Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Tuyên Đế dừng lại một chút, ánh mắt nhìn nàng có chút khó lường: "Tiểu Tích Cửu, làm thế nào mà ngươi có được thiên bẩm này? Tới, nói cụ thể cho trẫm biết."
Lão hoàng đế có chút kỳ lạ! Thái độ của những người ở đây cũng rất kỳ lạ! Chẳng lẽ hôm nay sẽ phải nói về vấn đề này hay sao?
Cố Tích Cửu nhạy bén nhận ra điểm này, lập tức hỏi Thương Khung Ngọc.
Thương Khung Ngọc nói giọng rầu rĩ: "Trong thế giới này cũng có một số người có thiên bẩm. Ví dụ như Tả Hữu thiên sư, ví dụ như tam đại tông chủ. Nghe đồn bọn họ đều là thiên bẩm, mỗi người đều luyện tập một thân tuyệt kỹ, khai tông lập phái, trở thành một thế hệ tông sư. Nếu như ngươi cũng chứng thực đến từ thiên bẩm, chứng minh được ngươi là do trời cao phái xuống, tương lai ngươi cũng sẽ sóng vai với tam đại tông chủ và hai đại thiên sư! Ngươi đã thổi phồng quá lớn!"
Cố Tích Cửu đau đầu: "Vậy Tả Hữu thiên sư, tam đại tông chủ làm thế nào có được thiên bẩm?" Hiện tại nàng chỉ có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Giọng nói của Thương Khung Ngọc càng thêm chán nản: "Những điều đó đều là tuyệt mật, bản thần ngọc không biết."
Sự tình ngay cả Thương Khung Ngọc cũng không biết, vậy mọi người ở đây lại càng không biết, nàng còn sợ nó hay sao?!
Nàng trầm ngâm ở nơi đó, Tuyên Đế lại cho rằng nàng đang muốn cân nhắc có nên nói ra hay không, vì vậy không thúc giục nàng nữa, chỉ nói một câu: "Tích Cửu, đến từ thiên bẩm là chuyện tốt, cho dù ngươi định nói ra cũng sẽ không bị trời phạt."
Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn ông: "Bệ hạ, thiên bẩm là sự tình tuyệt mật, Tích Cửu chỉ có thể nói rằng thiên bẩm có được là từ trong mộng, ta cũng hứa với người nọ ở trong mộng sẽ không nói ra ngoài."
Tuyên Đế: "......"
Mọi người: "......"
Tuyên Đế nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Tích Cửu, không nói gì.
Dung Sở ngồi ở phía dưới bỗng nhiên mở miệng: "Phụ hoàng, đây là chuyện đại sự, xem ra chỉ có thể mời Tả thiên sư tới nghiệm chứng việc này."
Tuyên Đế nhíu mày: "Tả thiên sư giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn chưa chắc đã ở trong phủ."
"Phụ hoàng, theo nhi thần biết được, đêm qua Tả thiên sư đã trở về Phù Thương Cung. Có lẽ giờ phút này vẫn đang ở đó, hay là sai người đi mời hắn đến."
Nói về sự tình này, Tuyên Đế không thể tiếp tục bác bỏ, gật gật đầu. Ông nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, việc này liên quan rất lớn, ngươi đã nói bản lĩnh của ngươi đến từ thiên bẩm, chúng ta chỉ có thể mời Tả thiên sư tới nghiệm chứng một chút."
Ông quay đầu lại dặn dò thị vệ bên người phía sau: "Đi mời Tả thiên sư tới nghiệm chứng việc này."
Cố Tích Cửu: "......"
"Sao lại thế này? Sao lại cần nghiệm chứng?" Cố Tích Cửu nghiến răng hỏi Thương Khung Ngọc.
Thương Khung Ngọc giống như bị đau răng: "Đương nhiên cần phải nghiệm chứng! Thiên bẩm không phải là người nào muốn nói thì nói. Nếu như mỗi người đều nói bản thân mình có thiên bẩm, vậy thế giới này chẳng phải là một mớ hỗn độn hay sao? Vì vậy, những người tự xưng có được thiên bẩm cần phải thông qua người nghiệm chứng......"
"Người này chính là thần mã Tả thiên sư?"
"Đúng vậy, hắn là người nghiệm chứng duy nhất."
"Hắn thật sự có thể nghiệm chứng ra được thật giả?"
"Có thể! Nhiều năm trước cũng có người tự xưng thiên phú cực cao có được thiên bẩm, bị Tả thiên sư nhanh chóng nghiệm chứng ra được, chứng minh hắn là hàng giả, sau đó......"
"Sau đó thế nào?" Trong lòng Cố Tích Cửu dâng lên một cảm giác không tốt.
"Không có gì nhiều, người nọ bị Tả thiên sư trực tiếp phế bỏ hết công phu, ném vào rừng rậm hắc ám tự sinh tự diệt."
Cố Tích Cửu: "......"
"Thân thể này của ta vốn dĩ đã là phế vật, không có linh lực, nếu bị phát hiện ra là giả cũng không có công phu gì để phế, không sợ!"
"Nếu hắn phế bỏ công phu của ngươi đồng thời lại biến ngươi thành người bị liệt thì sao? Những người đó, gân mạch toàn thân đều bị đánh gãy." Thương Khung Ngọc không khách khí giội nước lạnh cho nàng.
Lão hoàng đế có chút kỳ lạ! Thái độ của những người ở đây cũng rất kỳ lạ! Chẳng lẽ hôm nay sẽ phải nói về vấn đề này hay sao?
Cố Tích Cửu nhạy bén nhận ra điểm này, lập tức hỏi Thương Khung Ngọc.
Thương Khung Ngọc nói giọng rầu rĩ: "Trong thế giới này cũng có một số người có thiên bẩm. Ví dụ như Tả Hữu thiên sư, ví dụ như tam đại tông chủ. Nghe đồn bọn họ đều là thiên bẩm, mỗi người đều luyện tập một thân tuyệt kỹ, khai tông lập phái, trở thành một thế hệ tông sư. Nếu như ngươi cũng chứng thực đến từ thiên bẩm, chứng minh được ngươi là do trời cao phái xuống, tương lai ngươi cũng sẽ sóng vai với tam đại tông chủ và hai đại thiên sư! Ngươi đã thổi phồng quá lớn!"
Cố Tích Cửu đau đầu: "Vậy Tả Hữu thiên sư, tam đại tông chủ làm thế nào có được thiên bẩm?" Hiện tại nàng chỉ có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Giọng nói của Thương Khung Ngọc càng thêm chán nản: "Những điều đó đều là tuyệt mật, bản thần ngọc không biết."
Sự tình ngay cả Thương Khung Ngọc cũng không biết, vậy mọi người ở đây lại càng không biết, nàng còn sợ nó hay sao?!
Nàng trầm ngâm ở nơi đó, Tuyên Đế lại cho rằng nàng đang muốn cân nhắc có nên nói ra hay không, vì vậy không thúc giục nàng nữa, chỉ nói một câu: "Tích Cửu, đến từ thiên bẩm là chuyện tốt, cho dù ngươi định nói ra cũng sẽ không bị trời phạt."
Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn ông: "Bệ hạ, thiên bẩm là sự tình tuyệt mật, Tích Cửu chỉ có thể nói rằng thiên bẩm có được là từ trong mộng, ta cũng hứa với người nọ ở trong mộng sẽ không nói ra ngoài."
Tuyên Đế: "......"
Mọi người: "......"
Tuyên Đế nhìn đôi mắt lấp lánh của Cố Tích Cửu, không nói gì.
Dung Sở ngồi ở phía dưới bỗng nhiên mở miệng: "Phụ hoàng, đây là chuyện đại sự, xem ra chỉ có thể mời Tả thiên sư tới nghiệm chứng việc này."
Tuyên Đế nhíu mày: "Tả thiên sư giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn chưa chắc đã ở trong phủ."
"Phụ hoàng, theo nhi thần biết được, đêm qua Tả thiên sư đã trở về Phù Thương Cung. Có lẽ giờ phút này vẫn đang ở đó, hay là sai người đi mời hắn đến."
Nói về sự tình này, Tuyên Đế không thể tiếp tục bác bỏ, gật gật đầu. Ông nhìn về phía Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, việc này liên quan rất lớn, ngươi đã nói bản lĩnh của ngươi đến từ thiên bẩm, chúng ta chỉ có thể mời Tả thiên sư tới nghiệm chứng một chút."
Ông quay đầu lại dặn dò thị vệ bên người phía sau: "Đi mời Tả thiên sư tới nghiệm chứng việc này."
Cố Tích Cửu: "......"
"Sao lại thế này? Sao lại cần nghiệm chứng?" Cố Tích Cửu nghiến răng hỏi Thương Khung Ngọc.
Thương Khung Ngọc giống như bị đau răng: "Đương nhiên cần phải nghiệm chứng! Thiên bẩm không phải là người nào muốn nói thì nói. Nếu như mỗi người đều nói bản thân mình có thiên bẩm, vậy thế giới này chẳng phải là một mớ hỗn độn hay sao? Vì vậy, những người tự xưng có được thiên bẩm cần phải thông qua người nghiệm chứng......"
"Người này chính là thần mã Tả thiên sư?"
"Đúng vậy, hắn là người nghiệm chứng duy nhất."
"Hắn thật sự có thể nghiệm chứng ra được thật giả?"
"Có thể! Nhiều năm trước cũng có người tự xưng thiên phú cực cao có được thiên bẩm, bị Tả thiên sư nhanh chóng nghiệm chứng ra được, chứng minh hắn là hàng giả, sau đó......"
"Sau đó thế nào?" Trong lòng Cố Tích Cửu dâng lên một cảm giác không tốt.
"Không có gì nhiều, người nọ bị Tả thiên sư trực tiếp phế bỏ hết công phu, ném vào rừng rậm hắc ám tự sinh tự diệt."
Cố Tích Cửu: "......"
"Thân thể này của ta vốn dĩ đã là phế vật, không có linh lực, nếu bị phát hiện ra là giả cũng không có công phu gì để phế, không sợ!"
"Nếu hắn phế bỏ công phu của ngươi đồng thời lại biến ngươi thành người bị liệt thì sao? Những người đó, gân mạch toàn thân đều bị đánh gãy." Thương Khung Ngọc không khách khí giội nước lạnh cho nàng.