Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 544
Trong lòng Trần Dật Thần lập tức xuất hiện dự cảm chẳng lành, hơi nặng nề nghe máy, sau đó, trong điện thoại vang lên giọng nói cực kỳ áy náy của Trần Trạch Lý: “Sư thúc Trần, tôi có lỗi với cậu…”
“Có phải Ngọc Nhi xảy ra chuyện không?” Giọng nói của Trần Dật Thần trở nên nặng nề, từ sau khi phát hiện kình khí trong người Lâm Ngọc Nhi, anh vẫn luôn bảo Trần Trạch Lý ở bên cạnh bảo vệ cô ta, Lâm Ngọc Nhi không sao, chắc chắn Trần Trạch Lý sẽ không gọi điện thoại cho anh.
“Vâng… Cô Ngọc Nhi vừa bị người ta bắt đi.” Trần Trạch Lý khó khăn cất lời.
Sau khi nói xong, trái tim Trần Dật Thần lập tức chìm xuống đáy vực, tựa như sấm sét giữa trời quang.
“Thấy rõ dáng vẻ của kẻ đó không?” Trần Dật Thần hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Không có… Không có, hình như đối phương là một đại sư võ đạo, hắn ta chỉ vèo một cái trước mặt tôi thì cô Ngọc Nhi đã biến mất rồi.”
“Tôi biết rồi.” Trần Dật Thần gật đầu một cách nặng nề, chỉ có đại sư võ đạo mới có thể khiến Trần Trạch Lý không kịp phản ứng thôi.
“Sư thúc Trần, tôi có lỗi với cậu, tôi từng đồng ý…” Trần Trạch Lý cực kỳ áy náy.
“Đừng tự trách mình, chuyện này không trách ông, là do tôi sơ sót.” Trần Dật Thần ngắt lời, chuyện này thật sự không thể trách Trần Trạch Lý được, một đại sư võ đạo đích thân ra tay cướp người, Trần Trạch Lý hoàn toàn chẳng là gì cả.
Muốn trách chỉ có thể trách trước đó anh không suy nghĩ chu đáo thôi.
Nhưng anh cũng không có bản lĩnh biết trước, trước khi Sở Dật Phi nói chuyện Cực Đạo chân giải, anh hoàn toàn không ngờ Lâm Ngọc Nhi sẽ có quan hệ với Lâm Thanh Đế.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Trần Dật Thần vô cùng u ám.
Anh không thể xác định được là ai bắt Lâm Ngọc Nhi đi.
Đương nhiên bốn gia tộc lớn là đáng nghi nhất, ngoài ra thì Thương Hội Thiên Thủy cũng có khả năng.
Nếu rơi vào tay bốn gia tộc lớn còn đỡ, dù bọn họ sẽ lợi dụng Lâm Ngọc Nhi mở ra Cực Đạo chân giải, nhưng bọn họ sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của cô ta.
Dù sao Lâm Ngọc Nhi cũng là người đời sau của Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế chưa chết, bọn họ sẽ không dám động vào Lâm Ngọc Nhi.
Lửa giận của tông sư võ đạo, sao bọn họ có thể chịu đựng được.
Bây giờ điều Trần Dật Thần sợ là Lâm Ngọc Nhi bị Thương Hội Thiên Thủy bắt đi.
Thương Hội Thiên Thủy sẽ chẳng quan tâm đến Lâm Thanh Đế gì đó, rất có khả năng bọn họ sẽ giết chết Lâm Ngọc Nhi luôn, chặt đứt ý định tạo nên tông sư của bốn gia tộc lớn.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần gọi điện thoại cho Thạch Phá Quân.
“Anh Thạch, Ngọc Nhi mất tích rồi…”
Trần Dật Thần dùng mấy câu đơn giản nói đầu đuôi mọi chuyện cho Thạch Phá Quân, chuyện đến nước này, trong những người làm nhà nước, chí có một mình Thạch Phá Quân đáng để anh tin tưởng thôi.
“Ý của cậu là có khả năng Ngọc Nhi bị một gia tộc nào đó trong bốn gia tộc lớn hoặc Thương Hội Thiên Thủy bắt đi?” Giọng nói của Thạch Phá Quân trở nên nặng nề một cách hiếm thấy, ông ta không ngờ Lâm Ngọc Nhi trông bình thường lại có lai lịch lớn đến thế.
“Đúng vậy, trước mắt tôi vẫn chưa thể chắc chắn cụ thể là ai, cho nên tôi muốn nhờ anh Thạch mượn sức mạnh nhà nước điều tra giúp tôi, xem người bắt Ngọc Nhi đi có để lại manh mối gì không.” Trần Dật Thần nói.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi điều tra ngay, nhưng cậu đừng ôm hy vọng quá lớn, nếu đối phương thật sự là đại sư võ đạo thì thiết bị theo dõi hiện đại chỉ là vật trang trí với hắn thôi…”
“Tôi biết.” Trần Dật Thần gật nhẹ đầu, võ giả đến cấp bậc Hóa Kình thật sự có rất nhiều thủ đoạn tránh khỏi camera, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có sơ hở, Trần Dật Thần không tin đối phương không để lộ chút sơ hở nào cả.
Sau khi cúp điện thoại của Thạch Phá Quân, Trần Dật Thần ép mình phải bình tĩnh lại.
Anh không thể gửi gắm tất cả hy vọng lên Thạch Phá Quân được, anh cũng phải tự nghĩ cách.
Đầu tiên, chuyện tìm người thế này cần rất nhiều tay sai.
Nhưng ở Trung Hải, anh lại chẳng tin được mấy người.
“Đã đến lúc gọi Hàn Long và Cố Minh Sâm đến rồi.”
Trần Dật Thần lẩm bẩm một câu, vốn dĩ anh còn định bảo Hàn Long và Cố Minh Sâm ở lại Thương Châu, trông coi địa bàn giúp mình, nhưng bây giờ thì không cần phải thế nữa.
Phải mau chóng bảo Hàn Long và Cố Minh Sâm đến Trung Hải, nếu không, một khi anh gặp chuyện gì, trong tay ngay cả một người có thể dùng cũng chẳng có.
Trần Dật Thần gửi tin nhắn cho Hàn Long, sau đó trở về biệt thự số một Hoàng Gia.
Chuyện của Lâm Ngọc Nhi có nôn nóng cũng thế, việc anh cần làm nhất bây giờ là nhanh chóng đề cao thực lực.
Dù trong lần cược giúp Thương Hội Trung Hải này đã lời được Cực Đạo chân giải và sáu mươi nghìn tỷ, nhưng đồng thời anh cũng đã trở thành cái đinh trong mắt những người nào đó.
Còn chưa tính bây giờ giới võ đạo nước N bên kia chỉ hận không thể diệt trừ anh để yên tâm, chỉ nói riêng giới võ đạo nước H cũng chắc chắn sẽ có không ít thiên tài tuyệt thế kiêu căng ngạo mạn đến khiêu chiến anh.
Nếu anh cứ giữ mãi thực lực lúc trước mà không có tiến bộ gì, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành đá kê chân cho những người này.
Cho nên việc anh phải làm bây giờ chỉ có một, đó chính là tu luyện, trở nên mạnh mẽ!
Vào lúc Trần Dật Thần tập trung tu luyện, tin tức Thương Hội Trung Hải giành thắng lợi cũng được lan truyền ra ngoài qua các con đường khác nhau.
Mà Trần Dật Thần là công thần lớn nhất trong lần đánh cược này đương nhiên cũng được mọi người của giới võ đạo biết đến trong một đêm.
Võ Minh, Chiến Minh, Long Minh đại diện nhà nước nước H…
Kiếm Tông, Hình Ý Môn đại diện giới tông phái nước H…
Còn có một vài thế lực võ đạo lâu đời, gia tộc lánh đời…
Đều biết đến một cái tên… Trần Dật Thần!
Trong buổi cá cược, chỉ một cú đấm đã giết chết thiên tài Thần Ẩn, hung hăng giết chết đệ tử của Đao Thánh…
Trần Dật Thần gần như một mình đảo ngược kết quả cá cược.
Dù là Trương Thiên Dụ, đệ tử đứng đầu Long Hổ Sơn hay Vương Kiền, thiên tài số một Kiếm Tông cũng đều làm nền cho Trần Dật Thần trong lần cá cược này.
Mà cảnh giới của Trần Dật Thần cũng được mọi người đồn đãi thành những phiên bản khác nhau.
Một phiên bản là Trần Dật Thần đã là Ám Kình đỉnh cao, một phiên bản khác thì nói Trần Dật Thần đã sớm đột phá Hóa Cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn phá kỷ lục của tông chủ Côn Luân Tông.
Hai phiên bản đều được đồn đãi rất bài bản.
Rất rõ ràng đa số mọi người đều tin phiên bản Ám Kình đỉnh cao kia hơn.
Vì Hóa Kình sơ kỳ hai mươi lăm tuổi thật sự quá khó tin, Trần Dật Thần dù có tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng làm được.
Nhưng Ám Kình đỉnh cao hai mươi lăm tuổi đã rất đáng sợ rồi.
Ít nhất trong giới võ đạo nước H trước mắt, chẳng có mấy thiên tài có thể đột phá đến Ám Kình đỉnh cao lúc hai mươi lăm tuổi.
Núi Côn Luân là một trong bảy hệ thống núi lớn trên thế giới, tọa lạc ở vùng Trung Bộ đại lục Âu Á, bắt ngang bốn quốc gia bao gồm cả nước H từ đông sang tây, là hệ thống núi địa đới độc lập lớn nhất thế giới, cũng là hệ thống núi cách biển xa nhất và có khu vực khô hạn rộng nhất thế giới.
Ở nước H, núi Côn Luân được gọi là núi Tuyết, quanh năm tuyết đọng, còn được rất nhiều dân chúng địa phương gọi là núi Thánh, có rất nhiều câu chuyện thần thoại nhiều màu sắc, ví dụ như tổ miếu Tây Vương Mẫu. Ngoài những điều này, trước giờ núi Côn Luân luôn rất có danh tiếng trong giới võ đạo nước H.
Tất cả những điều này đều là vì sự tồn tại của Côn Luân Tông.
Côn Luân Tông vẫn luôn là một trong những thế lực lớn của giới võ đạo nước H, vì cách xa trung nguyên nên rất ít tham dự vào các cuộc tranh đấu võ lâm, rất kín tiếng.
“Có phải Ngọc Nhi xảy ra chuyện không?” Giọng nói của Trần Dật Thần trở nên nặng nề, từ sau khi phát hiện kình khí trong người Lâm Ngọc Nhi, anh vẫn luôn bảo Trần Trạch Lý ở bên cạnh bảo vệ cô ta, Lâm Ngọc Nhi không sao, chắc chắn Trần Trạch Lý sẽ không gọi điện thoại cho anh.
“Vâng… Cô Ngọc Nhi vừa bị người ta bắt đi.” Trần Trạch Lý khó khăn cất lời.
Sau khi nói xong, trái tim Trần Dật Thần lập tức chìm xuống đáy vực, tựa như sấm sét giữa trời quang.
“Thấy rõ dáng vẻ của kẻ đó không?” Trần Dật Thần hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Không có… Không có, hình như đối phương là một đại sư võ đạo, hắn ta chỉ vèo một cái trước mặt tôi thì cô Ngọc Nhi đã biến mất rồi.”
“Tôi biết rồi.” Trần Dật Thần gật đầu một cách nặng nề, chỉ có đại sư võ đạo mới có thể khiến Trần Trạch Lý không kịp phản ứng thôi.
“Sư thúc Trần, tôi có lỗi với cậu, tôi từng đồng ý…” Trần Trạch Lý cực kỳ áy náy.
“Đừng tự trách mình, chuyện này không trách ông, là do tôi sơ sót.” Trần Dật Thần ngắt lời, chuyện này thật sự không thể trách Trần Trạch Lý được, một đại sư võ đạo đích thân ra tay cướp người, Trần Trạch Lý hoàn toàn chẳng là gì cả.
Muốn trách chỉ có thể trách trước đó anh không suy nghĩ chu đáo thôi.
Nhưng anh cũng không có bản lĩnh biết trước, trước khi Sở Dật Phi nói chuyện Cực Đạo chân giải, anh hoàn toàn không ngờ Lâm Ngọc Nhi sẽ có quan hệ với Lâm Thanh Đế.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Trần Dật Thần vô cùng u ám.
Anh không thể xác định được là ai bắt Lâm Ngọc Nhi đi.
Đương nhiên bốn gia tộc lớn là đáng nghi nhất, ngoài ra thì Thương Hội Thiên Thủy cũng có khả năng.
Nếu rơi vào tay bốn gia tộc lớn còn đỡ, dù bọn họ sẽ lợi dụng Lâm Ngọc Nhi mở ra Cực Đạo chân giải, nhưng bọn họ sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của cô ta.
Dù sao Lâm Ngọc Nhi cũng là người đời sau của Lâm Thanh Đế.
Lâm Thanh Đế chưa chết, bọn họ sẽ không dám động vào Lâm Ngọc Nhi.
Lửa giận của tông sư võ đạo, sao bọn họ có thể chịu đựng được.
Bây giờ điều Trần Dật Thần sợ là Lâm Ngọc Nhi bị Thương Hội Thiên Thủy bắt đi.
Thương Hội Thiên Thủy sẽ chẳng quan tâm đến Lâm Thanh Đế gì đó, rất có khả năng bọn họ sẽ giết chết Lâm Ngọc Nhi luôn, chặt đứt ý định tạo nên tông sư của bốn gia tộc lớn.
Sau khi hít sâu một hơi, Trần Dật Thần gọi điện thoại cho Thạch Phá Quân.
“Anh Thạch, Ngọc Nhi mất tích rồi…”
Trần Dật Thần dùng mấy câu đơn giản nói đầu đuôi mọi chuyện cho Thạch Phá Quân, chuyện đến nước này, trong những người làm nhà nước, chí có một mình Thạch Phá Quân đáng để anh tin tưởng thôi.
“Ý của cậu là có khả năng Ngọc Nhi bị một gia tộc nào đó trong bốn gia tộc lớn hoặc Thương Hội Thiên Thủy bắt đi?” Giọng nói của Thạch Phá Quân trở nên nặng nề một cách hiếm thấy, ông ta không ngờ Lâm Ngọc Nhi trông bình thường lại có lai lịch lớn đến thế.
“Đúng vậy, trước mắt tôi vẫn chưa thể chắc chắn cụ thể là ai, cho nên tôi muốn nhờ anh Thạch mượn sức mạnh nhà nước điều tra giúp tôi, xem người bắt Ngọc Nhi đi có để lại manh mối gì không.” Trần Dật Thần nói.
“Được, bây giờ tôi sẽ đi điều tra ngay, nhưng cậu đừng ôm hy vọng quá lớn, nếu đối phương thật sự là đại sư võ đạo thì thiết bị theo dõi hiện đại chỉ là vật trang trí với hắn thôi…”
“Tôi biết.” Trần Dật Thần gật nhẹ đầu, võ giả đến cấp bậc Hóa Kình thật sự có rất nhiều thủ đoạn tránh khỏi camera, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có sơ hở, Trần Dật Thần không tin đối phương không để lộ chút sơ hở nào cả.
Sau khi cúp điện thoại của Thạch Phá Quân, Trần Dật Thần ép mình phải bình tĩnh lại.
Anh không thể gửi gắm tất cả hy vọng lên Thạch Phá Quân được, anh cũng phải tự nghĩ cách.
Đầu tiên, chuyện tìm người thế này cần rất nhiều tay sai.
Nhưng ở Trung Hải, anh lại chẳng tin được mấy người.
“Đã đến lúc gọi Hàn Long và Cố Minh Sâm đến rồi.”
Trần Dật Thần lẩm bẩm một câu, vốn dĩ anh còn định bảo Hàn Long và Cố Minh Sâm ở lại Thương Châu, trông coi địa bàn giúp mình, nhưng bây giờ thì không cần phải thế nữa.
Phải mau chóng bảo Hàn Long và Cố Minh Sâm đến Trung Hải, nếu không, một khi anh gặp chuyện gì, trong tay ngay cả một người có thể dùng cũng chẳng có.
Trần Dật Thần gửi tin nhắn cho Hàn Long, sau đó trở về biệt thự số một Hoàng Gia.
Chuyện của Lâm Ngọc Nhi có nôn nóng cũng thế, việc anh cần làm nhất bây giờ là nhanh chóng đề cao thực lực.
Dù trong lần cược giúp Thương Hội Trung Hải này đã lời được Cực Đạo chân giải và sáu mươi nghìn tỷ, nhưng đồng thời anh cũng đã trở thành cái đinh trong mắt những người nào đó.
Còn chưa tính bây giờ giới võ đạo nước N bên kia chỉ hận không thể diệt trừ anh để yên tâm, chỉ nói riêng giới võ đạo nước H cũng chắc chắn sẽ có không ít thiên tài tuyệt thế kiêu căng ngạo mạn đến khiêu chiến anh.
Nếu anh cứ giữ mãi thực lực lúc trước mà không có tiến bộ gì, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành đá kê chân cho những người này.
Cho nên việc anh phải làm bây giờ chỉ có một, đó chính là tu luyện, trở nên mạnh mẽ!
Vào lúc Trần Dật Thần tập trung tu luyện, tin tức Thương Hội Trung Hải giành thắng lợi cũng được lan truyền ra ngoài qua các con đường khác nhau.
Mà Trần Dật Thần là công thần lớn nhất trong lần đánh cược này đương nhiên cũng được mọi người của giới võ đạo biết đến trong một đêm.
Võ Minh, Chiến Minh, Long Minh đại diện nhà nước nước H…
Kiếm Tông, Hình Ý Môn đại diện giới tông phái nước H…
Còn có một vài thế lực võ đạo lâu đời, gia tộc lánh đời…
Đều biết đến một cái tên… Trần Dật Thần!
Trong buổi cá cược, chỉ một cú đấm đã giết chết thiên tài Thần Ẩn, hung hăng giết chết đệ tử của Đao Thánh…
Trần Dật Thần gần như một mình đảo ngược kết quả cá cược.
Dù là Trương Thiên Dụ, đệ tử đứng đầu Long Hổ Sơn hay Vương Kiền, thiên tài số một Kiếm Tông cũng đều làm nền cho Trần Dật Thần trong lần cá cược này.
Mà cảnh giới của Trần Dật Thần cũng được mọi người đồn đãi thành những phiên bản khác nhau.
Một phiên bản là Trần Dật Thần đã là Ám Kình đỉnh cao, một phiên bản khác thì nói Trần Dật Thần đã sớm đột phá Hóa Cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn phá kỷ lục của tông chủ Côn Luân Tông.
Hai phiên bản đều được đồn đãi rất bài bản.
Rất rõ ràng đa số mọi người đều tin phiên bản Ám Kình đỉnh cao kia hơn.
Vì Hóa Kình sơ kỳ hai mươi lăm tuổi thật sự quá khó tin, Trần Dật Thần dù có tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không có khả năng làm được.
Nhưng Ám Kình đỉnh cao hai mươi lăm tuổi đã rất đáng sợ rồi.
Ít nhất trong giới võ đạo nước H trước mắt, chẳng có mấy thiên tài có thể đột phá đến Ám Kình đỉnh cao lúc hai mươi lăm tuổi.
Núi Côn Luân là một trong bảy hệ thống núi lớn trên thế giới, tọa lạc ở vùng Trung Bộ đại lục Âu Á, bắt ngang bốn quốc gia bao gồm cả nước H từ đông sang tây, là hệ thống núi địa đới độc lập lớn nhất thế giới, cũng là hệ thống núi cách biển xa nhất và có khu vực khô hạn rộng nhất thế giới.
Ở nước H, núi Côn Luân được gọi là núi Tuyết, quanh năm tuyết đọng, còn được rất nhiều dân chúng địa phương gọi là núi Thánh, có rất nhiều câu chuyện thần thoại nhiều màu sắc, ví dụ như tổ miếu Tây Vương Mẫu. Ngoài những điều này, trước giờ núi Côn Luân luôn rất có danh tiếng trong giới võ đạo nước H.
Tất cả những điều này đều là vì sự tồn tại của Côn Luân Tông.
Côn Luân Tông vẫn luôn là một trong những thế lực lớn của giới võ đạo nước H, vì cách xa trung nguyên nên rất ít tham dự vào các cuộc tranh đấu võ lâm, rất kín tiếng.