánh bại được ông chủ.”
Trần Hùng cất giọng cười lạnh: “Không tin cũng rất bình thường, rốt cuộc ông chủ của các anh, Dạ Tu La, rất lợi hại.”
“Nhưng có một câu nói là thiên ngoại hữu thiên, Minh Thành đúng không, anh lần này tới Vạn Hoa, chính là để đối phó với tôi.”
“Như vậy, nói cho tôi chỗ ở của anh, tôi liền đến tìm anh.”
Đầu bên kia điện thoại Minh Thành đột nhiên trầm xuống.
Trần Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh đây là sợ? Sợ hãi tôi sẽ tới tìm anh, anh không phải nói không tin tôi lợi hại như vậy sao?”
“Anh nếu dám đến, vậy khẳng định là tới giết tôi đúng không.”
“Tôi hiện tại có thể cho anh cơ hội giăng lưới ở trước đó, tôi, Trần Hùng sẽ chủ động nhảy vào bên trong hố lửa đó.”
Đầu bên kia điện thoại Minh Thành vẫn duy trì sự trầm mặt.
“Này là anh không dám sao?”
“Ha ha ha, Bóng Đêm chết tiết, là một trong sáu người của Bóng Đêm, nhảm nhí!”
“Trần Hùng, anh đây là cố ý kích tôi.”
Sau thời gian trầm mặc, Minh Thành rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm vẫn bình tĩnh và thâm trầm như cũ, nhưng Trần Hùng rất rõ ràng, trong lòng đối phương đang rất rối.
“Tôi liền hỏi anh có dám hay không.”
Trần Hùng tiếp tục nói: “Anh nếu gật đầu, tôi liền đến tìm anh, nếu không muốn, cũng không sao, tìm ra anh cũng không phải là việc khó đối với tôi.”
“Anh hẳn là biết, này đối với tôi Đức Hoàng điện điện chủ, cũng không phải là quá khó khăn.”
“Ha ha”
Minh Thành cười lạnh hai tiếng: “Trần Hùng, tôi không sợ anh, tôi nếu dám đến nơi này, ngay từ đầu đã không có ý định muốn trốn anh.”
“Biệt thự thứ 13 ở hoa viên bán đảo ở tình thành, tôi đợi anh ở đó..”
Nói xong câu đó sau, điện thoại phía bên kia liền cắt đứt.
Trần Hùng rút thẻ bên trong điện thoại ra, sau đó liền ném đi.
Hoàng Phương bên cạnh cũng nghe được đại khái cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Hùng và Minh Thành.
Anh trong lòng, có chút sốt ruột: “Hùng ca, anh thật sự muốn qua đó sao, rất nguy hiểm.”
Trần Hùng trả lời: “Minh Thành cũng không phải đại ca thế giới ngầm, loại người như bọn họ làm việc, rất đơn giản.”
“Cho nên, không gì nguy hiểm, tôi hiện tại không đi tìm hắn, thì hắn cũng sẽ tìm tôi.”
“Chỉ là tôi không có thời gian chờ, đây là nhân vật cực kì nguy hiểm, hắn ở lại tình Tam Giang này một giây, trong lòng tôi liền cảm giác không thể yên ồn.”
Ở chung với Trần Hùng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Hoàng Phương thấy lời nói của Trần Hùng rất nghiêm túc.
Biết là không thể giải thích được nhiều, nhưng Trần Hùng trước đây chưa từng có biểu hiện như thế.
Trần Hùng trước đây, Hoàng Phương có cảm giác là đế vương du hí nhân gian, cả người đều là bug, thiên hạ vô địch.
Mà lúc này đây, ít nhất làm Hoàng Phương cảm giác được, Trần Hùng đem Minh Thành trở thành đối thủ.
Trần Hùng vẫn chưa nói thêm cái gì nữa, anh tìm tới Thẩm Đại Lực, anh và anh ta sẽ cùng nhau đi tìm người báo thù.
Sau đó hai người lái xe, một đường hướng tới tỉnh Tam Giang mà đi.
Lúc này, bình minh đã qua, mặt trời chậm chậm đi lên từ phía đông.
Ánh mặt trời chiếu khắp lục địa, cơ thể được chiếu tia nắng ấm áp.
Trời sáng rồi!
Hai giờ lúc, Trần Hùng hai người thông qua hướng dẫn đi tới biệt thự của bán đảo hoa viên ở tỉnh thành.
Sau đó hai người lên tầng 13 của biệt thự.
Lúc này, tại đại sảnh của biệt thự, Minh Thành dựa vào một bên thành của ghế số pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc nghỉ ngơi, đôi mắt hắn đột nhiên mở, bên trong có ánh sao tán loạn.
“Anh ta tới rồi!”