-
Chương 4
Edit: Thanh Uyên.
Beta: moonmaplun.
Đàm Tô không động đậy, cô biết nếu cô ngẩng đầu thì sẽ nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh rất kinh khủng, hẳn là ma nữ kia đang đợi cô ngẩng đầu.
Cứ giằng co như vậy vài giây, có một giọt máu tanh hôi chảy xuống từ đầu Đàm Tô, vẽ ra một đường máu dữ tợn trên mặt Đàm Tô.
Đàm Tô vẫn không ngẩng đầu, mà lăn một vòng về đằng trước, đến sát tường thì ngừng lại, cô quay đầu về phía ma nữ.
Khuôn mặt trắng bệch của ma nữ gần trong gang tấc.
Đàm Tô hít một ngụm khí lạnh, nhưng phía sau là tường, cô muốn tránh cũng không thể tránh.
Ma nữ lộ ra nụ cười dữ tợn, chậm rãi vươn bàn tay tay nhỏ gầy ra, chậm rãi đến gần cổ cô.
” Tôi biết chuyện giữa cô và Đông, tôi có thể giúp cô. ” Đàm Tô không có biện pháp, chỉ có thể dùng cách này.
Động tác của ma nữ ngừng lại.
Đàm Tô vừa thấy có hy vọng, lập tức nói tiếp: ” Narta, tôi biết cô là một cô gái tốt, cô thành như vậy nhất định chấp niệm rất sâu. Nếu cần tôi giúp, cô cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ thay cô làm. ”
Ma nữ đứng dậy, xoay người quay lưng lại với Đàm Tô, một lát sau cô ta xoay người nhìn Đàm Tô đang đứng lên. Giờ phút này khuôn mặt của ma nữ cũng không còn kinh khủng như vừa rồi, khuôn mặt bình tĩnh của cô ta mang chút lệ khí, khuôn mặt thanh tú, khiến người ta yêu thích.
” Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Đông. ” Narta lạnh lùng cảnh cáo, tuy giờ cô ta đã biến thành hình người, nhưng những lời này vẫn rất nặng nề, có thể doạ sợ những người nhát gan.
Đàm Tô không lập tức đồng ý, ngược lại hỏi: ” Narta, Đông đối xử với cô như vậy, cô hẳn là hận đến nỗi muốn giết cậu ta đúng không? ”
Narta nhìn chằm chằm Đàm Tô, không trả lời câu hỏi của cô mà lần nữa nhấn mạnh: ” Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Đông! ”
Một giây sau, Narta biến mất trong không khí.
【 Nhiệm vụ tức thời 2: Hoàn thành. Thưởng 100 điểm. 】
Trong đầu cô vang lên âm thanh xác nhận của hệ thống, Đàm Tô rốt cuộc dựa vào vách tường, khôi phục lại cảm xúc của mình.
Tuy trò chơi này không phải thật, nhưng ma nữ có thể thật sự tồn tại ở thế giới này, bất kể là cảm xúc hay thị giác, đều rất đáng sợ.
Một lúc sau, Đàm Tô mới đứng dậy, cô đi đến bồn tắm, mở vòi nước ra.
Lúc này thứ chảy ra là dòng nước trong veo.
Cô hứng nước vỗ vào mặt mình, rửa đi máu tươi trên mặt cô, cảm giác mát lạnh khiến năng lực suy nghĩ của cô lại trở về.
Nhất định vừa rồi ma nữ Narta kia không phải tới giết cô, có lẽ Narta chỉ muốn doạ cô, để cô cách xa bọn họ, đừng làm vướng tay chân. Nếu không, Narta sẽ không vì ba câu nói đó mà buông tha không giết cô.
Đàm Tô biết rõ, vừa rồi những điều cô nói với Narta không hề có sức thuyết phục. Nhưng có lẽ cũng vì chính những lời này đã để Narta cảm nhận được ý tốt của cô, ý thức được cô đứng ở phe cô ấy, cô ấy mới dễ dàng buông tha cô.
Đàm Tô vừa tắm rửa vừa suy nghĩ chuyện của Narta.
Narta không muốn người ngoài nhúng tay vào chuyện của bọn họ, là muốn tự mình ra tay, dựa theo kế hoạch mà từng chút từng chút trừng trị Đông, khiến Đông đau khổ mà chết sao?
Đàm Tô nhớ tới lúc nãy khi hỏi vấn đề kia, tuy Narta không đáp lại nhưng biểu cảm rất khác thường. Giờ nhớ lại…. dường như không đơn giản chỉ là hận.
Không bằng nói là… yêu hận đan xen.
Đàm Tô đóng vòi nước, khẽ thở dài, Narta đúng là một cô gái ngốc, Đông đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy còn yêu cậu ta?
Cô không tán thành thái độ của Narta, nếu như là cô, đối mặt với người bạn trai đã phản bội mình, ít nhất cũng phải bắt gã đồng quy vu tận với mình, tuyệt đối không có chuyện nhớ mãi không quên. Nhưng cô tôn trọng thái độ của Narta, cô không phải Narta nên sẽ không thể hiểu được tình cảm của Narta và Đông, nếu Narta không dứt bỏ được tình yêu giữa hai người, nhất định là có lý do của cô ta, mà chuyện đó thì người ngoài như cô không nên xen vào.
Sáng hôm sau, Đàm Tô thay quần áo Trân đưa cho cô, sẵn tiện giặt sạch quần áo mình đã mặc.
Có lẽ tối qua Đông và Trân ngủ không đủ giấc, Đàm Tô thức dậy một lúc lâu cũng không thấy bọn họ ra khỏi cửa, cô đành phải rửa mặt xong rồi ngồi trong phòng khách chờ, im lặng xem TV.
Đông ngáp dài đi ra phòng khách, lúc nhìn thấy có bóng người ngồi trên sofa, cậu ta bị doạ đến hết hồn. Ngày hôm qua vì suy nghĩ chuyện của Narta, nên cậu ta ngủ không đủ, nhưng đến sáng thì lại không ngủ được, nên cậu ta ra ngoài rửa mặt, không ngờ trên sofa sẽ có người ngồi. Bởi vì tối qua chịu đả kích, đại não vốn mơ hồ của cậu ta nháy mắt tỉnh táo lại.
“Chào buổi sáng.” Đàm Tô lên tiếng chào hỏi Đông, nghĩ về việc hôm qua Narta tìm cô. Nếu không coi cảnh cáo của ma nữ ra gì, khẳng định sẽ gặp xui xẻo.
Nếu Narta không đồng ý để cô tham gia, vậy tốt nhất cô nên rời khỏi đây, để khỏi phải xảy ra xung đột với Narta. Nếu chuyện đó lặp lại, cô nghĩ mình sẽ không còn may mắn để có thể thoát khỏi tấn công của Narta.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Dùng hình thức chơi oẳn tù tì lấy được địa chỉ an tán Narta từ Đông. Phần thưởng là: Mảnh nhỏ « Cửa »
Hiện tại bước vào hình thức chơi oẳn tù tì. Hình thức này là hình thức quyết đấu, mỗi người mỗi lần ra ” Búa “, ” Kéo ” hoặc ” Bao “, búa thắng kéo, kéo thắng bao, bao thắng búa. Mỗi nhân vật trong một trận đều có tính cách khác nhau, hình thức chơi oẳn tù tì cũng khác nhau. 5 trận thắng 3 coi như thắng, mỗi trận ai thắng được năm lần trước người đó thắng. 】
Lúc hệ thống nói, Đàm Tô phát hiện mình lại cùng Đông đi vào căn phòng màu trắng kia.
Chẳng qua lúc này giữa hai người không có cái bàn dài kia, mà thứ duy nhất ở đây là một cái ván gỗ tròn cao đến eo, phía dưới dùng một cây gậy để chống, mà cô và Đông thì mỗi người đứng một bên. Nhưng biểu cảm của Đông trong lần nhiệm vụ này khác lần trước, không cứng ngắc như trước, trên mặt cũng nhiều biểu hiện hơn.
Chính giữa ván gỗ đặt một cái màn hình tinh thể lỏng, mà hiện trên màn hình màu đen có hai hàng chữ, hàng đầu tiên là: Trận thứ nhất, hàng thứ hai là con số: 135
Có kinh nghiệm lần trước, Đàm Tô lập tức hiểu, 135 là con số đếm ngược. Nói cách khác là, trận thứ nhất cô và Đông chỉ có 135 giây để phân thắng bại.
Mà trước mặt hai người, có một cái bảng từ từ được nâng lên, phía dưới tấm bảng có một nơi để tay. Khu vực này là để hai người đặt tay lên, oẳn tù tì xong tấm chắn sẽ biến thành trong suốt, có thể nhìn thấy được thắng bại. Từ đó, tốc độ động tác của hai người cũng sẽ bị giảm lại.
Cái trò oẳn tù tì này, có lịch sử rất lâu dài, cách chơi đơn giản, phổ biến toàn thế giới, khởi nguồn từ Trung Quốc. Ở thời nhà Hán cũng có ghi lại là trò chơi kéo búa bao, có thể kiểm tra từ đó.
Nhiều người cảm thấy trò oẳn tù tì này muốn thắng là phải nhờ vào may mắn, nhưng Đàm Tô lại cho rằng oẳn tù tì cũng là một dạng như đánh cờ. Căn cứ vào lần ra trước của đối phương để đoán lần này họ sẽ ra cái gì, tương tự đối phương cũng sẽ suy đoán mình, mà mình cũng nên xem xét có đổi quyết định hay không dựa vào việc đoán đối phương có đoán ra ý mình hay không, mà đối phương nếu như cũng suy đoán ra ý của mình thì cũng sẽ có cách ứng phó, như vậy mình bên này lại phải lo lắng nhiều một bước.
Nói đơn giản là, lần trước Giáp ra kéo, lần này Ất nghĩ sẽ ra búa, mà suy luận ra được ý nghĩ này của Ất, Giáp nghĩ sẽ ra bao, nhưng nếu Ất cũng suy luận ra được ý nghĩ này của Giáp, Ất sẽ ra kéo… Cứ như vậy kéo dài đến vô tận. Chiến lược như vậy đa số mọi người đều hiểu, trước đây lúc Đàm Tô chơi oẳn tù tì, ngoại trừ chiến lược này, còn có kết hợp thêm ánh mắt, động tác và biểu hiện của đối phương để phán đoán, cho nên cô thắng được rất nhiều.
Rất nhanh, thời gian đếm ngược chậm rãi rút ngắn, 135 từ từ ít lại, cùng lúc đó, bên cạnh mấy cái chữ có xuất hiện con số 10 màu đỏ, con số cũng từ từ rút ngắn lại.
Đàm Tô đoán con số màu đỏ kia là thời gian mở kết quả, liền đưa tay xuống phía dưới tấm chắn thuỷ tinh, tấm bảng thuỷ tinh này nhìn phía cô thì trong suốt, nhưng lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía Đông thì bị đục lại, không nhìn thấy gì cả, cô nghĩ Đông nhìn về phía này, hẳn là cũng như vậy.
Lúc thời gian đếm ngược còn lại 5, Đàm Tô ra bao. Vòng thứ nhất cô không biết cách Đông chơi oẳn tù tì là như thế nào, chỉ có thể dựa vào xác suất. Ở trong kéo, búa, bao, thì kéo là cái tương đối phiền nhất, nên mọi người thường tránh nó đi, đại đa số mọi người tường lấy búa hoặc bao ra để mở màn, nhưng bất kể loại nào, Đàm Tô ra bao là không thua cục diện.
Sau khi thời gian đếm ngược thành 1, nó lại trở về là 5, màu từ đỏ đổi thành xanh. Mà cùng lúc đó, tấm chắn biến thành trong suốt, hai người đều có thể thấy được tay đối phương.
Đàm Tô ra bao, Đông ra búa, Đàm Tô thắng.
Thắng bại của hai người lập tức được hiện trên màn hình, mà nơi Đàm Tô lại có thêm một lá cờ nhỏ màu xanh bay bay theo gió.
Đột nhiên Đàm Tô cảm thấy có chút 囧, không phải là hệ thống cho cô cảm thụ flag cái gì đó chứ?… Cảm giác quái quái sao ấy.
Đàm Tô thất thần một lát, lập tức lấy lại tập trung. Giờ cô đã hiểu rõ cái số 135 vừa nãy rồi.
Lúc đầu hệ thống nói là 5 trận thắng 3, mà mỗi trận ai thắng 5 lần trước người đó thắng, vậy hai người ít nhất cũng phải chơi tới 5 lần mỗi trận, mà nhiều nhất, cũng chính là tình huống vi diệu nhất, là 9 lần. Hai người nếu mỗi người thắng 4 lần, thì lần thứ 9 sẽ là lần quyết định. Mỗi lần 15 giây, lâu nhất chính là 135 giây.
Trong lúc Đàm Tô suy nghĩ, thời gian đếm ngược thành 1 liền biến thành màu đỏ, trở về 10, mà số 135 cũng đổi thành 120.
Đợi đã, không đúng…
Đàm Tô phát hiện vừa nãy mình suy nghĩ, cô chỉ tính hai người thắng hoặc thua, thế còn hoà? Không có khả năng mỗi lần hai người đều có thể phân thắng thua, xác suất cho thấy sẽ luôn có hoà, hoặc là không chỉ có 9 lần oẳn.
Đàm Tô đang nghi ngờ, liền thấy màn hình lóe lên dòng chữ ở dưới thời gian đếm ngược: Hai người ra giống nhau, mời đổi.
Lúc màn hình hiện lên dòng chữ nhắc nhở, thời gian đếm ngược cũng không dừng lại mà tiếp tục bị rút ngắn.
Thì ra khi hoà còn có nhắc nhở, hèn gì chỉ cần 9 lần là phân thắng thua.
Đàm Tô nở nụ cười. Cô nhìn bàn tay ra kéo của mình, không nhúc nhích. Trừ vòng một dùng xác suất là bởi vì không biết chiến lược của đối thủ, Đàm Tô ra không suy nghĩ, tuỳ tiện ra. Ván đầu tiên thắng thua không quan trọng, quan trọng là thăm dò được quy luật oẳn tù tì của Đông.
Mà bây giờ, hệ thống còn nhắc nhở khi hoà, việc này tăng thêm độ khó của trò chơi, đôi bên đều biết đôi phương ra kéo, vậy kế tiếp phải làm như thế nào?
Tạm thời Đàm Tô không nghĩ nhiều, vẫn ra kéo như cũ.
Hiển nhiên Đông ở bên kia đã đổi cái khác, nhắc nhở trên màn hình biến mất.
Thời gian đến, kết quả là Đông ra búa, Đông thắng, bên cạnh cậu ta cũng xuất hiện một cái cờ nhỏ màu xanh.
Đàm Tô hình như nhận thấy gì đó từ quy luật của Đông, nhưng vẫn như cũ tiến hành mấy vòng, cuối cùng xác định —— Quy luật của Đông đối với trò này, hết sức đơn giản.
Lần thứ hai khi cậu ta biết cô ra kéo, ý nghĩ của hắn là ” Thắng “. Mấy vòng sau đều giống như Đàm Tô đã suy nghĩ. Nếu Đàm Tô thắng một vòng, vòng tiếp theo Đông sẽ thay đổi để ngăn cản cô thắng. Nếu vòng đó Đàm Tô thua vòng tiếp theo cậu ta sẽ giữ thế ở vòng trước. Ví dụ như vòng thứ nhất Đàm Tô ra kéo thắng bao của Đông, vòng tiếp theo cậu ta sẽ ra búa; còn nếu vòng thứ nhất Đàm Tô ra bao thua kéo của Đông, thì vòng tiếp theo cậu ta sẽ ra kéo.
Thăm dò được quy luật của Đông, những vòng sau Đàm Tô chơi rất thành thạo. Cô vốn không quan trọng thắng thua ở vòng đầu tiên, không ngờ lần thứ tám lại phân được thắng thua, cô lấy 5 thắng 3, thắng được trận thứ nhất.
Năm lá cờ xanh bên cạnh Đàm Tô bay lên, hợp lại thành một lá cờ vàng, trên lá cờ vàng còn vẽ một cái vương miệng. Đàm Tô không tài nào nhìn thẳng cái vương miệng kia, chỉ dám nhìn một cái rồi ngẩng đầu nhìn Đông. Trận đầu tiên thua, ánh mắt của cậu ta hiện lên kinh hoảng và bất an.
Đối thủ càng bối rối đối với cô càng có ích, cô thấy biểu hiện của Đông như vậy thì cực kỳ vui mừng.
Trận thứ hai lại bắt đầu từ 135 giây, vừa bắt đầu Đàm Tô đã thắng được 3 lần, đây đối với Đông là một cục diện bất lợi, khiến mồ hôi lạnh trên trán cậu ta không ngừng chảy xuống, thấy cậu ta bắt đầu hoảng loạn, mà kết quả của việc bối rối là, cậu ta ra loạn, không hề suy nghĩ
Từ đó, điểm số biến thành không lường được.
Đàm Tô thấy thế quyết định thay đổi chiến lược. Vào lần thứ 6 cô đột nhiên nói với Đông: ” Lần này tôi ra bao. ”
Đông sửng sốt, nghi ngờ nhìn Đàm Tô.
Đàm Tô vẫn mỉm cười, từ vẻ mặt của cô không thể nào nhìn ra cô đang nghĩ gì.
Đông nhăn mặt lại, đến khi 10 giây đếm ngược kết thúc, chân mày cậu ta cũng không có buông lỏng.
Kết quả là.
Đàm Tô ra bao, Đông ra búa.
Đàm Tô thắng.
Beta: moonmaplun.
Đàm Tô không động đậy, cô biết nếu cô ngẩng đầu thì sẽ nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh rất kinh khủng, hẳn là ma nữ kia đang đợi cô ngẩng đầu.
Cứ giằng co như vậy vài giây, có một giọt máu tanh hôi chảy xuống từ đầu Đàm Tô, vẽ ra một đường máu dữ tợn trên mặt Đàm Tô.
Đàm Tô vẫn không ngẩng đầu, mà lăn một vòng về đằng trước, đến sát tường thì ngừng lại, cô quay đầu về phía ma nữ.
Khuôn mặt trắng bệch của ma nữ gần trong gang tấc.
Đàm Tô hít một ngụm khí lạnh, nhưng phía sau là tường, cô muốn tránh cũng không thể tránh.
Ma nữ lộ ra nụ cười dữ tợn, chậm rãi vươn bàn tay tay nhỏ gầy ra, chậm rãi đến gần cổ cô.
” Tôi biết chuyện giữa cô và Đông, tôi có thể giúp cô. ” Đàm Tô không có biện pháp, chỉ có thể dùng cách này.
Động tác của ma nữ ngừng lại.
Đàm Tô vừa thấy có hy vọng, lập tức nói tiếp: ” Narta, tôi biết cô là một cô gái tốt, cô thành như vậy nhất định chấp niệm rất sâu. Nếu cần tôi giúp, cô cứ nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ thay cô làm. ”
Ma nữ đứng dậy, xoay người quay lưng lại với Đàm Tô, một lát sau cô ta xoay người nhìn Đàm Tô đang đứng lên. Giờ phút này khuôn mặt của ma nữ cũng không còn kinh khủng như vừa rồi, khuôn mặt bình tĩnh của cô ta mang chút lệ khí, khuôn mặt thanh tú, khiến người ta yêu thích.
” Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Đông. ” Narta lạnh lùng cảnh cáo, tuy giờ cô ta đã biến thành hình người, nhưng những lời này vẫn rất nặng nề, có thể doạ sợ những người nhát gan.
Đàm Tô không lập tức đồng ý, ngược lại hỏi: ” Narta, Đông đối xử với cô như vậy, cô hẳn là hận đến nỗi muốn giết cậu ta đúng không? ”
Narta nhìn chằm chằm Đàm Tô, không trả lời câu hỏi của cô mà lần nữa nhấn mạnh: ” Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Đông! ”
Một giây sau, Narta biến mất trong không khí.
【 Nhiệm vụ tức thời 2: Hoàn thành. Thưởng 100 điểm. 】
Trong đầu cô vang lên âm thanh xác nhận của hệ thống, Đàm Tô rốt cuộc dựa vào vách tường, khôi phục lại cảm xúc của mình.
Tuy trò chơi này không phải thật, nhưng ma nữ có thể thật sự tồn tại ở thế giới này, bất kể là cảm xúc hay thị giác, đều rất đáng sợ.
Một lúc sau, Đàm Tô mới đứng dậy, cô đi đến bồn tắm, mở vòi nước ra.
Lúc này thứ chảy ra là dòng nước trong veo.
Cô hứng nước vỗ vào mặt mình, rửa đi máu tươi trên mặt cô, cảm giác mát lạnh khiến năng lực suy nghĩ của cô lại trở về.
Nhất định vừa rồi ma nữ Narta kia không phải tới giết cô, có lẽ Narta chỉ muốn doạ cô, để cô cách xa bọn họ, đừng làm vướng tay chân. Nếu không, Narta sẽ không vì ba câu nói đó mà buông tha không giết cô.
Đàm Tô biết rõ, vừa rồi những điều cô nói với Narta không hề có sức thuyết phục. Nhưng có lẽ cũng vì chính những lời này đã để Narta cảm nhận được ý tốt của cô, ý thức được cô đứng ở phe cô ấy, cô ấy mới dễ dàng buông tha cô.
Đàm Tô vừa tắm rửa vừa suy nghĩ chuyện của Narta.
Narta không muốn người ngoài nhúng tay vào chuyện của bọn họ, là muốn tự mình ra tay, dựa theo kế hoạch mà từng chút từng chút trừng trị Đông, khiến Đông đau khổ mà chết sao?
Đàm Tô nhớ tới lúc nãy khi hỏi vấn đề kia, tuy Narta không đáp lại nhưng biểu cảm rất khác thường. Giờ nhớ lại…. dường như không đơn giản chỉ là hận.
Không bằng nói là… yêu hận đan xen.
Đàm Tô đóng vòi nước, khẽ thở dài, Narta đúng là một cô gái ngốc, Đông đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy còn yêu cậu ta?
Cô không tán thành thái độ của Narta, nếu như là cô, đối mặt với người bạn trai đã phản bội mình, ít nhất cũng phải bắt gã đồng quy vu tận với mình, tuyệt đối không có chuyện nhớ mãi không quên. Nhưng cô tôn trọng thái độ của Narta, cô không phải Narta nên sẽ không thể hiểu được tình cảm của Narta và Đông, nếu Narta không dứt bỏ được tình yêu giữa hai người, nhất định là có lý do của cô ta, mà chuyện đó thì người ngoài như cô không nên xen vào.
Sáng hôm sau, Đàm Tô thay quần áo Trân đưa cho cô, sẵn tiện giặt sạch quần áo mình đã mặc.
Có lẽ tối qua Đông và Trân ngủ không đủ giấc, Đàm Tô thức dậy một lúc lâu cũng không thấy bọn họ ra khỏi cửa, cô đành phải rửa mặt xong rồi ngồi trong phòng khách chờ, im lặng xem TV.
Đông ngáp dài đi ra phòng khách, lúc nhìn thấy có bóng người ngồi trên sofa, cậu ta bị doạ đến hết hồn. Ngày hôm qua vì suy nghĩ chuyện của Narta, nên cậu ta ngủ không đủ, nhưng đến sáng thì lại không ngủ được, nên cậu ta ra ngoài rửa mặt, không ngờ trên sofa sẽ có người ngồi. Bởi vì tối qua chịu đả kích, đại não vốn mơ hồ của cậu ta nháy mắt tỉnh táo lại.
“Chào buổi sáng.” Đàm Tô lên tiếng chào hỏi Đông, nghĩ về việc hôm qua Narta tìm cô. Nếu không coi cảnh cáo của ma nữ ra gì, khẳng định sẽ gặp xui xẻo.
Nếu Narta không đồng ý để cô tham gia, vậy tốt nhất cô nên rời khỏi đây, để khỏi phải xảy ra xung đột với Narta. Nếu chuyện đó lặp lại, cô nghĩ mình sẽ không còn may mắn để có thể thoát khỏi tấn công của Narta.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Dùng hình thức chơi oẳn tù tì lấy được địa chỉ an tán Narta từ Đông. Phần thưởng là: Mảnh nhỏ « Cửa »
Hiện tại bước vào hình thức chơi oẳn tù tì. Hình thức này là hình thức quyết đấu, mỗi người mỗi lần ra ” Búa “, ” Kéo ” hoặc ” Bao “, búa thắng kéo, kéo thắng bao, bao thắng búa. Mỗi nhân vật trong một trận đều có tính cách khác nhau, hình thức chơi oẳn tù tì cũng khác nhau. 5 trận thắng 3 coi như thắng, mỗi trận ai thắng được năm lần trước người đó thắng. 】
Lúc hệ thống nói, Đàm Tô phát hiện mình lại cùng Đông đi vào căn phòng màu trắng kia.
Chẳng qua lúc này giữa hai người không có cái bàn dài kia, mà thứ duy nhất ở đây là một cái ván gỗ tròn cao đến eo, phía dưới dùng một cây gậy để chống, mà cô và Đông thì mỗi người đứng một bên. Nhưng biểu cảm của Đông trong lần nhiệm vụ này khác lần trước, không cứng ngắc như trước, trên mặt cũng nhiều biểu hiện hơn.
Chính giữa ván gỗ đặt một cái màn hình tinh thể lỏng, mà hiện trên màn hình màu đen có hai hàng chữ, hàng đầu tiên là: Trận thứ nhất, hàng thứ hai là con số: 135
Có kinh nghiệm lần trước, Đàm Tô lập tức hiểu, 135 là con số đếm ngược. Nói cách khác là, trận thứ nhất cô và Đông chỉ có 135 giây để phân thắng bại.
Mà trước mặt hai người, có một cái bảng từ từ được nâng lên, phía dưới tấm bảng có một nơi để tay. Khu vực này là để hai người đặt tay lên, oẳn tù tì xong tấm chắn sẽ biến thành trong suốt, có thể nhìn thấy được thắng bại. Từ đó, tốc độ động tác của hai người cũng sẽ bị giảm lại.
Cái trò oẳn tù tì này, có lịch sử rất lâu dài, cách chơi đơn giản, phổ biến toàn thế giới, khởi nguồn từ Trung Quốc. Ở thời nhà Hán cũng có ghi lại là trò chơi kéo búa bao, có thể kiểm tra từ đó.
Nhiều người cảm thấy trò oẳn tù tì này muốn thắng là phải nhờ vào may mắn, nhưng Đàm Tô lại cho rằng oẳn tù tì cũng là một dạng như đánh cờ. Căn cứ vào lần ra trước của đối phương để đoán lần này họ sẽ ra cái gì, tương tự đối phương cũng sẽ suy đoán mình, mà mình cũng nên xem xét có đổi quyết định hay không dựa vào việc đoán đối phương có đoán ra ý mình hay không, mà đối phương nếu như cũng suy đoán ra ý của mình thì cũng sẽ có cách ứng phó, như vậy mình bên này lại phải lo lắng nhiều một bước.
Nói đơn giản là, lần trước Giáp ra kéo, lần này Ất nghĩ sẽ ra búa, mà suy luận ra được ý nghĩ này của Ất, Giáp nghĩ sẽ ra bao, nhưng nếu Ất cũng suy luận ra được ý nghĩ này của Giáp, Ất sẽ ra kéo… Cứ như vậy kéo dài đến vô tận. Chiến lược như vậy đa số mọi người đều hiểu, trước đây lúc Đàm Tô chơi oẳn tù tì, ngoại trừ chiến lược này, còn có kết hợp thêm ánh mắt, động tác và biểu hiện của đối phương để phán đoán, cho nên cô thắng được rất nhiều.
Rất nhanh, thời gian đếm ngược chậm rãi rút ngắn, 135 từ từ ít lại, cùng lúc đó, bên cạnh mấy cái chữ có xuất hiện con số 10 màu đỏ, con số cũng từ từ rút ngắn lại.
Đàm Tô đoán con số màu đỏ kia là thời gian mở kết quả, liền đưa tay xuống phía dưới tấm chắn thuỷ tinh, tấm bảng thuỷ tinh này nhìn phía cô thì trong suốt, nhưng lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía Đông thì bị đục lại, không nhìn thấy gì cả, cô nghĩ Đông nhìn về phía này, hẳn là cũng như vậy.
Lúc thời gian đếm ngược còn lại 5, Đàm Tô ra bao. Vòng thứ nhất cô không biết cách Đông chơi oẳn tù tì là như thế nào, chỉ có thể dựa vào xác suất. Ở trong kéo, búa, bao, thì kéo là cái tương đối phiền nhất, nên mọi người thường tránh nó đi, đại đa số mọi người tường lấy búa hoặc bao ra để mở màn, nhưng bất kể loại nào, Đàm Tô ra bao là không thua cục diện.
Sau khi thời gian đếm ngược thành 1, nó lại trở về là 5, màu từ đỏ đổi thành xanh. Mà cùng lúc đó, tấm chắn biến thành trong suốt, hai người đều có thể thấy được tay đối phương.
Đàm Tô ra bao, Đông ra búa, Đàm Tô thắng.
Thắng bại của hai người lập tức được hiện trên màn hình, mà nơi Đàm Tô lại có thêm một lá cờ nhỏ màu xanh bay bay theo gió.
Đột nhiên Đàm Tô cảm thấy có chút 囧, không phải là hệ thống cho cô cảm thụ flag cái gì đó chứ?… Cảm giác quái quái sao ấy.
Đàm Tô thất thần một lát, lập tức lấy lại tập trung. Giờ cô đã hiểu rõ cái số 135 vừa nãy rồi.
Lúc đầu hệ thống nói là 5 trận thắng 3, mà mỗi trận ai thắng 5 lần trước người đó thắng, vậy hai người ít nhất cũng phải chơi tới 5 lần mỗi trận, mà nhiều nhất, cũng chính là tình huống vi diệu nhất, là 9 lần. Hai người nếu mỗi người thắng 4 lần, thì lần thứ 9 sẽ là lần quyết định. Mỗi lần 15 giây, lâu nhất chính là 135 giây.
Trong lúc Đàm Tô suy nghĩ, thời gian đếm ngược thành 1 liền biến thành màu đỏ, trở về 10, mà số 135 cũng đổi thành 120.
Đợi đã, không đúng…
Đàm Tô phát hiện vừa nãy mình suy nghĩ, cô chỉ tính hai người thắng hoặc thua, thế còn hoà? Không có khả năng mỗi lần hai người đều có thể phân thắng thua, xác suất cho thấy sẽ luôn có hoà, hoặc là không chỉ có 9 lần oẳn.
Đàm Tô đang nghi ngờ, liền thấy màn hình lóe lên dòng chữ ở dưới thời gian đếm ngược: Hai người ra giống nhau, mời đổi.
Lúc màn hình hiện lên dòng chữ nhắc nhở, thời gian đếm ngược cũng không dừng lại mà tiếp tục bị rút ngắn.
Thì ra khi hoà còn có nhắc nhở, hèn gì chỉ cần 9 lần là phân thắng thua.
Đàm Tô nở nụ cười. Cô nhìn bàn tay ra kéo của mình, không nhúc nhích. Trừ vòng một dùng xác suất là bởi vì không biết chiến lược của đối thủ, Đàm Tô ra không suy nghĩ, tuỳ tiện ra. Ván đầu tiên thắng thua không quan trọng, quan trọng là thăm dò được quy luật oẳn tù tì của Đông.
Mà bây giờ, hệ thống còn nhắc nhở khi hoà, việc này tăng thêm độ khó của trò chơi, đôi bên đều biết đôi phương ra kéo, vậy kế tiếp phải làm như thế nào?
Tạm thời Đàm Tô không nghĩ nhiều, vẫn ra kéo như cũ.
Hiển nhiên Đông ở bên kia đã đổi cái khác, nhắc nhở trên màn hình biến mất.
Thời gian đến, kết quả là Đông ra búa, Đông thắng, bên cạnh cậu ta cũng xuất hiện một cái cờ nhỏ màu xanh.
Đàm Tô hình như nhận thấy gì đó từ quy luật của Đông, nhưng vẫn như cũ tiến hành mấy vòng, cuối cùng xác định —— Quy luật của Đông đối với trò này, hết sức đơn giản.
Lần thứ hai khi cậu ta biết cô ra kéo, ý nghĩ của hắn là ” Thắng “. Mấy vòng sau đều giống như Đàm Tô đã suy nghĩ. Nếu Đàm Tô thắng một vòng, vòng tiếp theo Đông sẽ thay đổi để ngăn cản cô thắng. Nếu vòng đó Đàm Tô thua vòng tiếp theo cậu ta sẽ giữ thế ở vòng trước. Ví dụ như vòng thứ nhất Đàm Tô ra kéo thắng bao của Đông, vòng tiếp theo cậu ta sẽ ra búa; còn nếu vòng thứ nhất Đàm Tô ra bao thua kéo của Đông, thì vòng tiếp theo cậu ta sẽ ra kéo.
Thăm dò được quy luật của Đông, những vòng sau Đàm Tô chơi rất thành thạo. Cô vốn không quan trọng thắng thua ở vòng đầu tiên, không ngờ lần thứ tám lại phân được thắng thua, cô lấy 5 thắng 3, thắng được trận thứ nhất.
Năm lá cờ xanh bên cạnh Đàm Tô bay lên, hợp lại thành một lá cờ vàng, trên lá cờ vàng còn vẽ một cái vương miệng. Đàm Tô không tài nào nhìn thẳng cái vương miệng kia, chỉ dám nhìn một cái rồi ngẩng đầu nhìn Đông. Trận đầu tiên thua, ánh mắt của cậu ta hiện lên kinh hoảng và bất an.
Đối thủ càng bối rối đối với cô càng có ích, cô thấy biểu hiện của Đông như vậy thì cực kỳ vui mừng.
Trận thứ hai lại bắt đầu từ 135 giây, vừa bắt đầu Đàm Tô đã thắng được 3 lần, đây đối với Đông là một cục diện bất lợi, khiến mồ hôi lạnh trên trán cậu ta không ngừng chảy xuống, thấy cậu ta bắt đầu hoảng loạn, mà kết quả của việc bối rối là, cậu ta ra loạn, không hề suy nghĩ
Từ đó, điểm số biến thành không lường được.
Đàm Tô thấy thế quyết định thay đổi chiến lược. Vào lần thứ 6 cô đột nhiên nói với Đông: ” Lần này tôi ra bao. ”
Đông sửng sốt, nghi ngờ nhìn Đàm Tô.
Đàm Tô vẫn mỉm cười, từ vẻ mặt của cô không thể nào nhìn ra cô đang nghĩ gì.
Đông nhăn mặt lại, đến khi 10 giây đếm ngược kết thúc, chân mày cậu ta cũng không có buông lỏng.
Kết quả là.
Đàm Tô ra bao, Đông ra búa.
Đàm Tô thắng.