-
Chương 3
Edit: Thanh Uyên.
Beta: moonmaplun.
Đợi thời gian còn lại 10 giây, Đàm Tô hỏi vấn đề thứ ba.
” Cô ấy… bị cưỡng bức đúng không? ”
” Đúng. ”
” Cậu ở đó? ” Thời gian của vấn đề thứ tư hiện ra, Đàm Tô hỏi tiếp.
” Đúng. ”
Xong một vấn đề, thời gian tiếp tục đếm ngược, Đàm Tô lại trầm mặc.
Một cô gái bị cưỡng hiếp, nếu có bạn trai an ủi và chăm sóc sẽ không đi vào đường cùng như vậy, mà nếu Đông cho rằng mình làm chuyện có lỗi với ma nữ kia, đã nói lên việc sau chuyện đó cậu ta không an ủi cô ấy mà còn ghét bỏ, càng có khả năng lúc xảy ra chuyện đó cậu ta cũng chứng kiến tất cả. Đáp án của câu hỏi thứ tư đã trả lời hết thảy.
Nếu lúc đó cậu ta ở đó, vậy tại sao lại không làm gì cả?
Bị khống chế? —— Nếu như vậy ma nữ cũng sẽ không trách cậu ta, chung quy anh ta vẫn là thân bất do kỷ.
Yếu đuối? —— Chẳng lẽ ngay cả báo cảnh sát cũng không dám? Hoặc là nói, không phải không dám mà là không thể.
Đàm Tô suy nghĩ một lát, hỏi câu hỏi cuối cùng.
” Cậu biết người cưỡng hiếp cô ấy? ”
” Đúng. ”
【 Tất cả vấn đề đều đã được trả lời, mời người chơi cho biết sự thật. 】
Đàm Tô nhanh chóng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, ba giây sau cho ra đáp án của mình: ” Đông trơ mắt nhìn bạn gái của mình bị bạn bè cưỡng bức mà không làm gì cả, bạn gái của cậu ta bởi vì tuyệt vọng mà tự sát. ”
【 Trả lời sai, nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất thất bại 】
Hệ thống nói ra một câu lạnh như băng, Đàm Tô kinh ngạc muốn nói gì đó, nhưng đầu cô lại choáng váng, cảnh tượng thay đổi.
Đây là một phòng thí nghiệm sinh vật, trong phòng đặt đầy chai lọ, giữa hai cái giá ba nam sinh chặn một cô gái, còn Đông thì đứng bên cạnh cầm máy ảnh chụp hình.
Năm giây sau cảnh tượng biến mất, nhưng ánh mắt đau thương tuyệt vọng của cô gái kia nhìn Đông vẫn lưu lại trong đầu Đàm Tô.
Thì ra, không phải là cưỡng bức mà là thay phiên cưỡng bức, Đông chẳng những trơ mắt nhìn, mà còn quay phim lại.
Lúc Đàm Tô tỉnh hồn, đã trở về trong xe.
Cô đánh giá Đông, vẻ mặt của cậu ta không có gì khác thường, xem ra một màn vừa rồi cậu ta không nhớ gì cả.
Kiềm chế tức giận dâng lên trong lòng sau khi biết được sự thật, Đàm Tô cố gắng bắt mình nhìn ra cửa sổ, bằng không cô sợ mình sẽ vì nhiệm vụ thất bại mà giận chó đánh mèo, xông lên hành hung tên đó.
Nhiệm vụ chủ tuyến vừa rồi, cô đã hỏi và suy luận đến cỡ đó không nghĩ tới lại thất bại. Nhưng cô không trách chính mình, vì việc thay phiên cưỡng bức lại còn chụp hình sao có thể trong vòng năm câu hỏi hỏi hết được? Nhưng có thể hỏi ra việc bị cưỡng bức và có Đông ở đó, cô khá hài lòng với bản thân.
Cũng may đó là nhiệm vụ chủ tuyến chứ không phải nhiệm vụ tức thời, nếu không nhiệm vụ thất bại cô phải rời khỏi thế giới này, còn bị trừ rất nhiều điểm thưởng. Nhưng việc cô lo lắng là, nhiệm vụ chủ tuyến thất bại một lần, cô còn có cơ hội rời khỏi thế giới này không? Nhiệm vụ chủ tuyến là thu thập 2 mảnh nhỏ「 Cửa 」, như vậy không phải nói lên việc cô chỉ có 2 cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thôi sao? Hay là, có rất nhiều nhiệm vụ chủ tuyến? Cô chỉ cần hoàn thành được 2 cái thôi?
Chung quy là trò chơi này chỉ mới bắt đầu, tin tức hạn hẹp khiến Đàm Tô không thể nào kết luận được, đành phải buông nghi vấn trong lòng, đi một bước tính một bước.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, xe đi vào khu trung tâm, Trân lái xe chậm lại, quay đầu hỏi: ” Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về? ”
” Tôi không nhớ rõ… ” Đàm Tô nhìn Trân, trên mặt thay là biểu hiện bất lực và mê mang.
” Này… ”
Trân sửng sốt, lập tức khó xử nhăn mày, đang muốn mở miệng thì thấy Đàm Tô cuối thấp đầu, dùng giọng nói yếu ớt nói: ” Tôi không nhớ rõ gì cả…. Hai người có thể cho tôi ở nhờ không? Tôi đảm bảo sẽ nhớ lại rất nhanh. ”
Trân nhìn về phía Đông nhưng Đông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, cậu ta giống như không nghe thấy đoạn đối thoại của Trân và Đàm Tô. Trân đẩy đẩy Đông, Đông giật mình quay đầu lại, động tác của cậu ta làm Trân giật mình nhảy dựng, giọng của cô ta không tự chủ được mà cao lên: ” Đông, anh làm sao vậy? ”
Đông hít thở hai cái, không nhịn được nói: ” Không có gì. ”
” Đông, anh… ” Trân còn muốn nói gì đó, nhưng ngại người ngoài như Đàm Tô ở đây, cô đành im lặng, nói việc của Đàm Tô cho Đông biết.
Xem ra Đông cũng không tình nguyện cho Đàm Tô đến chỗ ở của hai người họ, nghe Trân nói xong, cậu ta nói với Đàm Tô: ” Chúng tôi sẽ đưa cô đến sở cảnh sát, cảnh sát sẽ giúp… ”
” Có giấy bút không? ” Đàm Tô cắt lời Đông.
Đông kinh ngạc, nhưng cũng lấy giấy bút ra đưa cho Đàm Tô.
Đàm Tô không biết liệu mình nói tiếng Trung hệ thống có phiên dịch cho Đông hiểu hay không, bởi vậy cô viết tiếng Anh: Tôi biết chuyện cậu cùng đám bạn thay phiên cưỡng bức cô gái kia.
Sau khi viết xong, Đàm Tô xếp mẫu giấy đưa cho Đông, Đông nghi ngờ mở tờ giấy ra, khi thấy được chữ viết trên mặt giấy, sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Trân đang muốn đến gần xem, Đông đã nhanh tay xé mảnh giấy ra thành từng mảnh nhỏ, vứt ra ngoài xe.
” Anh làm gì vậy Đông? ” Trân chưa kịp xem trên tờ giấy viết gì, đối với hành động của Đông cô rất nghi ngờ, khó hiểu.
” Không có gì, chúng ta về nhà đi. ” Đông mất tự nhiên nói, ánh mắt nhịn không được liếc về phía Đàm Tô, có nghi hoặc, khó hiểu, kinh ngạc cùng.. sợ hãi.
” Cô ấy… ” Trân chần chờ nói.
” Để cô ấy đi theo chúng ta đi, không phải nhà chúng ta còn một phòng khách sao? Có thể cho cô ấy ở. ” Đông nói thật nhanh.
Trân không ngờ Đông lại đổi ý nhanh như vậy, không khỏi cau mày nói: ” Nhưng mà…. ” Cô tin chắc, việc Đông đổi ý khẳng định có liên quan đến tờ giấy kia. Nhưng rốt cuộc trên tờ giấy kia viết gì?
” Lái xe đi, anh rất mệt, muốn về nhà ngủ. ” Đông không cho Trân bất kỳ cơ hội nào hết.
Trân lo âu liếc mắt nhìn Đông, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Đàm Tô. Người kia lại quay đầu nhìn ra phố, không thấy rõ biểu tình.
Trân không có biện pháp, chỉ có thể lái xe về nhà.
Đến nhà của Đông và Trân, Đông để Trân đi tắm trước, đợi Trân vừa đi, cậu ta lập tức nhìn chằm chằm Đàm Tô, đề phòng hỏi: ” Rốt cuộc cô là ai? ”
Sau khi biết được chuyện Đông đã làm, Đàm Tô không hề có cảm tình với cậu ta, bởi vậy cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt: ” Cậu biết làm gì? ”
Đông trừng mắt nhìn Đàm Tô, đè thấp âm thanh nói: ” Cô muốn gì? ”
” Tôi không muốn gì cả. ” Đàm Tô nói: ” Tôi chẳng qua chỉ muốn tìm nơi ở mà thôi. Về phần chuyện cậu từng làm…. Còn chưa tới phiên cậu nói chuyện với tôi. ”
” Cô… ” Đông nghe ra ngụ ý, sắc mặt trở nên khó coi. Cậu ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Đàm Tô không thèm để ý, đi về phía căn phòng khách Trân chỉ cho cô.
Đàm Tô ở phòng khách nghỉ ngơi một lát, Trân vừa tắm xong cũng tốt bụng lấy đồ rửa mặt cùng quần áo thay cho Đàm Tô. Đàm Tô nói cảm ơn, Trân như có chuyện muốn nói lại thôi.
” Tô, vừa nãy cô viết gì trên giấy vậy? ” Trân cuối cùng cũng hỏi.
Đàm Tô không ngẩng đầu đáp: ” Cô có thể đi hỏi Đông. ”
” Nhưng… ” Vẻ mặt Trân do dự, cô cảm thấy Đông giống như không muốn nói cho mình biết, rốt cuộc giữa anh ấy và cô gái này giấu bí mật gì?
” Cảm ơn cô, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi. ” Đàm Tô không cho Trân cơ hội nói tiếp đã hạ lệnh tiễn khách.
Trân không còn cách nào, đành phải rời khỏi.
Trong phòng khách không có nhà vệ sinh độc lập, Đàm Tô đợi một lát, đoán chừng Đông và Trân đều đã tắm rửa xong về phòng ngủ, lúc này mới cầm quần áo đi ra nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh rất phổ thông, bồn cầu cách không xa bồn tắm, dùng màn ngăn cách. Đối diện bồn cầu là bồn rửa mặt, trên bồn là đồ rửa mặt của Đông và Trân, trên nữa là một cái gương lớn, phản chiếu khuôn mặt không hề thay đổi của Đàm Tô.
Từ sau khi tiến vào trò chơi này, cô chưa nhìn hình dạng của mình, giờ xem ra, cả người cô đều xuyên. Người trong gương vẫn là chính cô, ngay cả quần áo cũng không thay đổi. Hôm nay một mình cô đi xem phim nên không mặc đồ làm việc, trên người cô là một bộ đầm màu trắng, tóc dài mềm mại rũ xuống đầu vai, khuôn mặt nhu hoà tinh xảo. Hơn nửa đêm nhìn thấy trang phục như vậy, đúng là làm cho người ta liên tưởng đến Sadako, cũng khó trách lúc đó Đông và Trân bị doạ sợ.
Đàm Tô nhìn chằm chẳm gương tự soi một lát, cúi đầu mở vòi sen rửa tay.
Nhưng khi nhìn đến chất lỏng trong vòi nước thì động tác của cô dừng lại.
Chất lỏng trong vòi không phải là dòng nước lóng lánh trong suốt, mà nó tản ra một mùi tanh nồng nặc của máu!
Đàm Tô nhìn chằm chằm máu chảy ồ ồ ra vài giây, cô không thét chói tai, cũng không có chạy, mà ngược lại bình tĩnh đóng vòi nước.
Cô biết trong trò chơi này ma quỷ gì đó đều là giả, không cần thiết phải sợ.
Chỉ là, hôm nay cô không thể tắm được rồi. Tim cô cũng không cứng cỏi đến nỗi có thể nhìn màu sắc và mùi của “nước” kia mà tắm.
Đàm Tô xoay người đi tới cửa, nhưng tay nắm cửa lại bị khoá, mở ra không được.
“A…”
Phía sau truyền đến tiếng kêu nhẹ bỗng, phảng phất như có người đứng, Đàm Tô cảm giác phía sau mình có cái gì đó xuất hiện. Cô không di chuyển, đứng thẳng bất động không nhúc nhích. Nói thật ra, đối mặt với ma quỷ, cô không có lực phản kích.
【 Nhiệm vụ tức thời 2: Thoát khỏi tấn công của “Narta oán hận”, phần thưởng: 100 điểm 】
Tâm của Đàm Tô hơi hơi nhấc lên.
Cô rốt cuộc cũng biết tên của ma nữ kia. Đương nhiên, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô là một người bình thường, phải làm như thế nào để thoát khỏi công kích của một ma nữ đây?
Không khí sau lưng dần dần trở nên lạnh lẽo, Đàm Tô vẫn không quay đầu, cho đến khi khoé mắt liếc thấy có một bàn tay khô gầy sắp đặt lên bả vai mình, cô đột nhiên cúi người lăn qua một bên, sau khi ổn định thân thể thì nhìn chỗ đứng vừa rồi của mình.
Nơi đó có một cô gái tóc dài mặc đồ trắng đang đứng quay lưng lại với cô. Tay cô ta còn duỗi về phía trước, bàn tay khô gầy màu xanh tím, móng tay màu đen rất dài lại bén nhọn. Cô ta đột nhiên quay đầu một cách cứng ngắc, khuôn mặt tái nhợt kinh khủng, dưới mái tóc là đôi mắt tràn đầy oán hận, con ngươi hai màu trắng đen đều chuyển thành màu đỏ như máu, cô ta nhìn chằm chằm Đàm Tô, máu tươi ở khoé miệng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Dù biết rõ đây chỉ là trò chơi, nhưng hình ảnh như vậy vẫn khiến lòng Đàm Tô khẽ run lên. Cô theo bản năng lùi về một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Narta.
Cái gọi là “Narta oán hận” rốt cuộc tấn công bằng cái gì? Cô phải làm sao để thoát đây?
Đàm Tô đang định mở miệng, ma nữ trước mắt đã biến mất.
Trong lòng cô nhảy dựng, cảnh giác nhìn bốn phía.
Trong phòng vệ sinh rất im lặng, ngoại trừ cô ra thì không có bất kì ai. Cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chạy đến cửa, lại cảm thấy có cái gì đó nhỏ xuống đỉnh đầu cô…
Ma nữ kia… đang ở trên đầu cô…
Beta: moonmaplun.
Đợi thời gian còn lại 10 giây, Đàm Tô hỏi vấn đề thứ ba.
” Cô ấy… bị cưỡng bức đúng không? ”
” Đúng. ”
” Cậu ở đó? ” Thời gian của vấn đề thứ tư hiện ra, Đàm Tô hỏi tiếp.
” Đúng. ”
Xong một vấn đề, thời gian tiếp tục đếm ngược, Đàm Tô lại trầm mặc.
Một cô gái bị cưỡng hiếp, nếu có bạn trai an ủi và chăm sóc sẽ không đi vào đường cùng như vậy, mà nếu Đông cho rằng mình làm chuyện có lỗi với ma nữ kia, đã nói lên việc sau chuyện đó cậu ta không an ủi cô ấy mà còn ghét bỏ, càng có khả năng lúc xảy ra chuyện đó cậu ta cũng chứng kiến tất cả. Đáp án của câu hỏi thứ tư đã trả lời hết thảy.
Nếu lúc đó cậu ta ở đó, vậy tại sao lại không làm gì cả?
Bị khống chế? —— Nếu như vậy ma nữ cũng sẽ không trách cậu ta, chung quy anh ta vẫn là thân bất do kỷ.
Yếu đuối? —— Chẳng lẽ ngay cả báo cảnh sát cũng không dám? Hoặc là nói, không phải không dám mà là không thể.
Đàm Tô suy nghĩ một lát, hỏi câu hỏi cuối cùng.
” Cậu biết người cưỡng hiếp cô ấy? ”
” Đúng. ”
【 Tất cả vấn đề đều đã được trả lời, mời người chơi cho biết sự thật. 】
Đàm Tô nhanh chóng sắp xếp lại tất cả tin tức đã biết, ba giây sau cho ra đáp án của mình: ” Đông trơ mắt nhìn bạn gái của mình bị bạn bè cưỡng bức mà không làm gì cả, bạn gái của cậu ta bởi vì tuyệt vọng mà tự sát. ”
【 Trả lời sai, nhiệm vụ chủ tuyến thứ nhất thất bại 】
Hệ thống nói ra một câu lạnh như băng, Đàm Tô kinh ngạc muốn nói gì đó, nhưng đầu cô lại choáng váng, cảnh tượng thay đổi.
Đây là một phòng thí nghiệm sinh vật, trong phòng đặt đầy chai lọ, giữa hai cái giá ba nam sinh chặn một cô gái, còn Đông thì đứng bên cạnh cầm máy ảnh chụp hình.
Năm giây sau cảnh tượng biến mất, nhưng ánh mắt đau thương tuyệt vọng của cô gái kia nhìn Đông vẫn lưu lại trong đầu Đàm Tô.
Thì ra, không phải là cưỡng bức mà là thay phiên cưỡng bức, Đông chẳng những trơ mắt nhìn, mà còn quay phim lại.
Lúc Đàm Tô tỉnh hồn, đã trở về trong xe.
Cô đánh giá Đông, vẻ mặt của cậu ta không có gì khác thường, xem ra một màn vừa rồi cậu ta không nhớ gì cả.
Kiềm chế tức giận dâng lên trong lòng sau khi biết được sự thật, Đàm Tô cố gắng bắt mình nhìn ra cửa sổ, bằng không cô sợ mình sẽ vì nhiệm vụ thất bại mà giận chó đánh mèo, xông lên hành hung tên đó.
Nhiệm vụ chủ tuyến vừa rồi, cô đã hỏi và suy luận đến cỡ đó không nghĩ tới lại thất bại. Nhưng cô không trách chính mình, vì việc thay phiên cưỡng bức lại còn chụp hình sao có thể trong vòng năm câu hỏi hỏi hết được? Nhưng có thể hỏi ra việc bị cưỡng bức và có Đông ở đó, cô khá hài lòng với bản thân.
Cũng may đó là nhiệm vụ chủ tuyến chứ không phải nhiệm vụ tức thời, nếu không nhiệm vụ thất bại cô phải rời khỏi thế giới này, còn bị trừ rất nhiều điểm thưởng. Nhưng việc cô lo lắng là, nhiệm vụ chủ tuyến thất bại một lần, cô còn có cơ hội rời khỏi thế giới này không? Nhiệm vụ chủ tuyến là thu thập 2 mảnh nhỏ「 Cửa 」, như vậy không phải nói lên việc cô chỉ có 2 cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến thôi sao? Hay là, có rất nhiều nhiệm vụ chủ tuyến? Cô chỉ cần hoàn thành được 2 cái thôi?
Chung quy là trò chơi này chỉ mới bắt đầu, tin tức hạn hẹp khiến Đàm Tô không thể nào kết luận được, đành phải buông nghi vấn trong lòng, đi một bước tính một bước.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, xe đi vào khu trung tâm, Trân lái xe chậm lại, quay đầu hỏi: ” Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về? ”
” Tôi không nhớ rõ… ” Đàm Tô nhìn Trân, trên mặt thay là biểu hiện bất lực và mê mang.
” Này… ”
Trân sửng sốt, lập tức khó xử nhăn mày, đang muốn mở miệng thì thấy Đàm Tô cuối thấp đầu, dùng giọng nói yếu ớt nói: ” Tôi không nhớ rõ gì cả…. Hai người có thể cho tôi ở nhờ không? Tôi đảm bảo sẽ nhớ lại rất nhanh. ”
Trân nhìn về phía Đông nhưng Đông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, cậu ta giống như không nghe thấy đoạn đối thoại của Trân và Đàm Tô. Trân đẩy đẩy Đông, Đông giật mình quay đầu lại, động tác của cậu ta làm Trân giật mình nhảy dựng, giọng của cô ta không tự chủ được mà cao lên: ” Đông, anh làm sao vậy? ”
Đông hít thở hai cái, không nhịn được nói: ” Không có gì. ”
” Đông, anh… ” Trân còn muốn nói gì đó, nhưng ngại người ngoài như Đàm Tô ở đây, cô đành im lặng, nói việc của Đàm Tô cho Đông biết.
Xem ra Đông cũng không tình nguyện cho Đàm Tô đến chỗ ở của hai người họ, nghe Trân nói xong, cậu ta nói với Đàm Tô: ” Chúng tôi sẽ đưa cô đến sở cảnh sát, cảnh sát sẽ giúp… ”
” Có giấy bút không? ” Đàm Tô cắt lời Đông.
Đông kinh ngạc, nhưng cũng lấy giấy bút ra đưa cho Đàm Tô.
Đàm Tô không biết liệu mình nói tiếng Trung hệ thống có phiên dịch cho Đông hiểu hay không, bởi vậy cô viết tiếng Anh: Tôi biết chuyện cậu cùng đám bạn thay phiên cưỡng bức cô gái kia.
Sau khi viết xong, Đàm Tô xếp mẫu giấy đưa cho Đông, Đông nghi ngờ mở tờ giấy ra, khi thấy được chữ viết trên mặt giấy, sắc mặt cậu lập tức thay đổi. Trân đang muốn đến gần xem, Đông đã nhanh tay xé mảnh giấy ra thành từng mảnh nhỏ, vứt ra ngoài xe.
” Anh làm gì vậy Đông? ” Trân chưa kịp xem trên tờ giấy viết gì, đối với hành động của Đông cô rất nghi ngờ, khó hiểu.
” Không có gì, chúng ta về nhà đi. ” Đông mất tự nhiên nói, ánh mắt nhịn không được liếc về phía Đàm Tô, có nghi hoặc, khó hiểu, kinh ngạc cùng.. sợ hãi.
” Cô ấy… ” Trân chần chờ nói.
” Để cô ấy đi theo chúng ta đi, không phải nhà chúng ta còn một phòng khách sao? Có thể cho cô ấy ở. ” Đông nói thật nhanh.
Trân không ngờ Đông lại đổi ý nhanh như vậy, không khỏi cau mày nói: ” Nhưng mà…. ” Cô tin chắc, việc Đông đổi ý khẳng định có liên quan đến tờ giấy kia. Nhưng rốt cuộc trên tờ giấy kia viết gì?
” Lái xe đi, anh rất mệt, muốn về nhà ngủ. ” Đông không cho Trân bất kỳ cơ hội nào hết.
Trân lo âu liếc mắt nhìn Đông, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn Đàm Tô. Người kia lại quay đầu nhìn ra phố, không thấy rõ biểu tình.
Trân không có biện pháp, chỉ có thể lái xe về nhà.
Đến nhà của Đông và Trân, Đông để Trân đi tắm trước, đợi Trân vừa đi, cậu ta lập tức nhìn chằm chằm Đàm Tô, đề phòng hỏi: ” Rốt cuộc cô là ai? ”
Sau khi biết được chuyện Đông đã làm, Đàm Tô không hề có cảm tình với cậu ta, bởi vậy cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt: ” Cậu biết làm gì? ”
Đông trừng mắt nhìn Đàm Tô, đè thấp âm thanh nói: ” Cô muốn gì? ”
” Tôi không muốn gì cả. ” Đàm Tô nói: ” Tôi chẳng qua chỉ muốn tìm nơi ở mà thôi. Về phần chuyện cậu từng làm…. Còn chưa tới phiên cậu nói chuyện với tôi. ”
” Cô… ” Đông nghe ra ngụ ý, sắc mặt trở nên khó coi. Cậu ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Đàm Tô không thèm để ý, đi về phía căn phòng khách Trân chỉ cho cô.
Đàm Tô ở phòng khách nghỉ ngơi một lát, Trân vừa tắm xong cũng tốt bụng lấy đồ rửa mặt cùng quần áo thay cho Đàm Tô. Đàm Tô nói cảm ơn, Trân như có chuyện muốn nói lại thôi.
” Tô, vừa nãy cô viết gì trên giấy vậy? ” Trân cuối cùng cũng hỏi.
Đàm Tô không ngẩng đầu đáp: ” Cô có thể đi hỏi Đông. ”
” Nhưng… ” Vẻ mặt Trân do dự, cô cảm thấy Đông giống như không muốn nói cho mình biết, rốt cuộc giữa anh ấy và cô gái này giấu bí mật gì?
” Cảm ơn cô, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi. ” Đàm Tô không cho Trân cơ hội nói tiếp đã hạ lệnh tiễn khách.
Trân không còn cách nào, đành phải rời khỏi.
Trong phòng khách không có nhà vệ sinh độc lập, Đàm Tô đợi một lát, đoán chừng Đông và Trân đều đã tắm rửa xong về phòng ngủ, lúc này mới cầm quần áo đi ra nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh rất phổ thông, bồn cầu cách không xa bồn tắm, dùng màn ngăn cách. Đối diện bồn cầu là bồn rửa mặt, trên bồn là đồ rửa mặt của Đông và Trân, trên nữa là một cái gương lớn, phản chiếu khuôn mặt không hề thay đổi của Đàm Tô.
Từ sau khi tiến vào trò chơi này, cô chưa nhìn hình dạng của mình, giờ xem ra, cả người cô đều xuyên. Người trong gương vẫn là chính cô, ngay cả quần áo cũng không thay đổi. Hôm nay một mình cô đi xem phim nên không mặc đồ làm việc, trên người cô là một bộ đầm màu trắng, tóc dài mềm mại rũ xuống đầu vai, khuôn mặt nhu hoà tinh xảo. Hơn nửa đêm nhìn thấy trang phục như vậy, đúng là làm cho người ta liên tưởng đến Sadako, cũng khó trách lúc đó Đông và Trân bị doạ sợ.
Đàm Tô nhìn chằm chẳm gương tự soi một lát, cúi đầu mở vòi sen rửa tay.
Nhưng khi nhìn đến chất lỏng trong vòi nước thì động tác của cô dừng lại.
Chất lỏng trong vòi không phải là dòng nước lóng lánh trong suốt, mà nó tản ra một mùi tanh nồng nặc của máu!
Đàm Tô nhìn chằm chằm máu chảy ồ ồ ra vài giây, cô không thét chói tai, cũng không có chạy, mà ngược lại bình tĩnh đóng vòi nước.
Cô biết trong trò chơi này ma quỷ gì đó đều là giả, không cần thiết phải sợ.
Chỉ là, hôm nay cô không thể tắm được rồi. Tim cô cũng không cứng cỏi đến nỗi có thể nhìn màu sắc và mùi của “nước” kia mà tắm.
Đàm Tô xoay người đi tới cửa, nhưng tay nắm cửa lại bị khoá, mở ra không được.
“A…”
Phía sau truyền đến tiếng kêu nhẹ bỗng, phảng phất như có người đứng, Đàm Tô cảm giác phía sau mình có cái gì đó xuất hiện. Cô không di chuyển, đứng thẳng bất động không nhúc nhích. Nói thật ra, đối mặt với ma quỷ, cô không có lực phản kích.
【 Nhiệm vụ tức thời 2: Thoát khỏi tấn công của “Narta oán hận”, phần thưởng: 100 điểm 】
Tâm của Đàm Tô hơi hơi nhấc lên.
Cô rốt cuộc cũng biết tên của ma nữ kia. Đương nhiên, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô là một người bình thường, phải làm như thế nào để thoát khỏi công kích của một ma nữ đây?
Không khí sau lưng dần dần trở nên lạnh lẽo, Đàm Tô vẫn không quay đầu, cho đến khi khoé mắt liếc thấy có một bàn tay khô gầy sắp đặt lên bả vai mình, cô đột nhiên cúi người lăn qua một bên, sau khi ổn định thân thể thì nhìn chỗ đứng vừa rồi của mình.
Nơi đó có một cô gái tóc dài mặc đồ trắng đang đứng quay lưng lại với cô. Tay cô ta còn duỗi về phía trước, bàn tay khô gầy màu xanh tím, móng tay màu đen rất dài lại bén nhọn. Cô ta đột nhiên quay đầu một cách cứng ngắc, khuôn mặt tái nhợt kinh khủng, dưới mái tóc là đôi mắt tràn đầy oán hận, con ngươi hai màu trắng đen đều chuyển thành màu đỏ như máu, cô ta nhìn chằm chằm Đàm Tô, máu tươi ở khoé miệng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Dù biết rõ đây chỉ là trò chơi, nhưng hình ảnh như vậy vẫn khiến lòng Đàm Tô khẽ run lên. Cô theo bản năng lùi về một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Narta.
Cái gọi là “Narta oán hận” rốt cuộc tấn công bằng cái gì? Cô phải làm sao để thoát đây?
Đàm Tô đang định mở miệng, ma nữ trước mắt đã biến mất.
Trong lòng cô nhảy dựng, cảnh giác nhìn bốn phía.
Trong phòng vệ sinh rất im lặng, ngoại trừ cô ra thì không có bất kì ai. Cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chạy đến cửa, lại cảm thấy có cái gì đó nhỏ xuống đỉnh đầu cô…
Ma nữ kia… đang ở trên đầu cô…