Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chương 26 Tiền đàng hoàng.
Bạch An Tương quả thật không thể tin được đây là sự thật, nhưng rõ ràng Trình Uyên vừa mới nhét chiếc chìa khóa của căn biệt thự này vào tay cô, trông giống hệt với chiếc chìa khóa của căn biệt thự trước đây.
Trình Uyên gật đầu: “Thích không?” Hơi thở Bạch An Tương có phần dồn dập, cô thở dốc hai tiếng nặng nề, sau đó hỏi Trình Uyên: “Trình Uyên, anh nói thật đi, làm sao anh có được căn nhà này?” Bây giờ cô rất lo lắng.
Cô đã từng đến nhà cũ của Trình Uyên rồi, hai năm nay anh có hoàn cảnh như thế nào, Bạch An Tương là người hiểu rõ nhất, cô thật sự không nghĩ ra được, Trình Uyên lấy được nhiều tiền để mua căn nhà xa hoa như vậy từ đâu.
Đánh bạc, ăn cướp, vận chuyển hàng cấm cho người ta vân vân, lập tức xuất hiện trong đầu cô, sác mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Phản ứng của Bạch An Tương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trình Uyên, nhìn thấy cô không những không vui, ngược lại còn lo lắng, Trình Uyên không kiềm được cười gượng: “Yên tâm đi, là tiền đàng hoàng” Thấy vẻ mặt Bạch An Tương vẫn còn hiện rõ sự nghi ngờ, Trình Uyên lập tức nói bừa: “Được rồi được rồi, anh nói thật cho em biết, anh đi làm ở Tập đoàn Tuấn Phong, vì khi học đại học đã học quản lý tài chính, luận văn tốt nghiệp của anh được giải thưởng, chuyện này em cũng biết rồi đúng không, cho nên, vừa đi làm người ta đã cho anh làm quản lý chi nhánh, chỗ này là phần thưởng của tập đoàn” Bạch An Tương nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi: “Làm quản lý chi nhánh thôi mà người ta cho anh hẳn một căn biệt thự sao?” Được rồi, cũng hơi khoa trương quá.
Trình Uyên không kiềm được sờ mũi, dù sao khi nói dối cũng không suy nghĩ nhiều quá, chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nghĩ lại thì cũng hơi…
‘Hết cách rồi, chồng em ký khế ước bán thân năm năm, năm năm này đều phải công tác ở Tập đoàn Tuấn Phong, làm việc cho người ta, người ta nhìn thấy anh có lòng, đương nhiên cũng chân thành đối xử tốt với anh” Bạch An Tương không kiềm được gật đầu, dường như cũng tin rồi.
Nhưng mà càng tin, trong lòng cô càng khó chịu.
Bởi vì cô biết rõ bạn học của Trình Uyên là trợ lý của Tập đoàn Tuấn Phong, nếu bây giờ Trình Uyên đang làm việc.
ở Tập đoàn Tuấn Phong, người bạn kia mà không giúp đỡ gì thì Bạch An Tương tuyệt đối không tin, hơn nữa…
Hơn nữa hai căn nhà này, Bạch An Tương cảm thấy chác chắn cũng nhờ Vương Tử Yên nên Tuấn Phong mới phân cho Trình Uyên.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ thật sự chỉ là bạn học? Là bạn học mà lại đối xử tốt với Trình Uyên như vậy sao? “Chẳng lẽ em không thích món quà này sao?”Truy cập trực tiếp vào truyenone để đọc nhiều truyện hay nhé. Trình Uyên thấy Bạch An Tương vẫn không vui thì khó hiểu.
Bạch An Tương mím môi nói: “Người bạn học kia của anh rất đẹp.” Nói xong, xoay người lắc mông bước vào biệt thự.
Trình Uyên ngớ ra.
Bạn học… Xinh đẹp? Ban đêm, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Trong một căn phòng nào đó của quán karaoke Nhiệt Lực thành phố Tân Dương, một đám nam nữ đủ mọi màu sắc đang múa may điên cuồng.
€ó cô gái uống quá nhiều được hai người đàn ông đỡ vào góc tối làm một số chuyện không thể miêu tả được.
Ở vị trí chính giữa trên ghế sô pha, có một người đầu trọc, trên mặt anh ta có một vết sẹo do đao chém dài quá nửa gương mặt, lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn.
Mà người ngồi đối diện anh ta, lại chính là Bạch Vĩnh Minh.
“Tôi muốn anh ta gãy tay gãy chân!” Bạch Vĩnh Minh đập.
†ấm ảnh của Trình Uyên xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói với người đầu trọc.
Người đầu trọc cầm tấm ảnh của Trình Uyên, sau khi liếc mắt nhìn xong, lạnh lùng cười: “Không lừa dối cậu Bạch, gần đây chuyện càn quét băng đảng rất nghiêm trọng, các anh em không có lá gan này đâu.” Bạch Vĩnh Minh phất tay: “Ba trăm nghìn.” Người đầu trọc nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
“Năm trăm nghìn!” Bạch Vĩnh Minh lại ra giá lần nữa.
“Bốp!” Tấm ảnh bị người đầu trọc võ lên bàn trà: “Thống nhất mua bán!” Trình Uyên ép buộc Bạch Vĩnh Minh chui đũng quần nhục nhã, lại mấy lần phá hủy chuyện tốt của anh ta, trong mất Bạch Vĩnh Minh, tên rác rưởi này quả thật là cái đỉnh trong mắt, nhờ bạn học của anh ta là lão Chi giúp anh ta tố cáo Trình Uyên với người đứng sau Vương Tử Yên, nhưng lão Chỉ lại mảng anh ta một trận tối tăm mặt mũi, sau đó còn chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.
Điều này khiến Bạch Vĩnh Minh càng tức giận hơn nữa, bây giờ cách duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra được là, †ìm những kẻ lưu manh trước mặt này, đánh cho Trình Uyên tàn phế.
Sáng ngày hôm sau.
Trình Uyên huýt sáo, cưỡi chiếc xe điện cũ nát chạy ra khỏi biệt thự Vịnh Ánh Trăng, giữa đường gặp mấy nhân viên bảo vệ, đều dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Trình Uyên.
“Đây là giúp việc nhà nào vậy, quá kiêu ngạo rồi.” “Cưỡi một chiếc xe điện mà ra vẻ ghê gớm cái gì chứ?” Hai nhân viên bảo vệ bĩu môi bày ra vẻ mặt khinh thường với Trình Uyên đã đi xa.
Lúc này, nhân viên bảo vệ tối hôm qua đưa chìa khóa cho Trình Uyên lại cười gượng nói: “Hai người đừng nói nữa, không chừng chiếc xe điện kia của người ta còn khảm đá quý đấy” Trình Uyên cưỡi xe điện đi thẳng vào tòa nhà cao tầng Tập đoàn Tuấn Phong, vừa mới cất xe xong, một chiếc xe Sagitar vọt vào đỗ lại bên cạnh cách anh ta không xa.
Từ trên xe Sagitar có một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi, váy dài qua mông, chân đi giày cao gót màu đen, dáng người nóng bỏng bước xuống.
“Thiệu Đình Đình?” Trình Uyên nhìn thấy người đẹp, lập tức ngẩn ra.
Người đẹp nghe thấy có người gọi mình cũng sững sờ: “Trình Uyên?” Thiệu Đình Đình là bạn học cùng đại học với Trình Uyên, hơn nữa khi ấy còn là hoa khôi của đại học bọn họ, cùng lớp với Trình Uyên.
Nói về chuyện ba năm trước, Thiệu Đình Đình là nữ thần trong lòng tất cả nam sinh, Trình Uyên cũng không ngoại lệ, chỉ có điều khi đó Trình Uyên da mặt mỏng, học chung bốn năm hoàn toàn không dám nói chuyện nhiều với Thiệu Đình Đình.
Chênh lệch giữa bọn họ khi đó, trong mắt Trình Uyên chính là tiên nữ thứ chín với đám tay sai dưới trướng Ngưu Ma Vương vậy, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
“Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?” Thiệu Đình Đình mỉm cười hỏi.
Trình Uyên cũng cười: “Tôi đi làm ở đây, còn cô thì sao?” “Cái gì? Anh á?” Thiệu Đình Đình hơi kinh ngạc.
Có lẽ trong mắt cô ta, chỉ một số người có quan hệ chống lưng mới có thể đến làm việc ở Tập đoàn Tuấn Phong, mà Trình Uyên thì nào có quan hệ chó má gì, cho nên cô ta mới giật mình.
Thấy Trình Uyên gật đầu, Thiệu Đình Đình không kiềm được đánh giá Trình Uyên cao hơn một chút: ‘Tôi ấy à, tôi đến tìm Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong bàn bạc một số chuyện” Thiệu Đình Đình vô hình kéo dài khoảng chênh lệch giữa cô ta và Trình Uyên.
Câu nói của cô ta có nghĩa là, tôi đến trò chuyện với ông chủ của các anh, anh chỉ là một nhân viên quèn… Ha ha, còn chưa tiếp xúc được đến trình độ của chúng tôi.
Trình Uyên cũng không để ý đến chuyện này: “Tìm Chủ tịch… Bàn bạc chuyện gì vậy?” Thiệu Đình Đình hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười nói: “Có nói anh cũng không hiểu, anh mau đi làm đi, tôi tự đi tìm Chủ tịch của các anh” ‘ờI Thấy Thiệu Đình Đình có vẻ không kiên nhẫn với mình nữa, Trình Uyên rất thức thời chào tạm biệt, cũng không.
trao đổi số điện thoại, chuẩn bị rời đi.
“À đúng rồi Trình Uyên” Lúc này, Thiệu Đình Đình đột nhiên gọi Trình Uyên lại nói: “Cuối tuần này, chúng tôi họp lớp, anh cũng đến nhé.” “Được” Sau khi anh lên tầng, cố tình dặn dò Vương Tử Yên, lát nữa có một người tên là Thiệu Đình Đình đến bàn bạc, cô thông báo lễ tân để cô ta vào đây, cô tiếp đãi.
Một tiếng sau.
Vương Tử Yên bước vào phòng làm việc của Trình Uyên, nói với Trình Uyên: “Chủ tịch, người tên Thiệu Đình Đình kia đến đây để kêu gọi đầu tư” Sau đó đặt một tập tài và một ống thép lên bàn Trình Uyên, tiếp tục nói: “Cô ta nói công ta của bọn họ làm ra sản phẩm mới, trong nước thuộc trình độ hàng đầu, chẳng qua quảng cáo kém một chút, có điều vừa nãy tôi đã gọi điện thoại điều tra rồi, công ty kia của bọn họ sắp phá sản đến nơi rồi, không phải thiếu một ít tiền, mà là thiếu rất nhiều tiền.” Nghe vậy, Trình Uyên nhặt tài liệu trên bàn, nhìn thoáng qua một lượt, lại lật đi lật lại ống thép kia nhìn rất lâu.
“Cô ta nói cần bao nhiêu tiền?” Trình Uyên hỏi.
Vương Tử Yên đáp lại: “Nói cần một trăm triệu, quả thật là trò hề, bị tôi từ chối được.” Trình Uyên phất tay nói: “Gọi điện thoại cho cô ta, nói tôi đầu tư” “Cái gì?’ Vương Tử Yên nghe vậy lập tức mở to hai mắt.
Truyen.one chúc các bạn vui vẻ! Nhớ truyen.one nhé
Bạch An Tương quả thật không thể tin được đây là sự thật, nhưng rõ ràng Trình Uyên vừa mới nhét chiếc chìa khóa của căn biệt thự này vào tay cô, trông giống hệt với chiếc chìa khóa của căn biệt thự trước đây.
Trình Uyên gật đầu: “Thích không?” Hơi thở Bạch An Tương có phần dồn dập, cô thở dốc hai tiếng nặng nề, sau đó hỏi Trình Uyên: “Trình Uyên, anh nói thật đi, làm sao anh có được căn nhà này?” Bây giờ cô rất lo lắng.
Cô đã từng đến nhà cũ của Trình Uyên rồi, hai năm nay anh có hoàn cảnh như thế nào, Bạch An Tương là người hiểu rõ nhất, cô thật sự không nghĩ ra được, Trình Uyên lấy được nhiều tiền để mua căn nhà xa hoa như vậy từ đâu.
Đánh bạc, ăn cướp, vận chuyển hàng cấm cho người ta vân vân, lập tức xuất hiện trong đầu cô, sác mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Phản ứng của Bạch An Tương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trình Uyên, nhìn thấy cô không những không vui, ngược lại còn lo lắng, Trình Uyên không kiềm được cười gượng: “Yên tâm đi, là tiền đàng hoàng” Thấy vẻ mặt Bạch An Tương vẫn còn hiện rõ sự nghi ngờ, Trình Uyên lập tức nói bừa: “Được rồi được rồi, anh nói thật cho em biết, anh đi làm ở Tập đoàn Tuấn Phong, vì khi học đại học đã học quản lý tài chính, luận văn tốt nghiệp của anh được giải thưởng, chuyện này em cũng biết rồi đúng không, cho nên, vừa đi làm người ta đã cho anh làm quản lý chi nhánh, chỗ này là phần thưởng của tập đoàn” Bạch An Tương nghe vậy, sắc mặt hơi dịu đi: “Làm quản lý chi nhánh thôi mà người ta cho anh hẳn một căn biệt thự sao?” Được rồi, cũng hơi khoa trương quá.
Trình Uyên không kiềm được sờ mũi, dù sao khi nói dối cũng không suy nghĩ nhiều quá, chỉ là thuận miệng nói ra thôi, nghĩ lại thì cũng hơi…
‘Hết cách rồi, chồng em ký khế ước bán thân năm năm, năm năm này đều phải công tác ở Tập đoàn Tuấn Phong, làm việc cho người ta, người ta nhìn thấy anh có lòng, đương nhiên cũng chân thành đối xử tốt với anh” Bạch An Tương không kiềm được gật đầu, dường như cũng tin rồi.
Nhưng mà càng tin, trong lòng cô càng khó chịu.
Bởi vì cô biết rõ bạn học của Trình Uyên là trợ lý của Tập đoàn Tuấn Phong, nếu bây giờ Trình Uyên đang làm việc.
ở Tập đoàn Tuấn Phong, người bạn kia mà không giúp đỡ gì thì Bạch An Tương tuyệt đối không tin, hơn nữa…
Hơn nữa hai căn nhà này, Bạch An Tương cảm thấy chác chắn cũng nhờ Vương Tử Yên nên Tuấn Phong mới phân cho Trình Uyên.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ thật sự chỉ là bạn học? Là bạn học mà lại đối xử tốt với Trình Uyên như vậy sao? “Chẳng lẽ em không thích món quà này sao?”Truy cập trực tiếp vào truyenone để đọc nhiều truyện hay nhé. Trình Uyên thấy Bạch An Tương vẫn không vui thì khó hiểu.
Bạch An Tương mím môi nói: “Người bạn học kia của anh rất đẹp.” Nói xong, xoay người lắc mông bước vào biệt thự.
Trình Uyên ngớ ra.
Bạn học… Xinh đẹp? Ban đêm, bầu trời đầy sao lấp lánh.
Trong một căn phòng nào đó của quán karaoke Nhiệt Lực thành phố Tân Dương, một đám nam nữ đủ mọi màu sắc đang múa may điên cuồng.
€ó cô gái uống quá nhiều được hai người đàn ông đỡ vào góc tối làm một số chuyện không thể miêu tả được.
Ở vị trí chính giữa trên ghế sô pha, có một người đầu trọc, trên mặt anh ta có một vết sẹo do đao chém dài quá nửa gương mặt, lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn.
Mà người ngồi đối diện anh ta, lại chính là Bạch Vĩnh Minh.
“Tôi muốn anh ta gãy tay gãy chân!” Bạch Vĩnh Minh đập.
†ấm ảnh của Trình Uyên xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói với người đầu trọc.
Người đầu trọc cầm tấm ảnh của Trình Uyên, sau khi liếc mắt nhìn xong, lạnh lùng cười: “Không lừa dối cậu Bạch, gần đây chuyện càn quét băng đảng rất nghiêm trọng, các anh em không có lá gan này đâu.” Bạch Vĩnh Minh phất tay: “Ba trăm nghìn.” Người đầu trọc nhíu mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
“Năm trăm nghìn!” Bạch Vĩnh Minh lại ra giá lần nữa.
“Bốp!” Tấm ảnh bị người đầu trọc võ lên bàn trà: “Thống nhất mua bán!” Trình Uyên ép buộc Bạch Vĩnh Minh chui đũng quần nhục nhã, lại mấy lần phá hủy chuyện tốt của anh ta, trong mất Bạch Vĩnh Minh, tên rác rưởi này quả thật là cái đỉnh trong mắt, nhờ bạn học của anh ta là lão Chi giúp anh ta tố cáo Trình Uyên với người đứng sau Vương Tử Yên, nhưng lão Chỉ lại mảng anh ta một trận tối tăm mặt mũi, sau đó còn chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.
Điều này khiến Bạch Vĩnh Minh càng tức giận hơn nữa, bây giờ cách duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra được là, †ìm những kẻ lưu manh trước mặt này, đánh cho Trình Uyên tàn phế.
Sáng ngày hôm sau.
Trình Uyên huýt sáo, cưỡi chiếc xe điện cũ nát chạy ra khỏi biệt thự Vịnh Ánh Trăng, giữa đường gặp mấy nhân viên bảo vệ, đều dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Trình Uyên.
“Đây là giúp việc nhà nào vậy, quá kiêu ngạo rồi.” “Cưỡi một chiếc xe điện mà ra vẻ ghê gớm cái gì chứ?” Hai nhân viên bảo vệ bĩu môi bày ra vẻ mặt khinh thường với Trình Uyên đã đi xa.
Lúc này, nhân viên bảo vệ tối hôm qua đưa chìa khóa cho Trình Uyên lại cười gượng nói: “Hai người đừng nói nữa, không chừng chiếc xe điện kia của người ta còn khảm đá quý đấy” Trình Uyên cưỡi xe điện đi thẳng vào tòa nhà cao tầng Tập đoàn Tuấn Phong, vừa mới cất xe xong, một chiếc xe Sagitar vọt vào đỗ lại bên cạnh cách anh ta không xa.
Từ trên xe Sagitar có một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi, váy dài qua mông, chân đi giày cao gót màu đen, dáng người nóng bỏng bước xuống.
“Thiệu Đình Đình?” Trình Uyên nhìn thấy người đẹp, lập tức ngẩn ra.
Người đẹp nghe thấy có người gọi mình cũng sững sờ: “Trình Uyên?” Thiệu Đình Đình là bạn học cùng đại học với Trình Uyên, hơn nữa khi ấy còn là hoa khôi của đại học bọn họ, cùng lớp với Trình Uyên.
Nói về chuyện ba năm trước, Thiệu Đình Đình là nữ thần trong lòng tất cả nam sinh, Trình Uyên cũng không ngoại lệ, chỉ có điều khi đó Trình Uyên da mặt mỏng, học chung bốn năm hoàn toàn không dám nói chuyện nhiều với Thiệu Đình Đình.
Chênh lệch giữa bọn họ khi đó, trong mắt Trình Uyên chính là tiên nữ thứ chín với đám tay sai dưới trướng Ngưu Ma Vương vậy, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
“Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?” Thiệu Đình Đình mỉm cười hỏi.
Trình Uyên cũng cười: “Tôi đi làm ở đây, còn cô thì sao?” “Cái gì? Anh á?” Thiệu Đình Đình hơi kinh ngạc.
Có lẽ trong mắt cô ta, chỉ một số người có quan hệ chống lưng mới có thể đến làm việc ở Tập đoàn Tuấn Phong, mà Trình Uyên thì nào có quan hệ chó má gì, cho nên cô ta mới giật mình.
Thấy Trình Uyên gật đầu, Thiệu Đình Đình không kiềm được đánh giá Trình Uyên cao hơn một chút: ‘Tôi ấy à, tôi đến tìm Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong bàn bạc một số chuyện” Thiệu Đình Đình vô hình kéo dài khoảng chênh lệch giữa cô ta và Trình Uyên.
Câu nói của cô ta có nghĩa là, tôi đến trò chuyện với ông chủ của các anh, anh chỉ là một nhân viên quèn… Ha ha, còn chưa tiếp xúc được đến trình độ của chúng tôi.
Trình Uyên cũng không để ý đến chuyện này: “Tìm Chủ tịch… Bàn bạc chuyện gì vậy?” Thiệu Đình Đình hơi nhíu mày, nhưng vẫn cười nói: “Có nói anh cũng không hiểu, anh mau đi làm đi, tôi tự đi tìm Chủ tịch của các anh” ‘ờI Thấy Thiệu Đình Đình có vẻ không kiên nhẫn với mình nữa, Trình Uyên rất thức thời chào tạm biệt, cũng không.
trao đổi số điện thoại, chuẩn bị rời đi.
“À đúng rồi Trình Uyên” Lúc này, Thiệu Đình Đình đột nhiên gọi Trình Uyên lại nói: “Cuối tuần này, chúng tôi họp lớp, anh cũng đến nhé.” “Được” Sau khi anh lên tầng, cố tình dặn dò Vương Tử Yên, lát nữa có một người tên là Thiệu Đình Đình đến bàn bạc, cô thông báo lễ tân để cô ta vào đây, cô tiếp đãi.
Một tiếng sau.
Vương Tử Yên bước vào phòng làm việc của Trình Uyên, nói với Trình Uyên: “Chủ tịch, người tên Thiệu Đình Đình kia đến đây để kêu gọi đầu tư” Sau đó đặt một tập tài và một ống thép lên bàn Trình Uyên, tiếp tục nói: “Cô ta nói công ta của bọn họ làm ra sản phẩm mới, trong nước thuộc trình độ hàng đầu, chẳng qua quảng cáo kém một chút, có điều vừa nãy tôi đã gọi điện thoại điều tra rồi, công ty kia của bọn họ sắp phá sản đến nơi rồi, không phải thiếu một ít tiền, mà là thiếu rất nhiều tiền.” Nghe vậy, Trình Uyên nhặt tài liệu trên bàn, nhìn thoáng qua một lượt, lại lật đi lật lại ống thép kia nhìn rất lâu.
“Cô ta nói cần bao nhiêu tiền?” Trình Uyên hỏi.
Vương Tử Yên đáp lại: “Nói cần một trăm triệu, quả thật là trò hề, bị tôi từ chối được.” Trình Uyên phất tay nói: “Gọi điện thoại cho cô ta, nói tôi đầu tư” “Cái gì?’ Vương Tử Yên nghe vậy lập tức mở to hai mắt.
Truyen.one chúc các bạn vui vẻ! Nhớ truyen.one nhé