Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1006 - Sao con trai bà ta lại hèn nhát thế này?
Tông Ngôn Hi thoáng dừng lại, mày nhíu thật chặt và quay đầu lại nhìn Giang Hữu Khiêm: "Cậu nói thế là sao?"
"Anh tôi bị thương đầu, quên hết tất cả mọi chuyện trước kia, thậm chí còn không biết tôi là ai nữa, anh ấy phải làm phẫu thuật mới khỏi được nên chị giúp chúng tôi nghĩ xem phải làm thế nào, hoặc là đến thăm anh ấy được không?" Giang Hữu Khiêm xin xỏ nói.
Tông Ngôn Hi chỉ giật mình trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng trở lại vẻ hờ hững: "Thế thì lại càng tốt, anh ta không đến bám dính lấy tôi nữa là may rồi. Còn hai người thì sau này cũng đừng tới nữa."
Nói xong thì cô bước vào trong nhà đóng cửa lại, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi thái độ.
Giang Hữu Khiêm nổi giận: "Tim của chị ta làm bằng đá hả? Anh tôi đã thế rồi mà chị ta vẫn không thèm quan tâm đoái hoài gì tới."
Nam Thành thở dài: "Thế cũng tốt, chúng ta đã cố hết sức rồi, đi thôi."
Anh ta mở cửa xe ra, Giang Hữu Khiêm cũng ngồi vào: "Thế bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Nam Thành nghĩ nghĩ: "Hay là chúng ta quay về thành phố B đi, chúng ta sống quen bên đó hơn, với tình hình bệnh của tổng giám đốc Giang thì bên đó cũng có nhiều bệnh viện hơn, chúng ta cũng có cái để cân nhắc."
"Nếu bắt buộc phải làm phẫu thuật thì sao?" Giang Hữu Khiêm hỏi.
Nam Thành nhìn anh ta: "Cậu có nghĩ là thật ra tổng giám đốc Giang quên đi cũng tốt không."
Giang Hữu Khiêm nói ngay: "Anh nghĩ cái gì thế? Anh muốn để anh trai mất trí để giành lấy quyền hành trong công ty à?
"Cậu tưởng là ai cũng giống mẹ cậu chắc?" Nam Thành không muốn nhắc tới chuyện đó nhưng vẫn thấy khó chịu thế nào ấy, Giang Hữu Khiêm lấy tư cách gì để nghĩ về anh ta như thế?
Giang Hữu Khiêm cũng nổi nóng, anh ta cũng biết mẹ mình quá tham lam nên đối xử với Giang Mạt Hàn không tốt nhưng nói thế nào thì đó cũng là mẹ ruột mình nên trong lòng nghĩ vậy nhưng nghe được từ miệng người khác thì vẫn cảm thấy khó chịu.
Nam Thành không muốn cãi nhau với anh ta, chậm chạp nói: "Cậu cũng thấy thái độ của Tông Ngôn Hi rồi đó, biết tình hình hiện tại của tổng giám đốc Giang nhưng cô ấy vẫn không hề có dấu hiệu mủi lòng, khả năng quay trở lại bên tổng giám đốc Giang quá thấp, có thể nói là gần bằng không."
"Anh muốn nói cái gì?" Giang Hữu Khiêm hỏi.
"Nếu tổng giám đốc Giang vẫn còn trí nhớ thì chỉ biết đau lòng và hối hận vì chuyện quá khứ thôi, biết rõ là không thể nhưng có lẽ vẫn không thể theo đuổi được Tông Ngôn Hi, thay vì như thế thì cứ để anh ấy quên đi cũng tốt." Nam Thành nói ra suy nghĩ của mình.
Giang Hữu Khiêm cau mày: "Anh nói thế là sao? Tức là thôi không chữa nữa hả?"
"Chữa trị thì có xác suất rủi ro, không chữa trị thì chẳng những không phải chịu cái rủi ro đó và anh ấy cũng không phải hao tâm tổn sức cho Tông Ngôn Hi nữa, sau này nếu như anh ấy có thể gặp được một cô gái khác để chăm sóc anh ấy cả đời thì sẽ tốt hơn biết là bao nhiêu?"
Giang Hữu Khiêm vẫn cảm thấy không ổn thế nào đó, anh ta cảm thấy bọn họ không phải là người nên đưa ra những quyết định này, lẽ ra phải cho Giang Mạt Hàn tự quyết định.
"Để tôi suy nghĩ đã."
Anh ta khởi động xe đi.
Ở bệnh viện nghỉ ngơi được hai ngày thì Nam Thành kế cho anh nghe chuyện về công ty để anh nhanh chóng làm quen.
Ngày thứ ba thì bọn họ quay trở về thành phố B.
Nam Thành đưa anh về thành phố B để bệnh viện hội chẩn thì Giang Hữu Khiêm đã trở về nhà họ Giang và kể cho bố mẹ về tình hình của Giang Mạt Hàn, anh ta hi vọng bố mẹ có thể cho mình vài ý kiến để đưa ra quyết định chính xác.
Thế nhưng nghe tin đó, Khâu Minh Diễm lại hào hứng hẳn: "Con nói cái gì? Giang Mạt Hàn mất trí nhớ rồi hả?"
Giang Hữu Khiêm gật đầu: "Đúng vậy, bị thương đầu ở thành phố C, tuy là không nguy hiểm gì tới tánh mạng nhưng đã quên hết tất cả mọi chuyện, bác sĩ nói làm phẫu thuật thì có xác suất rủi ro, không phẫu thuật thì lại không thể lấy lại trí nhớ."
"Làm phẫu thuật cái gì, nhỡ thất bại thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng." Khâu Minh Diễm nghĩ trong lòng đây quả là một tin tức cực kì tốt, bà ta còn đang nghĩ là hiện nay không có cơ hội nào đây.
Bây giờ cơ hội lại tìm tới tận cửa.
"Mẹ nghĩ thế ư?" Giang Hữu Khiêm nhìn mẹ mình: "Thật ra mẹ vẫn đối xử với anh con tốt lắm đúng không? Mẹ vẫn quan tâm tới anh ấy."
Vẻ mặt Khâu Minh Diễm không được tự nhiên lắm, bà ta cười ngượng ngùng.
Bà ta không đề nghị làm phẫu thuật vì nghĩ là Giang Mạt Hàn mất trí nhớ thì bà ta có thể tranh thủ cơ hội để Giang Hữu Khiêm chen chân vào công ty Giang Mạt Hàn, nếu làm phẫu thuật thì anh cứ phẫu thuật thất bại rồi chết trên bàn mổ còn may, nhỡ mà khỏi thì con trai bà ta không có một ngày nào để ló mặt ra nữa.
"Bố nghĩ thế nào?" Giang Hữu Khiêm nhìn Giang Tuấn.
Giang Tuấn từng bị Giang Mạt Hàn dọa sợ, cảm thấy anh quên cũng rất tốt: "Bố thấy mẹ con nói cũng rất đúng."
Giang Hữu Khiêm khẽ nhíu mày: "Thế nhưng anh ấy không nhớ được quá khứ thì cuộc sống anh ấy có được trọn vẹn không?"
"Nhưng chúng con có cùng một người bố." Giang Hữu Khiêm nói: "Trong người bọn con chảy cùng một dòng máu, anh ấy là anh trai con, đó là điều không thể phủ nhận được đúng chứ?"
Khâu Minh Diễm cũng hết cách với con trai mình, bảo con bà ta tranh giành tài sản của Giang Mạt Hàn là chuyện không tưởng rồi, đành phải dùng một cách khác, bà ta kéo tay con trai mình, tỏ ra sâu sắc bùi ngùi nói: "Con nói rất đúng, khoảng thời gian này mẹ cũng đang suy nghĩ lại thật cẩn thận. Đúng là trước đó do mẹ không tốt, tất cả đều là lỗi của mẹ, sau này mẹ sẽ sửa. Thế nhưng lần này thì mẹ chỉ muốn tốt cho Giang Mạt Hàn thật, cin cũng thấy thái độ của bố rồi đấy, phẫu thuật luôn có xác suất rủi ro, không làm là tốt nhất. Công ty thì vẫn còn có con cơ mà? Con giúp đỡ nó nhiều vào, nó là anh trai con cơ mà."
- -----------------
"Anh tôi bị thương đầu, quên hết tất cả mọi chuyện trước kia, thậm chí còn không biết tôi là ai nữa, anh ấy phải làm phẫu thuật mới khỏi được nên chị giúp chúng tôi nghĩ xem phải làm thế nào, hoặc là đến thăm anh ấy được không?" Giang Hữu Khiêm xin xỏ nói.
Tông Ngôn Hi chỉ giật mình trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng trở lại vẻ hờ hững: "Thế thì lại càng tốt, anh ta không đến bám dính lấy tôi nữa là may rồi. Còn hai người thì sau này cũng đừng tới nữa."
Nói xong thì cô bước vào trong nhà đóng cửa lại, từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi thái độ.
Giang Hữu Khiêm nổi giận: "Tim của chị ta làm bằng đá hả? Anh tôi đã thế rồi mà chị ta vẫn không thèm quan tâm đoái hoài gì tới."
Nam Thành thở dài: "Thế cũng tốt, chúng ta đã cố hết sức rồi, đi thôi."
Anh ta mở cửa xe ra, Giang Hữu Khiêm cũng ngồi vào: "Thế bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Nam Thành nghĩ nghĩ: "Hay là chúng ta quay về thành phố B đi, chúng ta sống quen bên đó hơn, với tình hình bệnh của tổng giám đốc Giang thì bên đó cũng có nhiều bệnh viện hơn, chúng ta cũng có cái để cân nhắc."
"Nếu bắt buộc phải làm phẫu thuật thì sao?" Giang Hữu Khiêm hỏi.
Nam Thành nhìn anh ta: "Cậu có nghĩ là thật ra tổng giám đốc Giang quên đi cũng tốt không."
Giang Hữu Khiêm nói ngay: "Anh nghĩ cái gì thế? Anh muốn để anh trai mất trí để giành lấy quyền hành trong công ty à?
"Cậu tưởng là ai cũng giống mẹ cậu chắc?" Nam Thành không muốn nhắc tới chuyện đó nhưng vẫn thấy khó chịu thế nào ấy, Giang Hữu Khiêm lấy tư cách gì để nghĩ về anh ta như thế?
Giang Hữu Khiêm cũng nổi nóng, anh ta cũng biết mẹ mình quá tham lam nên đối xử với Giang Mạt Hàn không tốt nhưng nói thế nào thì đó cũng là mẹ ruột mình nên trong lòng nghĩ vậy nhưng nghe được từ miệng người khác thì vẫn cảm thấy khó chịu.
Nam Thành không muốn cãi nhau với anh ta, chậm chạp nói: "Cậu cũng thấy thái độ của Tông Ngôn Hi rồi đó, biết tình hình hiện tại của tổng giám đốc Giang nhưng cô ấy vẫn không hề có dấu hiệu mủi lòng, khả năng quay trở lại bên tổng giám đốc Giang quá thấp, có thể nói là gần bằng không."
"Anh muốn nói cái gì?" Giang Hữu Khiêm hỏi.
"Nếu tổng giám đốc Giang vẫn còn trí nhớ thì chỉ biết đau lòng và hối hận vì chuyện quá khứ thôi, biết rõ là không thể nhưng có lẽ vẫn không thể theo đuổi được Tông Ngôn Hi, thay vì như thế thì cứ để anh ấy quên đi cũng tốt." Nam Thành nói ra suy nghĩ của mình.
Giang Hữu Khiêm cau mày: "Anh nói thế là sao? Tức là thôi không chữa nữa hả?"
"Chữa trị thì có xác suất rủi ro, không chữa trị thì chẳng những không phải chịu cái rủi ro đó và anh ấy cũng không phải hao tâm tổn sức cho Tông Ngôn Hi nữa, sau này nếu như anh ấy có thể gặp được một cô gái khác để chăm sóc anh ấy cả đời thì sẽ tốt hơn biết là bao nhiêu?"
Giang Hữu Khiêm vẫn cảm thấy không ổn thế nào đó, anh ta cảm thấy bọn họ không phải là người nên đưa ra những quyết định này, lẽ ra phải cho Giang Mạt Hàn tự quyết định.
"Để tôi suy nghĩ đã."
Anh ta khởi động xe đi.
Ở bệnh viện nghỉ ngơi được hai ngày thì Nam Thành kế cho anh nghe chuyện về công ty để anh nhanh chóng làm quen.
Ngày thứ ba thì bọn họ quay trở về thành phố B.
Nam Thành đưa anh về thành phố B để bệnh viện hội chẩn thì Giang Hữu Khiêm đã trở về nhà họ Giang và kể cho bố mẹ về tình hình của Giang Mạt Hàn, anh ta hi vọng bố mẹ có thể cho mình vài ý kiến để đưa ra quyết định chính xác.
Thế nhưng nghe tin đó, Khâu Minh Diễm lại hào hứng hẳn: "Con nói cái gì? Giang Mạt Hàn mất trí nhớ rồi hả?"
Giang Hữu Khiêm gật đầu: "Đúng vậy, bị thương đầu ở thành phố C, tuy là không nguy hiểm gì tới tánh mạng nhưng đã quên hết tất cả mọi chuyện, bác sĩ nói làm phẫu thuật thì có xác suất rủi ro, không phẫu thuật thì lại không thể lấy lại trí nhớ."
"Làm phẫu thuật cái gì, nhỡ thất bại thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng." Khâu Minh Diễm nghĩ trong lòng đây quả là một tin tức cực kì tốt, bà ta còn đang nghĩ là hiện nay không có cơ hội nào đây.
Bây giờ cơ hội lại tìm tới tận cửa.
"Mẹ nghĩ thế ư?" Giang Hữu Khiêm nhìn mẹ mình: "Thật ra mẹ vẫn đối xử với anh con tốt lắm đúng không? Mẹ vẫn quan tâm tới anh ấy."
Vẻ mặt Khâu Minh Diễm không được tự nhiên lắm, bà ta cười ngượng ngùng.
Bà ta không đề nghị làm phẫu thuật vì nghĩ là Giang Mạt Hàn mất trí nhớ thì bà ta có thể tranh thủ cơ hội để Giang Hữu Khiêm chen chân vào công ty Giang Mạt Hàn, nếu làm phẫu thuật thì anh cứ phẫu thuật thất bại rồi chết trên bàn mổ còn may, nhỡ mà khỏi thì con trai bà ta không có một ngày nào để ló mặt ra nữa.
"Bố nghĩ thế nào?" Giang Hữu Khiêm nhìn Giang Tuấn.
Giang Tuấn từng bị Giang Mạt Hàn dọa sợ, cảm thấy anh quên cũng rất tốt: "Bố thấy mẹ con nói cũng rất đúng."
Giang Hữu Khiêm khẽ nhíu mày: "Thế nhưng anh ấy không nhớ được quá khứ thì cuộc sống anh ấy có được trọn vẹn không?"
"Nhưng chúng con có cùng một người bố." Giang Hữu Khiêm nói: "Trong người bọn con chảy cùng một dòng máu, anh ấy là anh trai con, đó là điều không thể phủ nhận được đúng chứ?"
Khâu Minh Diễm cũng hết cách với con trai mình, bảo con bà ta tranh giành tài sản của Giang Mạt Hàn là chuyện không tưởng rồi, đành phải dùng một cách khác, bà ta kéo tay con trai mình, tỏ ra sâu sắc bùi ngùi nói: "Con nói rất đúng, khoảng thời gian này mẹ cũng đang suy nghĩ lại thật cẩn thận. Đúng là trước đó do mẹ không tốt, tất cả đều là lỗi của mẹ, sau này mẹ sẽ sửa. Thế nhưng lần này thì mẹ chỉ muốn tốt cho Giang Mạt Hàn thật, cin cũng thấy thái độ của bố rồi đấy, phẫu thuật luôn có xác suất rủi ro, không làm là tốt nhất. Công ty thì vẫn còn có con cơ mà? Con giúp đỡ nó nhiều vào, nó là anh trai con cơ mà."
- -----------------