Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 568
CHƯƠNG 568: HITO NOKUMA CHẾT
Rồi sau đó…
Hắn ta theo bản năng nhìn về hướng Trần Dật Thần đang ngắm, bỗng thấy Sakuragi Zoe ngã trên mặt đất.
Dưới màn đêm, đầu của Sakuragi Zoe bị đạn bắn trúng, máu tươi nhuốm đầy đất!
Phát hiện này khiến Matsushita Tomohisa sợ hãi gần như nghẹt thở!
Cùng lúc đó, Trần Dật Thần bỏ súng bắn tỉa xuống, mặt không cảm xúc đi tới chỗ Matsushita Tomohisa.
Hết rồi!
Nhìn Trần Dật Thần đi tới, trong lòng Matsushita Tomohisa hiện lên hai chữ này, cả người như bị dùng ma pháp nên cơ thể cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Vì hắn ta dùng chân giữa cũng đoán được, khi Chiba Yoshimasa, Hito Nokumavà năm tên sát thủ của tổ chức Nhẫn Hồn lần lượt bị Trần Dật Thần giết, sát cục mà bọn họ tỉ mỉ bố trị chẳng có uy hiếp nào với Trần Dật Thần!
Dưới màn đêm, người Matsushita Tomohisa run rẩy không thể kiểm soát, hai bắp chân như bị rút gân, đặt trong hầm băng, liên tục lảo đảo, cảm giác đó cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tuy nhiệt độ ban đêm không hề thấp, nhưng hắn ta lại cảm thấy lúc này mình như đang ở trong hầm băng, cả người lạnh buốt, mồ hôi trên trán đổ ròng ròng, mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt nhìn Trần Dật Thần đầy sợ hãi!
“Lên đu quay với tôi.”
Trần Dật Thần dừng lại cách Matsushita Tomohisa ba mét, anh không ra tay với Matsushita Tomohisa, mà mặt không cảm xúc nói.
“Dạ… dạ!”
Bên tai vang lên lời nói của Trần Dật Thần, người Matsushita Tomohisa chấn động, gật đầu nhanh như gà mổ thóc, cảm thấy rất sợ Trần Dật Thần sẽ giết chết hắn ta.
Nói xong, Matsushita Tomohisa hít thở sâu hai lần, trong lòng bình tĩnh một chút, sau đó mới chủ động đi tới chỗ Trần Dật Thần, bước chân vẫn hơi run run.
Trần Dật Thần không nói thêm gì, mặt anh không cảm xúc dẫn Matsushita Tomohisa lên đu quay, đầu tiên là đi ngang qua xác của Chiba Yoshimasa.
“Hít….”
Tuy Matsushita Tomohisa biết Chiba Yoshimasa đã bị Trần Dật Thần giết chết, nhưng khi ông ta thấy xác Chiba Yoshimasa nhuốm máu không nhúc nhích nằm đó thì vẫn bị dọa cho sợ, mà hít một hơi khí lạnh.
Dù gì thì Chiba Yoshimasa cũng là một võ học đại sư thượng nhẫn, đại sư như thế, phóng mắt tìm cả nước N cũng chẳng được mấy người, nhưng khi ông ta đến tay Trần Dật Thần, thì ông ta chẳng gắng nổi nửa phút, đã bị Trần Dật Thần bắn một phát súng bể đầu rồi.
Rồi, khi Matsushita Tomohisa vừa hãi hùng vừa thắc mắc, thân hình Trần Dật Thần lóe lên, giống như quỷ quái mà xuất hiện bên cạnh xác của Chiba Yoshimasa, xốc xác Chiba Yoshimasa lên.
“Cậu ta muốn làm gì?”
Trong lòng Matsushita Tomohisa thắc mắc không thôi nhưng không dám hỏi nhiều, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Trần Dật Thần.
Ông ta nhanh chóng nhìn thấy Hito Nokuma.
Hito Nokuma cũng là Hóa Kình sơ kì nằm trên mặt đất, cả người đều bị máu nhuộm đỏ, thậm chí cả mặt cũng bị nhuộm đỏ.
Ông ta chưa chết, nhưng vì chân, phổi và cả xương sống đều trúng đạn nên gần như đã mất năng lực cử động, nằm ở đó như chó chết mà kéo dài hơi tàn.
Một khắc sau, không chờ Matsushita Tomohisa lấy lại tinh thần sau sự sợ hãi thì Trần Dật Thần xách thi thể Chiba Yoshimasa lên, đi thẳng tới trước người Hito Nokuma.
“Đáng… đáng chết, chúng tôi đều đánh giá thấp cậu!”
Hito Nokuma cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Trần Dật Thần, lời nói đầy ân hận.
Tuy thực lực võ học của Trần Dật Thần chỉ là Hóa Kình sơ kì, cùng lắm là có thể giết chết võ học đại sơ Hóa Kình trung kì thôi, nhưng năng lực tác chiến bằng súng của Trần Dật Thần quá vượt trội, hai thứ cộng lại, thì dù là ông ta và Chiba Yoshimasa là hai người Hóa Kình sơ kì cũng không ăn nổi.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Đáp lại Hito Nokuma chính là bốn tiếng vang, Trần Dật Thần mặt không cảm xúc giơ chân đạp lên cổ chân, cổ tay của Hito Nokuma.
“Răng rắc…”
Cùng với tiếng gãy xương, cổ tay và cổ chân của Hito Nokuma lần lượt gãy, bị nội kình khủng khiếp đè nát bét, máu thịt be bét.
Đến lúc này, Hito Nokuma hoàn toàn mất khả năng chiến đấu!
Làm xong mọi chuyện, Trần Dật Thần mới xách Hito Nokuma lên như xác gà con.
Cùng lúc đó, hai thanh kiếm trong tay áo của Hito Nokuma rơi xuống đất.
“Cậu… Cậu đúng là quá cẩn thận…”
Hito Nokuma cười thảm thiết, ông ta định nhân lúc Trần Dật Thần lơ là mà bất ngờ hạ sát thủ, lấy thanh kiếm trong tay đánh úp Trần Dật Thần, ai ngờ Trần Dật Thần bóp chết luôn cái cơ hội này.
Không trả lời, hai tay Trần Dật Thần một tay xách xác Chiba Yoshimasa một tay xác Hito Nokuma đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, dẫn Matsushita Tomohisa tiếp tục đi tới đu quay.
“Cậu ta… Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
Đi, rồi đi, trong lòng Matsushita Tomohisa lại nổi lên thắc mắc này, nhưng vẫn không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Trần Dật Thần.
Dưới đu quay, còn ba mươi tinh anh của Nhẫn Hồn thuộc sáu đội đang tụ tập lại theo chị thỉ của Matsushita Tomohisa trước đó.
Còn chín tên nhẫn giả của Nhẫn Đường thì vẫn hành động theo kế hoạch, núp trong bụi cây.
“Lâu lắm rồi chưa nghe thấy tiếng súng, chắc chiến đấu kết thúc rồi nhỉ?”
Đột nhiên, một tinh anh Nhẫn Hồn không nhịn được hỏi, ban nãy anh ta bị Trần Dật Thần giết phát sợ, gần như vừa lăn vừa bò đến đây.
Lúc này, tuy bên cạnh anh ta là đồng bạn đang tụ tập lại, hơn nữa còn cầm súng, nhưng anh ta vẫn không có cảm giác an toàn.
“Chuyện này mà còn cần nói nữa sao? Chiba đại sư và Hito Nokuma đại sư liên thủ xuất kích, mười Trần Dật Thần cũng không đủ đỡ lại!” Một tên tinh anh Nhẫn Hồn khác nói, anh ta khác tên cao to nói đầu tiên, anh ta không hề sợ hãi.
Bởi vì anh ta tin chắc rằng Trần Dật Thần đã bị giết chết!
“Anh ấy còn sống không?”
Trong buồng lái đu quay, Lâm Ngọc Nhi bị trói trên ghế nên không thể nhìn hết mọi chuyện bên dưới, sau khi nghe loáng thoáng lời nói của tên cao to đó, trong lòng lo lắng, mặt đầy lo âu và bất an.
“Mẹ nó, nếu cái tên Trần Dật Thần đó không đánh lén khiến chúng ta trở tay không kịp, thì sao nhiều anh em của chúng ta chết đi thế được chứ?”
“Đúng thế, nếu từ đầu Chiba đại sư và Hito Nokuma đại sư đã ra tay thì tên Trần Dật Thần đó chẳng thể tùy tiện giết nhiều người của chúng ta thế được…”
Đáp lại Lâm Ngọc Nhi là từng tiếng tranh luận, gần như mọi người đều cho rằng Trần Dật Thần đã bị giết chết, nhưng khi tên cao to sau cùng vừa nói được một nửa thì thấy cổ họng như bị ai bóp lại, không thể nào nói được nửa lời.
Trong màn đêm, anh ta trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nhìn lên trước rồi như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất cõi đời này vậy!
Soạt soạt soạt soạt soạt…
Rồi càng nhiều ánh mắt nhìn lên trước, bốn phía đu quay trở nên cực kì yên tĩnh.
Dù là những tên tinh anh Nhẫn Hồn còn lại, hay là chín tên nhẫn giả, bọn họ đều đồng loạt nhìn lên trước.
Nhờ ánh đèn yếu ớt, có thể thấy được trên mặt bọn họ viết đầy chữ không tin nổi!
Bởi vì, khi nhìn sáng, bọn họ có thể thấy rõ Trần Dật Thần xách Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma, dẫn Matsushita Tomohisa từ đằng kia tới đây!
Không thể tin sao?
Một khắc sau, không chờ những tinh anh Nhẫn Hồn đó và chín nhẫn giả lấy lại tinh thần, Trần Dật Thần ra tay.
Rồi sau đó…
Hắn ta theo bản năng nhìn về hướng Trần Dật Thần đang ngắm, bỗng thấy Sakuragi Zoe ngã trên mặt đất.
Dưới màn đêm, đầu của Sakuragi Zoe bị đạn bắn trúng, máu tươi nhuốm đầy đất!
Phát hiện này khiến Matsushita Tomohisa sợ hãi gần như nghẹt thở!
Cùng lúc đó, Trần Dật Thần bỏ súng bắn tỉa xuống, mặt không cảm xúc đi tới chỗ Matsushita Tomohisa.
Hết rồi!
Nhìn Trần Dật Thần đi tới, trong lòng Matsushita Tomohisa hiện lên hai chữ này, cả người như bị dùng ma pháp nên cơ thể cứng ngắc tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Vì hắn ta dùng chân giữa cũng đoán được, khi Chiba Yoshimasa, Hito Nokumavà năm tên sát thủ của tổ chức Nhẫn Hồn lần lượt bị Trần Dật Thần giết, sát cục mà bọn họ tỉ mỉ bố trị chẳng có uy hiếp nào với Trần Dật Thần!
Dưới màn đêm, người Matsushita Tomohisa run rẩy không thể kiểm soát, hai bắp chân như bị rút gân, đặt trong hầm băng, liên tục lảo đảo, cảm giác đó cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tuy nhiệt độ ban đêm không hề thấp, nhưng hắn ta lại cảm thấy lúc này mình như đang ở trong hầm băng, cả người lạnh buốt, mồ hôi trên trán đổ ròng ròng, mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt nhìn Trần Dật Thần đầy sợ hãi!
“Lên đu quay với tôi.”
Trần Dật Thần dừng lại cách Matsushita Tomohisa ba mét, anh không ra tay với Matsushita Tomohisa, mà mặt không cảm xúc nói.
“Dạ… dạ!”
Bên tai vang lên lời nói của Trần Dật Thần, người Matsushita Tomohisa chấn động, gật đầu nhanh như gà mổ thóc, cảm thấy rất sợ Trần Dật Thần sẽ giết chết hắn ta.
Nói xong, Matsushita Tomohisa hít thở sâu hai lần, trong lòng bình tĩnh một chút, sau đó mới chủ động đi tới chỗ Trần Dật Thần, bước chân vẫn hơi run run.
Trần Dật Thần không nói thêm gì, mặt anh không cảm xúc dẫn Matsushita Tomohisa lên đu quay, đầu tiên là đi ngang qua xác của Chiba Yoshimasa.
“Hít….”
Tuy Matsushita Tomohisa biết Chiba Yoshimasa đã bị Trần Dật Thần giết chết, nhưng khi ông ta thấy xác Chiba Yoshimasa nhuốm máu không nhúc nhích nằm đó thì vẫn bị dọa cho sợ, mà hít một hơi khí lạnh.
Dù gì thì Chiba Yoshimasa cũng là một võ học đại sư thượng nhẫn, đại sư như thế, phóng mắt tìm cả nước N cũng chẳng được mấy người, nhưng khi ông ta đến tay Trần Dật Thần, thì ông ta chẳng gắng nổi nửa phút, đã bị Trần Dật Thần bắn một phát súng bể đầu rồi.
Rồi, khi Matsushita Tomohisa vừa hãi hùng vừa thắc mắc, thân hình Trần Dật Thần lóe lên, giống như quỷ quái mà xuất hiện bên cạnh xác của Chiba Yoshimasa, xốc xác Chiba Yoshimasa lên.
“Cậu ta muốn làm gì?”
Trong lòng Matsushita Tomohisa thắc mắc không thôi nhưng không dám hỏi nhiều, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Trần Dật Thần.
Ông ta nhanh chóng nhìn thấy Hito Nokuma.
Hito Nokuma cũng là Hóa Kình sơ kì nằm trên mặt đất, cả người đều bị máu nhuộm đỏ, thậm chí cả mặt cũng bị nhuộm đỏ.
Ông ta chưa chết, nhưng vì chân, phổi và cả xương sống đều trúng đạn nên gần như đã mất năng lực cử động, nằm ở đó như chó chết mà kéo dài hơi tàn.
Một khắc sau, không chờ Matsushita Tomohisa lấy lại tinh thần sau sự sợ hãi thì Trần Dật Thần xách thi thể Chiba Yoshimasa lên, đi thẳng tới trước người Hito Nokuma.
“Đáng… đáng chết, chúng tôi đều đánh giá thấp cậu!”
Hito Nokuma cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Trần Dật Thần, lời nói đầy ân hận.
Tuy thực lực võ học của Trần Dật Thần chỉ là Hóa Kình sơ kì, cùng lắm là có thể giết chết võ học đại sơ Hóa Kình trung kì thôi, nhưng năng lực tác chiến bằng súng của Trần Dật Thần quá vượt trội, hai thứ cộng lại, thì dù là ông ta và Chiba Yoshimasa là hai người Hóa Kình sơ kì cũng không ăn nổi.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Đáp lại Hito Nokuma chính là bốn tiếng vang, Trần Dật Thần mặt không cảm xúc giơ chân đạp lên cổ chân, cổ tay của Hito Nokuma.
“Răng rắc…”
Cùng với tiếng gãy xương, cổ tay và cổ chân của Hito Nokuma lần lượt gãy, bị nội kình khủng khiếp đè nát bét, máu thịt be bét.
Đến lúc này, Hito Nokuma hoàn toàn mất khả năng chiến đấu!
Làm xong mọi chuyện, Trần Dật Thần mới xách Hito Nokuma lên như xác gà con.
Cùng lúc đó, hai thanh kiếm trong tay áo của Hito Nokuma rơi xuống đất.
“Cậu… Cậu đúng là quá cẩn thận…”
Hito Nokuma cười thảm thiết, ông ta định nhân lúc Trần Dật Thần lơ là mà bất ngờ hạ sát thủ, lấy thanh kiếm trong tay đánh úp Trần Dật Thần, ai ngờ Trần Dật Thần bóp chết luôn cái cơ hội này.
Không trả lời, hai tay Trần Dật Thần một tay xách xác Chiba Yoshimasa một tay xác Hito Nokuma đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, dẫn Matsushita Tomohisa tiếp tục đi tới đu quay.
“Cậu ta… Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
Đi, rồi đi, trong lòng Matsushita Tomohisa lại nổi lên thắc mắc này, nhưng vẫn không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Trần Dật Thần.
Dưới đu quay, còn ba mươi tinh anh của Nhẫn Hồn thuộc sáu đội đang tụ tập lại theo chị thỉ của Matsushita Tomohisa trước đó.
Còn chín tên nhẫn giả của Nhẫn Đường thì vẫn hành động theo kế hoạch, núp trong bụi cây.
“Lâu lắm rồi chưa nghe thấy tiếng súng, chắc chiến đấu kết thúc rồi nhỉ?”
Đột nhiên, một tinh anh Nhẫn Hồn không nhịn được hỏi, ban nãy anh ta bị Trần Dật Thần giết phát sợ, gần như vừa lăn vừa bò đến đây.
Lúc này, tuy bên cạnh anh ta là đồng bạn đang tụ tập lại, hơn nữa còn cầm súng, nhưng anh ta vẫn không có cảm giác an toàn.
“Chuyện này mà còn cần nói nữa sao? Chiba đại sư và Hito Nokuma đại sư liên thủ xuất kích, mười Trần Dật Thần cũng không đủ đỡ lại!” Một tên tinh anh Nhẫn Hồn khác nói, anh ta khác tên cao to nói đầu tiên, anh ta không hề sợ hãi.
Bởi vì anh ta tin chắc rằng Trần Dật Thần đã bị giết chết!
“Anh ấy còn sống không?”
Trong buồng lái đu quay, Lâm Ngọc Nhi bị trói trên ghế nên không thể nhìn hết mọi chuyện bên dưới, sau khi nghe loáng thoáng lời nói của tên cao to đó, trong lòng lo lắng, mặt đầy lo âu và bất an.
“Mẹ nó, nếu cái tên Trần Dật Thần đó không đánh lén khiến chúng ta trở tay không kịp, thì sao nhiều anh em của chúng ta chết đi thế được chứ?”
“Đúng thế, nếu từ đầu Chiba đại sư và Hito Nokuma đại sư đã ra tay thì tên Trần Dật Thần đó chẳng thể tùy tiện giết nhiều người của chúng ta thế được…”
Đáp lại Lâm Ngọc Nhi là từng tiếng tranh luận, gần như mọi người đều cho rằng Trần Dật Thần đã bị giết chết, nhưng khi tên cao to sau cùng vừa nói được một nửa thì thấy cổ họng như bị ai bóp lại, không thể nào nói được nửa lời.
Trong màn đêm, anh ta trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nhìn lên trước rồi như nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất cõi đời này vậy!
Soạt soạt soạt soạt soạt…
Rồi càng nhiều ánh mắt nhìn lên trước, bốn phía đu quay trở nên cực kì yên tĩnh.
Dù là những tên tinh anh Nhẫn Hồn còn lại, hay là chín tên nhẫn giả, bọn họ đều đồng loạt nhìn lên trước.
Nhờ ánh đèn yếu ớt, có thể thấy được trên mặt bọn họ viết đầy chữ không tin nổi!
Bởi vì, khi nhìn sáng, bọn họ có thể thấy rõ Trần Dật Thần xách Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma, dẫn Matsushita Tomohisa từ đằng kia tới đây!
Không thể tin sao?
Một khắc sau, không chờ những tinh anh Nhẫn Hồn đó và chín nhẫn giả lấy lại tinh thần, Trần Dật Thần ra tay.