Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Quả nhiên là một căn bệnh kỳ lạ! Nhưng hai đứa nhỏ còn là người câm, không nên lời dù chỉ một câu.
Càng quỷ dị hơn chính là, hai đứa nhỏ rõ ràng đều biết chữ, nhưng hai tay run rẩy không thể viết ra được một từ, vì vậy không thể hỏi ra được bọn nó rốt cuộc đã trải qua những gì ở trong khu rừng hắc ám.
Rừng rậm hắc ám là cấm địa nổi danh trong lãnh thổ Phi Tinh Quốc. Nghe đồn rằng bên trong có vô số ma thú ăn thịt người, còn có một cái đầm bùn ảo giác, nếu bị sa lầy sẽ không thể trốn ra ngoài được. Người bình thường không dám dễ dàng đi vào nơi đó, không ngờ hai đứa nhỏ này sẽ xông vào nơi đó!
Tuyên Đế đưa ánh mắt hy vọng nhìn về phía Cố Tích Cửu và Cổ Tích Tích: "Nhị vị có khả năng nhìn ra chứng bệnh của chúng?"
Cổ Tích Tích nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Ai trong số các ngươi nguyện ý để bổn thánh nữ trị liệu?"
Ánh mắt của hai đứa nhỏ sáng lên, chúng không nói nên lời nhưng đều cùng nhau gật đầu!
Trong mắt Cổ Tích Tích hiện lên một tia đắc ý. Nàng ta nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Nhưng bổn thánh nữ chỉ có thể trị liệu cho một trong hai người các ngươi, một người khác phải giao cho vị Cố lục tiểu thư này." Nàng ta chỉ ngón tay về phía Cố Tích Cửu.
Trong mắt hai đứa nhỏ hiện lên một sự kinh hoảng.
Cổ Tích Tích lại cười: "Ai trong số các ngươi nguyện ý để vị Cố lục tiểu thư trị liệu? Nói không chừng nàng cũng có thể mèo mù gặp chuột chết, chữa khỏi bệnh cho các ngươi."
Hai đứa nhỏ lắc đầu thật nhanh.
Mọi người: "......"
Cổ Tích Tích cuối cùng cũng tìm về được một chút mặt mũi ở đây. Nàng ta liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Xem ra bọn họ thực sự không xem trọng Cố lục tiểu thư. Nhưng bọn họ như vậy lại khiến bổn thánh nữ có chút khó xử. Ta chỉ có thể trị liệu cho một người."
Vu Các lão thiếu kiên nhẫn, không nhịn được nói một câu: "Nếu như thánh nữ chỉ có thể trị được cho một hài tử, vậy chờ sau khi thắng cuộc, xin thánh nữ đại từ đại bi một chút, cũng cứu một hài tử khác."
Cổ Tích Tích nhấp nhấp miệng nhỏ: "Không thể nào, bổn thánh nữ chỉ có thể cứu một người! Nếu Các lão là phụ thân của chúng, có thể đưa ra lựa chọn giúp chúng."
Vu Các lão nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia, trên mặt rối bời. Cuối cùng ông làm liều, chỉ một ngón tay ra: "Xin thánh nữ hãy trị liệu cho Mạc Bạch." Ông đang chỉ về phía tiểu nhi tử của mình, linh lực của Vu Mạc Bạch cao hơn một chút so với ca ca Vu Mộ Thanh.
Ánh mắt Vu Mạc Bạch sáng lên, trong khi đôi mắt của Vu Mộ Thanh lại hiện lên sự tuyệt vọng.
Cổ Tích Tích lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái, hy vọng tìm ra được một chút cảm xúc xấu hổ từ trên mặt nha đầu này, nhưng nàng ta đã hoàn toàn thất vọng!
Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ vẫn rất bình tĩnh, trên miệng nhỏ thậm chí còn có một nụ cười nhạt, dường như làm ngơ đối với biểu tình của hai hài tử kia.
Cổ Tích Tích có chút thất vọng, nhưng hiện tại trong lòng nàng ta vẫn rất vui sướng!
Mặc dù hai hài tử này có chứng bệnh kỳ lạ, nhưng trùng hợp là nàng ta đã từng gặp qua, còn từng nhìn thấy sư phụ Long Tư Dạ ra tay trị liệu. Đáng mừng hơn nữa chính là, trong túi trữ vật của nàng ta có dược vật đúng bệnh!
Nàng ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lần này nàng ta nhất định thắng rồi! Nàng ta không tin Cố Tích Cửu cũng từng gặp qua chứng bệnh tương tự, cũng trùng hợp có dược vật đúng bệnh!
Trước tiên, nàng ta bắt mạch cho Vu Mộ Bạch một lát, trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định phán đoán của mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên vui sướng.
Đôi mắt Vu Các lão nhìn chằm chằm vào nàng ta, chờ sau khi nàng ta bắt mạch xong, ông mới run giọng hỏi một câu: "Như thế nào? Nó rốt cuộc đã bị bệnh gì, có cứu được không?"
Cổ Tích Tích nhẹ nhàng nói: "Nó đã trúng một loại kỳ độc. Độc này vô sắc vô vị, không thể phát hiện ra được độc tính trong người. Nếu như không trị liệu đúng bệnh, nó sẽ phải bỏ mạng trong vòng nửa tháng!" Hiện tại hai đứa nhỏ này đã bị trúng độc mười bốn ngày!
Nói cách khác, hai hài tử này chỉ còn một ngày để sống!
Sắc mặt mọi người biến đổi, giọng nói của Vu Các lão càng thêm run rẩy: "Thánh nữ có thể giải độc, đúng không? "
Càng quỷ dị hơn chính là, hai đứa nhỏ rõ ràng đều biết chữ, nhưng hai tay run rẩy không thể viết ra được một từ, vì vậy không thể hỏi ra được bọn nó rốt cuộc đã trải qua những gì ở trong khu rừng hắc ám.
Rừng rậm hắc ám là cấm địa nổi danh trong lãnh thổ Phi Tinh Quốc. Nghe đồn rằng bên trong có vô số ma thú ăn thịt người, còn có một cái đầm bùn ảo giác, nếu bị sa lầy sẽ không thể trốn ra ngoài được. Người bình thường không dám dễ dàng đi vào nơi đó, không ngờ hai đứa nhỏ này sẽ xông vào nơi đó!
Tuyên Đế đưa ánh mắt hy vọng nhìn về phía Cố Tích Cửu và Cổ Tích Tích: "Nhị vị có khả năng nhìn ra chứng bệnh của chúng?"
Cổ Tích Tích nhìn về phía hai đứa nhỏ: "Ai trong số các ngươi nguyện ý để bổn thánh nữ trị liệu?"
Ánh mắt của hai đứa nhỏ sáng lên, chúng không nói nên lời nhưng đều cùng nhau gật đầu!
Trong mắt Cổ Tích Tích hiện lên một tia đắc ý. Nàng ta nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Nhưng bổn thánh nữ chỉ có thể trị liệu cho một trong hai người các ngươi, một người khác phải giao cho vị Cố lục tiểu thư này." Nàng ta chỉ ngón tay về phía Cố Tích Cửu.
Trong mắt hai đứa nhỏ hiện lên một sự kinh hoảng.
Cổ Tích Tích lại cười: "Ai trong số các ngươi nguyện ý để vị Cố lục tiểu thư trị liệu? Nói không chừng nàng cũng có thể mèo mù gặp chuột chết, chữa khỏi bệnh cho các ngươi."
Hai đứa nhỏ lắc đầu thật nhanh.
Mọi người: "......"
Cổ Tích Tích cuối cùng cũng tìm về được một chút mặt mũi ở đây. Nàng ta liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Xem ra bọn họ thực sự không xem trọng Cố lục tiểu thư. Nhưng bọn họ như vậy lại khiến bổn thánh nữ có chút khó xử. Ta chỉ có thể trị liệu cho một người."
Vu Các lão thiếu kiên nhẫn, không nhịn được nói một câu: "Nếu như thánh nữ chỉ có thể trị được cho một hài tử, vậy chờ sau khi thắng cuộc, xin thánh nữ đại từ đại bi một chút, cũng cứu một hài tử khác."
Cổ Tích Tích nhấp nhấp miệng nhỏ: "Không thể nào, bổn thánh nữ chỉ có thể cứu một người! Nếu Các lão là phụ thân của chúng, có thể đưa ra lựa chọn giúp chúng."
Vu Các lão nhìn đứa này rồi lại nhìn đứa kia, trên mặt rối bời. Cuối cùng ông làm liều, chỉ một ngón tay ra: "Xin thánh nữ hãy trị liệu cho Mạc Bạch." Ông đang chỉ về phía tiểu nhi tử của mình, linh lực của Vu Mạc Bạch cao hơn một chút so với ca ca Vu Mộ Thanh.
Ánh mắt Vu Mạc Bạch sáng lên, trong khi đôi mắt của Vu Mộ Thanh lại hiện lên sự tuyệt vọng.
Cổ Tích Tích lại liếc mắt nhìn Cố Tích Cửu một cái, hy vọng tìm ra được một chút cảm xúc xấu hổ từ trên mặt nha đầu này, nhưng nàng ta đã hoàn toàn thất vọng!
Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ vẫn rất bình tĩnh, trên miệng nhỏ thậm chí còn có một nụ cười nhạt, dường như làm ngơ đối với biểu tình của hai hài tử kia.
Cổ Tích Tích có chút thất vọng, nhưng hiện tại trong lòng nàng ta vẫn rất vui sướng!
Mặc dù hai hài tử này có chứng bệnh kỳ lạ, nhưng trùng hợp là nàng ta đã từng gặp qua, còn từng nhìn thấy sư phụ Long Tư Dạ ra tay trị liệu. Đáng mừng hơn nữa chính là, trong túi trữ vật của nàng ta có dược vật đúng bệnh!
Nàng ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lần này nàng ta nhất định thắng rồi! Nàng ta không tin Cố Tích Cửu cũng từng gặp qua chứng bệnh tương tự, cũng trùng hợp có dược vật đúng bệnh!
Trước tiên, nàng ta bắt mạch cho Vu Mộ Bạch một lát, trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định phán đoán của mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên vui sướng.
Đôi mắt Vu Các lão nhìn chằm chằm vào nàng ta, chờ sau khi nàng ta bắt mạch xong, ông mới run giọng hỏi một câu: "Như thế nào? Nó rốt cuộc đã bị bệnh gì, có cứu được không?"
Cổ Tích Tích nhẹ nhàng nói: "Nó đã trúng một loại kỳ độc. Độc này vô sắc vô vị, không thể phát hiện ra được độc tính trong người. Nếu như không trị liệu đúng bệnh, nó sẽ phải bỏ mạng trong vòng nửa tháng!" Hiện tại hai đứa nhỏ này đã bị trúng độc mười bốn ngày!
Nói cách khác, hai hài tử này chỉ còn một ngày để sống!
Sắc mặt mọi người biến đổi, giọng nói của Vu Các lão càng thêm run rẩy: "Thánh nữ có thể giải độc, đúng không? "