Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 547
Chương 547: Cơ hội tốt
“Hahaha, các ông không chỉ tự mình nộp mạng mà còn cho chúng tôi một cơ hội vô cùng tốt để xâm nhập vào Bắc Giang. Đồng thời tất cả người trong đội quân tinh nhuệ Bắc Giang của ông cũng đã tiến vào thành Cửu Nam chúng tôi, nơi đó chúng tôi chuẩn bị vô số cạm bẫy để chờ các người.”
“Không ngờ cùng một lúc lại có được hai kết quả mỹ mãn đến như vậy, điều này thật sự quá tuyệt vời.”
Lương Mạnh Ngôn tức giận thở hổn hển, cuối cùng ông ta cũng hiểu tất cả mọi việc. Ngay tại thời điểm ông ta ra lệnh cho Kiếm Sĩ khiêu chiến với Ngụy Tuấn cũng là lúc kế hoạch của Viễn Trọng
Chi được bắt đầu. Khó trách mọi chuyện lại có thể diễn ra thuận lợi đến như vậy, sau khi bọn họ tiến vào thành Cửu Nam thật sự rất nhanh đã đánh bại được các gia tộc lớn trong thành, hơn nữa quá trình tiến vào biệt thự của nhà họ Viễn cũng diễn ra hết sức dễ dàng.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Viễn Trọng Chi.
Điều này người ta gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, ván bài này Lương Mạnh Ngôn đã thua hoàn toàn triệt để.
Nếu Lương Mạnh Ngôn không tự cho mình khôn ngoan, không xem thường Viễn Trọng Chi thì có lẽ ông ta cũng không phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Bắc Giang của Nặc Minh vốn là một lực lượng vô cùng mạnh nhưng rất nhanh đã bị Viễn Trọng Chi đánh cho tới tả, bây giờ chỉ còn lại hơn trăm người.
Lúc này, Lương Mạnh Ngôn cảm thấy máu trong người ông ta sôi lên, tim như có cái gì đè nặng, cổ họng khó chịu, ngay sau đó ông ta bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Mưu kế của Viễn Trọng Chi như ma như quỷ, không ai có thể đoán được, sự thông minh của ông ấy thật sự là danh bất hư truyền. Đứng trước Viễn Trọng Chi, năng lực của Lương Mạnh Ngôn vẫn còn kém xa, ông ta cơ bản không thể đấu lại Viễn Trọng Chi.
Đứng trong biệt thự của nhà họ Viễn, Lương Mạnh Ngôn cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Nhưng lúc này ông ta không muốn cam chịu số phận, cho dù Bắc Giang không còn, cho dù ông ta đang bị bao vây tứ phía, nhưng bây giờ sau lưng ông ta vẫn còn rất nhiều cao thủ tinh nhuệ của nhà họ Lương.
Hơn nữa, Kiếm Si vẫn còn bên cạnh ông ta vì vậy ông ta vẫn còn cơ hội chiến thắng. “Viễn Trọng Chi, thông minh như ông thì có thể thay đổi được gì chứ? Kết quả cuối cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh.”
“Toàn bộ đội quân tinh nhuệ của tôi đều đang ở đây, hơn nữa còn có Bắc Giang Kiếm Si, tôi không tin người của các ông có thể cản được chúng tôi.”
Nói tới đây, Lương Mạnh Ngôn tức giận ném điện thoại xuống đất, điện thoại vỡ tan tành.
Trần Hùng không ngờ Lương Mạnh Ngôn sẽ ném vỡ điện thoại của mình, tức giận quát to: “Mẹ nó, mày đang ném điện thoại của ông đó.”
Lúc này, Lương Mạnh Ngôn đã tức giận đến phát điên, làm gì còn tâm trạng để ý đến điện thoại của Trần Hùng. “Giết bọn chúng cho tôi.”
Lương Mạnh Ngôn vừa ra lệnh, biệt thự của nhà họ Viễn liền bị bao trùm bởi một loại sát khí lạnh thấu xương.
Trên thực tế, ở bên ngoài cuộc chiến đã bắt đầu từ lâu, Thẩm Anh và Lý Minh đã sớm liên hệ với các gia tộc lớn ở trong thành để tiến hành một cuộc công kích mãnh liệt và toàn diện với người của Lương Mạnh Ngôn.
Lúc này, quân đội tinh nhuệ mà Lương Mạnh Ngôn đem đến cũng đã bị tổn thất gần một nửa.
Thấy tình hình không ổn, Kiếm Si ngay lập tức bảo vệ cho Lương Mạnh Ngôn, anh ta lạnh giọng nói: “Không ổn rồi, người của bọn họ đến ngày càng đông, chúng tôi không thể nào cản được nữa, tôi đưa ngài đi.”
“Kiếm Si, liều mạng với bọn chúng, tôi nhất quyết sẽ không bỏ trốn.”
Lương Mạnh Ngôn thật sự không cam lòng, dù hôm nay ông ta có bỏ mạng tại đây ông ta cũng không bỏ trốn một cách nhục nhã như vậy.
Nếu ông ta bỏ trốn, ông ta sẽ không còn cơ hội để trở mình. “Lương Vương, nếu không đi ngay bây giờ sẽ không còn cơ hội nữa!”
“Lưu lại ở đồi xanh, không sợ không có củi đốt. Mặc dù chúng ta mất tất cả nhưng chỉ cần giữ lại được mạng sống mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu.”
“Hahaha, các ông không chỉ tự mình nộp mạng mà còn cho chúng tôi một cơ hội vô cùng tốt để xâm nhập vào Bắc Giang. Đồng thời tất cả người trong đội quân tinh nhuệ Bắc Giang của ông cũng đã tiến vào thành Cửu Nam chúng tôi, nơi đó chúng tôi chuẩn bị vô số cạm bẫy để chờ các người.”
“Không ngờ cùng một lúc lại có được hai kết quả mỹ mãn đến như vậy, điều này thật sự quá tuyệt vời.”
Lương Mạnh Ngôn tức giận thở hổn hển, cuối cùng ông ta cũng hiểu tất cả mọi việc. Ngay tại thời điểm ông ta ra lệnh cho Kiếm Sĩ khiêu chiến với Ngụy Tuấn cũng là lúc kế hoạch của Viễn Trọng
Chi được bắt đầu. Khó trách mọi chuyện lại có thể diễn ra thuận lợi đến như vậy, sau khi bọn họ tiến vào thành Cửu Nam thật sự rất nhanh đã đánh bại được các gia tộc lớn trong thành, hơn nữa quá trình tiến vào biệt thự của nhà họ Viễn cũng diễn ra hết sức dễ dàng.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Viễn Trọng Chi.
Điều này người ta gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô, ván bài này Lương Mạnh Ngôn đã thua hoàn toàn triệt để.
Nếu Lương Mạnh Ngôn không tự cho mình khôn ngoan, không xem thường Viễn Trọng Chi thì có lẽ ông ta cũng không phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Bắc Giang của Nặc Minh vốn là một lực lượng vô cùng mạnh nhưng rất nhanh đã bị Viễn Trọng Chi đánh cho tới tả, bây giờ chỉ còn lại hơn trăm người.
Lúc này, Lương Mạnh Ngôn cảm thấy máu trong người ông ta sôi lên, tim như có cái gì đè nặng, cổ họng khó chịu, ngay sau đó ông ta bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Mưu kế của Viễn Trọng Chi như ma như quỷ, không ai có thể đoán được, sự thông minh của ông ấy thật sự là danh bất hư truyền. Đứng trước Viễn Trọng Chi, năng lực của Lương Mạnh Ngôn vẫn còn kém xa, ông ta cơ bản không thể đấu lại Viễn Trọng Chi.
Đứng trong biệt thự của nhà họ Viễn, Lương Mạnh Ngôn cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Nhưng lúc này ông ta không muốn cam chịu số phận, cho dù Bắc Giang không còn, cho dù ông ta đang bị bao vây tứ phía, nhưng bây giờ sau lưng ông ta vẫn còn rất nhiều cao thủ tinh nhuệ của nhà họ Lương.
Hơn nữa, Kiếm Si vẫn còn bên cạnh ông ta vì vậy ông ta vẫn còn cơ hội chiến thắng. “Viễn Trọng Chi, thông minh như ông thì có thể thay đổi được gì chứ? Kết quả cuối cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh.”
“Toàn bộ đội quân tinh nhuệ của tôi đều đang ở đây, hơn nữa còn có Bắc Giang Kiếm Si, tôi không tin người của các ông có thể cản được chúng tôi.”
Nói tới đây, Lương Mạnh Ngôn tức giận ném điện thoại xuống đất, điện thoại vỡ tan tành.
Trần Hùng không ngờ Lương Mạnh Ngôn sẽ ném vỡ điện thoại của mình, tức giận quát to: “Mẹ nó, mày đang ném điện thoại của ông đó.”
Lúc này, Lương Mạnh Ngôn đã tức giận đến phát điên, làm gì còn tâm trạng để ý đến điện thoại của Trần Hùng. “Giết bọn chúng cho tôi.”
Lương Mạnh Ngôn vừa ra lệnh, biệt thự của nhà họ Viễn liền bị bao trùm bởi một loại sát khí lạnh thấu xương.
Trên thực tế, ở bên ngoài cuộc chiến đã bắt đầu từ lâu, Thẩm Anh và Lý Minh đã sớm liên hệ với các gia tộc lớn ở trong thành để tiến hành một cuộc công kích mãnh liệt và toàn diện với người của Lương Mạnh Ngôn.
Lúc này, quân đội tinh nhuệ mà Lương Mạnh Ngôn đem đến cũng đã bị tổn thất gần một nửa.
Thấy tình hình không ổn, Kiếm Si ngay lập tức bảo vệ cho Lương Mạnh Ngôn, anh ta lạnh giọng nói: “Không ổn rồi, người của bọn họ đến ngày càng đông, chúng tôi không thể nào cản được nữa, tôi đưa ngài đi.”
“Kiếm Si, liều mạng với bọn chúng, tôi nhất quyết sẽ không bỏ trốn.”
Lương Mạnh Ngôn thật sự không cam lòng, dù hôm nay ông ta có bỏ mạng tại đây ông ta cũng không bỏ trốn một cách nhục nhã như vậy.
Nếu ông ta bỏ trốn, ông ta sẽ không còn cơ hội để trở mình. “Lương Vương, nếu không đi ngay bây giờ sẽ không còn cơ hội nữa!”
“Lưu lại ở đồi xanh, không sợ không có củi đốt. Mặc dù chúng ta mất tất cả nhưng chỉ cần giữ lại được mạng sống mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu.”