Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
Chương 178
Trình Uyên tới Tuấn Phong, đập sơ yếu lý lịch của Lý Nam Địch xuống bàn Vương Tử Yên, nói: “Lập tức giúp.
tôi liên lạc với người này, cho cô ta tới Tuấn Phong làm Í lãi ngộ gì đó cô ta muốn bao nhiêu thì cứ bấy ‘Vương Tử Yên cầm sơ yếu lý lịch nhìn thoáng qua, tròng mắt xém chút trừng tới rớt ra ngoài.
“tý .. “xi ® “Chủ tịch, sao anh lại biết cô ấy?” Vương Tử Yên ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi cũng có chút ngạc nhiên: “Cô cũng biết cô ấy?” Buổi trưa, Vương Tử Yên hẹn Lý Nam Địch ăn cơm Tây.
Lúc Lý Nam Địch tới, cô vẫn buộc tóc hai bên, mặc quần áo jean, đeo ba lô của mình.
Cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, nhìn sao cũng chỉ như mười tám mười chín tuổi mà thôi. Tức khác, mọi khách hàng trong nhà hàng đều đưa mắt nhìn.
“Tớ về nước mấy ngày rồi thì người nào đó rốt cuộc mới có lương tâm, muốn bù cho tớ một bữa cơm đón gió tẩy trần à?” Lý Nam Địch ngồi đối diện Vương Tử Yên.
Vương Tử Yên liếc nhìn cô ta: “Không có lương tâm, cậu ăn của tớ, ở chỗ của tớ còn chưa đủ à?” Lý Nam Địch cười đùa nói: “Ngoan đi, chờ chị kiếm tiền bao nuôi em” “Đi chết đi” Vương Tử Yên tức giận nói: “Tớ lớn hơn cậu ba tháng đó.” “Vai vế lớn!” Lý Nam Địch ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Vương Tử Yên mặc kệ cô ta, gọi phục vụ gọi món xong mới nói với Lý Nam Địch: “Được thôi, cho cậu một cơ hội bao nuôi tớ” “Cái gì?” Lý Nam Địch hỏi.
Vương Tử Yên nói: “Chủ tịch của chúng tớ coi trọng cậu, chuẩn bị cho cậu tới làm ở tập đoàn chúng tớ, tiền lương tùy ý cậu.” Tùy ý mình? Lý Nam Địch ngạc nhiên một hồi.
Cô ta cảm thấy chắc chắn là Vương Tử Yên nhắc tới mình trước mặt sếp của cô ấy, nếu không cô ta còn chưa thấy qua mặt mũi của sếp cô ấy, sao có thể được coi trọng? Lý Nam Địch bặm môi, khôn: “Không có hứng thú, không đi!” ó hứng thú lắm nói: Vương Tử Yên dường như hoàn toàn không ngờ Lý Nam Địch sẽ từ chối, cô nhấn mạnh lại lần nữa: “Cậu ngốc hả? Tiền lương tùy ý cậu đó” “Vậy tớ đi làm gì?” Lý Nam Địch bỗng nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên là làm nghề cũ của cậu, làm bác sĩ đó.” “Tuấn Phong các cậu có bệnh viện à?” “Bệnh viện tư không được sao?” Lý Nam Địch đột nhiên lộ vẻ khinh thường: “Tử Yên, cậu nói xem vì sao tớ đi nước ngoài học y?” “Hả?” “Chẳng lẽ tớ đi nước ngoài học y chỉ vì về nước làm một bác sĩ tư?” Lý Nam Địch nói: “Phải, tiền là thứ có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng đối với tớ, ước mơ không phải thứ có thể đổi bằng tiền?” “Tớ muốn tỏa sáng!” Vương Tử Yên im lặng.
Cô biết Lý Nam Địch nói đúng. Học được cả mớ kỹ năng lại đi làm bác sĩ tư, vậy không là đang mai một kỹ năng của mình sao? “Được rồi, cậu đã không muốn thì thôi vậy, chúng ta không nói những việc này nữa” Cô nói.
Lý Nam Địch mỉm cười.
Trên thực tế, lời Lý Nam Địch nói chỉ là một trong số những nguyên nhân nhưng lại không phải là nguyên nhân chính.
Nguyên nhân chính là, cô ta tìm việc làm còn phải cần bạn thân hỗ trợ mà được ư? Cô ta sợ bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa hai người nảy sinh biến chất, đồng thời cũng không muốn khiến Vương Tử Yên coi thường mình.
Giờ phút này, ở tầng hai nhà hàng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm các cô.
“Quen biết à?” Thẩm Trác đang ngồi ở một bàn trên tầng hai hỏi Long Thầm Khang.
Long Thầm Khang cười nói: “Là một học sinh ở nước ngoài của tôi” Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Trác cứng lại.
“Rốt cuộc anh đã khống chế bao nhiêu người?” Cô ta hỏi.
Cô ta biết Vương Tử Yên bên dưới, mà Long Thầm Khang nói cô gái còn lại rất thân mật với Vương Tử Yên là học sinh của anh ta, có thể thấy, ngay cả Tuấn Phong cũng có người của anh ta.
Long Thầm Khang xua tay cười nói: “Đừng hiểu lầm, họ còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt tôi? “Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh ư?” Giọng điệu Thẩm Trách có chút không tốt.
Long Thầm Khang nói: “Yên tâm, chờ nhổ tận gốc Tuấn Phong xong thì tôi sẽ trả tự do cho cô” Thẩm Trác cắn răng, vẻ mặt âm trầm, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?” “Yên tâm, tôi sẽ không bắt cô làm chuyện cô không muốn. Ngược lại, tôi chuyện tôi để cô làm, cô sẽ rất vui vẻ thực hiện” Long Thầm Khang vỗ bàn tay nhỏ trắng nõn đặt trên bàn của Thẩm Trác.
Thẩm Trác như bị kim đâm, rút mạnh tay ra.
“Ha ha..” Long Thầm Khang cười mỉa: “Theo tôi biết, Trình Uyên kết hôn với vợ hai năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng ngủ chung” Thẩm Trác nghe vậy, vẻ mặt cứng lại.
Long Thầm Khang cắt một miếng thịt bò, dùng nĩa đặt vào đĩa của Thẩm Trác, động tác tự nhiên như một đôi tình nhân, anh ta nói: “Không phải cô thích Trình Uyên sao? Tôi cho cô một cơ hội, nghĩ cách tiếp cận Trình Uyên” “Sau đó thì sao?” “Sau đó?” Long Thầm Khang cười thầm: “Sau đó còn cần tôi dạy à? Ra tay trước thì chiếm được lợi thế thôi, tốt nhất là có thể khiến vợ anh ta thấy” Thẩm Trác rất phẫn nộ, nhưng lại không kiềm được phác họa hình ảnh nào đó trong đầu.
Vương Tử Yên về Tuấn Phong, nói với Trình Uyên chuyện Lý Nam Địch từ chối khiến anh rất bất ngờ.
“Cô ấy có nói thế nào mới bằng lòng vào làm ở Tuấn Phong không?” Trình Uyên chưa từ bỏ ý định.
Vương Tử Yên lắc đầu: “Tính cách của người bạn thân này của tôi rất bướng bỉnh, thường thì chuyện cô ấy đã quyết định thì không ai có thể thay đổi” Trình Uyên thở dài. Tuy anh đang tha thiết cầu người tài nhưng mỗi người có chí riêng, chuyện này cũng hết cách rồi.
Lúc này, cũng chỉ có thể lùi lại một bước.
“Tử Yên, cô làm thế này đi” Trình Uyên nói: “Cô đi tìm bạn thân của cô lần nữa, nói chúng ta cần cô ấy trợ giúp, chỉ cần giúp làm giảm độc tố trong người vài người là được. Chúng ta không ràng buộc bất cứ việc làm nào khác của cô ấy” Vương Tử Yên gật đầu, xoay người định đi.
“Đợi chút” Trình Uyên gọi Vương Tử Yên lại, nghĩ một lát rồi nói: “Đợi tan làm về nhà rồi lại nói với cô ấy” Vương Tử Yên cười xinh đẹp.
Vừa mới bị người ta từ chối, hiện tại lại chạy tới nói thì cũng quá gấp gáp, nói ra còn khiến người khác tưởng Tuấn Phong có ý đồ gì khác.
Đợi sau khi Vương Tử Yên đi, Trình Uyên cầm một tờ báo, viết “xoẹt xoẹt” vài thứ trên đó.
Anh đang điểm lại những rắc rối mà mình gặp phải gần đây.
1: Người bỏ thuốc và ông chủ phía sau hắn ta. Người đàn ông đeo kính kia từng nói, ông chủ phía sau hắn ta chỉ muốn khiến anh ở lại thành phố Tân Dương. Trình Uyên không biết đó là thật hay giả, anh chỉ biết nhất định phải tìm ra người này, nếu không tính mạng của anh chẳng khác nào bị người khác nắm trong tay.
2: Thẩm Trác. Trình Uyên không biết cô ta là người thế nào, có lai lịch gì, đến nay Thời Sách vẫn chưa tra được.
Nhưng Trình Uyên biết rõ, Bạch Vĩnh Minh chỉ là một quân cờ của Thẩm Trác, mục đích của cô ta chác chắn không phải muốn hòa bình với Tuấn Phong.
3: Long Thầm Khang. Dựa vào thủ đoạn nham hiểm khống chế được ít nhất sáu công ty tâm trung, can thiệp trực tiếp tới sự vận hành bình thường của Tuấn Phong, đã lũng đoạn một số ngành nghề. Anh ta cũng từng nói, mấy ngày nữa bán đấu giá mảnh đất công viên ở ngoại ô sẽ là lúc anh ta chấm dứt với Trình Uyên.
Đây là vài nan đề lớn Trình Uyên gặp phải bây giờ.
Nhưng không biết vì sao, Trình Uyên luôn cảm thấy còn sót vài thứ, hoặc có lẽ là vài người.
Anh luôn cảm thấy mình dường như rơi vào một vòng xoáy âm mưu to lớn, còn người thật sự tạo ra vòng xoáy thì chác chắn không phải những người mà anh biết này.
Trình Uyên tới Tuấn Phong, đập sơ yếu lý lịch của Lý Nam Địch xuống bàn Vương Tử Yên, nói: “Lập tức giúp.
tôi liên lạc với người này, cho cô ta tới Tuấn Phong làm Í lãi ngộ gì đó cô ta muốn bao nhiêu thì cứ bấy ‘Vương Tử Yên cầm sơ yếu lý lịch nhìn thoáng qua, tròng mắt xém chút trừng tới rớt ra ngoài.
“tý .. “xi ® “Chủ tịch, sao anh lại biết cô ấy?” Vương Tử Yên ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi cũng có chút ngạc nhiên: “Cô cũng biết cô ấy?” Buổi trưa, Vương Tử Yên hẹn Lý Nam Địch ăn cơm Tây.
Lúc Lý Nam Địch tới, cô vẫn buộc tóc hai bên, mặc quần áo jean, đeo ba lô của mình.
Cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, nhìn sao cũng chỉ như mười tám mười chín tuổi mà thôi. Tức khác, mọi khách hàng trong nhà hàng đều đưa mắt nhìn.
“Tớ về nước mấy ngày rồi thì người nào đó rốt cuộc mới có lương tâm, muốn bù cho tớ một bữa cơm đón gió tẩy trần à?” Lý Nam Địch ngồi đối diện Vương Tử Yên.
Vương Tử Yên liếc nhìn cô ta: “Không có lương tâm, cậu ăn của tớ, ở chỗ của tớ còn chưa đủ à?” Lý Nam Địch cười đùa nói: “Ngoan đi, chờ chị kiếm tiền bao nuôi em” “Đi chết đi” Vương Tử Yên tức giận nói: “Tớ lớn hơn cậu ba tháng đó.” “Vai vế lớn!” Lý Nam Địch ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Vương Tử Yên mặc kệ cô ta, gọi phục vụ gọi món xong mới nói với Lý Nam Địch: “Được thôi, cho cậu một cơ hội bao nuôi tớ” “Cái gì?” Lý Nam Địch hỏi.
Vương Tử Yên nói: “Chủ tịch của chúng tớ coi trọng cậu, chuẩn bị cho cậu tới làm ở tập đoàn chúng tớ, tiền lương tùy ý cậu.” Tùy ý mình? Lý Nam Địch ngạc nhiên một hồi.
Cô ta cảm thấy chắc chắn là Vương Tử Yên nhắc tới mình trước mặt sếp của cô ấy, nếu không cô ta còn chưa thấy qua mặt mũi của sếp cô ấy, sao có thể được coi trọng? Lý Nam Địch bặm môi, khôn: “Không có hứng thú, không đi!” ó hứng thú lắm nói: Vương Tử Yên dường như hoàn toàn không ngờ Lý Nam Địch sẽ từ chối, cô nhấn mạnh lại lần nữa: “Cậu ngốc hả? Tiền lương tùy ý cậu đó” “Vậy tớ đi làm gì?” Lý Nam Địch bỗng nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên là làm nghề cũ của cậu, làm bác sĩ đó.” “Tuấn Phong các cậu có bệnh viện à?” “Bệnh viện tư không được sao?” Lý Nam Địch đột nhiên lộ vẻ khinh thường: “Tử Yên, cậu nói xem vì sao tớ đi nước ngoài học y?” “Hả?” “Chẳng lẽ tớ đi nước ngoài học y chỉ vì về nước làm một bác sĩ tư?” Lý Nam Địch nói: “Phải, tiền là thứ có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng đối với tớ, ước mơ không phải thứ có thể đổi bằng tiền?” “Tớ muốn tỏa sáng!” Vương Tử Yên im lặng.
Cô biết Lý Nam Địch nói đúng. Học được cả mớ kỹ năng lại đi làm bác sĩ tư, vậy không là đang mai một kỹ năng của mình sao? “Được rồi, cậu đã không muốn thì thôi vậy, chúng ta không nói những việc này nữa” Cô nói.
Lý Nam Địch mỉm cười.
Trên thực tế, lời Lý Nam Địch nói chỉ là một trong số những nguyên nhân nhưng lại không phải là nguyên nhân chính.
Nguyên nhân chính là, cô ta tìm việc làm còn phải cần bạn thân hỗ trợ mà được ư? Cô ta sợ bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa hai người nảy sinh biến chất, đồng thời cũng không muốn khiến Vương Tử Yên coi thường mình.
Giờ phút này, ở tầng hai nhà hàng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm các cô.
“Quen biết à?” Thẩm Trác đang ngồi ở một bàn trên tầng hai hỏi Long Thầm Khang.
Long Thầm Khang cười nói: “Là một học sinh ở nước ngoài của tôi” Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Trác cứng lại.
“Rốt cuộc anh đã khống chế bao nhiêu người?” Cô ta hỏi.
Cô ta biết Vương Tử Yên bên dưới, mà Long Thầm Khang nói cô gái còn lại rất thân mật với Vương Tử Yên là học sinh của anh ta, có thể thấy, ngay cả Tuấn Phong cũng có người của anh ta.
Long Thầm Khang xua tay cười nói: “Đừng hiểu lầm, họ còn chưa đủ tư cách lọt vào mắt tôi? “Vậy tôi nên cảm thấy vinh hạnh ư?” Giọng điệu Thẩm Trách có chút không tốt.
Long Thầm Khang nói: “Yên tâm, chờ nhổ tận gốc Tuấn Phong xong thì tôi sẽ trả tự do cho cô” Thẩm Trác cắn răng, vẻ mặt âm trầm, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?” “Yên tâm, tôi sẽ không bắt cô làm chuyện cô không muốn. Ngược lại, tôi chuyện tôi để cô làm, cô sẽ rất vui vẻ thực hiện” Long Thầm Khang vỗ bàn tay nhỏ trắng nõn đặt trên bàn của Thẩm Trác.
Thẩm Trác như bị kim đâm, rút mạnh tay ra.
“Ha ha..” Long Thầm Khang cười mỉa: “Theo tôi biết, Trình Uyên kết hôn với vợ hai năm nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng ngủ chung” Thẩm Trác nghe vậy, vẻ mặt cứng lại.
Long Thầm Khang cắt một miếng thịt bò, dùng nĩa đặt vào đĩa của Thẩm Trác, động tác tự nhiên như một đôi tình nhân, anh ta nói: “Không phải cô thích Trình Uyên sao? Tôi cho cô một cơ hội, nghĩ cách tiếp cận Trình Uyên” “Sau đó thì sao?” “Sau đó?” Long Thầm Khang cười thầm: “Sau đó còn cần tôi dạy à? Ra tay trước thì chiếm được lợi thế thôi, tốt nhất là có thể khiến vợ anh ta thấy” Thẩm Trác rất phẫn nộ, nhưng lại không kiềm được phác họa hình ảnh nào đó trong đầu.
Vương Tử Yên về Tuấn Phong, nói với Trình Uyên chuyện Lý Nam Địch từ chối khiến anh rất bất ngờ.
“Cô ấy có nói thế nào mới bằng lòng vào làm ở Tuấn Phong không?” Trình Uyên chưa từ bỏ ý định.
Vương Tử Yên lắc đầu: “Tính cách của người bạn thân này của tôi rất bướng bỉnh, thường thì chuyện cô ấy đã quyết định thì không ai có thể thay đổi” Trình Uyên thở dài. Tuy anh đang tha thiết cầu người tài nhưng mỗi người có chí riêng, chuyện này cũng hết cách rồi.
Lúc này, cũng chỉ có thể lùi lại một bước.
“Tử Yên, cô làm thế này đi” Trình Uyên nói: “Cô đi tìm bạn thân của cô lần nữa, nói chúng ta cần cô ấy trợ giúp, chỉ cần giúp làm giảm độc tố trong người vài người là được. Chúng ta không ràng buộc bất cứ việc làm nào khác của cô ấy” Vương Tử Yên gật đầu, xoay người định đi.
“Đợi chút” Trình Uyên gọi Vương Tử Yên lại, nghĩ một lát rồi nói: “Đợi tan làm về nhà rồi lại nói với cô ấy” Vương Tử Yên cười xinh đẹp.
Vừa mới bị người ta từ chối, hiện tại lại chạy tới nói thì cũng quá gấp gáp, nói ra còn khiến người khác tưởng Tuấn Phong có ý đồ gì khác.
Đợi sau khi Vương Tử Yên đi, Trình Uyên cầm một tờ báo, viết “xoẹt xoẹt” vài thứ trên đó.
Anh đang điểm lại những rắc rối mà mình gặp phải gần đây.
1: Người bỏ thuốc và ông chủ phía sau hắn ta. Người đàn ông đeo kính kia từng nói, ông chủ phía sau hắn ta chỉ muốn khiến anh ở lại thành phố Tân Dương. Trình Uyên không biết đó là thật hay giả, anh chỉ biết nhất định phải tìm ra người này, nếu không tính mạng của anh chẳng khác nào bị người khác nắm trong tay.
2: Thẩm Trác. Trình Uyên không biết cô ta là người thế nào, có lai lịch gì, đến nay Thời Sách vẫn chưa tra được.
Nhưng Trình Uyên biết rõ, Bạch Vĩnh Minh chỉ là một quân cờ của Thẩm Trác, mục đích của cô ta chác chắn không phải muốn hòa bình với Tuấn Phong.
3: Long Thầm Khang. Dựa vào thủ đoạn nham hiểm khống chế được ít nhất sáu công ty tâm trung, can thiệp trực tiếp tới sự vận hành bình thường của Tuấn Phong, đã lũng đoạn một số ngành nghề. Anh ta cũng từng nói, mấy ngày nữa bán đấu giá mảnh đất công viên ở ngoại ô sẽ là lúc anh ta chấm dứt với Trình Uyên.
Đây là vài nan đề lớn Trình Uyên gặp phải bây giờ.
Nhưng không biết vì sao, Trình Uyên luôn cảm thấy còn sót vài thứ, hoặc có lẽ là vài người.
Anh luôn cảm thấy mình dường như rơi vào một vòng xoáy âm mưu to lớn, còn người thật sự tạo ra vòng xoáy thì chác chắn không phải những người mà anh biết này.