Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466
Lão nhân búi tóc chậm rãi đảo mắt qua đám người, ánh mắt đục ngầu không ngừng tuần tra, mà hán tử cao lớn kia cũng đi theo phía sau như bảo vệ của lão nhân.
Cũng như tên béo Ấn Độ hai người tựa hồ đang có hứng thú kiếm một cô xinh đẹp, nhưng lại là con nhà tử tế.
Một số thiếu phụ có nhan sắc đều cố gắng che mặt, tránh khỏi ánh mắt sài lang khiến hán tử cao lớn kia phải dọa nạt bắt mọi người ngẩng mặt lên.
Chẳng qua, Trương Dương có phát hiện hai người tựa như đã có mục tiêu, chỉ là ngẫu nhiên muốn nhìn qua các cô gái che mặt, rồi chậm rãi bước đi đến phía cửa container…
Hiển nhiên, hai người ở trên lầu đã xác định rõ con mồi.
Không tốt.
Hai hàng lông mi đen rậm của Tô Đại Phong nhướng lên, lòng hồi hộp.
"Gì thế?" Trương Dương nhận thấy Tô Đại Phong đang hết sức lo lắng.
"Mấy cô gái Trung Quốc kia sao cũng định nhập cư trái phép thế này" Tô Đại Phong đang ngồi xổm trên mặt đật trở nên khẩn trương, có thể nhìn thấy cánh tay hắn đang nắm chặt, bàn chân không biết do quá khẩn trương hay không mà run lên.
"Không có việc gì, không có việc gì đâu!"
Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Đại Phong, khẽ thở dài một tiếng. Hắn rốt cục cũng không thể bảo trì im lặng, nếu nói hắn nhìn thấy cô gái Indo kia bị người ta khinh rẻ còn có cố gắng nhẫn lại, nhưng nếu một người con gái Trung Quốc bị người ta vũ nhục trước mắt thì hắn không thể tiếp tục im lặng.
Ở trong mắt cường giả, sự tranh đoạt của người thường không khác những con kiến tranh nhau mồi khiến cường giả bình thường không chú ý. Kỳ thật đó cũng là nguyên nhân tại sao thời hiện đại có rất ít những hiệp sĩ xuất hiện. Hiện tại, võ giả luôn trầm mê vào luyện võ công, đối với việc hành hiệp trượng nghĩa không hề có hứng thú.
Không có việc con người lại để ý đến chuyện sống chết của con kiến. Lại càng không quan tâm đến việc hai đàn kiến cắn nhau, xem ai đúng ai sai. Ai là đúng, ai là sai, ai là kiến hôi.
Nếu con người lại chú ý đến con kiến thì chỉ khi những con kiến đó xâm phạm đến quyền uy của con người. Ngay lúc đó có thể dùng thuốc, dùng lửa, dùng nước… tất thảy đều bởi phải thể hiện cho nó thấy quyền uy của con người, chứ không phải để thể hiện tinh thần trượng nghĩa bênh vực lẽ phải của con người, mà thế nào là lẽ phải….
Đương nhiên, Trương Dương sau khi thấy người phụ nữ Indo kia quần áo tả tơi từ trên lầu đi xuống thì vẫn áy náy. Dù sao Trương Dương vẫn chưa chân chính đạt đến cảnh giới "mọi vật là hư vô".
Ở trong mắt Trương Dương, cường giả mặc dù là cường giả nhưng vẫn là con người. Trong đó, mấu chốt nhất chính là cho dù từ những con người bình thường nhất hay cường giả cao siêu nhất đều là người, mặc dù tồn tại của con người dưới mắt cường giả là một con kiến mà lại không phải là con kiến. Đây là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Trong nháy mắt do dự khiến tạo thành sai lầm, Trương Dương không muốn nhìn thấy sai lầm tiếp tục sai lầm mà phát sinh trên người phụ nữ Trung Quốc này lần nữa…
"Ta… ta… biết… không có việc gì.."
Tô Đại Phong đã nói díu hết lại, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn về hai người đàn ông. Hắn không chú ý tới Trương Dương đã ngồi xuống chiếc ghế nhựa phía trước lối lên cầu thang, đó là nơi cấm địa.
"Rất xin lỗi" Nhìn người phụ nữ Indo dựa vào lan can vẫn nức nở khóc, Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vào bả vai vẫn không ngừng run lên kia. Cô gái thấy được có người tự nhiên vỗ lên người nàng thì hoảng sợ nhìn về phía Trương Dương, nhưng thấy Trương Dương không có ác ý thì lại vùi đầu khóc òa lên, nàng căn bản không hiểu câu – "rất xin lỗi" của Trương Dương có hàm ý gì.
Trái tim Trương Dương đau đớn như bị kim châm, hắn cảm thấy mình ngày càng vô cảm, nhân sinh quan bởi vì võ công ngày càng cao mà lại mê muội, hắn cư nhiên lại để cho tội ác diễn ra trắng trợn trước mắt. Sự nhiệt huyết trước kia đâu rồi? Đây có còn là người thanh niên luôn muốn sự công bằng cho thế giới không?
Tựa hồ, theo sự tăng tiến của võ công mà hết thảy đều đã thay đổi.
Ngay tại lúc Trương Dương ôm đầu suy nghĩ thì ánh mắt Tô Đại Phong lại dừng ở trên người thanh niên Indo.
"Huynh đệ, xưng hô thế nào?" Tô Đại Phong nhìn về phía thanh niên Indo nói.
"Muhammad Ridwan" Thanh niên Indo chần chừ một chút nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Tô đại phong, chẳng qua sắc mặt lại rất lạnh lùng.
"Ta là Tô Đại Phong, gọi là Phong ca là được. Bọn họ phía trên có hơn 10 người, tuy họ có hứng thú với con gái đàng hoàng nhưng ta dám khẳng định người con gái của ngươi cuối cùng cũng sẽ không trốn thoát khỏi ma trảo của chúng, hai người con gái là không đủ…" Tô Đại Phong thỉnh thoảng lại đảo mát qua đám phụ nữ, giọng nói mau hơn một chút.
"Ngươi muốn nói gì?" Muhammad Ridwan nhướng mày, chẹn ngang lời Tô Đại Phong.
"Chúng ta cùng hợp tác, thế nào? Bên ngươi có 2 người, chúng ta có 2 người, bên kia còn 3 người, tổng cộng là bảy người. Đến lúc đó chúng ta có thể chống lại bọn chúng. Khẳng định có thể sẽ còn người gia nhập, thực lực như vậy đủ để chống lại bọn chúng. Thế nào?"
Muhammad Ridwan lại nhướng mày, chẳng qua hắn không nói gì, nhưng ánh mắt lại tràn ngập hi vọng nhìn về phía người trung niên Indo, đáng tiếc ông ta lại lắc đầu.
"Ngươi có phải là đàn ông không?" Tô Đại Phong tỏ vẻ khinh thường "Khó trách nhà các ngươi cũng bị người ta khinh rẻ, ta là người của Đại Quyển Bang. Đây chính là cơ hội tốt nhất, nếu chúng ta hợp tác thành công, thì ta có thể thay mặt Đại Quyển bang hợp tác cùng các ngươi, thậm chí có thể cùng quản lý tuyến nhập cư trái phép này. Quyết định nhanh đi!"
Tô Đại Phong đã sốt ruột, bởi vì lão nhân cùng đại hán kia lại thì thầm, tựa hồ đã quyết định túm lấy người phụ nữ kia.
Không thể không nói, Tô Đại Phong này rất biết nắm bắt cơ hội, mà giọng nói cũng đầy lực mê hoặc, rõ ràng hắn cảm nhận thấy trái tim người thanh niên Indo đang nhảy lên điên cuồng, cộng đồng quản lý tuyến nhập cư này không thể nghi ngờ là một miếng bánh rất ngon. Ngay cả người trung niên cũng có chút động tâm.
"Thúc!" Muhammad Ridwan gắt gao nhìn về phía người trung niên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, trung niên người Indo không có lập tức lắc đầu, mà lại trầm tư, hiển nhiên cũng đã động tâm.
Đương nhiên, điều đả động hắn không phải lời nói dụ hoặc của Tô Đại Phong mà là sự hấp dẫn khi hợp tác cùng Đại Quyển bang, nếu có bang hội này giúp đỡ thì sẽ có đủ lực lượng để khống chế tuyến nhập cư này, cũng đủ sức chống lại bọn người Ấn Độ.
Thời gian rất ngắn ngủ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lâu vô cùng, không khí áp lực nặng nề.
Đúng lúc đó, hai gã kia đã bước về phía hai người con gái Trung Quốc, khiến hai nàng run bắn lên…
"Quyết định nhanh lên!" Tô Đại Phong lòng nóng như lửa đót, phía sau, hắn không nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Trương Dương, Trương Dương càng lúc càng cảm thấy thống khổ, 10 đầu ngón tay vuốt ngược lên mái tóc, mạch máu căng lên.
"Thúc?" Muhammad Ridwan lo lắng nhìn về phía người trung niên.
Đáng tiếc, người trung niên lại lắc đầu, hắn không thể kiểm định thân phận của Tô Đại Phong, nên hắn không dám làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, nếu cùng người Ấn Độ đối đầu thì tuyến buôn lậu này lại càng trở lên nguy hiểm.
"Thúc?" Người thanh niên thất vọng nhìn về phía trung niên.
Người trung niên Indo vẫn như cũ lắc đầu, tựa hồ cũng không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt Muhammad Ridwan, mà lại nhắm mắt dưỡng thần.
"Bịch!"
"Bịch!"
Tiếng bước chân của hai gã này càng lúc càng gần, phụ nữ hai bên sợ hãi tránh sang hai bên mở thành một lối đi, mà hai cô gái Trung Quốc lại sợ đến mức đi cũng không vững
5 mét!
4 mét!
Hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch
"Chúng ta hợp tác!"
Đột nhiên, Muhammad Ridwan đứng lên bước ra phía trước của cầu thang hai bước, người trung niên khẽ mở mắt nhưng lại không kịp đề phòng nên đã giữ lại chậm. Muhammad Ridwan đã chạy tới phía cửa cầu thang.
"Hảo huynh đệ!" Tô Đại Phong mừng rỡ, hắn cùng Muhammad Ridwan đứng ở phía trước cầu thang, hai người không khỏi vì kích động mà run lên.
"Anh Muhammad!"
"Anh Muhammad!"
Mười mấy cô gái Indo ngồi dưới đất vui sướng nhìn Muhammad Ridwan, giơ ngón tay cái nên chuẩn bị nói chuyện. Người trung niên Indo thấy biểu tình của đám phụ nữ này thì đành thở dài một tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh Muhammad Ridwan
"Thúc, cảm ơn!" Muhammad Ridwan đầy kích động
"Cẩn thận một chút" Trung niên người Indo gật gật đầu.
Cũng như tên béo Ấn Độ hai người tựa hồ đang có hứng thú kiếm một cô xinh đẹp, nhưng lại là con nhà tử tế.
Một số thiếu phụ có nhan sắc đều cố gắng che mặt, tránh khỏi ánh mắt sài lang khiến hán tử cao lớn kia phải dọa nạt bắt mọi người ngẩng mặt lên.
Chẳng qua, Trương Dương có phát hiện hai người tựa như đã có mục tiêu, chỉ là ngẫu nhiên muốn nhìn qua các cô gái che mặt, rồi chậm rãi bước đi đến phía cửa container…
Hiển nhiên, hai người ở trên lầu đã xác định rõ con mồi.
Không tốt.
Hai hàng lông mi đen rậm của Tô Đại Phong nhướng lên, lòng hồi hộp.
"Gì thế?" Trương Dương nhận thấy Tô Đại Phong đang hết sức lo lắng.
"Mấy cô gái Trung Quốc kia sao cũng định nhập cư trái phép thế này" Tô Đại Phong đang ngồi xổm trên mặt đật trở nên khẩn trương, có thể nhìn thấy cánh tay hắn đang nắm chặt, bàn chân không biết do quá khẩn trương hay không mà run lên.
"Không có việc gì, không có việc gì đâu!"
Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Đại Phong, khẽ thở dài một tiếng. Hắn rốt cục cũng không thể bảo trì im lặng, nếu nói hắn nhìn thấy cô gái Indo kia bị người ta khinh rẻ còn có cố gắng nhẫn lại, nhưng nếu một người con gái Trung Quốc bị người ta vũ nhục trước mắt thì hắn không thể tiếp tục im lặng.
Ở trong mắt cường giả, sự tranh đoạt của người thường không khác những con kiến tranh nhau mồi khiến cường giả bình thường không chú ý. Kỳ thật đó cũng là nguyên nhân tại sao thời hiện đại có rất ít những hiệp sĩ xuất hiện. Hiện tại, võ giả luôn trầm mê vào luyện võ công, đối với việc hành hiệp trượng nghĩa không hề có hứng thú.
Không có việc con người lại để ý đến chuyện sống chết của con kiến. Lại càng không quan tâm đến việc hai đàn kiến cắn nhau, xem ai đúng ai sai. Ai là đúng, ai là sai, ai là kiến hôi.
Nếu con người lại chú ý đến con kiến thì chỉ khi những con kiến đó xâm phạm đến quyền uy của con người. Ngay lúc đó có thể dùng thuốc, dùng lửa, dùng nước… tất thảy đều bởi phải thể hiện cho nó thấy quyền uy của con người, chứ không phải để thể hiện tinh thần trượng nghĩa bênh vực lẽ phải của con người, mà thế nào là lẽ phải….
Đương nhiên, Trương Dương sau khi thấy người phụ nữ Indo kia quần áo tả tơi từ trên lầu đi xuống thì vẫn áy náy. Dù sao Trương Dương vẫn chưa chân chính đạt đến cảnh giới "mọi vật là hư vô".
Ở trong mắt Trương Dương, cường giả mặc dù là cường giả nhưng vẫn là con người. Trong đó, mấu chốt nhất chính là cho dù từ những con người bình thường nhất hay cường giả cao siêu nhất đều là người, mặc dù tồn tại của con người dưới mắt cường giả là một con kiến mà lại không phải là con kiến. Đây là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Trong nháy mắt do dự khiến tạo thành sai lầm, Trương Dương không muốn nhìn thấy sai lầm tiếp tục sai lầm mà phát sinh trên người phụ nữ Trung Quốc này lần nữa…
"Ta… ta… biết… không có việc gì.."
Tô Đại Phong đã nói díu hết lại, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn về hai người đàn ông. Hắn không chú ý tới Trương Dương đã ngồi xuống chiếc ghế nhựa phía trước lối lên cầu thang, đó là nơi cấm địa.
"Rất xin lỗi" Nhìn người phụ nữ Indo dựa vào lan can vẫn nức nở khóc, Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vào bả vai vẫn không ngừng run lên kia. Cô gái thấy được có người tự nhiên vỗ lên người nàng thì hoảng sợ nhìn về phía Trương Dương, nhưng thấy Trương Dương không có ác ý thì lại vùi đầu khóc òa lên, nàng căn bản không hiểu câu – "rất xin lỗi" của Trương Dương có hàm ý gì.
Trái tim Trương Dương đau đớn như bị kim châm, hắn cảm thấy mình ngày càng vô cảm, nhân sinh quan bởi vì võ công ngày càng cao mà lại mê muội, hắn cư nhiên lại để cho tội ác diễn ra trắng trợn trước mắt. Sự nhiệt huyết trước kia đâu rồi? Đây có còn là người thanh niên luôn muốn sự công bằng cho thế giới không?
Tựa hồ, theo sự tăng tiến của võ công mà hết thảy đều đã thay đổi.
Ngay tại lúc Trương Dương ôm đầu suy nghĩ thì ánh mắt Tô Đại Phong lại dừng ở trên người thanh niên Indo.
"Huynh đệ, xưng hô thế nào?" Tô Đại Phong nhìn về phía thanh niên Indo nói.
"Muhammad Ridwan" Thanh niên Indo chần chừ một chút nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Tô đại phong, chẳng qua sắc mặt lại rất lạnh lùng.
"Ta là Tô Đại Phong, gọi là Phong ca là được. Bọn họ phía trên có hơn 10 người, tuy họ có hứng thú với con gái đàng hoàng nhưng ta dám khẳng định người con gái của ngươi cuối cùng cũng sẽ không trốn thoát khỏi ma trảo của chúng, hai người con gái là không đủ…" Tô Đại Phong thỉnh thoảng lại đảo mát qua đám phụ nữ, giọng nói mau hơn một chút.
"Ngươi muốn nói gì?" Muhammad Ridwan nhướng mày, chẹn ngang lời Tô Đại Phong.
"Chúng ta cùng hợp tác, thế nào? Bên ngươi có 2 người, chúng ta có 2 người, bên kia còn 3 người, tổng cộng là bảy người. Đến lúc đó chúng ta có thể chống lại bọn chúng. Khẳng định có thể sẽ còn người gia nhập, thực lực như vậy đủ để chống lại bọn chúng. Thế nào?"
Muhammad Ridwan lại nhướng mày, chẳng qua hắn không nói gì, nhưng ánh mắt lại tràn ngập hi vọng nhìn về phía người trung niên Indo, đáng tiếc ông ta lại lắc đầu.
"Ngươi có phải là đàn ông không?" Tô Đại Phong tỏ vẻ khinh thường "Khó trách nhà các ngươi cũng bị người ta khinh rẻ, ta là người của Đại Quyển Bang. Đây chính là cơ hội tốt nhất, nếu chúng ta hợp tác thành công, thì ta có thể thay mặt Đại Quyển bang hợp tác cùng các ngươi, thậm chí có thể cùng quản lý tuyến nhập cư trái phép này. Quyết định nhanh đi!"
Tô Đại Phong đã sốt ruột, bởi vì lão nhân cùng đại hán kia lại thì thầm, tựa hồ đã quyết định túm lấy người phụ nữ kia.
Không thể không nói, Tô Đại Phong này rất biết nắm bắt cơ hội, mà giọng nói cũng đầy lực mê hoặc, rõ ràng hắn cảm nhận thấy trái tim người thanh niên Indo đang nhảy lên điên cuồng, cộng đồng quản lý tuyến nhập cư này không thể nghi ngờ là một miếng bánh rất ngon. Ngay cả người trung niên cũng có chút động tâm.
"Thúc!" Muhammad Ridwan gắt gao nhìn về phía người trung niên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, trung niên người Indo không có lập tức lắc đầu, mà lại trầm tư, hiển nhiên cũng đã động tâm.
Đương nhiên, điều đả động hắn không phải lời nói dụ hoặc của Tô Đại Phong mà là sự hấp dẫn khi hợp tác cùng Đại Quyển bang, nếu có bang hội này giúp đỡ thì sẽ có đủ lực lượng để khống chế tuyến nhập cư này, cũng đủ sức chống lại bọn người Ấn Độ.
Thời gian rất ngắn ngủ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lâu vô cùng, không khí áp lực nặng nề.
Đúng lúc đó, hai gã kia đã bước về phía hai người con gái Trung Quốc, khiến hai nàng run bắn lên…
"Quyết định nhanh lên!" Tô Đại Phong lòng nóng như lửa đót, phía sau, hắn không nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Trương Dương, Trương Dương càng lúc càng cảm thấy thống khổ, 10 đầu ngón tay vuốt ngược lên mái tóc, mạch máu căng lên.
"Thúc?" Muhammad Ridwan lo lắng nhìn về phía người trung niên.
Đáng tiếc, người trung niên lại lắc đầu, hắn không thể kiểm định thân phận của Tô Đại Phong, nên hắn không dám làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, nếu cùng người Ấn Độ đối đầu thì tuyến buôn lậu này lại càng trở lên nguy hiểm.
"Thúc?" Người thanh niên thất vọng nhìn về phía trung niên.
Người trung niên Indo vẫn như cũ lắc đầu, tựa hồ cũng không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt Muhammad Ridwan, mà lại nhắm mắt dưỡng thần.
"Bịch!"
"Bịch!"
Tiếng bước chân của hai gã này càng lúc càng gần, phụ nữ hai bên sợ hãi tránh sang hai bên mở thành một lối đi, mà hai cô gái Trung Quốc lại sợ đến mức đi cũng không vững
5 mét!
4 mét!
Hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch
"Chúng ta hợp tác!"
Đột nhiên, Muhammad Ridwan đứng lên bước ra phía trước của cầu thang hai bước, người trung niên khẽ mở mắt nhưng lại không kịp đề phòng nên đã giữ lại chậm. Muhammad Ridwan đã chạy tới phía cửa cầu thang.
"Hảo huynh đệ!" Tô Đại Phong mừng rỡ, hắn cùng Muhammad Ridwan đứng ở phía trước cầu thang, hai người không khỏi vì kích động mà run lên.
"Anh Muhammad!"
"Anh Muhammad!"
Mười mấy cô gái Indo ngồi dưới đất vui sướng nhìn Muhammad Ridwan, giơ ngón tay cái nên chuẩn bị nói chuyện. Người trung niên Indo thấy biểu tình của đám phụ nữ này thì đành thở dài một tiếng, đứng lên đi đến bên cạnh Muhammad Ridwan
"Thúc, cảm ơn!" Muhammad Ridwan đầy kích động
"Cẩn thận một chút" Trung niên người Indo gật gật đầu.