-
Chương 34
Căn phòng này rất rộng, ánh sáng cũng thực tốt, nhưng vì bên ngoài trời còn đổ mưa nên cả căn phòng trông có hơi u ám.
Bạch Kính bật đèn, nhìn thấy người đang nằm bất động trên giường cách mình một khoảng không xa, bước chân khựng lại, qua một lúc lâu sau mới từ từ bước tới.
Lý Thư Ý vẫn đang trong cơn sốt cao, lúc ngủ trông có vẻ cực kì khó chịu, đôi mày nhíu chặt phát ra từng hơi thở nặng nề.
Không biết là do bộ quần áo của bệnh nhân quá rộng, hay là do thân người quá mức gầy yếu, từ trong ống tay áo, cổ tay lộ ra một đoạn mảnh khảnh đến đáng sợ.
Bạch Kính nắm lấy tay Lý Thư Ý.
Ngón tay trắng nõn thon dài, lòng bàn tay mềm mại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, rất đẹp. Bạch Kính nhìn ngắm, đột nhiên nhớ về chuyện quá khứ.
Năm đó trong lúc cuộc chiến với Tần gia đang đến hồi ác liệt nhất, hắn cùng với Lý Thư Ý đã ở trong văn phòng ba ngày không ngủ. Vì quá mệt mỏi, Bạch Kính đang xem tài liệu thế nhưng bất tri bát giác đã ngủ lúc nào không hay. Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang gối lên đùi của Lý Thư Ý, trên người hắn còn đắp thêm chiếc áo khoác, tay Lý Thư Ý nhẹ nhàng đặt trên đôi mắt của hắn, vì hắn mà che đi ánh nắng chói mắt ở bên ngoài.
Bên tai vang lên âm thanh từng trang giấy được lật một cách hết sức cẩn thận, lúc Bạch Kính dậy mới phát hiện Lý Thư Ý đã chỉnh sửa hết toàn bộ tài liệu. Việc nào phải do hắn đích thân xử lý, việc nào chỉ cần hắn ký tên, việc nào quan trọng cần làm trước, việc nào có thể hoãn lại, tất cả đều được phân ra hoàn chỉnh.
Bạch Kính sớm đã không nhớ rõ lúc đó Lý Thư Ý nói gì, không nhớ rõ biểu cảm trên khuôn mặt y lúc đó là gì, cũng không nhớ rõ sau đó y có đi nghỉ ngơi hay không. Chỉ có một ấn tượng duy nhất, đó chính là cảm xúc lúc ngón tay lành lạnh kia nhẹ nhàng đụng chạm vào mi mắt của mình.
Bạch Kính lặng lẽ lật mua bàn tay của y lại, lúc này mới nhìn thấy ở đoạn giữa ngón trỏ và ngón giữa có một vết sẹo kéo dài đến lòng bàn tay, cắt đứt đường sinh mệnh của y.
Thật giống như có ý nói cuộc sống của người này, sẽ đột ngột kết thúc vào một thời điểm nào đó.
Đột nhiên trong lòng Bạch Kính lại nảy lên cái suy nghĩ này nên có chút không vui, lại nhìn vết sẹo càng thấy nó không vừa mắt, nghĩ thầm về sau nhất định sẽ đem Lý Thư Ý đi xóa sẹo, tốt nhất là có thể khiến cho nó trở về hình dáng của trước kia.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay của Lý Thư Ý lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa ở trong phòng.
Một lúc sau, Tả Minh Viễn bước vào hỏi hắn có muốn ăn gì hay không, Bạch Kính lắc đầu.
Hắn không thấy Đường Tuyết và Cận Ngôn, hỏi hai người nọ đi đâu rồi, Tả Minh Viễn nói Cận Ngôn đến nghĩa trang lấy hành lý của Lý Thư Ý, còn Đường Tuyết thì nghe tin Lý Thư Ý phải nằm viện theo dõi mấy hôm nên đã về khách sạn lấy cho y ít quần áo để tắm rửa.
Bạch Kính sửng sốt: “Phải nằm viện?”
“Đúng vậy, Đường Tuyết vừa mới đi hỏi qua bác sĩ Ngụy.”
Bạch Kính nhíu mày, hắn vốn nghĩ chờ Lý Thư Ý truyền nước xong, sẽ đem người về nhà.
Dường như Tả Minh Viễn nhìn ra suy nghĩ của hắn, đang muốn mở miệng khuyên hắn hiện giờ để Lý Thư Ý ở lại bệnh viện là biện pháp an toàn nhất, thì thấy Bạch Kính đột nhiên đứng lên ấn chuông thông báo trên đầu giường của Lý Thư Ý.
Tả Minh Viễn nhìn qua, lúc này mới phát hiện bình thuốc đầu tiên được truyền xong rồi. Thì ra tên Bạch Kính này trong lúc nói chuyện với anh, đôi mắt vẫn không rời khỏi cái người đang nằm trên giường bệnh kia. Nhất thời tâm tình của Tả Minh Viễn vô cùng phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì.
Thuốc là do đích thân Ngụy Trạch đến để đổi.
Lý Thư Ý phải truyền tận bốn bình. Bình đầu tiên là bình nhỏ nhất tốc độ truyền cũng hơi nhanh một chút, nhưng ba bình sau đều có dược hiệu mạnh hơn, nên chỉ có thể điều chỉnh tốc độ truyền vào một cách chậm nhất, nếu không cơ thể y sẽ không chịu đựng được.
Ngụy Trạch sờ trán của y, thuốc sẽ không có tác dụng nhanh đến như vậy, nên nhiệt độ cũng tạm thời chưa hạ bớt, nhưng mà hô hấp đã ổn định hơn rất nhiều.
Ngụy Trạch liếc nhìn cái tên Bạch Kính nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào mình nói: “Hai người về đi, ở đây cũng vô dụng, hôm nay anh ấy sẽ không tỉnh lại đâu.”
Cho dù không kể đến những bình thuốc này có chứa một ít thuốc an thần, thì Lý Thư Ý vẫn đang sốt cao như vậy, tạm thời sẽ không thể tỉnh lại.
Bạch Kính không nói chuyện, ánh mắt dừng trên mặt của Lý Thư Ý, hắn nhìn y một hồi, lại trở về ghế sofa ngồi xuống.
Hắn không đi, Ngụy Trạch cũng không thể đuổi người, cậu cầm lấy bình thuốc rỗng rời khỏi phòng bệnh.
Cận Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy hành lý của Lý Thư Ý, lại đi tìm Đường Tuyết để lấy quần áo của y.
Vốn dĩ Đường Tuyết muốn cùng về bệnh viện với cậu, nhưng mà cô vừa mới trở về, trong nhà lại có việc gấp đã chờ cô vài hôm, nhất thời cũng không đi được.
Cận Ngôn thấy di động của cô cứ vang lên không ngừng, biểu tình rất là bực bội, đành trấn an nói: “Chị Đường Tuyết chị có việc cứ đi trước, em sẽ chăm sóc cho chú Lý chị yên tâm.”
Đường Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến trong nhà còn có việc gấp, bất đắc dĩ cười nói: “Được, vất vả cho em rồi.”
Cận Ngôn nói tạm biệt với Đường Tuyết lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Cậu nghĩ tới việc Lý Thư Ý nằm ở phòng bệnh một mình lại thêm phần lo lắng, đỗ xe xong liền chạy một mạch lên lầu. Kết quả cậu vừa mới bước vào phòng bệnh, mới phát hiện Bạch Kính và Tả Minh Viễn cũng ở đó, vẻ mặt Cận Ngôn sững sờ đứng luôn tại chỗ.
Tả Minh Viễn nhìn cậu mồ hôi đầy đầu, quần áo cũng dính ướt, nhịn không được lại hạ giọng nhắc nhở: “Cậu vội vội vàng vàng đi đầu thai à?”
Cận Ngôn ngượng ngùng mà cười một cái, nhẹ nhàng đặt bao đồ lên bàn, lại đưa tay lau sạch mồ hôi trên mặt. Cậu nhìn thấy Bạch Kính ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lẽo, trong lòng có chút căng thẳng, còn nghĩ là Bạch Kính đang trách cậu với Đường Tuyết đi quá lâu, để hắn ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Cận Ngôn hướng mặt tới Bạch Kính, khẩn trương đến độ nói lắp: “Bạch….. Bạch tiên sinh ngài trở về đi, chuyện hôm nay cảm ơn ngài…………….”
Tả Minh Viễn nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ, cả buổi tối Bạch Kính chưa ăn gì, anh cũng khuyên theo: “Cậu trở về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với cậu.”
Bạch Kính còn chưa nói gì, Cận Ngôn đã lên tiếng trước: “Chú Tả chú cũng về đi, mình con ở đây là được rồi.”
Bạch Kính đứng lên, hỏi Cận Ngôn: “Biết số điện thoại của tôi không?”
Cận Ngôn có chút quẫn bách: “Không biết…..”
Bạch Kính đọc một dãy số, Cận Ngôn luống cuống tay chân đem di dộng ra mà lưu vào.
Bạch Kính nói: “Có việc gì thì lập tức gọi cho tôi.”
Cận Ngôn gật đầu: “Dạ Bạch tiên sinh.”
Bạch Kính đi ra ngoài, thấy Tả Minh Viễn vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, nhíu mày nhìn anh một cái, Tả Minh Viễn mới hoàn hồn lại chạy nhanh theo ra ngoài.
Bạch Kính bước ra cửa vừa đi vừa nói: “Anh liên hệ với Đường Tuyết, việc trong tay Lý Thư Ý đều giao lại, nói cô ấy sắp xếp lại hết các tài liệu có liên quan, sáng mai đặt lên bàn làm việc của tôi.”
“Được, tôi biết rồi.” Tả Minh Viễn đi theo sau hắn mà lên tiếng.
Bạch Kính về đến nhà, bác Ngô vừa thấy hắn liền đón hỏi: “Thiếu gia đã ăn cơm chưa?”
Bạch Kính đem áo khoác gác qua một bên, có chút mệt mỏi nói: “Vẫn chưa.”
Hắn đang định nói cho nhà bếp làm chút đồ ăn, thì dì Trương người chuyên chăm sóc cho Ninh Việt đã đẩy Ninh Việt từ trong phòng ra, cười nói: “Bạch tiên sinh mau ngồi đi, có thể ăn cơm được rồi.”
Bạch Kính đưa mắt nhìn Ninh Việt một cái, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Dì Trương đi vào phòng bếp, rất nhanh đã đem ra mấy món ăn mà Bạch Kính thích.
Ninh Việt cầm lấy chén múc canh, đặt trong tay Bạch Kính lại còn dặn dò: “Cẩn thận nóng.”
Bạch Kính vẫn nhìn cậu ta mà không nói lời nào, Ninh Việt có chút ngượng ngùng cười nói: “Em lo anh vẫn chưa ăn cơm tối, nên nói dì Trương vẫn giữ nóng đồ ăn.”
Bạch Kính cầm lấy chén đũa, nói một tiếng cảm ơn với Ninh Việt.
Lúc ăn cơm Ninh Việt một câu cũng không hỏi, cậu ta không hỏi Bạch Kính đi đâu, làm cái gì, tại sao bây giờ mới trở về, chỉ yên lặng mà gắp thức ăn cho Bạch Kính, hoặc là gắp gừng tỏi những thứ hắn không thích ăn bỏ ra ngoài.
Bác Ngô đứng ở bên cạnh nhìn, không biết vì sao lại nghĩ tới Lý Thư Ý, thầm thở dài một hơi. Người nọ bao giờ sẽ làm những việc như thế này, lúc y cùng Bạch Kính ăn cơm vẫn là cơm ai người đó ăn, cho dù có mở miệng nói chuyện, cũng sẽ là nói chuyện công việc, làm sao có thể nhẹ nhàng ân cần như vậy được.
Bác Ngô không muốn nhìn nữa, xoay người đinh rời khỏi đó, đột nhiện Bạch Kính ngăn ông lại.
Bác Ngô ngừng bước chân.
“Lý Thư Ý nằm viện, ngày mai bác sắp xếp người tới bệnh viện đưa cơm đi.” Hắn dừng một chút lại nói, “Cơm ba bữa đều phải đưa.”
Bác Ngô trừng lớn mắt, xoay người trở về bên cạnh Bạch Kính gấp giọng hỏi: “Tại sao lại nằm viện, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mắc mưa, người sốt cao.”
Bạch Kính nói xong, tâm tình bác Ngô mới thoáng thả lỏng, còn may là không phải bị thương hay bệnh nan y gì đó.
Ông cũng không rảnh mà hỏi nhiều nữa, vội vàng đi vào phòng bếp cho người hầm canh, mới đi được vài bước Ninh Việt đột nhiên gọi ông lại: “Bác Ngô.”
Bác Ngô quay đầu nhìn cậu ta.
“Cháu nhớ chị của cháu có đưa cho cháu ít thuốc hạ sốt, bác Ngô xem xem có thể sử dụng thì lấy ra dùng đi.”
Ninh Tuệ chuẩn bị cho Ninh Việt rất nhiều thuốc trung y, có thể sắc uống, cũng có thể làm thuốc bổ, tất cả đều là loại thượng hạng, người bình thường nhất định không mua được.
Bác Ngô gật đầu: “Dạ cậu Ninh.”
Bác Ngô đi rồi, Ninh Việt cũng không hỏi thêm gì, chờ Bạch Kính ăn xong, cậu ta chỉ nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bạch Kính thích một Ninh Việt biết tiến biết lùi, thích sự dịu dàng săn sóc của cậu ta, thích sự hiểu chuyện đúng chừng mực của cậu ta, sẽ không khiến cho người khác cảm thấy khó xử cũng không hung hăng mà dọa người. Mỗi một lời nói mỗi một động tác của Ninh Việt, bao gồm cách làm việc của cậu ta, đều là những gì mà Bạch Kính nghĩ một tình nhân nên có.
Nhưng mà đối mặt với một Ninh Việt hoàn mỹ vô khuyết như vậy, hiện tại trong lòng hắn một chút cảm giác động tâm cũng không có, đầu óc đều là lời nói nghẹn ngào của Lý Thư Ý “Anh yêu Ninh Việt, em sẽ biến mình thành Ninh Việt.”
Bạch Kính nhớ lại tình cảnh lúc đó, tim đột nhiên nhói lên.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cầm lấy áo khoác đi lên lầu, lúc đi lên còn nói với Ninh Việt chúc ngủ ngon.
Ninh Việt cũng cười trả lời hắn: “Ngủ ngon.”
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Kính nữa, nụ cười trên khóe miệng Ninh Việt mới phai nhạt dần.
Người bên ngoài đều cho rằng cậu ta là chủ nhân của ngôi nhà này.
Người bên ngoài đều nhận định cậu ta mới chính là người Bạch Kính chân chính yêu thương.
Người bên ngoài đều cho rằng bọn họ tâm ý tương thông sớm định một đời.
Nhưng mà bọn họ không biết, sau khi Lý Thư Ý dọn đi, Bạch Kính cũng chưa từng rời khỏi căn phòng kia.
Cũng không có ai biết, Bạch Kính từ đầu đến cuối đều chưa từng chạm qua cậu ta, dù chỉ là một cái hôn môi.
Không sai, là chính miệng Bạch Kính thừa nhận bản thân không yêu Lý Thư Ý.
Cậu ta nhắm mắt lại thầm nghĩ, nhưng mà anh ấy yêu mày sao? Ninh Việt.
Bạch Kính bật đèn, nhìn thấy người đang nằm bất động trên giường cách mình một khoảng không xa, bước chân khựng lại, qua một lúc lâu sau mới từ từ bước tới.
Lý Thư Ý vẫn đang trong cơn sốt cao, lúc ngủ trông có vẻ cực kì khó chịu, đôi mày nhíu chặt phát ra từng hơi thở nặng nề.
Không biết là do bộ quần áo của bệnh nhân quá rộng, hay là do thân người quá mức gầy yếu, từ trong ống tay áo, cổ tay lộ ra một đoạn mảnh khảnh đến đáng sợ.
Bạch Kính nắm lấy tay Lý Thư Ý.
Ngón tay trắng nõn thon dài, lòng bàn tay mềm mại, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, rất đẹp. Bạch Kính nhìn ngắm, đột nhiên nhớ về chuyện quá khứ.
Năm đó trong lúc cuộc chiến với Tần gia đang đến hồi ác liệt nhất, hắn cùng với Lý Thư Ý đã ở trong văn phòng ba ngày không ngủ. Vì quá mệt mỏi, Bạch Kính đang xem tài liệu thế nhưng bất tri bát giác đã ngủ lúc nào không hay. Chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang gối lên đùi của Lý Thư Ý, trên người hắn còn đắp thêm chiếc áo khoác, tay Lý Thư Ý nhẹ nhàng đặt trên đôi mắt của hắn, vì hắn mà che đi ánh nắng chói mắt ở bên ngoài.
Bên tai vang lên âm thanh từng trang giấy được lật một cách hết sức cẩn thận, lúc Bạch Kính dậy mới phát hiện Lý Thư Ý đã chỉnh sửa hết toàn bộ tài liệu. Việc nào phải do hắn đích thân xử lý, việc nào chỉ cần hắn ký tên, việc nào quan trọng cần làm trước, việc nào có thể hoãn lại, tất cả đều được phân ra hoàn chỉnh.
Bạch Kính sớm đã không nhớ rõ lúc đó Lý Thư Ý nói gì, không nhớ rõ biểu cảm trên khuôn mặt y lúc đó là gì, cũng không nhớ rõ sau đó y có đi nghỉ ngơi hay không. Chỉ có một ấn tượng duy nhất, đó chính là cảm xúc lúc ngón tay lành lạnh kia nhẹ nhàng đụng chạm vào mi mắt của mình.
Bạch Kính lặng lẽ lật mua bàn tay của y lại, lúc này mới nhìn thấy ở đoạn giữa ngón trỏ và ngón giữa có một vết sẹo kéo dài đến lòng bàn tay, cắt đứt đường sinh mệnh của y.
Thật giống như có ý nói cuộc sống của người này, sẽ đột ngột kết thúc vào một thời điểm nào đó.
Đột nhiên trong lòng Bạch Kính lại nảy lên cái suy nghĩ này nên có chút không vui, lại nhìn vết sẹo càng thấy nó không vừa mắt, nghĩ thầm về sau nhất định sẽ đem Lý Thư Ý đi xóa sẹo, tốt nhất là có thể khiến cho nó trở về hình dáng của trước kia.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay của Lý Thư Ý lại, ngồi xuống chiếc ghế sofa ở trong phòng.
Một lúc sau, Tả Minh Viễn bước vào hỏi hắn có muốn ăn gì hay không, Bạch Kính lắc đầu.
Hắn không thấy Đường Tuyết và Cận Ngôn, hỏi hai người nọ đi đâu rồi, Tả Minh Viễn nói Cận Ngôn đến nghĩa trang lấy hành lý của Lý Thư Ý, còn Đường Tuyết thì nghe tin Lý Thư Ý phải nằm viện theo dõi mấy hôm nên đã về khách sạn lấy cho y ít quần áo để tắm rửa.
Bạch Kính sửng sốt: “Phải nằm viện?”
“Đúng vậy, Đường Tuyết vừa mới đi hỏi qua bác sĩ Ngụy.”
Bạch Kính nhíu mày, hắn vốn nghĩ chờ Lý Thư Ý truyền nước xong, sẽ đem người về nhà.
Dường như Tả Minh Viễn nhìn ra suy nghĩ của hắn, đang muốn mở miệng khuyên hắn hiện giờ để Lý Thư Ý ở lại bệnh viện là biện pháp an toàn nhất, thì thấy Bạch Kính đột nhiên đứng lên ấn chuông thông báo trên đầu giường của Lý Thư Ý.
Tả Minh Viễn nhìn qua, lúc này mới phát hiện bình thuốc đầu tiên được truyền xong rồi. Thì ra tên Bạch Kính này trong lúc nói chuyện với anh, đôi mắt vẫn không rời khỏi cái người đang nằm trên giường bệnh kia. Nhất thời tâm tình của Tả Minh Viễn vô cùng phức tạp, cũng không biết nên nói cái gì.
Thuốc là do đích thân Ngụy Trạch đến để đổi.
Lý Thư Ý phải truyền tận bốn bình. Bình đầu tiên là bình nhỏ nhất tốc độ truyền cũng hơi nhanh một chút, nhưng ba bình sau đều có dược hiệu mạnh hơn, nên chỉ có thể điều chỉnh tốc độ truyền vào một cách chậm nhất, nếu không cơ thể y sẽ không chịu đựng được.
Ngụy Trạch sờ trán của y, thuốc sẽ không có tác dụng nhanh đến như vậy, nên nhiệt độ cũng tạm thời chưa hạ bớt, nhưng mà hô hấp đã ổn định hơn rất nhiều.
Ngụy Trạch liếc nhìn cái tên Bạch Kính nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào mình nói: “Hai người về đi, ở đây cũng vô dụng, hôm nay anh ấy sẽ không tỉnh lại đâu.”
Cho dù không kể đến những bình thuốc này có chứa một ít thuốc an thần, thì Lý Thư Ý vẫn đang sốt cao như vậy, tạm thời sẽ không thể tỉnh lại.
Bạch Kính không nói chuyện, ánh mắt dừng trên mặt của Lý Thư Ý, hắn nhìn y một hồi, lại trở về ghế sofa ngồi xuống.
Hắn không đi, Ngụy Trạch cũng không thể đuổi người, cậu cầm lấy bình thuốc rỗng rời khỏi phòng bệnh.
Cận Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất đi lấy hành lý của Lý Thư Ý, lại đi tìm Đường Tuyết để lấy quần áo của y.
Vốn dĩ Đường Tuyết muốn cùng về bệnh viện với cậu, nhưng mà cô vừa mới trở về, trong nhà lại có việc gấp đã chờ cô vài hôm, nhất thời cũng không đi được.
Cận Ngôn thấy di động của cô cứ vang lên không ngừng, biểu tình rất là bực bội, đành trấn an nói: “Chị Đường Tuyết chị có việc cứ đi trước, em sẽ chăm sóc cho chú Lý chị yên tâm.”
Đường Tuyết gật gật đầu, nghĩ đến trong nhà còn có việc gấp, bất đắc dĩ cười nói: “Được, vất vả cho em rồi.”
Cận Ngôn nói tạm biệt với Đường Tuyết lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Cậu nghĩ tới việc Lý Thư Ý nằm ở phòng bệnh một mình lại thêm phần lo lắng, đỗ xe xong liền chạy một mạch lên lầu. Kết quả cậu vừa mới bước vào phòng bệnh, mới phát hiện Bạch Kính và Tả Minh Viễn cũng ở đó, vẻ mặt Cận Ngôn sững sờ đứng luôn tại chỗ.
Tả Minh Viễn nhìn cậu mồ hôi đầy đầu, quần áo cũng dính ướt, nhịn không được lại hạ giọng nhắc nhở: “Cậu vội vội vàng vàng đi đầu thai à?”
Cận Ngôn ngượng ngùng mà cười một cái, nhẹ nhàng đặt bao đồ lên bàn, lại đưa tay lau sạch mồ hôi trên mặt. Cậu nhìn thấy Bạch Kính ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lẽo, trong lòng có chút căng thẳng, còn nghĩ là Bạch Kính đang trách cậu với Đường Tuyết đi quá lâu, để hắn ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Cận Ngôn hướng mặt tới Bạch Kính, khẩn trương đến độ nói lắp: “Bạch….. Bạch tiên sinh ngài trở về đi, chuyện hôm nay cảm ơn ngài…………….”
Tả Minh Viễn nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ, cả buổi tối Bạch Kính chưa ăn gì, anh cũng khuyên theo: “Cậu trở về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với cậu.”
Bạch Kính còn chưa nói gì, Cận Ngôn đã lên tiếng trước: “Chú Tả chú cũng về đi, mình con ở đây là được rồi.”
Bạch Kính đứng lên, hỏi Cận Ngôn: “Biết số điện thoại của tôi không?”
Cận Ngôn có chút quẫn bách: “Không biết…..”
Bạch Kính đọc một dãy số, Cận Ngôn luống cuống tay chân đem di dộng ra mà lưu vào.
Bạch Kính nói: “Có việc gì thì lập tức gọi cho tôi.”
Cận Ngôn gật đầu: “Dạ Bạch tiên sinh.”
Bạch Kính đi ra ngoài, thấy Tả Minh Viễn vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, nhíu mày nhìn anh một cái, Tả Minh Viễn mới hoàn hồn lại chạy nhanh theo ra ngoài.
Bạch Kính bước ra cửa vừa đi vừa nói: “Anh liên hệ với Đường Tuyết, việc trong tay Lý Thư Ý đều giao lại, nói cô ấy sắp xếp lại hết các tài liệu có liên quan, sáng mai đặt lên bàn làm việc của tôi.”
“Được, tôi biết rồi.” Tả Minh Viễn đi theo sau hắn mà lên tiếng.
Bạch Kính về đến nhà, bác Ngô vừa thấy hắn liền đón hỏi: “Thiếu gia đã ăn cơm chưa?”
Bạch Kính đem áo khoác gác qua một bên, có chút mệt mỏi nói: “Vẫn chưa.”
Hắn đang định nói cho nhà bếp làm chút đồ ăn, thì dì Trương người chuyên chăm sóc cho Ninh Việt đã đẩy Ninh Việt từ trong phòng ra, cười nói: “Bạch tiên sinh mau ngồi đi, có thể ăn cơm được rồi.”
Bạch Kính đưa mắt nhìn Ninh Việt một cái, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Dì Trương đi vào phòng bếp, rất nhanh đã đem ra mấy món ăn mà Bạch Kính thích.
Ninh Việt cầm lấy chén múc canh, đặt trong tay Bạch Kính lại còn dặn dò: “Cẩn thận nóng.”
Bạch Kính vẫn nhìn cậu ta mà không nói lời nào, Ninh Việt có chút ngượng ngùng cười nói: “Em lo anh vẫn chưa ăn cơm tối, nên nói dì Trương vẫn giữ nóng đồ ăn.”
Bạch Kính cầm lấy chén đũa, nói một tiếng cảm ơn với Ninh Việt.
Lúc ăn cơm Ninh Việt một câu cũng không hỏi, cậu ta không hỏi Bạch Kính đi đâu, làm cái gì, tại sao bây giờ mới trở về, chỉ yên lặng mà gắp thức ăn cho Bạch Kính, hoặc là gắp gừng tỏi những thứ hắn không thích ăn bỏ ra ngoài.
Bác Ngô đứng ở bên cạnh nhìn, không biết vì sao lại nghĩ tới Lý Thư Ý, thầm thở dài một hơi. Người nọ bao giờ sẽ làm những việc như thế này, lúc y cùng Bạch Kính ăn cơm vẫn là cơm ai người đó ăn, cho dù có mở miệng nói chuyện, cũng sẽ là nói chuyện công việc, làm sao có thể nhẹ nhàng ân cần như vậy được.
Bác Ngô không muốn nhìn nữa, xoay người đinh rời khỏi đó, đột nhiện Bạch Kính ngăn ông lại.
Bác Ngô ngừng bước chân.
“Lý Thư Ý nằm viện, ngày mai bác sắp xếp người tới bệnh viện đưa cơm đi.” Hắn dừng một chút lại nói, “Cơm ba bữa đều phải đưa.”
Bác Ngô trừng lớn mắt, xoay người trở về bên cạnh Bạch Kính gấp giọng hỏi: “Tại sao lại nằm viện, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mắc mưa, người sốt cao.”
Bạch Kính nói xong, tâm tình bác Ngô mới thoáng thả lỏng, còn may là không phải bị thương hay bệnh nan y gì đó.
Ông cũng không rảnh mà hỏi nhiều nữa, vội vàng đi vào phòng bếp cho người hầm canh, mới đi được vài bước Ninh Việt đột nhiên gọi ông lại: “Bác Ngô.”
Bác Ngô quay đầu nhìn cậu ta.
“Cháu nhớ chị của cháu có đưa cho cháu ít thuốc hạ sốt, bác Ngô xem xem có thể sử dụng thì lấy ra dùng đi.”
Ninh Tuệ chuẩn bị cho Ninh Việt rất nhiều thuốc trung y, có thể sắc uống, cũng có thể làm thuốc bổ, tất cả đều là loại thượng hạng, người bình thường nhất định không mua được.
Bác Ngô gật đầu: “Dạ cậu Ninh.”
Bác Ngô đi rồi, Ninh Việt cũng không hỏi thêm gì, chờ Bạch Kính ăn xong, cậu ta chỉ nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bạch Kính thích một Ninh Việt biết tiến biết lùi, thích sự dịu dàng săn sóc của cậu ta, thích sự hiểu chuyện đúng chừng mực của cậu ta, sẽ không khiến cho người khác cảm thấy khó xử cũng không hung hăng mà dọa người. Mỗi một lời nói mỗi một động tác của Ninh Việt, bao gồm cách làm việc của cậu ta, đều là những gì mà Bạch Kính nghĩ một tình nhân nên có.
Nhưng mà đối mặt với một Ninh Việt hoàn mỹ vô khuyết như vậy, hiện tại trong lòng hắn một chút cảm giác động tâm cũng không có, đầu óc đều là lời nói nghẹn ngào của Lý Thư Ý “Anh yêu Ninh Việt, em sẽ biến mình thành Ninh Việt.”
Bạch Kính nhớ lại tình cảnh lúc đó, tim đột nhiên nhói lên.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cầm lấy áo khoác đi lên lầu, lúc đi lên còn nói với Ninh Việt chúc ngủ ngon.
Ninh Việt cũng cười trả lời hắn: “Ngủ ngon.”
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Bạch Kính nữa, nụ cười trên khóe miệng Ninh Việt mới phai nhạt dần.
Người bên ngoài đều cho rằng cậu ta là chủ nhân của ngôi nhà này.
Người bên ngoài đều nhận định cậu ta mới chính là người Bạch Kính chân chính yêu thương.
Người bên ngoài đều cho rằng bọn họ tâm ý tương thông sớm định một đời.
Nhưng mà bọn họ không biết, sau khi Lý Thư Ý dọn đi, Bạch Kính cũng chưa từng rời khỏi căn phòng kia.
Cũng không có ai biết, Bạch Kính từ đầu đến cuối đều chưa từng chạm qua cậu ta, dù chỉ là một cái hôn môi.
Không sai, là chính miệng Bạch Kính thừa nhận bản thân không yêu Lý Thư Ý.
Cậu ta nhắm mắt lại thầm nghĩ, nhưng mà anh ấy yêu mày sao? Ninh Việt.