-
Chương Q.2 - 71: Những Nỗi Đau Âm Thầm
Trong nhà hàng Vietfood trên phố Bà Triệu, lúc này là gần tám giờ tối,trên tầng hai, ngay ở góc phòng nơi có thể nhìn xuống con đường phíadưới, có một người đàn ông và một chú nhóc đang ngồi. Thằng nhóc đangcầm một cái đùi gà rán trên tay, phùng má trợn mắt mà gặm một cách ngonlành, dầu rán dính đầy trên tay và má nó khiến người đàn ông ngồi đốidiện không khỏi bật cười. Anh không ăn gì, chỉ có một chai bia trước mặt đã vơi đi một nửa.
- Ngon chứ? – Đại thích thú ngắm nhìn thằng bé ăn.
Alex không đáp, chỉ gật đầu một cái. Sau khi nuốt vào một miếng thịt gà lớn, nó vươn bàn tay nhỏ dính đầy dầu ra, cầm lấy cốc pepsi của mình và hútmột hơi thật mạnh. Cái bụng đã tạm thỏa mãn rồi, nó mới tạm buông chiếcđùi gà rán đã bị gặm nham nhở xuống, để yên cho Đại lau tay, lau mặtgiúp nó.
- Nếu ngon, lần sau chú đưa cháu tới đây ăn, chịu không?
- Nhưng chú đừng nói với mẹ cháu nhé, mẹ không thích cho cháu ăn gà rán – Alex gật đầu, sau đó còn cẩn thận dặn dò.
- Được, có chú, mẹ cháu nhất định cho phép.
- Chú quen mẹ cháu sao? – Alex chớp chớp mắt hỏi.
Đại ngẩn ra, sau đó lại cười đáp:
- Ừ, chú và mẹ cháu là người quen cũ.
- Mẹ sẽ không cho phép nếu chúng ta xin phép đâu. Bác Phong nói mà mẹ còn không đồng ý – Alex lắc lắc cái đầu nhỏ của nó, thì thào nói với anhnhư đang nói một chuyện vô cùng bí mật.
- Bác Phong là ai? – Đại nhíu mày hỏi, một chút không vui chợt xuất hiện khi nghe tới tên một người đàn ông khác ở bên cô.
- Là bác Phong ạ! – Alex ngây thơ giải thích.
- Là bạn của mẹ cháu à?
Alex ra chiều suy nghĩ, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời. Rồi nó lại tiếp tục chuyên chú vào việc gặm cho hết cái đùi gà rán.
Đại quay mặt nhìn ra bên ngoài, nhưng ánh mắt cũng chẳng tập trung được vào một cái gì cả. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: vậylà cô cũng chẳng chịu nổi cô đơn. Nhưng tại sao cô lại không tái hôn?Chẳng lẽ cô thực sự muốn sống như vậy cả đời?
- Thế mẹ cháu không cho phép thì chúng ta bó tay à?
- Không ạ. Bác Phong thường lén dẫn cháu đi. Mẹ không biết, hoặc có biết thì cũng chỉ mắng bác Phong thôi. Hi hi.
- Cháu thích bác Phong không?
- Có. Thích chứ ạ! Bác Phong là người chiều cháu nhất, sau daddy. Nhưngdaddy rất ít khi ở với cháu. Nên chỉ có bác Phong là người hay bênh cháu mỗi khi mẹ muốn phạt cháu.
- Cháu có muốn bác Phong làm daddy của cháu không?
Alex lắc đầu.
- Tại sao? – Đại mỉm cười hỏi.
- Vì mẹ không thích.
Đại ngẩn người. Trẻ con không khi nào nói dối, nhưng anh cũng không nghĩrằng thằng bé này lại hiểu chuyện tới như thế. Những đứa trẻ khác, nó có thể sẽ không thích cha hay mẹ nó tái hôn, không thích phải chia sẻngười mà nó yêu nhất với một người xa lạ khác, đó chỉ là sự ích kỷ đángyêu của con trẻ. Nhưng Alex lại không như thế, nó không thích ai đó chỉvì mẹ nó không thích người ấy. Vậy nếu Linh muốn ở bên ai đó, hẳn là đứa nhóc này sẽ không phản đối gì?
Hai chú cháu ngồi ăn tới hơnchín giờ, sau đó có lẽ vì chơi cả ngày mệt nên vừa ngồi vào xe là Alexngủ luôn. Kể cả khi Đại bế nó vào Ẩm Thực Đạo Quán, theo chân ông Cươngđưa nó vào giường, thằng nhóc vẫn không hề tỉnh lại. Đại lặng nhìn ôngCương kéo chăn cho Alex, sau đó theo sự ra hiệu của ông, hai người đitới phòng khách. Đại vừa uống trà vừa kể lại cho ông Cương nghe chuyệnxảy ra ngày hôm nay, kể cả chuyện Cường đột nhiên bị ngất và được đưa đi cấp cứu canh cũng không giấu giếm. Mấy năm qua, Đại thỉnh thoảng vẫnghé thăm ông Cương những khi rảnh rỗi, đôi khi còn đưa cả con gái theo.
- Cháu còn giận Linh ư? – Ông Cương trầm ngâm nhấp một ngụm trà, sau đó mới nhìn thẳng vào anh hỏi.
Đại lặng yên không đáp. Anh không biết cách nào để nói rõ cho người kháchiểu những mâu thuẫn trong lòng mình, và anh cũng không muốn nói. ÔngCương thấy anh không trả lời chỉ khẽ thở dài nói tiếp:
- Rốtcuộc thì các cháu cũng vẫn phải đối mặt với nhau. Con cái của cả hai đều đã lớn, chú nghĩ các cháu cũng đủ chín chắn để không cư xử như nhữngđứa trẻ mới yêu nhau nữa.
- Chú đừng hiểu lầm. Chuyện của chúng cháu đã hoàn toàn kết thúc từ hơn sáu năm về trước rồi – Đại lắc đầu.
- Không có cách nào sao? Chú vẫn nghĩ các cháu còn có cơ hội tái hợp với nhau.
- Chuyện đó là không thể – Đại kiên quyết lắc đầu.
- Phải rồi, chuyện này chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Chú cũng không thể cưỡng cầu – Ông Cương khẽ gật đầu.
Đại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông Cương, chỉ thấy trong đôi mắt ấy cóthêm chút ưu phiền. Nhưng trong lòng anh đã quyết, mà một khi anh đãquyết thì sẽ không thay đổi nó, chuyện hàn gắn sẽ không bao giờ xảy ra.Anh yêu cô thì sao? Cô có đoái hoài tới anh ư? Ngay cả khi cháu gái củamình phải đứng giữa lằn ranh sinh tử cô cũng đâu có đoái hoài tới. Thayvào đó, cô thậm chí vẫn còn tâm trí đi thi đấu và giảnh giải quán quânĐầu bếp Toàn cầu. Với một người đàn bà tham vọng và ham vinh như thế,anh có hy vọng có thể giữ cô cho riêng mình ư?
Chào tạm biệt ông Cương, Đại ra xe trở về. Nhưng đi được tới nửa đường, anh lại như nhớra liền lái xe về hướng bệnh viện, nơi mà Cường được đưa về cấp cứuchiều nay.
Sau khi cấp cứu, Cường đã được đưa về phòng hồi sức.Nhưng Đại không vào phòng bệnh thăm mà chỉ ghé qua nhìn. Có một y táriêng được phụ trách chăm sóc anh, ngoài ra không có người nhà nào cả.
- Ung thư gan? – Đại nhướng mày khi nghe vị bác sĩ nói ra căn bệnh của Cường.
- Đúng, thậm chí đã là giai đoạn cuối.
- Không điều trị gì sao? – Đại sững sờ khi nghe tin này.
- Bệnh nhân đã từng làm phẫu thuật cắt bỏ một phần gan một năm trước,nhưng hiện tại thì tế bào ung thư gan đã lan khắp hai lá gan rồi. Khôngcó cách nào cả. Hơn nữa, dù biết bệnh nhưng bệnh nhân này vẫn liên tụcuống rượu có nồng độ cồn cao, chúng tôi có muốn cứu cũng lực bất tòngtâm.
- Vậy… còn có thể sống được bao lâu? – Đại chần chừ mộtchút rồi lại hỏi, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót thay cho bạnmình. Những oán hận với Cường cũng đã hoàn toàn tan biến.
- Cầm cự được cùng lắm chỉ hai, ba tháng thôi – Bác sĩ lắc đầu.
Đại thẫn thờ đi về phía phòng bệnh đặc biệt của Cường. Chỉ thấy Cường nằmtrên giường, nước da vàng vọt, gương mặt tràn đầy sức sống trước đây lúc này cũng trắng xác, đáng thương. Vậy mà lúc này Cường lại chỉ có mộtmình trong bệnh viện. Đại không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng ra đượcnhững tháng ngày qua của Cường như thế nào. Biết bệnh mà vẫn thườngxuyên uống rượu ư? Phải ở trong một tâm trạng thế nào thì Cường mới tìmtới rượu điên cuồng như thế, hẳn là rất tồi tệ, chắc chắn còn tệ hơn cảtrước đây, khi bản thân anh bị Cường gián tiếp xô vào đường cùng. Nhưnglúc đó, anh có Linh. Cô từ bỏ tất cả và tới với anh, kéo anh ra khỏinhững suy nghĩ tiêu cực và tối tăm. Còn Cường thì cô độc, hoàn toàn côđộc.
Cường đã bất chấp tất cả, đánh đổi tất cả, kể cả tình bạnđể có được Linh, nhưng cuối cùng lại vẫn không giữ được cô. Điều ấy vớiCường là một cơn ác mộng khủng khiếp. Đại cũng từng nghe nói, một thờigian dài Cường luôn tha thẩn tại các quán rượu, uống tới tận khi say mèm và được người ta đưa đi. Chính trong thời gian này, một cô gái phục vụ ở quán bar đã mang thai với Cường và sau đó sinh ra một đứa bé gái. Giađình Cường đã bỏ ra một số tiền rất lớn để ép cô gái để lại đứa con nàycho họ, còn cô ta thì phải hứa sẽ không bao giờ quay lại tìm con. Đứa bé gái năm ấy năm nay cũng đã bốn tuổi, đang ở cùng bố và bà nội nó. Nhưng Cường không có nhiều tình cảm dành cho đứa nhỏ đáng thương này, tronglòng anh vốn chỉ có đứa con trai do người mà anh yêu sinh ra. Hầu hếtthời gian ở Việt Nam, Cường đều giành cho công việc của mình, sau khimọi công việc hoàn tất trước thời hạn thì anh lại sang Mỹ với con trai.Tất cả những chuyện này Đại đều điều tra được, vậy mà chuyện Cường bịbệnh thì anh lại hoàn toàn không biết.
Đại thở dài rồi lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, trở về nhà.