Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229: Tấn Vương là hung thủ ư?
Lúc đắp chăn bông cho Sở Diệp Hàn không biết vô tình hay cố ý mà bàn tay của nàng ta khẽ nằm lấy tay của Sở Diệp Hàn.
“Tấn Vương phi.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói khiến Tô Thường Tiểu sợ đến mức vội vàng rút tay về.
Nàng ta giật mình, vội vàng nhìn về phía Vân Nhược Linh và Tấn Vương đang đi sau nàng: “Các người đã nói xong rồi sao?”
Tấn Vương lạnh lùng nói: “Có một số người ăn được mà không tiêu hoá được, ngu không ai bằng, chỉ biết giả ngu thôi, bồn Vương ta có nói được cái gì với nàng ta đâu.”
“Có chuyện gì vậy? Ly Vương phi, người dám không nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng sao?” Tô Thường Tiểu không biết ý chỉ của Hoàng thượng là gì, nhưng khi nhìn thấy Vân Nhược Linh không chịu nể mặt phu quân của mình thì nàng ta có chút khó chịu.
Vân Nhược Linh lặng lẽ nhìn nàng ta: chỉ của Hoàng thượng sao, cái gì mà ý chỉ, có phải là chiếu chỉ thật không? Ta chỉ nhận chiếu chỉ thật thôi.”
Nàng không tin rằng Hoàng rợng lại dám viết chiếu chỉ yêu cầu nàng làm hại Sở Diệp Hàn.
“Được rồi, Thường Tiểu, đừng nói nhảm với nàng ta nữa, bổn Vương đi gặp Liễu Công công trước đây.” Tấn Vương nói xong thì mặt hằm hằm khó chịu bước ra ngoài.
Khi thấy Tấn Vương rời đi, Tô Thường Tiểu nhìn Vân Nhược Linh đe dọa: “Ly Vương phi, ta nghe nói rằng Ly Vương vì bảo vệ người nên mới bị thương đúng không? Sao người có thể vô dụng đến vậy cơ chứ, còn làm hại đến nam nhân của mình.
“Đây là chuyện riêng của nhà bọn ta, liên quan gì đến ngươi?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Tô Thường Tiểu tức giận nói: “Liên quan gì đến ta sao? Ta với Ly Vương ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên giữa chúng ta có tình cảm sâu sắc, nếu như hồi đó ta đồng ý gả cho hắn thì liệu bây giờ ở Ly Vương phủ có chỗ cho người hay không? Nhưng nếu người đã gả cho hắn, khi đã trở thành một Vương phi thì người cũng phải cố để trông giống một Vương phi đi chứ, đừng có gây thù chuốc oán ở bên ngoài, lôi kéo kẻ thù để rồi lại liên lụy đến hắn.”
Nghe giọng điệu của Tô Thường Tiểu, có phải nàng ta đang cố gắng gieo rắc tội ám sát Sở Diệp Hàn lên người của Vân Nhược Linh nàng hay không?
Để tẩy sạch hiềm nghi cho Tấn Vương?
Vân Nhược Linh cười gần nói: “Nhưng thích khách lần này thực sự không hề liên quan gì đến ta, bọn chúng nói rằng, bọn chúng được Tấn Vương phái đến.”
Sắc mặt của Tô Thường Tiểu tải đi vì tức giận: “Làm sao có thể như vậy được? Chắc chắn là bọn chúng đang vu oan giá họa cho bọn ta, Vân Nhược Linh, ta mong rằng sau này người nên ăn nói cẩn thận một chút, chứ những lời nói gây chia rẽ như thế này sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp đầu
“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Tấn Vương muốn thoát khỏi sự nghi ngờ thì cần phải đưa ra được bằng chứng đanh thép. Vân Nhược Linh dựa vào lý lẽ để tranh luận.
“Ta sẽ không nói chuyện này với người nữa, dù sao thì Tấn Vương cũng vô tội, Hoàng thượng sẽ không tin lời nói xằng bậy của người đầu, bàn dân thiên hạ cũng chả ai tin. Tô Thường Tiểu cười lạnh nói: “Ly Vương phi, người nhìn cả cái đại điện này mà xem, trời lạnh như vậy mà người lại không cho người đốt lò, nếu Vương gia bị nhiễm lạnh thì sao? Trong môi trường như thế này, vết thương của Vương gia có thể tốt lên được hay không?”
Vân Nhược Linh thật sự rất muốn hỏi Tô Thường Tiểu, nàng ta có biết rằng phu quân của nàng ta chỉ mong cho Sở Diệp Hàn chết đi hay không?
Nếu như nàng ta biết rồi thì liệu nàng ta có còn quan tâm Sở Diệp Hàn nhiều như vậy hay không?
“Thứ lỗi, đây là chuyện riêng của Ly Vương phủ nhà ta, Tấn Vương phi, ngươi hơi nhiều chuyện rồi đấy.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Ta nhiều chuyện sao? Nếu như người có bản lĩnh chăm sóc người khác, biết lo liệu việc nhà như vậy thì ta cũng sẽ không nói những điều này với người. Người thân là nữ nhân, có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Vương gia được hay không? Từ trước đến nay người chỉ biết tự mình hưởng thụ chứ không bao giờ quan tâm đến Vương gia, không hề có tam tòng tử đức, tính cách cũng không dịu dàng, đối nhân xử thế lại càng không nết na, Vương gia là ông trời của ngươi, người sinh ra chỉ để phục dịch hắn, nhưng cuối cùng người lại chăm sóc hẳn như thế này, người có xứng đáng làm Vương phi của hắn hay không?” Tấn Vương phi nói một tràng.
Vân Nhược Linh nghe vậy thì đập bàn, nàng tức giận nói: “Tấn Vương phi, người đừng quên, nơi này là Ly Vương phủ, là nhà của ta, ta mới là Ly Vương phi, người là người ngoài mà lại dám ở đây khua tay múa chân, vượt quá chức phận như vậy chứ? Hơn nữa, ta không nghĩ rằng nữ nhân sinh ra là để phục vụ cho nam nhân, nam nhân không phải là ông trời của nữ nhân, nữ nhân là nữ nhân, nam nhân là nam nhân. Nữ nhân cần phải tự lập, phải tự mình cố gắng vươn lên, tại sao một nam nhân lại có thể ăn chơi tụ tập ở bên ngoài còn nữ nhân lại phải tam tòng tứ đức, toàn tâm toàn ý chỉ để phục vụ cho hắn?”
“Tấn Vương phi.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói khiến Tô Thường Tiểu sợ đến mức vội vàng rút tay về.
Nàng ta giật mình, vội vàng nhìn về phía Vân Nhược Linh và Tấn Vương đang đi sau nàng: “Các người đã nói xong rồi sao?”
Tấn Vương lạnh lùng nói: “Có một số người ăn được mà không tiêu hoá được, ngu không ai bằng, chỉ biết giả ngu thôi, bồn Vương ta có nói được cái gì với nàng ta đâu.”
“Có chuyện gì vậy? Ly Vương phi, người dám không nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng sao?” Tô Thường Tiểu không biết ý chỉ của Hoàng thượng là gì, nhưng khi nhìn thấy Vân Nhược Linh không chịu nể mặt phu quân của mình thì nàng ta có chút khó chịu.
Vân Nhược Linh lặng lẽ nhìn nàng ta: chỉ của Hoàng thượng sao, cái gì mà ý chỉ, có phải là chiếu chỉ thật không? Ta chỉ nhận chiếu chỉ thật thôi.”
Nàng không tin rằng Hoàng rợng lại dám viết chiếu chỉ yêu cầu nàng làm hại Sở Diệp Hàn.
“Được rồi, Thường Tiểu, đừng nói nhảm với nàng ta nữa, bổn Vương đi gặp Liễu Công công trước đây.” Tấn Vương nói xong thì mặt hằm hằm khó chịu bước ra ngoài.
Khi thấy Tấn Vương rời đi, Tô Thường Tiểu nhìn Vân Nhược Linh đe dọa: “Ly Vương phi, ta nghe nói rằng Ly Vương vì bảo vệ người nên mới bị thương đúng không? Sao người có thể vô dụng đến vậy cơ chứ, còn làm hại đến nam nhân của mình.
“Đây là chuyện riêng của nhà bọn ta, liên quan gì đến ngươi?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Tô Thường Tiểu tức giận nói: “Liên quan gì đến ta sao? Ta với Ly Vương ở cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên giữa chúng ta có tình cảm sâu sắc, nếu như hồi đó ta đồng ý gả cho hắn thì liệu bây giờ ở Ly Vương phủ có chỗ cho người hay không? Nhưng nếu người đã gả cho hắn, khi đã trở thành một Vương phi thì người cũng phải cố để trông giống một Vương phi đi chứ, đừng có gây thù chuốc oán ở bên ngoài, lôi kéo kẻ thù để rồi lại liên lụy đến hắn.”
Nghe giọng điệu của Tô Thường Tiểu, có phải nàng ta đang cố gắng gieo rắc tội ám sát Sở Diệp Hàn lên người của Vân Nhược Linh nàng hay không?
Để tẩy sạch hiềm nghi cho Tấn Vương?
Vân Nhược Linh cười gần nói: “Nhưng thích khách lần này thực sự không hề liên quan gì đến ta, bọn chúng nói rằng, bọn chúng được Tấn Vương phái đến.”
Sắc mặt của Tô Thường Tiểu tải đi vì tức giận: “Làm sao có thể như vậy được? Chắc chắn là bọn chúng đang vu oan giá họa cho bọn ta, Vân Nhược Linh, ta mong rằng sau này người nên ăn nói cẩn thận một chút, chứ những lời nói gây chia rẽ như thế này sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp đầu
“Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Tấn Vương muốn thoát khỏi sự nghi ngờ thì cần phải đưa ra được bằng chứng đanh thép. Vân Nhược Linh dựa vào lý lẽ để tranh luận.
“Ta sẽ không nói chuyện này với người nữa, dù sao thì Tấn Vương cũng vô tội, Hoàng thượng sẽ không tin lời nói xằng bậy của người đầu, bàn dân thiên hạ cũng chả ai tin. Tô Thường Tiểu cười lạnh nói: “Ly Vương phi, người nhìn cả cái đại điện này mà xem, trời lạnh như vậy mà người lại không cho người đốt lò, nếu Vương gia bị nhiễm lạnh thì sao? Trong môi trường như thế này, vết thương của Vương gia có thể tốt lên được hay không?”
Vân Nhược Linh thật sự rất muốn hỏi Tô Thường Tiểu, nàng ta có biết rằng phu quân của nàng ta chỉ mong cho Sở Diệp Hàn chết đi hay không?
Nếu như nàng ta biết rồi thì liệu nàng ta có còn quan tâm Sở Diệp Hàn nhiều như vậy hay không?
“Thứ lỗi, đây là chuyện riêng của Ly Vương phủ nhà ta, Tấn Vương phi, ngươi hơi nhiều chuyện rồi đấy.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
“Ta nhiều chuyện sao? Nếu như người có bản lĩnh chăm sóc người khác, biết lo liệu việc nhà như vậy thì ta cũng sẽ không nói những điều này với người. Người thân là nữ nhân, có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Vương gia được hay không? Từ trước đến nay người chỉ biết tự mình hưởng thụ chứ không bao giờ quan tâm đến Vương gia, không hề có tam tòng tử đức, tính cách cũng không dịu dàng, đối nhân xử thế lại càng không nết na, Vương gia là ông trời của ngươi, người sinh ra chỉ để phục dịch hắn, nhưng cuối cùng người lại chăm sóc hẳn như thế này, người có xứng đáng làm Vương phi của hắn hay không?” Tấn Vương phi nói một tràng.
Vân Nhược Linh nghe vậy thì đập bàn, nàng tức giận nói: “Tấn Vương phi, người đừng quên, nơi này là Ly Vương phủ, là nhà của ta, ta mới là Ly Vương phi, người là người ngoài mà lại dám ở đây khua tay múa chân, vượt quá chức phận như vậy chứ? Hơn nữa, ta không nghĩ rằng nữ nhân sinh ra là để phục vụ cho nam nhân, nam nhân không phải là ông trời của nữ nhân, nữ nhân là nữ nhân, nam nhân là nam nhân. Nữ nhân cần phải tự lập, phải tự mình cố gắng vươn lên, tại sao một nam nhân lại có thể ăn chơi tụ tập ở bên ngoài còn nữ nhân lại phải tam tòng tứ đức, toàn tâm toàn ý chỉ để phục vụ cho hắn?”