-
Chương 9
Edit: Chaos.
Beta: Thanh Uyên
“Điều kiện?” Một lát sau, Đàm Tô trầm mặc hỏi. Ở tầng này, cô cũng chỉ nhìn thấy mỗi mẹ của Narta, trước mắt mà nói cũng chỉ có thể lấy được manh mối của mảnh nhỏ từ trên người bà.
“Cô muốn gặp lại Narta một lần nữa để tạm biệt.” Mẹ Narta không ngần ngại mở miệng. Câu nói này cứ như đã được bà tập luyện, lặp đi lặp lại trong đầu trăm nghìn lần.
Trong mắt Đàm Tô hiện lên nét nghi hoặc mờ nhạt.
Mẹ Narta cúi đầu, đau giải thích: “Cô ở đây, nhưng Narta không đến gặp cô.”
Đàm Tô trầm mặc trong chốc lát, lát sau mới nói: “Cô ấy không đến thăm cô, nhất định là vì áy náy.”
Nhìn những cảnh tượng thời thơ ấy của Narta ở tầng một có thể thấy, quan hệ của gia đình họ rất tốt, không có lý nào mà Narta không thương mẹ mình được. Nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn cách tự sát để kết thúc cuộc đời mình, để mẹ mình phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lòng Narta đương nhiên sẽ có áy náy. Cho nên, ở tầng hai này, có lẽ phải để Narta thừa nhận tình thương của mẹ mình, cùng với sự trốn tránh và hổ thẹn của bản thân.
Đàm Tô vẫn luôn cảm thấy, những người lựa chọn tự sát chính là những kẻ vừa nhu nhược lại vừa ích kỉ. Bản thân có thể dễ dàng rời khỏi thế giới, nhưng lại ném hết mớ rắc rối cho người khác, để người thân của mình phải chịu đựng sự đau khổ. Nếu đã có dũng khí để tự tử thì tại sao không dùng thứ dũng khí ấy để sống tiếp đi? Với cô mà nói, chỉ cần còn một chút cơ hội, cô vẫn sẽ sống tiếp. Chết là hết, chỉ có sống tiếp mới có thể tiếp tục khám phá thế giới kì diệu này.
Mẹ Narta hơi giật mình, nhưng rồi chỉ cười khổ một tiếng, nghiêm nghị nói: “Cho dù là áy náy, thế thì sao? Cô cũng đâu được thấy nó.”
Đối với chuyện này, Đàm Tô không thể không đồng tình. Mặc kệ là vì áy náy hay là vì nguyên nhân khác, kết quả vẫn là mẹ Narta không thể nhìn thấy con mình.
“Được, con giúp cô.” Đàm Tô nói. “Con sẽ chờ ở đây tám phút, đợi lát nữa khi Narta tới, cô sẽ có ít nhất là tám phút.”
Đối với Đàm Tô mà nói chuyện này cũng chẳng phải việc gì khó. Tính toán thời gian, chờ khi Narta đến cô sẽ rời đi. Như vậy Narta sẽ bị buộc phải ở lại đây chờ hết thời gian làm lạnh năng lực, như vậy mẹ Narta sẽ có đủ thời gian để gặp mặt, nói chuyện với Narta.
“Cảm ơn con.” Mẹ Narta cười cảm kích, nói với Đàm Tô. “Đưa tay phải của con cho cô.”
Đồng hồ đeo tay ghi lại số điểm và tin tức của Đàm Tô hiện được đeo trên cổ tay trái, mà cái ghi lại số mảnh vỡ cô nhận được trong hình thức chạy trốn, lại nằm trên mu bàn tay phải của cô.
Đàm Tô giơ tay ra.
Mẹ Narta dùng hai tay nắm chặt lấy tay của cô, ngay sau đó một luồng ánh sáng yếu ớt sáng lên từ tay cô.
Trước mắt Đàm Tô hiện lên vô số ảo giác.
Hình ảnh về cuộc sống hạnh phúc của một gia đình, hình ảnh mẹ Narta lo lắng cho Narta, chuẩn bị mọi thứ kỹ càng cho Narta, hình ảnh dọn dẹp sạch sẽ…
Sau khi tất cả kết thúc, Đàm Tô vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng mình cũng như trên tay phải của mình.
Mẹ, là từ thông dụng nhất thế giới, là từ dịu dàng nhất cũng ấm áp nhất.
Nhìn dấu ấn mãnh vỡ thứ ba màu xám xuất hiện trên mu bàn tay của mình, Đàm Tô hơi thở phào một cái.
Cô liếc nhìn sang phía bảng đếm giờ, trên đó hiện 6 phút 41 giây, còn hơn một phút nữa Narta sẽ tới. Cô đứng lên, nói cảm ơn với mẹ Narta: “Cảm ơn cô. Hy vọng cô có thể nói chuyện vui vẻ với con gái.”
Nói xong, cô liền bước về phía nút bấm chuyển đổi không gian, đặt tay lên trên nút số 4.
Mẹ của Narta cũng đứng lên. Bà giống như biết Narta sẽ xuất hiện ở chỗ nào, đi tới đứng giữa phòng khách, sau đó quay đầu cười dịu dàng với Đàm Tô.
Cũng không lâu sau, trước mặt bà xuất hiện một đám khói đen dần dần ngưng tụ thành hình dáng con người.
Lúc Narta vẫn còn đang ngưng tụ, chưa kịp dịch chuyển thì Đàm Tô đã bấm nút. Vì vậy ngay trước khi rời đi, cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Narta ngay sau khi nhìn thấy mẹ mình bỗng cứng đờ lại.
Hai người nói chuyện thế nào, Đàm Tô không xen vào. Vừa đến tầng bốn, cô không để tâm đến cơn mưa cánh hoa xung quanh mà nhanh chóng đi tới bảng đếm giờ treo dưới gốc cây hoa anh đào.
Bụi cỏ dại cô thấy lúc trước vẫn còn ở đó. Mà đôi tình nhân vốn thân thân ái ái ở bên sườn núi kia nay đã biến mất.
Đàm Tô ngồi xổm xuống trước bụi cỏ, cẩn thận quan sát bụi cỏ dại. Cô đương nhiên không biết đây là loại cỏ gì nhưng có lẽ cũng không quan trọng lắm, quan trọng là ý nghĩa sâu xa của nó là gì.
Nghĩ đến hai khung cảnh khác biệt trong tấm hình kia, Đàm Tô bỗng nhiên nắm lấy nhánh cỏ, dùng sức nhổ ra. Bất ngờ là bụi cỏ này không hề khó nhổ như cô tưởng tượng, nó đã bị rút ra ngoài rất nhanh, mà bởi vì dùng quá nhiều sức nên cô cũng suýt ngã dập mông xuống đất.
Phía dưới bụi cỏ giống như có chôn vật gì đó, Đàm Tô vội dùng tay không đào lên. Bùn đất rất xốp, hơn nữa vật kia cũng chôn không sâu lắm, chốc lát cô đã đào được nó lên.
Là một cái hộp.
Cô phủi sạch hết đất đá bám dính trên hộp rồi cẩn thận xem xét.
Đây là một hộp gỗ cổ, lớn khoảng bằng một hộp khăn ăn, được khóa chặt bằng một cái khóa hết sức tinh xảo. Đàm Tô thử giật thẳng khóa ra, nhưng cái khóa dù bé lại hết sức chắc chắn, chí ít trong tình huống không có dụng cụ gì, cô không còn cách nào để mở khóa.
Đàm Tô đứng lên, cho rằng đồ bên trong không phải vật dễ vỡ, cô dùng sức đập nó vào thân cây anh đào. Ai ngờ hộp gỗ vẫn chịu được sự đối đãi thô bạo của Đàm Tô, thậm chí ngay cả một cái vết nứt cũng không có.
Đàm Tô không thể làm gì hơn là nhặt hộp gỗ lên, nhíu mày nhìn nó.
Nói như vậy, chìa khóa chắc hẳn phải nằm trên người chủ sở hữu. Cô cảm thấy chủ nhân cái hộp có lẽ chính là Narta, hành động cất đồ vật đáng giá vào trong hộp để bảo quản cẩn thận thông thường đều là của nữ giới. Cô nhìn xung quanh một chút, hy vọng Narta đang ở gần đây, nhưng lúc này Narta và Đông cứ như là chưa từng tồn tại, căn bản không có tung tích gì của hai người kia.
Chẳng lẽ… lần đầu tiên đến đây không thể lấy được chìa khóa từ Narta thì cũng sẽ không có cách nào khác để lấy chìa khóa nữa?
Dự đoán này có khả năng xảy ra rất cao, nhưng lúc này Đàm Tô không muốn tin vào nó. Bởi vì nếu điều đó đúng thì có nghĩa là cô sẽ không bao giờ hoàn thành được hình thức chạy trốn.
Đàm Tô hy vọng còn có những biện pháp khác để mở cái hộp, hoặc có lẽ, cô chỉ đang hy vọng suy đoán của mình là sai, chìa khóa của nó đang ở ngay gần đây thôi.
Chứa chan niềm tin, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Xung quanh chỉ toàn rừng là rừng, không có thứ đồ vật gì bắt mắt.
Mà nói đến thứ bắt mắt nhất cũng chỉ có cái hộp gỗ bên cạnh cây hoa anh đào này rồi. Trong mắt Đàm Tô, bởi vì sự tồn tại của bảng đếm giờ và nút chuyển đổi không gian, cái cây này không khác gì hạc giữa bầy gà, hoàn toàn đứng ngoài sự tồn tại của những vật khác.
Cô đi vòng quanh cái cây một vòng, xem xét thân cây từ trên xuống dưới. Nếu không phải không biết leo cây, cô chắc chắn sẽ trèo lên nhìn qua một chút. Tìm kiếm một phen, cuối cùng cô cũng tìm được một cái hốc nhỏ. Cái hốc nằm phía bên trái bảng đếm giờ, nằm trên thân cây chỗ ngang với đầu gối Đàm Tô. Nằm ở vị trí thấp như thế, nếu không cố ý tìm kiếm thì chắc chắn không thể thấy được.
Đàm Tô quỳ xuống trước cái lỗ nhỏ, nheo mắt nhìn vào trong. Bên trong quá tối, không thấy được gì cả. Cô thử dùng ngón tay khẩy, lại đau khổ phát hiện cái hốc này khá sâu, ngón tay của cô có thể đưa vào nhưng quá ngắn, không với tới được gì cả.
Đương nhiên, cũng có thể là bên trong vốn không có gì cả.
Đàm Tô hiện giờ không còn manh mối nào khác, không thể làm gì ngoài ăn thua đủ cùng với các hốc này. Cô vốn muốn bẻ một cành cây để vói vào, nhưng những cành cây này không quá thô thì cũng là quá cong, vừa luồn vào mà đến cả cái đầu còn không vào được. Cô đành phải tìm biện pháp khác.
Lúc đang đi vòng quanh gốc cây nghĩ kế hoạch, Đàm Tô đột nhiên chú ý tới cỏ dại bị cô vứt sang một bên. Cô vội ngồi xổm xuống, phát hiện thân cỏ hết sức dẻo dai, còn hơi cứng, nhất thời vui sướng, lập tức giựt vài cọng buộc vào làm một, chạy tới trước cái hốc nhỏ khều thử.
Lần thử nghiệm này cuối cùng cũng có kết quả, dưới sự nỗ lực không ngừng của Đàm Tô, cuối cùng cô cũng lấy được một cái chìa khóa nho nhỏ từ trong hốc, nhìn hình dáng lại rất hợp với cái khóa của hộp gỗ.
Cô vội vàng cầm chìa khóa đi mở thử, dễ dàng mở được cái khóa ra.
Thứ cất giấu trong hộp gỗ chính là vài bức thư.
Những bức thư này nhìn qua có hơi cũ, hiển nhiên được chủ nhân đọc không chỉ một lần.
Đàm Tô tùy ý xem tạm vài bức, phát hiện chữ viết trên những bức thư này đều giống nhau, hẳn là do cùng một người viết. So sánh với tờ giấy ghi địa chỉ nhà Narta do Đông viết lúc trước, cô cho rằng tất cả chỗ thư từ này đều xuất phát từ tay Đông.
Đàm Tô nhanh chóng lật nhìn một phen, đây đều là thư từ qua lại hằng ngày, ghi chép lại quá trình hai người từ những kẻ xa lạ trở thành người yêu. Đông ở trong thư đối với Narta rất tốt, quan tâm săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ che chở cho cô, luôn chú ý đến những chi tiết liên quan đến cô dù nhỏ bé nhất, dịu dàng mà vững chãi. Đủ để khiến trái tim một người cô đơn đập thình thịch. Ở đây không có thư hồi âm của Narta, nhưng Đàm Tô vẫn có thể dựa vào tin tức trước đó để suy đoán khi đó ngoại trừ thư cũng chỉ còn lại một mình Narta cô độc, sau khi gặp được người như Đông thì nhanh chóng chìm sâu vào đó, coi cậu ta như chỗ dựa duy nhất, vầng sáng duy nhất, sự cứu rỗi duy nhất.
Nhưng đến cuối cùng Đông lại khiến cho cô ấy phải thất vọng. Người đàn ông mà cô quyến luyến không muốn xa lại trơ mắt nhìn cô bị bạn của cậu ta cưỡng hiếp, thậm chí còn giúp đỡ bọn kia chụp ảnh làm bằng chứng để uy hiếp cô không được phép tiết lộ chuyện ấy ra ngoài. Thì ra yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận lại càng sâu bấy nhiêu. Cho nên mới nói, Đàm Tô có thể hiểu được lí do vì sao Narta lại lựa chọn tự sát, chỉ là cô không đồng tình mà thôi. Cuộc sống của Narta chỉ vừa mới bắt đầu, cô ấy còn có người mẹ yêu mình tha thiết, vốn không nên làm như vậy.
Đàm Tô rất nhanh xem lướt qua hết mấy bức thư này.
Dưới đáy hộp là một bức hình được cắt thành hình trái tim, trong hình chính là Narta và Đông hanh phúc ôm lấy nhau, đầu dựa đầu mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc.
Thời điểm Đàm Tô cầm lấy tấm hình, nó tỏa ra những tia sáng chói mắt, biến cả cái hộp cùng tất cả những bức thư thành những điểm sáng trông giống những ngôi sao nhỏ, tản mát bốn phía xung quanh gốc cây hoa anh đào.
Mà trên mu bàn tay phải của Đàm Tô lại có thêm mảnh nhỏ「Sự tha thứ của Narta」thứ tư màu vàng có năng lực cứu mạng đặc biệt.
Lúc này, trên bảng đếm giờ đã hiện đến 7 phút 22 giây, nói cách khác, trong vòng 38 giây nữa Narta sẽ xuất hiện.
Đàm Tô đứng dậy, đặt tay lên trên nút số năm, nhìn chằm chằm bốn phía. Lúc này cô mới phát hiện cái nút đi đến tầng hai vốn màu xanh biếc nay đã biến thành màu xám tro. Xem ra những nút chuyển đổi không gian này đều có chế số lượt sử dụng, sau khi dùng nếu hóa màu xám thì nghĩa là không thể dùng được nữa, giống như những mảnh nhỏ trên mu bàn tay cô.
Lúc bảng đếm giờ đến mốc số tám, thân thể Đàm Tô cứng lại, hai mắt nhìn chòng chọc hai bên.
Nhưng Narta không xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho đến khi trên bảng đã hiện tới chính phút, Đàm Tô nhịn không được nhíu mày.
Narta…Cô ta bị mẹ mình giữ lại sao? Mới thoạt đầu vừa nghĩ thì hình như là chuyện tốt có lợi cho cô, nhưng trên thực tế thì cũng có thể biến thành rắc rối lớn. Nếu mẹ của Narta có thể giữ cô ta ở lại tầng hai mãi thì chẳng sao, nhưng nhỡ đột nhiên cô ta xuất hiện trên đường thì sao? Tuy hiện giờ cô có thêm một bùa hộ mạng, nhưng tình huống ở tầng năm vẫn chưa rõ ràng, cô vẫn muốn giữ nó lại để phòng trừ bất trắc.
Nhìn thấy bảng đếm giờ lại tăng thêm, Đàm Tô bỗng nghĩ tới một khả năng đáng sợ khác, không khỏi nheo mắt.
Nếu như Narta không đến tầng bốn, là bởi vì cô ta đang đợi mình ở tầng năm thì sao?
Vậy nghĩa là, chỉ cần cô xuất hiện ở tầng năm là sẽ bị Narta chạm vào người, lãng phí mảnh bùa duy nhất còn lại. Đồng thời sau đó Narta chỉ cần cố thủ ở tầng năm, cuối cùng cô cũng sẽ bị tóm bởi vì cô phải trở lại tầng năm để lấy mảnh nhỏ, sau đó lại chết vì bị chạm vào.
Đàm Tô nhớ rõ, hệ thống đưa ra giới hạn thời gian dừng lại ở mỗi tầng là từ 3 đến 10 phút, nếu vượt qua sẽ bị ép đưa đến tầng khác, nhưng luật này chỉ áp dụng với người chơi. Cho nên Narta vẫn có rất nhiều thời gian chờ đợi ở tầng năm.
Nếu như từ giờ trở đi Narta cố thủ ở tầng năm, sau khi cô sử dùng hết tất cả nút chuyển đổi không gian giữa các tầng, lại sẽ bị hệ thống ngẫu nhiên dịch chuyển vì vượt quá thời gian quy định, xui xẻo sẽ bị đưa lên tầng năm. Một khi đã lên tầng năm, cô chắc chắn sẽ chết.
Cho nên chỉ cần Narta cố thủ ở tầng năm, đối với Đàm Tô mà nói, đây là một ván cờ thua.
Beta: Thanh Uyên
“Điều kiện?” Một lát sau, Đàm Tô trầm mặc hỏi. Ở tầng này, cô cũng chỉ nhìn thấy mỗi mẹ của Narta, trước mắt mà nói cũng chỉ có thể lấy được manh mối của mảnh nhỏ từ trên người bà.
“Cô muốn gặp lại Narta một lần nữa để tạm biệt.” Mẹ Narta không ngần ngại mở miệng. Câu nói này cứ như đã được bà tập luyện, lặp đi lặp lại trong đầu trăm nghìn lần.
Trong mắt Đàm Tô hiện lên nét nghi hoặc mờ nhạt.
Mẹ Narta cúi đầu, đau giải thích: “Cô ở đây, nhưng Narta không đến gặp cô.”
Đàm Tô trầm mặc trong chốc lát, lát sau mới nói: “Cô ấy không đến thăm cô, nhất định là vì áy náy.”
Nhìn những cảnh tượng thời thơ ấy của Narta ở tầng một có thể thấy, quan hệ của gia đình họ rất tốt, không có lý nào mà Narta không thương mẹ mình được. Nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn cách tự sát để kết thúc cuộc đời mình, để mẹ mình phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lòng Narta đương nhiên sẽ có áy náy. Cho nên, ở tầng hai này, có lẽ phải để Narta thừa nhận tình thương của mẹ mình, cùng với sự trốn tránh và hổ thẹn của bản thân.
Đàm Tô vẫn luôn cảm thấy, những người lựa chọn tự sát chính là những kẻ vừa nhu nhược lại vừa ích kỉ. Bản thân có thể dễ dàng rời khỏi thế giới, nhưng lại ném hết mớ rắc rối cho người khác, để người thân của mình phải chịu đựng sự đau khổ. Nếu đã có dũng khí để tự tử thì tại sao không dùng thứ dũng khí ấy để sống tiếp đi? Với cô mà nói, chỉ cần còn một chút cơ hội, cô vẫn sẽ sống tiếp. Chết là hết, chỉ có sống tiếp mới có thể tiếp tục khám phá thế giới kì diệu này.
Mẹ Narta hơi giật mình, nhưng rồi chỉ cười khổ một tiếng, nghiêm nghị nói: “Cho dù là áy náy, thế thì sao? Cô cũng đâu được thấy nó.”
Đối với chuyện này, Đàm Tô không thể không đồng tình. Mặc kệ là vì áy náy hay là vì nguyên nhân khác, kết quả vẫn là mẹ Narta không thể nhìn thấy con mình.
“Được, con giúp cô.” Đàm Tô nói. “Con sẽ chờ ở đây tám phút, đợi lát nữa khi Narta tới, cô sẽ có ít nhất là tám phút.”
Đối với Đàm Tô mà nói chuyện này cũng chẳng phải việc gì khó. Tính toán thời gian, chờ khi Narta đến cô sẽ rời đi. Như vậy Narta sẽ bị buộc phải ở lại đây chờ hết thời gian làm lạnh năng lực, như vậy mẹ Narta sẽ có đủ thời gian để gặp mặt, nói chuyện với Narta.
“Cảm ơn con.” Mẹ Narta cười cảm kích, nói với Đàm Tô. “Đưa tay phải của con cho cô.”
Đồng hồ đeo tay ghi lại số điểm và tin tức của Đàm Tô hiện được đeo trên cổ tay trái, mà cái ghi lại số mảnh vỡ cô nhận được trong hình thức chạy trốn, lại nằm trên mu bàn tay phải của cô.
Đàm Tô giơ tay ra.
Mẹ Narta dùng hai tay nắm chặt lấy tay của cô, ngay sau đó một luồng ánh sáng yếu ớt sáng lên từ tay cô.
Trước mắt Đàm Tô hiện lên vô số ảo giác.
Hình ảnh về cuộc sống hạnh phúc của một gia đình, hình ảnh mẹ Narta lo lắng cho Narta, chuẩn bị mọi thứ kỹ càng cho Narta, hình ảnh dọn dẹp sạch sẽ…
Sau khi tất cả kết thúc, Đàm Tô vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng mình cũng như trên tay phải của mình.
Mẹ, là từ thông dụng nhất thế giới, là từ dịu dàng nhất cũng ấm áp nhất.
Nhìn dấu ấn mãnh vỡ thứ ba màu xám xuất hiện trên mu bàn tay của mình, Đàm Tô hơi thở phào một cái.
Cô liếc nhìn sang phía bảng đếm giờ, trên đó hiện 6 phút 41 giây, còn hơn một phút nữa Narta sẽ tới. Cô đứng lên, nói cảm ơn với mẹ Narta: “Cảm ơn cô. Hy vọng cô có thể nói chuyện vui vẻ với con gái.”
Nói xong, cô liền bước về phía nút bấm chuyển đổi không gian, đặt tay lên trên nút số 4.
Mẹ của Narta cũng đứng lên. Bà giống như biết Narta sẽ xuất hiện ở chỗ nào, đi tới đứng giữa phòng khách, sau đó quay đầu cười dịu dàng với Đàm Tô.
Cũng không lâu sau, trước mặt bà xuất hiện một đám khói đen dần dần ngưng tụ thành hình dáng con người.
Lúc Narta vẫn còn đang ngưng tụ, chưa kịp dịch chuyển thì Đàm Tô đã bấm nút. Vì vậy ngay trước khi rời đi, cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Narta ngay sau khi nhìn thấy mẹ mình bỗng cứng đờ lại.
Hai người nói chuyện thế nào, Đàm Tô không xen vào. Vừa đến tầng bốn, cô không để tâm đến cơn mưa cánh hoa xung quanh mà nhanh chóng đi tới bảng đếm giờ treo dưới gốc cây hoa anh đào.
Bụi cỏ dại cô thấy lúc trước vẫn còn ở đó. Mà đôi tình nhân vốn thân thân ái ái ở bên sườn núi kia nay đã biến mất.
Đàm Tô ngồi xổm xuống trước bụi cỏ, cẩn thận quan sát bụi cỏ dại. Cô đương nhiên không biết đây là loại cỏ gì nhưng có lẽ cũng không quan trọng lắm, quan trọng là ý nghĩa sâu xa của nó là gì.
Nghĩ đến hai khung cảnh khác biệt trong tấm hình kia, Đàm Tô bỗng nhiên nắm lấy nhánh cỏ, dùng sức nhổ ra. Bất ngờ là bụi cỏ này không hề khó nhổ như cô tưởng tượng, nó đã bị rút ra ngoài rất nhanh, mà bởi vì dùng quá nhiều sức nên cô cũng suýt ngã dập mông xuống đất.
Phía dưới bụi cỏ giống như có chôn vật gì đó, Đàm Tô vội dùng tay không đào lên. Bùn đất rất xốp, hơn nữa vật kia cũng chôn không sâu lắm, chốc lát cô đã đào được nó lên.
Là một cái hộp.
Cô phủi sạch hết đất đá bám dính trên hộp rồi cẩn thận xem xét.
Đây là một hộp gỗ cổ, lớn khoảng bằng một hộp khăn ăn, được khóa chặt bằng một cái khóa hết sức tinh xảo. Đàm Tô thử giật thẳng khóa ra, nhưng cái khóa dù bé lại hết sức chắc chắn, chí ít trong tình huống không có dụng cụ gì, cô không còn cách nào để mở khóa.
Đàm Tô đứng lên, cho rằng đồ bên trong không phải vật dễ vỡ, cô dùng sức đập nó vào thân cây anh đào. Ai ngờ hộp gỗ vẫn chịu được sự đối đãi thô bạo của Đàm Tô, thậm chí ngay cả một cái vết nứt cũng không có.
Đàm Tô không thể làm gì hơn là nhặt hộp gỗ lên, nhíu mày nhìn nó.
Nói như vậy, chìa khóa chắc hẳn phải nằm trên người chủ sở hữu. Cô cảm thấy chủ nhân cái hộp có lẽ chính là Narta, hành động cất đồ vật đáng giá vào trong hộp để bảo quản cẩn thận thông thường đều là của nữ giới. Cô nhìn xung quanh một chút, hy vọng Narta đang ở gần đây, nhưng lúc này Narta và Đông cứ như là chưa từng tồn tại, căn bản không có tung tích gì của hai người kia.
Chẳng lẽ… lần đầu tiên đến đây không thể lấy được chìa khóa từ Narta thì cũng sẽ không có cách nào khác để lấy chìa khóa nữa?
Dự đoán này có khả năng xảy ra rất cao, nhưng lúc này Đàm Tô không muốn tin vào nó. Bởi vì nếu điều đó đúng thì có nghĩa là cô sẽ không bao giờ hoàn thành được hình thức chạy trốn.
Đàm Tô hy vọng còn có những biện pháp khác để mở cái hộp, hoặc có lẽ, cô chỉ đang hy vọng suy đoán của mình là sai, chìa khóa của nó đang ở ngay gần đây thôi.
Chứa chan niềm tin, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Xung quanh chỉ toàn rừng là rừng, không có thứ đồ vật gì bắt mắt.
Mà nói đến thứ bắt mắt nhất cũng chỉ có cái hộp gỗ bên cạnh cây hoa anh đào này rồi. Trong mắt Đàm Tô, bởi vì sự tồn tại của bảng đếm giờ và nút chuyển đổi không gian, cái cây này không khác gì hạc giữa bầy gà, hoàn toàn đứng ngoài sự tồn tại của những vật khác.
Cô đi vòng quanh cái cây một vòng, xem xét thân cây từ trên xuống dưới. Nếu không phải không biết leo cây, cô chắc chắn sẽ trèo lên nhìn qua một chút. Tìm kiếm một phen, cuối cùng cô cũng tìm được một cái hốc nhỏ. Cái hốc nằm phía bên trái bảng đếm giờ, nằm trên thân cây chỗ ngang với đầu gối Đàm Tô. Nằm ở vị trí thấp như thế, nếu không cố ý tìm kiếm thì chắc chắn không thể thấy được.
Đàm Tô quỳ xuống trước cái lỗ nhỏ, nheo mắt nhìn vào trong. Bên trong quá tối, không thấy được gì cả. Cô thử dùng ngón tay khẩy, lại đau khổ phát hiện cái hốc này khá sâu, ngón tay của cô có thể đưa vào nhưng quá ngắn, không với tới được gì cả.
Đương nhiên, cũng có thể là bên trong vốn không có gì cả.
Đàm Tô hiện giờ không còn manh mối nào khác, không thể làm gì ngoài ăn thua đủ cùng với các hốc này. Cô vốn muốn bẻ một cành cây để vói vào, nhưng những cành cây này không quá thô thì cũng là quá cong, vừa luồn vào mà đến cả cái đầu còn không vào được. Cô đành phải tìm biện pháp khác.
Lúc đang đi vòng quanh gốc cây nghĩ kế hoạch, Đàm Tô đột nhiên chú ý tới cỏ dại bị cô vứt sang một bên. Cô vội ngồi xổm xuống, phát hiện thân cỏ hết sức dẻo dai, còn hơi cứng, nhất thời vui sướng, lập tức giựt vài cọng buộc vào làm một, chạy tới trước cái hốc nhỏ khều thử.
Lần thử nghiệm này cuối cùng cũng có kết quả, dưới sự nỗ lực không ngừng của Đàm Tô, cuối cùng cô cũng lấy được một cái chìa khóa nho nhỏ từ trong hốc, nhìn hình dáng lại rất hợp với cái khóa của hộp gỗ.
Cô vội vàng cầm chìa khóa đi mở thử, dễ dàng mở được cái khóa ra.
Thứ cất giấu trong hộp gỗ chính là vài bức thư.
Những bức thư này nhìn qua có hơi cũ, hiển nhiên được chủ nhân đọc không chỉ một lần.
Đàm Tô tùy ý xem tạm vài bức, phát hiện chữ viết trên những bức thư này đều giống nhau, hẳn là do cùng một người viết. So sánh với tờ giấy ghi địa chỉ nhà Narta do Đông viết lúc trước, cô cho rằng tất cả chỗ thư từ này đều xuất phát từ tay Đông.
Đàm Tô nhanh chóng lật nhìn một phen, đây đều là thư từ qua lại hằng ngày, ghi chép lại quá trình hai người từ những kẻ xa lạ trở thành người yêu. Đông ở trong thư đối với Narta rất tốt, quan tâm săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ che chở cho cô, luôn chú ý đến những chi tiết liên quan đến cô dù nhỏ bé nhất, dịu dàng mà vững chãi. Đủ để khiến trái tim một người cô đơn đập thình thịch. Ở đây không có thư hồi âm của Narta, nhưng Đàm Tô vẫn có thể dựa vào tin tức trước đó để suy đoán khi đó ngoại trừ thư cũng chỉ còn lại một mình Narta cô độc, sau khi gặp được người như Đông thì nhanh chóng chìm sâu vào đó, coi cậu ta như chỗ dựa duy nhất, vầng sáng duy nhất, sự cứu rỗi duy nhất.
Nhưng đến cuối cùng Đông lại khiến cho cô ấy phải thất vọng. Người đàn ông mà cô quyến luyến không muốn xa lại trơ mắt nhìn cô bị bạn của cậu ta cưỡng hiếp, thậm chí còn giúp đỡ bọn kia chụp ảnh làm bằng chứng để uy hiếp cô không được phép tiết lộ chuyện ấy ra ngoài. Thì ra yêu sâu đậm bao nhiêu thì hận lại càng sâu bấy nhiêu. Cho nên mới nói, Đàm Tô có thể hiểu được lí do vì sao Narta lại lựa chọn tự sát, chỉ là cô không đồng tình mà thôi. Cuộc sống của Narta chỉ vừa mới bắt đầu, cô ấy còn có người mẹ yêu mình tha thiết, vốn không nên làm như vậy.
Đàm Tô rất nhanh xem lướt qua hết mấy bức thư này.
Dưới đáy hộp là một bức hình được cắt thành hình trái tim, trong hình chính là Narta và Đông hanh phúc ôm lấy nhau, đầu dựa đầu mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc.
Thời điểm Đàm Tô cầm lấy tấm hình, nó tỏa ra những tia sáng chói mắt, biến cả cái hộp cùng tất cả những bức thư thành những điểm sáng trông giống những ngôi sao nhỏ, tản mát bốn phía xung quanh gốc cây hoa anh đào.
Mà trên mu bàn tay phải của Đàm Tô lại có thêm mảnh nhỏ「Sự tha thứ của Narta」thứ tư màu vàng có năng lực cứu mạng đặc biệt.
Lúc này, trên bảng đếm giờ đã hiện đến 7 phút 22 giây, nói cách khác, trong vòng 38 giây nữa Narta sẽ xuất hiện.
Đàm Tô đứng dậy, đặt tay lên trên nút số năm, nhìn chằm chằm bốn phía. Lúc này cô mới phát hiện cái nút đi đến tầng hai vốn màu xanh biếc nay đã biến thành màu xám tro. Xem ra những nút chuyển đổi không gian này đều có chế số lượt sử dụng, sau khi dùng nếu hóa màu xám thì nghĩa là không thể dùng được nữa, giống như những mảnh nhỏ trên mu bàn tay cô.
Lúc bảng đếm giờ đến mốc số tám, thân thể Đàm Tô cứng lại, hai mắt nhìn chòng chọc hai bên.
Nhưng Narta không xuất hiện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cho đến khi trên bảng đã hiện tới chính phút, Đàm Tô nhịn không được nhíu mày.
Narta…Cô ta bị mẹ mình giữ lại sao? Mới thoạt đầu vừa nghĩ thì hình như là chuyện tốt có lợi cho cô, nhưng trên thực tế thì cũng có thể biến thành rắc rối lớn. Nếu mẹ của Narta có thể giữ cô ta ở lại tầng hai mãi thì chẳng sao, nhưng nhỡ đột nhiên cô ta xuất hiện trên đường thì sao? Tuy hiện giờ cô có thêm một bùa hộ mạng, nhưng tình huống ở tầng năm vẫn chưa rõ ràng, cô vẫn muốn giữ nó lại để phòng trừ bất trắc.
Nhìn thấy bảng đếm giờ lại tăng thêm, Đàm Tô bỗng nghĩ tới một khả năng đáng sợ khác, không khỏi nheo mắt.
Nếu như Narta không đến tầng bốn, là bởi vì cô ta đang đợi mình ở tầng năm thì sao?
Vậy nghĩa là, chỉ cần cô xuất hiện ở tầng năm là sẽ bị Narta chạm vào người, lãng phí mảnh bùa duy nhất còn lại. Đồng thời sau đó Narta chỉ cần cố thủ ở tầng năm, cuối cùng cô cũng sẽ bị tóm bởi vì cô phải trở lại tầng năm để lấy mảnh nhỏ, sau đó lại chết vì bị chạm vào.
Đàm Tô nhớ rõ, hệ thống đưa ra giới hạn thời gian dừng lại ở mỗi tầng là từ 3 đến 10 phút, nếu vượt qua sẽ bị ép đưa đến tầng khác, nhưng luật này chỉ áp dụng với người chơi. Cho nên Narta vẫn có rất nhiều thời gian chờ đợi ở tầng năm.
Nếu như từ giờ trở đi Narta cố thủ ở tầng năm, sau khi cô sử dùng hết tất cả nút chuyển đổi không gian giữa các tầng, lại sẽ bị hệ thống ngẫu nhiên dịch chuyển vì vượt quá thời gian quy định, xui xẻo sẽ bị đưa lên tầng năm. Một khi đã lên tầng năm, cô chắc chắn sẽ chết.
Cho nên chỉ cần Narta cố thủ ở tầng năm, đối với Đàm Tô mà nói, đây là một ván cờ thua.