Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188
Chương 188 Sở Khanh
Trong Tập đoàn Tuấn Phong, phòng làm việc của Trình Uyên.
Trình Uyên mới họp hội đồng quản trị xong mệt mỏi ngồi xụi lơ trên ghế.
Vương Tử Yên tiến vào nói với anh: “Bác sĩ Từ và bác sĩ Lý đã đợi rất lâu rồi”
Trình Uyên uể oải vẫy tay: “Cho bọn họ vào đi”
Trình Uyên trong ấn tượng của Vương Tử Yên là dù chín chắn không hợp với độ tuổi nhưng vẫn luôn rất hoạt bát, chưa từng tiều tụy như bây giờ.
Sau khi nghe Lý Nam Địch nói chuyện Trình Uyên bị trúng một loại độc mãn tính hiếm thấy, cô ta không nhịn được nhíu mày, không biết có nên báo cáo chuyện này.
với bà chủ không.
Thật ra sau khi Tập đoàn Long Đằng phá sản, Vương Tử ‘Yên đã dần đứng về phía Trình Uyên, tuy biết Trình Uyên là con của Lý Lan Oanh, nhưng cô ta lại có cảm giác là hai mẹ con này đang chơi cờ với nhau.
‘Vương Tử Yên vâng một tiếng, mời hai bác sĩ vào.
Vì chuyện Bạch An Tương mất tích đã làm chậm trễ rất nhiều công việc của Tuấn Phong, hôm nay Trình Uyên không thể không xuất hiện xử lý công việc của tập đoàn.
Ngoài ra còn có một thứ bị chậm trễ là độc trên người anh, cho nên vì tranh thủ thời gian, đành phải mời Từ Chương và Lý Nam Địch đến tận tập đoàn khám cho anh, xem thử có cách hay nào không.
Lý Nam Địch và Từ Chương đi vào cũng không nói gì thừa thãi, Lý Nam Địch bắt đầu bắt mạch cho Trình Uyên, còn Từ Chương thì yên lặng đứng một bên.
Thật ra Từ Chương có đến không cũng không sao cả, nhưng đúng thật giống như Trình Uyên từng nói, giúp được hay không là một chuyện, có mặt hay không lại là một chuyện khác.
Chẩn bệnh xong, Lý Nam Địch nghiêm túc nói: “Quá kỳ lạ, tôi cũng không biết nên giải độc thế nào nữa, nhưng tôi có thể châm cứu khống chế độc tính lan rộng, sau đó kê thuốc, tạm thời khống chế khí huyết trong người anh”
Trình Uyên vốn cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng nghe Lý Nam Địch nói có thể khống chế được tạm thời cũng coi như niềm vui bất ngờ, anh vội vã gật đầu: “Làm đi”
Trong quá trình châm cứu Lý Nam Địch còn nói: “Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô Hai, bây giờ bà ấy đang bàn chuyện ở Nam Cương, đợi bà ấy về tôi sẽ kêu bà ấy đến đây một chuyến, nói không chừng có thể giải độc cho.
anh”
“Cô cứ nhắc đến cô Hai mãi, bà ấy còn lợi hại hơn cô sao?” Trình Uyên hỏi.
Lý Nam Địch trừng Trình Uyên một cái: “Nói thừa, kiến thức Đông y của tôi đều do cô Hai dạy đấy, ông nội tôi nói cô Hai là thiên tài y học, đương nhiên là tôi cũng vậy.”
Trình Uyên cũng không có quá nhiều ý kiến về chuyện này.
Châm cứu xong, không biết có phải tác dụng tâm lý không, Trình Uyên cứ cảm thấy thân thể mình tốt hơn trước khi châm cứu rất nhiều, ít nhất là có thêm chút sức.
Đúng lúc này, Tập đoàn Tuấn Phong có một vị khách không mời mà đến.
Vương Tử Yên tiến vào nói: “Có một người đẹp muốn gặp anh”
Không biết là cố ý hay vô tình, lúc nói những lời này, giọng điệu của cô ta hơi lạnh lùng, ngay cả hai chữ Chủ tịch cũng bỏ luôn.
Trình Uyên không để ý, vì độc tính tạm hoãn lại nên tâm trạng không tệ, bèn nói: “Cho cô ta vào đi”
Đương nhiên bác sĩ Từ cũng không để ý.
Nhưng Lý Nam Địch lại để ý, cô ta nhìn thoáng qua bạn thân của mình với ánh mắt sâu xa.
Sau đó Trình Uyên nói với Lý Nam Địch: “Còn phải phiền cô chút chuyện”
Lý Nam Địch chăm chú lắng nghe.
“Vợ tôi mất trí nhớ, bây giờ ở nhà một mình, tôi sợ cô ấy cô đơn, bây giờ cô ấy không quen với ai cả, chỉ khá thân với một mình cô, nên phiền cô đến chơi với cô ấy giúp tôi: Đương nhiên Lý Nam Địch không có ý kiến với chuyện này.
Khi Lý Nam Địch đi, Thẩm Trác đúng lúc tiến vào, hai người lướt qua nhau.
Thẩm Trách gật đầu với Lý Nam Địch, Lý Nam Địch cũng thân thiện cười lại.
“Sức quyến rũ của ông anh lớn ghê nhỉ, bên cạnh luôn không thiếu người đẹp tuyệt sắc” Sau khi vào phòng, Thẩm Trác cười hì hì nói với Trình Uyên.
Trình Uyên quay đầu nói với Từ Chương và Vương Tử Yên: “Hai người ra ngoài trước đi”
Lúc Từ Chương và Vương Tử Yên gật đầu muốn đi ra ngoài, Trình Uyên đột nhiên nói thêm: “Anh Từ, anh ở bên ngoài đợi tôi một lát, lát nữa tôi mời anh ăn cơm, có chuyện muốn nói với anh”
Từ Chương sửng sốt nhìn Thẩm Trác với ánh mắt sâu xa, sau đó hiểu ngay, gật đầu với Trình Uyên.
Thật ra Trình Uyên không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Trác, dù sao người phụ nữ này có lai lịch gì anh cũng không rõ lắm, hơn nữa từ ảnh chụp uy hiếp của Bạch Vĩnh Minh, cô ta cũng không có ý tốt với Trình Uyên.
Bây giờ đã sắp giữa trưa, lúc này Thẩm Trác đến đây, Trình Uyên lập tức đoán ra là cô ta muốn ăn cơm trưa với anh, cho nên dùng Từ Chương làm bình phong.
“Cô tới đây làm gì?” Sau khi mọi người đều rời khỏi, Trình Uyên hỏi Thẩm Trác.
Thấy giọng điệu Trình Uyên không được tốt, Thẩm Trác cũng không để tâm, cô ta cười duyên đến gần Trình Uyên, vươn bàn tay thon dài khoát lên vai anh, nỉ non nói: “Người ta chỉ nhớ anh thôi mà”
Trình Uyên lập tức nổi da gà, anh hất bàn tay trên vai mình xuống, cười nhạt: “Nói thật, một người phụ nữ cao.
quý như cô thật sự không hợp diễn cảnh thấp kém thế này”
Thẩm Trác oán trách nói: “Chẳng lẽ anh không động lòng với người ta sao?”
Trình Uyên cười khẩy.
Thẩm Trác lại sáp đến gần, cả người như sắp ngã lên người Trình Uyên: “Hơn nữa, người ta vốn là một người phụ nữ thấp kém thật lòng thích anh mà, diễn trò cái gì chứ?”
Trình Uyên vội giơ tay đè vai cô ta lại: “Dừng, cô là loại phụ nữ gì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, sự không cần phải làm thế, nói thẳng mục đích của cô đi, có lẽ tôi còn có thể suy xét”
Sau khi Trình Uyên xem hết những ảnh chụp và video Bạch Vĩnh Minh đưa xong, thật ra cả anh và Thẩm Trác đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
với anh, cho nên dùng Từ Chương làm bình phong.
“Cô tới đây làm gì?” Sau khi mọi người đều rời khỏi, Trình Uyên hỏi Thẩm Trác.
Thấy giọng điệu Trình Uyên không được tốt, Thẩm Trác cũng không để tâm, cô ta cười duyên đến gần Trình Uyên, vươn bàn tay thon dài khoát lên vai anh, nỉ non nói: “Người ta chỉ nhớ anh thôi mà”
Trình Uyên lập tức nổi da gà, anh hất bàn tay trên vai mình xuống, cười nhạt: “Nói thật, một người phụ nữ cao.
quý như cô thật sự không hợp diễn cảnh thấp kém thế này”
Thẩm Trác oán trách nói: “Chẳng lẽ anh không động lòng với người ta sao?”
Trình Uyên cười khẩy.
Thẩm Trác lại sáp đến gần, cả người như sắp ngã lên người Trình Uyên: “Hơn nữa, người ta vốn là một người phụ nữ thấp kém thật lòng thích anh mà, diễn trò cái gì chứ?”
Trình Uyên vội giơ tay đè vai cô ta lại: “Dừng, cô là loại phụ nữ gì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, sự không cần phải làm thế, nói thẳng mục đích của cô đi, có lẽ tôi còn có thể suy xét”
Sau khi Trình Uyên xem hết những ảnh chụp và video Bạch Vĩnh Minh đưa xong, thật ra cả anh và Thẩm Trác đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Âm!” một tiếng, cửa phòng làm việc bị đá mở.
“Di, dì không được “Mau tránh ra cho tôi!”
Lý Ninh Quyên ra sức đẩy Vương Tử Yên muốn ngăn mình lại ra, nổi giận đùng đùng xông vào phòng làm việc của Trình Uyên.
Mà lúc này, Thẩm Trác còn đang ôm cổ anh.
Thấy Lý Ninh Quyên xông vào, Trình Uyên cũng trợn tròn mắt.
“Giỏi lắm, cậu hại con gái tôi mất trí nhớ mà vẫn hưởng thụ ghê nhỉ, còn ở đây ngoại tình!” Lý Ninh Quyên thật sự sắp tức chết rồi, bà ta cầm chậu hoa ở góc phòng lên ném về phía Trình Uyên: “Bà đây đánh chết tên Sở Khanh nhà cậu!”
Trong Tập đoàn Tuấn Phong, phòng làm việc của Trình Uyên.
Trình Uyên mới họp hội đồng quản trị xong mệt mỏi ngồi xụi lơ trên ghế.
Vương Tử Yên tiến vào nói với anh: “Bác sĩ Từ và bác sĩ Lý đã đợi rất lâu rồi”
Trình Uyên uể oải vẫy tay: “Cho bọn họ vào đi”
Trình Uyên trong ấn tượng của Vương Tử Yên là dù chín chắn không hợp với độ tuổi nhưng vẫn luôn rất hoạt bát, chưa từng tiều tụy như bây giờ.
Sau khi nghe Lý Nam Địch nói chuyện Trình Uyên bị trúng một loại độc mãn tính hiếm thấy, cô ta không nhịn được nhíu mày, không biết có nên báo cáo chuyện này.
với bà chủ không.
Thật ra sau khi Tập đoàn Long Đằng phá sản, Vương Tử ‘Yên đã dần đứng về phía Trình Uyên, tuy biết Trình Uyên là con của Lý Lan Oanh, nhưng cô ta lại có cảm giác là hai mẹ con này đang chơi cờ với nhau.
‘Vương Tử Yên vâng một tiếng, mời hai bác sĩ vào.
Vì chuyện Bạch An Tương mất tích đã làm chậm trễ rất nhiều công việc của Tuấn Phong, hôm nay Trình Uyên không thể không xuất hiện xử lý công việc của tập đoàn.
Ngoài ra còn có một thứ bị chậm trễ là độc trên người anh, cho nên vì tranh thủ thời gian, đành phải mời Từ Chương và Lý Nam Địch đến tận tập đoàn khám cho anh, xem thử có cách hay nào không.
Lý Nam Địch và Từ Chương đi vào cũng không nói gì thừa thãi, Lý Nam Địch bắt đầu bắt mạch cho Trình Uyên, còn Từ Chương thì yên lặng đứng một bên.
Thật ra Từ Chương có đến không cũng không sao cả, nhưng đúng thật giống như Trình Uyên từng nói, giúp được hay không là một chuyện, có mặt hay không lại là một chuyện khác.
Chẩn bệnh xong, Lý Nam Địch nghiêm túc nói: “Quá kỳ lạ, tôi cũng không biết nên giải độc thế nào nữa, nhưng tôi có thể châm cứu khống chế độc tính lan rộng, sau đó kê thuốc, tạm thời khống chế khí huyết trong người anh”
Trình Uyên vốn cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng nghe Lý Nam Địch nói có thể khống chế được tạm thời cũng coi như niềm vui bất ngờ, anh vội vã gật đầu: “Làm đi”
Trong quá trình châm cứu Lý Nam Địch còn nói: “Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô Hai, bây giờ bà ấy đang bàn chuyện ở Nam Cương, đợi bà ấy về tôi sẽ kêu bà ấy đến đây một chuyến, nói không chừng có thể giải độc cho.
anh”
“Cô cứ nhắc đến cô Hai mãi, bà ấy còn lợi hại hơn cô sao?” Trình Uyên hỏi.
Lý Nam Địch trừng Trình Uyên một cái: “Nói thừa, kiến thức Đông y của tôi đều do cô Hai dạy đấy, ông nội tôi nói cô Hai là thiên tài y học, đương nhiên là tôi cũng vậy.”
Trình Uyên cũng không có quá nhiều ý kiến về chuyện này.
Châm cứu xong, không biết có phải tác dụng tâm lý không, Trình Uyên cứ cảm thấy thân thể mình tốt hơn trước khi châm cứu rất nhiều, ít nhất là có thêm chút sức.
Đúng lúc này, Tập đoàn Tuấn Phong có một vị khách không mời mà đến.
Vương Tử Yên tiến vào nói: “Có một người đẹp muốn gặp anh”
Không biết là cố ý hay vô tình, lúc nói những lời này, giọng điệu của cô ta hơi lạnh lùng, ngay cả hai chữ Chủ tịch cũng bỏ luôn.
Trình Uyên không để ý, vì độc tính tạm hoãn lại nên tâm trạng không tệ, bèn nói: “Cho cô ta vào đi”
Đương nhiên bác sĩ Từ cũng không để ý.
Nhưng Lý Nam Địch lại để ý, cô ta nhìn thoáng qua bạn thân của mình với ánh mắt sâu xa.
Sau đó Trình Uyên nói với Lý Nam Địch: “Còn phải phiền cô chút chuyện”
Lý Nam Địch chăm chú lắng nghe.
“Vợ tôi mất trí nhớ, bây giờ ở nhà một mình, tôi sợ cô ấy cô đơn, bây giờ cô ấy không quen với ai cả, chỉ khá thân với một mình cô, nên phiền cô đến chơi với cô ấy giúp tôi: Đương nhiên Lý Nam Địch không có ý kiến với chuyện này.
Khi Lý Nam Địch đi, Thẩm Trác đúng lúc tiến vào, hai người lướt qua nhau.
Thẩm Trách gật đầu với Lý Nam Địch, Lý Nam Địch cũng thân thiện cười lại.
“Sức quyến rũ của ông anh lớn ghê nhỉ, bên cạnh luôn không thiếu người đẹp tuyệt sắc” Sau khi vào phòng, Thẩm Trác cười hì hì nói với Trình Uyên.
Trình Uyên quay đầu nói với Từ Chương và Vương Tử Yên: “Hai người ra ngoài trước đi”
Lúc Từ Chương và Vương Tử Yên gật đầu muốn đi ra ngoài, Trình Uyên đột nhiên nói thêm: “Anh Từ, anh ở bên ngoài đợi tôi một lát, lát nữa tôi mời anh ăn cơm, có chuyện muốn nói với anh”
Từ Chương sửng sốt nhìn Thẩm Trác với ánh mắt sâu xa, sau đó hiểu ngay, gật đầu với Trình Uyên.
Thật ra Trình Uyên không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Trác, dù sao người phụ nữ này có lai lịch gì anh cũng không rõ lắm, hơn nữa từ ảnh chụp uy hiếp của Bạch Vĩnh Minh, cô ta cũng không có ý tốt với Trình Uyên.
Bây giờ đã sắp giữa trưa, lúc này Thẩm Trác đến đây, Trình Uyên lập tức đoán ra là cô ta muốn ăn cơm trưa với anh, cho nên dùng Từ Chương làm bình phong.
“Cô tới đây làm gì?” Sau khi mọi người đều rời khỏi, Trình Uyên hỏi Thẩm Trác.
Thấy giọng điệu Trình Uyên không được tốt, Thẩm Trác cũng không để tâm, cô ta cười duyên đến gần Trình Uyên, vươn bàn tay thon dài khoát lên vai anh, nỉ non nói: “Người ta chỉ nhớ anh thôi mà”
Trình Uyên lập tức nổi da gà, anh hất bàn tay trên vai mình xuống, cười nhạt: “Nói thật, một người phụ nữ cao.
quý như cô thật sự không hợp diễn cảnh thấp kém thế này”
Thẩm Trác oán trách nói: “Chẳng lẽ anh không động lòng với người ta sao?”
Trình Uyên cười khẩy.
Thẩm Trác lại sáp đến gần, cả người như sắp ngã lên người Trình Uyên: “Hơn nữa, người ta vốn là một người phụ nữ thấp kém thật lòng thích anh mà, diễn trò cái gì chứ?”
Trình Uyên vội giơ tay đè vai cô ta lại: “Dừng, cô là loại phụ nữ gì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, sự không cần phải làm thế, nói thẳng mục đích của cô đi, có lẽ tôi còn có thể suy xét”
Sau khi Trình Uyên xem hết những ảnh chụp và video Bạch Vĩnh Minh đưa xong, thật ra cả anh và Thẩm Trác đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
với anh, cho nên dùng Từ Chương làm bình phong.
“Cô tới đây làm gì?” Sau khi mọi người đều rời khỏi, Trình Uyên hỏi Thẩm Trác.
Thấy giọng điệu Trình Uyên không được tốt, Thẩm Trác cũng không để tâm, cô ta cười duyên đến gần Trình Uyên, vươn bàn tay thon dài khoát lên vai anh, nỉ non nói: “Người ta chỉ nhớ anh thôi mà”
Trình Uyên lập tức nổi da gà, anh hất bàn tay trên vai mình xuống, cười nhạt: “Nói thật, một người phụ nữ cao.
quý như cô thật sự không hợp diễn cảnh thấp kém thế này”
Thẩm Trác oán trách nói: “Chẳng lẽ anh không động lòng với người ta sao?”
Trình Uyên cười khẩy.
Thẩm Trác lại sáp đến gần, cả người như sắp ngã lên người Trình Uyên: “Hơn nữa, người ta vốn là một người phụ nữ thấp kém thật lòng thích anh mà, diễn trò cái gì chứ?”
Trình Uyên vội giơ tay đè vai cô ta lại: “Dừng, cô là loại phụ nữ gì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, sự không cần phải làm thế, nói thẳng mục đích của cô đi, có lẽ tôi còn có thể suy xét”
Sau khi Trình Uyên xem hết những ảnh chụp và video Bạch Vĩnh Minh đưa xong, thật ra cả anh và Thẩm Trác đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Âm!” một tiếng, cửa phòng làm việc bị đá mở.
“Di, dì không được “Mau tránh ra cho tôi!”
Lý Ninh Quyên ra sức đẩy Vương Tử Yên muốn ngăn mình lại ra, nổi giận đùng đùng xông vào phòng làm việc của Trình Uyên.
Mà lúc này, Thẩm Trác còn đang ôm cổ anh.
Thấy Lý Ninh Quyên xông vào, Trình Uyên cũng trợn tròn mắt.
“Giỏi lắm, cậu hại con gái tôi mất trí nhớ mà vẫn hưởng thụ ghê nhỉ, còn ở đây ngoại tình!” Lý Ninh Quyên thật sự sắp tức chết rồi, bà ta cầm chậu hoa ở góc phòng lên ném về phía Trình Uyên: “Bà đây đánh chết tên Sở Khanh nhà cậu!”