Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Điện Vương Ở Rể - Chương 25: Dư luận chửi bới
Diệp Đông sau khi để Kiều Lệ My ở trước cổng MS thì cũng rời đi, dù sao anh tin tưởng năng lực của Nhược Mai có thể giúp đỡ Kiều Lệ My.
Anh cũng không quên gọi cho Thường Thuận.
“Chuyện của đám Vinh Vỹ thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: “Đã ổn thỏa.”
“Tôi cần vườn cây cảnh cho người già chăm sóc, ông chuẩn bị được chứ?” Diệp Đông tiện hỏi.
“Vườn cây?” Thường Thuận thấy lạ cũng hỏi lại.
“Cha vợ tôi, ông cứ thu xếp chỗ tốt một chút, đãi ngộ tốt, nói với ông ấy chỉ cần chăm cây. Những thứ khác không cần lo, tiền lương chăm sóc cây cảnh tùy ông thu xếp, tốt một chút là được.” Diệp Đông phân phó.
Thường Thuận suy nghĩ một hồi, cũng lên tiếng: “Có vườn cây ở khu phía Tây, nhưng hơi xa, cũng có một biệt thự ở đó. Điện Vương, ngài xem ổn không?”
“Được. Ông thấy tốt là được, nói ông chủ cần người làm vườn, đây là khu vườn khác, còn tôi ở khu vườn khác. Tôi không muốn bị bó chân một chỗ.” Diệp Đông dặn dò.
“Vâng.”
“Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ chở cha vợ đến, ông đón chúng tôi.” Nói rồi Diệp Đông cúp máy.
Đầu dây bên kia thở dài một hơi, thầm cảm thán Điện Vương thật có hiếu với cha vợ.
Lần này Diệp Đông lại quên độ phóng đại của Thường Thuận, cái gọi là tốt của ông ta có thể trong mắt người thường phải là siêu siêu tốt.
Mức lương tạm ổn trong mắt ông ta có lẽ phải là vài trăm triệu một tháng mới gọi là tạm.
Độ khoa trương này Diệp Đông có lẽ sẽ khắc cốt ghi tâm.
Diệp Đông về tới biệt thự, cũng hơi thở dài một chút, muốn nghĩ ra một cái cớ hay ho. Nhưng sau đó thì cũng vứt ra sau đầu, cứ trực tiếp có lẽ tốt hơn.
“Cha, thời gian này cha cũng không bận, cùng con chăm sóc vườn cho người nhà giàu kia nhé.” Diệp Đông trực tiếp vào vấn đề.
“Được sao?” Kiều Lượng Nguyên khá bất ngờ.
Quả thật thời gian qua ông qua mức nhàn rỗi, nên thú vui duy nhất là chăm sóc cây cảnh.
Những cây cảnh trong Kiều gia đều một tay ông chăm sóc, nhiều người từng nói ông có tay nghệ nhân. Cây cảnh ông chăm sóc đều có dáng đẹp, phát triển tốt.
Vậy mà Kiều gia lại không thấy được, luôn so sánh Kiều Lượng Nguyên với những người làm vườn, còn rằng chuyện ông làm không đâu vào đâu, thấp kém vô dụng.
Giờ đây ông nghe được làm vườn chăm cây cũng có thể kiếm ra tiền, nói ông không mừng là giả.
Nhưng ông cũng cẩn thận hỏi Diệp Đông: “Con chắc chắn là họ cần người làm vườn chăm cây cảnh thôi sao?”
“Ông ta nói có hai khu vườn, một mình con thì sợ không xuể, con nghĩ đến cha trước giờ vẫn thích chăm chút cây cảnh. Con có nói qua một chút, ông ấy cũng đồng ý ngay.” Diệp Đông là đang trợn mắt nói dối.
Nghe vậy, Kiều Lượng Nguyên vô cùng vui mừng, cảm giác bạn thân ít ra cũng có điểm tốt, vẫn có thể dựa vào bản thân.
Ông gật đầu, ánh mắt sáng rực.
Nhìn ông như vậy, Diệp Đông lại vô cùng đau lòng, nhiều năm qua ở rể Kiều gia, Diệp Đông chịu đựng cùng lắm cũng chỉ là khinh thường sỉ vả.
Tất cả việc nhà là anh nguyên ý làm, bản thân anh nhận tiền chữa bệnh cho mẹ, không thể nói không làm gì, lòng anh sẽ áy náy.
Còn Kiều Lượng Nguyên lại khác, ông là con trong nhà nhưng tiếng nói không có giá trị nào. Lại chưa nói đến còn bị Kiều gia triệt để lợi dụng.
Cả hai cùng lên xe, Diệp Đông lái xe đưa Kiều Lượng Nguyên đến khu vườn phía Tây Nam gần căn biệt thự nơi Diệp Đông thường tu luyện.
“Đây…quá rộng rồi.” Kiều Lượng Nguyên thốt lên.
Thường Thuận đã chờ sẵn, cũng cố gượng cười nói: “Ông Kiều yên tâm, chúng tôi không vội, vườn thì cần chăm sóc dài hạng, ông chủ cũng giao hẳn cho cậu Diệp rồi, ông ta chỉ yêu cầu có thể chăm sóc tốt cây cảnh. Ở đây cũng có chỗ ở, tiện nghi đầy đủ, ông muốn ở lại chăm cây, hay chăm sóc rồi về đều được.”
Nhìn khu vực này, Diệp Đông hơi nhíu mày, nếu có căn biệt thự này rồi thì cần ở chỗ kia sao? Tại sao Thường Thuận không nói sớm chứ?
Nghĩ vậy Diệp Đông quay sang nhìn Thường Thuận, như hiểu ý, Thường Thuận thầm kêu khổ.
Không phải là Điện Vương cũng không hỏi đến sao? Huống hồ căn biệt thự kia có đáng giá bao nhiêu chứ?
Vẻ mặt như vô tội của Thường Thuận là Diệp Đông đỡ trán không kịp.
Nhìn Kiều Lượng Nguyên có vẻ yêu thích nơi đây, Thường Thuận cảm thấy vô cùng thành tựu.
“Mức lương…ông xem hai trăm triệu một tháng, không quá ít chứ?” Thường Thuận hơi đắn đo.
Diệp Đông trực tiếp há miệng.
Đùa sao? Lương của Kiều Lệ My là Phó Giám đốc cho MS còn chưa bằng lương người làm vườn nha.
Không trách Thường Thuận được, vì ông ta quanh năm tiếp xúc với tài sản giá trị liên thành.
Vài trăm triệu hay vài tỷ với ông ta chỉ là con số nhỏ nhoi, Diệp Đông triệt để mất lòng tin ở Thường Thuận.
Tự nhủ sau này sẽ không cần nhờ ông ta những chuyện này, hoặc nếu nhờ sẽ cố gắng dặn dò kỹ hơn mới được.
Vừa lúc Kiều Lượng Nguyên định trả lời thì cuộc gọi từ Kiều Phong gọi đến.
Ông do dự một hồi, nhưng Diệp Đông trong lòng cười khẩy thừa biết bên kia gọi mục đích gì.
“Cha nghe đi, dù sao cũng không còn quan hệ, cha cứ thoải mái là được.” Diệp Đông khuyên nhủ.
Anh cũng không quên gọi cho Thường Thuận.
“Chuyện của đám Vinh Vỹ thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: “Đã ổn thỏa.”
“Tôi cần vườn cây cảnh cho người già chăm sóc, ông chuẩn bị được chứ?” Diệp Đông tiện hỏi.
“Vườn cây?” Thường Thuận thấy lạ cũng hỏi lại.
“Cha vợ tôi, ông cứ thu xếp chỗ tốt một chút, đãi ngộ tốt, nói với ông ấy chỉ cần chăm cây. Những thứ khác không cần lo, tiền lương chăm sóc cây cảnh tùy ông thu xếp, tốt một chút là được.” Diệp Đông phân phó.
Thường Thuận suy nghĩ một hồi, cũng lên tiếng: “Có vườn cây ở khu phía Tây, nhưng hơi xa, cũng có một biệt thự ở đó. Điện Vương, ngài xem ổn không?”
“Được. Ông thấy tốt là được, nói ông chủ cần người làm vườn, đây là khu vườn khác, còn tôi ở khu vườn khác. Tôi không muốn bị bó chân một chỗ.” Diệp Đông dặn dò.
“Vâng.”
“Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ chở cha vợ đến, ông đón chúng tôi.” Nói rồi Diệp Đông cúp máy.
Đầu dây bên kia thở dài một hơi, thầm cảm thán Điện Vương thật có hiếu với cha vợ.
Lần này Diệp Đông lại quên độ phóng đại của Thường Thuận, cái gọi là tốt của ông ta có thể trong mắt người thường phải là siêu siêu tốt.
Mức lương tạm ổn trong mắt ông ta có lẽ phải là vài trăm triệu một tháng mới gọi là tạm.
Độ khoa trương này Diệp Đông có lẽ sẽ khắc cốt ghi tâm.
Diệp Đông về tới biệt thự, cũng hơi thở dài một chút, muốn nghĩ ra một cái cớ hay ho. Nhưng sau đó thì cũng vứt ra sau đầu, cứ trực tiếp có lẽ tốt hơn.
“Cha, thời gian này cha cũng không bận, cùng con chăm sóc vườn cho người nhà giàu kia nhé.” Diệp Đông trực tiếp vào vấn đề.
“Được sao?” Kiều Lượng Nguyên khá bất ngờ.
Quả thật thời gian qua ông qua mức nhàn rỗi, nên thú vui duy nhất là chăm sóc cây cảnh.
Những cây cảnh trong Kiều gia đều một tay ông chăm sóc, nhiều người từng nói ông có tay nghệ nhân. Cây cảnh ông chăm sóc đều có dáng đẹp, phát triển tốt.
Vậy mà Kiều gia lại không thấy được, luôn so sánh Kiều Lượng Nguyên với những người làm vườn, còn rằng chuyện ông làm không đâu vào đâu, thấp kém vô dụng.
Giờ đây ông nghe được làm vườn chăm cây cũng có thể kiếm ra tiền, nói ông không mừng là giả.
Nhưng ông cũng cẩn thận hỏi Diệp Đông: “Con chắc chắn là họ cần người làm vườn chăm cây cảnh thôi sao?”
“Ông ta nói có hai khu vườn, một mình con thì sợ không xuể, con nghĩ đến cha trước giờ vẫn thích chăm chút cây cảnh. Con có nói qua một chút, ông ấy cũng đồng ý ngay.” Diệp Đông là đang trợn mắt nói dối.
Nghe vậy, Kiều Lượng Nguyên vô cùng vui mừng, cảm giác bạn thân ít ra cũng có điểm tốt, vẫn có thể dựa vào bản thân.
Ông gật đầu, ánh mắt sáng rực.
Nhìn ông như vậy, Diệp Đông lại vô cùng đau lòng, nhiều năm qua ở rể Kiều gia, Diệp Đông chịu đựng cùng lắm cũng chỉ là khinh thường sỉ vả.
Tất cả việc nhà là anh nguyên ý làm, bản thân anh nhận tiền chữa bệnh cho mẹ, không thể nói không làm gì, lòng anh sẽ áy náy.
Còn Kiều Lượng Nguyên lại khác, ông là con trong nhà nhưng tiếng nói không có giá trị nào. Lại chưa nói đến còn bị Kiều gia triệt để lợi dụng.
Cả hai cùng lên xe, Diệp Đông lái xe đưa Kiều Lượng Nguyên đến khu vườn phía Tây Nam gần căn biệt thự nơi Diệp Đông thường tu luyện.
“Đây…quá rộng rồi.” Kiều Lượng Nguyên thốt lên.
Thường Thuận đã chờ sẵn, cũng cố gượng cười nói: “Ông Kiều yên tâm, chúng tôi không vội, vườn thì cần chăm sóc dài hạng, ông chủ cũng giao hẳn cho cậu Diệp rồi, ông ta chỉ yêu cầu có thể chăm sóc tốt cây cảnh. Ở đây cũng có chỗ ở, tiện nghi đầy đủ, ông muốn ở lại chăm cây, hay chăm sóc rồi về đều được.”
Nhìn khu vực này, Diệp Đông hơi nhíu mày, nếu có căn biệt thự này rồi thì cần ở chỗ kia sao? Tại sao Thường Thuận không nói sớm chứ?
Nghĩ vậy Diệp Đông quay sang nhìn Thường Thuận, như hiểu ý, Thường Thuận thầm kêu khổ.
Không phải là Điện Vương cũng không hỏi đến sao? Huống hồ căn biệt thự kia có đáng giá bao nhiêu chứ?
Vẻ mặt như vô tội của Thường Thuận là Diệp Đông đỡ trán không kịp.
Nhìn Kiều Lượng Nguyên có vẻ yêu thích nơi đây, Thường Thuận cảm thấy vô cùng thành tựu.
“Mức lương…ông xem hai trăm triệu một tháng, không quá ít chứ?” Thường Thuận hơi đắn đo.
Diệp Đông trực tiếp há miệng.
Đùa sao? Lương của Kiều Lệ My là Phó Giám đốc cho MS còn chưa bằng lương người làm vườn nha.
Không trách Thường Thuận được, vì ông ta quanh năm tiếp xúc với tài sản giá trị liên thành.
Vài trăm triệu hay vài tỷ với ông ta chỉ là con số nhỏ nhoi, Diệp Đông triệt để mất lòng tin ở Thường Thuận.
Tự nhủ sau này sẽ không cần nhờ ông ta những chuyện này, hoặc nếu nhờ sẽ cố gắng dặn dò kỹ hơn mới được.
Vừa lúc Kiều Lượng Nguyên định trả lời thì cuộc gọi từ Kiều Phong gọi đến.
Ông do dự một hồi, nhưng Diệp Đông trong lòng cười khẩy thừa biết bên kia gọi mục đích gì.
“Cha nghe đi, dù sao cũng không còn quan hệ, cha cứ thoải mái là được.” Diệp Đông khuyên nhủ.