Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Chương 70: Mọi người chế nhạo Lời này, là tên nào nói ra.
Vân Nhược Linh nghe tiếng nhìn qua, thấy một nam nhân cao lớn, vẻ mặt âm trâm đứng ở đối diện.
Nhìn qua quần áo, cách ăn mặc của nam nhân, lại thấy ngọc quan trên đầu, Vân Nhược.
Linh đoan rằng người này chính là Tấn vương Sở Thiên Minh.
“Tấn vương, mở to ánh mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, đây là vương phi của bổn Vương.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói, ẩn trong thần hình cao lớn là khí thế nắm quyền sinh sát trong tay.
Tấn Vương lại liếc qua Vân Nhược Linh một cái, vô cùng ngạc nhiên: ‘Đây là Ly vương phi? Nàng ta không phải là một kẻ xấu xí à? Sao có thể trở nên xinh đẹp như vậy? Ly vương, không phải là ngươi đổi vị vương phi khác đấy chứ?”
“Có liên quan gì tới ngươi?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng, vẻ mặt thản nhiên nói: “Tấn vương, tướng sĩ của bổn vương đều là do người của ngươi làm bị thương phải không?”
Tấn vương vừa nghe xong lại tỏ vẻ giận dữ: “Ly vương, là do người của Trầm phó tướng động thủ trước, người của bổn vương không nhịn nổi mới phải ra tay. Ngươi muốn trách, thì chỉ có thể trách Trầm phó tướng.
không chiếu cố thủ hạ, còn có tướng sĩ của người không mạnh bằng người khác.”
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn càng lạnh xuống, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, nham hiểm, lộ ra lửa giận hừng hực: “Tay của Trâm phó tướng là ai chém đứt?”
“Là trong lúc Tê phó tướng và Trầm phó tướng đánh nhau, lỡ tay làm bị thương người khác”
Tấn vương nói Hắn ta vừa dứt lời, một nam nhân chừng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh hẳn ta hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trầm phó tướng, rồi nói với Sở Diệp Hàn: “Ly vương, thật xin lỗi, đao kiếm không có mắt, Trầm phó tướng tấn công tới tấp, mạt tướng vì tự bảo vệ mình, đã rất chú ý nhưng vẫn không cẩn thận làm ông ta bị thương”
Ngụ ý chính là, muốn trách chỉ có thể trách Trầm phó tướng tự mình không tránh được.
Trầm phó tướng vừa bị chặt đứt tay, nghe vậy tức đến nôn ra một ngụm máu, tay phải ông ta che trước ngực, tức giận nói: “Tê phó tướng, nếu không phải trong lúc ta cứu các tướng sĩ, ngươi đánh lén ta, thì sao ta có thể bại được? Ngươi không thắng vì dùng võ, mà dùng kế đánh lén hiểm độc!”
“Đánh nhau không phân biệt tập kích hay không, chỉ xét mạnh yếu, Trầm phó tướng là do bản tướng quân đánh bại, một tay còn bị chặt đứt, đã là một phế nhân, khuyên ngươi mau chóng cáo lão hồi hương đi”
Tê phó tướng miệt thị nói.
“Ngươi, ngươi khinh người quá đáng…”
Trâm phó tướng tức giận rống lên, lại nôn ra máu.
Người của Tấn vương đứng phía đối diện vừa nghe thấy cũng cười nhạo nhìn Trầm phó tướng, có kẻ cười lớn: “Trầm phó tướng, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ngươi đã là phế nhân rồi, không còn tác dụng gì đối với Ly vương nữa, không cần nhẫn nhịn làm gì, nhịn nữa cũng chỉ là một phế nhân thôi.”
“Đúng đúng, ngươi đã là phế nhân, không xứng làm phó tướng, vô dụng rồi thì ngươi đi quản hậu cần đi thôi”
Mấy kẻ quân sĩ thô bỉ, đã châm chọc người ta thì sẽ không chữa lại lối thoát.
Trâm phó tướng bị những người này chọc tức đến sắc mặt trằng bệnh, một ngụm khí cứ thế nuốt xuống.
Đúng lúc này, Vân Nhược Linh đột nhiên bước lên, cầm cánh tay bị chặt đứt của ông ta lên, bình tĩnh nói: “Vương gia, tay của Trầm phó tướng còn cứu được, có thể nối lại được. Cho người bố trí cho ta một chỗ yên tĩnh, ta có thể phẫu thuật cho ông ta”
Mọi người vừa nghe liền kinh ngạc nhìn Vân Nhược Linh.
Bọn họ nhìn nàng như nhìn cuốn sách từ trên trời rơi xuống. Nghe được lời nàng nói, mọi người còn cười lớn hơn.
“Không thể nào? Tay bị chặt đứt còn có thể nối lại được, cho dù ngài có là Ly vương phi thì cũng không thể mạnh miệng vậy được?
“Đừng nói là Ly vương phi chẳng phải thầy thuốc, cho dù có là thần y lợi hại nhất thiên hạ, tôi cũng chưa từng nghe qua việc có thể nố lại cánh tay bị chặt đứt. Tôi không thèm tin chuyện ma quỷ này đâu”
“Đừng ở đây khoe khoang chứ, hy vọng hão huyền”
Vân Nhược Linh nghe tiếng nhìn qua, thấy một nam nhân cao lớn, vẻ mặt âm trâm đứng ở đối diện.
Nhìn qua quần áo, cách ăn mặc của nam nhân, lại thấy ngọc quan trên đầu, Vân Nhược.
Linh đoan rằng người này chính là Tấn vương Sở Thiên Minh.
“Tấn vương, mở to ánh mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, đây là vương phi của bổn Vương.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói, ẩn trong thần hình cao lớn là khí thế nắm quyền sinh sát trong tay.
Tấn Vương lại liếc qua Vân Nhược Linh một cái, vô cùng ngạc nhiên: ‘Đây là Ly vương phi? Nàng ta không phải là một kẻ xấu xí à? Sao có thể trở nên xinh đẹp như vậy? Ly vương, không phải là ngươi đổi vị vương phi khác đấy chứ?”
“Có liên quan gì tới ngươi?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng, vẻ mặt thản nhiên nói: “Tấn vương, tướng sĩ của bổn vương đều là do người của ngươi làm bị thương phải không?”
Tấn vương vừa nghe xong lại tỏ vẻ giận dữ: “Ly vương, là do người của Trầm phó tướng động thủ trước, người của bổn vương không nhịn nổi mới phải ra tay. Ngươi muốn trách, thì chỉ có thể trách Trầm phó tướng.
không chiếu cố thủ hạ, còn có tướng sĩ của người không mạnh bằng người khác.”
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn càng lạnh xuống, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, nham hiểm, lộ ra lửa giận hừng hực: “Tay của Trâm phó tướng là ai chém đứt?”
“Là trong lúc Tê phó tướng và Trầm phó tướng đánh nhau, lỡ tay làm bị thương người khác”
Tấn vương nói Hắn ta vừa dứt lời, một nam nhân chừng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh hẳn ta hừ nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trầm phó tướng, rồi nói với Sở Diệp Hàn: “Ly vương, thật xin lỗi, đao kiếm không có mắt, Trầm phó tướng tấn công tới tấp, mạt tướng vì tự bảo vệ mình, đã rất chú ý nhưng vẫn không cẩn thận làm ông ta bị thương”
Ngụ ý chính là, muốn trách chỉ có thể trách Trầm phó tướng tự mình không tránh được.
Trầm phó tướng vừa bị chặt đứt tay, nghe vậy tức đến nôn ra một ngụm máu, tay phải ông ta che trước ngực, tức giận nói: “Tê phó tướng, nếu không phải trong lúc ta cứu các tướng sĩ, ngươi đánh lén ta, thì sao ta có thể bại được? Ngươi không thắng vì dùng võ, mà dùng kế đánh lén hiểm độc!”
“Đánh nhau không phân biệt tập kích hay không, chỉ xét mạnh yếu, Trầm phó tướng là do bản tướng quân đánh bại, một tay còn bị chặt đứt, đã là một phế nhân, khuyên ngươi mau chóng cáo lão hồi hương đi”
Tê phó tướng miệt thị nói.
“Ngươi, ngươi khinh người quá đáng…”
Trâm phó tướng tức giận rống lên, lại nôn ra máu.
Người của Tấn vương đứng phía đối diện vừa nghe thấy cũng cười nhạo nhìn Trầm phó tướng, có kẻ cười lớn: “Trầm phó tướng, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ngươi đã là phế nhân rồi, không còn tác dụng gì đối với Ly vương nữa, không cần nhẫn nhịn làm gì, nhịn nữa cũng chỉ là một phế nhân thôi.”
“Đúng đúng, ngươi đã là phế nhân, không xứng làm phó tướng, vô dụng rồi thì ngươi đi quản hậu cần đi thôi”
Mấy kẻ quân sĩ thô bỉ, đã châm chọc người ta thì sẽ không chữa lại lối thoát.
Trâm phó tướng bị những người này chọc tức đến sắc mặt trằng bệnh, một ngụm khí cứ thế nuốt xuống.
Đúng lúc này, Vân Nhược Linh đột nhiên bước lên, cầm cánh tay bị chặt đứt của ông ta lên, bình tĩnh nói: “Vương gia, tay của Trầm phó tướng còn cứu được, có thể nối lại được. Cho người bố trí cho ta một chỗ yên tĩnh, ta có thể phẫu thuật cho ông ta”
Mọi người vừa nghe liền kinh ngạc nhìn Vân Nhược Linh.
Bọn họ nhìn nàng như nhìn cuốn sách từ trên trời rơi xuống. Nghe được lời nàng nói, mọi người còn cười lớn hơn.
“Không thể nào? Tay bị chặt đứt còn có thể nối lại được, cho dù ngài có là Ly vương phi thì cũng không thể mạnh miệng vậy được?
“Đừng nói là Ly vương phi chẳng phải thầy thuốc, cho dù có là thần y lợi hại nhất thiên hạ, tôi cũng chưa từng nghe qua việc có thể nố lại cánh tay bị chặt đứt. Tôi không thèm tin chuyện ma quỷ này đâu”
“Đừng ở đây khoe khoang chứ, hy vọng hão huyền”