Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 28
“ Uhm, tôi đã nói với Bất Nhị rồi, cậu có thể lấy từ trong túi xách của tôi,… không sao đâu. Ừ! tôi sẽ về ngay.” Sau khi cúp điện thoại, Hổ Phách đi bộ trong sân trường, khắp nơi đều là tiếng ồn ào náo nhiệt, dường như mọi thứ xung quanh không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc này. Cuộc chiến quyết định vận mệnh đã được bắt đầu rồi.
Có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy “ kẻ xâm nhập ” thực sự cho nên điều đó đã đánh thẳng vào lòng cô một cú sốc không nhỏ, chuyện này làm cô sợ hãi và muốn lẩn trốn, vì sợ bị lộ ra chân tướng Hổ Phách đã giả vờ như không biết gì nhưng lại không để ý tới những người khác, hiện tại nghĩ tới việc dù là ba năm không gặp Hạnh Thôn hay một năm không gặp Tích Bộ Phận thì cũng đều có nhiều biến đổi. Từ một thanh niên ngây ngô không hiểu sự đời giờ đã trở thành người đàn ông chín chắn.
Thành thật mà nói nếu như không có những chuyện này, có lẽ cô vẫn không muốn dây dưa với hai người bọn họ.
Cô cùng Hạnh Thôn quen biết nhau từ nhỏ, tận mắt chứng kiến anh từ một cậu bé hồn nhiên trưởng thành thuận lợi trên sân bóng, cô cùng anh vượt qua những ngày tháng đen tối. Vậy mà, ngay lúc cô cần anh nhất, cũng là lúc anh nói lời chia tay để trở thành bạn trai của người người khác. Nói không hận anh thì đó là gạt người, thậm chí cô đã từng nghĩ tới việc cả đời này sẽ không cùng anh và người kia gặp lại. mang theo suy nghĩ như vậy, cô miệt mài chuyên tâm học tập để thi đậu vào Tokyo.
Đã ba năm, không muốn nhớ tới qua khứ đau buồn đó, cô đã cắt đứt liên hệ bạn bè cũng như đổi luôn số điện thoại và QQ mới. Cũng không muốn biết bất cứ tin tức gì về nơi làm cô tổn thương ấy. Nhưng hôm nay, cô lại gặp được anh, cô vẫn chỉ có thể mỉm cười và chào hỏi anh như một người bạn bình thường lâu ngày không gặp. Nhưng là những đoạn ký ức đau thương kia đã để lại lòng cô những bóng đen làm lòng cô sợ hãi. Lúc này, Hổ Phách chỉ muốn cách xa anh mà thôi.
Tích Bộ Phận thì nghĩ ngược lại, hắn muốn chia tay trong hòa bình. Mặc dù ở chung một thời gian dài nhưng phần tình cảm này sẽ không thể kéo dài được, cho nên mới chia tay. Sau khi chia tay tay, lúc cô nhận được QQ của hắn, hoặc một số lời mời tin nhắn, nhưng là Hổ Phách đã lạnh nhạt cự tuyệt, sau nhiều lần hắn liên lạc với cô nhưng không có lời hồi âm, vì sự kiêu ngạo của bản thân nên hắn cũng không liên lạc với cô nữa.
Sau thời gian bên nhau rất hạnh phúc và đầy yêu thương đó thì cả hai người liền đoạn tuyệt quan hệ một cách dứt khoát, nếu có thêm dây dưa chỉ làm thêm tổn thương, nên cô nghĩ làm như vậy là tốt nhất.
Mặc dù cô đã từng nghĩ đây là niềm hạnh phúc nhưng nó chỉ là một giấc mộng xuân của Hổ Phách với bọn họ mà thôi. Hoặc là trong thế giới mà các hoàng tử đánh tenis làm vai chính đó thì hoàng tử thật sự cũng đều có thể trở thành tiêu chuẩn phán định hạnh phúc trong cái thế giới này đúng không? Dù sao cũng đều là đánh tenis, nếu như Bất Nhị Chu Trợ cũng được coi là hoàng tử tenis, lại còn từng làm thủ lĩnh của đội tenis, còn bây giờ thì cậu đã chính thức tiến quân ra đội tuyển quốc gia đầy vinh quang rồi.
Nói như vậy có nghĩa là ngay cả khi cô không chọn Hạnh Thôn hay Tích Bộ Phận cũng được, phải không? Nhưng không có bằng chứng để chứng minh điều đó là đúng.
Cất điện thoại vào trong túi xách, bước chân của Hổ Phách bước nhanh hơn. Tất cả những người đứng trên sân khấu này, mình sẽ cùng diễn với họ. Cơ hội tốt như vậy thì hẳn là “kẻ xâm nhập” sẽ không buông tha đâu.
Đương nhiên Y Tuyết không định sẽ buông tha rồi.
………
Đến tiết mục của sinh viên học viện Thanh Xuân, lớp Bất Nhị chuẩn bị sân khấu “Trà Hoa Nữ “, lúc sắp bắt đầu diễn thì nhân vật chính bị ngã trúng đạo cụ nên bị thương, Mary Sue Lục Xuyên Hổ Phách được đưa ra thế chỗ để đứng trên sân khấu, lúc nhân vật chính được Bất Nhị đưa đi chữa thương, thì cũng là lúc Mary Sue Hổ Phách hoàn thành diễn xuất một cách tốt đẹp, còn các hoàng tử thì cứ như vậy mà bị cô mê hoặc.
Đối với cô ta, các hoàng tử có bị mê hoặc hay không thì cô ta cũng không quan tâm. Nhưng cô ta không muốn thấy Mary Sue lớn lối như vậy. Hổ Phách chính là người phụ trách đạo cụ, làm sao đạo cụ có thể rơi trúng được nhân vật chính như vậy. Nói không chừng thì chính cô đã giở trò, hôm nay cô ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của Mary Sue cho mọi người biết.
Bất quá, dù vạch trần cũng phải chọn thời gian thú vị mới được. Tốt nhất là nên chọn thời gian vào lúc buổi biểu vừa diễn kết thúc để vạch trần sự thật cho các hoàng tử có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cô. NHư vậy thì mới làm cho bọn họ triệt để thất vọng về cô..
Cũng vì mục đích này mà lúc đầu khi cô ta định đi câu lạc bộ quần vợt để tránh xa Mary Sue ra nhưng cô ta đã thay đổi chủ ý.
……
“Lớp của Bất Nhị Chu Trợ chuẩn bị tiết mục gì đấy? Bất Nhị Chu Trợ có tham gia không vậy?” Y Tuyết cảm thấy hứng thú nhìn Bất Nhị.
“ lớp tôi chuẩn bị sân khấu, tôi và một vài bạn học khác được phân phụ trách đạo cụ.” Mặc dù đối với vị này cô gái tên Y Tuyết cậu có chút khó chịu, nhưng là Bất Nhị cũng không thể cùng một cô gái tính toán chi li được, vậy nên cậu cũng tốt bụng trả lời cô ta.
“ Thật sao, thật thú vị, Tích Bộ chúng ta cùng đi xem một chút đi?” Y Tuyết nắm lấy tay Tích Bộ Phận nói.
”Bất Nhị?” Tích Bộ Phận nhìn về phía Bất Nhị, dùng ánh mắt nhìn cậu như muốn dò xét.
”Dĩ nhiên hoan nghênh, không biết các vị ở đại học Lập Hải có hứng thú hay không?” Bất Nhị cũng khách khí hỏi thăm tới Hạnh Thôn.
Với sự hướng dẫn của Bất Nhị, đã dẫn bọn họ tới hội trường nơi sắp diễn ra vở kịch.
Hội đường không phải chỉ có một lớp diễn, vậy nên phải lựa chọn tiết mục biểu diễn của các lớp đang tập trung ở trong này, mấy ngày hôm trước các học sinh đã đem danh sách các tiết mục để cung cấp cho hội học sinh, từ sắp xếp các tiết mục cho đến khi kết thúc. Hổ Phách cũng ở trong hội vì cô là đội trưởng của hội học sinh nên cũng tạm coi như là có chút chức quyền nho nhỏ có thể dùng được, cô sắp xếp lớp của mình biểu diễn vào buổi sáng, sau khi biểu diễn xong thì là có thể tự do hoạt động vào thời gian còn lại.
Phía sau khán đài là một mớ hỗn độn, lúc này Bất Nhị chỉ biết cười khổ dẫn một đoàn người tiến vào phía trong. Mặc dù có nhiều trai đẹp và có những người có ánh mắt không mấy thiện chí. Vốn sau khán đài đã đủ loạn rồi vậy mà còn dẫn một đám người này vào không phải càng thêm loạn sao?
Bất Nhị cũng thật khó khăn lắm mới dắt họ vào, dù tiết mục của lớp chưa tới nhưng Y Tuyết cứ một mực muốn vào sau khán đài tham quan, cậu còn chưa nói gì thì Đại Thạch khi nãy mất hồn vừa phục hồi tinh thần lại, còn chưa biết rõ là cô ta nói gì liền lập tức như phản xạ không điều kiện mà đồng ý ngay, thủ lĩnh đã đáp ứng rồi, vậy thì Bất Nhị dù cảm thấy không muốn cũng chỉ có thể im lặng mà dẫn bọn họ vào sau hậu trường để tham quan. bất quá bộ phận nhân viên đã tìm chỗ để ngồi xuống, chỉ có mỗi cô gái Y Tuyết kia và những người có thần kinh không được ổn định, không thèm để ý xem sắc mặt người thích tham gia náo nhiệt kia đi vào phía sau sân khấu.
Y Tuyết làm bộ như hứng thú, đi vòng vòng tham quan chung quanh, bỗng nhìn thấy Hổ phách đang sửa sang lại y phục hoa lệ sách đó không xa. Cô ta muốn cận thận nhìn xem Mary Sue Hổ Phách sẽ tính toán như thế nào mà có thể làm người khác bị thương.
Hổ Phách đang giúp Khánh Tử chỉnh chu lại quần áo, hai người giằng co nửa ngày cuối cùng cũng chuẩn bị xong, cô xoay người liền nhìn thấy Y Tuyết đang nhìn mình chằm chằm. Không biết cô ta muốn làm gì nhưng cô vẫn phải âm thầm đề cao cảnh giác với cô ta.
Có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn thấy “ kẻ xâm nhập ” thực sự cho nên điều đó đã đánh thẳng vào lòng cô một cú sốc không nhỏ, chuyện này làm cô sợ hãi và muốn lẩn trốn, vì sợ bị lộ ra chân tướng Hổ Phách đã giả vờ như không biết gì nhưng lại không để ý tới những người khác, hiện tại nghĩ tới việc dù là ba năm không gặp Hạnh Thôn hay một năm không gặp Tích Bộ Phận thì cũng đều có nhiều biến đổi. Từ một thanh niên ngây ngô không hiểu sự đời giờ đã trở thành người đàn ông chín chắn.
Thành thật mà nói nếu như không có những chuyện này, có lẽ cô vẫn không muốn dây dưa với hai người bọn họ.
Cô cùng Hạnh Thôn quen biết nhau từ nhỏ, tận mắt chứng kiến anh từ một cậu bé hồn nhiên trưởng thành thuận lợi trên sân bóng, cô cùng anh vượt qua những ngày tháng đen tối. Vậy mà, ngay lúc cô cần anh nhất, cũng là lúc anh nói lời chia tay để trở thành bạn trai của người người khác. Nói không hận anh thì đó là gạt người, thậm chí cô đã từng nghĩ tới việc cả đời này sẽ không cùng anh và người kia gặp lại. mang theo suy nghĩ như vậy, cô miệt mài chuyên tâm học tập để thi đậu vào Tokyo.
Đã ba năm, không muốn nhớ tới qua khứ đau buồn đó, cô đã cắt đứt liên hệ bạn bè cũng như đổi luôn số điện thoại và QQ mới. Cũng không muốn biết bất cứ tin tức gì về nơi làm cô tổn thương ấy. Nhưng hôm nay, cô lại gặp được anh, cô vẫn chỉ có thể mỉm cười và chào hỏi anh như một người bạn bình thường lâu ngày không gặp. Nhưng là những đoạn ký ức đau thương kia đã để lại lòng cô những bóng đen làm lòng cô sợ hãi. Lúc này, Hổ Phách chỉ muốn cách xa anh mà thôi.
Tích Bộ Phận thì nghĩ ngược lại, hắn muốn chia tay trong hòa bình. Mặc dù ở chung một thời gian dài nhưng phần tình cảm này sẽ không thể kéo dài được, cho nên mới chia tay. Sau khi chia tay tay, lúc cô nhận được QQ của hắn, hoặc một số lời mời tin nhắn, nhưng là Hổ Phách đã lạnh nhạt cự tuyệt, sau nhiều lần hắn liên lạc với cô nhưng không có lời hồi âm, vì sự kiêu ngạo của bản thân nên hắn cũng không liên lạc với cô nữa.
Sau thời gian bên nhau rất hạnh phúc và đầy yêu thương đó thì cả hai người liền đoạn tuyệt quan hệ một cách dứt khoát, nếu có thêm dây dưa chỉ làm thêm tổn thương, nên cô nghĩ làm như vậy là tốt nhất.
Mặc dù cô đã từng nghĩ đây là niềm hạnh phúc nhưng nó chỉ là một giấc mộng xuân của Hổ Phách với bọn họ mà thôi. Hoặc là trong thế giới mà các hoàng tử đánh tenis làm vai chính đó thì hoàng tử thật sự cũng đều có thể trở thành tiêu chuẩn phán định hạnh phúc trong cái thế giới này đúng không? Dù sao cũng đều là đánh tenis, nếu như Bất Nhị Chu Trợ cũng được coi là hoàng tử tenis, lại còn từng làm thủ lĩnh của đội tenis, còn bây giờ thì cậu đã chính thức tiến quân ra đội tuyển quốc gia đầy vinh quang rồi.
Nói như vậy có nghĩa là ngay cả khi cô không chọn Hạnh Thôn hay Tích Bộ Phận cũng được, phải không? Nhưng không có bằng chứng để chứng minh điều đó là đúng.
Cất điện thoại vào trong túi xách, bước chân của Hổ Phách bước nhanh hơn. Tất cả những người đứng trên sân khấu này, mình sẽ cùng diễn với họ. Cơ hội tốt như vậy thì hẳn là “kẻ xâm nhập” sẽ không buông tha đâu.
Đương nhiên Y Tuyết không định sẽ buông tha rồi.
………
Đến tiết mục của sinh viên học viện Thanh Xuân, lớp Bất Nhị chuẩn bị sân khấu “Trà Hoa Nữ “, lúc sắp bắt đầu diễn thì nhân vật chính bị ngã trúng đạo cụ nên bị thương, Mary Sue Lục Xuyên Hổ Phách được đưa ra thế chỗ để đứng trên sân khấu, lúc nhân vật chính được Bất Nhị đưa đi chữa thương, thì cũng là lúc Mary Sue Hổ Phách hoàn thành diễn xuất một cách tốt đẹp, còn các hoàng tử thì cứ như vậy mà bị cô mê hoặc.
Đối với cô ta, các hoàng tử có bị mê hoặc hay không thì cô ta cũng không quan tâm. Nhưng cô ta không muốn thấy Mary Sue lớn lối như vậy. Hổ Phách chính là người phụ trách đạo cụ, làm sao đạo cụ có thể rơi trúng được nhân vật chính như vậy. Nói không chừng thì chính cô đã giở trò, hôm nay cô ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của Mary Sue cho mọi người biết.
Bất quá, dù vạch trần cũng phải chọn thời gian thú vị mới được. Tốt nhất là nên chọn thời gian vào lúc buổi biểu vừa diễn kết thúc để vạch trần sự thật cho các hoàng tử có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cô. NHư vậy thì mới làm cho bọn họ triệt để thất vọng về cô..
Cũng vì mục đích này mà lúc đầu khi cô ta định đi câu lạc bộ quần vợt để tránh xa Mary Sue ra nhưng cô ta đã thay đổi chủ ý.
……
“Lớp của Bất Nhị Chu Trợ chuẩn bị tiết mục gì đấy? Bất Nhị Chu Trợ có tham gia không vậy?” Y Tuyết cảm thấy hứng thú nhìn Bất Nhị.
“ lớp tôi chuẩn bị sân khấu, tôi và một vài bạn học khác được phân phụ trách đạo cụ.” Mặc dù đối với vị này cô gái tên Y Tuyết cậu có chút khó chịu, nhưng là Bất Nhị cũng không thể cùng một cô gái tính toán chi li được, vậy nên cậu cũng tốt bụng trả lời cô ta.
“ Thật sao, thật thú vị, Tích Bộ chúng ta cùng đi xem một chút đi?” Y Tuyết nắm lấy tay Tích Bộ Phận nói.
”Bất Nhị?” Tích Bộ Phận nhìn về phía Bất Nhị, dùng ánh mắt nhìn cậu như muốn dò xét.
”Dĩ nhiên hoan nghênh, không biết các vị ở đại học Lập Hải có hứng thú hay không?” Bất Nhị cũng khách khí hỏi thăm tới Hạnh Thôn.
Với sự hướng dẫn của Bất Nhị, đã dẫn bọn họ tới hội trường nơi sắp diễn ra vở kịch.
Hội đường không phải chỉ có một lớp diễn, vậy nên phải lựa chọn tiết mục biểu diễn của các lớp đang tập trung ở trong này, mấy ngày hôm trước các học sinh đã đem danh sách các tiết mục để cung cấp cho hội học sinh, từ sắp xếp các tiết mục cho đến khi kết thúc. Hổ Phách cũng ở trong hội vì cô là đội trưởng của hội học sinh nên cũng tạm coi như là có chút chức quyền nho nhỏ có thể dùng được, cô sắp xếp lớp của mình biểu diễn vào buổi sáng, sau khi biểu diễn xong thì là có thể tự do hoạt động vào thời gian còn lại.
Phía sau khán đài là một mớ hỗn độn, lúc này Bất Nhị chỉ biết cười khổ dẫn một đoàn người tiến vào phía trong. Mặc dù có nhiều trai đẹp và có những người có ánh mắt không mấy thiện chí. Vốn sau khán đài đã đủ loạn rồi vậy mà còn dẫn một đám người này vào không phải càng thêm loạn sao?
Bất Nhị cũng thật khó khăn lắm mới dắt họ vào, dù tiết mục của lớp chưa tới nhưng Y Tuyết cứ một mực muốn vào sau khán đài tham quan, cậu còn chưa nói gì thì Đại Thạch khi nãy mất hồn vừa phục hồi tinh thần lại, còn chưa biết rõ là cô ta nói gì liền lập tức như phản xạ không điều kiện mà đồng ý ngay, thủ lĩnh đã đáp ứng rồi, vậy thì Bất Nhị dù cảm thấy không muốn cũng chỉ có thể im lặng mà dẫn bọn họ vào sau hậu trường để tham quan. bất quá bộ phận nhân viên đã tìm chỗ để ngồi xuống, chỉ có mỗi cô gái Y Tuyết kia và những người có thần kinh không được ổn định, không thèm để ý xem sắc mặt người thích tham gia náo nhiệt kia đi vào phía sau sân khấu.
Y Tuyết làm bộ như hứng thú, đi vòng vòng tham quan chung quanh, bỗng nhìn thấy Hổ phách đang sửa sang lại y phục hoa lệ sách đó không xa. Cô ta muốn cận thận nhìn xem Mary Sue Hổ Phách sẽ tính toán như thế nào mà có thể làm người khác bị thương.
Hổ Phách đang giúp Khánh Tử chỉnh chu lại quần áo, hai người giằng co nửa ngày cuối cùng cũng chuẩn bị xong, cô xoay người liền nhìn thấy Y Tuyết đang nhìn mình chằm chằm. Không biết cô ta muốn làm gì nhưng cô vẫn phải âm thầm đề cao cảnh giác với cô ta.