Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197: Phá trận
Nghe thế thì cô bé liền phản bác:
"Cha Ân Giao không phải người xấu."
"Vậy tỷ tỷ hỏi muội, giết người có phải là việc xấu không?"
"Không nên giết người. Giết người là không tốt."
"Thế nhưng cha muội, hắn đã giết rất nhiều người. Bởi thế nên hắn chẳng những là người xấu mà còn là một đại đại người xấu."
Ân Giao nghe mấy lời đó xong thì mặt mày nhăn nhó, có vẻ như đang suy xét xem nó đúng hay sai. Cũng không rõ cô bé đã nghĩ ngợi những gì, chỉ thấy sau một lúc thì cô bé ngước lên nhìn Hoa Thiên, trả lời với giọng kiên định:
"Cha Ân Giao không phải người xấu."
...
Những lời mà Hoa Thiên đã giảng giải cho Ân Giao, Thiên Ma không biết được. Nhưng thiết nghĩ dù có biết đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chẳng để tâm đến. Giờ phút này, hắn đang thống lĩnh toàn bộ cao thủ của Diêm La Điện tấn công vào Lam Nguyệt Cung.
Quan sát thấy đã có ba vị cường giả Chân Đan Cảnh đồng loạt ra tay mà vẫn chưa thể phá vỡ được hộ phái đại trận của Lam Nguyệt Cung, Thiên Ma nhíu mày ra lệnh:
"Tất cả lui lại phía sau!"
Đợi mọi người đã lui ra xong, Thiên Ma bay lên, lăng không đứng đối diện với màn kết giới của đại trận, cất tiếng:
"Lãnh cung chủ, ngươi nghĩ rằng một đại trận nho nhỏ này có thể cản được ta sao?"
Hắn cười khuẩy, tiếp tục nói:
"Đừng nói là một mà cho dù là hai hay ba đại trận đi nữa cũng không thể cứu được các ngươi. Hôm nay Lam Nguyệt Cung nhất định bị diệt!"
Tuy giọng Thiên Ma không lớn nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã quá đủ để khiến cho đại đa số người của Lam Nguyệt Cung cảm thấy bất an lo sợ. Bởi vì bọn họ biết không phải hắn đang nói chuyện dọa người. Hung danh Thiên Ma họ đã nghe quá nhiều.
Giữa lúc lòng người ngày một hoang mang thì một tiếng "Hừ" lạnh vang lên. Tiếp đó là giọng nói đằng đằng sát khí của Lãnh cung chủ:
"Thiên Ma! Không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao? Lam Nguyệt Cung ta đường đường là một trong lục đại phái của tu tiên giới Thiên Vũ đại lục, há là thứ ngươi nói tiêu diệt là tiêu diệt được? Thiên Ma! Ta khuyên ngươi nếu không muốn trở thành công địch của chính đạo thiên hạ thì hãy lập tức rút về Diêm La Điện của ngươi!"
"Ha ha ha... Ha ha..."
Trên không trung, Thiên Ma bỗng nhiên cười phá lên. Cười xong, hắn nhàn nhã bảo:
"Lãnh cung chủ à Lãnh cung chủ... Ta thật hoài nghi ngươi có phải là ăn tiên đan hay là uống tiên thủy nào đó nên mới có được tu vi Chân Đan Cảnh trung kỳ như bây giờ không. Trí thông minh của ngươi đúng là quá thấp."
"Ngươi nói gì?"
"Lãnh cung chủ, ngươi đâu cần phải tức giận như vậy. Ta chỉ nói đùa mà thôi. Phản ứng của ngươi thật sự làm người ta phải hoài nghi đấy."
Chợt giọng Thiên Ma trở nên nghiêm túc hẳn:
"Theo lời ngươi nói khi nãy thì có vẻ Lam Nguyệt Cung của ngươi chẳng hề e ngại Diêm La Điện. Đã vậy, tại sao ngươi không ra cùng ta đối mặt một trận chiến mà lại co cổ rụt đầu trong cái hộ phái đại trận này? Lãnh cung chủ, từ lúc nào mà ngươi lại biến thành rùa rồi?"
"Thiên Ma!"
Lãnh cung chủ tức giận gằn lên. Hắn cảm thấy mình bị làm nhục một cách cay đắng. Từ thuở Lam Nguyệt Cung khai tông lập phái đến nay thì đã trải qua mười bảy đời cung chủ, ai ai cũng là bậc đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, nếu không được người tôn trọng kính ngưỡng thì cũng làm người e ngại kính sợ. Chưa từng có vị cung chủ nào lại bị người sỉ nhục như hắn hiện giờ. Hắn đường đường là nhất cung chi chủ mà lại bị người mắng là con rùa rụt đầu, thử hỏi làm sao có thể chịu được? Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là xông ra đánh một trận sống mái với đối phương. Có điều ý định đó đã bị ngăn lại bởi hai vị thái thượng trưởng lão của Lam Nguyệt Cung.
"Cung chủ! Lúc này nếu thu hồi hộ phái đại trận xông ra ngoài sẽ trúng kế của Thiên Ma. Sự lợi hại của Thiên Ma, ta và sư đệ đã nếm thử. Không phải ta đề cao kẻ địch và tự hạ thấp mình, nhưng quả thật dù ba người chúng ta có liên thủ cũng chưa chắc có thể thắng được hắn."
Vị thái thượng trưởng lão còn lại cũng góp thêm vào:
"Cung chủ, lời sư huynh không sai. Lùi một bước mà nói, kể cả khi chúng ta có thể đối phó với Thiên Ma đi nữa thì Diêm La Điện bọn họ vẫn còn ba vị cường giả Chân Đan Cảnh. Sợ rằng thu hồi đại trận chưa bao lâu thì đệ tử Lam Nguyệt Cung ta sẽ bị giết sạch. Theo ta thấy thì chúng ta hãy tạm thời giữ vững đại trận, đợi Lý trưởng lão và Lôi trưởng lão mang tiếp viện của Đại Nhật Cung và Đà La Tự trở về thì sẽ phối hợp với họ trong ngoài đồng loạt phản công tiêu diệt Diêm La Điện."
Lãnh cung chủ nghe hai vị thái thượng trưởng lão kia nói thế thì cũng phần nào bình tâm lại. Nói sao thì hắn cũng là nhất cung chi chủ, trên vai còn có hàng ngàn đệ tử của Lam Nguyệt Cung, còn có trách nhiệm với tông môn, vì vậy hắn không thể làm ra hành động ngu xuẩn nào lúc này. Chẳng qua vừa rồi vì nhất thời kích động nên đã không kiềm chế được.
Hắn nhìn Thiên Ma với ánh mắt oán độc, thầm nghĩ đợi sau khi tiếp viện đến sẽ ra tay đại khai sát giới giết cho Diêm La Điện không còn một mạng. Về phần Thiên Ma - kẻ đã sỉ nhục hắn thì hắn muốn tự tay hủy diệt nguyên thần để đối phương không bao giờ có cơ hội tiến nhập luân hồi chuyển thế đầu thai được nữa. Nhưng hắn lại không hề biết rằng, hiện giờ những tiếp viện của Đà La Tự và Đại Nhật Cung phái ra đang bị người của Âm Dương Tông chặn đánh. Vốn ngay từ lúc bắt đầu thì số phận của Lam Nguyệt Cung đã được định đoạt. Và kẻ đã phán án tử cho nó chính là Thiên Ma.
Chỉ thấy Thiên Ma như một vương giả nhìn xuống, ngạo nghễ nói:
"Lãnh cung chủ, ngươi thật làm ta thất vọng. Ngay cả đường đường chính chính đánh với ta một trận cũng không dám... Các ngươi nghĩ một đại trận có thể cản được ta?"
Dứt lời, Tang Tương hiện ra trong tay Thiên Ma. Hắn đưa kiếm lên ngang đầu, giơ ra phía trước, quanh người linh khí lưu chuyển mỗi lúc một nhanh. Tóc dài không gió tự bay, Thiên Ma động.
Trong nháy mắt, thế kiếm liên tục thay đổi ba lượt, liền sau đó là ba kiếm ảnh lam sắc chém xuống màn kết giới của đại trận.
"Ầm... Ầm..."
Sau tiếng nổ vang trời, kết giới bắt đầu mờ đi, có dấu hiệu lung lay.
Thấy vậy, Lãnh cung chủ và hai vị thái thượng trưởng lão vô cùng kinh hãi. Chẳng ai bảo ai, cả ba người đồng thời chạy vội tới ba góc của đại trận, thay thế cho ba trưởng lão đang duy trì trận pháp ở đấy. Họ không tưởng tượng nổi Thiên Ma lại đáng sợ đến mức này, chỉ một chiêu kiếm đã khiến cho hộ phái đại trận gần như sụp đổ.
Lãnh cung chủ là người đầu tiên lên tiếng:
"Hai vị, huyết tế!"
Hô xong, hắn lập tức phun ra một ngụm bổn mạng tinh huyết, dùng nó để thi triển một pháp ấn kỳ lạ rồi đánh lên kết giới của đại trận. Ở hai góc khác, hai vị thái thượng trưởng lão nọ cũng làm tương tự. Rất nhanh, từ màu vàng, màn kết giới đã chuyển sang màu đỏ, linh quang sáng ngời.
Nhìn cảnh tượng ấy, Thiên Ma khẽ cau mày. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt hắn đã thay đổi. Toàn thân hắn bỗng phát ra một luồng sát khí rợn người. Nó mạnh đến nỗi khiến cho cây cối xung quanh chết ngay tức khắc.
Cuối cùng, Thiên Ma vung kiếm chém xuống.
"Tang Tương Kiếm Quyết, đệ nhị kiếm - Kiếm Trảm Tình Ti!"
"Cha Ân Giao không phải người xấu."
"Vậy tỷ tỷ hỏi muội, giết người có phải là việc xấu không?"
"Không nên giết người. Giết người là không tốt."
"Thế nhưng cha muội, hắn đã giết rất nhiều người. Bởi thế nên hắn chẳng những là người xấu mà còn là một đại đại người xấu."
Ân Giao nghe mấy lời đó xong thì mặt mày nhăn nhó, có vẻ như đang suy xét xem nó đúng hay sai. Cũng không rõ cô bé đã nghĩ ngợi những gì, chỉ thấy sau một lúc thì cô bé ngước lên nhìn Hoa Thiên, trả lời với giọng kiên định:
"Cha Ân Giao không phải người xấu."
...
Những lời mà Hoa Thiên đã giảng giải cho Ân Giao, Thiên Ma không biết được. Nhưng thiết nghĩ dù có biết đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chẳng để tâm đến. Giờ phút này, hắn đang thống lĩnh toàn bộ cao thủ của Diêm La Điện tấn công vào Lam Nguyệt Cung.
Quan sát thấy đã có ba vị cường giả Chân Đan Cảnh đồng loạt ra tay mà vẫn chưa thể phá vỡ được hộ phái đại trận của Lam Nguyệt Cung, Thiên Ma nhíu mày ra lệnh:
"Tất cả lui lại phía sau!"
Đợi mọi người đã lui ra xong, Thiên Ma bay lên, lăng không đứng đối diện với màn kết giới của đại trận, cất tiếng:
"Lãnh cung chủ, ngươi nghĩ rằng một đại trận nho nhỏ này có thể cản được ta sao?"
Hắn cười khuẩy, tiếp tục nói:
"Đừng nói là một mà cho dù là hai hay ba đại trận đi nữa cũng không thể cứu được các ngươi. Hôm nay Lam Nguyệt Cung nhất định bị diệt!"
Tuy giọng Thiên Ma không lớn nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã quá đủ để khiến cho đại đa số người của Lam Nguyệt Cung cảm thấy bất an lo sợ. Bởi vì bọn họ biết không phải hắn đang nói chuyện dọa người. Hung danh Thiên Ma họ đã nghe quá nhiều.
Giữa lúc lòng người ngày một hoang mang thì một tiếng "Hừ" lạnh vang lên. Tiếp đó là giọng nói đằng đằng sát khí của Lãnh cung chủ:
"Thiên Ma! Không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao? Lam Nguyệt Cung ta đường đường là một trong lục đại phái của tu tiên giới Thiên Vũ đại lục, há là thứ ngươi nói tiêu diệt là tiêu diệt được? Thiên Ma! Ta khuyên ngươi nếu không muốn trở thành công địch của chính đạo thiên hạ thì hãy lập tức rút về Diêm La Điện của ngươi!"
"Ha ha ha... Ha ha..."
Trên không trung, Thiên Ma bỗng nhiên cười phá lên. Cười xong, hắn nhàn nhã bảo:
"Lãnh cung chủ à Lãnh cung chủ... Ta thật hoài nghi ngươi có phải là ăn tiên đan hay là uống tiên thủy nào đó nên mới có được tu vi Chân Đan Cảnh trung kỳ như bây giờ không. Trí thông minh của ngươi đúng là quá thấp."
"Ngươi nói gì?"
"Lãnh cung chủ, ngươi đâu cần phải tức giận như vậy. Ta chỉ nói đùa mà thôi. Phản ứng của ngươi thật sự làm người ta phải hoài nghi đấy."
Chợt giọng Thiên Ma trở nên nghiêm túc hẳn:
"Theo lời ngươi nói khi nãy thì có vẻ Lam Nguyệt Cung của ngươi chẳng hề e ngại Diêm La Điện. Đã vậy, tại sao ngươi không ra cùng ta đối mặt một trận chiến mà lại co cổ rụt đầu trong cái hộ phái đại trận này? Lãnh cung chủ, từ lúc nào mà ngươi lại biến thành rùa rồi?"
"Thiên Ma!"
Lãnh cung chủ tức giận gằn lên. Hắn cảm thấy mình bị làm nhục một cách cay đắng. Từ thuở Lam Nguyệt Cung khai tông lập phái đến nay thì đã trải qua mười bảy đời cung chủ, ai ai cũng là bậc đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, nếu không được người tôn trọng kính ngưỡng thì cũng làm người e ngại kính sợ. Chưa từng có vị cung chủ nào lại bị người sỉ nhục như hắn hiện giờ. Hắn đường đường là nhất cung chi chủ mà lại bị người mắng là con rùa rụt đầu, thử hỏi làm sao có thể chịu được? Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là xông ra đánh một trận sống mái với đối phương. Có điều ý định đó đã bị ngăn lại bởi hai vị thái thượng trưởng lão của Lam Nguyệt Cung.
"Cung chủ! Lúc này nếu thu hồi hộ phái đại trận xông ra ngoài sẽ trúng kế của Thiên Ma. Sự lợi hại của Thiên Ma, ta và sư đệ đã nếm thử. Không phải ta đề cao kẻ địch và tự hạ thấp mình, nhưng quả thật dù ba người chúng ta có liên thủ cũng chưa chắc có thể thắng được hắn."
Vị thái thượng trưởng lão còn lại cũng góp thêm vào:
"Cung chủ, lời sư huynh không sai. Lùi một bước mà nói, kể cả khi chúng ta có thể đối phó với Thiên Ma đi nữa thì Diêm La Điện bọn họ vẫn còn ba vị cường giả Chân Đan Cảnh. Sợ rằng thu hồi đại trận chưa bao lâu thì đệ tử Lam Nguyệt Cung ta sẽ bị giết sạch. Theo ta thấy thì chúng ta hãy tạm thời giữ vững đại trận, đợi Lý trưởng lão và Lôi trưởng lão mang tiếp viện của Đại Nhật Cung và Đà La Tự trở về thì sẽ phối hợp với họ trong ngoài đồng loạt phản công tiêu diệt Diêm La Điện."
Lãnh cung chủ nghe hai vị thái thượng trưởng lão kia nói thế thì cũng phần nào bình tâm lại. Nói sao thì hắn cũng là nhất cung chi chủ, trên vai còn có hàng ngàn đệ tử của Lam Nguyệt Cung, còn có trách nhiệm với tông môn, vì vậy hắn không thể làm ra hành động ngu xuẩn nào lúc này. Chẳng qua vừa rồi vì nhất thời kích động nên đã không kiềm chế được.
Hắn nhìn Thiên Ma với ánh mắt oán độc, thầm nghĩ đợi sau khi tiếp viện đến sẽ ra tay đại khai sát giới giết cho Diêm La Điện không còn một mạng. Về phần Thiên Ma - kẻ đã sỉ nhục hắn thì hắn muốn tự tay hủy diệt nguyên thần để đối phương không bao giờ có cơ hội tiến nhập luân hồi chuyển thế đầu thai được nữa. Nhưng hắn lại không hề biết rằng, hiện giờ những tiếp viện của Đà La Tự và Đại Nhật Cung phái ra đang bị người của Âm Dương Tông chặn đánh. Vốn ngay từ lúc bắt đầu thì số phận của Lam Nguyệt Cung đã được định đoạt. Và kẻ đã phán án tử cho nó chính là Thiên Ma.
Chỉ thấy Thiên Ma như một vương giả nhìn xuống, ngạo nghễ nói:
"Lãnh cung chủ, ngươi thật làm ta thất vọng. Ngay cả đường đường chính chính đánh với ta một trận cũng không dám... Các ngươi nghĩ một đại trận có thể cản được ta?"
Dứt lời, Tang Tương hiện ra trong tay Thiên Ma. Hắn đưa kiếm lên ngang đầu, giơ ra phía trước, quanh người linh khí lưu chuyển mỗi lúc một nhanh. Tóc dài không gió tự bay, Thiên Ma động.
Trong nháy mắt, thế kiếm liên tục thay đổi ba lượt, liền sau đó là ba kiếm ảnh lam sắc chém xuống màn kết giới của đại trận.
"Ầm... Ầm..."
Sau tiếng nổ vang trời, kết giới bắt đầu mờ đi, có dấu hiệu lung lay.
Thấy vậy, Lãnh cung chủ và hai vị thái thượng trưởng lão vô cùng kinh hãi. Chẳng ai bảo ai, cả ba người đồng thời chạy vội tới ba góc của đại trận, thay thế cho ba trưởng lão đang duy trì trận pháp ở đấy. Họ không tưởng tượng nổi Thiên Ma lại đáng sợ đến mức này, chỉ một chiêu kiếm đã khiến cho hộ phái đại trận gần như sụp đổ.
Lãnh cung chủ là người đầu tiên lên tiếng:
"Hai vị, huyết tế!"
Hô xong, hắn lập tức phun ra một ngụm bổn mạng tinh huyết, dùng nó để thi triển một pháp ấn kỳ lạ rồi đánh lên kết giới của đại trận. Ở hai góc khác, hai vị thái thượng trưởng lão nọ cũng làm tương tự. Rất nhanh, từ màu vàng, màn kết giới đã chuyển sang màu đỏ, linh quang sáng ngời.
Nhìn cảnh tượng ấy, Thiên Ma khẽ cau mày. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt hắn đã thay đổi. Toàn thân hắn bỗng phát ra một luồng sát khí rợn người. Nó mạnh đến nỗi khiến cho cây cối xung quanh chết ngay tức khắc.
Cuối cùng, Thiên Ma vung kiếm chém xuống.
"Tang Tương Kiếm Quyết, đệ nhị kiếm - Kiếm Trảm Tình Ti!"