Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điện Vương Ở Rể - Chương 20: Kiều Lệ My không sao cả
Kiều Phong nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của Kiều Lượng Nguyên thì càng cười lớn, thoải mái rỉ thuốc nhả khói.
Càng không cố kỵ mà đi đến gần Kiều Lượng Nguyên, vẻ mặt chứa bao nhiêu là châm chọc cùng mỉa mai.
“Thật ra anh có một đứa con gái rất tốt. Xinh đẹp, tài giỏi…ban đầu nó chịu tự nguyện lén làm tình nhân của Vinh Vỹ thì tốt rồi. Tôi đỡ phải cho nó dùng tí thuốc trợ lực, có trách là trách Vinh thiếu kia lại chỉ cần Kiều Lệ My nha.”
Dừng một chút, Kiều Phong muốn nhìn phản ứng của Kiều Lượng Nguyên một chút.
“Kiều Ngọc Nhã nhà tôi nếu được lòng Vinh thiếu kia tôi cũng sẵn sàng dâng hai tay. Đáng tiếc, hắn ta chỉ muốn có Kiều Lệ My, mà…thủ đoạn phong tình của hắn…chậc chậc…nổi tiếng vô cùng. Xem như Kiều Lệ My lần này vừa giúp Kiều gia giải quyết mối nguy, vừa là…tìm đường sống.”
Kiều Phong thuận lý thành chương, nói như là chuyện ông ta làm vô cùng tốt là vì Kiều Lệ My. Một chút tội lỗi hay áy náy gì đó đều không hề có.
“Chuyện này…không thể. Kiều Lệ My đang ở nhà, nó đang ở nhà.”
Kiều Lượng Nguyên không tin là thật, muốn hét vào mặt Kiều Phòng. Tối hôm qua, ông còn nhớ Kiều Lệ My ở cùng ông, sau đó…thật ra không có sau đó.
Khi ông tỉnh dậy đã ở nhà, thực sự ông chưa hề thấy con gái từ lúc tỉnh dậy, một lòng vui vẻ đến đây. Trước khi đi ông còn cho rằng Diệp Đông muốn giữ Kiều Lệ My lại, thái độ kia của Diệp Đông vô cùng khác thường, trước giờ anh sẽ không nổi nóng chống lại ông như vậy.
Nghĩ đến đây khóe mắt Kiều Lượng Nguyên đỏ lên, nước mắt chảy ra, ông cố gắng bình tĩnh trước mặt Kiều Phong.
“Con gái tôi đang ở đâu?”
“Anh muốn biết chính xác cụ thể? Hay là…”
“Tôi muốn biết chính xác.”
Kiều Lượng Nguyên đã không còn nhẫn nại, con gái vàng ngọc của ông bị người ta làm nhục, ông còn có thể nhẫn nại sao?
“Hừm…giờ này thì vẫn còn nằm trên giường của Vinh Vỹ thôi. Vẫn là nhà hàng hôm qua.”
Kiều Lương Nguyên nghe Kiều Phong nói thì nhanh chóng muốn đi, gấp gáp muốn cứu con gái.
Nhưng chưa kịp rời đi, Kiều Phong đã giữ chặt ông lại, vẻ mặt thêm vài phần khinh bỉ.
Kiều Lượng Nguyên vô cùng bất ngờ, không hiểu em trai muốn làm gì. Trong lòng ông càng gấp, con gái đang nguy hiểm, mà Kiều Phong còn không cho ông đến.
“Anh trai à, xem như đây là chút ích lợi mà cha con anh nên trả cho Kiều gia rồi.”
“Lợi ích? Lợi ích của chú nói là bán cả cháu ruột của mình?”
Nhìn thấy Kiều Phong dùng sức giữ chặt mình, Kiều Lượng Nguyên vô cùng khó chịu, cảm thấy bao nhiêu kỳ vọng đều sụp đổ.
Ông chỉ muốn một nhà đoàn tụ, một nhà yêu thương có gì sai? Ông tin vào tình thân có gì sai?
Gia sản ông cũng không cần, việc gì đó liên quan đến làm ăn ông cũng không màn. Thế gia hào môn ai không tranh đoạt tài sản mà anh em tương tàn, chính vì vậy ông chấp nhận lùi lại chỉ để mong gia đình hòa thuận.
Kết quả thì sao? Ông còn ảo tưởng đến Kiều gia đoàn tụ, yêu thương bảo vệ nhau. Mọi thứ trong ông sụp đổ hoàn toàn rồi.
“Cháu ruột? Đến giờ anh còn viễn vong cái thứ tình thân chó má của anh à?”
Kiều Phong kéo mạnh Kiều Lượng Nguyên làm ông ngã nhào xuống đất, thân thể vốn yếu của Kiều Lượng Nguyên làm sao đọ lại sức lực của Kiều Phong chứ.
Vốn dĩ nhiều năm qua Kiều Lượng Nguyên tự nguyện không tham gia việc làm ăn của gia tộc cũng một phần sức khỏe, một phần vì yêu thương đứa em trai Kiều Phong. Cũng là vì ông cụ Kiều luôn dặn dò ông phải luôn bảo vệ em trai, gia đình là trên hết.
Nhưng khi ông thực hiện theo thì thứ ông nhận lại là gì chứ?
“Chú nói đi, tại sao như vậy? Thứ gì trong Kiều gia cũng thuộc về chú, trước giờ tôi tranh gì với chú? Tôi chỉ còn đứa con gái duy nhất…Tại sao? Tại sao chứ?”
Kiều Lượng Nguyên như muốn hét lên trong tuyệt vọng.
“Vì sao? Anh vì Kiều gia, tôi cũng vì Kiều gia. Chỉ là con đường khác nhau mà thôi. Anh chọn an ổn không gây chuyện tôi cũng sẽ không bạc đãi anh, nuôi anh bao năm. Con gái anh cũng làm cho Kiều thị bao năm, tôi có gì không tốt với hai người. Hiện tại, Kiều Lệ My có thể đem lại lợi ích cho Kiều gia. Anh cũng nên vui mới phải.”
Vẻ mặt đắc ý của Kiều Phong cùng giọng điệu vô cùng tự tin kia lại càng làm Kiều Lượng Nguyên đau khổ. Hóa ra đây chính là thứ tình thân mà ông gìn giữ bao năm qua. Còn không bằng lợi ích gì đó.
“Chú…chú nhớ lấy từ nay…tôi cùng chú ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Được! Là anh nói đấy nhé. Tôi cũng định chờ xong việc, niệm tình anh cùng con gái cũng có công trong việc này. Có khi tôi cũng sẽ cho hai người khoản tiền đủ sống cả đời.”
Nói đến đây, Kiều Phong nhìn bộ dạng của Kiều Lượng Nguyên thảm hại không chịu nổi, trong lòng lại càng trào phúng.
“Chậc chậc, nhưng anh lại muốn cắt đứt với tôi. Mà cắt đứt quan hệ này, thì sau này Kiều gia cùng cha con các người sẽ không còn dính dáng tới nhau. Sau này sống chết của các người Kiều gia không quản, cũng xem như không có hai người.”
Đây chính là điều mà Kiều Phong muốn nhất, tuy nói người anh này bạc nhược không làm trò trống gì, nhưng Kiều Lệ My lại có chút năng lực cùng nhan sắc. Nhỡ một ngày nó tìm ai đó chống lưng, có phải gia sản này lại chia ra sao?
Tốt nhất tránh đêm dài lắm mộng, cứ một đao đoạn tuyện quan hệ, dù gì lợi ích phía Vinh thiếu kia, Kiều Phong cũng chắc chắn trong lòng sẽ nhận được, không thiệt thòi.
Ông ta lại không biết rằng bản thân tính già hóa non rồi.
Càng không cố kỵ mà đi đến gần Kiều Lượng Nguyên, vẻ mặt chứa bao nhiêu là châm chọc cùng mỉa mai.
“Thật ra anh có một đứa con gái rất tốt. Xinh đẹp, tài giỏi…ban đầu nó chịu tự nguyện lén làm tình nhân của Vinh Vỹ thì tốt rồi. Tôi đỡ phải cho nó dùng tí thuốc trợ lực, có trách là trách Vinh thiếu kia lại chỉ cần Kiều Lệ My nha.”
Dừng một chút, Kiều Phong muốn nhìn phản ứng của Kiều Lượng Nguyên một chút.
“Kiều Ngọc Nhã nhà tôi nếu được lòng Vinh thiếu kia tôi cũng sẵn sàng dâng hai tay. Đáng tiếc, hắn ta chỉ muốn có Kiều Lệ My, mà…thủ đoạn phong tình của hắn…chậc chậc…nổi tiếng vô cùng. Xem như Kiều Lệ My lần này vừa giúp Kiều gia giải quyết mối nguy, vừa là…tìm đường sống.”
Kiều Phong thuận lý thành chương, nói như là chuyện ông ta làm vô cùng tốt là vì Kiều Lệ My. Một chút tội lỗi hay áy náy gì đó đều không hề có.
“Chuyện này…không thể. Kiều Lệ My đang ở nhà, nó đang ở nhà.”
Kiều Lượng Nguyên không tin là thật, muốn hét vào mặt Kiều Phòng. Tối hôm qua, ông còn nhớ Kiều Lệ My ở cùng ông, sau đó…thật ra không có sau đó.
Khi ông tỉnh dậy đã ở nhà, thực sự ông chưa hề thấy con gái từ lúc tỉnh dậy, một lòng vui vẻ đến đây. Trước khi đi ông còn cho rằng Diệp Đông muốn giữ Kiều Lệ My lại, thái độ kia của Diệp Đông vô cùng khác thường, trước giờ anh sẽ không nổi nóng chống lại ông như vậy.
Nghĩ đến đây khóe mắt Kiều Lượng Nguyên đỏ lên, nước mắt chảy ra, ông cố gắng bình tĩnh trước mặt Kiều Phong.
“Con gái tôi đang ở đâu?”
“Anh muốn biết chính xác cụ thể? Hay là…”
“Tôi muốn biết chính xác.”
Kiều Lượng Nguyên đã không còn nhẫn nại, con gái vàng ngọc của ông bị người ta làm nhục, ông còn có thể nhẫn nại sao?
“Hừm…giờ này thì vẫn còn nằm trên giường của Vinh Vỹ thôi. Vẫn là nhà hàng hôm qua.”
Kiều Lương Nguyên nghe Kiều Phong nói thì nhanh chóng muốn đi, gấp gáp muốn cứu con gái.
Nhưng chưa kịp rời đi, Kiều Phong đã giữ chặt ông lại, vẻ mặt thêm vài phần khinh bỉ.
Kiều Lượng Nguyên vô cùng bất ngờ, không hiểu em trai muốn làm gì. Trong lòng ông càng gấp, con gái đang nguy hiểm, mà Kiều Phong còn không cho ông đến.
“Anh trai à, xem như đây là chút ích lợi mà cha con anh nên trả cho Kiều gia rồi.”
“Lợi ích? Lợi ích của chú nói là bán cả cháu ruột của mình?”
Nhìn thấy Kiều Phong dùng sức giữ chặt mình, Kiều Lượng Nguyên vô cùng khó chịu, cảm thấy bao nhiêu kỳ vọng đều sụp đổ.
Ông chỉ muốn một nhà đoàn tụ, một nhà yêu thương có gì sai? Ông tin vào tình thân có gì sai?
Gia sản ông cũng không cần, việc gì đó liên quan đến làm ăn ông cũng không màn. Thế gia hào môn ai không tranh đoạt tài sản mà anh em tương tàn, chính vì vậy ông chấp nhận lùi lại chỉ để mong gia đình hòa thuận.
Kết quả thì sao? Ông còn ảo tưởng đến Kiều gia đoàn tụ, yêu thương bảo vệ nhau. Mọi thứ trong ông sụp đổ hoàn toàn rồi.
“Cháu ruột? Đến giờ anh còn viễn vong cái thứ tình thân chó má của anh à?”
Kiều Phong kéo mạnh Kiều Lượng Nguyên làm ông ngã nhào xuống đất, thân thể vốn yếu của Kiều Lượng Nguyên làm sao đọ lại sức lực của Kiều Phong chứ.
Vốn dĩ nhiều năm qua Kiều Lượng Nguyên tự nguyện không tham gia việc làm ăn của gia tộc cũng một phần sức khỏe, một phần vì yêu thương đứa em trai Kiều Phong. Cũng là vì ông cụ Kiều luôn dặn dò ông phải luôn bảo vệ em trai, gia đình là trên hết.
Nhưng khi ông thực hiện theo thì thứ ông nhận lại là gì chứ?
“Chú nói đi, tại sao như vậy? Thứ gì trong Kiều gia cũng thuộc về chú, trước giờ tôi tranh gì với chú? Tôi chỉ còn đứa con gái duy nhất…Tại sao? Tại sao chứ?”
Kiều Lượng Nguyên như muốn hét lên trong tuyệt vọng.
“Vì sao? Anh vì Kiều gia, tôi cũng vì Kiều gia. Chỉ là con đường khác nhau mà thôi. Anh chọn an ổn không gây chuyện tôi cũng sẽ không bạc đãi anh, nuôi anh bao năm. Con gái anh cũng làm cho Kiều thị bao năm, tôi có gì không tốt với hai người. Hiện tại, Kiều Lệ My có thể đem lại lợi ích cho Kiều gia. Anh cũng nên vui mới phải.”
Vẻ mặt đắc ý của Kiều Phong cùng giọng điệu vô cùng tự tin kia lại càng làm Kiều Lượng Nguyên đau khổ. Hóa ra đây chính là thứ tình thân mà ông gìn giữ bao năm qua. Còn không bằng lợi ích gì đó.
“Chú…chú nhớ lấy từ nay…tôi cùng chú ân đoạn nghĩa tuyệt!”
“Được! Là anh nói đấy nhé. Tôi cũng định chờ xong việc, niệm tình anh cùng con gái cũng có công trong việc này. Có khi tôi cũng sẽ cho hai người khoản tiền đủ sống cả đời.”
Nói đến đây, Kiều Phong nhìn bộ dạng của Kiều Lượng Nguyên thảm hại không chịu nổi, trong lòng lại càng trào phúng.
“Chậc chậc, nhưng anh lại muốn cắt đứt với tôi. Mà cắt đứt quan hệ này, thì sau này Kiều gia cùng cha con các người sẽ không còn dính dáng tới nhau. Sau này sống chết của các người Kiều gia không quản, cũng xem như không có hai người.”
Đây chính là điều mà Kiều Phong muốn nhất, tuy nói người anh này bạc nhược không làm trò trống gì, nhưng Kiều Lệ My lại có chút năng lực cùng nhan sắc. Nhỡ một ngày nó tìm ai đó chống lưng, có phải gia sản này lại chia ra sao?
Tốt nhất tránh đêm dài lắm mộng, cứ một đao đoạn tuyện quan hệ, dù gì lợi ích phía Vinh thiếu kia, Kiều Phong cũng chắc chắn trong lòng sẽ nhận được, không thiệt thòi.
Ông ta lại không biết rằng bản thân tính già hóa non rồi.