Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
CHƯƠNG 84: CẬU CHỦ TRẦN THA MẠNG!
Trần Dật Thần còn chưa lên tiếng, Lâm Đại Dũng đã quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài và nói: “Cậu chủ Trần, tha mạng, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn con thơ ba tuổi, tôi có mắt không tròng…”
Trần Dật Thần nhíu mày, anh còn chưa làm gì sao Lâm Đại Dũng lại như thế này.
“Tôi cũng không định gây rắc rối cho anh.” Trần Dật Thần xua tay nói, anh thật sự không định gây rắc rối cho Lâm Đại Dũng, như vậy mất giá quá.
“Cám ơn cậu chủ Trần! Cám ơn cậu chủ Trần!” Lâm Đại Dũng gần như ù té chạy, trong lòng còn mang mười tám đời tổ tông Trang Hách Nhân ra ân cần thăm hỏi một lượt.
Trang Hách Nhân ở bên cạnh tái nhợt, bắp chân bắt đầu run lên.
Sắc mặt của Chu Cảnh Văn cũng không còn từ nào để diễn tả, nếu Trần Dật Thần thực sự là chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long thì có lẽ còn tốt hơn, bởi vì hắn ta chưa cống hiến gì nhiều cho công ty bất động sản Đại Long, không có công lao cũng có khổ lao nên sẽ bỏ qua cho hắn ta.
Nhưng vấn đề là, Trần Dật Thần là chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long!
Địa vị của hắn ta còn cao hơn cả chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long! Trần Dật Thần muốn xử hắn ta, hoàn toàn không cần gì lý do!
“Ông chủ Trang, ông xem cái đèn đường này…” Trần Dật Thần không để ý đến Chu Cảnh Văn, mà mỉm cười nhìn về phía Trang Hách Nhân.
Trang Hách Nhân muốn khóc, đánh chết hắn ta cũng không ngờ, hắn ta sẽ gặp một người đáng sợ như Trần Dật Thần trên tàu, rõ ràng công ty bất động sản Đại Long mà hắn ta mơ không tới này lại chính là sản nghiệp của Trần Dật Thần.
Thế mà hắn ta còn dám ba hoa, muốn Trần Dật Thần nói tên cho hắn ta biết để tìm việc cho Trần Dật Thần.
“Cậu chủ Trần, tha mạng…” Trang Hách Nhân cũng quỳ phịch xuống đất.
“Cặp mắt chó của tôi không biết nhìn người, cậu rộng lượng hãy xem tôi chả ra gì, bỏ qua cho tôi…” Trang Hách Nhân nói xong liền bắt đầu tự tát mặt mình, tát rất mạnh, không chút nương tay, âm rất là vang dội.
“Kiều tổng, tôi cũng sai, tôi không nên dung túng cho em họ mình đến mức khiến cậu ta to gan lớn mật, ngay cả cậu chủ Trần cũng dám trêu, xin Kiều tổng trách phạt.” Chu Cảnh Văn trầm giọng nói, lúc này hắn ta tất nhiên là không thể chỉ bo bo lấy mình, không đếm xỉa đến chuyện này, chỉ có chủ động thừa nhận sai lầm, mới còn đường sống.
Kiều Tiêu Nguyệt không để ý đến Chu Cảnh Văn, mà nhìn về phía Trần Dật Thần, chỉ có Trần Dật Thần mới có thể làm chủ.
“Thôi bỏ đi, đi thôi.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, anh cũng lười so đo với Trang Hách Nhân, tin rằng sau khi trải qua chuyện, hắn ta cũng không dám ngông cuồng như vậy nữa.
Loại tiểu nhân này, rất khó sống lâu.
“Cám ơn cậu chủ Trần! Cám ơn cậu chủ Trần!” Trang Hách Nhân cảm động đến rơi nước mắt, vốn tưởng rằng Trần Dật Thần hôm nay ít nhất cũng sẽ phế một chân hắn ta để trừng phạt, nhưng không ngờ Trần Dật Thần lại rộng lượng như vậy.
Kỳ thật Trang Hách Nhân không biết rằng cũng không phải Trần Dật Thần rộng lượng, mà là Trần Dật Thần cảm thấy so đo với loại tiểu nhân như hắn ta mất thân phận quá.
“Chu Cảnh Văn, sau khi trở về, tự mình báo cáo với bộ phận hậu cần đi.” Kiều Tiêu Nguyệt thản nhiên nhìn thoáng qua Chu Cảnh Văn, nói, Trần Dật Thần có thể không so đo với Chu Cảnh Văn, nhưng còn mặt mũi của cô nữa.
Bộ phận hậu cần? Như vậy thì có khác gì đuổi hắn ta ra khỏi công ty bất động sản Đại Long chứ? Chu Cảnh Văn mặt xám như tro nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cám ơn Kiều tổng.”
“Cậu chủ Trần, chúng ta lên xe đi, biệt thự của anh ở Kim Lăng, tôi đã cho người đến dọn dẹp xong rồi.” Kiều Tiêu Nguyệt cười nói.
“Không cần, cô chỉ cần tìm một khách sạn gần đây và đưa chúng tôi đến đó là được.” Trần Dật Thần lắc đầu nói, anh ta còn phải nghĩ biện pháp cứu Cố Minh Sâm nên tất nhiên là không thể làm cao, để nhà họ Bạch phát hiện ra thì không hay lắm.
“Vâng, cậu chủ Trần.” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Kiều Tiêu Nguyệt cũng không dám hỏi nhiều.
Lập tức Trần Dật Thần cùng A Hào ngồi chiếc Rolls-Royce mang biển số 8888.
Liễu Y Y ở đằng xa vẫn nhìn đoàn xe Rolls-Royce rời đi, trong lòng như trút được gánh nặng, cô ta rất sợ hãi, sợ Trần Dật Thần là người hẹp hòi sẽ tìm cô ta kiếm phiền phức.
Nhưng cũng may là cô ta đã nghĩ quá nhiều, Trần Dật Thần từ đầu đến cuối cũng không thèm ngó ngàng gì đến cô ta.
Lúc này, khi nghĩ đến việc Trần Dật Thần hờ hững với cô ta lúc ở trên tàu, Liễu Y Y đột nhiên xấu hổ và tức muốn chết, người ta hoàn toàn không có ý chơi trò lạt mềm buộc chặt mà toàn do chính cô ta tự sướng.
Mười phút sau khi đội Rolls-Ross rời đi, một chiếc Porsche khác đến quảng trường.
Nhìn thấy Porsche, Liễu Y Y lúc này mới khôi phục thần thái.
“Cục cưng, con không sao chứ.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng vội đi tới trước mặt Liễu Y Y.
Liễu Y Y lắc đầu, nói: “Mẹ, con không sao.”
“Cục cưng, chẳng phải con nói đã gặp một số người ghê tởm trên tàu sao? Bọn họ có phải đã làm gì con không? Nói cho mẹ, mẹ sẽ xử họ!” Người phụ nữ ân cần hỏi.
Liễu Y Y đỏ mặt, nói: “Mẹ, không có, là con hiểu lầm người ta.”
“Thực không có?” Người phụ nữ hồ nghi nhìn Liễu Y Y.
Liễu Y Y vội vàng lắc đầu: “Thực không có.”
“Đúng rồi, mẹ, mẹ có biết người đứng sau lưng Kiều Tiêu Nguyệt là ai không?” Liễu Y Y hỏi, cô ta rất muốn biết, Trần Dật Thần rốt cuộc có thân phận và bối cảnh thế nào.
“Kiều Tiêu Nguyệt?!” Sắc mặt bà ta thay đổi, vội vàng hỏi: “Con gái, con hỏi người phụ nữ đó làm gì, đừng nói là con đắc tội với người ta nhé?”
Liễu Y Y gượng cười: “Không có, vừa rồi con mới thấy cô ta dẫn theo một đoàn người đến đây đón người…”
“Bối cảnh của Kiều Tiêu Nguyệt thì mẹ cũng không biết, nhưng mẹ từng nghe ông nội con đề cập qua một lần, xuất thân của cô ấy rất đáng sợ, và gia tộc đứng đằng sau cô ấy được xếp vào top 5 những siêu đại gia ở nước H.” Sắc mặt của bà ta nghiêm nghị khi nói, đồng thời trong lòng cũng đang tò mò, hay là có người nào đó trong gia tộc đứng sau lưng Kiều Tiêu Nguyệt đến Kim Lăng ?
“Lai lịch lớn như vậy?” Liễu Y Y bị dọa sợ rồi, cô ta tưởng mình đánh giá rất cao thân phận của Trần Dật Thần, nhưng không ngờ cô vẫn còn xem nhẹ như vậy. Có thể xếp vào top năm cả nước thì nhà họ Liễu bọn họ hoàn toàn không đáng được nhắc tới.
“Con gái đừng nghĩ nhiều như vậy, không có gì ngạc nhiên, nhà chúng ta, đời này cũng sẽ không có quan hệ gì với loại gia tộc đó, mau về với mẹ đi. Cậu chủ Bạch còn ở nhà chờ con đó.” Bà ta vội vàng nói.
“Bạch Quảng Nghĩa?” Liễu Y Y chua xót, nói: “Mẹ, con không muốn gặp anh ta.”
Bạch Quảng Nghĩa là đối tượng kết hôn do gia đình sắp đặt cho cô, nhưng Liễu Y Y thực sự không có tình cảm với Bạch Quảng Nghĩa. Bạch Quảng Nghĩa là một công tử ăn chơi có tiếng ở Kim Lăng, chỉ riêng đại học Kim Lăng của cô ta đã có mấy chục nữ sinh bị Bạch Quảng Nghĩa làm cho có thai, Liễu Y Y ghét nhất loại háo sắc như vậy.
“Cục cưng, con nói bậy bạ gì đó! Ba con khó khăn lắm mới giới thiệu con với cậu ấy, nếu bây giờ con không gặp anh ta thì chẳng phải làm khó cho ba con sao? Hơn nữa cũng không thể không nể mặt cậu chủ Bạch được.” Bà ta nghiêm túc nói, nhà họ Liễu chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba ở Kim Lăng, còn nhà họ Bạch lại là gia tộc hạng hai, thậm chí còn là một gia tộc lớn mạnh trong số các gia tộc hạng hai, có thể nói, hiện tại là nhà họ Liễu bọn họ là đũa mốc chòi mâm son đối với nhà họ Bạch.
“Nhưng, Bạch Quảng Nghĩa anh ta…” Liễu Y Y bĩu môi, muốn nói Bạch Quảng Nghĩa háo sắc.
Trần Dật Thần còn chưa lên tiếng, Lâm Đại Dũng đã quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài và nói: “Cậu chủ Trần, tha mạng, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn con thơ ba tuổi, tôi có mắt không tròng…”
Trần Dật Thần nhíu mày, anh còn chưa làm gì sao Lâm Đại Dũng lại như thế này.
“Tôi cũng không định gây rắc rối cho anh.” Trần Dật Thần xua tay nói, anh thật sự không định gây rắc rối cho Lâm Đại Dũng, như vậy mất giá quá.
“Cám ơn cậu chủ Trần! Cám ơn cậu chủ Trần!” Lâm Đại Dũng gần như ù té chạy, trong lòng còn mang mười tám đời tổ tông Trang Hách Nhân ra ân cần thăm hỏi một lượt.
Trang Hách Nhân ở bên cạnh tái nhợt, bắp chân bắt đầu run lên.
Sắc mặt của Chu Cảnh Văn cũng không còn từ nào để diễn tả, nếu Trần Dật Thần thực sự là chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long thì có lẽ còn tốt hơn, bởi vì hắn ta chưa cống hiến gì nhiều cho công ty bất động sản Đại Long, không có công lao cũng có khổ lao nên sẽ bỏ qua cho hắn ta.
Nhưng vấn đề là, Trần Dật Thần là chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long!
Địa vị của hắn ta còn cao hơn cả chủ tịch của công ty bất động sản Đại Long! Trần Dật Thần muốn xử hắn ta, hoàn toàn không cần gì lý do!
“Ông chủ Trang, ông xem cái đèn đường này…” Trần Dật Thần không để ý đến Chu Cảnh Văn, mà mỉm cười nhìn về phía Trang Hách Nhân.
Trang Hách Nhân muốn khóc, đánh chết hắn ta cũng không ngờ, hắn ta sẽ gặp một người đáng sợ như Trần Dật Thần trên tàu, rõ ràng công ty bất động sản Đại Long mà hắn ta mơ không tới này lại chính là sản nghiệp của Trần Dật Thần.
Thế mà hắn ta còn dám ba hoa, muốn Trần Dật Thần nói tên cho hắn ta biết để tìm việc cho Trần Dật Thần.
“Cậu chủ Trần, tha mạng…” Trang Hách Nhân cũng quỳ phịch xuống đất.
“Cặp mắt chó của tôi không biết nhìn người, cậu rộng lượng hãy xem tôi chả ra gì, bỏ qua cho tôi…” Trang Hách Nhân nói xong liền bắt đầu tự tát mặt mình, tát rất mạnh, không chút nương tay, âm rất là vang dội.
“Kiều tổng, tôi cũng sai, tôi không nên dung túng cho em họ mình đến mức khiến cậu ta to gan lớn mật, ngay cả cậu chủ Trần cũng dám trêu, xin Kiều tổng trách phạt.” Chu Cảnh Văn trầm giọng nói, lúc này hắn ta tất nhiên là không thể chỉ bo bo lấy mình, không đếm xỉa đến chuyện này, chỉ có chủ động thừa nhận sai lầm, mới còn đường sống.
Kiều Tiêu Nguyệt không để ý đến Chu Cảnh Văn, mà nhìn về phía Trần Dật Thần, chỉ có Trần Dật Thần mới có thể làm chủ.
“Thôi bỏ đi, đi thôi.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, anh cũng lười so đo với Trang Hách Nhân, tin rằng sau khi trải qua chuyện, hắn ta cũng không dám ngông cuồng như vậy nữa.
Loại tiểu nhân này, rất khó sống lâu.
“Cám ơn cậu chủ Trần! Cám ơn cậu chủ Trần!” Trang Hách Nhân cảm động đến rơi nước mắt, vốn tưởng rằng Trần Dật Thần hôm nay ít nhất cũng sẽ phế một chân hắn ta để trừng phạt, nhưng không ngờ Trần Dật Thần lại rộng lượng như vậy.
Kỳ thật Trang Hách Nhân không biết rằng cũng không phải Trần Dật Thần rộng lượng, mà là Trần Dật Thần cảm thấy so đo với loại tiểu nhân như hắn ta mất thân phận quá.
“Chu Cảnh Văn, sau khi trở về, tự mình báo cáo với bộ phận hậu cần đi.” Kiều Tiêu Nguyệt thản nhiên nhìn thoáng qua Chu Cảnh Văn, nói, Trần Dật Thần có thể không so đo với Chu Cảnh Văn, nhưng còn mặt mũi của cô nữa.
Bộ phận hậu cần? Như vậy thì có khác gì đuổi hắn ta ra khỏi công ty bất động sản Đại Long chứ? Chu Cảnh Văn mặt xám như tro nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cám ơn Kiều tổng.”
“Cậu chủ Trần, chúng ta lên xe đi, biệt thự của anh ở Kim Lăng, tôi đã cho người đến dọn dẹp xong rồi.” Kiều Tiêu Nguyệt cười nói.
“Không cần, cô chỉ cần tìm một khách sạn gần đây và đưa chúng tôi đến đó là được.” Trần Dật Thần lắc đầu nói, anh ta còn phải nghĩ biện pháp cứu Cố Minh Sâm nên tất nhiên là không thể làm cao, để nhà họ Bạch phát hiện ra thì không hay lắm.
“Vâng, cậu chủ Trần.” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Kiều Tiêu Nguyệt cũng không dám hỏi nhiều.
Lập tức Trần Dật Thần cùng A Hào ngồi chiếc Rolls-Royce mang biển số 8888.
Liễu Y Y ở đằng xa vẫn nhìn đoàn xe Rolls-Royce rời đi, trong lòng như trút được gánh nặng, cô ta rất sợ hãi, sợ Trần Dật Thần là người hẹp hòi sẽ tìm cô ta kiếm phiền phức.
Nhưng cũng may là cô ta đã nghĩ quá nhiều, Trần Dật Thần từ đầu đến cuối cũng không thèm ngó ngàng gì đến cô ta.
Lúc này, khi nghĩ đến việc Trần Dật Thần hờ hững với cô ta lúc ở trên tàu, Liễu Y Y đột nhiên xấu hổ và tức muốn chết, người ta hoàn toàn không có ý chơi trò lạt mềm buộc chặt mà toàn do chính cô ta tự sướng.
Mười phút sau khi đội Rolls-Ross rời đi, một chiếc Porsche khác đến quảng trường.
Nhìn thấy Porsche, Liễu Y Y lúc này mới khôi phục thần thái.
“Cục cưng, con không sao chứ.” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng vội đi tới trước mặt Liễu Y Y.
Liễu Y Y lắc đầu, nói: “Mẹ, con không sao.”
“Cục cưng, chẳng phải con nói đã gặp một số người ghê tởm trên tàu sao? Bọn họ có phải đã làm gì con không? Nói cho mẹ, mẹ sẽ xử họ!” Người phụ nữ ân cần hỏi.
Liễu Y Y đỏ mặt, nói: “Mẹ, không có, là con hiểu lầm người ta.”
“Thực không có?” Người phụ nữ hồ nghi nhìn Liễu Y Y.
Liễu Y Y vội vàng lắc đầu: “Thực không có.”
“Đúng rồi, mẹ, mẹ có biết người đứng sau lưng Kiều Tiêu Nguyệt là ai không?” Liễu Y Y hỏi, cô ta rất muốn biết, Trần Dật Thần rốt cuộc có thân phận và bối cảnh thế nào.
“Kiều Tiêu Nguyệt?!” Sắc mặt bà ta thay đổi, vội vàng hỏi: “Con gái, con hỏi người phụ nữ đó làm gì, đừng nói là con đắc tội với người ta nhé?”
Liễu Y Y gượng cười: “Không có, vừa rồi con mới thấy cô ta dẫn theo một đoàn người đến đây đón người…”
“Bối cảnh của Kiều Tiêu Nguyệt thì mẹ cũng không biết, nhưng mẹ từng nghe ông nội con đề cập qua một lần, xuất thân của cô ấy rất đáng sợ, và gia tộc đứng đằng sau cô ấy được xếp vào top 5 những siêu đại gia ở nước H.” Sắc mặt của bà ta nghiêm nghị khi nói, đồng thời trong lòng cũng đang tò mò, hay là có người nào đó trong gia tộc đứng sau lưng Kiều Tiêu Nguyệt đến Kim Lăng ?
“Lai lịch lớn như vậy?” Liễu Y Y bị dọa sợ rồi, cô ta tưởng mình đánh giá rất cao thân phận của Trần Dật Thần, nhưng không ngờ cô vẫn còn xem nhẹ như vậy. Có thể xếp vào top năm cả nước thì nhà họ Liễu bọn họ hoàn toàn không đáng được nhắc tới.
“Con gái đừng nghĩ nhiều như vậy, không có gì ngạc nhiên, nhà chúng ta, đời này cũng sẽ không có quan hệ gì với loại gia tộc đó, mau về với mẹ đi. Cậu chủ Bạch còn ở nhà chờ con đó.” Bà ta vội vàng nói.
“Bạch Quảng Nghĩa?” Liễu Y Y chua xót, nói: “Mẹ, con không muốn gặp anh ta.”
Bạch Quảng Nghĩa là đối tượng kết hôn do gia đình sắp đặt cho cô, nhưng Liễu Y Y thực sự không có tình cảm với Bạch Quảng Nghĩa. Bạch Quảng Nghĩa là một công tử ăn chơi có tiếng ở Kim Lăng, chỉ riêng đại học Kim Lăng của cô ta đã có mấy chục nữ sinh bị Bạch Quảng Nghĩa làm cho có thai, Liễu Y Y ghét nhất loại háo sắc như vậy.
“Cục cưng, con nói bậy bạ gì đó! Ba con khó khăn lắm mới giới thiệu con với cậu ấy, nếu bây giờ con không gặp anh ta thì chẳng phải làm khó cho ba con sao? Hơn nữa cũng không thể không nể mặt cậu chủ Bạch được.” Bà ta nghiêm túc nói, nhà họ Liễu chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba ở Kim Lăng, còn nhà họ Bạch lại là gia tộc hạng hai, thậm chí còn là một gia tộc lớn mạnh trong số các gia tộc hạng hai, có thể nói, hiện tại là nhà họ Liễu bọn họ là đũa mốc chòi mâm son đối với nhà họ Bạch.
“Nhưng, Bạch Quảng Nghĩa anh ta…” Liễu Y Y bĩu môi, muốn nói Bạch Quảng Nghĩa háo sắc.