Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152
Cố Tích Cửu bỗng nhiên trượt người về phía sau một cái, ánh sáng lạnh trực tiếp bắn từ trước mặt lên trên vách kiệu ở sau lưng nàng! Một âm thanh vang lên, toàn bộ đỉnh kiệu đều bị xốc lên ——
Đột biến xảy ra quá nhanh, kiệu phu bên ngoài lúc này mới có phản ứng lại.
"Có thích khách!"
"Bảo vệ Cố tiểu thư!"
Đám phu khiêng kiệu hoàng gia đều là những người có công phu, tuy hoảng nhưng không loạn, vừa kêu lên một tiếng lập tức nâng cỗ kiệu chạy như bay.
Bên ngoài tiếng rít không dứt, rất hiển nhiên thích khách kia không muốn buông tha nàng, đang đuổi sát phía sau, thường xuyên phóng ra ám khí......
May mắn thay, công phu của đám phu khiêng kiệu không tệ. Bọn họ nâng cỗ kiệu tránh trái tránh phải, thật ra lại khiến ám khí không thể bắn được vào trong kiệu.
Nhưng dưới sự tập kích như vậy, đám phu khiêng kiệu không thể đi theo con đường đã định từ trước.
Đám phu khiêng kiệu vốn đang nâng cỗ kiệu chạy về phía ngự thư phòng, hiện tại vì tránh né thích khách nên bọn họ dường như có chút hoảng hốt, trực tiếp chui vào một cái ngõ nhỏ, nhanh như chớp chạy về phía trước.
"Hoàng cung đại nội cũng có thích khách!" Thương Khung Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Cố Tích Cửu nắm chặt thành kiệu, nhìn qua hơi có chút kinh hoảng, nhưng khi trả lời Thương Khung Ngọc lại cực kỳ bình tĩnh: "Đó là một lần thử khác!"
Thương Khung Ngọc: "......"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Có thích khách phi tới, trực tiếp nhảy xuống bức tường hoàng cung, một luồng ánh sáng lạnh đâm thẳng vào Cố Tích Cửu trong kiệu!
Đó là một thanh bảo kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh, kiếm phong hiện ra màu xanh quỷ dị, hiển nhiên là có kịch độc. Một khi Cố Tích Cửu bị nó đâm trúng, chỉ sợ sẽ mất mạng ngay lập tức.
Cố Tích Cửu dường như rất luống cuống, liều mạng lăn ra khỏi cỗ kiệu, ánh sáng lạnh đâm lướt qua cánh tay của nàng. Kiếm phong cắt rách ống tay áo, cũng cắt một chút da thịt nàng, có máu chảy ra. Máu có màu xanh, hiển nhiên nàng đã bị trúng độc......
Thành bảo kiểm của thích khách bị mắc kẹt vào dưới ghế kiệu, nhất thời không thể rút ra.
Cố Tích Cửu nhanh chóng rút chuỷ thủ từ trong ống tay áo, cắn răng đâm về thích khách!
Thích khách không kịp rút kiếm, ngã ngửa một cái, tránh khỏi chuỷ thủ của Cố Tích Cửu. Hắn lại lật người, cuối cùng cũng rút ra được thanh bảo kiếm, một lần nữa đối mặt với Cố Tích Cửu.
Trong kiệu quá hẹp, không thể linh hoạt tránh né, Cố Tích Cửu đơn giản phi ra bên ngoài cỗ kiệu.
Thích khách giống như từ dưới nền đất lao ra, có khoảng mười mấy tên đang công vây cỗ kiệu.
Trong khi kiệu phu chỉ có bốn người, hiện tại hai người đã ngã xuống, hai người còn lại đang cố gắng vật lộn, không ai có thể bận tâm tới Cố Tích Cửu.
Khi nhìn thấy Cố Tích Cửu nhảy ra, một người kiệu phu vội vàng hô to: "Cố tiểu thư, chạy về phía bên trái! Nơi đó có Ngự lâm quân tiếp ứng......"
Cố Tích Cửu không nói câu nào quay đầu liền chạy như bay, những thích khách khác cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị hai gã kiệu phu liều chết ngăn lại. Chỉ có một người thích khách đột phá được hàng phòng vệ, truy đuổi theo Cố Tích Cửu......
Đó là một cảnh hỗn loạn, tiếng hò hét và âm thanh binh khí va chạm vào nhau không dứt.
Có mấy người đang đứng trên cao từ một tòa đại điện, nhìn xuống dưới và xem cảnh chiến đấu diễn ra.
Một vài đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Cố Tích Cửu đang chạy như bay, không bỏ qua bất kỳ động tác nào của nàng.
Một người trong đó sau khi nhìn một lát, lắc lắc đầu: "Trong thời khắc quan trọng liên quan tới tính mạng như vậy, nàng khẳng định đã thi triển ra toàn bộ công phu, bất quá cũng chỉ như thế."
"Nhìn xem thân pháp và động tác của nàng, nhiều nhất nàng chỉ có thể đạt tới võ giả tu vi linh lực cấp 2, còn kém xa Hoa Hầu!" Một người khác mở miệng.
"Không sai, dựa vào thân thủ này của nàng không có khả năng giết chết Nhạc Hoa Hầu. Hung thủ không phải là nàng! Bệ hạ, vi thần cảm thấy có thể dập tắt hiềm nghi về nàng. "Người thứ ba đưa ra phán đoán.
Một người mặc hoàng bào được ba người vây quanh, người mặc hoàng bào này đúng là Tuyên Đế.
Ông hơi gật gật đầu: "Trẫm cũng cảm thấy nàng không phải là hung thủ."
Đột biến xảy ra quá nhanh, kiệu phu bên ngoài lúc này mới có phản ứng lại.
"Có thích khách!"
"Bảo vệ Cố tiểu thư!"
Đám phu khiêng kiệu hoàng gia đều là những người có công phu, tuy hoảng nhưng không loạn, vừa kêu lên một tiếng lập tức nâng cỗ kiệu chạy như bay.
Bên ngoài tiếng rít không dứt, rất hiển nhiên thích khách kia không muốn buông tha nàng, đang đuổi sát phía sau, thường xuyên phóng ra ám khí......
May mắn thay, công phu của đám phu khiêng kiệu không tệ. Bọn họ nâng cỗ kiệu tránh trái tránh phải, thật ra lại khiến ám khí không thể bắn được vào trong kiệu.
Nhưng dưới sự tập kích như vậy, đám phu khiêng kiệu không thể đi theo con đường đã định từ trước.
Đám phu khiêng kiệu vốn đang nâng cỗ kiệu chạy về phía ngự thư phòng, hiện tại vì tránh né thích khách nên bọn họ dường như có chút hoảng hốt, trực tiếp chui vào một cái ngõ nhỏ, nhanh như chớp chạy về phía trước.
"Hoàng cung đại nội cũng có thích khách!" Thương Khung Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Cố Tích Cửu nắm chặt thành kiệu, nhìn qua hơi có chút kinh hoảng, nhưng khi trả lời Thương Khung Ngọc lại cực kỳ bình tĩnh: "Đó là một lần thử khác!"
Thương Khung Ngọc: "......"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Có thích khách phi tới, trực tiếp nhảy xuống bức tường hoàng cung, một luồng ánh sáng lạnh đâm thẳng vào Cố Tích Cửu trong kiệu!
Đó là một thanh bảo kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh, kiếm phong hiện ra màu xanh quỷ dị, hiển nhiên là có kịch độc. Một khi Cố Tích Cửu bị nó đâm trúng, chỉ sợ sẽ mất mạng ngay lập tức.
Cố Tích Cửu dường như rất luống cuống, liều mạng lăn ra khỏi cỗ kiệu, ánh sáng lạnh đâm lướt qua cánh tay của nàng. Kiếm phong cắt rách ống tay áo, cũng cắt một chút da thịt nàng, có máu chảy ra. Máu có màu xanh, hiển nhiên nàng đã bị trúng độc......
Thành bảo kiểm của thích khách bị mắc kẹt vào dưới ghế kiệu, nhất thời không thể rút ra.
Cố Tích Cửu nhanh chóng rút chuỷ thủ từ trong ống tay áo, cắn răng đâm về thích khách!
Thích khách không kịp rút kiếm, ngã ngửa một cái, tránh khỏi chuỷ thủ của Cố Tích Cửu. Hắn lại lật người, cuối cùng cũng rút ra được thanh bảo kiếm, một lần nữa đối mặt với Cố Tích Cửu.
Trong kiệu quá hẹp, không thể linh hoạt tránh né, Cố Tích Cửu đơn giản phi ra bên ngoài cỗ kiệu.
Thích khách giống như từ dưới nền đất lao ra, có khoảng mười mấy tên đang công vây cỗ kiệu.
Trong khi kiệu phu chỉ có bốn người, hiện tại hai người đã ngã xuống, hai người còn lại đang cố gắng vật lộn, không ai có thể bận tâm tới Cố Tích Cửu.
Khi nhìn thấy Cố Tích Cửu nhảy ra, một người kiệu phu vội vàng hô to: "Cố tiểu thư, chạy về phía bên trái! Nơi đó có Ngự lâm quân tiếp ứng......"
Cố Tích Cửu không nói câu nào quay đầu liền chạy như bay, những thích khách khác cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị hai gã kiệu phu liều chết ngăn lại. Chỉ có một người thích khách đột phá được hàng phòng vệ, truy đuổi theo Cố Tích Cửu......
Đó là một cảnh hỗn loạn, tiếng hò hét và âm thanh binh khí va chạm vào nhau không dứt.
Có mấy người đang đứng trên cao từ một tòa đại điện, nhìn xuống dưới và xem cảnh chiến đấu diễn ra.
Một vài đôi mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Cố Tích Cửu đang chạy như bay, không bỏ qua bất kỳ động tác nào của nàng.
Một người trong đó sau khi nhìn một lát, lắc lắc đầu: "Trong thời khắc quan trọng liên quan tới tính mạng như vậy, nàng khẳng định đã thi triển ra toàn bộ công phu, bất quá cũng chỉ như thế."
"Nhìn xem thân pháp và động tác của nàng, nhiều nhất nàng chỉ có thể đạt tới võ giả tu vi linh lực cấp 2, còn kém xa Hoa Hầu!" Một người khác mở miệng.
"Không sai, dựa vào thân thủ này của nàng không có khả năng giết chết Nhạc Hoa Hầu. Hung thủ không phải là nàng! Bệ hạ, vi thần cảm thấy có thể dập tắt hiềm nghi về nàng. "Người thứ ba đưa ra phán đoán.
Một người mặc hoàng bào được ba người vây quanh, người mặc hoàng bào này đúng là Tuyên Đế.
Ông hơi gật gật đầu: "Trẫm cũng cảm thấy nàng không phải là hung thủ."