“Thường có người hỏi, có nhiều bạn bè không? Tôi nói, không nhiều. Trả lời như vậy, nhưng hoàn toàn không khiến tôi xấu hổ. Có thể đạt được sự trầm mặc hay là lưu giữ trạng thái yên lặng không nói lời nào, đối với tôi mà nói là một sự tự do. Sự tư do như vậy, chỉ có trong lúc một mình bạn ngắm nhìn bầu trời xanh làn mây trắng, mới cảm giác được” Tôi đọc được những dòng này vào một buổi chiều không nắng gắt, trời vừa dứt mưa. Mây che khuất lòng tôi, chẳng biết tỏ cùng ai.
Cứ tưởng rằng cuộc đời này cứ mãi vô vị rồi già cỗi đi như vậy, nhưng biết sao được, chắc có lẽ do ông trời thương cảm đã đưa em đến bên cạnh tôi, một người chưa từng biết dịu dàng là gì nhưng lại có thể thắt bím tóc cho em, cùng em đi công viên, học nấu ăn cùng em trải qua những thứ bình dị nhất trong cuộc đời là thứ vui nhất có trong cuộc đời tẻ nhạt của tôi
Người mà anh thích chính là em, trước kia cũng vậy mà bây giờ hay sau này cũng chỉ mình em…