Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
2-16.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Độc nhất sủng hôn - Chương 16: Tân Tình, mày cứ chờ xem
Sáng hôm sau, Tân Tình tỉnh dậy nhưng không thấy Doanh Kình Thương đâu, với cô mà nói thì đây quả là một chuyện tốt. Còn người tên là A Triệt kia thì đã trở thành tài xế riêng của cô, sau khi ăn sáng xong, anh ta sẽ đưa cô tới trường.
Sau khi kết thúc lễ khai giảng, Tân Tình tới hội sinh viên như thường lệ, đây là một cuộc họp theo thông lệ sau mỗi lần khai giảng, thế nhưng cuộc họp hôm nay lại có thêm một người.
"Tân Tình!"
Tân Điệp Ngữ quay lưng về phía những người khác, cô ta ra chiều thân thiết nói với Tân Tình nhưng nụ cười lại vô cùng đắc ý.
Đỗ Trạch Khải kéo ghế ra giúp Tân Tình, nói:
"Lại đây ngồi đi, chị cậu sẽ là cán bộ mới của hội sinh viên chúng ta."
Tân Tình hoàn toàn không để ý tới vẻ săn sóc đột ngột của Đỗ Trạch Khải với mình, cô chỉ kinh ngạc về chuyện Tân Ngữ Điệp có thể tham gia vào hội sinh viên mà thôi.
"Cô ta lấy lý do gì để tham dự?"
Tân Tình lạnh lùng hỏi.
Mấy sinh viên khác nghe vậy thì ngẩn ra, họ không ngờ Tân Tình sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Một thành viên nữ của hội sinh viên lên tiếng, qua giọng nói cũng đủ biết cô ta đang cảm thấy khó chịu:
"Tân Tình, cậu đủ rồi đấy, chẳng lẽ chỉ có một mình cậu ưu tú, một mình cậu có thể tham dự hội sinh viên à?"
Các sinh viên nam ai nấy đều im phăng phắc, Tân Tình luôn là hoa khôi của cả khoa, vậy nhưng cô luôn xử sự rất lạnh lùng, hơn nữa còn rất ít khi nói đùa với sinh viên nam. Tân Ngữ Điệp thì khác, đã đẹp lại thường cười với họ, lời nào nói ra cũng ấm áp dịu dàng.
"Tân Tình, tác phẩm của chị gái cậu đã đạt được giải nhất cấp thành phố rồi, vậy nên nhà trường đồng ý để cho cô ấy tham gia hội sinh viên."
Đỗ Trạch Khải giải thích với Tân Tình.
Tân Tình nghe xong thì nhìn sang Đỗ Trạch Khải, như cười lại như không lên tiếng:
"Mẹ tôi chỉ sinh có một mình tôi, tôi có thêm một người chị gái từ lúc nào mà tôi lại không biết nhỉ?"
Sau đó, cô quay sang Tân Ngữ Điệp, nói:
"Còn chuyện tác phẩm thiết kế đạt giải nhất là như thế nào thì hẳn trong lòng cô cũng biết rõ rồi đấy."
Tân Ngữ Điệp lập tức mếu máo như sắp khóc đến nơi, cô ta quay lại, nói với những người xung quanh:
"Xin lỗi mọi người, tôi nên rơi khỏi đây là hơn!"
Kết quả là mấy nam sinh viên đều kéo cô ta lại, Đỗ Trạch Khải thì vẫn kiên nhẫn muốn nói chuyện phải trái với Tân Tình.
Tân Tình cười lạnh:
"Tôi không được khỏe, xin phép nghỉ ngày hôm nay."
Nói xong, cô đóng sập cửa rời đi. Về tới lớp học, cô nhận được điện thoại của A Triệt, anh ta báo hôm nay có việc nên không thể tới đón Tân Tình, thiếu gia sẽ tự mình tới đón nên bảo cô hãy ra ngoài cổng sớm hơn.
Tân Tình nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã tới giờ tan học, cô không dám để cho Doanh Kình Thương đợi mình nên vội vàng chạy về phía cổng trường, chẳng ngờ vừa mới tới cổng đã bị người khác chặn lại.
"Tân Tình!"
Đỗ Trạch Khải kéo tay Tân Tình lại nhưng cô vội rút tay ra, lạnh nhạt hỏi:
"Có việc gì à?"
Đỗ Trạch Khải bất đắc dĩ đáp:
"Tân Tình, đừng như vậy mà, chẳng phải trước kia chúng ta vẫn ổn đấy sao?"
Tân Tình nhìn chằm chằm vào cậu ta, hỏi:
"Cậu sốt đấy à?"
Khi nãy người này còn tự cho mình là hộ hoa sứ giả của Tân Ngữ Điệp, ấy vậy mà bây giờ lại chạy tới nói chuyện tình xưa với mình? Huống chi giữa mình với cậu ta còn chẳng có tình cũ gì để mà nói nữa.
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ thấy Tân Ngữ Điệp là chị gái cậu, hơn nữa còn vừa mới chuyển tới trường ta nên mới quan tâm cô ấy hơn một chút thôi."
Hôm qua, sau khi trở về, Đỗ Trạch Khải cảm thấy quả thật mình đã quá vội vàng, mặc dù Tân Ngữ Điệp cũng rất xinh đẹp nhưng so với Tân Tình thì cô ta vẫn kém hơn. Cậu ta không muốn quyết định quá nhanh như vậy, thế nên hôm nay mới định vớt vát lại Tân Tình.
"Tôi nói với cậu thêm một lần nữa, cô ta không phải chị gái tôi, tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả."
Nói xong, cô cũng định đi luôn.
Đỗ Trạch Khải ngăn Tân Tình lại:
"Cậu không thích tôi nữa ư?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Các người đang làm gì đấy?"
Độc nhất sủng hôn - Chương 16: Tân Tình, mày cứ chờ xem
Sáng hôm sau, Tân Tình tỉnh dậy nhưng không thấy Doanh Kình Thương đâu, với cô mà nói thì đây quả là một chuyện tốt. Còn người tên là A Triệt kia thì đã trở thành tài xế riêng của cô, sau khi ăn sáng xong, anh ta sẽ đưa cô tới trường.
Sau khi kết thúc lễ khai giảng, Tân Tình tới hội sinh viên như thường lệ, đây là một cuộc họp theo thông lệ sau mỗi lần khai giảng, thế nhưng cuộc họp hôm nay lại có thêm một người.
"Tân Tình!"
Tân Điệp Ngữ quay lưng về phía những người khác, cô ta ra chiều thân thiết nói với Tân Tình nhưng nụ cười lại vô cùng đắc ý.
Đỗ Trạch Khải kéo ghế ra giúp Tân Tình, nói:
"Lại đây ngồi đi, chị cậu sẽ là cán bộ mới của hội sinh viên chúng ta."
Tân Tình hoàn toàn không để ý tới vẻ săn sóc đột ngột của Đỗ Trạch Khải với mình, cô chỉ kinh ngạc về chuyện Tân Ngữ Điệp có thể tham gia vào hội sinh viên mà thôi.
"Cô ta lấy lý do gì để tham dự?"
Tân Tình lạnh lùng hỏi.
Mấy sinh viên khác nghe vậy thì ngẩn ra, họ không ngờ Tân Tình sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Một thành viên nữ của hội sinh viên lên tiếng, qua giọng nói cũng đủ biết cô ta đang cảm thấy khó chịu:
"Tân Tình, cậu đủ rồi đấy, chẳng lẽ chỉ có một mình cậu ưu tú, một mình cậu có thể tham dự hội sinh viên à?"
Các sinh viên nam ai nấy đều im phăng phắc, Tân Tình luôn là hoa khôi của cả khoa, vậy nhưng cô luôn xử sự rất lạnh lùng, hơn nữa còn rất ít khi nói đùa với sinh viên nam. Tân Ngữ Điệp thì khác, đã đẹp lại thường cười với họ, lời nào nói ra cũng ấm áp dịu dàng.
"Tân Tình, tác phẩm của chị gái cậu đã đạt được giải nhất cấp thành phố rồi, vậy nên nhà trường đồng ý để cho cô ấy tham gia hội sinh viên."
Đỗ Trạch Khải giải thích với Tân Tình.
Tân Tình nghe xong thì nhìn sang Đỗ Trạch Khải, như cười lại như không lên tiếng:
"Mẹ tôi chỉ sinh có một mình tôi, tôi có thêm một người chị gái từ lúc nào mà tôi lại không biết nhỉ?"
Sau đó, cô quay sang Tân Ngữ Điệp, nói:
"Còn chuyện tác phẩm thiết kế đạt giải nhất là như thế nào thì hẳn trong lòng cô cũng biết rõ rồi đấy."
Tân Ngữ Điệp lập tức mếu máo như sắp khóc đến nơi, cô ta quay lại, nói với những người xung quanh:
"Xin lỗi mọi người, tôi nên rơi khỏi đây là hơn!"
Kết quả là mấy nam sinh viên đều kéo cô ta lại, Đỗ Trạch Khải thì vẫn kiên nhẫn muốn nói chuyện phải trái với Tân Tình.
Tân Tình cười lạnh:
"Tôi không được khỏe, xin phép nghỉ ngày hôm nay."
Nói xong, cô đóng sập cửa rời đi. Về tới lớp học, cô nhận được điện thoại của A Triệt, anh ta báo hôm nay có việc nên không thể tới đón Tân Tình, thiếu gia sẽ tự mình tới đón nên bảo cô hãy ra ngoài cổng sớm hơn.
Tân Tình nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã tới giờ tan học, cô không dám để cho Doanh Kình Thương đợi mình nên vội vàng chạy về phía cổng trường, chẳng ngờ vừa mới tới cổng đã bị người khác chặn lại.
"Tân Tình!"
Đỗ Trạch Khải kéo tay Tân Tình lại nhưng cô vội rút tay ra, lạnh nhạt hỏi:
"Có việc gì à?"
Đỗ Trạch Khải bất đắc dĩ đáp:
"Tân Tình, đừng như vậy mà, chẳng phải trước kia chúng ta vẫn ổn đấy sao?"
Tân Tình nhìn chằm chằm vào cậu ta, hỏi:
"Cậu sốt đấy à?"
Khi nãy người này còn tự cho mình là hộ hoa sứ giả của Tân Ngữ Điệp, ấy vậy mà bây giờ lại chạy tới nói chuyện tình xưa với mình? Huống chi giữa mình với cậu ta còn chẳng có tình cũ gì để mà nói nữa.
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ thấy Tân Ngữ Điệp là chị gái cậu, hơn nữa còn vừa mới chuyển tới trường ta nên mới quan tâm cô ấy hơn một chút thôi."
Hôm qua, sau khi trở về, Đỗ Trạch Khải cảm thấy quả thật mình đã quá vội vàng, mặc dù Tân Ngữ Điệp cũng rất xinh đẹp nhưng so với Tân Tình thì cô ta vẫn kém hơn. Cậu ta không muốn quyết định quá nhanh như vậy, thế nên hôm nay mới định vớt vát lại Tân Tình.
"Tôi nói với cậu thêm một lần nữa, cô ta không phải chị gái tôi, tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả."
Nói xong, cô cũng định đi luôn.
Đỗ Trạch Khải ngăn Tân Tình lại:
"Cậu không thích tôi nữa ư?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Các người đang làm gì đấy?"