Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 432
Cho tới nay, Trương Dương vẫn luôn tin tưởng "Tiên Đạo Mạn Mạn" là một loại võ công thần kỳ nhất
"Tiên Đạo Mạn Mạn" thần kỳ ở chỗ không những có thể xé rách không gian thông đạo, hấp thu không gian năng lượng, thậm chí còn có thể thay đổi phương hướng sóng vô tuyến điện. Nói cách khác "Tiên Đạo Mạn Mạn" có thể khống chế không gian tin tức truyền bá, ít nhất, Trương Dương có thể làm được trong phạm vi nhỏ.
Về phần lần trước tiến vào thế giới Vietwriter/com đuổi giết Đại hòa thượng, bản thân Trương Dương cũng thủy chung không thể giải thích, tựa hồ, rất khó tưởng tượng một thân thể người có thể không thông qua môi giới tiến vào thế giới Vietwriter/com. Mặc dù chính là một loại tinh thần lực tiến vào, nhưng đối với một thế giới ảo như Vietwriter/com mà nói, đây đã là một loại xâm lấn.
Cảm nhận được tin tức hung lệ trong không trung kia đã bị chân khí của "Tiên Đạo Mạn Mạn" gom lại thành một đám, cuối cùng bất đắc dĩ phải quay lại bên trong chiếc đĩa quang màu xanh lục, Trương Dương nhận chiếc đĩa quang từ tay của Lâm Tuyết Di, sau đó nhẹ nhàng khép chiếc hộp màu xanh lại. Lập tức, tin tức hung lệ đang bạo phát muốn trốn ra kia lập tức yên ắng, rõ ràng chiếc hộp màu xanh này có tác dụng cách ly.
Có thể cảm nhận được không khí bên trong đột nhiên trở nên im lặng, gần như là một loại bản năng, Trương Dương nghĩ tới "Tiên Đạo Mạn Mạn" thần công. Nếu công phu tu luyện tới cảnh giới cao nhất rồi, liệu có thể trực tiếp lấy ra tin tức trong không trung hay không?
Rõ ràng khả năng này là rất lớn. Bởi vì hiện tại hắn đã có thể cảm nhận được phương hướng lưu động của tin tức trong không trung, nếu võ công tăng thêm một bậc mới, sẽ có khả năng phân tích ra tin tức cụ thể bên trong.
Đương nhiên tất cả mới chỉ là một loại dự đoán…
"Có thể rời đi được chưa?" Lâm Tuyết Di cắt ngang suy nghĩ của Trương Dương.
"Ồ… Đương nhiên".
"Hi hi… nơi này tuy toàn là vàng ròng, nhưng mà tôi chẳng muốn ở đây thêm một phút nào nữa" Lâm Tuyết Di cười nói.
"Chắc chắn rồi. Một người không có tự do thì dù có nhiều vàng hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu. Ha ha" Trương Dương cười nói. Khổ, điều làm Trương Dương sợ nhất chính là nếu bên ngoài đột nhiên có một thằng trộm đang định nhập mật mã gì đó. Chả may mật mã không chính xác, đến lúc đó cánh cửa kim loại nhìn có vẻ luôn mở rộng này có thể trong nháy mắt sẽ đóng lại! Chỗ này đề phòng thật sự nghiêm ngặt, tuyệt đối vượt xa kho vàng quốc gia.
Mấy phút sau, hai người đã quay lại văn phòng lớn lúc đầu. Căn phòng giờ đã được quét dọn sạch sẽ, một bình phong cổ kính đã che đi lỗ hổng trên cửa sổ, trừ việc nhìn có chút đột ngột, còn thì không có gì bất ổn cả.
Hành lang bên ngoài tuy rằng không còn dày đặc vệ sỹ, nhưng rõ ràng hiện tại những người xung quang ban công văn phòng đều là cao thủ võ thuật, ánh mắt đều toát ra phong phạm của cao thủ…
"Mời!"
"Lâm chủ tịch, tôi phải đi lo việc gấp giúp Tiểu hòa thượng, vì vậy tôi phải đi luôn, cám ơn cô!" Trương Dương không ngồi xuống.
"Trương tiên sinh, tôi có vài việc muốn thỉnh giáo cậu. Hi vọng sẽ không chậm trễ nhiều thời gian…" Lâm Tuyết Di cười nói.
"Ồ…"
"Tôi muốn hỏi Trương tiên sinh, Tiểu hòa thượng là người hay chỉ là một danh hiệu?"
"Cô không biết sao?" Trương Dương không khỏi sửng sốt. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tất nhiên, tôi chỉ biết hắn là một thiên tài. Tôi thấy những ai biết hắn đều gọi hắn là Tiểu hòa thượng. Ha ha, nhưng mà tôi chưa lần nào gặp qua hắn, chỉ nhận từ hắn hai lần điện thoại, một lần là ở hơn mười năm trước, còn một lần chính là mấy ngày hôm trước. Giọng của hắn quả đặc biệt, điều làm tôi cảm thấy ngạc nhiên chính là hơn mười năm trôi qua mà giọng nói của hắn lại không hề có chút thay đổi nào…" Lâm Tuyết Di dường như đang nhớ lại chuyện cũ, cặp mắt mờ mịt xa xăm…
"Thực xin lỗi! Tôi nghĩ, người bên cạnh cô đã không nói cho cô biết, như vậy chắc có lý do gì đó. Do vậy tôi cho cô biết có lẽ không thích hợp lắm. Chẳng qua tôi có thể nói cho cô, Tiểu hòa thượng là một người vô cùng thông minh, cũng là một người rất đặc biệt. Trên thế giới này, hắn là độc nhất vô nhị".
"Ưm, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không sao đâu. À, cậu họ Trương?"
"Oạch…À, đúng vậy…" Trương Dương cảm giác có gì đó lạ, hắn đã tự giới thiệu ngay từ đầu rồi mà.
"À, tôi chỉ hơi tò mò..Đúng rồi, võ công của cậu là ai dạy?"
"Tôi không có sư phụ, cơ bản là tự học"
"Tự học…Cậu thật thông minh. Đáng tiếc, chúng ta quen nhau quá muộn, nếu tôi trẻ lại 15 năm, rất có thể sẽ theo đuổi cậu".
"Khụ khụ…" Trương Dương đến cả cổ cũng đỏ bừng.
"Cậu trong mắt tôi chỉ là một đứa trẻ. Chớ có nghĩ lung tung, tôi đã 40 tuổi rồi đó" Mặt Lâm Tuyết Di hơi hồng lên.
"Bốn mươi tuổi?" Trương Dương trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này tuy rằng thoạt nhìn rất thành thục, nhưng mà nhiều nhất cũng tầm 27, 28 tuổi là cùng, không thể tưởng được lại là 40 tuổi.
"Già rồi…Thôi cũng muộn rồi, cậu đi cẩn thận!" Lâm Tuyết Di nâng chén lên tiễn khách.
"Gặp sau!"
Trương Dương có chút cảm giác, nữ nhân này hỏi vài câu dường như không thể gọi là câu hỏi…
Ngay lúc vừa bước ra ngoài cửa, Trương Dương nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ. Tiếng thở dài không hiểu sao làm cho người ta cảm giác thấy một sự sầu bi…
Đột nhiên, có gì đó lóe lên trong đầu Trương Dương.
"Lâm chủ tịch, tôi tin rằng người mà cô đợi nhất định sẽ quay về!"
"Thật sao?" Ánh mắt đang ảm đạm của Lâm Tuyết Di chợt sáng ngời, vẻ mặt vui mừng nhìn Trương Dương đang đứng ở cửa.
"Chắc chắn! Nếu hắn biết có người phụ nữ xinh đẹp vĩ đại như cô đang chờ hắn về, hắn khẳng định sẽ về!" Trương Dương khẳng định gật đầu.
"Cám ơn!" Lâm Tuyết Di ngượng ngùng cười. Trong nháy mắt dường như biến thành tiểu cô nương 18 tuổi vậy…
"Đi thôi!"
Xoay người rời đi, gương mặt đang cười của Trương Dương đột nhiên cứng lại.
Không có ai biết Trương Dương giờ khắc này trong lòng nghĩ cái gì.
Tòa nhà Bạch Vân bảo vệ dường như nghiêm ngặt hơn nhiều. Thậm chí có xe đi ngang qua tòa nhà cũng bị đám vệ sỹ ra hiệu giảm tốc độ.
Hiện giờ đã là 2 giờ. Rõ ràng việc đi vào đi ra kho vàng tốn khá nhiều thời gian.
Gió đêm phơ phất, có chút mát lạnh. Tòa nhà Bạch Vân mặc dù là biểu tượng kiến trúc của thành phố C nhưng không hề phồn hoa, ngược lại có chút cảm giác trống trải. Có lẽ khi xây dựng nó đã mua diện tích đất đai quá lớn, hoặc là vì để dễ theo dõi xung quanh nên chỗ này rất vắng vẻ, không hề có quán ăn đêm hay khu vui chơi gì cả.
Dưới đèn đường, vô số bướm đêm và muỗi vo ve bay lượn, chúng tạo thành một đám, nhìn từ xa dường như là một quầng sáng mông lung…
Trương Dương không ngồi taxi.
Trên thực tế, ở chỗ hẻo lánh này, hơn nữa 2 giờ đêm, căn bản không có taxi, tình cờ gặp lại càng khó.
Chậm rãi đi dọc theo con đường, Trương Dương không hiểu sao lại muốn thấy bức thư pháp "Đại Tần thiết giáp như vân" của người trung niên tóc dài kia. Dường như hai người có mối liên hệ càng lúc càng rõ ràng….
Đột nhiên!!!!
Một cảm giác nguy hiểm cực độ cắt đứt suy nghĩ của Trương Dương…
"Bùmm!"
Trương Dương còn không kịp suy nghĩ, một luồng sát khí ngất trời đã ập tới. Gần như là một loại bản năng, Trương Dương đưa hai tay lên đỡ. Hai luồng khí cường đại mạnh mẽ va chạm trên không trung, phát ra tiếng nổ cực lớn, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Một kích kinh thiên động địa này lan đến gần mặt đất, mặt bê tông cứng như thế mà chỉ mới chấn động không khí đã nứt toác ra. Rất nhiều khối bê tông lớn lộ ra ở phía bên trong, giống như xảy ra động đất vậy.
Thân thể Trương Dương điên cuồng lùi về phía sau. Giày da dưới chân hắn bởi vì ma sát với tốc độ cao, đã bố lên một làn khói nhẹ, tiêu tán trong không trung.
Thân thể Trương Dương lùi về sau cực nhanh, nhưng mà còn có một chiếc bóng nhanh hơn, lao như điện chớp đánh về phía Trương Dương.
"Bùmmm!" Một tiếng chói tai, liên tục bị đột kích bất ngờ, Trương Dương căn bản không kịp điều chỉnh trạng thái thân thể, tốc độ cũng không có cách nào đạt đến trạng thái năng lượng đỉnh, bị bàn tay trắng như ngọc kia đánh trúng ngực rất mạnh.
"Phụt…"
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Trương Dương, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Thân thể Trương Dương giống như diều đứt dây, văng lên không trung rồi đập mạnh xuống đất.
"Vù vù…"
Một luồng sáng màu bạc như tia chớp từ trên không trung lao tới.
Là Ngân Mị!
Ngân Mị bí mật mang theo khí thế lôi đình vạn quân đánh về phía nữ tử yêu mị đang truy kích Trương Dương, phía sau nó dường như kéo theo một luồng hỏa diễm màu bạc…
"Ồ!" Nữ nhân kia cảm giác được sát khí lạnh thấu xương sau lưng, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Ngân Mị phía sau đang như một tia sáng bạc lao tới, không khỏi kinh ngạc. Nhưng dù kinh ngạc cũng không hề ảnh hưởng đến bàn tay ngọc trắng bóng kia, giống như địa ngục u linh xuất quỷ nhập thần chụp về phía Ngân Mị.
"Ầm!" Thân thể Ngân Mị và bàn tay nữ nhân kia va chạm gây nên một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, nữ nhân kia lùi hơn mười bước còn Ngân Mị bị một chưởng này đánh bay ra mấy trăm mét, thân thể nhỏ bé không thấy tung tích…
Cường công… hình như không phải là điểm mạnh của Ngân Mị.
"Tiên Đạo Mạn Mạn" thần kỳ ở chỗ không những có thể xé rách không gian thông đạo, hấp thu không gian năng lượng, thậm chí còn có thể thay đổi phương hướng sóng vô tuyến điện. Nói cách khác "Tiên Đạo Mạn Mạn" có thể khống chế không gian tin tức truyền bá, ít nhất, Trương Dương có thể làm được trong phạm vi nhỏ.
Về phần lần trước tiến vào thế giới Vietwriter/com đuổi giết Đại hòa thượng, bản thân Trương Dương cũng thủy chung không thể giải thích, tựa hồ, rất khó tưởng tượng một thân thể người có thể không thông qua môi giới tiến vào thế giới Vietwriter/com. Mặc dù chính là một loại tinh thần lực tiến vào, nhưng đối với một thế giới ảo như Vietwriter/com mà nói, đây đã là một loại xâm lấn.
Cảm nhận được tin tức hung lệ trong không trung kia đã bị chân khí của "Tiên Đạo Mạn Mạn" gom lại thành một đám, cuối cùng bất đắc dĩ phải quay lại bên trong chiếc đĩa quang màu xanh lục, Trương Dương nhận chiếc đĩa quang từ tay của Lâm Tuyết Di, sau đó nhẹ nhàng khép chiếc hộp màu xanh lại. Lập tức, tin tức hung lệ đang bạo phát muốn trốn ra kia lập tức yên ắng, rõ ràng chiếc hộp màu xanh này có tác dụng cách ly.
Có thể cảm nhận được không khí bên trong đột nhiên trở nên im lặng, gần như là một loại bản năng, Trương Dương nghĩ tới "Tiên Đạo Mạn Mạn" thần công. Nếu công phu tu luyện tới cảnh giới cao nhất rồi, liệu có thể trực tiếp lấy ra tin tức trong không trung hay không?
Rõ ràng khả năng này là rất lớn. Bởi vì hiện tại hắn đã có thể cảm nhận được phương hướng lưu động của tin tức trong không trung, nếu võ công tăng thêm một bậc mới, sẽ có khả năng phân tích ra tin tức cụ thể bên trong.
Đương nhiên tất cả mới chỉ là một loại dự đoán…
"Có thể rời đi được chưa?" Lâm Tuyết Di cắt ngang suy nghĩ của Trương Dương.
"Ồ… Đương nhiên".
"Hi hi… nơi này tuy toàn là vàng ròng, nhưng mà tôi chẳng muốn ở đây thêm một phút nào nữa" Lâm Tuyết Di cười nói.
"Chắc chắn rồi. Một người không có tự do thì dù có nhiều vàng hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu. Ha ha" Trương Dương cười nói. Khổ, điều làm Trương Dương sợ nhất chính là nếu bên ngoài đột nhiên có một thằng trộm đang định nhập mật mã gì đó. Chả may mật mã không chính xác, đến lúc đó cánh cửa kim loại nhìn có vẻ luôn mở rộng này có thể trong nháy mắt sẽ đóng lại! Chỗ này đề phòng thật sự nghiêm ngặt, tuyệt đối vượt xa kho vàng quốc gia.
Mấy phút sau, hai người đã quay lại văn phòng lớn lúc đầu. Căn phòng giờ đã được quét dọn sạch sẽ, một bình phong cổ kính đã che đi lỗ hổng trên cửa sổ, trừ việc nhìn có chút đột ngột, còn thì không có gì bất ổn cả.
Hành lang bên ngoài tuy rằng không còn dày đặc vệ sỹ, nhưng rõ ràng hiện tại những người xung quang ban công văn phòng đều là cao thủ võ thuật, ánh mắt đều toát ra phong phạm của cao thủ…
"Mời!"
"Lâm chủ tịch, tôi phải đi lo việc gấp giúp Tiểu hòa thượng, vì vậy tôi phải đi luôn, cám ơn cô!" Trương Dương không ngồi xuống.
"Trương tiên sinh, tôi có vài việc muốn thỉnh giáo cậu. Hi vọng sẽ không chậm trễ nhiều thời gian…" Lâm Tuyết Di cười nói.
"Ồ…"
"Tôi muốn hỏi Trương tiên sinh, Tiểu hòa thượng là người hay chỉ là một danh hiệu?"
"Cô không biết sao?" Trương Dương không khỏi sửng sốt. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tất nhiên, tôi chỉ biết hắn là một thiên tài. Tôi thấy những ai biết hắn đều gọi hắn là Tiểu hòa thượng. Ha ha, nhưng mà tôi chưa lần nào gặp qua hắn, chỉ nhận từ hắn hai lần điện thoại, một lần là ở hơn mười năm trước, còn một lần chính là mấy ngày hôm trước. Giọng của hắn quả đặc biệt, điều làm tôi cảm thấy ngạc nhiên chính là hơn mười năm trôi qua mà giọng nói của hắn lại không hề có chút thay đổi nào…" Lâm Tuyết Di dường như đang nhớ lại chuyện cũ, cặp mắt mờ mịt xa xăm…
"Thực xin lỗi! Tôi nghĩ, người bên cạnh cô đã không nói cho cô biết, như vậy chắc có lý do gì đó. Do vậy tôi cho cô biết có lẽ không thích hợp lắm. Chẳng qua tôi có thể nói cho cô, Tiểu hòa thượng là một người vô cùng thông minh, cũng là một người rất đặc biệt. Trên thế giới này, hắn là độc nhất vô nhị".
"Ưm, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không sao đâu. À, cậu họ Trương?"
"Oạch…À, đúng vậy…" Trương Dương cảm giác có gì đó lạ, hắn đã tự giới thiệu ngay từ đầu rồi mà.
"À, tôi chỉ hơi tò mò..Đúng rồi, võ công của cậu là ai dạy?"
"Tôi không có sư phụ, cơ bản là tự học"
"Tự học…Cậu thật thông minh. Đáng tiếc, chúng ta quen nhau quá muộn, nếu tôi trẻ lại 15 năm, rất có thể sẽ theo đuổi cậu".
"Khụ khụ…" Trương Dương đến cả cổ cũng đỏ bừng.
"Cậu trong mắt tôi chỉ là một đứa trẻ. Chớ có nghĩ lung tung, tôi đã 40 tuổi rồi đó" Mặt Lâm Tuyết Di hơi hồng lên.
"Bốn mươi tuổi?" Trương Dương trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này tuy rằng thoạt nhìn rất thành thục, nhưng mà nhiều nhất cũng tầm 27, 28 tuổi là cùng, không thể tưởng được lại là 40 tuổi.
"Già rồi…Thôi cũng muộn rồi, cậu đi cẩn thận!" Lâm Tuyết Di nâng chén lên tiễn khách.
"Gặp sau!"
Trương Dương có chút cảm giác, nữ nhân này hỏi vài câu dường như không thể gọi là câu hỏi…
Ngay lúc vừa bước ra ngoài cửa, Trương Dương nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thở dài nhẹ. Tiếng thở dài không hiểu sao làm cho người ta cảm giác thấy một sự sầu bi…
Đột nhiên, có gì đó lóe lên trong đầu Trương Dương.
"Lâm chủ tịch, tôi tin rằng người mà cô đợi nhất định sẽ quay về!"
"Thật sao?" Ánh mắt đang ảm đạm của Lâm Tuyết Di chợt sáng ngời, vẻ mặt vui mừng nhìn Trương Dương đang đứng ở cửa.
"Chắc chắn! Nếu hắn biết có người phụ nữ xinh đẹp vĩ đại như cô đang chờ hắn về, hắn khẳng định sẽ về!" Trương Dương khẳng định gật đầu.
"Cám ơn!" Lâm Tuyết Di ngượng ngùng cười. Trong nháy mắt dường như biến thành tiểu cô nương 18 tuổi vậy…
"Đi thôi!"
Xoay người rời đi, gương mặt đang cười của Trương Dương đột nhiên cứng lại.
Không có ai biết Trương Dương giờ khắc này trong lòng nghĩ cái gì.
Tòa nhà Bạch Vân bảo vệ dường như nghiêm ngặt hơn nhiều. Thậm chí có xe đi ngang qua tòa nhà cũng bị đám vệ sỹ ra hiệu giảm tốc độ.
Hiện giờ đã là 2 giờ. Rõ ràng việc đi vào đi ra kho vàng tốn khá nhiều thời gian.
Gió đêm phơ phất, có chút mát lạnh. Tòa nhà Bạch Vân mặc dù là biểu tượng kiến trúc của thành phố C nhưng không hề phồn hoa, ngược lại có chút cảm giác trống trải. Có lẽ khi xây dựng nó đã mua diện tích đất đai quá lớn, hoặc là vì để dễ theo dõi xung quanh nên chỗ này rất vắng vẻ, không hề có quán ăn đêm hay khu vui chơi gì cả.
Dưới đèn đường, vô số bướm đêm và muỗi vo ve bay lượn, chúng tạo thành một đám, nhìn từ xa dường như là một quầng sáng mông lung…
Trương Dương không ngồi taxi.
Trên thực tế, ở chỗ hẻo lánh này, hơn nữa 2 giờ đêm, căn bản không có taxi, tình cờ gặp lại càng khó.
Chậm rãi đi dọc theo con đường, Trương Dương không hiểu sao lại muốn thấy bức thư pháp "Đại Tần thiết giáp như vân" của người trung niên tóc dài kia. Dường như hai người có mối liên hệ càng lúc càng rõ ràng….
Đột nhiên!!!!
Một cảm giác nguy hiểm cực độ cắt đứt suy nghĩ của Trương Dương…
"Bùmm!"
Trương Dương còn không kịp suy nghĩ, một luồng sát khí ngất trời đã ập tới. Gần như là một loại bản năng, Trương Dương đưa hai tay lên đỡ. Hai luồng khí cường đại mạnh mẽ va chạm trên không trung, phát ra tiếng nổ cực lớn, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Một kích kinh thiên động địa này lan đến gần mặt đất, mặt bê tông cứng như thế mà chỉ mới chấn động không khí đã nứt toác ra. Rất nhiều khối bê tông lớn lộ ra ở phía bên trong, giống như xảy ra động đất vậy.
Thân thể Trương Dương điên cuồng lùi về phía sau. Giày da dưới chân hắn bởi vì ma sát với tốc độ cao, đã bố lên một làn khói nhẹ, tiêu tán trong không trung.
Thân thể Trương Dương lùi về sau cực nhanh, nhưng mà còn có một chiếc bóng nhanh hơn, lao như điện chớp đánh về phía Trương Dương.
"Bùmmm!" Một tiếng chói tai, liên tục bị đột kích bất ngờ, Trương Dương căn bản không kịp điều chỉnh trạng thái thân thể, tốc độ cũng không có cách nào đạt đến trạng thái năng lượng đỉnh, bị bàn tay trắng như ngọc kia đánh trúng ngực rất mạnh.
"Phụt…"
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Trương Dương, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Thân thể Trương Dương giống như diều đứt dây, văng lên không trung rồi đập mạnh xuống đất.
"Vù vù…"
Một luồng sáng màu bạc như tia chớp từ trên không trung lao tới.
Là Ngân Mị!
Ngân Mị bí mật mang theo khí thế lôi đình vạn quân đánh về phía nữ tử yêu mị đang truy kích Trương Dương, phía sau nó dường như kéo theo một luồng hỏa diễm màu bạc…
"Ồ!" Nữ nhân kia cảm giác được sát khí lạnh thấu xương sau lưng, quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy Ngân Mị phía sau đang như một tia sáng bạc lao tới, không khỏi kinh ngạc. Nhưng dù kinh ngạc cũng không hề ảnh hưởng đến bàn tay ngọc trắng bóng kia, giống như địa ngục u linh xuất quỷ nhập thần chụp về phía Ngân Mị.
"Ầm!" Thân thể Ngân Mị và bàn tay nữ nhân kia va chạm gây nên một tiếng nổ rung chuyển mặt đất, nữ nhân kia lùi hơn mười bước còn Ngân Mị bị một chưởng này đánh bay ra mấy trăm mét, thân thể nhỏ bé không thấy tung tích…
Cường công… hình như không phải là điểm mạnh của Ngân Mị.