Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Ngủ Chung Giường
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 15: Ngủ Chung Giường
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hà? Ngủ cùng nhau?”
Nghe được lời này của Đường Đường, Diệp Phàm không tự chủ mà kinh ngạc thốt lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó, anh đơ mất mấy giây mới phản ứng lại được, lắp bắp nói: “Đêm nay, Trận mưa lớn này chắc còn kéo dài. Nếu như cô thật sự sợ thì có thể qua đây.
Câu nói vừa thốt ra, ngược lại Đường Đường liền bỏ chạy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Đường Đường vữa này chắc chỉ là nói đùa thôi. Rốt cục thì việc ngủ với một mỹ nữ như vậy đối với Diệp Phàm mà nói thật sự là một thử thách khó nhằn.
Nhưng trong lòng anh thoảng chút mất mát. "Peng... Peng... Peng.."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, một tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó ngoài cửa lại xuất hiện một bóng người.
Diệp Phàm thấy Đường Đường đang ôm chăn, như là một chú mèo nhỏ bị dọa sợ, co rúm lại lao đến giường của Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giường không lớn, một người thì đủ, hai người có hơi chật trội.
Diệp Phàm nằm bên trong, Đường Đường ngủ bên ngoài. Vì để cho Đường Đường được thoải mái nhất, hơn nửa người Diệp Phàm đã dính lễn tường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nam quả nữ ngủ chung một giường, củi khô dễ cháy.
Mặc dù hai người đắp hai chiếc chăn khác nhau nhưng khoảng cách cũng chỉ có mấy cm mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mùi hương đặc biệt của người cô cứ xộc vào mũi của Diệp Phàm.
Anh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, bên cạnh là có thêm một mỹ nhân, thật sự làm khó anh, anh không thể ngủ được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên kia, mặt Đường Đường cũng ửng hồng, hai tay nắm chặt chăn, tim đập thình thịch như hươu chạy, không hiểu sao bản thân có thể làm ra chuyện to gan như vậy.
Lúc bắt đầu, Đường Đường là vì quá sợ sấm, không dám ngủ một mình nên mới có cãi dũng khí nói ra một đề nghị mà tuyệt đối không có một người con trai nào đồng ý. Nhưng bây giờ, khi cô đã thật sự ngủ bên cạnh Diệp Phàm, tiếng sâm không còn đáng sợ nữa, nhưng cô lại sinh ra một cỗ xấu hỗ chưa từng có, hai mà nóng bừng, đột nhiên nhớ đến lúc Diệp Phàm xoa bóp chân cho mình người cô như có một luồng điện chạy qua khiến mặt cô như muốn bốc hỏa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì thân phận đặc biệt, Đường Đường không được đi học như các bạn cùng trang lứa. Trong cuộc sống cô rất ít tiếp xúc với các bạn nữ chứ đừng nói gì đến các bạn khác giới.
Hơn nữa, nhưng người quen Đường Đường đều biết, cô rất sợ người lạ, thậm chí có bệnh sợ giao tiếp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có điều có lẽ là do hành động anh hùng cứu mĩ nhân của Diệp Phàm đã làm cho Đường Đường rung động vì vậy với anh cô có cảm giác an toàn.
Lúc này, nghe thấy tiếng lật người qua lại của Diệp Phàm, Đường Đường thấp giọng hỏi: "Diệp Phàm, anh không ngủ được à?" “Ừ.” Diệp Phàm nhỏ giọng đáp. “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, anh không những đã cứu tôi, chữa khỏi vết thương cho tôi lại còn đồng ý cho tôi ở lại qua đêm để tôi không phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Đường Đường cảm kích nói. “Đường Đường, cô khách sáo quá rồi. Tôi tin bất kì người nào nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ ra tay giúp đỡ. À đúng rồi...” Diệp Phàm đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Đường Đường, cậu trước đó có đi xem biểu diễn của Đường Anna chưa? Cô ấy hát thật sự hay như vậy sao?” “Hả? Anh chưa nghe cô ấy hát ư?” Đường Đường hỏi, ngữ khí có chút thất vọng. “Không phải vậy. Đài phát thanh của trường có phát một vài lần, nhưng tôi cũng không để ý lắm. Có điều vừa nãy lúc về, tôi nghe thấy rất nhiều fan khen giọng hát cô ấy rất hay nên có chút tò mò." Diệp Phàm nói. “Ò. Thì ra là vậy.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đường Đường đột nhiên cao hứng nói: “Nếu đã như vậy, tôi trực tiếp hát cho anh nghe là được rồi.” “Cô, trực tiếp hát cho tôi nghe?” Diệp Phàm nghi ngờ hỏi. “A... Cái đó..."
Giọng Đường Đường có chút loạn, nhanh chóng giải thích: “Tôi là fan ruột của Đường Anna mà, bài hát nào của cô ấy tôi cũng thuộc, tôi có thể mô phỏng giọng của cô ấy hát cho anh nghe."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nói, Đường Đường vừa hằng giọng, tiếp đó cất giọng hát: “Quê hương đầy sương mù cùng mưa rơi, thành phố mùa thu. Gió thổi từ vùng đất cổ xưa đi qua quê hương mùa lá rụng. Một hũ rượu từ lâu nhưng không cho người rời xa, em muốn cưỡi gió đi đến nơi thật xa kiếm tìm tình yêu của đời mình..."
Giọng hát của Đường Đường thanh tao, du dương hệt như làn gió thoảng qua trong đem tối, hay như tiếng suối xa, tiếng nước chảy róc rách.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù không có nhạc đệm nhưng Diệp Phàm vẫn nghe đến mê mẩn, anh như tưởng tượng ra bức tranh thơ mộng trước mắt.
Mãi lúc sau, Diệp Phàm mới hồi phục lại trạng thái, anh khen ngợi không ngớt: “Đường Đường, cô hát hay thật đó. Tôi cảm thấy cô còn hát hay hơn bản gốc Đường Anna hát khi tôi nghe trên đài phát thanh nữa.” “A? Có khoa trương có không?” Đường Đường tinh nghịch lè lưỡi, xấu hổ nói. “Tôi thật sự không có lừa cô. Nếu như cô làm ca sĩ nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua đĩa ủng hộ cổ."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Đường Đường nở nụ cười, cô thầm nghĩ:
Tôi sớm đã vô cùng nổi tiếng rồi được không. Cũng chỉ có cái người như cậu là không nhận ra tôi. Nhưng như thể cũng tốt, khá là vui đó. “Hi hi... Nếu như cậu thích, tôi hát cho anh nghe thêm mấy bài nữa."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đường Đường cười nói.
Ngay sau đó, Đường Đường như đang mở một buổi hòa nhạc nhỏ, từng ca khúc ngồi tiếng của Đường Anna vang vọng trong phòng ngủ, âm thanh vang lên không ngừng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, Đường Đường đột nhiên nhớ tới vé của buổi concert bán ngoài chợ đen với giá hơn 10 vạn nhưng cũng chỉ có thể đứng cách có cả mấy chục mét để nghe cô hát.
Nếu như để những người fan trung thành của cô biết Diệp Phàm có thể nằm ngay cạnh có nghe cô hát, không biết họ sẽ ghen tị đến mức độ nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hát liền 7,8 bài hát Đường Đường có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái.
Trông thấy cảnh này, Diệp Phàm vội xin lỗi: “Đường Đường, thật ngại quá, một lúc để cô hát nhiều bài như vậy, khiến cổ mệt rồi. Chúng ta mau ngủ thôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù biết Diệp Phàm chỉ là lời nói bất cẩn, nhưng khi nghe anh nói “ngủ thôi” Đường Đường vẫn cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng ữ một tiếng sau đó liền kéo chăn trùm kín đầu.
Có lẽ là trải qua qua nhiều chuyện, mệt mỏi cả buổi tối, Đường Đường rất nhanh liền chím vào giấc ngủ. Nghe được tiếng thở đều đều của cô, một lúc sau, Diệp Phẩm cũng chim vào giấc ngủ. "Leng keng..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngày hôm sau mới sáng sớm, điện thoại bàn ngoài phòng khách đã đỗ chuông đánh thức Diệp Phàm.
Diệp Phàm dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, xuống giường lập tức đi nghe điện thoại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy một giọng nữ trưởng thành, thuần thục: “Xin chào, là bạn của cô Đường phải không ạ? Có thể giúp tôi chuyển lời một chút không ạ, tôi là chị Hồng, bẫy giờ có thể qua đón cô ấy.” “Được ạ, bây giờ tôi sẽ đi gọi Đường Đường dậy.” Diệp Phàm nói. "A."
Đúng lúc này, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng kêu chói tại: “Sao... sao lại là đàn ông nghe máy, anh là ai? Anh dẫn cô Đường đi đâu rồi?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm nghe xong liền bối rối, anh nhỏ giọng nói: “Xin chào chị Hồng, tôi là bạn của Đường Đường. Hôm qua cổ ấy qua đêm ở nhà tôi." “Cái gì cơ? Cô Đường qua đem ở nhà một người đàn ông? Làm sao có chuyện này!” Giọng điệu của chị Hồng tràn đầy vẻ khó tin. “Ừm... Nếu chị không tin, tôi sẽ đi gọi Đường Đường dậy để cô ấy nói chuyện với chị.”
Diệp Phàm nói xong liền bước vào trong phòng ngủ, thấy Đường Đường đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền như một thiên thần nhỏ, khuôn mặt thanh tú của cô không có lấy một chút khuyết điểm nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
So với Sở Mộng Dao lạnh lùng thì Đường Đường ngây thơ hơn, lại càng hấp dẫn hon. "Đường Đường... Dậy thôi, dậy thôi!"
Diệp Phàm lắc lắc cánh tay cô, cô bối rối nũng nịu nói: “Ưm... Buồn ngủ quá, người ta vẫn còn muốn ngủ nữa...” “Đường Đường, chị Hồng đang gọi, cô mau dậy nghe điện thoại đi.” “Chị. Chị Hồng?” Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуenАРР.cом
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe đến cái tên này, Đường Đường tỉnh hẳn, nhìn Diệp Phàm bên cạnh, cô đỏ mặt ngượng ngùng xuống giường, vội vàng chạy vào phòng khách, tay cầm điện thoại, giọng ngập ngừng.
Không lâu sau, Đường, Đường cúp điện thoại nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, chị Hồng sắp đến đón tôi, nhưng... tôi thật sự không biết cảm ơn anh như thế nào. “Tối hôm qua cô đã hát cho tôi nghe rất nhiều bài hát. Đó không phải là lời cảm ơn tốt nhất rồi sao. Đường Đường, tôi thấy giọng hát của cô không hề thua kém bất kì một ca sĩ nào, cô có thể hát cho tôi nghe, thật là may mắn.” Diệp Phàm thành tâm nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời vừa nói ra, trong đôi mắt xinh đẹp của Đường Đường lộ ra một tia kỳ quái.
Những năm gần đây, cô đã nghe không biết bao nhiêu người khen giọng hát của cô, thậm chí có người khen cô lên chín tầng mây.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng bây giờ nghe lời khen giản đơn của Diệp Phàm cô lại thấy ấm lòng vô cùng.
Khắc tiếp theo, Đường Đường đột nhiên cười lên, hướng về phía Diệp Phẩm nói: “Diệp Phàm, có thể gặp được cậu cũng là may mắn của tôi. Chúng ta trao đổi số điện thoại được không? Sau này có cơ hội tôi đến tìm cậu chơi.” “Đương nhiên là được.” Diệp Phàm nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai người trao đổi phương thức liên lạc xong, Diệp Phàm liền tiễn Đường Đường xuống lầu
Lúc này nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe MercedesBenz màu đến đang đỗ, chiếc xe trị giá phải hơn 200 vạn. “Xe đến đón tôi rồi.” Đường Đường nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm không ngờ gia cảnh của cô lại đến mức đó. Sau đó, Đường Đường đi đến bên chiếc xe, quay đầu vẫy tay với Diệp Phàm, vừa đi vừa hét lên: “Diệp Phàm, anh không được quên tôi đó, tôi sẽ đến tìm anh."
Một lúc sau, chiếc xe rời đi, không biết tại sao Diệp Phàm lại thấy có chút trống rỗng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bởi vì là cuối tuần không cần lên lớp, Diệp Phàm đã bí mật gọi cho lão Ngụy một vài lần muốn hỏi ông ấy chi tiết về việc tu luyện.
Nhưng không ngờ dù Diệp Phàm gọi thế nào lão Ngụy vẫn im lặng như biến mất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Suy nghĩ một chút, Diệp Phàm nhớ tới lão Ngụy hình như đã nói trước khi bị thương nặng, có một luông khí trốn xuống trái đất, sống ở trong thân thể anh đang cố gắng khôi phục thực lực.
Nhưng trên thực tế, phần lớn trạng thái hắn đều trong trạng thái không hoạt động, chỉ khi thực lực của Diệp Phàm tăng lễn lão Ngụy mới thực sự xuất hiện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cuối tuần rất nhanh trôi qua, ngày hôm sau mới sáng sớm, Diệp
Phàm bắt xe đến trường cấp ba Tô Hàng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi anh đi đến lớp 126, anh thấy một đống người đang vậy quanh bàn của Cầu Vĩ hét lên đầy phấn khích: “Chà! Gầu Vĩ, cậu thật sự rất tuyệt nha, cậu vừa giành được vé ngồi ở hàng ghế thứ ba lại còn quay rõ ràng như thế nữa.” “Ừ. Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Anna, khó lắm mới mua được vé, thật ghen tị với những người có thể ngồi gần Anna như vậy.” “Này... quá bình thường! Chị gái tôi làm việc trong công ty giải trí, chị ấy thường xuyên được gặp mặt với những ngôi sao như này.” Mặc dủ Gầu Vĩ tỏ ra khiêm tốn nhưng giọng điệu của cậu ta tràn đầy tự hào.
Lúc này, Gầu Vĩ chợt phát hiện ra Diệp Phàm, anh run rẩy nói: “Phàm ca, A không phải... Phàm gia."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ khi bị bị Diệp Phàm cho một bài học vào tuần trước, mỗi lần gặp Diệp Phẩm anh như chuột nhìn thấy mèo vậy, vô cùng sợ hãi, kinh trọng.
Diệp Phàm nghe đến cái tên này hiển nhiên có chút khó chịu, nói: “Không cần gọi như thế, gọi bằng tên bình thường là được rồi." “Thế sao được. Anh là đại ca của Hào ca. Hay là tôi vẫn nên gọi anh là Phàm ca đi." "Ù."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi cậu đang xem cái gì đó?" “Phàm ca, là thế này ạ, hôm trước cô Anna có mở một buổi concert, trong buổi đó tôi có quay lại một đoạn cô ấy hát và nhảy, Phăm ca anh cũng đến xem xem đi."
Nói xong, Cầu Vĩ liền đưa điện thoại trong tay cho Diệp Phàm xem.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm cúi đầu, khi nhìn rõ diện mạo của cô gái trong điện thoại liền đứng hình.
**********
Chương 15: Ngủ Chung Giường
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hà? Ngủ cùng nhau?”
Nghe được lời này của Đường Đường, Diệp Phàm không tự chủ mà kinh ngạc thốt lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau đó, anh đơ mất mấy giây mới phản ứng lại được, lắp bắp nói: “Đêm nay, Trận mưa lớn này chắc còn kéo dài. Nếu như cô thật sự sợ thì có thể qua đây.
Câu nói vừa thốt ra, ngược lại Đường Đường liền bỏ chạy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Đường Đường vữa này chắc chỉ là nói đùa thôi. Rốt cục thì việc ngủ với một mỹ nữ như vậy đối với Diệp Phàm mà nói thật sự là một thử thách khó nhằn.
Nhưng trong lòng anh thoảng chút mất mát. "Peng... Peng... Peng.."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, một tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó ngoài cửa lại xuất hiện một bóng người.
Diệp Phàm thấy Đường Đường đang ôm chăn, như là một chú mèo nhỏ bị dọa sợ, co rúm lại lao đến giường của Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giường không lớn, một người thì đủ, hai người có hơi chật trội.
Diệp Phàm nằm bên trong, Đường Đường ngủ bên ngoài. Vì để cho Đường Đường được thoải mái nhất, hơn nửa người Diệp Phàm đã dính lễn tường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô nam quả nữ ngủ chung một giường, củi khô dễ cháy.
Mặc dù hai người đắp hai chiếc chăn khác nhau nhưng khoảng cách cũng chỉ có mấy cm mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mùi hương đặc biệt của người cô cứ xộc vào mũi của Diệp Phàm.
Anh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, bên cạnh là có thêm một mỹ nhân, thật sự làm khó anh, anh không thể ngủ được.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên kia, mặt Đường Đường cũng ửng hồng, hai tay nắm chặt chăn, tim đập thình thịch như hươu chạy, không hiểu sao bản thân có thể làm ra chuyện to gan như vậy.
Lúc bắt đầu, Đường Đường là vì quá sợ sấm, không dám ngủ một mình nên mới có cãi dũng khí nói ra một đề nghị mà tuyệt đối không có một người con trai nào đồng ý. Nhưng bây giờ, khi cô đã thật sự ngủ bên cạnh Diệp Phàm, tiếng sâm không còn đáng sợ nữa, nhưng cô lại sinh ra một cỗ xấu hỗ chưa từng có, hai mà nóng bừng, đột nhiên nhớ đến lúc Diệp Phàm xoa bóp chân cho mình người cô như có một luồng điện chạy qua khiến mặt cô như muốn bốc hỏa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì thân phận đặc biệt, Đường Đường không được đi học như các bạn cùng trang lứa. Trong cuộc sống cô rất ít tiếp xúc với các bạn nữ chứ đừng nói gì đến các bạn khác giới.
Hơn nữa, nhưng người quen Đường Đường đều biết, cô rất sợ người lạ, thậm chí có bệnh sợ giao tiếp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có điều có lẽ là do hành động anh hùng cứu mĩ nhân của Diệp Phàm đã làm cho Đường Đường rung động vì vậy với anh cô có cảm giác an toàn.
Lúc này, nghe thấy tiếng lật người qua lại của Diệp Phàm, Đường Đường thấp giọng hỏi: "Diệp Phàm, anh không ngủ được à?" “Ừ.” Diệp Phàm nhỏ giọng đáp. “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, anh không những đã cứu tôi, chữa khỏi vết thương cho tôi lại còn đồng ý cho tôi ở lại qua đêm để tôi không phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Đường Đường cảm kích nói. “Đường Đường, cô khách sáo quá rồi. Tôi tin bất kì người nào nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ ra tay giúp đỡ. À đúng rồi...” Diệp Phàm đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Đường Đường, cậu trước đó có đi xem biểu diễn của Đường Anna chưa? Cô ấy hát thật sự hay như vậy sao?” “Hả? Anh chưa nghe cô ấy hát ư?” Đường Đường hỏi, ngữ khí có chút thất vọng. “Không phải vậy. Đài phát thanh của trường có phát một vài lần, nhưng tôi cũng không để ý lắm. Có điều vừa nãy lúc về, tôi nghe thấy rất nhiều fan khen giọng hát cô ấy rất hay nên có chút tò mò." Diệp Phàm nói. “Ò. Thì ra là vậy.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đường Đường đột nhiên cao hứng nói: “Nếu đã như vậy, tôi trực tiếp hát cho anh nghe là được rồi.” “Cô, trực tiếp hát cho tôi nghe?” Diệp Phàm nghi ngờ hỏi. “A... Cái đó..."
Giọng Đường Đường có chút loạn, nhanh chóng giải thích: “Tôi là fan ruột của Đường Anna mà, bài hát nào của cô ấy tôi cũng thuộc, tôi có thể mô phỏng giọng của cô ấy hát cho anh nghe."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nói, Đường Đường vừa hằng giọng, tiếp đó cất giọng hát: “Quê hương đầy sương mù cùng mưa rơi, thành phố mùa thu. Gió thổi từ vùng đất cổ xưa đi qua quê hương mùa lá rụng. Một hũ rượu từ lâu nhưng không cho người rời xa, em muốn cưỡi gió đi đến nơi thật xa kiếm tìm tình yêu của đời mình..."
Giọng hát của Đường Đường thanh tao, du dương hệt như làn gió thoảng qua trong đem tối, hay như tiếng suối xa, tiếng nước chảy róc rách.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dù không có nhạc đệm nhưng Diệp Phàm vẫn nghe đến mê mẩn, anh như tưởng tượng ra bức tranh thơ mộng trước mắt.
Mãi lúc sau, Diệp Phàm mới hồi phục lại trạng thái, anh khen ngợi không ngớt: “Đường Đường, cô hát hay thật đó. Tôi cảm thấy cô còn hát hay hơn bản gốc Đường Anna hát khi tôi nghe trên đài phát thanh nữa.” “A? Có khoa trương có không?” Đường Đường tinh nghịch lè lưỡi, xấu hổ nói. “Tôi thật sự không có lừa cô. Nếu như cô làm ca sĩ nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua đĩa ủng hộ cổ."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Đường Đường nở nụ cười, cô thầm nghĩ:
Tôi sớm đã vô cùng nổi tiếng rồi được không. Cũng chỉ có cái người như cậu là không nhận ra tôi. Nhưng như thể cũng tốt, khá là vui đó. “Hi hi... Nếu như cậu thích, tôi hát cho anh nghe thêm mấy bài nữa."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đường Đường cười nói.
Ngay sau đó, Đường Đường như đang mở một buổi hòa nhạc nhỏ, từng ca khúc ngồi tiếng của Đường Anna vang vọng trong phòng ngủ, âm thanh vang lên không ngừng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, Đường Đường đột nhiên nhớ tới vé của buổi concert bán ngoài chợ đen với giá hơn 10 vạn nhưng cũng chỉ có thể đứng cách có cả mấy chục mét để nghe cô hát.
Nếu như để những người fan trung thành của cô biết Diệp Phàm có thể nằm ngay cạnh có nghe cô hát, không biết họ sẽ ghen tị đến mức độ nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hát liền 7,8 bài hát Đường Đường có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái.
Trông thấy cảnh này, Diệp Phàm vội xin lỗi: “Đường Đường, thật ngại quá, một lúc để cô hát nhiều bài như vậy, khiến cổ mệt rồi. Chúng ta mau ngủ thôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù biết Diệp Phàm chỉ là lời nói bất cẩn, nhưng khi nghe anh nói “ngủ thôi” Đường Đường vẫn cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng ữ một tiếng sau đó liền kéo chăn trùm kín đầu.
Có lẽ là trải qua qua nhiều chuyện, mệt mỏi cả buổi tối, Đường Đường rất nhanh liền chím vào giấc ngủ. Nghe được tiếng thở đều đều của cô, một lúc sau, Diệp Phẩm cũng chim vào giấc ngủ. "Leng keng..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngày hôm sau mới sáng sớm, điện thoại bàn ngoài phòng khách đã đỗ chuông đánh thức Diệp Phàm.
Diệp Phàm dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, xuống giường lập tức đi nghe điện thoại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy một giọng nữ trưởng thành, thuần thục: “Xin chào, là bạn của cô Đường phải không ạ? Có thể giúp tôi chuyển lời một chút không ạ, tôi là chị Hồng, bẫy giờ có thể qua đón cô ấy.” “Được ạ, bây giờ tôi sẽ đi gọi Đường Đường dậy.” Diệp Phàm nói. "A."
Đúng lúc này, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng kêu chói tại: “Sao... sao lại là đàn ông nghe máy, anh là ai? Anh dẫn cô Đường đi đâu rồi?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm nghe xong liền bối rối, anh nhỏ giọng nói: “Xin chào chị Hồng, tôi là bạn của Đường Đường. Hôm qua cổ ấy qua đêm ở nhà tôi." “Cái gì cơ? Cô Đường qua đem ở nhà một người đàn ông? Làm sao có chuyện này!” Giọng điệu của chị Hồng tràn đầy vẻ khó tin. “Ừm... Nếu chị không tin, tôi sẽ đi gọi Đường Đường dậy để cô ấy nói chuyện với chị.”
Diệp Phàm nói xong liền bước vào trong phòng ngủ, thấy Đường Đường đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền như một thiên thần nhỏ, khuôn mặt thanh tú của cô không có lấy một chút khuyết điểm nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
So với Sở Mộng Dao lạnh lùng thì Đường Đường ngây thơ hơn, lại càng hấp dẫn hon. "Đường Đường... Dậy thôi, dậy thôi!"
Diệp Phàm lắc lắc cánh tay cô, cô bối rối nũng nịu nói: “Ưm... Buồn ngủ quá, người ta vẫn còn muốn ngủ nữa...” “Đường Đường, chị Hồng đang gọi, cô mau dậy nghe điện thoại đi.” “Chị. Chị Hồng?” Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуenАРР.cом
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe đến cái tên này, Đường Đường tỉnh hẳn, nhìn Diệp Phàm bên cạnh, cô đỏ mặt ngượng ngùng xuống giường, vội vàng chạy vào phòng khách, tay cầm điện thoại, giọng ngập ngừng.
Không lâu sau, Đường, Đường cúp điện thoại nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, chị Hồng sắp đến đón tôi, nhưng... tôi thật sự không biết cảm ơn anh như thế nào. “Tối hôm qua cô đã hát cho tôi nghe rất nhiều bài hát. Đó không phải là lời cảm ơn tốt nhất rồi sao. Đường Đường, tôi thấy giọng hát của cô không hề thua kém bất kì một ca sĩ nào, cô có thể hát cho tôi nghe, thật là may mắn.” Diệp Phàm thành tâm nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lời vừa nói ra, trong đôi mắt xinh đẹp của Đường Đường lộ ra một tia kỳ quái.
Những năm gần đây, cô đã nghe không biết bao nhiêu người khen giọng hát của cô, thậm chí có người khen cô lên chín tầng mây.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng bây giờ nghe lời khen giản đơn của Diệp Phàm cô lại thấy ấm lòng vô cùng.
Khắc tiếp theo, Đường Đường đột nhiên cười lên, hướng về phía Diệp Phẩm nói: “Diệp Phàm, có thể gặp được cậu cũng là may mắn của tôi. Chúng ta trao đổi số điện thoại được không? Sau này có cơ hội tôi đến tìm cậu chơi.” “Đương nhiên là được.” Diệp Phàm nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hai người trao đổi phương thức liên lạc xong, Diệp Phàm liền tiễn Đường Đường xuống lầu
Lúc này nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe MercedesBenz màu đến đang đỗ, chiếc xe trị giá phải hơn 200 vạn. “Xe đến đón tôi rồi.” Đường Đường nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm không ngờ gia cảnh của cô lại đến mức đó. Sau đó, Đường Đường đi đến bên chiếc xe, quay đầu vẫy tay với Diệp Phàm, vừa đi vừa hét lên: “Diệp Phàm, anh không được quên tôi đó, tôi sẽ đến tìm anh."
Một lúc sau, chiếc xe rời đi, không biết tại sao Diệp Phàm lại thấy có chút trống rỗng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bởi vì là cuối tuần không cần lên lớp, Diệp Phàm đã bí mật gọi cho lão Ngụy một vài lần muốn hỏi ông ấy chi tiết về việc tu luyện.
Nhưng không ngờ dù Diệp Phàm gọi thế nào lão Ngụy vẫn im lặng như biến mất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Suy nghĩ một chút, Diệp Phàm nhớ tới lão Ngụy hình như đã nói trước khi bị thương nặng, có một luông khí trốn xuống trái đất, sống ở trong thân thể anh đang cố gắng khôi phục thực lực.
Nhưng trên thực tế, phần lớn trạng thái hắn đều trong trạng thái không hoạt động, chỉ khi thực lực của Diệp Phàm tăng lễn lão Ngụy mới thực sự xuất hiện.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cuối tuần rất nhanh trôi qua, ngày hôm sau mới sáng sớm, Diệp
Phàm bắt xe đến trường cấp ba Tô Hàng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi anh đi đến lớp 126, anh thấy một đống người đang vậy quanh bàn của Cầu Vĩ hét lên đầy phấn khích: “Chà! Gầu Vĩ, cậu thật sự rất tuyệt nha, cậu vừa giành được vé ngồi ở hàng ghế thứ ba lại còn quay rõ ràng như thế nữa.” “Ừ. Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Anna, khó lắm mới mua được vé, thật ghen tị với những người có thể ngồi gần Anna như vậy.” “Này... quá bình thường! Chị gái tôi làm việc trong công ty giải trí, chị ấy thường xuyên được gặp mặt với những ngôi sao như này.” Mặc dủ Gầu Vĩ tỏ ra khiêm tốn nhưng giọng điệu của cậu ta tràn đầy tự hào.
Lúc này, Gầu Vĩ chợt phát hiện ra Diệp Phàm, anh run rẩy nói: “Phàm ca, A không phải... Phàm gia."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Từ khi bị bị Diệp Phàm cho một bài học vào tuần trước, mỗi lần gặp Diệp Phẩm anh như chuột nhìn thấy mèo vậy, vô cùng sợ hãi, kinh trọng.
Diệp Phàm nghe đến cái tên này hiển nhiên có chút khó chịu, nói: “Không cần gọi như thế, gọi bằng tên bình thường là được rồi." “Thế sao được. Anh là đại ca của Hào ca. Hay là tôi vẫn nên gọi anh là Phàm ca đi." "Ù."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi cậu đang xem cái gì đó?" “Phàm ca, là thế này ạ, hôm trước cô Anna có mở một buổi concert, trong buổi đó tôi có quay lại một đoạn cô ấy hát và nhảy, Phăm ca anh cũng đến xem xem đi."
Nói xong, Cầu Vĩ liền đưa điện thoại trong tay cho Diệp Phàm xem.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm cúi đầu, khi nhìn rõ diện mạo của cô gái trong điện thoại liền đứng hình.