-
Chương 2
Edit: Thanh Uyên.
Beta: moonmaplun.
Đôi tình nhân trong xe ôm nhau, cô gái nhắm mắt thét chói tai, chàng trai thì mở to hai mắt nhìn chằm chằm Đàm Tô, đến khi nhìn rõ được bộ dạng của cô rồi cậu ta mới hết hoảng sợ. Thở hắt một cái để trầm tĩnh lại, vừa trấn an cô gái vừa hạ kính xe xuống, vẻ mặt chưa tỉnh hồn nhìn Đàm Tô hỏi: ” Có chuyện gì không? ”
Đàm Tô yên lặng đánh giá hai người trong xe, hai người là người châu Á, nhưng không phải người Trung Quốc, không biết có phải là nhờ hệ thống hay không, bọn họ nói chuyện rõ ràng không phải là tiếng Trung nhưng lọt vào tai cô lại chuyển thành tiếng Trung, điều này khiến việc trao đổi của cô và bọn họ không gặp trở ngại gì. Hai người này nhìn khoảng 20, nam hẳn là Đông còn nữ là Trân.
Có Đông trấn an, Trân bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng lúc nhìn về phía Đàm Tô vẻ mặt vẫn hơi sợ hãi.
Đàm Tô mỉm cười nói: ” Xin lỗi, hai người có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không? Tôi có thể trả tiền cho hai người ”
” Việc này…. Tại sao cô lại ở đây? ”
” Không biết nữa, lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi. Mong hai người giúp tôi, tôi sẽ trả tiền. ” Khuôn mặt Đàm Tô đầy vẻ khẩn cầu, nhưng hai tay vẫn không nhúc nhích, có vẻ như không có ý lấy tiền ra. Nguyên nhân rất đơn giản, cô xác định là trên người cô một đồng cũng không có nên cô nhất định phải bám theo hai người này ” kiếm ăn “.
Trân đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn thấy Đàm Tô một mình đứng trong màn đêm thật sự rất đáng thương lòng trắc ẩn của cô nổi dậy, cô đẩy tay Đông, nhỏ giọng nói: ” Đông, hay là chúng ta giúp cô ấy đi. ”
” Này….. Được rồi. ” Đông do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý
” Cảm ơn, hai người đều là người tốt. ” Đàm Tô nghe vậy, nhanh chóng kéo cửa xe phía sau ra ngồi, vừa đóng cửa xe lại, liền nghe tiếng thông báo của hệ thống.
【 Hoàn thành nhiệm vụ tức thời, điểm thưởng đạt được: 100 điểm 】
Đàm Tô thở ra một hơi, cơ thể cứng ngắc cuối cùng cũng thả lỏng. Nếu bọn họ không đồng ý cho cô lên xe rất có khả năng cô sẽ phải dùng tới vũ lực. May là bọn họ đồng ý, cô không cần phải sử dụng biện pháp không văn minh đó.
Thời khắc nguy hiểm đã qua, cho dù nhiệm vụ tức thời thứ 2 cô không hoàn thành thì điểm thưởng của cô cũng chỉ bị trừ thành 0, không bị biến thành âm thì sẽ không bị hệ thống ” xử lý “. Giờ cô cần phải nghĩ về tương lai cho thật tốt.
Này có thể gọi là ” trò chơi sống còn “, rất đáng ghét, cô cũng chỉ có thể từng bước đi tiếp. Mà theo của hệ thống, muốn thoát khỏi trò chơi này chỉ có một con đường —— cố gắng kiếm điểm thưởng, lọt vào top ba!
Kiếm điểm thưởng có 2 cách, nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ tức thời. Tuy điểm thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến rất nhiều, nhưng thứ thật sự nguy hiểm đó chính là nhiệm vụ tức thời. Nhiệm vụ tức thời là chắc chắn phải hoàn thành, nếu không sẽ phải rời khỏi thế giới này, còn bị trừ số điểm thưởng bằng với số điểm của nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ tức thời. Đây là tổn thất không hề nhỏ, có thể sau này khi điểm thưởng nhiều lên thì còn có thể chịu được vài lần thất bại, nhưng giờ một khi nhiệm vụ tức thời thất bại, rất có khả năng điểm thưởng sẽ thành âm, sẽ bị hệ thống xử lý. May mắn nhiệm vụ tức thời đầu tiên của cô không quá khó, bằng không cô sợ mình chưa thành công thì đã chết.
Cuối cùng là thế giới này, muốn rời khỏi các thế giới có 3 cách: Thứ nhất là thu thập đủ hai mảnh nhỏ「 Cửa 」hợp lại thành cánh cửa. Thứ hai là thất bại, hoặc là chết, hoặc là không hoàn thành nhiệm vụ tức thời, sẽ bị trừ đi điểm thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến. Trước mắt, loại thứ nhất hơi khó, cái thứ gọi là hệ thống kia không cho gợi ý gì, cô hoàn toàn không biết đi đâu để tìm mảnh nhỏ「 Cửa 」gì đó.
Càng nghĩ, Đàm Tô ý thức được trước mắt mình còn một con đường để đi —— tận lực hoàn thành nhiệm vụ, dùng tất cả khả năng kiếm điểm thưởng, cho dù cuối cùng không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, cũng có đủ điểm để bị trừ.
Đàm Tô nhìn Đông và Trân, vừa rồi hệ thống thông báo họ cũng không lộ ra biểu hiện gì khác thường, nói cách khác, bọn họ không nghe được âm thanh của hệ thống, hẳn là chỉ có mình người chơi mới nghe được.
” Tôi là Tô, hai người thì sao? ” Cô nhìn về ghế lái phụ mỉm cười với hai người. Nếu hệ thống kêu cô lên chiếc xe này, đủ để chứng minh, nhiệm vụ sau này của cô rất có khả năng liên quan tới hai người này, quan hệ tốt với bọn họ là lựa chọn tốt nhất.
” Tôi là Đông, cô ấy là Trân. ” Đông nổ máy, theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu, giọng nói có chút căng thẳng.
Đàm Tô nhướn mày, xem ra vừa rồi bọn họ thật sự đụng trúng cái gì đó. Cô có thể khẳng định, người cậu ta nhìn trong kính chiếu hậu không phải là cô, trước khi lên xe cô cũng đã xác định, con đường phía sau rất sạch sẽ, không có gì cả.
Xe chạy về phía trước, Đàm Tô tiếp tục bắt chuyện: ” Đông, Trân, hai người chắc là người yêu nhỉ? ”
Đông gật đầu, lên tiếng: ” Ừ ”
Hai người này hình như là vừa đi chơi với bạn bè, còn uống rất nhiều rượu.
Đàm Tô vừa lên xe đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, là của hai người này, mà mùi trên người Đông tương đối nồng. Nghĩ một chút là biết, hơn nửa đêm, uống rượu xong còn lái xe, hẳn là về nhà, nếu chỉ có hai người uống với nhau, bọn họ sẽ không chạy xa như thế, mà nếu là đi gặp mặt người thân hay bạn bè, thì chắc sẽ không uống nhiều rượu. Đương nhiên, suy đoán của cô cũng chỉ là suy đoán, không loại trừ khả năng khác.
Nhìn biểu cảm không yên của Đông, không muốn nhiều lời, Đàm Tô quyết định thức thời ngậm miệng.
Thu hồi tầm mắt phía trước, cô liếc về phía ven đường đằng trước, ở nơi bị đèn xe chiếu vào, có một cái bóng đứng ngay giữa đường cái.
Đó là…. cô gái mặc đồ trắng?
Sắc mặt Đàm Tô khẽ biến, giờ phút này xe đã chạy qua, cô vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng nơi đó không hề có gì cả.
Xe nhanh chóng dừng lại.
” Vừa rồi…. ” Trân chần chờ nói.
” Tôi thấy. ” Không đợi Trân nói xong, Đàm Tô đã tiếp lời: ” Một cô gái tóc dài mặc đồ trắng. ” Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu ” Không khác tôi cho lắm. ”
Trân hoảng sợ nhìn về phía Đàm Tô khẩn trương nhìn cô vài giây, thấy cô vẫn lạnh nhạt như cũ mới thở ra một hơi.
” Trân, em lái đi. ” Đông vốn không nói một lời bỗng nhiên xuống xe, đổi sang ghế lái phụ, kéo Trân đang mù mịt xuống xe.
Trân liếc mắt nhìn Đông, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, chuyển đến ghế lái, một lần nữa khởi động xe.
Lúc này Đàm Tô không lên tiếng, chỉ im lặng đánh giá hai người.
Đông vẻ mặt khẩn trương, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhờ kính chiếu hậu nhìn phía sau xe, một bộ dạng không yên; mà Trân vừa lái xe, hai mắt vừa lo lắng vừa nghi ngờ nhìn Đông, không nói gì cả.
Nói cách khác, trong lòng Đông đang có chuyện muốn giấu, cô gái vừa rồi —— thế giới này nếu không phải thế giới của cô, như vậy cũng có khả năng ma có thể tồn tại —— có lẽ việc này có liên quan đến cậu ta, còn Trân thì hoàn toàn không biết gì cả.
Đàm Tô ôm hai tay dựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính xe, lặng lẽ tính toán. Xem ra, cô phải nghĩ biện pháp biết được sự thật từ Đông, lý giải được một phần ở thế giới này, sau này cô mới có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ tức thời.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất: Dùng hình thức hỏi đáp để lấy sự thật từ Đông, phần thưởng nhiệm vụ là: Mảnh nhỏ「 Cửa 」
Giờ bắt đầu hình thức hỏi đáp, hình thức này chỉ cho phép người chơi được hỏi 5 lần, nhân vật trong kịch bản chỉ biết trả lời, đúng, không đúng và không biết. Dưới hình thức này, nhân vật trong kịch bản sẽ không nói dối, nhưng nếu hỏi quá cụ thể nhân vật sẽ nói dối. Sau 5 lần, người chơi phải nói ra được sự thật 】
Hệ thống vừa dứt lời, Đàm Tô phát hiện mình trong nháy mắt đã ở trong một căn phòng màu trắng, cô đang ngồi trên một cái sofa dài màu trắng, mà đối diện cô là Đông đang ngồi ngay ngắn, mặt không biểu cảm.
Nhiệm vụ chủ tuyến? Mảnh nhỏ「 Cửa 」?
Hai mắt Đàm Tô sáng lên, cẩn thận nhớ lại đoạn hướng dẫn vừa rồi của hệ thống, đồng thời quan sát căn phòng này.
Căn phòng khoảng 30 mét vuông, không có cửa, hoàn toàn màu trắng, Đàm Tô nhìn về phía cái bàn trước mặt cô và Đông. Chính giữa bàn có đặt một cái màn hình, trên đó ghi ‘ Câu hỏi thứ nhất ‘, phía dưới là một con số, 60, và thời gian trôi qua thì con số càng ngày càng ít lại.
Đàm Tô liền ý thức được, đó là thời gian đếm ngược, nói cách khác, câu hỏi thứ nhất của cô chỉ có 60 giây… Không, hiện giờ chỉ còn 55 giây.
Đàm Tô không hỏi ngay, cô chỉ có thể hỏi 5 câu, nhưng vấn đề là cô không có đầu mối gì để hỏi. Chậc, cũng không phải đơn giản, cô phải lợi dụng 5 câu hỏi này cho thật tốt, để 5 vấn đề này có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu vừa rồi cô gái kia làm Đông biểu hiện khác thường như vậy, không chừng điều Đông giấu giếm có liên quan đến cô gái đó.
Khi thời gian còn lại 20 giây, Đàm Tô rốt cuộc cũng nghĩ ra, mở miệng hỏi:
” Bạn gái cũ của cậu là tự sát? ”
” Không biết. ”
Biểu cảm của Đông không có bất kỳ biến hoá gì, giống như ở trong không gian này, cậu ta hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Đông trả lời xong, chữ trên màn hình lập tức đổi thành ‘ Câu hỏi thứ hai ‘, mà con số thì trở lại thành 60.
Đàm Tô nhíu mày.
Từ tuổi của ma nữ kia và phản ứng của Đông để phán đoán, ma nữ kia chết trẻ, hơn 50% nghi ngờ là tự sát. Đương nhiên không loại trừ khả năng đò là việc ngoài ý muốn, bị bệnh hoặc do cậu ta giết, nếu là ngoài ý muốn hoặc bệnh tật, Đông mơ hồ đoán được con ma đó là bạn gái cũ của mình thì sẽ không sợ đến như vậy. Cho nên giữa tự sát và bị giết, cô lựa chọn khả năng lớn nhất để hỏi, hy vọng cậu ta trả lời là ” Đúng “, nhưng đáp án của cậu ta lại là ” Không biết “. Cậu ta không biết bạn gái cũ của mình đã chết, hay là không biết bạn gái cũ của cậu ta chết do tự sát? Nhưng mà ít nhất từ câu trả lời của cậu ta có thể đưa ra kết luận, ma nữ kia đúng là bạn gái cũ của cậu ta, bằng không cậu ta đã trả lời là ” Không phải “. Nói vậy là không loại trừ khả năng là cậu ta cũng có một bạn gái cũ vừa chết, nhưng xác suất rất thấp, cho nên Đàm Tô chỉ có thể lựa chọn câu hỏi có xác xuất cao nhất, cũng may câu trả lời của cậu ta là ” Không biết “, nếu không tính khả quan cũng không được nhiều.
Nhanh chóng suy nghĩ một chút, Đàm Tô cho rằng Đông không biết bạn gái cũ của mình tự sát. Trước khi cô lên xe, Đông và Trân có dừng một lần, khi đó chắc chắn bọn họ đã đụng phải ma nữ kia, cô đoán lúc đó Đông đã nhìn rõ được hình dáng của ma nữ đó, nếu lúc đó Đông đã biết bạn gái cũ của mình đã chết, bản năng đầu tiên là dừng xe, nếu vậy lúc cô trong hình dạng cô gái tóc dài mặc đồ trắng xuất hiện, Đông đã có kinh nghiệm một lần thì tuyệt đối sẽ không dừng xe. Nhưng cậu ta vẫn dừng, điều này cho biết cậu ta không biết bạn gái cũ của mình đã chết, lần đầu tiên đụng vào người đó tưởng mình hoa mắt, lần thứ hai đụng phải cô gái mặc đồ trắng cậu ta tưởng là bạn gái cũ của mình, lúc này mới dừng xe xem thử. Vậy nên, loại trừ khả năng ma nữ bị Đông giết, bằng không có hỏi vấn đề này thì câu trả lời của cậu ta là ” Không biết “.
Về phần ma nữ kia có phải là tự sát hay không…. Một người sau khi chết biến thành ma, chấp niệm hẳn là rất sâu, chắc là có người hoặc việc gì đó không dứt bỏ được, mà ma nữ kia không tìm người khác mà tìm Đông, nguyên nhân nếu không phải yêu, chính là cực hận. Đàm Tô nghiêng về việc ma nữ kia tự sát, nếu cô ta bị người khác giết, giờ đã loại bỏ khả năng bị Đông giết, nếu vậy thì cô ta vốn không nên xuất hiện ở đây. Ai giết cô ta thì cô ta nên đi tìm người đó mới đúng, không đến mức tìm Đông để tố cáo tên hung thủ chứ??? Ma nữ kia lúc ẩn lúc hiện, nếu là người bình thường đã bị hù chết, làm sao để giúp cô ta? Huống chi, cô ta có thể đến tìm Đông tố cáo tên hung thủ, thì đi tìm hung thủ hù chết hắn hoặc dùng siêu năng lực giết hắn không phải dễ hơn sao?
Thời gian dành cho câu hỏi thứ hai đã qua một nửa, tuy đáp án của Đông ở câu hỏi thứ nhất là không biết, nhưng câu trả lời của cậu ta có thể giúp Đàm Tô biết rõ được một số vấn đề. Giờ cô cũng cảm thấy may mắn khi câu trả lời của cậu ta là ” Không biết “, nếu như là ” Không phải “, những điều cô suy luận ra cũng sẽ không nhiều. Chỉ có thể nói, câu hỏi thứ nhất, cô thành công.
Đàm Tô nắm chắc thời gian suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề thứ hai:
” Bởi vì cậu nên cô ấy tự sát? ”
” Đúng. ”
Hai tay Đàm Tô đặt trên bàn giao nhau, ngón trỏ phải vô thức xoa vòng tròn trên khớp tay. Vấn đề thứ hai tựa hồ giống vấn đề thứ nhất, nhưng vấn đề thứ nhất là theo hướng khách quan, còn vấn đề thứ hai theo hướng chủ quan. Đáp án khách quan là không biết, chủ quan là nhận định, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ lúc Đông và ma nữ xa nhau không lời từ biệt, cậu ta không biết tình hình gần đây của ma nữ, thậm chí lãng tránh trả lời —— vì sao? Đông nhất định đã làm ma nữ kia tổn thương, bằng không hắn cũng sẽ không mơ hồ xác định cô ta chết là do tự sát.
Hỏi đến đây, chuyện ma nữ có phải tự sát hay không cũng không còn quan trọng nữa —— ngay cả Đông cũng không thể khẳng định, vậy thì sao có thể tra ra? Mục đích của Đàm Tô là biết được chân tướng từ Đông, giờ cô đã biết giữa Đông và ma nữ kia đã xảy ra một việc cực kỳ nghiêm trọng, nhiêu đây đã đủ. Kế tiếp, vấn đề cô cần hỏi là giữa Đông và ma nữ kia đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi làm cho một cô gái tự sát.
Đối với một cô gái đầy thanh xuân mà nói, chuyện gì sẽ khiến cô ấy tuyệt vọng đến mức phải tự sát đây?
Beta: moonmaplun.
Đôi tình nhân trong xe ôm nhau, cô gái nhắm mắt thét chói tai, chàng trai thì mở to hai mắt nhìn chằm chằm Đàm Tô, đến khi nhìn rõ được bộ dạng của cô rồi cậu ta mới hết hoảng sợ. Thở hắt một cái để trầm tĩnh lại, vừa trấn an cô gái vừa hạ kính xe xuống, vẻ mặt chưa tỉnh hồn nhìn Đàm Tô hỏi: ” Có chuyện gì không? ”
Đàm Tô yên lặng đánh giá hai người trong xe, hai người là người châu Á, nhưng không phải người Trung Quốc, không biết có phải là nhờ hệ thống hay không, bọn họ nói chuyện rõ ràng không phải là tiếng Trung nhưng lọt vào tai cô lại chuyển thành tiếng Trung, điều này khiến việc trao đổi của cô và bọn họ không gặp trở ngại gì. Hai người này nhìn khoảng 20, nam hẳn là Đông còn nữ là Trân.
Có Đông trấn an, Trân bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng lúc nhìn về phía Đàm Tô vẻ mặt vẫn hơi sợ hãi.
Đàm Tô mỉm cười nói: ” Xin lỗi, hai người có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không? Tôi có thể trả tiền cho hai người ”
” Việc này…. Tại sao cô lại ở đây? ”
” Không biết nữa, lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi. Mong hai người giúp tôi, tôi sẽ trả tiền. ” Khuôn mặt Đàm Tô đầy vẻ khẩn cầu, nhưng hai tay vẫn không nhúc nhích, có vẻ như không có ý lấy tiền ra. Nguyên nhân rất đơn giản, cô xác định là trên người cô một đồng cũng không có nên cô nhất định phải bám theo hai người này ” kiếm ăn “.
Trân đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn thấy Đàm Tô một mình đứng trong màn đêm thật sự rất đáng thương lòng trắc ẩn của cô nổi dậy, cô đẩy tay Đông, nhỏ giọng nói: ” Đông, hay là chúng ta giúp cô ấy đi. ”
” Này….. Được rồi. ” Đông do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý
” Cảm ơn, hai người đều là người tốt. ” Đàm Tô nghe vậy, nhanh chóng kéo cửa xe phía sau ra ngồi, vừa đóng cửa xe lại, liền nghe tiếng thông báo của hệ thống.
【 Hoàn thành nhiệm vụ tức thời, điểm thưởng đạt được: 100 điểm 】
Đàm Tô thở ra một hơi, cơ thể cứng ngắc cuối cùng cũng thả lỏng. Nếu bọn họ không đồng ý cho cô lên xe rất có khả năng cô sẽ phải dùng tới vũ lực. May là bọn họ đồng ý, cô không cần phải sử dụng biện pháp không văn minh đó.
Thời khắc nguy hiểm đã qua, cho dù nhiệm vụ tức thời thứ 2 cô không hoàn thành thì điểm thưởng của cô cũng chỉ bị trừ thành 0, không bị biến thành âm thì sẽ không bị hệ thống ” xử lý “. Giờ cô cần phải nghĩ về tương lai cho thật tốt.
Này có thể gọi là ” trò chơi sống còn “, rất đáng ghét, cô cũng chỉ có thể từng bước đi tiếp. Mà theo của hệ thống, muốn thoát khỏi trò chơi này chỉ có một con đường —— cố gắng kiếm điểm thưởng, lọt vào top ba!
Kiếm điểm thưởng có 2 cách, nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ tức thời. Tuy điểm thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến rất nhiều, nhưng thứ thật sự nguy hiểm đó chính là nhiệm vụ tức thời. Nhiệm vụ tức thời là chắc chắn phải hoàn thành, nếu không sẽ phải rời khỏi thế giới này, còn bị trừ số điểm thưởng bằng với số điểm của nhiệm vụ chủ tuyến và nhiệm vụ tức thời. Đây là tổn thất không hề nhỏ, có thể sau này khi điểm thưởng nhiều lên thì còn có thể chịu được vài lần thất bại, nhưng giờ một khi nhiệm vụ tức thời thất bại, rất có khả năng điểm thưởng sẽ thành âm, sẽ bị hệ thống xử lý. May mắn nhiệm vụ tức thời đầu tiên của cô không quá khó, bằng không cô sợ mình chưa thành công thì đã chết.
Cuối cùng là thế giới này, muốn rời khỏi các thế giới có 3 cách: Thứ nhất là thu thập đủ hai mảnh nhỏ「 Cửa 」hợp lại thành cánh cửa. Thứ hai là thất bại, hoặc là chết, hoặc là không hoàn thành nhiệm vụ tức thời, sẽ bị trừ đi điểm thưởng của nhiệm vụ chủ tuyến. Trước mắt, loại thứ nhất hơi khó, cái thứ gọi là hệ thống kia không cho gợi ý gì, cô hoàn toàn không biết đi đâu để tìm mảnh nhỏ「 Cửa 」gì đó.
Càng nghĩ, Đàm Tô ý thức được trước mắt mình còn một con đường để đi —— tận lực hoàn thành nhiệm vụ, dùng tất cả khả năng kiếm điểm thưởng, cho dù cuối cùng không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, cũng có đủ điểm để bị trừ.
Đàm Tô nhìn Đông và Trân, vừa rồi hệ thống thông báo họ cũng không lộ ra biểu hiện gì khác thường, nói cách khác, bọn họ không nghe được âm thanh của hệ thống, hẳn là chỉ có mình người chơi mới nghe được.
” Tôi là Tô, hai người thì sao? ” Cô nhìn về ghế lái phụ mỉm cười với hai người. Nếu hệ thống kêu cô lên chiếc xe này, đủ để chứng minh, nhiệm vụ sau này của cô rất có khả năng liên quan tới hai người này, quan hệ tốt với bọn họ là lựa chọn tốt nhất.
” Tôi là Đông, cô ấy là Trân. ” Đông nổ máy, theo bản năng liếc nhìn kính chiếu hậu, giọng nói có chút căng thẳng.
Đàm Tô nhướn mày, xem ra vừa rồi bọn họ thật sự đụng trúng cái gì đó. Cô có thể khẳng định, người cậu ta nhìn trong kính chiếu hậu không phải là cô, trước khi lên xe cô cũng đã xác định, con đường phía sau rất sạch sẽ, không có gì cả.
Xe chạy về phía trước, Đàm Tô tiếp tục bắt chuyện: ” Đông, Trân, hai người chắc là người yêu nhỉ? ”
Đông gật đầu, lên tiếng: ” Ừ ”
Hai người này hình như là vừa đi chơi với bạn bè, còn uống rất nhiều rượu.
Đàm Tô vừa lên xe đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, là của hai người này, mà mùi trên người Đông tương đối nồng. Nghĩ một chút là biết, hơn nửa đêm, uống rượu xong còn lái xe, hẳn là về nhà, nếu chỉ có hai người uống với nhau, bọn họ sẽ không chạy xa như thế, mà nếu là đi gặp mặt người thân hay bạn bè, thì chắc sẽ không uống nhiều rượu. Đương nhiên, suy đoán của cô cũng chỉ là suy đoán, không loại trừ khả năng khác.
Nhìn biểu cảm không yên của Đông, không muốn nhiều lời, Đàm Tô quyết định thức thời ngậm miệng.
Thu hồi tầm mắt phía trước, cô liếc về phía ven đường đằng trước, ở nơi bị đèn xe chiếu vào, có một cái bóng đứng ngay giữa đường cái.
Đó là…. cô gái mặc đồ trắng?
Sắc mặt Đàm Tô khẽ biến, giờ phút này xe đã chạy qua, cô vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng nơi đó không hề có gì cả.
Xe nhanh chóng dừng lại.
” Vừa rồi…. ” Trân chần chờ nói.
” Tôi thấy. ” Không đợi Trân nói xong, Đàm Tô đã tiếp lời: ” Một cô gái tóc dài mặc đồ trắng. ” Dừng một chút, cô lại nói thêm một câu ” Không khác tôi cho lắm. ”
Trân hoảng sợ nhìn về phía Đàm Tô khẩn trương nhìn cô vài giây, thấy cô vẫn lạnh nhạt như cũ mới thở ra một hơi.
” Trân, em lái đi. ” Đông vốn không nói một lời bỗng nhiên xuống xe, đổi sang ghế lái phụ, kéo Trân đang mù mịt xuống xe.
Trân liếc mắt nhìn Đông, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, chuyển đến ghế lái, một lần nữa khởi động xe.
Lúc này Đàm Tô không lên tiếng, chỉ im lặng đánh giá hai người.
Đông vẻ mặt khẩn trương, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhờ kính chiếu hậu nhìn phía sau xe, một bộ dạng không yên; mà Trân vừa lái xe, hai mắt vừa lo lắng vừa nghi ngờ nhìn Đông, không nói gì cả.
Nói cách khác, trong lòng Đông đang có chuyện muốn giấu, cô gái vừa rồi —— thế giới này nếu không phải thế giới của cô, như vậy cũng có khả năng ma có thể tồn tại —— có lẽ việc này có liên quan đến cậu ta, còn Trân thì hoàn toàn không biết gì cả.
Đàm Tô ôm hai tay dựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên kính xe, lặng lẽ tính toán. Xem ra, cô phải nghĩ biện pháp biết được sự thật từ Đông, lý giải được một phần ở thế giới này, sau này cô mới có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ tức thời.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất: Dùng hình thức hỏi đáp để lấy sự thật từ Đông, phần thưởng nhiệm vụ là: Mảnh nhỏ「 Cửa 」
Giờ bắt đầu hình thức hỏi đáp, hình thức này chỉ cho phép người chơi được hỏi 5 lần, nhân vật trong kịch bản chỉ biết trả lời, đúng, không đúng và không biết. Dưới hình thức này, nhân vật trong kịch bản sẽ không nói dối, nhưng nếu hỏi quá cụ thể nhân vật sẽ nói dối. Sau 5 lần, người chơi phải nói ra được sự thật 】
Hệ thống vừa dứt lời, Đàm Tô phát hiện mình trong nháy mắt đã ở trong một căn phòng màu trắng, cô đang ngồi trên một cái sofa dài màu trắng, mà đối diện cô là Đông đang ngồi ngay ngắn, mặt không biểu cảm.
Nhiệm vụ chủ tuyến? Mảnh nhỏ「 Cửa 」?
Hai mắt Đàm Tô sáng lên, cẩn thận nhớ lại đoạn hướng dẫn vừa rồi của hệ thống, đồng thời quan sát căn phòng này.
Căn phòng khoảng 30 mét vuông, không có cửa, hoàn toàn màu trắng, Đàm Tô nhìn về phía cái bàn trước mặt cô và Đông. Chính giữa bàn có đặt một cái màn hình, trên đó ghi ‘ Câu hỏi thứ nhất ‘, phía dưới là một con số, 60, và thời gian trôi qua thì con số càng ngày càng ít lại.
Đàm Tô liền ý thức được, đó là thời gian đếm ngược, nói cách khác, câu hỏi thứ nhất của cô chỉ có 60 giây… Không, hiện giờ chỉ còn 55 giây.
Đàm Tô không hỏi ngay, cô chỉ có thể hỏi 5 câu, nhưng vấn đề là cô không có đầu mối gì để hỏi. Chậc, cũng không phải đơn giản, cô phải lợi dụng 5 câu hỏi này cho thật tốt, để 5 vấn đề này có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu vừa rồi cô gái kia làm Đông biểu hiện khác thường như vậy, không chừng điều Đông giấu giếm có liên quan đến cô gái đó.
Khi thời gian còn lại 20 giây, Đàm Tô rốt cuộc cũng nghĩ ra, mở miệng hỏi:
” Bạn gái cũ của cậu là tự sát? ”
” Không biết. ”
Biểu cảm của Đông không có bất kỳ biến hoá gì, giống như ở trong không gian này, cậu ta hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Đông trả lời xong, chữ trên màn hình lập tức đổi thành ‘ Câu hỏi thứ hai ‘, mà con số thì trở lại thành 60.
Đàm Tô nhíu mày.
Từ tuổi của ma nữ kia và phản ứng của Đông để phán đoán, ma nữ kia chết trẻ, hơn 50% nghi ngờ là tự sát. Đương nhiên không loại trừ khả năng đò là việc ngoài ý muốn, bị bệnh hoặc do cậu ta giết, nếu là ngoài ý muốn hoặc bệnh tật, Đông mơ hồ đoán được con ma đó là bạn gái cũ của mình thì sẽ không sợ đến như vậy. Cho nên giữa tự sát và bị giết, cô lựa chọn khả năng lớn nhất để hỏi, hy vọng cậu ta trả lời là ” Đúng “, nhưng đáp án của cậu ta lại là ” Không biết “. Cậu ta không biết bạn gái cũ của mình đã chết, hay là không biết bạn gái cũ của cậu ta chết do tự sát? Nhưng mà ít nhất từ câu trả lời của cậu ta có thể đưa ra kết luận, ma nữ kia đúng là bạn gái cũ của cậu ta, bằng không cậu ta đã trả lời là ” Không phải “. Nói vậy là không loại trừ khả năng là cậu ta cũng có một bạn gái cũ vừa chết, nhưng xác suất rất thấp, cho nên Đàm Tô chỉ có thể lựa chọn câu hỏi có xác xuất cao nhất, cũng may câu trả lời của cậu ta là ” Không biết “, nếu không tính khả quan cũng không được nhiều.
Nhanh chóng suy nghĩ một chút, Đàm Tô cho rằng Đông không biết bạn gái cũ của mình tự sát. Trước khi cô lên xe, Đông và Trân có dừng một lần, khi đó chắc chắn bọn họ đã đụng phải ma nữ kia, cô đoán lúc đó Đông đã nhìn rõ được hình dáng của ma nữ đó, nếu lúc đó Đông đã biết bạn gái cũ của mình đã chết, bản năng đầu tiên là dừng xe, nếu vậy lúc cô trong hình dạng cô gái tóc dài mặc đồ trắng xuất hiện, Đông đã có kinh nghiệm một lần thì tuyệt đối sẽ không dừng xe. Nhưng cậu ta vẫn dừng, điều này cho biết cậu ta không biết bạn gái cũ của mình đã chết, lần đầu tiên đụng vào người đó tưởng mình hoa mắt, lần thứ hai đụng phải cô gái mặc đồ trắng cậu ta tưởng là bạn gái cũ của mình, lúc này mới dừng xe xem thử. Vậy nên, loại trừ khả năng ma nữ bị Đông giết, bằng không có hỏi vấn đề này thì câu trả lời của cậu ta là ” Không biết “.
Về phần ma nữ kia có phải là tự sát hay không…. Một người sau khi chết biến thành ma, chấp niệm hẳn là rất sâu, chắc là có người hoặc việc gì đó không dứt bỏ được, mà ma nữ kia không tìm người khác mà tìm Đông, nguyên nhân nếu không phải yêu, chính là cực hận. Đàm Tô nghiêng về việc ma nữ kia tự sát, nếu cô ta bị người khác giết, giờ đã loại bỏ khả năng bị Đông giết, nếu vậy thì cô ta vốn không nên xuất hiện ở đây. Ai giết cô ta thì cô ta nên đi tìm người đó mới đúng, không đến mức tìm Đông để tố cáo tên hung thủ chứ??? Ma nữ kia lúc ẩn lúc hiện, nếu là người bình thường đã bị hù chết, làm sao để giúp cô ta? Huống chi, cô ta có thể đến tìm Đông tố cáo tên hung thủ, thì đi tìm hung thủ hù chết hắn hoặc dùng siêu năng lực giết hắn không phải dễ hơn sao?
Thời gian dành cho câu hỏi thứ hai đã qua một nửa, tuy đáp án của Đông ở câu hỏi thứ nhất là không biết, nhưng câu trả lời của cậu ta có thể giúp Đàm Tô biết rõ được một số vấn đề. Giờ cô cũng cảm thấy may mắn khi câu trả lời của cậu ta là ” Không biết “, nếu như là ” Không phải “, những điều cô suy luận ra cũng sẽ không nhiều. Chỉ có thể nói, câu hỏi thứ nhất, cô thành công.
Đàm Tô nắm chắc thời gian suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề thứ hai:
” Bởi vì cậu nên cô ấy tự sát? ”
” Đúng. ”
Hai tay Đàm Tô đặt trên bàn giao nhau, ngón trỏ phải vô thức xoa vòng tròn trên khớp tay. Vấn đề thứ hai tựa hồ giống vấn đề thứ nhất, nhưng vấn đề thứ nhất là theo hướng khách quan, còn vấn đề thứ hai theo hướng chủ quan. Đáp án khách quan là không biết, chủ quan là nhận định, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ lúc Đông và ma nữ xa nhau không lời từ biệt, cậu ta không biết tình hình gần đây của ma nữ, thậm chí lãng tránh trả lời —— vì sao? Đông nhất định đã làm ma nữ kia tổn thương, bằng không hắn cũng sẽ không mơ hồ xác định cô ta chết là do tự sát.
Hỏi đến đây, chuyện ma nữ có phải tự sát hay không cũng không còn quan trọng nữa —— ngay cả Đông cũng không thể khẳng định, vậy thì sao có thể tra ra? Mục đích của Đàm Tô là biết được chân tướng từ Đông, giờ cô đã biết giữa Đông và ma nữ kia đã xảy ra một việc cực kỳ nghiêm trọng, nhiêu đây đã đủ. Kế tiếp, vấn đề cô cần hỏi là giữa Đông và ma nữ kia đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi làm cho một cô gái tự sát.
Đối với một cô gái đầy thanh xuân mà nói, chuyện gì sẽ khiến cô ấy tuyệt vọng đến mức phải tự sát đây?